Thủ Hộ
Chương 101: Ngọc văn
OANH!...
Không trung bị mở ra một vết chém dữ tợn dài đến chín dặm, Hạ thi triển kiếm thuật của mình hoàn toàn áp ngang tay bốn thiên kiêu.
Bốn người cũng thoải mái mà cân sức.
Họ biết được rằng Hạ chỉ tri triển bí pháp để tăng sức mạnh lên, thời gian càng dài thì bí pháp sẽ mất tác dụng. Đó sẽ là lúc Hạ bị trấn áp.
Hạ mỉm cười nhợt nhạt, tuy rằng không thể biến thân Vua Chiến Tranh tăng lên chiến lực đỉnh cao nhưng trang thái hiện tại của Hạ cũng chẳng khác gì một vị Hoàng Đạo cảnh cả.
Kinh nghiệm chiến đấu, ý thức chiến chiến trường và năng lực siêu tuyệt của Hạ hoàn toàn đủ để nghiền nát các cao thủ cùng cảnh giới nói chi một đám nhóc.
Hạ đang đợi thời điểm để đổi hướng tấn công của họ đâm lẫn nhau, điều này sẽ tạo ra vết nứt giữa các lãnh tụ tân tinh.
Tiếp đó thì chỉ cần châm một mồi lửa ở đại điển bái sư của Thánh Ma Tử - Xuyết Đông, kết hợp với việc này là đủ để khai chiến cho các thế lực.
Các lãnh tụ tân tinh càng đánh lâu càng phát hiện cổ quái, quá bất hợp lý, cái bí pháp gì lại kiên trì được lâu vậy.
Thứ này hoàn toàn là nghịch thiên rồi.
Hạ cảm giác được bốn người đã phát hiện nên bỗng nhiên thét lớn một tiếng dài rồi gia tăng thế công dồn dập vào Thiên Cơ Tử tựa hồ tìm điểm đột phá.
Minh Không sát kiếm sáng chói cường liệt như muốn cắn xé trời đất, một kiếm lai tiếp một kiếm như đến từ thiên ngoại tinh tú.
Thiên Cơ Tử không dám khinh địch vị sư đệ trẻ tuổi này, hắn ném ra một chiếc Trọng Thiên Nghiên và trấn áp đến như hàng hãy núi đè mạnh.
Ba người khác cho rằng Hạ đang nỏ mạnh hết đà nên cũng công đến phía sau.
Bỗng nhiên do vô tình hay hữu ý mà ánh mắt Hạ lúc này chớp một cái, thế rồi cậu quay ngược người chém về Hoàng Tuyền Tinh Đế khiến hắn không kịp trở tay.
Cảnh này Hoàng Tuyền Tinh Đế cũng thấy được.
Rầm!...
Hạ dựa vào lực ép đến của Trọng Thiên Nghiên và chuyển dời lực lượng đó vào Minh Không Kiếm, hai tầng lực lượng khủng khiếp gia điệp khiến nhát kiếm của Hạ tựa như thiên địa băng diệt.
Hoàng Tuyền Tinh Đế bay ngược về sau và đập vụn hai ngọn núi mới miễn cưỡng dừng lại.
Hắn gượng người đứng lên rồi cúi nhìn bảo giáp hộ thân do Thánh nhân ban tặng đã khảm một vết chém dữ tợn, có thể tưởng tượng nếu không có hộ giáp này thì hắn đã hồn quy âm phủ.
Phụt!...
Chân nguyên phản ngược và xung chấn mãnh liệt, thêm vào kiếm ý khiến nội phủ hắn đảo lộn phun ra một ngụm máu tươi.
Ha ha ha!....
Hoàng Tuyền Tinh Đế phẫn nộ chỉ thẳng đến Thiên Cơ Tử:
-Hay cho Thiên Cơ Tử, thật hèn hạ, ta tuy là người Ma tông nhưng vẫn phải phục sự hèn của ngươi.
Thiên Cơ Tử nhíu mày, thật sâu.
Hắn cũng không giải thích gì nhiều. Hắn cũng là thế hệ kiêu ngạo, giải thích chỉ làm hiểu lầm càng thêm gia tăng. Mọi người bị biến cố bất ngờ này làm cho sững lại.
Thiên Cơ Tử lạnh nhạt hỏi Hạ:
-Lạc Hạ sư đệ, chuyện này là thế nào?.
Hạ thản nhiên nói:
-Ta chỉ tùy cơ ứng biến thôi, là ta làm, chẳng liên quan gì đến ngươi cả, sư huynh.
Câu nói này chăng khác gì tuyên bố rằng:
“Ta được chỉ thị của ngươi đi ăn cướp, nhưng ta cướp hoàn toàn là một mình, không có liên quan gì đến ngươi”.
Hoàng Tuyền Tinh Đế cười lạnh lẽo:
-Ngày hôm nay bản tọa nhớ kỹ, kể từ ngày hôm nay mấy tên giả nhân giả nghĩa ở Vấn Đạo môn ta gặp một tên giết một tên.
Thiên Cơ tử thở dài nói:
-Hòang Tuyền huynh mong hãy bình tĩnh, cho ta thời gian, ta sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho đạo huynh.
Bạch Vân Tiền Tử cũng tiến lên khuyên giải.
Hừ!...
Một tiếng hừ lạnh từ chân trời truyền đến khiến bốn người biến sắc, Hạ phun ra một ngụm máu bay ngược về sau.
Áp lực kéo đến như sóng thần, một thiếu niên tựa thiên ma viễn cổ bay đến.
Hoàng Tuyền thấy người này thì mặt cũng hơi tái đi:
-Xuyết Đông sư đệ.
-Thánh Ma Tử - Xuyết Đông!...
Ba người khác lúc này cũng thất thố gọi lên.
Người đến là kẻ bí ẩn nhất trong ba siêu tân tinh – Thánh Ma Tử Xuyết Đông. Hắn mang đến áp lực cho các thủ lĩnh tân tinh khác chẳng kém gì Hoàng Đạo cảnh đỉnh cao.
Xuyết Đông lạnh nhạt nhìn Hoàng Tuyền:
-Phế vật. Sư phụ dạy ngươi bao nhiêu bản lĩnh để có được cái bộ dáng thê thảm như chó có tang thế này à. Thật làm mất mặt mũi của Ma tông.
Xuyết Đông quay nhìn Hạ và thản nhiên:
-Huynh trưởng, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như thế, bước lên tiên đạo vạn vật hóa giai không, từ nay ta và ngươi không còn quan hệ máu mủ nữa, lần sau gặp mặt chính là kẻ thù sống chết.
Mọi người kinh hãi không thốt thành lời, Thánh Ma Tử và Phi Tiên Kiếm là huynh đệ ruột thịt!.
Hạ cố gắng lết thân thể đầy máu lên, ánh mắt cậu như hóa thành sát kiếm khóa vào người Xuyết Đông
Ngay lúc này dị biến nổi lên.
Bầu trời mở ra một hố đen. Từ bên trong rơi ra một bóng người màu trắng.
Hạ nhíu mày thật chặt, lại là Ngoại Dân.
Thế nhưng xuất hiện kiểu này cũng quá hoành tráng.
Bóng người đáp xuống giữachiến trường, lúc này mọi người mới nhìn rõ được diện mục của kẻ mới đến.
Là một thiếu niên.
Gương mặt tuyệt mỹ như được tạo hóa khắc ra, gương mặt của thiếu niên khiến cho ngay cả Diệu Nhật Thánh nữ vốn tự phụ về sắc đẹp vô song của mình cũng phải cúi đầu.
Mái tóc bạch kim dài quá eo được búi cao tùy ý tung bay, ánh mắt vàng rực như hai ngọn lửa hoàng kim, ánh mắt trong biếc và sâu thẳng như tinh không vũ trụ.
Hạ nhìn bộ trang phục của thiếu niên thì nhớ đến thông tin mà cậu ép được từ thiết bị trong não của Hạ Nguyên.
Đây là quân phục của tập đoàn Grandown.
Theo huy hiệu trên người thì người đến hẳn là cấp thực tập viên năm nhất.
Thiếu niên đạm mạc liếc mắt tất cả mọi người nơi đây, mọi người rùng mình lạnh lẽo.
Ánh mắt đạm mạc tựa thần linh nhìn xuống như xuyên thấu tâm hồn và lột trần mọi bí ẩn trong lòng họ.
Khi ánh mắt thiếu niên chạm va chạm với ánh mắt của Hạ thì khựng lại.
Hai người đối mắt với nhau và cùng sinh ra một từ trong đầu.
Nguy hiểm cực độ! Trời sinh đại địch!.
Hạ và thiếu niên cùng lúc cất tiếng vô cùng ăn ý:
-Ngươi là ai?.
Thiếu niên sững lại rồi thốt nhiên nở nụ cười thú vị khiến biểu tình như đại dương băng giá của cậu ta tan đi, trời đất tựa hồ phải ảm đạm đi trước nụ cười đó:
-Ngọc Văn.
-Lakjhal.
Ngọc Văn nghiền ngẫm:
-Ta sẽ nhớ cái tên này, thế nhưng nơi đây có khá nhiều phiền toái. Chúng ta nên...?.
Hạ không đợi thiếu niên nói hết thì đã hiểu, giữa hai người như có một sự ăn ý mờ ảo.
Hạ đứng thẳng trong ánh mắt kinh ngạc của bốn thủ lĩnh tân tinh, cậu vung tay một đạo thần thông khiến cả cơ thể sạch sẽ sau đó nhấn tay đến khiến cả sơn mạch như chìm xuống, tất cả mọi người nơi đây bị áp lực khủng khiếp chấn cho bất tỉnh.
Cậu bắt đầu bài bố hiện trường chu đáo rồi phóng người lên cao cùng với Ngọc Văn biến mất nơi chân trời.
Không trung bị mở ra một vết chém dữ tợn dài đến chín dặm, Hạ thi triển kiếm thuật của mình hoàn toàn áp ngang tay bốn thiên kiêu.
Bốn người cũng thoải mái mà cân sức.
Họ biết được rằng Hạ chỉ tri triển bí pháp để tăng sức mạnh lên, thời gian càng dài thì bí pháp sẽ mất tác dụng. Đó sẽ là lúc Hạ bị trấn áp.
Hạ mỉm cười nhợt nhạt, tuy rằng không thể biến thân Vua Chiến Tranh tăng lên chiến lực đỉnh cao nhưng trang thái hiện tại của Hạ cũng chẳng khác gì một vị Hoàng Đạo cảnh cả.
Kinh nghiệm chiến đấu, ý thức chiến chiến trường và năng lực siêu tuyệt của Hạ hoàn toàn đủ để nghiền nát các cao thủ cùng cảnh giới nói chi một đám nhóc.
Hạ đang đợi thời điểm để đổi hướng tấn công của họ đâm lẫn nhau, điều này sẽ tạo ra vết nứt giữa các lãnh tụ tân tinh.
Tiếp đó thì chỉ cần châm một mồi lửa ở đại điển bái sư của Thánh Ma Tử - Xuyết Đông, kết hợp với việc này là đủ để khai chiến cho các thế lực.
Các lãnh tụ tân tinh càng đánh lâu càng phát hiện cổ quái, quá bất hợp lý, cái bí pháp gì lại kiên trì được lâu vậy.
Thứ này hoàn toàn là nghịch thiên rồi.
Hạ cảm giác được bốn người đã phát hiện nên bỗng nhiên thét lớn một tiếng dài rồi gia tăng thế công dồn dập vào Thiên Cơ Tử tựa hồ tìm điểm đột phá.
Minh Không sát kiếm sáng chói cường liệt như muốn cắn xé trời đất, một kiếm lai tiếp một kiếm như đến từ thiên ngoại tinh tú.
Thiên Cơ Tử không dám khinh địch vị sư đệ trẻ tuổi này, hắn ném ra một chiếc Trọng Thiên Nghiên và trấn áp đến như hàng hãy núi đè mạnh.
Ba người khác cho rằng Hạ đang nỏ mạnh hết đà nên cũng công đến phía sau.
Bỗng nhiên do vô tình hay hữu ý mà ánh mắt Hạ lúc này chớp một cái, thế rồi cậu quay ngược người chém về Hoàng Tuyền Tinh Đế khiến hắn không kịp trở tay.
Cảnh này Hoàng Tuyền Tinh Đế cũng thấy được.
Rầm!...
Hạ dựa vào lực ép đến của Trọng Thiên Nghiên và chuyển dời lực lượng đó vào Minh Không Kiếm, hai tầng lực lượng khủng khiếp gia điệp khiến nhát kiếm của Hạ tựa như thiên địa băng diệt.
Hoàng Tuyền Tinh Đế bay ngược về sau và đập vụn hai ngọn núi mới miễn cưỡng dừng lại.
Hắn gượng người đứng lên rồi cúi nhìn bảo giáp hộ thân do Thánh nhân ban tặng đã khảm một vết chém dữ tợn, có thể tưởng tượng nếu không có hộ giáp này thì hắn đã hồn quy âm phủ.
Phụt!...
Chân nguyên phản ngược và xung chấn mãnh liệt, thêm vào kiếm ý khiến nội phủ hắn đảo lộn phun ra một ngụm máu tươi.
Ha ha ha!....
Hoàng Tuyền Tinh Đế phẫn nộ chỉ thẳng đến Thiên Cơ Tử:
-Hay cho Thiên Cơ Tử, thật hèn hạ, ta tuy là người Ma tông nhưng vẫn phải phục sự hèn của ngươi.
Thiên Cơ Tử nhíu mày, thật sâu.
Hắn cũng không giải thích gì nhiều. Hắn cũng là thế hệ kiêu ngạo, giải thích chỉ làm hiểu lầm càng thêm gia tăng. Mọi người bị biến cố bất ngờ này làm cho sững lại.
Thiên Cơ Tử lạnh nhạt hỏi Hạ:
-Lạc Hạ sư đệ, chuyện này là thế nào?.
Hạ thản nhiên nói:
-Ta chỉ tùy cơ ứng biến thôi, là ta làm, chẳng liên quan gì đến ngươi cả, sư huynh.
Câu nói này chăng khác gì tuyên bố rằng:
“Ta được chỉ thị của ngươi đi ăn cướp, nhưng ta cướp hoàn toàn là một mình, không có liên quan gì đến ngươi”.
Hoàng Tuyền Tinh Đế cười lạnh lẽo:
-Ngày hôm nay bản tọa nhớ kỹ, kể từ ngày hôm nay mấy tên giả nhân giả nghĩa ở Vấn Đạo môn ta gặp một tên giết một tên.
Thiên Cơ tử thở dài nói:
-Hòang Tuyền huynh mong hãy bình tĩnh, cho ta thời gian, ta sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho đạo huynh.
Bạch Vân Tiền Tử cũng tiến lên khuyên giải.
Hừ!...
Một tiếng hừ lạnh từ chân trời truyền đến khiến bốn người biến sắc, Hạ phun ra một ngụm máu bay ngược về sau.
Áp lực kéo đến như sóng thần, một thiếu niên tựa thiên ma viễn cổ bay đến.
Hoàng Tuyền thấy người này thì mặt cũng hơi tái đi:
-Xuyết Đông sư đệ.
-Thánh Ma Tử - Xuyết Đông!...
Ba người khác lúc này cũng thất thố gọi lên.
Người đến là kẻ bí ẩn nhất trong ba siêu tân tinh – Thánh Ma Tử Xuyết Đông. Hắn mang đến áp lực cho các thủ lĩnh tân tinh khác chẳng kém gì Hoàng Đạo cảnh đỉnh cao.
Xuyết Đông lạnh nhạt nhìn Hoàng Tuyền:
-Phế vật. Sư phụ dạy ngươi bao nhiêu bản lĩnh để có được cái bộ dáng thê thảm như chó có tang thế này à. Thật làm mất mặt mũi của Ma tông.
Xuyết Đông quay nhìn Hạ và thản nhiên:
-Huynh trưởng, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như thế, bước lên tiên đạo vạn vật hóa giai không, từ nay ta và ngươi không còn quan hệ máu mủ nữa, lần sau gặp mặt chính là kẻ thù sống chết.
Mọi người kinh hãi không thốt thành lời, Thánh Ma Tử và Phi Tiên Kiếm là huynh đệ ruột thịt!.
Hạ cố gắng lết thân thể đầy máu lên, ánh mắt cậu như hóa thành sát kiếm khóa vào người Xuyết Đông
Ngay lúc này dị biến nổi lên.
Bầu trời mở ra một hố đen. Từ bên trong rơi ra một bóng người màu trắng.
Hạ nhíu mày thật chặt, lại là Ngoại Dân.
Thế nhưng xuất hiện kiểu này cũng quá hoành tráng.
Bóng người đáp xuống giữachiến trường, lúc này mọi người mới nhìn rõ được diện mục của kẻ mới đến.
Là một thiếu niên.
Gương mặt tuyệt mỹ như được tạo hóa khắc ra, gương mặt của thiếu niên khiến cho ngay cả Diệu Nhật Thánh nữ vốn tự phụ về sắc đẹp vô song của mình cũng phải cúi đầu.
Mái tóc bạch kim dài quá eo được búi cao tùy ý tung bay, ánh mắt vàng rực như hai ngọn lửa hoàng kim, ánh mắt trong biếc và sâu thẳng như tinh không vũ trụ.
Hạ nhìn bộ trang phục của thiếu niên thì nhớ đến thông tin mà cậu ép được từ thiết bị trong não của Hạ Nguyên.
Đây là quân phục của tập đoàn Grandown.
Theo huy hiệu trên người thì người đến hẳn là cấp thực tập viên năm nhất.
Thiếu niên đạm mạc liếc mắt tất cả mọi người nơi đây, mọi người rùng mình lạnh lẽo.
Ánh mắt đạm mạc tựa thần linh nhìn xuống như xuyên thấu tâm hồn và lột trần mọi bí ẩn trong lòng họ.
Khi ánh mắt thiếu niên chạm va chạm với ánh mắt của Hạ thì khựng lại.
Hai người đối mắt với nhau và cùng sinh ra một từ trong đầu.
Nguy hiểm cực độ! Trời sinh đại địch!.
Hạ và thiếu niên cùng lúc cất tiếng vô cùng ăn ý:
-Ngươi là ai?.
Thiếu niên sững lại rồi thốt nhiên nở nụ cười thú vị khiến biểu tình như đại dương băng giá của cậu ta tan đi, trời đất tựa hồ phải ảm đạm đi trước nụ cười đó:
-Ngọc Văn.
-Lakjhal.
Ngọc Văn nghiền ngẫm:
-Ta sẽ nhớ cái tên này, thế nhưng nơi đây có khá nhiều phiền toái. Chúng ta nên...?.
Hạ không đợi thiếu niên nói hết thì đã hiểu, giữa hai người như có một sự ăn ý mờ ảo.
Hạ đứng thẳng trong ánh mắt kinh ngạc của bốn thủ lĩnh tân tinh, cậu vung tay một đạo thần thông khiến cả cơ thể sạch sẽ sau đó nhấn tay đến khiến cả sơn mạch như chìm xuống, tất cả mọi người nơi đây bị áp lực khủng khiếp chấn cho bất tỉnh.
Cậu bắt đầu bài bố hiện trường chu đáo rồi phóng người lên cao cùng với Ngọc Văn biến mất nơi chân trời.
Tác giả :
ND