Thù Đồ
Chương 12: Nghi ngờ chồng chất
Nỗi lo sợ bỗng tan biến khi An Ninh nhìn thấy Tô Khoáng, nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh. Tô Khoáng đưa tay ra phía cô, lòng cô trào dâng một cảm giác bình yên, ấm áp đặc biệt.
Sau cái hôm bỏ đi trong tâm trạng kích động đó, Lưu Huệ như biết mất khỏi trần gian. An Ninh gọi di động không được, gọi về nhà thì không phải không có người nghe máy, nhưng người nghe máy lại là Diêu Tử An nên cô cũng không tiện hỏi nhiều. Vài ngày sau, An Ninh không còn kiên nhẫn được nữa, khi cô định bớt chút thời gian để đến nhà Lưu Huệ thì Lưu Huệ bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.
Lưu Huệ vừa xuất hiện, An Ninh lập tức đứng bật dậy, rồi hỏi vừa oán trách vừa quan tâm: “Cậu đã đi đâu thế? Đến điện thoại của tớ cũng không thèm nghe lấy một lần. Tuổi cậu cũng đâu phải là ít nữa, cậu không biết tớ lo cho cậu thế nào sao? Đúng là…”.
Lưu Huệ cười trêu chọc cắt ngang lời An Ninh: “Tớ thấy cậu nói chuyện càng ngày càng giống mẹ tớ”.
An Ninh trừng mắt: “Người ta có lòng tốt mà lại bị chế giễu”.
Lưu Huệ kéo kéo tay áo An Ninh cười trừ: “Thôi mà, tớ biết cậu quan tâm đến tớ, đừng giận nữa mà”.
Giọng giận dỗi là vậy nhưng làm sao An Ninh giận cô ấy được chứ? Cô bẹo má Lưu Huệ: “Nói mau, mấy ngày nay cậu đi những đâu?”
Lưu Huệ cúi đầu vẻ lo lắng, khi ngẩng đầu lên, sự lo lắng đó đã được thay thế bởi nụ cười vừa thoải mái vừa thanh thản: “Trước tiên cậu không cần hỏi tớ câu đó, chỉ cần bây giờ cậu cùng với tớ đi đến một nơi là được”.
“Bây giờ á?” An Ninh liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, kim giờ đang tiến gần đến số 10. “Không được, hôm qua Mạc Nhan gọi điện nói khoảng mười một giờ sẽ đến lấy váy cưới và lễ phục, nên bây giờ tớ không thể đi được. Nếu như không vội gì, thì chiều tớ đi cùng cậu, được không?”
Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, Lưu Huệ đồng ý luôn. Tuy tính cách Lưu Huệ cởi mở, thường ngày làm gì cũng rất táo bạo, nhưng lại không có dũng khí để một mình giải quyết bất kỳ việc gì.
Mạc Nhan đến rất đúng giờ, mười một giờ kém năm đã thấy bóng dáng thướt tha của cô ở bên ngoài. Đi cùng cô là một chàng trai trẻ, hai người mặc chiếc áo sơ mi tình nhân, tay trong tay bước vào cửa tiệm.
“An Ninh, tôi đến rồi.” Mạc Nhan vừa đi vừa nhảy, tiến tới vỗ nhẹ vào An Ninh lúc đó đang ngồi xổm lục lọi chiếc hòm đang để trên sàn nhà.
An Ninh không quay đầu lại. “Chị ngồi đợi một lát nhé, tôi sẽ đi lấy đồ cho chị ngay.”
“An Ninh?” Người con trai cùng đến với An Ninh bỗng lặng người trong giây lát, trong lòng thầm gọi tên An Ninh.
Tất nhiên Mạc Nhan không biết anh ta đang nghĩ gì. Cô quan sát cửa tiệm chưa đầy hai mươi mét vuông này, trên bàn bày đầy hóa đơn đặt hàng và hình mẫu thiết kế mẫu, một chiếc bàn là hơi đang nằm một cách đáng thương nơi góc bàn, chiếc ngăn kéo được kéo ra một nửa lộ ra mấy tờ hóa đơn đỏ, Mạc Nhan bất giác lắc đầu. “An Ninh này, cô nên nhờ một người đến giúp. Một mình cô làm sao mà lo được hết.”
Lúc này An Ninh cũng tìm thấy tờ hóa đơn mà cô đã tìm cả buổi sáng, cô khẽ thở phào: “Tôi cũng muốn lắm, đợi đến khi Nghiêng Thành kinh doanh ổn ổn rồi sẽ tính sau. Bây giờ cứ cố gắng vất vả một chút đã”.
Cô đấm đấm cái chân đang tê mỏi, rồi nhảy lên. Vì ngồi xổm quá lâu, nên đứng không vững, cũng may mà bên cạnh có người kịp thời tới đỡ lấy cô, nhưng chính người này lại làm cho An Ninh bỗng hoảng loạn.
Bạn trai của Mạc Nhan, hay chính xác hơn là chồng chưa cưới của cô ấy, chính là Tiêu Vân Các.
“Hai người quen nhau à?” Hình như sự im lặng kéo dài quá lâu, nên ngay cả Mạc Nhan cũng nhận ra sự bất thường.
Lúc này An Ninh đã bình tâm trở lại, cô cười: “Đúng, không ngờ lại trùng hợp như vậy”.
Mạc Nhan thoáng chút căng thẳng, cô ôm lấy khuỷu tay Tiêu Vân Các. An Ninh hiểu Mạc Nhan đang nghĩ gì, nên cô cười rất khẽ: “Tiêu Vân Các, anh tự nói ra hay là để tôi giải thích đây?”. Đôi mắt cô mở to, vẻ trêu đùa ranh mãnh.
Quả nhiên mặt Mạc Nhan thoáng biến sắc, còn An Ninh lại cười tươi hơn.
“Cô đừng có lôi tôi ra đừa nữa.” Tiêu Vân Các cười hà hà, rồi anh nắm chặt tay Mạc Nhan.
An Ninh kéo Mạc Nhan ngồi xuống, rồi cười thật tươi. “Tiêu Vân Các là đồng nghiệp của bạn trai cũ của tôi, vì thế, chúng tôi quen nhau. Tôi cố ý dọa chị đấy thôi, chị đừng để bụng nhé.” Nói xong, chính An Ninh cũng không ngờ, khi nhắc tới ba chữ “bạn trai cũ”, cô không còn thấy đau đớn nữa, thậm chí còn thấy thanh thản như không vậy.
Hóa ra, thời gian thực sự có thể chữa lành vết thương. Đuôi mắt An Ninh thoáng hiện lên nét cười, cho dù nét cười đó vẫn ẩn chứa sự bi ai.
Lúc này Mạc Nhan mới hoàn toàn yên tâm. Cô thân mật ôm lấy vai An Ninh. An Ninh đẩy cô ấy ra.
“Để tôi đi lấy váy cưới cho chị.”
Nhân lúc Mạc Nhan đang trong phòng thử đồ, An Ninh tiến gần đến chỗ Tiêu Vân Các lúc này đang ngồi đọc báo trên sofa, cố gắng nói ngắn gọn: “Tiêu Vân Các, tôi có việc muốn hỏi anh”.
Tiêu Vân Các đặt tờ báo xuống, rồi khẽ cười: “An Ninh, tôi có quyền im lặng”.
Ánh mắt An Ninh trong veo, giọng nói chưa bao giờ kiên quyết như vậy: “Nhưng tôi có quyền biết chuyện của La Liệt là như thế nào”.
Tiêu Vân Các chớp chớp mắt, rồi anh nhìn đi chỗ khác, không nói gì.
An Ninh vẫn thủng thẳng nói: “Tiêu Vân Các, nếu anh không nói, tôi chỉ có thể đoán mò. Đừng nói tôi không cho anh cơ hội biện bạch nhé”.
Ánh mắt Tiêu Vân Các sâu thẳm như mặt nước hồ sâu, tĩnh mịch, không gợn sóng.
“An Ninh, cho tôi thời gian mười ngày. Mười ngày sau, tôi sẽ đích thân đến đây nói cho cô biết sự thật.”
Trước đây, do yêu cầu công việc nên Quan Tín đã kiên quyết chia tay với An Ninh, xét từ góc độ bạn bè, thì cậu ấy cũng không muốn điều đó. Vì chuyện này, Quan Tín phải mang trên mình tiếng bội bạc, tuyệt tình, những gì mà anh đã hy sinh, người thường không thể hiểu hết được. Mười ngày sau, cũng sắp đến lúc phải trả lại sự trong sáng cho Quan Tín.
An Ninh cắn nhẹ vào môi, cô mở to đôi mắt trong như thủy tinh, rồi chầm chậm nói: “Được, tôi tin anh”.
“Hai người nói chuyện gì mà vui thế?” Mạc Nhan nhấc chiếc chân váy dài, xinh xắn bước ra khỏi phòng thay đồ, gương mặt trái xoan khẽ đỏ hồng, đôi mắt tròn đen chớp chớp.
“Trời ơi, đẹp quá.” An Ninh và Tiêu Vân Các chưa kịp phản ứng gì, thì Lưu Huệ vừa mua cơm về đã tròn xoe mắt, miệng há hốc như sắp rơi cả nước miếng ra ngoài.
“Đồ háo sắc, nhìn đủ chưa?” Mạc Nhan chống nạnh, mặt tức giận, ngực phập phồng.
Lưu Huệ cười hề hề, rồi núp sau lưng An Ninh.
An Ninh giúp Mạc Nhan vuốt phẳng những nếp nhăn của dây vắt qua vai, rồi mở rộng hết cỡ phía chân váy, và một tuyệt thế giai nhân thanh lịch, quyến rũ đã xuất hiện.
Tiêu Vân Các cười thật tươi, ánh mắt nhìn Mạc Nhan thật dịu dàng và đầy yêu thương.
Ánh mắt đó, An Ninh cũng đã từng bắt gặp ở Quan Tín của trước đây, và Tô Khoáng với những rắc rối ngắn ngủi, còn cả Thẩm Mặc, người bây giờ sẽ luôn ở bên cô. An Ninh khẽ nở nụ cười, việc kinh doanh tiến triển thuận lợi, người yêu quan tâm từng ly từng tí, dường như cô chẳng còn gì để mà không hài lòng. Nhưng tại sao khi ở một mình, những u sầu lại thường bất ngờ xuất hiện, giày vò cô khiến cô luôn cảm thấy tâm trí bất an, đứng ngồi không yên.
“An Ninh.” Mạc Nhan kéo An Ninh, thì thầm. “Chỗ đó, hình như chật một chút, cô xem lại giúp tôi với.”
“Chỗ nào?” An Ninh và Mạc Nhan cùng lúc nhìn xuống phía dưới, cô hiểu ra vấn đề, rồi cười. Chưa kịp nói gì, thì giọng Lưu Huệ đã sang sảng chen vào. “À, tôi bảo nhé, Mạc Nhan, mới có vài ngày chưa gặp, mà chị đã nở nang ra nhiều đấy.”
Câu nói của Lưu Huệ làm Mạc Nhan xấu hổ đến đỏ cả mặt. Tiêu Vân Các khẽ hừm một tiếng đánh trống lảng, rồi cúi đầu chăm chú đọc tờ báo, cứ như nội dung bài báo còn lôi cuốn anh ta hơn cả cô vợ sắp cưới vậy.
“Không sao cả, chỉ cần nới ra một chút xíu là được. Sẽ không ảnh hưởng gì đến kế hoạch tổ chức hôn lễ đâu.” An Ninh lườm Lưu Huệ. Lưu Huệ đưa mắt nhìn xung quanh, giả bộ như không nhìn thấy An Ninh vừa lườm mình.
Sửa lại một chút như vậy chỉ cần ba ngày là xong, Tiêu Vân Các lại kiên quyết mười ngày sau mới quay lại. Mạc Nhan không hiểu nên hỏi: “Tại sao thế?”.
Tiêu Vân Các trả lời rất bình tĩnh: “Mười ngày sau đúng đợt anh được nghỉ phép, lúc đó anh sẽ đưa em tới, không được sao?”.
Mạc Nhan cười thẹn thùng, Lưu Huệ đứng bên trêu: “Hai người tán tỉnh nhau giữa chốn đông người thế à, định coi tôi và An Ninh không có ở đây phải không?”.
Mạc Nhan xấu hổ, khuôn mặt thanh tú của cô đỏ ửng lên như quả cà chua. Cô đưa tay kéo Tiêu Vân Các, không dám nhìn Lưu Huệ, chỉ nói: “Chúng tôi có việc phải đi trước đây”. Dáng vẻ vội vội vàng vàng của cô khiến Lưu Huệ cười phá lên.
Mạc Nhan vừa đi vừa vội vừa nhanh, không để ý va vào vai một người đi đường, suýt chút nữa thì người đó ngã nhào. Tiêu Vân Các quay lại xin lỗi.
Người đó có vẻ không vui, nhưng vẫn nói: “Không sao”, rồi vội vã tiến về phía Tiêu Vân Các và Mạc Nhan vừa đi ra. Tiêu Vân Các nhìn chăm chú theo bóng dáng người đó, anh cảm thấy có gì đó là lạ, mãi cho đến khi Mạc Nhan hỏi: “Anh nhìn gì thế?”, anh mới quay người lại nói: “Không có gì, đi thôi”.
Thẩm Mặc bước vào trong tiệm áo cưới Nghiêng Thành, An Ninh và Lưu Huệ đang ăn trưa.
Hamburger cay, cánh gà KFC, và Coca-Cola. Thẩm Mặc lắc đầu, lần nào cũng ăn mấy thứ chẳng có chút dinh dưỡng này, anh đã nói An Ninh bao nhiêu lần mà cô đều không nghe.
“Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Nhìn thấy Thẩm Mặc, ít nhiều An Ninh cũng cảm thấy bất ngờ.
Thẩm Mặc lấy tay vỗ vỗ vào trán mình, vẻ mặt buồn bã.
“Đại tiểu thư của tôi ơi, hôm nay là Chủ nhật, em không muốn anh một ngày phải ở bệnh viện cả tuần chứ?”
An Ninh mím môi cười, đúng là cô đã không để ý đến ngày tháng. Cả ngày cô ở Nghiêng Thành. Hai ngày nghỉ, ngoài việc bán được nhiều hơn vài bộ so với ngày thường, thì còn lại đều như mọi ngày.
Lưu Huệ nhìn Thẩm Mặc vẻ tò mò, thấy anh không có ý định tự giới thiệu, không kìm nổi sự tò mò, Lưu Huệ lên tiếng: “Tiểu An Tử, hình như cậu quên một việc gì đó rất quan trọng”.
An Ninh không hiểu Lưu Huệ nói gì.
“Tớ là bạn thân nhất của cậu, nhưng anh ta là ai, thì tớ hoàn toàn mù tịt.” Lưu Huệ chẳng hề khách khí, cô chỉ thẳng tay vào Thẩm Mặc, giọng nói tuy hung hãn, nhưng khóe mắt lại như muốn cười.
Thẩm Mặc không nhịn được cười.
“An Ninh, cô bạn của em rất thú vị.”
An Ninh trừng mắt khẽ cười, rồi cô bắt chước Lưu Huệ, quay sang nhìn Lưu Huệ chớp chớp mắt vẻ vô tội.
“Tớ chưa kể cho cậu à?”
“Tuyệt – đối – là – chưa.” Lưu Huệ sắp bị An Ninh làm cho tức điên lên, cô trừng mắt giận dữ nhìn An Ninh.
“Được rồi, vậy để tôi tự giới thiệu vậy.” Thẩm Mặc nhún nhún vai, cười nói: “Tôi là Thẩm Mặc, bạn trai của An Ninh, bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện RJ.” Ánh mắt dịu dàng của anh liếc qua chỗ Lưu Huệ, rồi nhìn An Ninh. “Còn chỗ nào cần phải bổ sung không?”
Đối mặt với sự thẳng thắn của Thẩm Mặc, Lưu Huệ ngại ngùng không dám hỏi tiếp nữa. Nhưng cô quay sang An Ninh huơ huơ nắm đấm, thì cứ đợi đấy mà lĩnh sổ nợ.
Ăn trưa xong, An Ninh thu dọn rồi phân loại gọn gàng chỗ đơn đặt hàng đang lung tung mỗi góc một tờ. Thẩm Mặc cứ chăm chú nhìn cô, đến nỗi hai má cô, tai cô rồi cổ cô đều đỏ ửng. Thấy vậy, bất giác trái tim anh đập mạnh, rồi anh hôn lên đuôi lông mày An Ninh.
An Ninh vội vàng đẩy anh ra, giận dỗi trách: “Có người đang…”.
Bỗng nhiên giọng Lưu Huệ thủng thẳng vang lên: “Tớ chẳng nhìn thấy gì đâu, hai người cứ tiếp tục đi”. Lưu Huệ ra vẻ trêu chọc làm An Ninh xấu hổ, chỉ muốn trút tất cả mọi tức giận lên người Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc cười, anh ghé sát vào tai An Ninh nói: “Tối nay đóng cửa tiệm sớm nhé, em muốn đi đâu chơi không?”.
An Ninh cúi đầu, nói vẻ khó xử: “Xin lỗi anh, chiều nay em phải đi cùng An Ninh, không biết bao giờ mới quay về. Không thì chúng ta hẹn nhau lần sau nhé”.
“Lần sau là ngày nào?” Thẩm Mặc tỏ vẻ không vui, công việc của anh không cho phép anh có nhiều ngày nghỉ. Thời gian riêng tư dành cho anh và An Ninh vốn không được nhiều, khó khăn lắm anh mới có được một ngày nghỉ thảnh thơi để rủ An Ninh đi chơi, không ngờ lại bị cô từ chối.
An Ninh cúi đầu thấp hơn, Lưu Huệ tuy không nói muốn đi đâu, nhưng An Ninh cũng đoán được việc đó có thể liên quan đến Diêu Tử An. Cô không thể bỏ rơi Lưu Huệ để một mình hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu, cô không thể coi trọng tình yêu mà quên đi bạn bè. Cô im lặng hồi lâu, ngoài hai chữ “xin lỗi” ra, cô chẳng thể nghĩ thêm được từ nào khác.
Thẩm Mặc im lặng. Những biểu hiện sợ sệt của An Ninh khi nói chuyện khiến anh không còn khả năng chống cự, chỉ biết kìm nén tiếng thở dài, rồi xoa xoa mái tóc mềm mượt của cô nói: “Thôi được”. Anh vòng tay kéo An Ninh ngã vào lòng mình.
Nụ hôn của anh cháy bỏng đến nỗi An Ninh như muốn ngừng thở. Sau nụ hôn nồng cháy đó, cơ thể An Ninh mềm mại ngả vào trước ngực anh, hơi thở gấp gáp.
Phải một lúc lâu sau, trái tim đang đập loạn nhịp của An Ninh mới dần bình tĩnh trở lại.
Thẩm Mặc khép hờ mi mắt.
“Anh lái xe tới đây, có cần anh đưa hai người đi không?”
An Ninh quay người lại để xem ý kiến của Lưu Huệ.
Lưu Huệ chẳng suy nghĩ gì, cô dứt khoát từ chối, khiến cả An Ninh và Thẩm Mặc đều bất ngờ.
Thế là nửa tiếng sau, Lưu Huệ và An Ninh đã ngồi trên taxi, trước đó Thẩm Mặc đã rời khỏi Nghiêng Thành. Lúc này, từ chỗ khuất, anh lái xe đi theo chiếc taxi mà An Ninh và Lưu Huệ đang ngồi trong.
Chiếc taxi đi về hướng ngoại thành, con đường càng đi càng hoang vu. Đến trước một dãy nhà nông thôn, Thẩm Mặc thấy hai cô gái xuống xe rời nhỏ to gì đó một hồi, sau đó cả hai đi vào một ngôi nhà.
Lái xe đến gần,Thẩm Mặc nhoài người trên vô lăng để tránh ánh nắng mặt trời chiếu vào, anh nhìn rõ tấm biển hiệu dưới mái hiên của ngôi nhà, hai đầu lông mày anh lập tức chau lại.
Trên tấm biển cũ nát của ngôi nhà có đề: Văn phòng thám tử tư Hồ Bất Quy.
Một văn phòng thám tử tư được xây dựng tại một vùng ngoại ô hẻo lánh, đây không phải là chuyện hiếm gặp. nhưng thám tử tư là một người phụ nữ, lại vô cùng xinh đẹp, đó mới là điều ít thấy. Cô ta có một cái tên rất bình thường, chẳng hề tương xứng với người: Hồ Bất Quy. Nếu không phải tận mắt đọc tấm danh thiếp mà cô ta đưa cho, thì chắc An Ninh cho rằng đây là một tên nông dân.
An Ninh lẩm bẩm trong lòng: “Lưu Huệ đến đây, lẽ nào muốn mời thám tử tư giúp cô ấy điều tra việc Diêu Tử An có người tình?”.
Sự suy đoán của cô ngay lập tức được chứng thực. Từ trong đống tài liệu chất chồng như núi trên bàn, Hồ Bất Quy lôi ra một cái túi, rồi huơ huơ trong tay.
Lưu Huệ hiểu ý, cô mở túi xách, rồi lôi ra một chiếc phong bì dày cộp.
Tiền trao cháo múc, rất công bằng.
“An Ninh… Cậu xem giúp tớ đi.” Đã đến lúc này, Lưu Huệ lại tỏ ra hơi sợ sệt.
An Ninh gật gật đầu, cô cầm túi tài liệu, không hiểu sao, vừa nhìn cô đã cảm thấy nó quen quen. Vừa định mở ra, thì Lưu Huệ lại cướp lấy.
“Hay là… để tự tớ xem được rồi.”
An Ninh có thể hiểu được tâm trạng của Lưu Huệ lúc đó, giống như phạm nhân đang chờ quyết định xử án vậy, vừa mong muốn một kết cục rõ ràng, lại vừa không hy vọng kết cục vượt quá sức chịu đựng của con người.
Lưu Huệ hít một hơi thật sâu, rồi từ từ mở ra. Cô lướt qua đống tài liệu, hơi thở nặng nề hơn, sắc mặt thay đổi đột ngột. An Ninh không cần xem, cũng có thể đoán ra trong đó có gì.
“Chúng ta đi thôi.” Nghe giọng Lưu Huệ thì có vẻ như tâm trạng cô ấy vẫn tốt.
An Ninh thận trọng hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”.
“Tớ không sao.” Lưu Huệ cười đau khổ, giọng cô khản đặc.
Khi bước ra khỏi cửa, An Ninh vô tình lướt nhìn chỗ mặt bàn, bất ngờ cô trợn tròn mắt. Đống tài liệu được sắp xếp tùy ý, không có là là đáng chú ý cả. Nhưng cái túi được xếp tận dưới cùng, chỗ miệng túi thoáng lộ ra góc của một tấm ảnh, người đàn ông trong tấm ảnh có đôi mắt sáng ngời, đó là Tô Khoáng.
Mặc dù cách ăn mặc cảu anh trong tấm ảnh không giống với thường ngày, nhưng An Ninh đã sống cùng anh một thời gian dài, nên vừa nhìn cô đã có thể nhận ra ngay.
An Ninh bất giác chìa tay ra, tay cô vừa chạm vào túi tài liệu thì bị một cánh tay khác ghì xuống mặt bàn. Ngẩng đầu lên, mắt cô bắt gặp Hồ Bất Quy đang mỉm cười, cặp lông mày xinh đẹp của cô ta cong lên.
“Tôi cần tập tài liệu này.” Thái độ An Ninh rất kiên quyết.
Hồ Bất Quy cười nhạt. “Cô gái, chúng tôi làm nghề này cũng có quy định riêng.”
Số tiền kiếm được hai ngày nay đang ở trong túi. An Ninh nghiến răng bặm môi, rồi cô hạ quyết tâm.
“Đã đủ chưa?”
Tiền bao giờ cũng là món trao đổi hoàn hảo. Hồ Bất Quy lập tức cười tươi: “Quy định thì không thể thay đổi được, nhưng con người thì có thể. Cô đã thoải mái như vậy, thì đương nhiên tôi cũng vui vẻ hợp tác”. Cô ta vội vàng cầm chỗ ảnh cùng những tài liệu liên quan nhét vào tay An Ninh, rồi ôm tập tiền dày cộp kia vừa đi vừa đếm.
Lên taxi, Lưu Huệ ngồi đờ người ôm tập tài liệu, chẳng nói câu nào.
Còn An Ninh vội vàng lôi những tấm ảnh ra, cầm chặt trên tay, xem từng tấm một, nếu vừa nãy chỉ là ngạc nhiên, thì bây giờ cô thực sự kinh ngạc.
Khung cảnh trong tấm ảnh, nhìn cách trang hoàng thì đây có lẽ là một quán trà. Ngoài Tô Khoáng ra, còn một người nữa ngồi cách anh một chiếc bàn. Vì bức ảnh chụp zoom gần nên khuôn mặt người đó hơi mờ, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra đó là ai. Người này, An Ninh không chỉ biết, mà còn rất quen.
Tiêu Vân Các.
Bỗng chốc trong lòng cô lại nảy sinh những hoài nghi.
An Ninh lật xem những tài liệu khác theo thứ tự. Cô ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng, chỗ tài liệu này chỉ là những việc của Tô Khoáng sau khi vào Kim Bích Huy Hoàng, còn những gì liên quan đến anh trước đó hoàn toàn không có.
Rốt cuộc đây là vở kịch gì vậy? Là cuộc chiến ngầm hay cuộc chiến xuyên thời gian? An Ninh thực sự bị làm cho mơ hồ rồi.
Khi chiếc taxi dừng lại trên phố Nhất Tuyến, Lưu Huệ cũng xuống xe theo An Ninh, cô vẫn đang trong trạng thái hồn bay phách lạc. An Ninh nhìn Lưu Huệ, nhưng cô không nói gì.
Khi An Ninh kêu Lưu Huệ giúp cô kéo chiếc rèm cửa cuốn, Lưu Huệ mới bất ngờ ôm lấy tay An Ninh, rồi nói rất hùng hồn: “Tiểu An Tử, tớ đã nghĩ thông rồi”.
An Ninh quay lại nhìn Lưu Huệ, chỉ thấy ánh mắt Lưu Huệ hiện lên vẻ bình tĩnh và nghiêm túc hiếm có.
Lưu Huệ không chú ý đến sự ngạc nhiên thoáng hiện trên mặt An Ninh, giọng cô nhẹ nhàng, thoải mái.
“Tớ và anh ta đã bên nhau gần năm năm rồi, nhưng lại chẳng bằng một năm họ ở bên nhau. Cậu nói xem, loại đàn ông như vậy có đáng để tớ lưu luyến không? Tại sao tớ còn vương vấn làm gì?”
“Cậu… nói rất đúng.” An Ninh hoàn toàn đồng ý với những chuyển biến bất ngờ của Lưu Huệ.
Lưu Huệ giúp An Ninh kéo cao chiếc rèm cửa cuốn lên, rồi cô quay đầu cười: “Có một câu nói rất hay, cái cũ không đi, thì làm gì có cái mới”. Đôi mắt cô thoáng hiện lên vẻ chàn chường trước đây chưa từng thấy.
An Ninh khẽ cười, nếu lúc đầu cô cũng có thể nghĩ thoáng được như Lưu Huệ, thì cô đã không làm việc ngốc nghếch đó.
Vì vậy người ta vẫn nói rằng, giữa người với người luôn có sự khác biệt, có người biết điều chỉnh bản thân kịp thời khi đau khổ đạt đến cực điểm, nhưng cũng có những người cần phải trải qua nhiều gian nan mới thay đổi được chính bản thân mình.
Buổi trưa trôi đi chậm chạp. Rất lâu rồi họ không có dịp dốc hết bầu tâm sự như thế này, những ngày tháng đầu sát đầu, tay chân gác lên nhau ngủ trên chiếc giường thời đại học đã qua lâu lắm rồi và không bao giờ trở lại. Họ nói về lý tưởng, những người đàn ông mà họ thích, chuyện quá khứ, cứ thế họ nói chuyện cả buổi chiều, mà dường như vẫn còn nhiều điều chưa nói hết.
Nếu không phải tiếng động trên gác càng lúc càng lớn, thì có lẽ họ vẫn tiếp tục trò chuyện.
Lưu Huệ thì thầm hỏi: “Họ chuẩn bị dỡ nhà hay sao?”.
An Ninh lườm Lưu Huệ một cái. “Đừng có nói tinh tinh.” Rồi cô cất cao giọng: “Bác ơi, bác đang làm gì thế ạ? Có gì cần cháu giúp không?”.
Giọng thanh tú của một người phụ nữ trẻ vang lên: “Không cần, không cần, cô cứ làm việc của mình đi”.
An Ninh và Lưu Huệ nhìn nhau, trên gác chỉ có ông Niên và bà Niên ở, sao lại xuất hiện người thứ ba?
Lưu Huệ hơi chu miệng, rồi kéo kéo An Ninh. “Bác ấy tuổi cao như vậy rồi, mà trẻ khỏe chẳng kém gì thanh niên, nhỉ?”.
Bị Lưu Huệ chọc cười, An Ninh mím môi cười, rồi thấy nghĩ vậy không được, cô giơ nắm đấm về phía Lưu Huệ. “Cậu chỉ nói linh tinh thôi.”
Lưu Huệ ôm bụng cười, đến nỗi vai rung lên bần bật.
Không lâu sau, có tiếng động vang lên từ cầu thang.
Lưu Huệ thò đầu qua nhìn, nhưng bị An Ninh kéo ra sau che mất tầm nhìn. Lưu Huệ vội đến mức nhảy lên.
“Trời ạ, cậu để vị trí đó cho tớ.”
Ba người đang bước xuống, ông Niên, bà Niên, và một cô gái lạ.
Miệng Lưu Huệ bật ra những tiếng chậc chậc. An Ninh quá hiểu cô ấy, chắc chắn trong đầu cô ấy đầy một sàng những suy nghĩ bỉ ổi.
Đôi mắt An Ninh khẽ cười, vất vả lắm mới không bật cười thành tiếng, cô cố giữ khuôn mặt bình thường để chào từng người một.
“Đây là Nhụy, con gái bác, các cháu chưa gặp bao giờ, đúng không?” Bà Niên cười rồi khẽ đẩy con gái mình lên phía trước.
Niên Nhụy thoải mái đưa tay ra. “Vừa rồi có nghe mẹ tôi nhắc đến cô.”
An Ninh đưa tay ra, đồng thời ngắm kỹ cô gái này. Các đường nét của Tiểu Nhụy duyên dáng, xinh đẹp, như một nụ hoa chớm nở. Cô mặc chiếc áo lụa mỏng bó sát người làm tôn lên những đường cong sinh đẹp trên cơ thể, toàn thân cô tỏa ra một thứ ánh sáng khiến người khác phải hâm mộ.
Rõ ràng là cô chưa gặp Niên Nhụy bao giờ, nhưng nhìn Niên Nhụy, cô có cảm giác như mình đã từng gặp ở đâu đó.
Mãi đến khi bà Niên tiến lên đứng cạnh Niên Nhụy, hai khuôn mặt với những đường nét gần giống nhau, trong chốc lát, An Ninh cũng đã nhớ ra…
Chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy bà Niên cô đã thấy rất quen, bởi khuôn mặt thanh tú của Niên Nhụy được thừa kế từ bà.
Thực ra nơi cô đã nhìn thấy Niên Nhụy chính là ở Kim Bích Huy Hoàng.
Cô gái đáng thương bị Tô Khoáng đánh ở dưới lầu ngày hôm đó đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong cô, nhưng vì mái tóc dài của cô gái đã che mất nửa khuôn mặt, hơn nữa trên mặt lại đầy những vết máu, nên hôm nay, An Ninh chưa thể nhận ra được.
Nhớ ra điều đó, cô mỉm cười thật tươi, thấy yên tâm.
“Hai bác và cô… định đi đâu vậy?” nhìn thấy những túi to túi nhỏ mà mấy người nhà họ Niên xách trong tay, An Ninh bỗng hỏi.
“Đi du lịch.”
“Đi thăm họ hàng.”
“Về quê vài hôm.”
Ba người với ba đáp án khác nhau, biết nghe ai đây?
Ba người đó cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng im lặng quay đầu sang một bên. Lưu Huệ cũng trợn tròn mắt giống như An Ninh, miệng như mếu máo.
Không khí trong phòng như ngừng lại, cuối cùng ông Niên lên tiếng phá vỡ sự căng thẳng: “An Ninh, hai bác phải đi xa một thời gian, sẽ trở về sớm nhất có thể.”
An Ninh thần người ra. “Ồ.” Thực ra họ không cần giải thích với cô, giữa họ và cô chỉ là quan hệ chủ nhà và khách thuê, ai lại không có chút bí mật riêng tư cơ chứ.
“Một mình cháu ở đây phải cẩn thận nhé.” Khi bước ra khỏi cửa, bà Niên quay đầu lại dặn dò.
“Vâng.”
Khi bóng dáng ba người nhà họ Niên đi khuất, Lưu Huệ mới thu lại ánh nhìn. “Cả nhà này sao cứ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?”
An Ninh lắc đầu, cô cũng không hiểu, vì thế chẳng biết trả lời Lưu Huệ thế nào.
Lưu Huệ ăn xong bữa tối với An Ninh rồi mới rời khỏi Nghiêng Thành, vừa nãy căn phòng còn rộn rã tiếng cười, giờ đây đã trở nên yên tĩnh.
An Ninh ngồi xuống ghi sổ sách, bỗng nhớ ra cả ngày hôm nay hình như không có khách hàng nào ghé thăm cửa tiệm, đây là hiện tượng vô cùng bất thường.
Vậy vấn đề nằm ở chỗ nào đây?
Màn đêm buông xuống, vạn vật chìm trong yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc.
Bốn bề im lặng lạ thường, giống như không gian trước khi một trận mưa to bão lớn ập đến. An Ninh cũng không hiểu tại sao đột nhiên cô lại nghĩ như vậy, cô khẽ mỉm cười, rồi cười tươi hơn.
Hôm nay không bán được bộ nào, nên cũng chẳng có khoản nào để tính sổ sách cả. Không có việc gì làm, An Ninh cầm chiếc bút bi vẽ linh tinh vài vòng tròn trên tờ giấy trắng, cô cứ vẽ, rồi không biết vô tình hay hữu ý, những nét vẽ đó kết hợp thành một cái tên: Tô Khoáng.
An Ninh vội đặt bút xuống. Nhất định là vì ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa lại là những chuyện có liên quan đến Tô Khoáng, nên đầu óc cô mới mơ mơ màng màng thế này.
Nhất định là như vậy rồi.
Nhưng lời giải thích đó chỉ có thể đánh lừa được người khác, chứ không thể đánh lừa được chính cô.
An Ninh soài người ra bàn, rồi cô lấy tay đập liên tiếp vào đầu mình. Rốt cuộc mình bị làm sao vậy?
Lẽ nào chỗ tài liệu đó lại ảnh hưởng lớn đến cô như vậy?
Tài liệu? Tô Khoáng? Niên Nhụy? Ông bà Niên?
Chỉ trong giây lát đó, một vài hình ảnh nào đó xuất hiện chằng chịt trong đầu cô.
Nếu nói Niên Nhụy đã từng bị Tô Khoáng hành hạ dã man, vậy tại sao quan hệ giữa anh và ông bà Niên lại thân thiết đến vậy?
Nếu nói Niên Nhụy chưa từng xuất hiện trước mặt cô, và sự việc đó có thể giấu thật kỹ, thì hôm nay sao cô ấy không nói sự thật cho bố mẹ mình biết sao?
Và tại sao họ vẫn đối xử thân thiện đối với cô khi đã biết cô là do Tô Khoáng giới thiệu tới.
An Ninh bị giằng co trong ngàn vạn những suy nghĩ, đầu óc cô hỗn loạn, không thể nào tìm ra được cách lý giải phù hợp.
Cũng đã muộn rồi, xem tình thế hôm nay, có lẽ cũng chẳng có ai đến xem váy cưới nữa, nên An Ninh đang suy nghĩ hay là đóng cửa sớm để đi nghỉ. Tay cô vừa chạm vào tấm rèm cuốn, thì bỗng nhiên có vài người xông vào.
An Ninh ngạc nhiên. Họ đều là những gã cao to vạm vỡ, chẳng giống những người đến mua váy cưới chút nào.
Nhưng là chủ cửa tiệm, nên An Ninh vẫn có nghĩa vụ phải hỏi một câu: “Các vị đến chọn váy cưới phải không ạ? Xin mời qua bên này”.
Một tên trong số chúng, dáng vẻ lưu manh, để râu quai nón, rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
An Ninh lịch sự nhắc nhở: “Xin lỗi ông, ở đây nghiêm cấm hút thuốc”.
Tên đó chẳng thèm để ý đến câu nói của cô, còn đưa tay sờ soạng lên mấy chiếc váy cưới trắng tinh, để lại trên váy những vết ngón tay đen sì.
An Ninh thấy xót ruột, vô vội vàng lên tiếng ngăn lại nhưng không kịp. Mấy tên đó cùng lúc ra tay, một tên ngăn An Ninh, những tên còn lại, tên thì xé tung những chiếc váy cưới trên người ma – nơ – canh rồi quăng xuống dất, giẫm chân lên, tên khác lại gạt đổ tất cả các thứ đồ đang đặt trên kệ hàng, đẩy đổ cả giá treo quần áo, rồi cầm chiếc ghế lên đập vỡ tan chiếc gương soi lớn dùng để ngắm khi thử đồ.
An Ninh sợ đến đờ người. Miệng cô lắp bắp, mãi không thốt thành lời.
Phá hỏng hết mọi thứ, mấy tên đó vẫn thấy chưa hả giận, chúng lại lôi dao găm ra, một tay cầm dao, một tay cầm váy cưới, chúng nghiến răng nghiến lợi xẻ chỗ váy cưới và lễ phục ra thành tram nghìn mảnh vải vụn, chẳng để sót một chiếc nào.
An Ninh sợ hãi đến mức quên cả việc đi ngăn chúng lại, cô chỉ biết đứng đờ người nhìn chúng phá phách.
Khi cô phản ứng trở lại, thì trong tiệm chỉ còn lại một đống hỗn độn, chẳng khác gì vừa xảy ra một vụ cướp giật.
Mấy tên đó phủi phủi tay, nhìn nhau vài giây, rồi vừa cười lớn vừa bước ra ngoài.
Lúc này An Ninh mới hét lên: “Các người không được đi, các người…”. Cô đuổi theo vài bước, nhưng rồi lại bị tên đi cuối cùng đẩy mạnh một cái, khiến cô ngã phịch trước cửa.
Nước mắt cô cứ lặng lẽ tuôn rơi.
Trong phòng là một mớ hỗn độn, An Ninh chống tay cố gắng đứng dậy, chân cô mềm nhũn, cô loạng choạng bước được vài bước, rồi lại sụp xuống đất.
Cô cố gắng đứng thẳng dậy, lần từng bước nhỏ.
Tất cả bàn ghế, và tủ đều bị dập vỡ, quần áo và lễ phục bị quăng khắp nền nhà, dường như chẳng bộ nào còn nguyên vẹn.
Nghiêng Thành là tâm huyết của An Ninh, cô đã bỏ ra nhiều công sức và tiền của, bây giờ tất cả đã tan tành.
Những tên đó rốt cuộc là ai? An Ninh làm việc đúng đắn, không thù không oán với ai, thường ngày cô cũng rất ít tranh cãi với người khác, làm sao lại đắc tội với những người này cơ chứ? Bọn chúng tên nào cũng hung hãn, lẽ nào những tiệm áo cưới khác thấy cô làm ăn được nên đã bỏ tiền ra thuê người dạy dỗ cô?
Nhưng nếu không phải… thì chúng là ai? Hay việc này có liên quan đến nhà họ Niên? An Ninh nghĩ đến sự ra đi vội vàng của họ ngày hôm nay, những suy nghĩ bất thường nảy ra trong đầu cô, mặt cô trở nên trắng bệch.
Trước đây chẳng xảy ra việc gì, còn việc hôm nay lại xảy ra vào đúng ngày ông bà Niên rời khỏi đây, nên An Ninh không tránh khỏi nghi ngờ.
Tay chân An Ninh run lên bần bật. Cô sống rất cẩn thận, nhưng lại luôn phải can dự vào những việc mà cô chẳng thể nào lý giải. Trái tim cô trĩu nặng, tựa như có một tảng đá lớn đè xuống.
Không biết An Ninh đã ngồi trên nền gạch được bao lâu, thì bên ngoài lại xuất hiện những âm thanh ồn ào.
Cô chưa kịp ngẩng đầu lên, thì bị một thùng nước lạnh dội thẳng xuống đầu, khiến cô ướt sũng, kèm theo đó là một tràng cười rợn tóc gáy. An Ninh thấy da đầu mình như tê dại, tim cô đập thình thịch vì sợ hãi. Một giọng nói cùng lúc đó vang lên: “Cô nghe rõ cho toi đây, lần này chỉ là nước lạnh, lần sao đến chào hỏi cô chính là axit đấy. Ha ha ha!”. Một cảm giác sợ hãi ập đến, cuối cùng cô cũng hét lên.
Cô không thể tiếp tục ở nơi này được nữa.
An Ninh lật đật lần tìm chiếc điện thoại, cô tìm đến tên Tô Khoáng trong danh bạ, rồi ấn nút gọi. Điện thoại kết nối được một lúc, cô bỗng nhiên bấm mạnh vào nút tắt.
Rõ ràng là cô định gọi cho Thẩm Mặc, nhưng tay cô lại tìm đến số của Tô Khoáng.
Không thể như vậy được.
Rõ ràng sự dựa dẫm vào Tô Khoáng không có nguyên do khiến cô lo lắng.
An Ninh định thần lại, cô nhanh chóng tìm đến tên của Thẩm Mặc. Khi điện thoại được kết nối, tiếng tút tút vang lên, nhưng mãi không có người nghe. An Ninh không nghĩ được gì, cô chỉ biết ngồi lo lắng. Chuông điện thoại vang lên hồi lâu, cuối cùng cũng có người nghe. “A lô?” Một giọng nói yểu điệu, uể oải nhưng ngọt ngào vang lên.
An Ninh thoáng lặng người, bất giác cô nhìn vào màn hình điện thoại, rõ ràng là số điện thoại của Thẩm Mặc. Cô hỏi thăm dò: “Tôi tìm Thẩm Mặc. Cô là…?”.
Thái độ của đối phương có vẻ tồi tệ hơn, cô ta trả lời bằng giọng như được công thức hóa: “Xin lỗi, bác sĩ Thẩm Mặc đang phẫu thuật một ca bệnh nặng”.
“Vậy có thể phiền cô…” An Ninh còn muốn nói thêm, nhưng đầu dây bên kia đã dập máy tự lúc nào.
An Ninh mếu máo. Cô giống như người bị ngạt nước, nhưng ngay cả tấm gỗ duy nhất mà cô chạm tay vào được, cũng đã trôi đi mất rồi.
An Ninh cúi gục xuống, nỗi u sầu bỗng chốc bao phủ lấy cô, cô như bị hút hết mọi sức lực, trước mặt cô bây giờ là một vùng hoang vu.
Tô Khoáng lái xe băng băng trên quốc lộ.
Nửa tiếng trước anh nhận được điện thoại của An Ninh, chưa kịp nghe, cô ấy đã dập máy. Anh gọi lại cho An Ninh, thì cô ấy không nghe máy.
Bất giác anh cảm thấy ruột gan như có lửa đốt.
Bề ngoài An Ninh là một cô gái yếu đuối, không có chủ kiến, nhưng cô lại cứng đầu và rất ngoan cố. Nếu không rơi vào bước đường cùng, thì cô sẽ không bao giờ cầu cứu anh.
Nghĩ đến đó, Tô Khoáng vô cùng lo lắng, anh vội vàng nhảy lên xe, nhấn ga rồi lao đi như tên bay.
Khi Tô Khoáng đến nơi, An Ninh đang ngồi thu mình trên sofa, khóc nức nở, cơ thể gầy gò run lên bần bật.
Trong phòng đồ đạc lung tung, sắc mặt An Ninh nhợt nhạt, mắt ngân ngấn nước. Trái tim Tô Khoáng đập mạnh, anh định đến bên An Ninh, nhưng cuối cùng cố kiềm chế.
“An Ninh!” Tô Khoáng sợ làm cô giật mình, nên anh chỉ khẽ gọi tên cô.
An Ninh không động đậy.
Ánh mắt mạnh mẽ của Tô Khoáng thoáng chút u sầu, anh từ từ chạm vào vai cô, giọng dịu dàng: “An Ninh, đừng sợ, là tôi”.
Cô khẽ run, rồi gục đầu vào lòng Tô Khoáng, khóc nức nở. Tô Khoáng ngập ngừng vài giây, rồi anh ôm chặt cô vào lòng.
An Ninh chỉ cảm thấy tủi thân, nước mắt nước mũi cô vương hết lên người Tô Khoáng.
Tô Khoáng cũng không khuyên cô điều gì, để cô khóc, rồi dùng ống tay áo lau sạch nước mắt giúp cô.
An Ninh thẹn thùng cúi đầu, hai má ửng hồng.
Tô Khoáng cười rồi vỗ nhẹ vào lưng cô. “Được rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra được chưa?”.
An Ninh im lặng một lúc, không phải cô không muốn nói, chỉ là cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tô Khoáng nhìn tiệm Nghiêng Thành giờ đã là một đống hỗn độn, mắt sa sầm lại.
“Có biết ai làm chuyện này không?”
An Ninh lắc đầu.
“Cô không thể ở đây được nữa.” Tô Khoáng nói chắc như đinh đóng cột. Anh ngừng lại một lát, rồi lại nói tiếp: “Cô đi đâu, tôi sẽ đưa cô đi”.
An Ninh cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu, quả thực sự không còn ơi nào có thể đi nữa.
Đến nhà Lưu Huệ? Hôm nay chắc chắn cô ấy sẽ nói chuyện sòng phẳng với Diêu Tử An, cô không thể đến đó quấy rầy bọn họ được.
Còn Thẩm Mặc, tuy hai người là người yêu của nhau, nhưng từ trước đến nay anh chưa từng nhắc với cô về gia đình của anh, cũng chưa từng nói sẽ đưa cô về nhà. Hơn nữa, vừa nãy cú điện thoại vừa rồi đã gây cho cô một cú sốc lớn.
An Ninh vừa vặn gấu áo, đôi môi nhợt nhạt của cô mím chặt, đôi mắt thoáng nét buồn rầu, lo lắng.
Thấy bộ dạng An Ninh như vậy, mặc dù không đoán được cô đang nghĩ gì, nhưng Tô Khoáng cũng có thể hiểu được cô đang gặp khó khăn. Anh từ từ đặt tay lên đỉnh đầu An Ninh, rồi nói giọng rất nhẹ, anh thăm dò ý cô: “Nếu… cô không ngại thì…”.
Anh vẫn chưa nói xong, khuôn mặt thanh tú của An Ninh bỗng tươi tỉnh hẳn lên. “Tôi không ngại.” Cô đồng ý rất nhanh, bộ dạng có chút vội vã, suýt chút nữa thì cắn vào cả lưỡi.
Ánh trăng dịu dàng rọi vào khuôn mặt đang e thẹn của cô, trông cô giống như một bông hoa thược dược sắp nở, yêu kiều, lôi cuốn. Tô Khoáng trêu đùa cô: “Ừm? Cô không ngại cái gì?”.
Khuôn mặt trắng xinh như ngọc của An Ninh bỗng bừng đỏ rất đáng yêu: “Tôi…”.
Tô Khoáng cười tươi. Anh đỡ An Ninh đứng dậy.
“Đã đi được chưa?”
An Ninh gật gật đầu.
Nỗi lo sợ bỗng tan biến khi An Ninh nhìn thấy Tô Khoáng, nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh. Tô Khoáng đưa tay ra phía cô, lòng cô trào dâng một cảm giác bình yên, ấm áp đặc biệt.
Cô vẫn chưa dám đối diện với tâm trạng này của mình, theo thói quen, cô lại nghĩ đó là do Tô Khoáng lại giúp đỡ cô một lần nữa.
An Ninh bước đi loạng choạng. Thấy vậy, Tô Khoáng khẽ mỉm cười, rồi anh dồn lực bế bổng An Ninh lên.
An Ninh khẽ hét lên một tiếng, ôm chặt lấy Tô Khoáng. Tô Khoáng khẽ cười.
Khi đã ra khỏi cửa, bước chân vững chắc của Tô Khoáng bỗng chậm dần.
“Sao vậy?” An Ninh hỏi.
Tô Khoáng không nói gì, anh đang tập trung nhìn bức tường bên ngoài.
Bức tường vốn được sơn trắng tinh, nhưng đã bị ai đó dùng sơn đỏ biết lên một hàng chữ lớn: Kẻ nào tự ý đi vào sẽ chết. Nét chữ như nhe nanh múa vuốt, bên cạnh còn vẽ hình một mũi tên rướm máu, chỉ thẳng vào Nghiêng Thành.
Lúc đi vào ruột gan Tô Khoáng như lửa đốt, anh không chú ý đến sự thay đổi trên bức tường, bây giờ nhìn thấy nó, sắc mặt anh thoáng thay đổi.
An Ninh bỗng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, chẳng trách cả ngày hôm nay không có vị khách nào vào Nghiêng Thành, nguyên nhân hóa ra là vậy. Không có người nào khi nhìn thấy bức hình ghê gớm này mà vẫn có thể thảnh thơi mà chọn mua váy cưới và lễ phục.
Hai người nhanh chóng thay đổi cách nghĩ. Xem ra sự việc không hề đơn giản như An Ninh nghĩ lúc đầu.
Tô Khoáng nắm chặt nắm đấm, đưa tay vén mấy sợi tóc xòa trên mặt An Ninh, rồi khẽ nói: “Đừng lo lắng, cứ để mọi chuyện cho tôi xử lý”.
Hàng mi dài của An Ninh hấp háy, mỗi khi cô cần có người giúp đỡ nhất, thì Tô Khoáng luôn xuất hiện, cũng chỉ có anh mới dũng cảm vì nghĩa như vậy. Lòng bàn tay anh ấm áp, mềm mại, cảm giác ngọt ngào dâng khiến khuôn mặt An Ninh đỏ ửng.
Tô Khoáng đặt An Ninh ngồi trên xe, ngón tay anh từ từ vuốt qua má cô, hai trái tim cùng đập rộn ràng.
Ánh trăng đơn côi len qua từng đám mây mỏng, lúc tỏ lúc mờ, một ngôi sao băng vụt ngang qua bầu trời như một viên minh châu đang tỏa sáng chiếu những tia sáng rạng rỡ lên người An Ninh và Tô Khoáng.
Họ không hề biết rằng, khi chiếc xe máy rời khỏi phố Nhất Tuyến, một chiếc Volvo màu đen đã dừng lại. Người ngồi sau vô lăng nhìn thấy toàn bộ cảnh đó.
Sau cái hôm bỏ đi trong tâm trạng kích động đó, Lưu Huệ như biết mất khỏi trần gian. An Ninh gọi di động không được, gọi về nhà thì không phải không có người nghe máy, nhưng người nghe máy lại là Diêu Tử An nên cô cũng không tiện hỏi nhiều. Vài ngày sau, An Ninh không còn kiên nhẫn được nữa, khi cô định bớt chút thời gian để đến nhà Lưu Huệ thì Lưu Huệ bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.
Lưu Huệ vừa xuất hiện, An Ninh lập tức đứng bật dậy, rồi hỏi vừa oán trách vừa quan tâm: “Cậu đã đi đâu thế? Đến điện thoại của tớ cũng không thèm nghe lấy một lần. Tuổi cậu cũng đâu phải là ít nữa, cậu không biết tớ lo cho cậu thế nào sao? Đúng là…”.
Lưu Huệ cười trêu chọc cắt ngang lời An Ninh: “Tớ thấy cậu nói chuyện càng ngày càng giống mẹ tớ”.
An Ninh trừng mắt: “Người ta có lòng tốt mà lại bị chế giễu”.
Lưu Huệ kéo kéo tay áo An Ninh cười trừ: “Thôi mà, tớ biết cậu quan tâm đến tớ, đừng giận nữa mà”.
Giọng giận dỗi là vậy nhưng làm sao An Ninh giận cô ấy được chứ? Cô bẹo má Lưu Huệ: “Nói mau, mấy ngày nay cậu đi những đâu?”
Lưu Huệ cúi đầu vẻ lo lắng, khi ngẩng đầu lên, sự lo lắng đó đã được thay thế bởi nụ cười vừa thoải mái vừa thanh thản: “Trước tiên cậu không cần hỏi tớ câu đó, chỉ cần bây giờ cậu cùng với tớ đi đến một nơi là được”.
“Bây giờ á?” An Ninh liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, kim giờ đang tiến gần đến số 10. “Không được, hôm qua Mạc Nhan gọi điện nói khoảng mười một giờ sẽ đến lấy váy cưới và lễ phục, nên bây giờ tớ không thể đi được. Nếu như không vội gì, thì chiều tớ đi cùng cậu, được không?”
Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, Lưu Huệ đồng ý luôn. Tuy tính cách Lưu Huệ cởi mở, thường ngày làm gì cũng rất táo bạo, nhưng lại không có dũng khí để một mình giải quyết bất kỳ việc gì.
Mạc Nhan đến rất đúng giờ, mười một giờ kém năm đã thấy bóng dáng thướt tha của cô ở bên ngoài. Đi cùng cô là một chàng trai trẻ, hai người mặc chiếc áo sơ mi tình nhân, tay trong tay bước vào cửa tiệm.
“An Ninh, tôi đến rồi.” Mạc Nhan vừa đi vừa nhảy, tiến tới vỗ nhẹ vào An Ninh lúc đó đang ngồi xổm lục lọi chiếc hòm đang để trên sàn nhà.
An Ninh không quay đầu lại. “Chị ngồi đợi một lát nhé, tôi sẽ đi lấy đồ cho chị ngay.”
“An Ninh?” Người con trai cùng đến với An Ninh bỗng lặng người trong giây lát, trong lòng thầm gọi tên An Ninh.
Tất nhiên Mạc Nhan không biết anh ta đang nghĩ gì. Cô quan sát cửa tiệm chưa đầy hai mươi mét vuông này, trên bàn bày đầy hóa đơn đặt hàng và hình mẫu thiết kế mẫu, một chiếc bàn là hơi đang nằm một cách đáng thương nơi góc bàn, chiếc ngăn kéo được kéo ra một nửa lộ ra mấy tờ hóa đơn đỏ, Mạc Nhan bất giác lắc đầu. “An Ninh này, cô nên nhờ một người đến giúp. Một mình cô làm sao mà lo được hết.”
Lúc này An Ninh cũng tìm thấy tờ hóa đơn mà cô đã tìm cả buổi sáng, cô khẽ thở phào: “Tôi cũng muốn lắm, đợi đến khi Nghiêng Thành kinh doanh ổn ổn rồi sẽ tính sau. Bây giờ cứ cố gắng vất vả một chút đã”.
Cô đấm đấm cái chân đang tê mỏi, rồi nhảy lên. Vì ngồi xổm quá lâu, nên đứng không vững, cũng may mà bên cạnh có người kịp thời tới đỡ lấy cô, nhưng chính người này lại làm cho An Ninh bỗng hoảng loạn.
Bạn trai của Mạc Nhan, hay chính xác hơn là chồng chưa cưới của cô ấy, chính là Tiêu Vân Các.
“Hai người quen nhau à?” Hình như sự im lặng kéo dài quá lâu, nên ngay cả Mạc Nhan cũng nhận ra sự bất thường.
Lúc này An Ninh đã bình tâm trở lại, cô cười: “Đúng, không ngờ lại trùng hợp như vậy”.
Mạc Nhan thoáng chút căng thẳng, cô ôm lấy khuỷu tay Tiêu Vân Các. An Ninh hiểu Mạc Nhan đang nghĩ gì, nên cô cười rất khẽ: “Tiêu Vân Các, anh tự nói ra hay là để tôi giải thích đây?”. Đôi mắt cô mở to, vẻ trêu đùa ranh mãnh.
Quả nhiên mặt Mạc Nhan thoáng biến sắc, còn An Ninh lại cười tươi hơn.
“Cô đừng có lôi tôi ra đừa nữa.” Tiêu Vân Các cười hà hà, rồi anh nắm chặt tay Mạc Nhan.
An Ninh kéo Mạc Nhan ngồi xuống, rồi cười thật tươi. “Tiêu Vân Các là đồng nghiệp của bạn trai cũ của tôi, vì thế, chúng tôi quen nhau. Tôi cố ý dọa chị đấy thôi, chị đừng để bụng nhé.” Nói xong, chính An Ninh cũng không ngờ, khi nhắc tới ba chữ “bạn trai cũ”, cô không còn thấy đau đớn nữa, thậm chí còn thấy thanh thản như không vậy.
Hóa ra, thời gian thực sự có thể chữa lành vết thương. Đuôi mắt An Ninh thoáng hiện lên nét cười, cho dù nét cười đó vẫn ẩn chứa sự bi ai.
Lúc này Mạc Nhan mới hoàn toàn yên tâm. Cô thân mật ôm lấy vai An Ninh. An Ninh đẩy cô ấy ra.
“Để tôi đi lấy váy cưới cho chị.”
Nhân lúc Mạc Nhan đang trong phòng thử đồ, An Ninh tiến gần đến chỗ Tiêu Vân Các lúc này đang ngồi đọc báo trên sofa, cố gắng nói ngắn gọn: “Tiêu Vân Các, tôi có việc muốn hỏi anh”.
Tiêu Vân Các đặt tờ báo xuống, rồi khẽ cười: “An Ninh, tôi có quyền im lặng”.
Ánh mắt An Ninh trong veo, giọng nói chưa bao giờ kiên quyết như vậy: “Nhưng tôi có quyền biết chuyện của La Liệt là như thế nào”.
Tiêu Vân Các chớp chớp mắt, rồi anh nhìn đi chỗ khác, không nói gì.
An Ninh vẫn thủng thẳng nói: “Tiêu Vân Các, nếu anh không nói, tôi chỉ có thể đoán mò. Đừng nói tôi không cho anh cơ hội biện bạch nhé”.
Ánh mắt Tiêu Vân Các sâu thẳm như mặt nước hồ sâu, tĩnh mịch, không gợn sóng.
“An Ninh, cho tôi thời gian mười ngày. Mười ngày sau, tôi sẽ đích thân đến đây nói cho cô biết sự thật.”
Trước đây, do yêu cầu công việc nên Quan Tín đã kiên quyết chia tay với An Ninh, xét từ góc độ bạn bè, thì cậu ấy cũng không muốn điều đó. Vì chuyện này, Quan Tín phải mang trên mình tiếng bội bạc, tuyệt tình, những gì mà anh đã hy sinh, người thường không thể hiểu hết được. Mười ngày sau, cũng sắp đến lúc phải trả lại sự trong sáng cho Quan Tín.
An Ninh cắn nhẹ vào môi, cô mở to đôi mắt trong như thủy tinh, rồi chầm chậm nói: “Được, tôi tin anh”.
“Hai người nói chuyện gì mà vui thế?” Mạc Nhan nhấc chiếc chân váy dài, xinh xắn bước ra khỏi phòng thay đồ, gương mặt trái xoan khẽ đỏ hồng, đôi mắt tròn đen chớp chớp.
“Trời ơi, đẹp quá.” An Ninh và Tiêu Vân Các chưa kịp phản ứng gì, thì Lưu Huệ vừa mua cơm về đã tròn xoe mắt, miệng há hốc như sắp rơi cả nước miếng ra ngoài.
“Đồ háo sắc, nhìn đủ chưa?” Mạc Nhan chống nạnh, mặt tức giận, ngực phập phồng.
Lưu Huệ cười hề hề, rồi núp sau lưng An Ninh.
An Ninh giúp Mạc Nhan vuốt phẳng những nếp nhăn của dây vắt qua vai, rồi mở rộng hết cỡ phía chân váy, và một tuyệt thế giai nhân thanh lịch, quyến rũ đã xuất hiện.
Tiêu Vân Các cười thật tươi, ánh mắt nhìn Mạc Nhan thật dịu dàng và đầy yêu thương.
Ánh mắt đó, An Ninh cũng đã từng bắt gặp ở Quan Tín của trước đây, và Tô Khoáng với những rắc rối ngắn ngủi, còn cả Thẩm Mặc, người bây giờ sẽ luôn ở bên cô. An Ninh khẽ nở nụ cười, việc kinh doanh tiến triển thuận lợi, người yêu quan tâm từng ly từng tí, dường như cô chẳng còn gì để mà không hài lòng. Nhưng tại sao khi ở một mình, những u sầu lại thường bất ngờ xuất hiện, giày vò cô khiến cô luôn cảm thấy tâm trí bất an, đứng ngồi không yên.
“An Ninh.” Mạc Nhan kéo An Ninh, thì thầm. “Chỗ đó, hình như chật một chút, cô xem lại giúp tôi với.”
“Chỗ nào?” An Ninh và Mạc Nhan cùng lúc nhìn xuống phía dưới, cô hiểu ra vấn đề, rồi cười. Chưa kịp nói gì, thì giọng Lưu Huệ đã sang sảng chen vào. “À, tôi bảo nhé, Mạc Nhan, mới có vài ngày chưa gặp, mà chị đã nở nang ra nhiều đấy.”
Câu nói của Lưu Huệ làm Mạc Nhan xấu hổ đến đỏ cả mặt. Tiêu Vân Các khẽ hừm một tiếng đánh trống lảng, rồi cúi đầu chăm chú đọc tờ báo, cứ như nội dung bài báo còn lôi cuốn anh ta hơn cả cô vợ sắp cưới vậy.
“Không sao cả, chỉ cần nới ra một chút xíu là được. Sẽ không ảnh hưởng gì đến kế hoạch tổ chức hôn lễ đâu.” An Ninh lườm Lưu Huệ. Lưu Huệ đưa mắt nhìn xung quanh, giả bộ như không nhìn thấy An Ninh vừa lườm mình.
Sửa lại một chút như vậy chỉ cần ba ngày là xong, Tiêu Vân Các lại kiên quyết mười ngày sau mới quay lại. Mạc Nhan không hiểu nên hỏi: “Tại sao thế?”.
Tiêu Vân Các trả lời rất bình tĩnh: “Mười ngày sau đúng đợt anh được nghỉ phép, lúc đó anh sẽ đưa em tới, không được sao?”.
Mạc Nhan cười thẹn thùng, Lưu Huệ đứng bên trêu: “Hai người tán tỉnh nhau giữa chốn đông người thế à, định coi tôi và An Ninh không có ở đây phải không?”.
Mạc Nhan xấu hổ, khuôn mặt thanh tú của cô đỏ ửng lên như quả cà chua. Cô đưa tay kéo Tiêu Vân Các, không dám nhìn Lưu Huệ, chỉ nói: “Chúng tôi có việc phải đi trước đây”. Dáng vẻ vội vội vàng vàng của cô khiến Lưu Huệ cười phá lên.
Mạc Nhan vừa đi vừa vội vừa nhanh, không để ý va vào vai một người đi đường, suýt chút nữa thì người đó ngã nhào. Tiêu Vân Các quay lại xin lỗi.
Người đó có vẻ không vui, nhưng vẫn nói: “Không sao”, rồi vội vã tiến về phía Tiêu Vân Các và Mạc Nhan vừa đi ra. Tiêu Vân Các nhìn chăm chú theo bóng dáng người đó, anh cảm thấy có gì đó là lạ, mãi cho đến khi Mạc Nhan hỏi: “Anh nhìn gì thế?”, anh mới quay người lại nói: “Không có gì, đi thôi”.
Thẩm Mặc bước vào trong tiệm áo cưới Nghiêng Thành, An Ninh và Lưu Huệ đang ăn trưa.
Hamburger cay, cánh gà KFC, và Coca-Cola. Thẩm Mặc lắc đầu, lần nào cũng ăn mấy thứ chẳng có chút dinh dưỡng này, anh đã nói An Ninh bao nhiêu lần mà cô đều không nghe.
“Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Nhìn thấy Thẩm Mặc, ít nhiều An Ninh cũng cảm thấy bất ngờ.
Thẩm Mặc lấy tay vỗ vỗ vào trán mình, vẻ mặt buồn bã.
“Đại tiểu thư của tôi ơi, hôm nay là Chủ nhật, em không muốn anh một ngày phải ở bệnh viện cả tuần chứ?”
An Ninh mím môi cười, đúng là cô đã không để ý đến ngày tháng. Cả ngày cô ở Nghiêng Thành. Hai ngày nghỉ, ngoài việc bán được nhiều hơn vài bộ so với ngày thường, thì còn lại đều như mọi ngày.
Lưu Huệ nhìn Thẩm Mặc vẻ tò mò, thấy anh không có ý định tự giới thiệu, không kìm nổi sự tò mò, Lưu Huệ lên tiếng: “Tiểu An Tử, hình như cậu quên một việc gì đó rất quan trọng”.
An Ninh không hiểu Lưu Huệ nói gì.
“Tớ là bạn thân nhất của cậu, nhưng anh ta là ai, thì tớ hoàn toàn mù tịt.” Lưu Huệ chẳng hề khách khí, cô chỉ thẳng tay vào Thẩm Mặc, giọng nói tuy hung hãn, nhưng khóe mắt lại như muốn cười.
Thẩm Mặc không nhịn được cười.
“An Ninh, cô bạn của em rất thú vị.”
An Ninh trừng mắt khẽ cười, rồi cô bắt chước Lưu Huệ, quay sang nhìn Lưu Huệ chớp chớp mắt vẻ vô tội.
“Tớ chưa kể cho cậu à?”
“Tuyệt – đối – là – chưa.” Lưu Huệ sắp bị An Ninh làm cho tức điên lên, cô trừng mắt giận dữ nhìn An Ninh.
“Được rồi, vậy để tôi tự giới thiệu vậy.” Thẩm Mặc nhún nhún vai, cười nói: “Tôi là Thẩm Mặc, bạn trai của An Ninh, bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện RJ.” Ánh mắt dịu dàng của anh liếc qua chỗ Lưu Huệ, rồi nhìn An Ninh. “Còn chỗ nào cần phải bổ sung không?”
Đối mặt với sự thẳng thắn của Thẩm Mặc, Lưu Huệ ngại ngùng không dám hỏi tiếp nữa. Nhưng cô quay sang An Ninh huơ huơ nắm đấm, thì cứ đợi đấy mà lĩnh sổ nợ.
Ăn trưa xong, An Ninh thu dọn rồi phân loại gọn gàng chỗ đơn đặt hàng đang lung tung mỗi góc một tờ. Thẩm Mặc cứ chăm chú nhìn cô, đến nỗi hai má cô, tai cô rồi cổ cô đều đỏ ửng. Thấy vậy, bất giác trái tim anh đập mạnh, rồi anh hôn lên đuôi lông mày An Ninh.
An Ninh vội vàng đẩy anh ra, giận dỗi trách: “Có người đang…”.
Bỗng nhiên giọng Lưu Huệ thủng thẳng vang lên: “Tớ chẳng nhìn thấy gì đâu, hai người cứ tiếp tục đi”. Lưu Huệ ra vẻ trêu chọc làm An Ninh xấu hổ, chỉ muốn trút tất cả mọi tức giận lên người Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc cười, anh ghé sát vào tai An Ninh nói: “Tối nay đóng cửa tiệm sớm nhé, em muốn đi đâu chơi không?”.
An Ninh cúi đầu, nói vẻ khó xử: “Xin lỗi anh, chiều nay em phải đi cùng An Ninh, không biết bao giờ mới quay về. Không thì chúng ta hẹn nhau lần sau nhé”.
“Lần sau là ngày nào?” Thẩm Mặc tỏ vẻ không vui, công việc của anh không cho phép anh có nhiều ngày nghỉ. Thời gian riêng tư dành cho anh và An Ninh vốn không được nhiều, khó khăn lắm anh mới có được một ngày nghỉ thảnh thơi để rủ An Ninh đi chơi, không ngờ lại bị cô từ chối.
An Ninh cúi đầu thấp hơn, Lưu Huệ tuy không nói muốn đi đâu, nhưng An Ninh cũng đoán được việc đó có thể liên quan đến Diêu Tử An. Cô không thể bỏ rơi Lưu Huệ để một mình hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu, cô không thể coi trọng tình yêu mà quên đi bạn bè. Cô im lặng hồi lâu, ngoài hai chữ “xin lỗi” ra, cô chẳng thể nghĩ thêm được từ nào khác.
Thẩm Mặc im lặng. Những biểu hiện sợ sệt của An Ninh khi nói chuyện khiến anh không còn khả năng chống cự, chỉ biết kìm nén tiếng thở dài, rồi xoa xoa mái tóc mềm mượt của cô nói: “Thôi được”. Anh vòng tay kéo An Ninh ngã vào lòng mình.
Nụ hôn của anh cháy bỏng đến nỗi An Ninh như muốn ngừng thở. Sau nụ hôn nồng cháy đó, cơ thể An Ninh mềm mại ngả vào trước ngực anh, hơi thở gấp gáp.
Phải một lúc lâu sau, trái tim đang đập loạn nhịp của An Ninh mới dần bình tĩnh trở lại.
Thẩm Mặc khép hờ mi mắt.
“Anh lái xe tới đây, có cần anh đưa hai người đi không?”
An Ninh quay người lại để xem ý kiến của Lưu Huệ.
Lưu Huệ chẳng suy nghĩ gì, cô dứt khoát từ chối, khiến cả An Ninh và Thẩm Mặc đều bất ngờ.
Thế là nửa tiếng sau, Lưu Huệ và An Ninh đã ngồi trên taxi, trước đó Thẩm Mặc đã rời khỏi Nghiêng Thành. Lúc này, từ chỗ khuất, anh lái xe đi theo chiếc taxi mà An Ninh và Lưu Huệ đang ngồi trong.
Chiếc taxi đi về hướng ngoại thành, con đường càng đi càng hoang vu. Đến trước một dãy nhà nông thôn, Thẩm Mặc thấy hai cô gái xuống xe rời nhỏ to gì đó một hồi, sau đó cả hai đi vào một ngôi nhà.
Lái xe đến gần,Thẩm Mặc nhoài người trên vô lăng để tránh ánh nắng mặt trời chiếu vào, anh nhìn rõ tấm biển hiệu dưới mái hiên của ngôi nhà, hai đầu lông mày anh lập tức chau lại.
Trên tấm biển cũ nát của ngôi nhà có đề: Văn phòng thám tử tư Hồ Bất Quy.
Một văn phòng thám tử tư được xây dựng tại một vùng ngoại ô hẻo lánh, đây không phải là chuyện hiếm gặp. nhưng thám tử tư là một người phụ nữ, lại vô cùng xinh đẹp, đó mới là điều ít thấy. Cô ta có một cái tên rất bình thường, chẳng hề tương xứng với người: Hồ Bất Quy. Nếu không phải tận mắt đọc tấm danh thiếp mà cô ta đưa cho, thì chắc An Ninh cho rằng đây là một tên nông dân.
An Ninh lẩm bẩm trong lòng: “Lưu Huệ đến đây, lẽ nào muốn mời thám tử tư giúp cô ấy điều tra việc Diêu Tử An có người tình?”.
Sự suy đoán của cô ngay lập tức được chứng thực. Từ trong đống tài liệu chất chồng như núi trên bàn, Hồ Bất Quy lôi ra một cái túi, rồi huơ huơ trong tay.
Lưu Huệ hiểu ý, cô mở túi xách, rồi lôi ra một chiếc phong bì dày cộp.
Tiền trao cháo múc, rất công bằng.
“An Ninh… Cậu xem giúp tớ đi.” Đã đến lúc này, Lưu Huệ lại tỏ ra hơi sợ sệt.
An Ninh gật gật đầu, cô cầm túi tài liệu, không hiểu sao, vừa nhìn cô đã cảm thấy nó quen quen. Vừa định mở ra, thì Lưu Huệ lại cướp lấy.
“Hay là… để tự tớ xem được rồi.”
An Ninh có thể hiểu được tâm trạng của Lưu Huệ lúc đó, giống như phạm nhân đang chờ quyết định xử án vậy, vừa mong muốn một kết cục rõ ràng, lại vừa không hy vọng kết cục vượt quá sức chịu đựng của con người.
Lưu Huệ hít một hơi thật sâu, rồi từ từ mở ra. Cô lướt qua đống tài liệu, hơi thở nặng nề hơn, sắc mặt thay đổi đột ngột. An Ninh không cần xem, cũng có thể đoán ra trong đó có gì.
“Chúng ta đi thôi.” Nghe giọng Lưu Huệ thì có vẻ như tâm trạng cô ấy vẫn tốt.
An Ninh thận trọng hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”.
“Tớ không sao.” Lưu Huệ cười đau khổ, giọng cô khản đặc.
Khi bước ra khỏi cửa, An Ninh vô tình lướt nhìn chỗ mặt bàn, bất ngờ cô trợn tròn mắt. Đống tài liệu được sắp xếp tùy ý, không có là là đáng chú ý cả. Nhưng cái túi được xếp tận dưới cùng, chỗ miệng túi thoáng lộ ra góc của một tấm ảnh, người đàn ông trong tấm ảnh có đôi mắt sáng ngời, đó là Tô Khoáng.
Mặc dù cách ăn mặc cảu anh trong tấm ảnh không giống với thường ngày, nhưng An Ninh đã sống cùng anh một thời gian dài, nên vừa nhìn cô đã có thể nhận ra ngay.
An Ninh bất giác chìa tay ra, tay cô vừa chạm vào túi tài liệu thì bị một cánh tay khác ghì xuống mặt bàn. Ngẩng đầu lên, mắt cô bắt gặp Hồ Bất Quy đang mỉm cười, cặp lông mày xinh đẹp của cô ta cong lên.
“Tôi cần tập tài liệu này.” Thái độ An Ninh rất kiên quyết.
Hồ Bất Quy cười nhạt. “Cô gái, chúng tôi làm nghề này cũng có quy định riêng.”
Số tiền kiếm được hai ngày nay đang ở trong túi. An Ninh nghiến răng bặm môi, rồi cô hạ quyết tâm.
“Đã đủ chưa?”
Tiền bao giờ cũng là món trao đổi hoàn hảo. Hồ Bất Quy lập tức cười tươi: “Quy định thì không thể thay đổi được, nhưng con người thì có thể. Cô đã thoải mái như vậy, thì đương nhiên tôi cũng vui vẻ hợp tác”. Cô ta vội vàng cầm chỗ ảnh cùng những tài liệu liên quan nhét vào tay An Ninh, rồi ôm tập tiền dày cộp kia vừa đi vừa đếm.
Lên taxi, Lưu Huệ ngồi đờ người ôm tập tài liệu, chẳng nói câu nào.
Còn An Ninh vội vàng lôi những tấm ảnh ra, cầm chặt trên tay, xem từng tấm một, nếu vừa nãy chỉ là ngạc nhiên, thì bây giờ cô thực sự kinh ngạc.
Khung cảnh trong tấm ảnh, nhìn cách trang hoàng thì đây có lẽ là một quán trà. Ngoài Tô Khoáng ra, còn một người nữa ngồi cách anh một chiếc bàn. Vì bức ảnh chụp zoom gần nên khuôn mặt người đó hơi mờ, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra đó là ai. Người này, An Ninh không chỉ biết, mà còn rất quen.
Tiêu Vân Các.
Bỗng chốc trong lòng cô lại nảy sinh những hoài nghi.
An Ninh lật xem những tài liệu khác theo thứ tự. Cô ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng, chỗ tài liệu này chỉ là những việc của Tô Khoáng sau khi vào Kim Bích Huy Hoàng, còn những gì liên quan đến anh trước đó hoàn toàn không có.
Rốt cuộc đây là vở kịch gì vậy? Là cuộc chiến ngầm hay cuộc chiến xuyên thời gian? An Ninh thực sự bị làm cho mơ hồ rồi.
Khi chiếc taxi dừng lại trên phố Nhất Tuyến, Lưu Huệ cũng xuống xe theo An Ninh, cô vẫn đang trong trạng thái hồn bay phách lạc. An Ninh nhìn Lưu Huệ, nhưng cô không nói gì.
Khi An Ninh kêu Lưu Huệ giúp cô kéo chiếc rèm cửa cuốn, Lưu Huệ mới bất ngờ ôm lấy tay An Ninh, rồi nói rất hùng hồn: “Tiểu An Tử, tớ đã nghĩ thông rồi”.
An Ninh quay lại nhìn Lưu Huệ, chỉ thấy ánh mắt Lưu Huệ hiện lên vẻ bình tĩnh và nghiêm túc hiếm có.
Lưu Huệ không chú ý đến sự ngạc nhiên thoáng hiện trên mặt An Ninh, giọng cô nhẹ nhàng, thoải mái.
“Tớ và anh ta đã bên nhau gần năm năm rồi, nhưng lại chẳng bằng một năm họ ở bên nhau. Cậu nói xem, loại đàn ông như vậy có đáng để tớ lưu luyến không? Tại sao tớ còn vương vấn làm gì?”
“Cậu… nói rất đúng.” An Ninh hoàn toàn đồng ý với những chuyển biến bất ngờ của Lưu Huệ.
Lưu Huệ giúp An Ninh kéo cao chiếc rèm cửa cuốn lên, rồi cô quay đầu cười: “Có một câu nói rất hay, cái cũ không đi, thì làm gì có cái mới”. Đôi mắt cô thoáng hiện lên vẻ chàn chường trước đây chưa từng thấy.
An Ninh khẽ cười, nếu lúc đầu cô cũng có thể nghĩ thoáng được như Lưu Huệ, thì cô đã không làm việc ngốc nghếch đó.
Vì vậy người ta vẫn nói rằng, giữa người với người luôn có sự khác biệt, có người biết điều chỉnh bản thân kịp thời khi đau khổ đạt đến cực điểm, nhưng cũng có những người cần phải trải qua nhiều gian nan mới thay đổi được chính bản thân mình.
Buổi trưa trôi đi chậm chạp. Rất lâu rồi họ không có dịp dốc hết bầu tâm sự như thế này, những ngày tháng đầu sát đầu, tay chân gác lên nhau ngủ trên chiếc giường thời đại học đã qua lâu lắm rồi và không bao giờ trở lại. Họ nói về lý tưởng, những người đàn ông mà họ thích, chuyện quá khứ, cứ thế họ nói chuyện cả buổi chiều, mà dường như vẫn còn nhiều điều chưa nói hết.
Nếu không phải tiếng động trên gác càng lúc càng lớn, thì có lẽ họ vẫn tiếp tục trò chuyện.
Lưu Huệ thì thầm hỏi: “Họ chuẩn bị dỡ nhà hay sao?”.
An Ninh lườm Lưu Huệ một cái. “Đừng có nói tinh tinh.” Rồi cô cất cao giọng: “Bác ơi, bác đang làm gì thế ạ? Có gì cần cháu giúp không?”.
Giọng thanh tú của một người phụ nữ trẻ vang lên: “Không cần, không cần, cô cứ làm việc của mình đi”.
An Ninh và Lưu Huệ nhìn nhau, trên gác chỉ có ông Niên và bà Niên ở, sao lại xuất hiện người thứ ba?
Lưu Huệ hơi chu miệng, rồi kéo kéo An Ninh. “Bác ấy tuổi cao như vậy rồi, mà trẻ khỏe chẳng kém gì thanh niên, nhỉ?”.
Bị Lưu Huệ chọc cười, An Ninh mím môi cười, rồi thấy nghĩ vậy không được, cô giơ nắm đấm về phía Lưu Huệ. “Cậu chỉ nói linh tinh thôi.”
Lưu Huệ ôm bụng cười, đến nỗi vai rung lên bần bật.
Không lâu sau, có tiếng động vang lên từ cầu thang.
Lưu Huệ thò đầu qua nhìn, nhưng bị An Ninh kéo ra sau che mất tầm nhìn. Lưu Huệ vội đến mức nhảy lên.
“Trời ạ, cậu để vị trí đó cho tớ.”
Ba người đang bước xuống, ông Niên, bà Niên, và một cô gái lạ.
Miệng Lưu Huệ bật ra những tiếng chậc chậc. An Ninh quá hiểu cô ấy, chắc chắn trong đầu cô ấy đầy một sàng những suy nghĩ bỉ ổi.
Đôi mắt An Ninh khẽ cười, vất vả lắm mới không bật cười thành tiếng, cô cố giữ khuôn mặt bình thường để chào từng người một.
“Đây là Nhụy, con gái bác, các cháu chưa gặp bao giờ, đúng không?” Bà Niên cười rồi khẽ đẩy con gái mình lên phía trước.
Niên Nhụy thoải mái đưa tay ra. “Vừa rồi có nghe mẹ tôi nhắc đến cô.”
An Ninh đưa tay ra, đồng thời ngắm kỹ cô gái này. Các đường nét của Tiểu Nhụy duyên dáng, xinh đẹp, như một nụ hoa chớm nở. Cô mặc chiếc áo lụa mỏng bó sát người làm tôn lên những đường cong sinh đẹp trên cơ thể, toàn thân cô tỏa ra một thứ ánh sáng khiến người khác phải hâm mộ.
Rõ ràng là cô chưa gặp Niên Nhụy bao giờ, nhưng nhìn Niên Nhụy, cô có cảm giác như mình đã từng gặp ở đâu đó.
Mãi đến khi bà Niên tiến lên đứng cạnh Niên Nhụy, hai khuôn mặt với những đường nét gần giống nhau, trong chốc lát, An Ninh cũng đã nhớ ra…
Chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy bà Niên cô đã thấy rất quen, bởi khuôn mặt thanh tú của Niên Nhụy được thừa kế từ bà.
Thực ra nơi cô đã nhìn thấy Niên Nhụy chính là ở Kim Bích Huy Hoàng.
Cô gái đáng thương bị Tô Khoáng đánh ở dưới lầu ngày hôm đó đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong cô, nhưng vì mái tóc dài của cô gái đã che mất nửa khuôn mặt, hơn nữa trên mặt lại đầy những vết máu, nên hôm nay, An Ninh chưa thể nhận ra được.
Nhớ ra điều đó, cô mỉm cười thật tươi, thấy yên tâm.
“Hai bác và cô… định đi đâu vậy?” nhìn thấy những túi to túi nhỏ mà mấy người nhà họ Niên xách trong tay, An Ninh bỗng hỏi.
“Đi du lịch.”
“Đi thăm họ hàng.”
“Về quê vài hôm.”
Ba người với ba đáp án khác nhau, biết nghe ai đây?
Ba người đó cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng im lặng quay đầu sang một bên. Lưu Huệ cũng trợn tròn mắt giống như An Ninh, miệng như mếu máo.
Không khí trong phòng như ngừng lại, cuối cùng ông Niên lên tiếng phá vỡ sự căng thẳng: “An Ninh, hai bác phải đi xa một thời gian, sẽ trở về sớm nhất có thể.”
An Ninh thần người ra. “Ồ.” Thực ra họ không cần giải thích với cô, giữa họ và cô chỉ là quan hệ chủ nhà và khách thuê, ai lại không có chút bí mật riêng tư cơ chứ.
“Một mình cháu ở đây phải cẩn thận nhé.” Khi bước ra khỏi cửa, bà Niên quay đầu lại dặn dò.
“Vâng.”
Khi bóng dáng ba người nhà họ Niên đi khuất, Lưu Huệ mới thu lại ánh nhìn. “Cả nhà này sao cứ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?”
An Ninh lắc đầu, cô cũng không hiểu, vì thế chẳng biết trả lời Lưu Huệ thế nào.
Lưu Huệ ăn xong bữa tối với An Ninh rồi mới rời khỏi Nghiêng Thành, vừa nãy căn phòng còn rộn rã tiếng cười, giờ đây đã trở nên yên tĩnh.
An Ninh ngồi xuống ghi sổ sách, bỗng nhớ ra cả ngày hôm nay hình như không có khách hàng nào ghé thăm cửa tiệm, đây là hiện tượng vô cùng bất thường.
Vậy vấn đề nằm ở chỗ nào đây?
Màn đêm buông xuống, vạn vật chìm trong yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc.
Bốn bề im lặng lạ thường, giống như không gian trước khi một trận mưa to bão lớn ập đến. An Ninh cũng không hiểu tại sao đột nhiên cô lại nghĩ như vậy, cô khẽ mỉm cười, rồi cười tươi hơn.
Hôm nay không bán được bộ nào, nên cũng chẳng có khoản nào để tính sổ sách cả. Không có việc gì làm, An Ninh cầm chiếc bút bi vẽ linh tinh vài vòng tròn trên tờ giấy trắng, cô cứ vẽ, rồi không biết vô tình hay hữu ý, những nét vẽ đó kết hợp thành một cái tên: Tô Khoáng.
An Ninh vội đặt bút xuống. Nhất định là vì ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa lại là những chuyện có liên quan đến Tô Khoáng, nên đầu óc cô mới mơ mơ màng màng thế này.
Nhất định là như vậy rồi.
Nhưng lời giải thích đó chỉ có thể đánh lừa được người khác, chứ không thể đánh lừa được chính cô.
An Ninh soài người ra bàn, rồi cô lấy tay đập liên tiếp vào đầu mình. Rốt cuộc mình bị làm sao vậy?
Lẽ nào chỗ tài liệu đó lại ảnh hưởng lớn đến cô như vậy?
Tài liệu? Tô Khoáng? Niên Nhụy? Ông bà Niên?
Chỉ trong giây lát đó, một vài hình ảnh nào đó xuất hiện chằng chịt trong đầu cô.
Nếu nói Niên Nhụy đã từng bị Tô Khoáng hành hạ dã man, vậy tại sao quan hệ giữa anh và ông bà Niên lại thân thiết đến vậy?
Nếu nói Niên Nhụy chưa từng xuất hiện trước mặt cô, và sự việc đó có thể giấu thật kỹ, thì hôm nay sao cô ấy không nói sự thật cho bố mẹ mình biết sao?
Và tại sao họ vẫn đối xử thân thiện đối với cô khi đã biết cô là do Tô Khoáng giới thiệu tới.
An Ninh bị giằng co trong ngàn vạn những suy nghĩ, đầu óc cô hỗn loạn, không thể nào tìm ra được cách lý giải phù hợp.
Cũng đã muộn rồi, xem tình thế hôm nay, có lẽ cũng chẳng có ai đến xem váy cưới nữa, nên An Ninh đang suy nghĩ hay là đóng cửa sớm để đi nghỉ. Tay cô vừa chạm vào tấm rèm cuốn, thì bỗng nhiên có vài người xông vào.
An Ninh ngạc nhiên. Họ đều là những gã cao to vạm vỡ, chẳng giống những người đến mua váy cưới chút nào.
Nhưng là chủ cửa tiệm, nên An Ninh vẫn có nghĩa vụ phải hỏi một câu: “Các vị đến chọn váy cưới phải không ạ? Xin mời qua bên này”.
Một tên trong số chúng, dáng vẻ lưu manh, để râu quai nón, rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
An Ninh lịch sự nhắc nhở: “Xin lỗi ông, ở đây nghiêm cấm hút thuốc”.
Tên đó chẳng thèm để ý đến câu nói của cô, còn đưa tay sờ soạng lên mấy chiếc váy cưới trắng tinh, để lại trên váy những vết ngón tay đen sì.
An Ninh thấy xót ruột, vô vội vàng lên tiếng ngăn lại nhưng không kịp. Mấy tên đó cùng lúc ra tay, một tên ngăn An Ninh, những tên còn lại, tên thì xé tung những chiếc váy cưới trên người ma – nơ – canh rồi quăng xuống dất, giẫm chân lên, tên khác lại gạt đổ tất cả các thứ đồ đang đặt trên kệ hàng, đẩy đổ cả giá treo quần áo, rồi cầm chiếc ghế lên đập vỡ tan chiếc gương soi lớn dùng để ngắm khi thử đồ.
An Ninh sợ đến đờ người. Miệng cô lắp bắp, mãi không thốt thành lời.
Phá hỏng hết mọi thứ, mấy tên đó vẫn thấy chưa hả giận, chúng lại lôi dao găm ra, một tay cầm dao, một tay cầm váy cưới, chúng nghiến răng nghiến lợi xẻ chỗ váy cưới và lễ phục ra thành tram nghìn mảnh vải vụn, chẳng để sót một chiếc nào.
An Ninh sợ hãi đến mức quên cả việc đi ngăn chúng lại, cô chỉ biết đứng đờ người nhìn chúng phá phách.
Khi cô phản ứng trở lại, thì trong tiệm chỉ còn lại một đống hỗn độn, chẳng khác gì vừa xảy ra một vụ cướp giật.
Mấy tên đó phủi phủi tay, nhìn nhau vài giây, rồi vừa cười lớn vừa bước ra ngoài.
Lúc này An Ninh mới hét lên: “Các người không được đi, các người…”. Cô đuổi theo vài bước, nhưng rồi lại bị tên đi cuối cùng đẩy mạnh một cái, khiến cô ngã phịch trước cửa.
Nước mắt cô cứ lặng lẽ tuôn rơi.
Trong phòng là một mớ hỗn độn, An Ninh chống tay cố gắng đứng dậy, chân cô mềm nhũn, cô loạng choạng bước được vài bước, rồi lại sụp xuống đất.
Cô cố gắng đứng thẳng dậy, lần từng bước nhỏ.
Tất cả bàn ghế, và tủ đều bị dập vỡ, quần áo và lễ phục bị quăng khắp nền nhà, dường như chẳng bộ nào còn nguyên vẹn.
Nghiêng Thành là tâm huyết của An Ninh, cô đã bỏ ra nhiều công sức và tiền của, bây giờ tất cả đã tan tành.
Những tên đó rốt cuộc là ai? An Ninh làm việc đúng đắn, không thù không oán với ai, thường ngày cô cũng rất ít tranh cãi với người khác, làm sao lại đắc tội với những người này cơ chứ? Bọn chúng tên nào cũng hung hãn, lẽ nào những tiệm áo cưới khác thấy cô làm ăn được nên đã bỏ tiền ra thuê người dạy dỗ cô?
Nhưng nếu không phải… thì chúng là ai? Hay việc này có liên quan đến nhà họ Niên? An Ninh nghĩ đến sự ra đi vội vàng của họ ngày hôm nay, những suy nghĩ bất thường nảy ra trong đầu cô, mặt cô trở nên trắng bệch.
Trước đây chẳng xảy ra việc gì, còn việc hôm nay lại xảy ra vào đúng ngày ông bà Niên rời khỏi đây, nên An Ninh không tránh khỏi nghi ngờ.
Tay chân An Ninh run lên bần bật. Cô sống rất cẩn thận, nhưng lại luôn phải can dự vào những việc mà cô chẳng thể nào lý giải. Trái tim cô trĩu nặng, tựa như có một tảng đá lớn đè xuống.
Không biết An Ninh đã ngồi trên nền gạch được bao lâu, thì bên ngoài lại xuất hiện những âm thanh ồn ào.
Cô chưa kịp ngẩng đầu lên, thì bị một thùng nước lạnh dội thẳng xuống đầu, khiến cô ướt sũng, kèm theo đó là một tràng cười rợn tóc gáy. An Ninh thấy da đầu mình như tê dại, tim cô đập thình thịch vì sợ hãi. Một giọng nói cùng lúc đó vang lên: “Cô nghe rõ cho toi đây, lần này chỉ là nước lạnh, lần sao đến chào hỏi cô chính là axit đấy. Ha ha ha!”. Một cảm giác sợ hãi ập đến, cuối cùng cô cũng hét lên.
Cô không thể tiếp tục ở nơi này được nữa.
An Ninh lật đật lần tìm chiếc điện thoại, cô tìm đến tên Tô Khoáng trong danh bạ, rồi ấn nút gọi. Điện thoại kết nối được một lúc, cô bỗng nhiên bấm mạnh vào nút tắt.
Rõ ràng là cô định gọi cho Thẩm Mặc, nhưng tay cô lại tìm đến số của Tô Khoáng.
Không thể như vậy được.
Rõ ràng sự dựa dẫm vào Tô Khoáng không có nguyên do khiến cô lo lắng.
An Ninh định thần lại, cô nhanh chóng tìm đến tên của Thẩm Mặc. Khi điện thoại được kết nối, tiếng tút tút vang lên, nhưng mãi không có người nghe. An Ninh không nghĩ được gì, cô chỉ biết ngồi lo lắng. Chuông điện thoại vang lên hồi lâu, cuối cùng cũng có người nghe. “A lô?” Một giọng nói yểu điệu, uể oải nhưng ngọt ngào vang lên.
An Ninh thoáng lặng người, bất giác cô nhìn vào màn hình điện thoại, rõ ràng là số điện thoại của Thẩm Mặc. Cô hỏi thăm dò: “Tôi tìm Thẩm Mặc. Cô là…?”.
Thái độ của đối phương có vẻ tồi tệ hơn, cô ta trả lời bằng giọng như được công thức hóa: “Xin lỗi, bác sĩ Thẩm Mặc đang phẫu thuật một ca bệnh nặng”.
“Vậy có thể phiền cô…” An Ninh còn muốn nói thêm, nhưng đầu dây bên kia đã dập máy tự lúc nào.
An Ninh mếu máo. Cô giống như người bị ngạt nước, nhưng ngay cả tấm gỗ duy nhất mà cô chạm tay vào được, cũng đã trôi đi mất rồi.
An Ninh cúi gục xuống, nỗi u sầu bỗng chốc bao phủ lấy cô, cô như bị hút hết mọi sức lực, trước mặt cô bây giờ là một vùng hoang vu.
Tô Khoáng lái xe băng băng trên quốc lộ.
Nửa tiếng trước anh nhận được điện thoại của An Ninh, chưa kịp nghe, cô ấy đã dập máy. Anh gọi lại cho An Ninh, thì cô ấy không nghe máy.
Bất giác anh cảm thấy ruột gan như có lửa đốt.
Bề ngoài An Ninh là một cô gái yếu đuối, không có chủ kiến, nhưng cô lại cứng đầu và rất ngoan cố. Nếu không rơi vào bước đường cùng, thì cô sẽ không bao giờ cầu cứu anh.
Nghĩ đến đó, Tô Khoáng vô cùng lo lắng, anh vội vàng nhảy lên xe, nhấn ga rồi lao đi như tên bay.
Khi Tô Khoáng đến nơi, An Ninh đang ngồi thu mình trên sofa, khóc nức nở, cơ thể gầy gò run lên bần bật.
Trong phòng đồ đạc lung tung, sắc mặt An Ninh nhợt nhạt, mắt ngân ngấn nước. Trái tim Tô Khoáng đập mạnh, anh định đến bên An Ninh, nhưng cuối cùng cố kiềm chế.
“An Ninh!” Tô Khoáng sợ làm cô giật mình, nên anh chỉ khẽ gọi tên cô.
An Ninh không động đậy.
Ánh mắt mạnh mẽ của Tô Khoáng thoáng chút u sầu, anh từ từ chạm vào vai cô, giọng dịu dàng: “An Ninh, đừng sợ, là tôi”.
Cô khẽ run, rồi gục đầu vào lòng Tô Khoáng, khóc nức nở. Tô Khoáng ngập ngừng vài giây, rồi anh ôm chặt cô vào lòng.
An Ninh chỉ cảm thấy tủi thân, nước mắt nước mũi cô vương hết lên người Tô Khoáng.
Tô Khoáng cũng không khuyên cô điều gì, để cô khóc, rồi dùng ống tay áo lau sạch nước mắt giúp cô.
An Ninh thẹn thùng cúi đầu, hai má ửng hồng.
Tô Khoáng cười rồi vỗ nhẹ vào lưng cô. “Được rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra được chưa?”.
An Ninh im lặng một lúc, không phải cô không muốn nói, chỉ là cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tô Khoáng nhìn tiệm Nghiêng Thành giờ đã là một đống hỗn độn, mắt sa sầm lại.
“Có biết ai làm chuyện này không?”
An Ninh lắc đầu.
“Cô không thể ở đây được nữa.” Tô Khoáng nói chắc như đinh đóng cột. Anh ngừng lại một lát, rồi lại nói tiếp: “Cô đi đâu, tôi sẽ đưa cô đi”.
An Ninh cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu, quả thực sự không còn ơi nào có thể đi nữa.
Đến nhà Lưu Huệ? Hôm nay chắc chắn cô ấy sẽ nói chuyện sòng phẳng với Diêu Tử An, cô không thể đến đó quấy rầy bọn họ được.
Còn Thẩm Mặc, tuy hai người là người yêu của nhau, nhưng từ trước đến nay anh chưa từng nhắc với cô về gia đình của anh, cũng chưa từng nói sẽ đưa cô về nhà. Hơn nữa, vừa nãy cú điện thoại vừa rồi đã gây cho cô một cú sốc lớn.
An Ninh vừa vặn gấu áo, đôi môi nhợt nhạt của cô mím chặt, đôi mắt thoáng nét buồn rầu, lo lắng.
Thấy bộ dạng An Ninh như vậy, mặc dù không đoán được cô đang nghĩ gì, nhưng Tô Khoáng cũng có thể hiểu được cô đang gặp khó khăn. Anh từ từ đặt tay lên đỉnh đầu An Ninh, rồi nói giọng rất nhẹ, anh thăm dò ý cô: “Nếu… cô không ngại thì…”.
Anh vẫn chưa nói xong, khuôn mặt thanh tú của An Ninh bỗng tươi tỉnh hẳn lên. “Tôi không ngại.” Cô đồng ý rất nhanh, bộ dạng có chút vội vã, suýt chút nữa thì cắn vào cả lưỡi.
Ánh trăng dịu dàng rọi vào khuôn mặt đang e thẹn của cô, trông cô giống như một bông hoa thược dược sắp nở, yêu kiều, lôi cuốn. Tô Khoáng trêu đùa cô: “Ừm? Cô không ngại cái gì?”.
Khuôn mặt trắng xinh như ngọc của An Ninh bỗng bừng đỏ rất đáng yêu: “Tôi…”.
Tô Khoáng cười tươi. Anh đỡ An Ninh đứng dậy.
“Đã đi được chưa?”
An Ninh gật gật đầu.
Nỗi lo sợ bỗng tan biến khi An Ninh nhìn thấy Tô Khoáng, nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh. Tô Khoáng đưa tay ra phía cô, lòng cô trào dâng một cảm giác bình yên, ấm áp đặc biệt.
Cô vẫn chưa dám đối diện với tâm trạng này của mình, theo thói quen, cô lại nghĩ đó là do Tô Khoáng lại giúp đỡ cô một lần nữa.
An Ninh bước đi loạng choạng. Thấy vậy, Tô Khoáng khẽ mỉm cười, rồi anh dồn lực bế bổng An Ninh lên.
An Ninh khẽ hét lên một tiếng, ôm chặt lấy Tô Khoáng. Tô Khoáng khẽ cười.
Khi đã ra khỏi cửa, bước chân vững chắc của Tô Khoáng bỗng chậm dần.
“Sao vậy?” An Ninh hỏi.
Tô Khoáng không nói gì, anh đang tập trung nhìn bức tường bên ngoài.
Bức tường vốn được sơn trắng tinh, nhưng đã bị ai đó dùng sơn đỏ biết lên một hàng chữ lớn: Kẻ nào tự ý đi vào sẽ chết. Nét chữ như nhe nanh múa vuốt, bên cạnh còn vẽ hình một mũi tên rướm máu, chỉ thẳng vào Nghiêng Thành.
Lúc đi vào ruột gan Tô Khoáng như lửa đốt, anh không chú ý đến sự thay đổi trên bức tường, bây giờ nhìn thấy nó, sắc mặt anh thoáng thay đổi.
An Ninh bỗng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, chẳng trách cả ngày hôm nay không có vị khách nào vào Nghiêng Thành, nguyên nhân hóa ra là vậy. Không có người nào khi nhìn thấy bức hình ghê gớm này mà vẫn có thể thảnh thơi mà chọn mua váy cưới và lễ phục.
Hai người nhanh chóng thay đổi cách nghĩ. Xem ra sự việc không hề đơn giản như An Ninh nghĩ lúc đầu.
Tô Khoáng nắm chặt nắm đấm, đưa tay vén mấy sợi tóc xòa trên mặt An Ninh, rồi khẽ nói: “Đừng lo lắng, cứ để mọi chuyện cho tôi xử lý”.
Hàng mi dài của An Ninh hấp háy, mỗi khi cô cần có người giúp đỡ nhất, thì Tô Khoáng luôn xuất hiện, cũng chỉ có anh mới dũng cảm vì nghĩa như vậy. Lòng bàn tay anh ấm áp, mềm mại, cảm giác ngọt ngào dâng khiến khuôn mặt An Ninh đỏ ửng.
Tô Khoáng đặt An Ninh ngồi trên xe, ngón tay anh từ từ vuốt qua má cô, hai trái tim cùng đập rộn ràng.
Ánh trăng đơn côi len qua từng đám mây mỏng, lúc tỏ lúc mờ, một ngôi sao băng vụt ngang qua bầu trời như một viên minh châu đang tỏa sáng chiếu những tia sáng rạng rỡ lên người An Ninh và Tô Khoáng.
Họ không hề biết rằng, khi chiếc xe máy rời khỏi phố Nhất Tuyến, một chiếc Volvo màu đen đã dừng lại. Người ngồi sau vô lăng nhìn thấy toàn bộ cảnh đó.
Tác giả :
Diệp Tử