Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi
Chương 112
Bình Đầu ca sau khi khí phách tuyên bố tru cửu tộc xong, vung móng vuốt định rời đi, không mang theo một mảnh mây nào.
Nó đánh nhau từ trước đến nay không dây dưa, vào cửa là bắt đầu đánh, đánh xong lập tức rời đi.
“Chờ một chút.”
Huân Tiểu Khả cũng không ngờ lúc trước mình mời tiểu động vật trong núi ăn mật ong một lần, vậy mà lại cứu được Lý Nguyệt Hoa một mạng.
Cô gọi Bình Đầu ca dừng lại và đi vào nhà bếp và lấy một chai mật bách hoa cho nó.
“Hôm nay thực sự cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp đỡ, sau này nếu cậu muốn ăn mật ong, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”
[Được, sau này muốn hỗ trợ đánh nhau lúc nào cũng có thể tìm tôi, đánh nhau tôi rất chuyên nghiệp.]
Bình Đầu ca hành động quả quyết, cũng không lề mề, ngậm lấy chai mật ong rồi nhanh chóng rời đi.
Hổ mang và chồn mật chân trước sau chân sau rời đi, một lúc lâu sau, Lý Nguyệt Hoa mới phục hồi tinh thần.
Cô vuốt ngực thở hổn hển, “Ôi ôi ôi ôi ôi trời ơi, vừa rồi dọa chết tôi rồi.”
“Cô giáo, tôi nói này, người ở nơi này cũng quá nguy hiểm rồi.”
“Ôi mẹ ơi, lại có một con rắn lớn như vậy, xém tí nữa đã cắn tôi một miếng, hồn phách đều bị nó doạ bay hết rồi.”
Lý Nguyệt Hoa rút khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán, nâng chú vẹt nhà mình trong lòng bàn tay, nức nở nói: “Này, Ngọc Phân Nhi! Ngọc Phân Nhi! Cậu không sao chứ, đừng xảy chuyện gì với cậu nha! Con rắn kia đã đi rồi…”
[Cái gì? Nó đã đi rồi à?]
Con vẹt nhắm mắt giả chết lập tức cá muối xoay người, như con cá chép nhảy vọt lên.
[Thật sự đi rồi sao? Không có lừa gạt Ngọc Phân Nhi chứ? Ngọc Phân Nhi nhát gan lắm, đừng dọa tui.]
[Đồng chí Lý Nguyệt Hoa, hay là chúng ta nhanh chóng về nhà đi, nơi này quả thực quá nguy hiểm, thế mà lại có rắn nữa chứ——]
[Ngọc Phân Nhi đời này sợ mèo thứ hai, sợ nhất sợ rắn, hôm nay xui xẻo làm sao đều gặp…”
[Ngọc Phân Nhi đã tạo ra nghiệp gì hay sao chứ, nếu Ngọc Phân Nhi có sai, xin dùng pháp luật trừng phạt tôi, đừng đem rắn ra dọa tôi chứ ——]
“Ngọc Phân Nhi ngoan.” Lý Nguyệt Hoa vuốt lông Ngọc Phân Nhi, trấn an nó, “Chúng ta không sợ ha, vừa rồi đó chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi.”
“Không phải là ngoài ý muốn.”
Huân Tiểu Khả vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Nguyệt Hoa, thật sự không cách nào liên kết cô gái này với kẻ cặn bã gây tai nạn rồi bỏ trốn.
“Tập kích vừa rồi là do linh miêu đó tỉ mỉ bày ra.”
Lý Nguyệt Hoa và Ngọc Phân Nhi đồng thời quay đầu nhìn về phía Huân Tiểu Khả, “Hả? Tại sao?”
[Tại sao nó lại tấn công chúng tôi?]
Ngọc Phân Nhi tức giận, căm phẫn nói: [Rõ ràng là nó không đúng, chẳng qua đến để xin lỗi chúng tôi thì thôi đi, tại sao còn muốn thả rắn cắn chúng tôi chứ? Nó cũng quá xấu xa rồi!]
Huân Tiểu Khả giải thích: “Nó nói Nguyệt Hoa uống rượu lái xe gây tai nạn rồi bỏ chạy, đụng chết ân nhân cứu mạng của nó, nó muốn báo thù.”
“Cái gì?” Lý Nguyệt Hoa vươn ngón trỏ chỉ vào mặt mình, vẻ mặt ngây thơ, không thể tin mà hỏi ngược lại: “Nó nói ai gây tai nạn bỏ trốn? Tôi á!?”
[Thả rắm vào đầu to của mẹ nó!]
Ngọc Phân Nhi tức giận dậm chân vào lòng bàn tay Lý Nguyệt Hoa.
[Cái gì mà uống rượu lái xe gây tai nạn bỏ chạy, cái gì đâm chết người, nó mở miệng nói bừa bãi gì thế chứ!]
[Nó có chứng cứ gì không chứ, mở miệng bịa đặt, chỉ là tin đồn lại muốn cắn chân tôi.]
[Con mèo chết dẫm kia, trốn ở đâu rồi?]
[Ngọc Phân Nhi hôm nay phải thay trời hành đạo, đại diện mặt trăng tiêu diệt nó!]
[Tôi ở đây.] Linh miêu nhảy từ cửa sổ xuống
Huân Tiểu Khả cho rằng sau khi chuyện này bại lộ, linh miêu đã chạy trốn cùng với hổ mang rồi, không ngờ nó vậy mà lại không rời đi.
Linh miêu ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lý Nguyệt Hoa, như đang nhìn một con chuột chết.
[Tôi tự mình làm ra, đều là chủ ý của tôi, không liên quan gì đến hổ mang, nó cũng chỉ là được tôi nhờ vả, là tôi tốn năm con chuột mời tới làm thuê, kính xin cô giáo hạ thủ lưu tình, đừng để Bình Đầu ca tìm nó gây phiền toái.]
[Bây giờ báo thù thất bại, tôi đánh không lại cô giáo, cũng không chạy lại cô, tôi tùy các người xử trí.]
[Tôi từ giây phút dự định báo thù đã nghĩ đến, thất bại bị loài người bắt được, sẽ là hậu quả gì.]
[Tôi suy nghĩ rõ ràng rồi mới hành động.]
[Mặc kệ thành hay không, tôi làm việc không hối hận.]
“Đợi đợi đợi đã,” Lý Nguyệt Hoa nghe xong phiên dịch của Huân Tiểu Khả thì đứng lên, “Ta nói này, trước tiên đừng vội vàng vu khống cho tôi thế.”
“Con mèo ngu xuẩn này có phải là nhầm lẫn hay không, khi nào thì tôi gây tai nạn bỏ trốn, tại sao tôi lại không biết!?”
“Lý Nguyệt Hoa tôi làm người ngay thẳng, ngoại trừ nói dối về cân nặng ra, chưa bao giờ làm qua bất cứ chuyện gì để phải áy náy trong lòng cả!”
“Chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?”
Huân Tiểu Khả mơ hồ đứng ở giữa linh miêu và Lý Nguyệt Hoa, phòng ngừa linh miêu đột nhiên phát động tiến công.
“Cậu tận mắt nhìn thấy Lý Nguyệt Hoa lái xe đụng người?”
Chú mèo gật đầu.
[Là cô ta, chính là cô ta.]
Huân Tiểu Khả truy hỏi: “Cậu có thấy mặt của cô ấy không?”
[…] Chú mèo chần chờ hai giây, [Không phải mặt chính diện, tôi chỉ nhìn thấy góc nghiêng mặt.]
[Nhưng cho dù mặt không thấy rõ có thể nhận sai, nhưng mùi hương sẽ không thể sai.]
[Rõ ràng chính là cô ta, vì sao dám làm không dám nhận!]
[Cặn bã.]
Lý Nguyệt Hoa: “…”
Nàng tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
[Con mèo ngu xuẩn này có phải là muốn đánh nhau không hả?]
Ngọc Phân Nhi xù lông nhảy thẳng chân, nếu không phải Lý Nguyệt Hoa nắm chặt lấy thân thể nó, nó đã xông lên đánh nhau rồi.
Đánh lại hay không là một chuyện, có dám đánh hay không lại là chuyện khác.
[Đừng cho rằng Ngọc Phân Nhi sợ mi nhá, Ngọc Phân Nhi đánh không lại, nhưng Ngọc Phân Nhi lấy tiền ra mời bạn học đánh mi!]
[Ngọc Phân Nhi còn có chỗ dựa vững chắc, chỗ dựa của Ngọc Phân Nhi nói ra dọa không chết mi mới là lạ đó……]
Linh miêu căn bản không để ý tới nó, trong mắt nó chỉ có kẻ thù là Lý Nguyệt Hoa.
Nếu như không phải Huân Tiểu Khả chen ngang một chân, nó sớm đã lấy mạng của Lý Nguyệt Hoa rồi.
Nhìn thấy đôi bên giương cung bạt kiếm sắp không khống chế được, Mạc Thần Trạch đứng ra chủ trì công đạo.
“Cậu nhìn thấy Lý Nguyệt Hoa gây tai nạn bỏ trốn ở chỗ nào? Nói thời gian và địa điểm cụ thể, lái xe như thế nào? Cậu có nhớ biển số xe không? Có ai khác trong xe không?”
Linh miêu nghiêm túc nhớ lại.
[Tai nạn xảy ra ở lưng chừng núi Tứ Thanh, thời gian đại khái là nửa tháng trước, Lý Nguyệt Hoa lái một chiếc xe bốn bánh, biển số xe tôi không nhận ra, trên xe chỉ có một mình cô ta.]
Huân Tiểu Khả vừa phiên dịch xong lời của linh miêu, Lý Nguyệt Hoa lập tức thanh minh: “Cho nên tôi đã nói không phải tôi, nửa tháng trước tôi còn đang ở đoàn làm phim, căn bản chưa từng đi qua núi Tứ Thanh!”
Đôi mắt thẳng tắp màu hổ phách của linh miêu đột nhiên co rụt lại, “Thật, thật sao?]
Lý Nguyệt Hoa hận không thể móc tim mổ phổi rửa sạch oan khuất.
“Tôi việc gì phải nói dối, đoàn làm phim mấy trăm người đều có thể làm chứng cho tôi, tôi là diễn viên chính, mỗi ngày đều có cảnh quay, không có khả năng bỏ ra thời gian đi núi Tứ Thanh đụng người lại chạy về!”
Mạc Thần Trạch trực tiếp hỏi: “Đạo diễn đoàn làm phim là ai?”
Lý Nguyệt Hoa nói tên, Mạc Thần Trạch lập tức gọi điện xác nhận, vài phút sau tuyên bố: “Cô ấy nói thật.”
Sét đánh ngang trời…
Linh miêu ngã ngồi xuống đất, không thể tin được mình đã cố gắng lâu như vậy, kết quả lại báo thù nhầm đối tượng.
[Vậy… Mùi hương thì sao? Còn có hình thể, góc nghiêng mặt, hung thủ rõ ràng chính là Lý Nguyệt Hoa, rõ ràng chính là cô ta!]
Ngọc Phân Nhi cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay Lý Nguyệt Hoa, bay đến đỉnh đầu linh miêu, không ngừng gõ vào đầu của linh miêu.
[Đều do mi nhầm rồi! Rõ ràng đã nói không thể là đồng chí Lý Nguyệt Hoa nhà chúng tôi, cô ấy bị mi oan uổng lâu như vậy, sợ tới ngủ không được sâu giấc, hôm nay còn xuýt nữa bị rắn cắn chết, cái con mèo xấu xa này, Ngọc Phân Nhi mổ chết mi! Mổ chết mi!]
Linh miêu né tránh công kích như gãi ngứa của chú vẹt, nhắm mắt lại, khi mở ra lại thì lòng đầy quyết tâm.
[Nếu như chứng minh cuối cùng thật sự không phải cô làm, tôi tùy cô xử trí, là đánh hay cạo tùy tiện, nhưng nếu thật sự là cô làm, cho dù là chân trời góc biển, tôi đều sẽ lấy mạng chó của cô!]
“Nửa tháng trước…” Lý Nguyệt Hoa không chú ý tranh chấp của một chim một mèo, lâm vào trầm tư, “Lái xe qua núi Tứ Thanh… Mùi hương giống nhau…”
Đột nhiên, ánh mắt Lý Nguyệt Hoa sáng ngời, đứng bật dậy, kích động nói: “Tôi nhớ tới một người, mọi người hỗ trợ phân tích xem người gây tai nạn có thể là cô ta hay không nhé!”
“Cô mau nói đi.”
Lý Nguyệt Hoa nhanh chóng nói: “Lần này đoàn làm phim sắp xếp cho tôi một diễn viên đóng thế, bởi vì tôi diễn vai một đôi song sinh, cho nên cần một người đóng thế hỗ trợ đối thoại.”
“Ước chừng chính là nửa tháng trước, trong tổ mất vài loại đạo cụ, những đạo cụ này đều là loại đặc biệt, giá trị hơn chục nghìn.”
“Bởi vì sắp hoàn thành rồi, nhiều đạo cụ không còn cần dùng nữa, cho nên phát hiện tương đối muộn.”
“Đạo diễn lập tức báo cảnh sát, nhưng ngay trong ngày báo cảnh sát, cảnh sát còn chưa tới diễn viên đóng thế này đã bỏ chạy.”
“Bây giờ nhớ lại, dáng người của tôi và cô ta không khác nhau lắm, thậm chí diện mạo cũng có vài phần tương tự.”
“Để tránh bị lộ tẩy, trang phục của hai chúng tôi cũng là dùng chung, tôi còn tặng một chai nước hoa mình thường dùng cho cô ta.”
“Có phải bởi vì như vậy, chú mèo này mới nhầm lẫn mùi hương của chúng tôi không?”
“Rất có thể,” Huân Tiểu Khả gật đầu, lại hỏi: “Cô có biết nhà cô ta sống ở đâu không?”
Lý Nguyệt Hoa lắc đầu, “Tôi chỉ biết cô ta là người thành phố Nham, cụ thể ở chỗ nào thì không rõ lắm. Hơn nữa kể từ khi đạo diễn báo cảnh sát, tôi cũng chưa gặp lại cô ta lần nào.”
“Tôi có thể giúp điều tra.” Mạc Thần Trạch nói.
Ngọc Phân Nhi cũng giậm chân đảm bảo: [Ngọc Phân Nhi cũng phải giúp đỡ!]
Huân Tiểu Khả quay đầu nói với linh miêu: “Trước khi tìm được một nghi phạm khác, cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Linh miêu gật đầu.
“Bảo đảm sẽ không động thủ với Lý Nguyệt Hoa nữa?”
[Được rồi.]
Huân Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm, cô coi như sợ tên nhóc tâm cơ thâm trầm lại có dũng có mưu này, sợ mọi người không lưu ý nó lại tốn mấy con chuột mời một con rắn độc khác phối hợp.
“Chờ tìm được người, tôi sẽ đích thân mang cậu đi xác nhận xem cô ta có phải là hung thủ chân chính hay không.”
Linh miêu gật đầu, [Được.]
Cảnh chiến tranh trước mắt buộc phải tạm dừng, hai bên vẫn khó ưa nhìn đối phương, đêm đã khuya, mọi người ai nên làm gì thì làm nấy, tính tắm rửa rồi ngủ.
Ngọc Phân Nhi trong lòng lo lắng, nó không thể trơ mắt nhìn đồng chí Lý Nguyệt Hoa nhà mình bị một con mèo ngu xuẩn hắt nước bẩn, giao an nguy của chủ nhân cho cô giáo, rồi vô cánh bay đi.
Huân Tiểu Khả rất tò mò, “Nó định làm gì?”
Lý Nguyệt Hoa không hổ là người sớm chiều ở chung với tiểu khả ái, cười nói: “Hẳn là đi tìm mấy bạn nhỏ khác nhờ hỗ trợ.”
Lý Nguyệt Hoa đoán không sai, lúc này Ngọc Phân Nhi đang giao dịch với Pitt ‘đen’.
Nó tức giận dỗ dành nói: “Cùng là mèo, sao chênh lệch giữa mèo và mèo lại lớn thế!]
[Pitt, cậu nhất định phải giúp Ngọc Phân Nhi, Ngọc Phân Nhi có nhiều tiền, sẽ không nợ tiền lương của cậu, cho dù tiêu hết tiền riêng cũng không quan tâm.]
Pitt ‘đen’ nâng móng vuốt đen vỗ vỗ ngực, giọng điệu rất tự tin.
[Cậu yên tâm, tôi gần đây mở rộng không ít nghiệp vụ, tiểu đệ cũng nhiều, chỉ cần có ảnh của người phụ nữ đó, phút chốc là tìm được người thôi, không thành vấn đề.]
[Không có vấn đề gì, chờ chút Ngọc Phân Nhi sẽ quay lại lấy ảnh cho cậu.]
Vẹt Cockatiel trừng mắt nói với đồng bọn: [Hôm nay thật sự làm Ngọc Phân Nhi tức giận đến không làm được gì, cậu không biết đâu, con rắn kia vừa to vừa dài, Ngọc Phân Nhi nhét kẽ răng cho nó cũng không đủ!]
[Khi nó há miệng, Ngọc Phân Nhi nhìn thấy cả dạ dày của nó!]
[Nếu không phải nể tình con mèo ngu xuẩn kia cũng là vì báo thù cho ân nhân, về tình thì có thể tha thứ, thì Ngọc Phân Nhi đã đánh nó thành đầu heo rồi!]
[Cậu biết Ngọc Phân Nhi từ trước đến nay dũng cảm không sợ việc gì, đừng nói mèo, cho dù là hổ mang, Ngọc Phân Nhi cũng dám xông lên đánh nhau với nó!]
Pitt ‘đen’ nâng móng vuốt lên nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh vẹt Cockatiel, thành khẩn nói: [Đến đây, đọc theo tôi: băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh; tâm nghi khí tĩnh, vọng ta độc thần; tâm thần hợp nhất, khí nghi đi theo; tương gian như dư, vạn biến bất kinh; vô si vô miêu, vô dục vô cầu; vô bỏ không bỏ, vô vi vô ta.]
Ngọc Phân Nhi sửng sốt, [Bốn câu thần bí này?]
Pitt ‘đen’ vẻ mặt rộng lượng bao dung.
[Đây là Tĩnh Tâm Quyết của Đạo gia.]
[Tác dụng chính là làm cho cậu tĩnh tâm.]
Ngọc Phân Nhi rất mất hứng, [Bốn câu này của cậu là đang khuyên tôi tha thứ cho nó?]
[Không.]
Pitt ‘đen’ nghiêm túc.
[Chỉ có khi tâm tĩnh…]
[Đánh nhau mới chuẩn được.]
Nó đánh nhau từ trước đến nay không dây dưa, vào cửa là bắt đầu đánh, đánh xong lập tức rời đi.
“Chờ một chút.”
Huân Tiểu Khả cũng không ngờ lúc trước mình mời tiểu động vật trong núi ăn mật ong một lần, vậy mà lại cứu được Lý Nguyệt Hoa một mạng.
Cô gọi Bình Đầu ca dừng lại và đi vào nhà bếp và lấy một chai mật bách hoa cho nó.
“Hôm nay thực sự cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp đỡ, sau này nếu cậu muốn ăn mật ong, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”
[Được, sau này muốn hỗ trợ đánh nhau lúc nào cũng có thể tìm tôi, đánh nhau tôi rất chuyên nghiệp.]
Bình Đầu ca hành động quả quyết, cũng không lề mề, ngậm lấy chai mật ong rồi nhanh chóng rời đi.
Hổ mang và chồn mật chân trước sau chân sau rời đi, một lúc lâu sau, Lý Nguyệt Hoa mới phục hồi tinh thần.
Cô vuốt ngực thở hổn hển, “Ôi ôi ôi ôi ôi trời ơi, vừa rồi dọa chết tôi rồi.”
“Cô giáo, tôi nói này, người ở nơi này cũng quá nguy hiểm rồi.”
“Ôi mẹ ơi, lại có một con rắn lớn như vậy, xém tí nữa đã cắn tôi một miếng, hồn phách đều bị nó doạ bay hết rồi.”
Lý Nguyệt Hoa rút khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán, nâng chú vẹt nhà mình trong lòng bàn tay, nức nở nói: “Này, Ngọc Phân Nhi! Ngọc Phân Nhi! Cậu không sao chứ, đừng xảy chuyện gì với cậu nha! Con rắn kia đã đi rồi…”
[Cái gì? Nó đã đi rồi à?]
Con vẹt nhắm mắt giả chết lập tức cá muối xoay người, như con cá chép nhảy vọt lên.
[Thật sự đi rồi sao? Không có lừa gạt Ngọc Phân Nhi chứ? Ngọc Phân Nhi nhát gan lắm, đừng dọa tui.]
[Đồng chí Lý Nguyệt Hoa, hay là chúng ta nhanh chóng về nhà đi, nơi này quả thực quá nguy hiểm, thế mà lại có rắn nữa chứ——]
[Ngọc Phân Nhi đời này sợ mèo thứ hai, sợ nhất sợ rắn, hôm nay xui xẻo làm sao đều gặp…”
[Ngọc Phân Nhi đã tạo ra nghiệp gì hay sao chứ, nếu Ngọc Phân Nhi có sai, xin dùng pháp luật trừng phạt tôi, đừng đem rắn ra dọa tôi chứ ——]
“Ngọc Phân Nhi ngoan.” Lý Nguyệt Hoa vuốt lông Ngọc Phân Nhi, trấn an nó, “Chúng ta không sợ ha, vừa rồi đó chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi.”
“Không phải là ngoài ý muốn.”
Huân Tiểu Khả vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Nguyệt Hoa, thật sự không cách nào liên kết cô gái này với kẻ cặn bã gây tai nạn rồi bỏ trốn.
“Tập kích vừa rồi là do linh miêu đó tỉ mỉ bày ra.”
Lý Nguyệt Hoa và Ngọc Phân Nhi đồng thời quay đầu nhìn về phía Huân Tiểu Khả, “Hả? Tại sao?”
[Tại sao nó lại tấn công chúng tôi?]
Ngọc Phân Nhi tức giận, căm phẫn nói: [Rõ ràng là nó không đúng, chẳng qua đến để xin lỗi chúng tôi thì thôi đi, tại sao còn muốn thả rắn cắn chúng tôi chứ? Nó cũng quá xấu xa rồi!]
Huân Tiểu Khả giải thích: “Nó nói Nguyệt Hoa uống rượu lái xe gây tai nạn rồi bỏ chạy, đụng chết ân nhân cứu mạng của nó, nó muốn báo thù.”
“Cái gì?” Lý Nguyệt Hoa vươn ngón trỏ chỉ vào mặt mình, vẻ mặt ngây thơ, không thể tin mà hỏi ngược lại: “Nó nói ai gây tai nạn bỏ trốn? Tôi á!?”
[Thả rắm vào đầu to của mẹ nó!]
Ngọc Phân Nhi tức giận dậm chân vào lòng bàn tay Lý Nguyệt Hoa.
[Cái gì mà uống rượu lái xe gây tai nạn bỏ chạy, cái gì đâm chết người, nó mở miệng nói bừa bãi gì thế chứ!]
[Nó có chứng cứ gì không chứ, mở miệng bịa đặt, chỉ là tin đồn lại muốn cắn chân tôi.]
[Con mèo chết dẫm kia, trốn ở đâu rồi?]
[Ngọc Phân Nhi hôm nay phải thay trời hành đạo, đại diện mặt trăng tiêu diệt nó!]
[Tôi ở đây.] Linh miêu nhảy từ cửa sổ xuống
Huân Tiểu Khả cho rằng sau khi chuyện này bại lộ, linh miêu đã chạy trốn cùng với hổ mang rồi, không ngờ nó vậy mà lại không rời đi.
Linh miêu ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lý Nguyệt Hoa, như đang nhìn một con chuột chết.
[Tôi tự mình làm ra, đều là chủ ý của tôi, không liên quan gì đến hổ mang, nó cũng chỉ là được tôi nhờ vả, là tôi tốn năm con chuột mời tới làm thuê, kính xin cô giáo hạ thủ lưu tình, đừng để Bình Đầu ca tìm nó gây phiền toái.]
[Bây giờ báo thù thất bại, tôi đánh không lại cô giáo, cũng không chạy lại cô, tôi tùy các người xử trí.]
[Tôi từ giây phút dự định báo thù đã nghĩ đến, thất bại bị loài người bắt được, sẽ là hậu quả gì.]
[Tôi suy nghĩ rõ ràng rồi mới hành động.]
[Mặc kệ thành hay không, tôi làm việc không hối hận.]
“Đợi đợi đợi đã,” Lý Nguyệt Hoa nghe xong phiên dịch của Huân Tiểu Khả thì đứng lên, “Ta nói này, trước tiên đừng vội vàng vu khống cho tôi thế.”
“Con mèo ngu xuẩn này có phải là nhầm lẫn hay không, khi nào thì tôi gây tai nạn bỏ trốn, tại sao tôi lại không biết!?”
“Lý Nguyệt Hoa tôi làm người ngay thẳng, ngoại trừ nói dối về cân nặng ra, chưa bao giờ làm qua bất cứ chuyện gì để phải áy náy trong lòng cả!”
“Chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?”
Huân Tiểu Khả mơ hồ đứng ở giữa linh miêu và Lý Nguyệt Hoa, phòng ngừa linh miêu đột nhiên phát động tiến công.
“Cậu tận mắt nhìn thấy Lý Nguyệt Hoa lái xe đụng người?”
Chú mèo gật đầu.
[Là cô ta, chính là cô ta.]
Huân Tiểu Khả truy hỏi: “Cậu có thấy mặt của cô ấy không?”
[…] Chú mèo chần chờ hai giây, [Không phải mặt chính diện, tôi chỉ nhìn thấy góc nghiêng mặt.]
[Nhưng cho dù mặt không thấy rõ có thể nhận sai, nhưng mùi hương sẽ không thể sai.]
[Rõ ràng chính là cô ta, vì sao dám làm không dám nhận!]
[Cặn bã.]
Lý Nguyệt Hoa: “…”
Nàng tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
[Con mèo ngu xuẩn này có phải là muốn đánh nhau không hả?]
Ngọc Phân Nhi xù lông nhảy thẳng chân, nếu không phải Lý Nguyệt Hoa nắm chặt lấy thân thể nó, nó đã xông lên đánh nhau rồi.
Đánh lại hay không là một chuyện, có dám đánh hay không lại là chuyện khác.
[Đừng cho rằng Ngọc Phân Nhi sợ mi nhá, Ngọc Phân Nhi đánh không lại, nhưng Ngọc Phân Nhi lấy tiền ra mời bạn học đánh mi!]
[Ngọc Phân Nhi còn có chỗ dựa vững chắc, chỗ dựa của Ngọc Phân Nhi nói ra dọa không chết mi mới là lạ đó……]
Linh miêu căn bản không để ý tới nó, trong mắt nó chỉ có kẻ thù là Lý Nguyệt Hoa.
Nếu như không phải Huân Tiểu Khả chen ngang một chân, nó sớm đã lấy mạng của Lý Nguyệt Hoa rồi.
Nhìn thấy đôi bên giương cung bạt kiếm sắp không khống chế được, Mạc Thần Trạch đứng ra chủ trì công đạo.
“Cậu nhìn thấy Lý Nguyệt Hoa gây tai nạn bỏ trốn ở chỗ nào? Nói thời gian và địa điểm cụ thể, lái xe như thế nào? Cậu có nhớ biển số xe không? Có ai khác trong xe không?”
Linh miêu nghiêm túc nhớ lại.
[Tai nạn xảy ra ở lưng chừng núi Tứ Thanh, thời gian đại khái là nửa tháng trước, Lý Nguyệt Hoa lái một chiếc xe bốn bánh, biển số xe tôi không nhận ra, trên xe chỉ có một mình cô ta.]
Huân Tiểu Khả vừa phiên dịch xong lời của linh miêu, Lý Nguyệt Hoa lập tức thanh minh: “Cho nên tôi đã nói không phải tôi, nửa tháng trước tôi còn đang ở đoàn làm phim, căn bản chưa từng đi qua núi Tứ Thanh!”
Đôi mắt thẳng tắp màu hổ phách của linh miêu đột nhiên co rụt lại, “Thật, thật sao?]
Lý Nguyệt Hoa hận không thể móc tim mổ phổi rửa sạch oan khuất.
“Tôi việc gì phải nói dối, đoàn làm phim mấy trăm người đều có thể làm chứng cho tôi, tôi là diễn viên chính, mỗi ngày đều có cảnh quay, không có khả năng bỏ ra thời gian đi núi Tứ Thanh đụng người lại chạy về!”
Mạc Thần Trạch trực tiếp hỏi: “Đạo diễn đoàn làm phim là ai?”
Lý Nguyệt Hoa nói tên, Mạc Thần Trạch lập tức gọi điện xác nhận, vài phút sau tuyên bố: “Cô ấy nói thật.”
Sét đánh ngang trời…
Linh miêu ngã ngồi xuống đất, không thể tin được mình đã cố gắng lâu như vậy, kết quả lại báo thù nhầm đối tượng.
[Vậy… Mùi hương thì sao? Còn có hình thể, góc nghiêng mặt, hung thủ rõ ràng chính là Lý Nguyệt Hoa, rõ ràng chính là cô ta!]
Ngọc Phân Nhi cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay Lý Nguyệt Hoa, bay đến đỉnh đầu linh miêu, không ngừng gõ vào đầu của linh miêu.
[Đều do mi nhầm rồi! Rõ ràng đã nói không thể là đồng chí Lý Nguyệt Hoa nhà chúng tôi, cô ấy bị mi oan uổng lâu như vậy, sợ tới ngủ không được sâu giấc, hôm nay còn xuýt nữa bị rắn cắn chết, cái con mèo xấu xa này, Ngọc Phân Nhi mổ chết mi! Mổ chết mi!]
Linh miêu né tránh công kích như gãi ngứa của chú vẹt, nhắm mắt lại, khi mở ra lại thì lòng đầy quyết tâm.
[Nếu như chứng minh cuối cùng thật sự không phải cô làm, tôi tùy cô xử trí, là đánh hay cạo tùy tiện, nhưng nếu thật sự là cô làm, cho dù là chân trời góc biển, tôi đều sẽ lấy mạng chó của cô!]
“Nửa tháng trước…” Lý Nguyệt Hoa không chú ý tranh chấp của một chim một mèo, lâm vào trầm tư, “Lái xe qua núi Tứ Thanh… Mùi hương giống nhau…”
Đột nhiên, ánh mắt Lý Nguyệt Hoa sáng ngời, đứng bật dậy, kích động nói: “Tôi nhớ tới một người, mọi người hỗ trợ phân tích xem người gây tai nạn có thể là cô ta hay không nhé!”
“Cô mau nói đi.”
Lý Nguyệt Hoa nhanh chóng nói: “Lần này đoàn làm phim sắp xếp cho tôi một diễn viên đóng thế, bởi vì tôi diễn vai một đôi song sinh, cho nên cần một người đóng thế hỗ trợ đối thoại.”
“Ước chừng chính là nửa tháng trước, trong tổ mất vài loại đạo cụ, những đạo cụ này đều là loại đặc biệt, giá trị hơn chục nghìn.”
“Bởi vì sắp hoàn thành rồi, nhiều đạo cụ không còn cần dùng nữa, cho nên phát hiện tương đối muộn.”
“Đạo diễn lập tức báo cảnh sát, nhưng ngay trong ngày báo cảnh sát, cảnh sát còn chưa tới diễn viên đóng thế này đã bỏ chạy.”
“Bây giờ nhớ lại, dáng người của tôi và cô ta không khác nhau lắm, thậm chí diện mạo cũng có vài phần tương tự.”
“Để tránh bị lộ tẩy, trang phục của hai chúng tôi cũng là dùng chung, tôi còn tặng một chai nước hoa mình thường dùng cho cô ta.”
“Có phải bởi vì như vậy, chú mèo này mới nhầm lẫn mùi hương của chúng tôi không?”
“Rất có thể,” Huân Tiểu Khả gật đầu, lại hỏi: “Cô có biết nhà cô ta sống ở đâu không?”
Lý Nguyệt Hoa lắc đầu, “Tôi chỉ biết cô ta là người thành phố Nham, cụ thể ở chỗ nào thì không rõ lắm. Hơn nữa kể từ khi đạo diễn báo cảnh sát, tôi cũng chưa gặp lại cô ta lần nào.”
“Tôi có thể giúp điều tra.” Mạc Thần Trạch nói.
Ngọc Phân Nhi cũng giậm chân đảm bảo: [Ngọc Phân Nhi cũng phải giúp đỡ!]
Huân Tiểu Khả quay đầu nói với linh miêu: “Trước khi tìm được một nghi phạm khác, cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Linh miêu gật đầu.
“Bảo đảm sẽ không động thủ với Lý Nguyệt Hoa nữa?”
[Được rồi.]
Huân Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm, cô coi như sợ tên nhóc tâm cơ thâm trầm lại có dũng có mưu này, sợ mọi người không lưu ý nó lại tốn mấy con chuột mời một con rắn độc khác phối hợp.
“Chờ tìm được người, tôi sẽ đích thân mang cậu đi xác nhận xem cô ta có phải là hung thủ chân chính hay không.”
Linh miêu gật đầu, [Được.]
Cảnh chiến tranh trước mắt buộc phải tạm dừng, hai bên vẫn khó ưa nhìn đối phương, đêm đã khuya, mọi người ai nên làm gì thì làm nấy, tính tắm rửa rồi ngủ.
Ngọc Phân Nhi trong lòng lo lắng, nó không thể trơ mắt nhìn đồng chí Lý Nguyệt Hoa nhà mình bị một con mèo ngu xuẩn hắt nước bẩn, giao an nguy của chủ nhân cho cô giáo, rồi vô cánh bay đi.
Huân Tiểu Khả rất tò mò, “Nó định làm gì?”
Lý Nguyệt Hoa không hổ là người sớm chiều ở chung với tiểu khả ái, cười nói: “Hẳn là đi tìm mấy bạn nhỏ khác nhờ hỗ trợ.”
Lý Nguyệt Hoa đoán không sai, lúc này Ngọc Phân Nhi đang giao dịch với Pitt ‘đen’.
Nó tức giận dỗ dành nói: “Cùng là mèo, sao chênh lệch giữa mèo và mèo lại lớn thế!]
[Pitt, cậu nhất định phải giúp Ngọc Phân Nhi, Ngọc Phân Nhi có nhiều tiền, sẽ không nợ tiền lương của cậu, cho dù tiêu hết tiền riêng cũng không quan tâm.]
Pitt ‘đen’ nâng móng vuốt đen vỗ vỗ ngực, giọng điệu rất tự tin.
[Cậu yên tâm, tôi gần đây mở rộng không ít nghiệp vụ, tiểu đệ cũng nhiều, chỉ cần có ảnh của người phụ nữ đó, phút chốc là tìm được người thôi, không thành vấn đề.]
[Không có vấn đề gì, chờ chút Ngọc Phân Nhi sẽ quay lại lấy ảnh cho cậu.]
Vẹt Cockatiel trừng mắt nói với đồng bọn: [Hôm nay thật sự làm Ngọc Phân Nhi tức giận đến không làm được gì, cậu không biết đâu, con rắn kia vừa to vừa dài, Ngọc Phân Nhi nhét kẽ răng cho nó cũng không đủ!]
[Khi nó há miệng, Ngọc Phân Nhi nhìn thấy cả dạ dày của nó!]
[Nếu không phải nể tình con mèo ngu xuẩn kia cũng là vì báo thù cho ân nhân, về tình thì có thể tha thứ, thì Ngọc Phân Nhi đã đánh nó thành đầu heo rồi!]
[Cậu biết Ngọc Phân Nhi từ trước đến nay dũng cảm không sợ việc gì, đừng nói mèo, cho dù là hổ mang, Ngọc Phân Nhi cũng dám xông lên đánh nhau với nó!]
Pitt ‘đen’ nâng móng vuốt lên nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh vẹt Cockatiel, thành khẩn nói: [Đến đây, đọc theo tôi: băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh; tâm nghi khí tĩnh, vọng ta độc thần; tâm thần hợp nhất, khí nghi đi theo; tương gian như dư, vạn biến bất kinh; vô si vô miêu, vô dục vô cầu; vô bỏ không bỏ, vô vi vô ta.]
Ngọc Phân Nhi sửng sốt, [Bốn câu thần bí này?]
Pitt ‘đen’ vẻ mặt rộng lượng bao dung.
[Đây là Tĩnh Tâm Quyết của Đạo gia.]
[Tác dụng chính là làm cho cậu tĩnh tâm.]
Ngọc Phân Nhi rất mất hứng, [Bốn câu này của cậu là đang khuyên tôi tha thứ cho nó?]
[Không.]
Pitt ‘đen’ nghiêm túc.
[Chỉ có khi tâm tĩnh…]
[Đánh nhau mới chuẩn được.]
Tác giả :
Lí Mộc Thụ