Thù Đồ
Chương 7: Lời thề
Người ta thường nói người đàn ông có ma lực nhất khi họ đang làm việc, còn người phụ nữ trở nên rạng rỡ nhất khi họ chú tâm vào một việc gì đó.
Ngày thứ ba An Ninh quay trở lại thành phố H, vừa mới bước xuống tàu hỏa, còn chưa kịp về nhà cất hành lý, cô đã gọi điện cho Tô Khoáng.
“Bây giờ anh có rảnh để đưa tôi đi xem địa điểm thuê được không, tôi đã trở lại rồi.” An Ninh sốt sắng như không thể chờ đợi thêm nữa.
Nghe giọng nói của An Ninh, Tô Khoáng cười: “Cô cũng vội vàng quá đấy. Bây giờ cô ở đâu rồi?”.
“Tôi ở ga tàu hỏa.” An Ninh đưa điện thoại ra phía trước mắt xem giờ, mười hai giờ trưa, giờ này chắc Tô Khoáng đang ở nhà. Nhưng những âm thanh huyên náo ở phía đầu dây bên kia là cái gì?
Tô Khoáng nuốt vội sợi mỳ cuối cùng, rồi húp hết phần nước trong bát nói: “Cô bắt xe đến phố Nhất Tuyến đi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó”.
Gập điện thoại lại rồi, An Ninh vẫn băn khoăn về âm thanh kỳ quái mà cô vừa nghe thấy trong điện thoại.
Mặc dù không thông thuộc phố Nhất Tuyến, nhưng những gì đã trải qua khiến cô không bao giờ quên được nơi này.
Tô Khoáng là người rất đúng giờ và coi trọng hiệu quả công việc, nên An Ninh đến chưa được bao lâu thì Tô Khoáng cũng tới như đã hẹn.
“Cô mang theo cái gì thế?” Tô Khoáng còn nhớ lúc đi thành phố S, An Ninh đi tay không, sao bây giờ trở về lại mang theo túi lớn túi nhỏ, trông chẳng khác gì đi tị nạn.
An Ninh vén đám tóc đang bám trên trán, thở phào một hơi.
“Tất cả là mẫu hàng lấy từ các cơ sở sản xuất, mệt bở cả hơi tai.”
Hôm kia, sau khi lấy khẩu cung ở sở công an xong, gần nửa đêm cô mới về đến nhà, ngày hôm sau lại phải đến thăm các cơ sở sản xuất Trương Hoài Ngọc giới thiệu. Vì là khách hàng mới, hơn nữa quy mô lại không lớn, nên thái độ của họ không được nhiệt tình cho lắm, An Ninh phải thuyết phục mãi họ mới đồng ý tặng cho cô một số sản phẩm làm hàng mẫu. Quần áo không được đóng gói cẩn thận, tất cả đều được cho vào trong một chiếc túi da rắn màu đên, lúc trên tàu hỏa mọi người cứ nhìn cô với những cái nhìn không bình thường, có lẽ họ tưởng cô là dân công từ đâu đến.
Tô Khoáng đỡ lấy hai chiếc túi da rắn đựng hàng mẫu, rồi cười rất tươi, nói: “Xem ra chuyến đi này thu hoạch nhiều ghê nhỉ?”.
An Ninh nắn nắn đôi vai đang mỏi rã rời, nhếch miệng cười: “Chỉ có thể nói là dự báo trận đầu thắng lợi thôi”.
Con đường mà Tô Khoáng dẫn An Ninh đi, càng đi An Ninh càng cảm thấy quen. Cho đến khi nhìn thấy tấm biển Quán đồ ăn Hồ Nam, cô mới rõ, lần trước cô đã từng bắt gặp Tô Khoáng ở đây. Nếu cô đoán không nhầm, thì cửa tiệm mà Tô Khoáng tìm giúp cô chính là chỗ này.
“Bác trai ơi, cháu dẫn bạn cháu đến xem nhà này.” Tô Khoáng như đã quen nhà quen ngõ, anh đi vào từ cửa sau, vừa bước vào cửa anh đã lớn tiếng gọi.
An Ninh lấy tay ôm miệng cười: “Anh nói to như vậy, không sợ người ta sợ chạy mất sao?”
Tô Khoáng chỉ cười đầy thần bí: “Lát nữa cô sẽ biết thôi”.
Mãi lâu sau, ông Niên mới chậm chạp đi xuống dưới lầu: “Bà nhà tôi đi ra ngoài rồi, để tôi ra mở cửa”. Giọng ông sang sảng như sợ người đứng ngoài không nghe thấy.
An Ninh mỉm cười vẻ ngạc nhiên, Tô Khoáng ghé tai cô nói: “Ông già nghễnh ngãng, nói nhỏ ông ấy không nghe thấy”, rồi anh lại nói lớn: “Chúng cháu đã vào trong rồi”.
“Bà ấy lại quên đóng cửa à? Già rồi, trí nhớ kém, may mà trong nhà cũng chẳng có đồ gì đáng tiền.” Ông già lầm bầm nhưng sắc mặt vẫn rất điềm tĩnh, xem ra ông đã quen với tình huống này rồi.
Tô Khoáng hiểu rất rõ hai vợ chồng ông bà Niên, ông Niên ngãng tai, bà Niên thì mắc chứng hay quên, khi đẩy cửa anh đã biết bà Niên không có ở nhà, cho nên mới cất giọng lớn gọi ông Niên. Những chi tiết nhỏ này, An Ninh không thể biết, Tô Khoáng cũng không định giải thích với cô.
“Cô gái, cô cứ xem tự nhiên đi, ở đây chỉ có tôi và bà nhà tôi sống, chúng tôi ở trên gác, bình thường ra vào đều đi lối cửa sau, sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cô đâu.”
An Ninh mỉm cười.
Theo như cô quan sát, mặt bằng cửa tiệm có diện tích khoảng hai mươi mét vuông, rỗng rãi, sang sủa, xung quanh đều là các cửa hiệu buôn bán, nên có lợi thế thúc đẩy tiêu dùng, vừa nhìn thôi cô đã rất vừa ý rồi. Mặt khác, cô kinh doanh thời trang, nên sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của hai cụ già.
“Cô thấy thế nào?” Tô Khoáng đứng tựa vào thành cửa hút thuốc. Theo những gì anh hiểu về An Ninh, khi đôi mắt cô sang lên, miệng cô mỉm cười, điều đó chứng tỏ cô đã hài lòng.
“Dường như cửa tiệm này là dành cho tôi vậy.” an Ninh bật cười thật tươi, rồi cô quay sang phía ông Niên nói: “Bác ơi, cháu thực sự muốn thuê cửa tiệm này của bác, nhưng không biết tiền thuê có nằm trong khả năng chi trả của cháu không”. Nếu với tình hình của cô trước kia, cô đã lập tức đưa ra quyết định rồi. Nhưng bây giờ cô đã học được cách thăm dò, mặc cả để làm sao có lợi nhất cho mình.
“Phố Nhất Tuyến là con phố buôn bán nổi tiếng, chỗ này lại là chỗ náo nhiệt nhất của cả con phố, vì thế tiền thuê tất nhiên sẽ không rẻ. Cô chắc đã suy nghĩ ký rồi chứ?” Ông Niên chưa nói thì Tô Khoáng đã cướp lời. Anh chu miệng nhả khói thuốc, môi cong lên, trông thật lấc cấc.
“Thằng ranh này, đừng có dọa người ta như thế, bác thấy cô ấy rất thật thà.” Ông Niên cười cười mắng Tô Khoáng, tuy già nhưng ông còn rất khỏe, ông đưa nắm đấm đấm vào bụng Tô Khoáng, khiến anh kêu lên oai oái.
An Ninh cười như nắc nẻ đến nỗi lưng khom cả xuống, khi ngước lên cô vô tình bắt gặp ánh mắt Tô Khoáng, con ngươi đen lấp lánh. Trái tim cô bỗng nhiên đập rộn ràng, cô cố kìm nén, không dám nghĩ nhiều đến những cảm xúc kỳ lạ đó.
Ông Niên là người thẳng thắng, xuề xòa, còn An Ninh lại là người do Tô Khoáng giới thiệu, nên hợp đồng được thỏa thuận nhanh chóng, ông cho An Ninh thuê với giá hữu nghị ba mươi nghìn tệ một năm. Thuê được cửa tiệm ở một nơi sầm uất, với tiền thuê rẻ như vậy, An Ninh vui mừng không tả.
Ông Niên đã thoải mái như vậy, thì cô cũng không thể phụ lòng được, cô hứa sẽ trả tiền thuê nhà mười phần trăm theo từng năm, đồng ý ký hợp đồng ba năm, như vậy hai bên đều vui vẻ.
Tô Khoáng có vẻ hơi sốt ruột, anh đưa mắt lườm An Ninh, nhưng cô coi như không nhìn thấy. Tất cả những chi tiết nhỏ nhặt đã được thỏa thuận xong, chỉ còn ký tên và giao tiền là xong. An Ninh sợ để lâu e sẽ xảy ra sự cố, nên vội hỏi: “Gần đây có chỗ nào có ngân hàng không? Cháu đi rút tiền, chúng ta sẽ ký hợp đồng ngay hôm nay.”
Ông Niên nghĩ một lúc rồi nói: “Đi ra khỏi cửa, rẽ phải rồi đi thẳng, có ngân hàng Xây dựng ở đó”.
“Tôi đi cùng cô.” Tô Khoáng kéo tay An Ninh. Khi ra đến bên ngoài, anh dừng lại, rồi quay đầu hỏi An Ninh: “Vừa nãy tôi lừ mắt với cô, cô có nhìn thấy không vậy?”.
“Hành động của anh rõ như vậy, tôi e là bác Niên cũng nhìn thấy, huống hồ là tôi?” An Ninh trả lời vẻ rất thảnh thơi, cô còn cố ý trêu chọc Tô Khoáng.
Tô Khoáng bực mình: “Vậy mà cô còn đồng ý nhanh chóng như vậy?”.
“Bác Niên không phải là người xấu.” An Ninh mỉm cười, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng rất chắc chắn.
Tô Khoáng thẫn người. Anh nghiêng người dựa vào góc tường, nhìn An Ninh lúc này đang cười: “Đương nhiên là tôi biết bác ấy không phải là người xấu, nhưng cô dựa vào cái gì mà tin bác ấy?”.
An Ninh tỏ ra điềm nhiên: “Bởi vì anh dẫn tôi tới đây, cho nên tôi tin bác ấy”.
Ánh nắng đầu chiều chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của An Ninh, bảy sắc cầu vồng nhảy múa trên mái tóc cô, hàng mi dài chớp chớp, cô cười thật hiền. Nếu câu nói đó thốt ra từ miệng người khác, thì nhất định Tô Khoáng sẽ nghĩ có ẩn ý trong đó, nhưng nó lại được thốt ra từ miệng An Ninh, vì thế anh chỉ biết tin, không thể có suy nghĩ khác được.
Tô Khoáng lặng lẽ nhìn An Ninh, lúc lâu sau anh mới quay người, khẽ nói một câu: “Cảm ơn cô đã tin tưởng”.
Cũng chính lúc này, anh bỏ lỡ mất sự thẹn thùng, xinh đẹp hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Nhưng lời nói được thốt ra rất tự nhiên, ngay lúc đó không ai nhận ra điều khác thường, nhưng về sau khi ngẫm kỹ lại, chợt nhận ra đó giống như một lời thế, bất giác An Ninh thấy thẹn thùng.
Rút tiền từ ngân hàng xong, họ quay trở về chỗ cửa tiệm, lúc này bà Niên cũng đã về đến nhà.
Vừa mới gặp nhưng bà Niên đã rất quý An Ninh, bà nắm lấy tay cô hỏi hết chuyện này sang chuyện khác.
“Nhìn cô bé này, sao mà xinh thế. Ông nó này, ông nhìn khuôn mặt cô ấy xem, cả tính cách nữa, sao mà giống Tiểu Điệp nhà ta quá.”
Ông Niên chỉ cười hà hà, không đáp lại câu nói của bà Niên.
Đôi mắt An Ninh tràn ngập niềm vui, cô luôn tin rằng giữa người với người đều có duyên phận.
Còn Tô Khoáng, khuôn mặt thẫn thờ, mọi suy nghĩ của anh bỗng chốc đông cứng lại.
Hợp đồng đã được ký kết cả hai bên đều vui vẻ.
An Ninh cầm hợp đồng trên tay, cô như bay lên tận chín tầng mây tự lúc nào. Giờ đây, đã tìm được cửa tiệm, nhà cung cấp về cơ bản cũng đã được xác định, tiếp theo chỉ cần tu sửa và tốn công đi điều tra thị trường nữa thôi. Nghĩ đến những việc đó, cô ming sao mình có thể giải quyết xong xuôi mọi chuyện, sau đó cửa tiệm sẽ được khai trương một cách thuận lợi, tiền bạc sẽ chảy vào túi cô như nước. Cô nghĩ đến mức quên hết mọi thứ xung quanh, đôi mắt bừng sáng vẻ tự tin, Tô Khoáng cũng nhận thấy biểu hiện đó, anh cũng cảm thấy vui lây, một nụ cười dần xuất hiện trên môi anh.
Khi cáo từ ông bà Niên, bà Niên tiện tay cầm lấy chỗ đồ điểm tâm do chính tay bà làm đang đặt ở trên bàn nhét vào trong ba lô của An Ninh. An Ninh có ý không nhận, thì bị bà Niên trừng mắt. Vì thế cô đành phải giơ tay đầu hàng, thấy vậy bà Niên cười thật tươi tiễn hai người đi ra.
Chắc khi còn trẻ bà Niên rất đẹp, bất giác An Ninh nhìn bà một lúc. Rồi như có gì đó chạm vào ký ức cô, tướng mạo của bà Niên trông rất quen. Cô lẩm bẩm, chắc chắn là mình đã gặp bà ở đâu rồi. Nhưng cô không nhớ rõ là đã gặp ở đâu.
Sau khi chuyện cửa tiệm và nhà cung cấp đã được thu xếp đâu vào đấy, An Ninh mới thực sự biết thế nào là bận rộn.
Để tiết kiệm chi tiêu, An Ninh và Lưu Huệ đã bàn bạc cả đêm về bản thiết kế tu sửa và trang trí cửa tiệm. Ngày hôm sau, cả bốn con mắt đều thâm quầng, nhưng họ vẫn cố gắng đi lấy ý kiến của mọi người. Đã mấy ngày qua, tuy người mệt mỏi vô cùng, nhưng cảm giác thỏa mãn sau những gì bận rộn này trước đây họ chưa từng trải qua.
Những ngày tiếp theo đó, ngày nào An Ninh cũng giám sát chặt chẽ đám công nhân đến tu sửa cửa tiệm.
Tô Khoáng thấy An Ninh vui lên từng ngày, mặc dù lần nào từ cửa tiệm trở về đầu tóc cô đều lấm lem bụi đất, nhưng cô không thể giấu nổi sự phấn khích hiện rõ trong đôi mắt. Người ta thường nói người đàn ông có ma lực nhất khi họ đang làm việc, còn người phụ nữ trở nên rạng rỡ nhất khi họ chú tâm vào một việc gì đó.
Lúc đầu cô còn thu mình vào góc khuất tối tăm, đến giờ trở nên vui vẻ, cởi mở như thế này, thực sự cô đã thay đổi rất nhiều.
Thỉnh thoảng nửa đêm Tô Khoáng về đến nhà, đèn trong phòng An Ninh vẫn sang. Anh tưởng tượng cảnh cô cắn cán bút ngồi suy nghĩ trước chiếc máy tính xách tay. Có thể giúp cô được gì anh đã đều giúp cả rồi, những gì còn lại đều phải dựa vào chính cô thực hiện. Không, ít nhất vẫn còn một việc anh có thể giúp cô, đó là mua cho cô một bát mỳ anh Phan nấu. An Ninh nghiện món mỳ của anh Phan ngay từ lần đầu được ăn.
Tô Khoáng khẽ nhoẻn miệng cười, rồi khẽ gõ cửa phòng An Ninh: “Ra ngoài ăn này”.
Một lúc sau, An Ninh mới ra mở cửa, trước tiên cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, còn chưa kịp lau khô mặt cô đã vội sà tới chỗ bát mỳ ăn ngấu nghiến.
Tô Khoáng ngồi bên cạnh nhìn cô ăn, anh vừa nhìn vừa cười, nói: “Từ từ thôi, có ai tranh của cô đâu”.
An Ninh chẳng thèm ngẩng đầu, cô vẫn tiếp tục chiến đấu với bát mỳ, một bát mỳ tố lô nhanh chóng được đánh bay.
“Không phải là cô vẫn chưa ăn bữa tôi đấy chứ?” Tô Khoáng hoài nghi hỏi, nhìn dáng vẻ của An Ninh, rõ ràng là cô rất đói.
An Ninh ngại ngùng lắc đầu: “Tôi bận suốt từ lúc ở cửa tiệm về đến giờ, thực sự không có thời gian để làm cái gì ăn nữa”.
Tô Khoáng vừa giận vừa buồn cười. Anh đã từng được thưởng thức tay nghề nấu ăn của An Ninh, chính là cái hôm ký hợp đồng thuê nhà. An Ninh nói muốn mời anh ăn bữa cơm để cảm ơn, nhưng vì Tô Khoáng phải tranh thủ thời gian đến Kim Bích Huy Hoàng, nên An Ninh đề nghị để cô nấu cơm, sau đó đợi đến tối anh về nhà rồi cùng ăn.
Lúc đó Tô Khoáng đã nghi ngờ, sống cùng nhau đã hơn nửa năm, chẳng mấy khi anh nhìn thấy An Ninh bước vào bếp nên dặn hỏi: “Cô biết nấu cơm thật á?”.
Bất thình lình anh nhận được cái trừng mắt của An Ninh: “Anh đừng có coi thường người khác”.
An Ninh nghĩ, bố mẹ cô đều là những cao thủ nấu ăn, bản thân cô vốn đã có gen nấu ăn, cộng thêm việc đi mua một cuốn sách nấu ăn về để chuẩn bị, thì chuyện nấu nướng đối với cô tuyệt đối không khó khăn gì.
Nghe cô nói chắc chắn như vậy, Tô Khoáng tin liền. Hôm đó anh còn phá lệ về sớm, mục đích là để thưởng thức tay nghề nấu ăn của An Ninh.
Từ trong thang máy bước ra, anh đã thấy choáng váng, trước cửa là một vũng nước lớn, nếu người nào không biết lại tưởng nơi đây vừa trải qua một trận lũ lụt. Anh vội vàng mở cửa, phòng khách, phòng bếp đều lênh láng nước. An Ninh đang ngồi xổm, cô không ngừng đổ nước vào chiếc chậu rửa mặt. Nếu anh về chậm một bước, thì có lẽ nước đã lênh láng khắp căn hộ rồi.
Tô Khoáng vội vã tiến tới giúp An Ninh: “Cô làm gì mà lại thành ra thế này?”.
Hai má An Ninh đỏ bừng, giọng lí nha lí nhí, nghe không rõ.
Tô Khoáng cũng chẳng quan tâm xem cô nói gì, anh giành lấy chiếc gáo múc nước trong tay An Ninh, nếu cứ theo tốc độ của cô bây giờ , phải đợi đến sáng hôm sau mới múc sạch nước trong phòng.
“Đây là cái trò gì không biết?” Tô Khoáng trừng mắt nhìn con vật bỗng nhiện vọt ra từ trong đống nước. Con vật đó quăng đuôi làm nước bắn lên khắp mặt Tô Khoáng trông vô cùng hài hước.
An Ninh cười sằng sặc. Rồi chợt nghĩ cười như vậy là không được, cố mím chặt lấy môi, nói khẽ: “Là lươn”. Tô Khoáng không kiên nhẫn chờ cô tiếp tục giải thích. An Ninh liếc nhìn Tô Khoáng một cái, rồi tiếp: “Con lươn này trơn quá, nên khi bắt nó tôi làm lật thùng nước, rồi…”. Cô chưa nói hết câu thì mặt đã đỏ bừng.
Cô không nói thì Tô Khoáng cũng đã đoán ra đại thể như thế nào. Sợ An Ninh quá căng thẳng, anh đành cười, vừa múc nước, vừa an ủi cô: “Sau này những việc khó như thế thì cứ giao cho tôi là được rồi”.
Anh nói rất tự nhiên, không hề thấy khuôn mặt An Ninh càng lúc càng đỏ hơn.
Khi phòng khách và nhà bếp được quét dọn sạch sẽ thì kim đồng hồ đã chỉ mười hai giờ đêm.
An Ninh vò vò đầu: “Thức ăn đều nguội hết rồi, để tôi đi hâm nóng lại”.
Tô Khoáng ngăn lại: “Cô ngồi nghỉ đi, để đấy cho tôi”. Anh không dám để An Ninh vào bếp lần nữa, nếu không không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì. Đến bây giờ anh vẫn chưa thể kết luận về khả năng nấu nướng của cô, nhưng có thể chắc chắn rằng khả năng gây chuyện trong nhà bếp của cô thuộc tốp đầu.
Bốn đĩa thức ăn và một bát canh, hình thức kỳ quái, màu sắc nhợt nhợt, không rõ là được chế biến từ nguyên liệu gì. Nếu An Ninh không giới thiệu cẩn thận thì có lẽ Tô Khoáng không thể nhìn ra đó là món gì.
Tô Khoáng chần chừ cầm đũa lên. Đối diện với ánh mắt chờ đợi đầy khẩn thiết của An Ninh, anh không nỡ từ chối. Anh gắp một đũa nhỏ món mà anh nghĩ là trứng xào, từ từ chưa vào miệng. An Ninh nóng ruột chờ đợi lời đánh giá của anh. Tô Khoáng nhai chậm rãi, nét mặt không biểu hiện thái độ gì.
“Thế nào?” Cuối cùng, An Ninh không kiên nhẫn được nữa, hỏi.
Câu hỏi này thực sự đã làm khó Tô Khoáng. Nếu nói là không ngon, chắc chắn An Ninh sẽ không vui, còn nếu nói ngon, thì lại sợ An Ninh được đà nói: “Nếu ngon thì anh ăn nhiều hơn chút đi”. Anh không biết mình có đủ dung khí để gắp lần nữa hay không.
“Ừm, hơi mặn một chút.” Tô Khoáng băn khoăn một hồi rồi nói đại khái.
“Mặn á?” Món ăn ở quên An Ninh thường hơi ngọt, cô quen cho thêm đường vào món trứng xào cà chua. Cô chỉ lo Tô Khoáng sẽ thấy ngọt, ai ngờ anh lại nói là mặn. “Rõ ràng là tôi không nêm muối mà.” Cô tự nói với mình. “Để tôi nếm thử xem nào.” Cô quá hào hứng khiến Tô Khoáng muốn ngăn lại cũng không kịp.
An Ninh nếm một miếng nhỏ, mặt cô bỗng sa sầm. Cô đã nhầm đường thành muối, khi nấu cô nêm một nhúm lớn. Đúng là không thể nuốt nuổi, thế mà Tô Khoáng vẫn ăn mà không có biểu hiện gì.
“Món này không ăn nổi.” An Ninh kéo món trứng xào cà chua qua trước mặt mình. “Hay anh ăn thử món tôm đi.” Món tôm chắc không có vấn đề gì, nhưng sự việc đến mức này thì chính cô cũng không dám chắc chắn về điều đó. “Hay là… thôi.”
Tô Khoáng từ từ gắp một con tôm vào bát của mình, rồi anh lột vỏ, đôi mắt ánh lên vẻ gì đó khó hiểu. Anh biết đây là những món cô làm cho anh, dù có khó ăn đến mức nào thì anh cũng phải cố mà nuốt.
Thấy Tô Khoáng ăn có vẻ rất ngon, An Ninh cũng gắp một con, bóc vỏ rồi cho vào miệng, cảm giác như mình đang ăn sáp nến vậy. Cô vội vàng nhổ ra, ngẩng đầu lên nhìn sâu vào ánh mắt Tô Khoáng, ánh mắt anh vẫn bình thản như không, An Ninh cúi xuống lí nhí: “Xin lỗi, vốn định làm bữa cơm cảm ơn anh, kết quả lại ra thế này…Thực sự rất xin lỗi”.
Nói rồi cô lặng lẽ thu chỗ bát đũa trên bàn, cả chiếc bát Tô Khoáng đang cầm trên tay. Trên bàn chỉ còn lại hai đĩa thức ăn và một bát canh, cô chẳng hy vọng chúng sẽ khá hơn, cũng không định ăn thử.
Tô Khoáng đi theo vào trong bếp rồi lại ra, nhưng anh không thể giúp được gì, cũng chẳng nói câu nào.
Cho đến khi An Ninh xuống nhà đổ rác, Tô Khoáng mới tìm được cơ hội: “Bên ngoài tối lắm, để tôi đi cùng cô”.
An Ninh không nói đồng ý, cũng chẳng phản đối. Tô Khoáng liền đi theo sau cô, cứ như người sai là anh vậy.
Khi quay trở lại lên nhà, An Ninh quay đầu lại nhìn Tô Khoáng, rồi cười thầm: “Người nấu ăn thất bại rõ ràng là tôi, mà sao anh lại có vẻ chán nản thế kia?”.
“Tôi không thích nhìn thấy cô không vui.” Tô Khoáng trầm giọng nói.
An Ninh thần người ra, vẻ như có chút nôn nóng. Cô không muốn nghĩ ngợi nhiều, chỉ khẽ đẩy cửa, bước vào phòng đôi vai gầy khẽ run lên, điều này ít nhiều giải tỏa được sự căng thẳng, lúng túng khi nãy của cô.
Dưới ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn cảm ứng, ánh mắt Tô Khoáng đầy vẻ thương xót. An Ninh cảm thấy không thoải mái, anh cũng không muốn tạo áp lực cho cô.
Chỉ có điều, kể từ hôm đó, Tô Khoáng không bao giờ dám để An Ninh vào bếp nữa.
“Này, ngồi trước một người đẹp mà tâm hồn còn treo ngược cành cây, đấy là hành động rất không lịch sự đấy.” An Ninh gõ đầu đũa vào trán Tô Khoáng. Sau khi trở nên thân thiết với anh, khi nói chuyện An Ninh không còn giữ khoảng cách như trước nữa, và thường nói kiểu hài hước bị ảnh hưởng từ Lưu Huệ.
Tô Khoáng sực tỉnh. Anh cũng không phủ nhận câu nói của An Ninh, anh cười thẳng thắn nói: “Đúng là tôi đang nghĩ tới một người đẹp, cô đoán không sai tẹo nào”.
Trái tim An Ninh khẽ xao xuyến, nhưng cô vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, mỉm cười nói: “Vậy sao?”.
Tô Khoáng không muốn nói tiếp về vấn đề này nữa, tiện miệng nói: “Việc tu sửa cửa tiệm vẫn thuận lợi chứ?”.
Nói đến chủ đề này, An Ninh thấy rất hưng phấn. Cô gạt bỏ cảm giác đau lòng vô cớ vừa nãy, khua chân múa tay nói: “Nếu không phát sinh vấn đề gì, thì một tháng nữa là xong xuôi tất cả”. Bây giờ có vẻ như cô đã chuyên nghiệp hơn trong việc thiết kế tu sửa.
Tô Khoáng không nhịn nổi, bật cười.
“À, phải rồi, mấy ngày hôm nay tôi tra thông tin ở trên mạng, cũng có được một chút kiến thức hay hay”, An Ninh hào hứng nói. Khi hứng thú nói chuyện đã lên cao thì không còn cách nào giúp cô kiềm chế lại được.
“Là gì thế?” Tô Khoáng hỏi.
An Ninh lắc đầu nói: “Váy cưới thực sự là một lọa sản phẩm sa sỉ, nếu chạy theo xu hướng thời thượng hiện nay, thì chỉ lên mạng xem là chưa đủ, quan trọng nhất là phải điều tra thị trường. Thực tiễn mới là kiến thức thực tế nhất”.
“Ồ? Vậy cô định làm thế nào?”
“Tôi ắt có diệu kế của mình.” An Ninh làm ra vẻ thần bí.
Một vài sợi tóc nghịch ngợm xòa xuống trán cô. Tô Khoáng không đắn đo, định đưa tay vén tóc giúp cô. Nhưng An Ninh đã kịp nghiêng người tránh né, cô muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ biết im lặng.
An Ninh nghe thấy trái tim Tô Khoáng đập thình thịch, còn cô cố làm ra vẻ bình tĩnh, Khó khăn lắm anh mới nói được câu: “An Ninh…”
“Ôi, đã muộn thế này rồi, tôi phải đi ngủ đây, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm. Chúc ngủ ngon!” Cô nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, để lại Tô Khoáng với cái lắc đầu ủ rũ.
An Ninh đã gặp nhiều đau khổ trong truyện tình cảm, đến bây giờ cô vẫn luôn né tránh, luôn sợ hãi nó.
Ngày thứ ba An Ninh quay trở lại thành phố H, vừa mới bước xuống tàu hỏa, còn chưa kịp về nhà cất hành lý, cô đã gọi điện cho Tô Khoáng.
“Bây giờ anh có rảnh để đưa tôi đi xem địa điểm thuê được không, tôi đã trở lại rồi.” An Ninh sốt sắng như không thể chờ đợi thêm nữa.
Nghe giọng nói của An Ninh, Tô Khoáng cười: “Cô cũng vội vàng quá đấy. Bây giờ cô ở đâu rồi?”.
“Tôi ở ga tàu hỏa.” An Ninh đưa điện thoại ra phía trước mắt xem giờ, mười hai giờ trưa, giờ này chắc Tô Khoáng đang ở nhà. Nhưng những âm thanh huyên náo ở phía đầu dây bên kia là cái gì?
Tô Khoáng nuốt vội sợi mỳ cuối cùng, rồi húp hết phần nước trong bát nói: “Cô bắt xe đến phố Nhất Tuyến đi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó”.
Gập điện thoại lại rồi, An Ninh vẫn băn khoăn về âm thanh kỳ quái mà cô vừa nghe thấy trong điện thoại.
Mặc dù không thông thuộc phố Nhất Tuyến, nhưng những gì đã trải qua khiến cô không bao giờ quên được nơi này.
Tô Khoáng là người rất đúng giờ và coi trọng hiệu quả công việc, nên An Ninh đến chưa được bao lâu thì Tô Khoáng cũng tới như đã hẹn.
“Cô mang theo cái gì thế?” Tô Khoáng còn nhớ lúc đi thành phố S, An Ninh đi tay không, sao bây giờ trở về lại mang theo túi lớn túi nhỏ, trông chẳng khác gì đi tị nạn.
An Ninh vén đám tóc đang bám trên trán, thở phào một hơi.
“Tất cả là mẫu hàng lấy từ các cơ sở sản xuất, mệt bở cả hơi tai.”
Hôm kia, sau khi lấy khẩu cung ở sở công an xong, gần nửa đêm cô mới về đến nhà, ngày hôm sau lại phải đến thăm các cơ sở sản xuất Trương Hoài Ngọc giới thiệu. Vì là khách hàng mới, hơn nữa quy mô lại không lớn, nên thái độ của họ không được nhiệt tình cho lắm, An Ninh phải thuyết phục mãi họ mới đồng ý tặng cho cô một số sản phẩm làm hàng mẫu. Quần áo không được đóng gói cẩn thận, tất cả đều được cho vào trong một chiếc túi da rắn màu đên, lúc trên tàu hỏa mọi người cứ nhìn cô với những cái nhìn không bình thường, có lẽ họ tưởng cô là dân công từ đâu đến.
Tô Khoáng đỡ lấy hai chiếc túi da rắn đựng hàng mẫu, rồi cười rất tươi, nói: “Xem ra chuyến đi này thu hoạch nhiều ghê nhỉ?”.
An Ninh nắn nắn đôi vai đang mỏi rã rời, nhếch miệng cười: “Chỉ có thể nói là dự báo trận đầu thắng lợi thôi”.
Con đường mà Tô Khoáng dẫn An Ninh đi, càng đi An Ninh càng cảm thấy quen. Cho đến khi nhìn thấy tấm biển Quán đồ ăn Hồ Nam, cô mới rõ, lần trước cô đã từng bắt gặp Tô Khoáng ở đây. Nếu cô đoán không nhầm, thì cửa tiệm mà Tô Khoáng tìm giúp cô chính là chỗ này.
“Bác trai ơi, cháu dẫn bạn cháu đến xem nhà này.” Tô Khoáng như đã quen nhà quen ngõ, anh đi vào từ cửa sau, vừa bước vào cửa anh đã lớn tiếng gọi.
An Ninh lấy tay ôm miệng cười: “Anh nói to như vậy, không sợ người ta sợ chạy mất sao?”
Tô Khoáng chỉ cười đầy thần bí: “Lát nữa cô sẽ biết thôi”.
Mãi lâu sau, ông Niên mới chậm chạp đi xuống dưới lầu: “Bà nhà tôi đi ra ngoài rồi, để tôi ra mở cửa”. Giọng ông sang sảng như sợ người đứng ngoài không nghe thấy.
An Ninh mỉm cười vẻ ngạc nhiên, Tô Khoáng ghé tai cô nói: “Ông già nghễnh ngãng, nói nhỏ ông ấy không nghe thấy”, rồi anh lại nói lớn: “Chúng cháu đã vào trong rồi”.
“Bà ấy lại quên đóng cửa à? Già rồi, trí nhớ kém, may mà trong nhà cũng chẳng có đồ gì đáng tiền.” Ông già lầm bầm nhưng sắc mặt vẫn rất điềm tĩnh, xem ra ông đã quen với tình huống này rồi.
Tô Khoáng hiểu rất rõ hai vợ chồng ông bà Niên, ông Niên ngãng tai, bà Niên thì mắc chứng hay quên, khi đẩy cửa anh đã biết bà Niên không có ở nhà, cho nên mới cất giọng lớn gọi ông Niên. Những chi tiết nhỏ này, An Ninh không thể biết, Tô Khoáng cũng không định giải thích với cô.
“Cô gái, cô cứ xem tự nhiên đi, ở đây chỉ có tôi và bà nhà tôi sống, chúng tôi ở trên gác, bình thường ra vào đều đi lối cửa sau, sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cô đâu.”
An Ninh mỉm cười.
Theo như cô quan sát, mặt bằng cửa tiệm có diện tích khoảng hai mươi mét vuông, rỗng rãi, sang sủa, xung quanh đều là các cửa hiệu buôn bán, nên có lợi thế thúc đẩy tiêu dùng, vừa nhìn thôi cô đã rất vừa ý rồi. Mặt khác, cô kinh doanh thời trang, nên sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của hai cụ già.
“Cô thấy thế nào?” Tô Khoáng đứng tựa vào thành cửa hút thuốc. Theo những gì anh hiểu về An Ninh, khi đôi mắt cô sang lên, miệng cô mỉm cười, điều đó chứng tỏ cô đã hài lòng.
“Dường như cửa tiệm này là dành cho tôi vậy.” an Ninh bật cười thật tươi, rồi cô quay sang phía ông Niên nói: “Bác ơi, cháu thực sự muốn thuê cửa tiệm này của bác, nhưng không biết tiền thuê có nằm trong khả năng chi trả của cháu không”. Nếu với tình hình của cô trước kia, cô đã lập tức đưa ra quyết định rồi. Nhưng bây giờ cô đã học được cách thăm dò, mặc cả để làm sao có lợi nhất cho mình.
“Phố Nhất Tuyến là con phố buôn bán nổi tiếng, chỗ này lại là chỗ náo nhiệt nhất của cả con phố, vì thế tiền thuê tất nhiên sẽ không rẻ. Cô chắc đã suy nghĩ ký rồi chứ?” Ông Niên chưa nói thì Tô Khoáng đã cướp lời. Anh chu miệng nhả khói thuốc, môi cong lên, trông thật lấc cấc.
“Thằng ranh này, đừng có dọa người ta như thế, bác thấy cô ấy rất thật thà.” Ông Niên cười cười mắng Tô Khoáng, tuy già nhưng ông còn rất khỏe, ông đưa nắm đấm đấm vào bụng Tô Khoáng, khiến anh kêu lên oai oái.
An Ninh cười như nắc nẻ đến nỗi lưng khom cả xuống, khi ngước lên cô vô tình bắt gặp ánh mắt Tô Khoáng, con ngươi đen lấp lánh. Trái tim cô bỗng nhiên đập rộn ràng, cô cố kìm nén, không dám nghĩ nhiều đến những cảm xúc kỳ lạ đó.
Ông Niên là người thẳng thắng, xuề xòa, còn An Ninh lại là người do Tô Khoáng giới thiệu, nên hợp đồng được thỏa thuận nhanh chóng, ông cho An Ninh thuê với giá hữu nghị ba mươi nghìn tệ một năm. Thuê được cửa tiệm ở một nơi sầm uất, với tiền thuê rẻ như vậy, An Ninh vui mừng không tả.
Ông Niên đã thoải mái như vậy, thì cô cũng không thể phụ lòng được, cô hứa sẽ trả tiền thuê nhà mười phần trăm theo từng năm, đồng ý ký hợp đồng ba năm, như vậy hai bên đều vui vẻ.
Tô Khoáng có vẻ hơi sốt ruột, anh đưa mắt lườm An Ninh, nhưng cô coi như không nhìn thấy. Tất cả những chi tiết nhỏ nhặt đã được thỏa thuận xong, chỉ còn ký tên và giao tiền là xong. An Ninh sợ để lâu e sẽ xảy ra sự cố, nên vội hỏi: “Gần đây có chỗ nào có ngân hàng không? Cháu đi rút tiền, chúng ta sẽ ký hợp đồng ngay hôm nay.”
Ông Niên nghĩ một lúc rồi nói: “Đi ra khỏi cửa, rẽ phải rồi đi thẳng, có ngân hàng Xây dựng ở đó”.
“Tôi đi cùng cô.” Tô Khoáng kéo tay An Ninh. Khi ra đến bên ngoài, anh dừng lại, rồi quay đầu hỏi An Ninh: “Vừa nãy tôi lừ mắt với cô, cô có nhìn thấy không vậy?”.
“Hành động của anh rõ như vậy, tôi e là bác Niên cũng nhìn thấy, huống hồ là tôi?” An Ninh trả lời vẻ rất thảnh thơi, cô còn cố ý trêu chọc Tô Khoáng.
Tô Khoáng bực mình: “Vậy mà cô còn đồng ý nhanh chóng như vậy?”.
“Bác Niên không phải là người xấu.” An Ninh mỉm cười, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng rất chắc chắn.
Tô Khoáng thẫn người. Anh nghiêng người dựa vào góc tường, nhìn An Ninh lúc này đang cười: “Đương nhiên là tôi biết bác ấy không phải là người xấu, nhưng cô dựa vào cái gì mà tin bác ấy?”.
An Ninh tỏ ra điềm nhiên: “Bởi vì anh dẫn tôi tới đây, cho nên tôi tin bác ấy”.
Ánh nắng đầu chiều chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của An Ninh, bảy sắc cầu vồng nhảy múa trên mái tóc cô, hàng mi dài chớp chớp, cô cười thật hiền. Nếu câu nói đó thốt ra từ miệng người khác, thì nhất định Tô Khoáng sẽ nghĩ có ẩn ý trong đó, nhưng nó lại được thốt ra từ miệng An Ninh, vì thế anh chỉ biết tin, không thể có suy nghĩ khác được.
Tô Khoáng lặng lẽ nhìn An Ninh, lúc lâu sau anh mới quay người, khẽ nói một câu: “Cảm ơn cô đã tin tưởng”.
Cũng chính lúc này, anh bỏ lỡ mất sự thẹn thùng, xinh đẹp hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Nhưng lời nói được thốt ra rất tự nhiên, ngay lúc đó không ai nhận ra điều khác thường, nhưng về sau khi ngẫm kỹ lại, chợt nhận ra đó giống như một lời thế, bất giác An Ninh thấy thẹn thùng.
Rút tiền từ ngân hàng xong, họ quay trở về chỗ cửa tiệm, lúc này bà Niên cũng đã về đến nhà.
Vừa mới gặp nhưng bà Niên đã rất quý An Ninh, bà nắm lấy tay cô hỏi hết chuyện này sang chuyện khác.
“Nhìn cô bé này, sao mà xinh thế. Ông nó này, ông nhìn khuôn mặt cô ấy xem, cả tính cách nữa, sao mà giống Tiểu Điệp nhà ta quá.”
Ông Niên chỉ cười hà hà, không đáp lại câu nói của bà Niên.
Đôi mắt An Ninh tràn ngập niềm vui, cô luôn tin rằng giữa người với người đều có duyên phận.
Còn Tô Khoáng, khuôn mặt thẫn thờ, mọi suy nghĩ của anh bỗng chốc đông cứng lại.
Hợp đồng đã được ký kết cả hai bên đều vui vẻ.
An Ninh cầm hợp đồng trên tay, cô như bay lên tận chín tầng mây tự lúc nào. Giờ đây, đã tìm được cửa tiệm, nhà cung cấp về cơ bản cũng đã được xác định, tiếp theo chỉ cần tu sửa và tốn công đi điều tra thị trường nữa thôi. Nghĩ đến những việc đó, cô ming sao mình có thể giải quyết xong xuôi mọi chuyện, sau đó cửa tiệm sẽ được khai trương một cách thuận lợi, tiền bạc sẽ chảy vào túi cô như nước. Cô nghĩ đến mức quên hết mọi thứ xung quanh, đôi mắt bừng sáng vẻ tự tin, Tô Khoáng cũng nhận thấy biểu hiện đó, anh cũng cảm thấy vui lây, một nụ cười dần xuất hiện trên môi anh.
Khi cáo từ ông bà Niên, bà Niên tiện tay cầm lấy chỗ đồ điểm tâm do chính tay bà làm đang đặt ở trên bàn nhét vào trong ba lô của An Ninh. An Ninh có ý không nhận, thì bị bà Niên trừng mắt. Vì thế cô đành phải giơ tay đầu hàng, thấy vậy bà Niên cười thật tươi tiễn hai người đi ra.
Chắc khi còn trẻ bà Niên rất đẹp, bất giác An Ninh nhìn bà một lúc. Rồi như có gì đó chạm vào ký ức cô, tướng mạo của bà Niên trông rất quen. Cô lẩm bẩm, chắc chắn là mình đã gặp bà ở đâu rồi. Nhưng cô không nhớ rõ là đã gặp ở đâu.
Sau khi chuyện cửa tiệm và nhà cung cấp đã được thu xếp đâu vào đấy, An Ninh mới thực sự biết thế nào là bận rộn.
Để tiết kiệm chi tiêu, An Ninh và Lưu Huệ đã bàn bạc cả đêm về bản thiết kế tu sửa và trang trí cửa tiệm. Ngày hôm sau, cả bốn con mắt đều thâm quầng, nhưng họ vẫn cố gắng đi lấy ý kiến của mọi người. Đã mấy ngày qua, tuy người mệt mỏi vô cùng, nhưng cảm giác thỏa mãn sau những gì bận rộn này trước đây họ chưa từng trải qua.
Những ngày tiếp theo đó, ngày nào An Ninh cũng giám sát chặt chẽ đám công nhân đến tu sửa cửa tiệm.
Tô Khoáng thấy An Ninh vui lên từng ngày, mặc dù lần nào từ cửa tiệm trở về đầu tóc cô đều lấm lem bụi đất, nhưng cô không thể giấu nổi sự phấn khích hiện rõ trong đôi mắt. Người ta thường nói người đàn ông có ma lực nhất khi họ đang làm việc, còn người phụ nữ trở nên rạng rỡ nhất khi họ chú tâm vào một việc gì đó.
Lúc đầu cô còn thu mình vào góc khuất tối tăm, đến giờ trở nên vui vẻ, cởi mở như thế này, thực sự cô đã thay đổi rất nhiều.
Thỉnh thoảng nửa đêm Tô Khoáng về đến nhà, đèn trong phòng An Ninh vẫn sang. Anh tưởng tượng cảnh cô cắn cán bút ngồi suy nghĩ trước chiếc máy tính xách tay. Có thể giúp cô được gì anh đã đều giúp cả rồi, những gì còn lại đều phải dựa vào chính cô thực hiện. Không, ít nhất vẫn còn một việc anh có thể giúp cô, đó là mua cho cô một bát mỳ anh Phan nấu. An Ninh nghiện món mỳ của anh Phan ngay từ lần đầu được ăn.
Tô Khoáng khẽ nhoẻn miệng cười, rồi khẽ gõ cửa phòng An Ninh: “Ra ngoài ăn này”.
Một lúc sau, An Ninh mới ra mở cửa, trước tiên cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, còn chưa kịp lau khô mặt cô đã vội sà tới chỗ bát mỳ ăn ngấu nghiến.
Tô Khoáng ngồi bên cạnh nhìn cô ăn, anh vừa nhìn vừa cười, nói: “Từ từ thôi, có ai tranh của cô đâu”.
An Ninh chẳng thèm ngẩng đầu, cô vẫn tiếp tục chiến đấu với bát mỳ, một bát mỳ tố lô nhanh chóng được đánh bay.
“Không phải là cô vẫn chưa ăn bữa tôi đấy chứ?” Tô Khoáng hoài nghi hỏi, nhìn dáng vẻ của An Ninh, rõ ràng là cô rất đói.
An Ninh ngại ngùng lắc đầu: “Tôi bận suốt từ lúc ở cửa tiệm về đến giờ, thực sự không có thời gian để làm cái gì ăn nữa”.
Tô Khoáng vừa giận vừa buồn cười. Anh đã từng được thưởng thức tay nghề nấu ăn của An Ninh, chính là cái hôm ký hợp đồng thuê nhà. An Ninh nói muốn mời anh ăn bữa cơm để cảm ơn, nhưng vì Tô Khoáng phải tranh thủ thời gian đến Kim Bích Huy Hoàng, nên An Ninh đề nghị để cô nấu cơm, sau đó đợi đến tối anh về nhà rồi cùng ăn.
Lúc đó Tô Khoáng đã nghi ngờ, sống cùng nhau đã hơn nửa năm, chẳng mấy khi anh nhìn thấy An Ninh bước vào bếp nên dặn hỏi: “Cô biết nấu cơm thật á?”.
Bất thình lình anh nhận được cái trừng mắt của An Ninh: “Anh đừng có coi thường người khác”.
An Ninh nghĩ, bố mẹ cô đều là những cao thủ nấu ăn, bản thân cô vốn đã có gen nấu ăn, cộng thêm việc đi mua một cuốn sách nấu ăn về để chuẩn bị, thì chuyện nấu nướng đối với cô tuyệt đối không khó khăn gì.
Nghe cô nói chắc chắn như vậy, Tô Khoáng tin liền. Hôm đó anh còn phá lệ về sớm, mục đích là để thưởng thức tay nghề nấu ăn của An Ninh.
Từ trong thang máy bước ra, anh đã thấy choáng váng, trước cửa là một vũng nước lớn, nếu người nào không biết lại tưởng nơi đây vừa trải qua một trận lũ lụt. Anh vội vàng mở cửa, phòng khách, phòng bếp đều lênh láng nước. An Ninh đang ngồi xổm, cô không ngừng đổ nước vào chiếc chậu rửa mặt. Nếu anh về chậm một bước, thì có lẽ nước đã lênh láng khắp căn hộ rồi.
Tô Khoáng vội vã tiến tới giúp An Ninh: “Cô làm gì mà lại thành ra thế này?”.
Hai má An Ninh đỏ bừng, giọng lí nha lí nhí, nghe không rõ.
Tô Khoáng cũng chẳng quan tâm xem cô nói gì, anh giành lấy chiếc gáo múc nước trong tay An Ninh, nếu cứ theo tốc độ của cô bây giờ , phải đợi đến sáng hôm sau mới múc sạch nước trong phòng.
“Đây là cái trò gì không biết?” Tô Khoáng trừng mắt nhìn con vật bỗng nhiện vọt ra từ trong đống nước. Con vật đó quăng đuôi làm nước bắn lên khắp mặt Tô Khoáng trông vô cùng hài hước.
An Ninh cười sằng sặc. Rồi chợt nghĩ cười như vậy là không được, cố mím chặt lấy môi, nói khẽ: “Là lươn”. Tô Khoáng không kiên nhẫn chờ cô tiếp tục giải thích. An Ninh liếc nhìn Tô Khoáng một cái, rồi tiếp: “Con lươn này trơn quá, nên khi bắt nó tôi làm lật thùng nước, rồi…”. Cô chưa nói hết câu thì mặt đã đỏ bừng.
Cô không nói thì Tô Khoáng cũng đã đoán ra đại thể như thế nào. Sợ An Ninh quá căng thẳng, anh đành cười, vừa múc nước, vừa an ủi cô: “Sau này những việc khó như thế thì cứ giao cho tôi là được rồi”.
Anh nói rất tự nhiên, không hề thấy khuôn mặt An Ninh càng lúc càng đỏ hơn.
Khi phòng khách và nhà bếp được quét dọn sạch sẽ thì kim đồng hồ đã chỉ mười hai giờ đêm.
An Ninh vò vò đầu: “Thức ăn đều nguội hết rồi, để tôi đi hâm nóng lại”.
Tô Khoáng ngăn lại: “Cô ngồi nghỉ đi, để đấy cho tôi”. Anh không dám để An Ninh vào bếp lần nữa, nếu không không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì. Đến bây giờ anh vẫn chưa thể kết luận về khả năng nấu nướng của cô, nhưng có thể chắc chắn rằng khả năng gây chuyện trong nhà bếp của cô thuộc tốp đầu.
Bốn đĩa thức ăn và một bát canh, hình thức kỳ quái, màu sắc nhợt nhợt, không rõ là được chế biến từ nguyên liệu gì. Nếu An Ninh không giới thiệu cẩn thận thì có lẽ Tô Khoáng không thể nhìn ra đó là món gì.
Tô Khoáng chần chừ cầm đũa lên. Đối diện với ánh mắt chờ đợi đầy khẩn thiết của An Ninh, anh không nỡ từ chối. Anh gắp một đũa nhỏ món mà anh nghĩ là trứng xào, từ từ chưa vào miệng. An Ninh nóng ruột chờ đợi lời đánh giá của anh. Tô Khoáng nhai chậm rãi, nét mặt không biểu hiện thái độ gì.
“Thế nào?” Cuối cùng, An Ninh không kiên nhẫn được nữa, hỏi.
Câu hỏi này thực sự đã làm khó Tô Khoáng. Nếu nói là không ngon, chắc chắn An Ninh sẽ không vui, còn nếu nói ngon, thì lại sợ An Ninh được đà nói: “Nếu ngon thì anh ăn nhiều hơn chút đi”. Anh không biết mình có đủ dung khí để gắp lần nữa hay không.
“Ừm, hơi mặn một chút.” Tô Khoáng băn khoăn một hồi rồi nói đại khái.
“Mặn á?” Món ăn ở quên An Ninh thường hơi ngọt, cô quen cho thêm đường vào món trứng xào cà chua. Cô chỉ lo Tô Khoáng sẽ thấy ngọt, ai ngờ anh lại nói là mặn. “Rõ ràng là tôi không nêm muối mà.” Cô tự nói với mình. “Để tôi nếm thử xem nào.” Cô quá hào hứng khiến Tô Khoáng muốn ngăn lại cũng không kịp.
An Ninh nếm một miếng nhỏ, mặt cô bỗng sa sầm. Cô đã nhầm đường thành muối, khi nấu cô nêm một nhúm lớn. Đúng là không thể nuốt nuổi, thế mà Tô Khoáng vẫn ăn mà không có biểu hiện gì.
“Món này không ăn nổi.” An Ninh kéo món trứng xào cà chua qua trước mặt mình. “Hay anh ăn thử món tôm đi.” Món tôm chắc không có vấn đề gì, nhưng sự việc đến mức này thì chính cô cũng không dám chắc chắn về điều đó. “Hay là… thôi.”
Tô Khoáng từ từ gắp một con tôm vào bát của mình, rồi anh lột vỏ, đôi mắt ánh lên vẻ gì đó khó hiểu. Anh biết đây là những món cô làm cho anh, dù có khó ăn đến mức nào thì anh cũng phải cố mà nuốt.
Thấy Tô Khoáng ăn có vẻ rất ngon, An Ninh cũng gắp một con, bóc vỏ rồi cho vào miệng, cảm giác như mình đang ăn sáp nến vậy. Cô vội vàng nhổ ra, ngẩng đầu lên nhìn sâu vào ánh mắt Tô Khoáng, ánh mắt anh vẫn bình thản như không, An Ninh cúi xuống lí nhí: “Xin lỗi, vốn định làm bữa cơm cảm ơn anh, kết quả lại ra thế này…Thực sự rất xin lỗi”.
Nói rồi cô lặng lẽ thu chỗ bát đũa trên bàn, cả chiếc bát Tô Khoáng đang cầm trên tay. Trên bàn chỉ còn lại hai đĩa thức ăn và một bát canh, cô chẳng hy vọng chúng sẽ khá hơn, cũng không định ăn thử.
Tô Khoáng đi theo vào trong bếp rồi lại ra, nhưng anh không thể giúp được gì, cũng chẳng nói câu nào.
Cho đến khi An Ninh xuống nhà đổ rác, Tô Khoáng mới tìm được cơ hội: “Bên ngoài tối lắm, để tôi đi cùng cô”.
An Ninh không nói đồng ý, cũng chẳng phản đối. Tô Khoáng liền đi theo sau cô, cứ như người sai là anh vậy.
Khi quay trở lại lên nhà, An Ninh quay đầu lại nhìn Tô Khoáng, rồi cười thầm: “Người nấu ăn thất bại rõ ràng là tôi, mà sao anh lại có vẻ chán nản thế kia?”.
“Tôi không thích nhìn thấy cô không vui.” Tô Khoáng trầm giọng nói.
An Ninh thần người ra, vẻ như có chút nôn nóng. Cô không muốn nghĩ ngợi nhiều, chỉ khẽ đẩy cửa, bước vào phòng đôi vai gầy khẽ run lên, điều này ít nhiều giải tỏa được sự căng thẳng, lúng túng khi nãy của cô.
Dưới ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn cảm ứng, ánh mắt Tô Khoáng đầy vẻ thương xót. An Ninh cảm thấy không thoải mái, anh cũng không muốn tạo áp lực cho cô.
Chỉ có điều, kể từ hôm đó, Tô Khoáng không bao giờ dám để An Ninh vào bếp nữa.
“Này, ngồi trước một người đẹp mà tâm hồn còn treo ngược cành cây, đấy là hành động rất không lịch sự đấy.” An Ninh gõ đầu đũa vào trán Tô Khoáng. Sau khi trở nên thân thiết với anh, khi nói chuyện An Ninh không còn giữ khoảng cách như trước nữa, và thường nói kiểu hài hước bị ảnh hưởng từ Lưu Huệ.
Tô Khoáng sực tỉnh. Anh cũng không phủ nhận câu nói của An Ninh, anh cười thẳng thắn nói: “Đúng là tôi đang nghĩ tới một người đẹp, cô đoán không sai tẹo nào”.
Trái tim An Ninh khẽ xao xuyến, nhưng cô vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, mỉm cười nói: “Vậy sao?”.
Tô Khoáng không muốn nói tiếp về vấn đề này nữa, tiện miệng nói: “Việc tu sửa cửa tiệm vẫn thuận lợi chứ?”.
Nói đến chủ đề này, An Ninh thấy rất hưng phấn. Cô gạt bỏ cảm giác đau lòng vô cớ vừa nãy, khua chân múa tay nói: “Nếu không phát sinh vấn đề gì, thì một tháng nữa là xong xuôi tất cả”. Bây giờ có vẻ như cô đã chuyên nghiệp hơn trong việc thiết kế tu sửa.
Tô Khoáng không nhịn nổi, bật cười.
“À, phải rồi, mấy ngày hôm nay tôi tra thông tin ở trên mạng, cũng có được một chút kiến thức hay hay”, An Ninh hào hứng nói. Khi hứng thú nói chuyện đã lên cao thì không còn cách nào giúp cô kiềm chế lại được.
“Là gì thế?” Tô Khoáng hỏi.
An Ninh lắc đầu nói: “Váy cưới thực sự là một lọa sản phẩm sa sỉ, nếu chạy theo xu hướng thời thượng hiện nay, thì chỉ lên mạng xem là chưa đủ, quan trọng nhất là phải điều tra thị trường. Thực tiễn mới là kiến thức thực tế nhất”.
“Ồ? Vậy cô định làm thế nào?”
“Tôi ắt có diệu kế của mình.” An Ninh làm ra vẻ thần bí.
Một vài sợi tóc nghịch ngợm xòa xuống trán cô. Tô Khoáng không đắn đo, định đưa tay vén tóc giúp cô. Nhưng An Ninh đã kịp nghiêng người tránh né, cô muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ biết im lặng.
An Ninh nghe thấy trái tim Tô Khoáng đập thình thịch, còn cô cố làm ra vẻ bình tĩnh, Khó khăn lắm anh mới nói được câu: “An Ninh…”
“Ôi, đã muộn thế này rồi, tôi phải đi ngủ đây, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm. Chúc ngủ ngon!” Cô nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, để lại Tô Khoáng với cái lắc đầu ủ rũ.
An Ninh đã gặp nhiều đau khổ trong truyện tình cảm, đến bây giờ cô vẫn luôn né tránh, luôn sợ hãi nó.
Tác giả :
Diệp Tử