Thủ Hộ Thần
Chương 37 Thập Đại Tà Thần
Cánh rừng ngoại ô thành phố.
Một vòng xoáy không gian xuất hiện giữa cánh rừng, Sadaru trong dạng nhân loại một tay ôm bụng từ trong vòng xoáy nhảy ra.
“Con nhỏ đó xứng đáng làm đối thủ của ta.” Hắn thở hổn hễn, vết thương ngay bụng khá sâu, máu chảy không ngừng.
Sadaru dựa lưng gốc cây, hắn lấy ra một bình dược thủy uống cạn rồi bóp nát viên đan dược bôi vào vết thương.
Như Long đã nói, tên này hôm nay chặn đường tụi Vũ Tiên là để giao hàng, còn việc đánh đấm chỉ là thói quen của hắn mà thôi hoặc pha đó cũng là một hình thức thanh toán trực tuyến, thanh toán bằng hành.
Hắn nhắm mắt định thần, hình ảnh khi mà con nhỏ đó giương cung, khi đó hắn cảm nhận được mọi hành động của hắn đã bị đọc vị hoàn toàn, trong một sát na khi nhỏ đó buông dây cung cơ thể hắn chính thức bị khóa chặt...
Khi mũi kiếm xuyên qua thanh đao của hắn bắn trúng bụng mang hắn phóng lên thiên không cũng chính lúc đó hắn đã nhìn thấy bản thân đối mặt với tử vong...
Sợ hãi bao phủ tâm trí.
“Thật sự là thất bại, ta đây mà cũng có lúc phải sợ chết?” Hắn lắc đầu tự hỏi chính mình, đây là lần duy nhất hắn sợ.
Đột nhiên mắt trái của hắn sáng lên, nó đảo tới lui trong màn đêm phía trước.
“Các hạ đã đến rồi còn không hiện hình?”
Sadaru lập tức rút đao, ánh mắt mở lớn quan sát hoàn cảnh trước mắt...
Từ đêm đen, một cái bóng lướt qua như u minh xuất hiện.
“Cuồng Sát Thần Đế.” Giọng nói âm u vang vọng.
“Ngươi có quan hệ gì với Chấp Pháp Giả Marvelous?” Cái bóng cất lời.
“Nếu ta nói chính ta tạo ra hắn ngươi tin không?” Câu hỏi trả lời câu hỏi.
“Năng lực không gian của ngươi trên hắn một bậc, tiếc cho hắn là chọn nhầm phe.”
“Chết trong tay ngươi, hắn cũng coi như không uổng phí một kiếp Thần Vương.
Ngươi đến đây là muốn báo thù cho cô vợ ngươi sao?”
“Không! Ta không phải dạng hẹp hòi như thế, cám ơn các ngươi đã không quản ngại khó khăn ship hành ship đồ chơi cho cô ấy còn không kịp mà.”
“Vậy ngươi đến đây làm gì?”
“Bắt thằng này về nguyên cứu chút xíu, ta có hứng thú với năng lượng kia mà thằng này đang dùng.”
“Ý của ngươi là Tà Lực?”
“Tà Lực? Đó là tên gọi của nó à? Nghe cũng được.”
“Tà Lực, sức mạnh đặc thù khi đột phá Tà Thần.”
“Tà Thần? Bọn hắn không phải đã bị tiêu diệt hoàn toàn trong Thần Chiến lần thứ nhất sao? Ngươi trốn trại à?”
“Không phải bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nếu không có sự tham chiến của Ma Thần Tộc vào phút cuối thì thế giới này à không phải là vũ trụ đã bị hủy diệt rồi.”
“Quả nhiên có liên quan đến Ma Thần Tộc.” Một ý nghĩ chợt lóe lên.
“Chẳng lẽ Ma Thần Tộc đã phong ấn bọn hắn?”
“Đúng vậy! Chính Ma Thần Tộc đã phong ấn Tà Thần.”
“Các ngươi là đang lợi dụng Vũ Tiên đánh thức các Chủ Thần để được thức tỉnh?” Lần này Long đích thân hiện hình, hắn đánh hơi được kèo này quá khắm.
Dựa theo tình hình hiện tại dường như mỗi Chủ Thần đang canh gác một phong ấn, nếu các Chủ Thần được Vũ Tiên thu thập thì sẽ có một tên Tà Thần trỗi dậy, chuyện này quá nguy hiểm, Long giậm chân lập tức phong tõa nơi đây.
“Phong tõa không gian? Ngươi đừng nghĩ chiêu này có thể bắt được ta và Sadaru.”
Từ mắt trái Sadaru một tia sáng đỏ bắn ra...
XOẢNG...XOẢNG...
Âm thanh vỡ nát vang vọng không gian.
Chỉ một chiêu đã phá vỡ được kết giới bằng Thần Lực của Long.
Long hừ lạnh một tiếng tung chưởng vào hư không.
Xèo....
Cây đại thụ kế bên Sadaru tan biến thành phấn vụn.
“Ực!” Sadaru nuốt xuống một ngụm, hắn đang run rẫy khi chứng kiến kèo solo của hai tên đẵng cấp Thần.
“Bẻ Cong Không Gian.
Đúng là tụi không gian vẫn khó nhai thật sự, năm xưa để giết Chấp Pháp Giả ta đã mất vài năm giao đấu với hắn bên trong hư không loạn lưu.” Long thu tay lại, vừa rồi chỉ là thử nghiệm thôi, hắn chưa thật sự ra tay.
“Thần Lực của ngươi rất mạnh, nhưng đứng trước Tà Lực thì chỉ là rẽ rách.” Âm thanh kia khinh thường đáp lại hắn.
Long cũng gật đầu đồng ý, chỉ một tia sáng đối phương đã phá vỡ được kết giới Thần Lực của hắn, đây chính là chênh lệch về đẵng cấp lực lượng.
“Tà Thần sỡ hữu Tà Lực vậy Ma Thần Tộc cũng sở hữu một lực lượng riêng biệt?”
“Không sai! Bọn chúng sở hữu Ma Lực, các Chủ Thần chính là được tạo ra từ lực lượng đó.”
“Ra là vậy! Ta vẫn luôn thắc mắc thứ gì tạo ra chúng và cả tụi Ma Sứ kia nữa.” Long vuốt cằm đăm chiêu, bất chợt hỏi: “Mục đích của ngươi giao Chấn Thiên Cung cho cô ấy là gì, dựa vào khả năng của tên này cũng có thể cầm nó mà đi quậy banh chành đấy?”
“Chấn Thiên Cung là vật đặc thù của Ma Thần Tộc, chỉ có chúng mới phát huy đầy đủ sức mạnh của nó.
Còn mục đích ư? Chính là để cô ta thuận lợi phát triễn mà hủy diệt hoàn toàn Tà Thần.” Âm giọng chắc nịch vang lên làm Long trợn mắt.
“Ngươi đang thắc mắc lắm đúng không? Ta là Tà Thần nhưng lại giúp Ma Thần Tộc hủy diệt Tà Thần.”
Long gật đầu.
“Bọn nguy hiểm nhất vẫn còn bị phong ấn được gọi là Thập Đại Tà Thần, chính là những kẻ đã đại diện cho trường phái Hủy Diệt Thần, mà ta chính là đối đầu với bọn chúng thuộc trường phái Sáng Thế Thần.”
“Sáng Thế đối đầu Hủy Diệt! Ta đã từng tìm được thông tin này bên trong một bí cảnh ở Vĩnh Hằng Thế Giới.” Long trầm ngâm.
“Nhưng cái vụ Ma Thần Tộc hoàn toàn không nhắc đến.”
“Thần chiến lần thứ nhất chính là cuộc đối đầu của Sáng Thế và Hủy Diệt, trận này chỉ diễn ra ở Thần Giới và Trần Thế, lúc đó Ma Thần Tộc làm chủ Minh Giới bọn hắn quyết định ngồi chơi xơi nước, bán vũ khí cho hai phe kiếm tiền, công nghệ chế tác bảo vật của Ma Thần Tộc là số một Tam Giới, đồ của bọn hắn chất lượng liên thành lại có bảo hiểm sửa chửa, được cả hai phe Tà Thần dốc hết tiền của mua hàng.
”
“Khi cuộc chiến đang bước vào giai đoạn cao trào, phe Hủy Diệt gần như chiếm thượng phong trên toàn bộ mặt trận thì bọn chúng nhận ra một vấn đề mấu chốt ở hiện tại.”
Long trợn mắt: “Dù thằng nào thắng thì Ma Thần Tộc là bọn có lợi nhất sau cuộc chiến này.”
“Chính xác! Chính vì nhìn ra điểm mấu chốt này nên đám Hủy Diệt quyết định đánh phủ đầu Ma Thần Tộc, và đó cũng chính là sai lầm chí mạng của bọn hắn.”
“Bị bọn Ma Thần đơm vỡ alo à?” Long ngoáy mũi.
“Trận đánh phủ đầu vào Minh Giới lần đó bọn chúng thắng lớn, chỉ tổn thất một quân đoàn nhưng quét sạch gần một nữa Minh Giới.”
“Vãi! Thế sao ngươi nói là sai lầm chí mạng? Mất mẹ một nữa lãnh thổ thì ăn cớt toàn tập rồi gì nữa.” Long nhăn mặt.
“Mày để tao kế hết được không? Cứ chui vô họng tao ngồi là sao hả? Bố dỗi bố đi về bây giờ.”
“Ờ thì kể đi!” Long ngồi xuống đất lấy bim bim ra nhai rột rột, còn ném cho Sadaru lon bia con hổ.
“Mặc dù mấy một nữa lảnh thổ Minh Giới nhưng lực lượng Ma Thần Tộc không hề tổn thất bao nhiêu, và bọn hắn dựa vào cái cớ này mà tham gia cuộc chiến với tư cách là phe thứ ba, diệt sát Tà Thần trả thù cho con dân Minh Giới.”
“Hi sinh một nữa lãnh thổ để danh chính ngôn thuận đánh chiếm Thần Giới và Trần Thế.” Hơi lạnh chạy dọc sống lưng của Long.
“Ngươi hiểu rồi đó.
Và bọn hắn một đường càng quét dẹp loạn, không phân biệt Sáng Thế hay Hủy Diệt chỉ cần là phe Tà Thần thì bọn hắn chơi hết.
Đến cuối cùng đã sảy ra trận ác chiến lớn nhất Tam Giới, hai vị Ma Thần Đế làm kèo máu với Thập Đại Tà Thần tại Thế Giới Băng Hà, kết quả hai vị Ma Thần Đế chiến thắng còn Thập Đại Tà Thần bị phong ấn vào nhiều chiều không gian khác nhau, bọn họ còn cử ra 13 Chủ Thần canh gác khắp nơi đề phòng mười tên kia phá vỡ phong ấn trở lại.”
“Ê hỏi tí, Thế Giới Băng Hà ở chổ nào vậy?” Long xin thề hắn chưa từng nghe đến danh tự này.
‘Nơi đó đã bị phá hủy trong trận ác chiến đó.” Giọng nói kia thở dài cũng cố gắng giải thích cho thằng này.
“Rồi sao nữa?”
“Sau trận đánh đó phe Hủy Diệt không còn ai lãnh đạo đã bị phang đến cái nịt cũng không còn, còn phe Sáng Thế bọn ta nguyên khí trọng thương số lượng chỉ còn lại lác đác vài mạng, bị Ma Thần Tộc dồn vào đường cùng, bọn hắn muốn hủy diệt hoàn toàn chúng ta để xưng bá Tam Giới.”
“Lúc đó bọn ta cũng đã chấp nhận buông vũ khí đầu hàng, bởi vì Ma Thần Tộc dù mạnh cũng không có khả năng phá hủy vũ trụ như đám Hủy Diệt kia.
Nhưng không biết tại sao Ma Thần Tộc lúc đó lại thu binh trở về Minh Giới.”
“Sau một đoạn thời gian, Ma Thần Tộc chính thức tuyệt tích, Quỷ Tộc lên làm chủ Minh Giới.
Còn chúng ta những kẻ còn sống sót của phe Sáng Thế Tà Thần từng người cũng lần lượt ngã xuống đến cuối cùng chỉ còn có ta.”
“Giờ ta mới biết kèo phang nhau này, ngay cả Thần Giới cũng không hề có thông tin gì về cuộc Thần Chiến lần thứ nhất này.” Long gật gù.
“Ngươi tạo ra tên Chấp Pháp Giả Marvelous kia là để hắn thay ngươi di chuyển trong Tam Giới để tìm kiếm tin tức của mười tên đang bị phong ấn?”
“Và còn để tìm kiếm tin tức của Ma Thần Tộc nữa, nhưng đáng tiếc hắn đã bị ngươi chém chết, chịu trách nhiệm đi thằng nhóc kia.”
“Gì ba? Ai bảo thằng đó chọn nhầm phe chi? Mà chắc gì tụi kia phá vỡ phong ấn trở lại.” Long nhún vai gãi mũi.
“Ngươi đạt thành tựu 131 cấp Thần Đế mà nói câu nghe ngu vậy? Cái gì cũng phải có hạn sử dụng chứ, đến bảo hiểm cũng có hạn kìa.” Tiếng quát hậm hực của tên kia vang vọng không gian.
“Ê mà nè, ngươi cũng sắp xuống lổ rồi, tụi kia quay lại thì có liên quan gì đến ngươi đâu.” Long nói vào điểm mấu chốt của vấn đề, hăn cảm nhận được thằng cha này yếu lắm, dù Tà Lực của hắn mạnh hơn Long nhưng nếu solo trực diện thì hắn ôm đầu máu đi bụi là cái chắc.
“Mỗi một kẻ tồn tại trên cõi đời này đều có cho mình một chấp niệm, ta cũng có.
Bảo vệ thế giới mà tổ tiên đã tạo ra chính là chấp niệm còn lại của ta.”
“Tụi kia nếu Hủy Diệt vũ trụ thì bọn hắn cũng sẽ chết đi mà.”
“Sai rồi! Bọn hắn đều là những kẻ sở hữu Tiên Thiên Linh Thần, Vũ Trụ này bị phá diệt thì bọn chúng mỗi một tên chính là một Vũ Trụ mới, mỗi một tên chính là Thiên Đạo của cái thế giới đó.”
“Thiên Đạo?” Long đứng bậc dậy đôi mắt hoảng hốt nhìn vào con mắt đỏ kia.
“Xem ra ngươi cũng biết được chuyện này.”
Long gật đầu.
“Vũ Tiên có khả năng hủy diệt bọn chúng vĩnh viễn chứ?”
“Theo ta quan sát thì hiện tại không thể nhưng tương lai thì chắc chắn.
Cô ta cần thời gian phát triễn, à phải rồi cô ta bao nhiêu cánh?”
“Mười hai.” Long trực tiếp đáp lời.
“Một trong hai vị Ma Thần Đế đánh bại mười tên kia cũng có mười hai cánh, vị còn lại không có cánh.”
“Thú vị!” Long nhuếch môi.
“Ngươi có thông tin gì về vị trí đám bị phong ấn không?”
“Không, nhưng ta chắc chắn một điều, có ít nhất một tên đã thức giấc mà trở lại rồi.”
“Ít nhất một sao?” Long chợt nhớ đến Blancwing và Dunames.
“Vũ Tiên đang sở hữu hai Chủ Thần, còn một con chắc sắp xuất hiện rồi.”
“Bởi vậy ta mới nói là ít nhất hai.”
“Lần đầu ta bắt gặp Blancwing là ở trong một mật động, nó đang canh giữ tên Orphenoch Sói Vương.
Dunames nó xuất hiện khi con rắn sử dụng Tà Lực kia đi quậy phá.” Long liên kết lại các manh mối của Chủ Thần.
“Xem ra đã có kẻ thoát ra sau đó đã bắt lấy Sói Vương làm thế thân cho hắn.”
“Ta cũng nghĩ vậy.
Tên Sói Vương mặc dù mạnh nhưng không thể nguy hiểm đến mức phải có một Chủ Thần canh giữ hắn được.”
“Thời gian của ta không còn nhiều, ngươi tự lo liệu cô ta đi, nếu có thông tin ta sẽ cho Sadaru mang đến.” Vừa dứt lời, tròng mắt đỏ xoay vòng, một cái lổ hổng không gian xuất hiện trước mặt, Sadaru lập tức nhảy vào.
Long nhìn lổ hổng biến mất mà thở ra một hơi nặng nề.
“Thiên Đạo, một thứ không nên tồn tại thì vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện dù tại thế giới này hay vô vàng thế giới khác.” Long siết nấm đấm rồi biến mất.
Bên trong thành phố.
Sadaru nhảy ra khỏi lổ hổng.
“Chủ Thượng, tại sao ngài lại nói những điều đó ra? Ngài sợ hắn à?”
“Sợ? Hắn không phải đối thủ của ta.” Âm thanh nhàn nhạt đáp lại Sadaru.
“Mục đích của ta chính là để hắn toàn lực huấn luyện con nhỏ Vũ Tiên mà bỏ qua người kia.”
“Ngài nghĩ hắn tin những lời nói hôm nay hắn sẽ tin?” Sadaru hỏi lại.
“Tin? Tin thế đéo nào được.” Rồi hắn cất một tràng cười dài.
“Đó là những kẻ khác thôi.
Còn với Cuồng Sát Thần Đế, hắn sẽ tin, bất chấp tin, tin tưởng vào hai chữ Thiên Đạo.”
“Tại sao?” Sadaru ngạc nhiên.
“Vì chính hắn là một trong Thập Đại Tà Thần.” Tiếng cười càng lớn hơn nữa.
“Hơn ai hết hắn sẽ rõ ràng cái gọi là Thiên Đạo, rồi hắn sẽ làm mọi cách ngăn chặn nó hình thành.”
Sadaru gật đầu: “Đúng là gừng càng già càng cay, ngài lại đang chỉ đường cho hắn để tạo ra một kẻ giết chết chính hắn.”
“Chỉ trách định mệnh đã để cho hắn và Vũ Tiên gặp mặt nhau rồi kết duyên cùng nhau.
Nếu hắn không đến nơi đây mà ở yên trên kia làm một tên Thần Vương thì viễn cảnh này sẽ không thể sảy ra, chúng ta cũng sẽ không tìm được ngài ấy dể dàng như vậy.”
Sadaru nghe xong những lời nói này mà đứng chết chân tại chổ, một lúc sau hắn ngẫn đầu lên: “Chẳng lẽ nào hắn không biết về bản thân mình là một Tà Thần?”
“Rất có thể ký ức của hắn đã hoàn toàn mất đi sau khi hắn trở lại, nhưng ta vĩnh viễn không thể lầm được, hắn sở hữu Hắc Dực Long chính là tên đứng thứ 2 trong Thập Đại Tà Thần, Shen Long.”
“Sắp tới ta sẽ ngủ một giấc, ngươi hãy cẩn thận hành động vào, tuyệt đối phải giữ bí mật về người kia, nếu không cần thiết đừng liên lạc với ngài ấy.”
“Thuộc hạ biết rõ.” Sadaru cuối đầu, mắt trái của hắn trở lại bình thường, hắn như một người thanh niên đi ra từ con hẻm nhỏ.
Vừa đi được vài bước, một luồng lực lượng vô hình đánh vào đại não của hắn, đồng thời một âm thanh nữ tử thánh thót vang lên: “Lập tức đến Thập Vạn Đại Sơn Viêm Hoàng đợi lệnh.”
Âm thanh vừa dứt, Sadaru gật đầu.
Huyễn Thế.
Bốn tên sát thủ Ngân Huyền lê lếch tấm thân tàng đến gần căn cứ Bách Hóa Tông thì giật mình vội nấp vào một thông đạo.
Căn cứ địa của bọn chúng đang bị tấn công,mà sức chống trả của bọn giữ nhà rất nhanh đã bị dập tắt, rốt cuộc là kẻ nào lại cả gan ra tay vào thời điểm này kia chứ?
Một chiếc xe chạy vào, trong ánh mắt muốn tức giận của bốn tên, người đi ra khỏi xe là Nguyễn Hoàng Hạ Thảo và Nguyễn Hoàng Trúc Phương.
Hạ Thảo theo chị hai vào bên trong đại sảnh Bách Hóa Tông, khắp đường đi có vô số nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp tàng dư cuộc chiến...
Vừa vào đại sảnh đã thấy Nguyễn Hoàng Thụy Miên ngồi bàn bạc cười đùa với đám huynh đệ.
Nhìn thấy hai vị tiểu thư đi vào, đám huynh đệ tự giác lui ra ngoài canh gác.
“Quân ta có tổn thất gì không cha?” Trúc Phương hỏi nagy tình hình thương vong.
“Chỉ có một vài anh em bị thương, toàn quân bọn chúng bị diệt.” Thụy Miên đưa cho con gái danh sách địa bàn cùng sản nghiệp của Bách Hóa Tông vừa thu giữ.
Trúc Phương cầm lấy xem thì mĩm cười.
“Chị hai làm sao chị biết thời điểm đêm nay mà ra tay vậy?” Hạ Thảo thắc mắc, nàng đang có một suy nghĩ về vị kia nhưng nó quá là hoang đường đi.
“Bách Hóa Tông sở hữu hai tên tông chủ Tôn Giả còn lực lượng Ngân Huyền Kim Huyền cũng nổi trội lắm nhưng đêm nay chúng ta đánh vào chỉ toàn bọn giữ nhà, cao nhất là Lục Phiến 42 cấp.” Thụy Miên đánh giá lại trận chiến vừa rồi.
“Liệu có phải đây là bẩy hay không, nếu bọn kia quay lại thì chúng ta chết chắc.”
Trúc Phương mĩm cười lắc đầu: “Sẽ không có kẻ nào dám quay lại, hai tên Tôn Giả cùng với lực lượng tinh nhuệ kia chắc chắn đã chết mất xác rồi.”
“Tại sao?” Cả Hạ Thảo cùng Thụy Miên cất lời nghi vấn.
Trúc Phương mĩm cười, ánh mắt xa xăm: “Có một số người vĩnh viễn đừng nên đắc tội.”