Thú Ái
Chương 9
CHƯƠNG 9
Bọn họ khẩn cấp tới thế giới loài người, muốn thử
nghiệm ý tưởng của mình, còn thời gian…. đương nhiên là lúc Thiên Ái học trên
lớp.
Để Thiên Ái không nhìn thấy, hai người lựa chọn
phương pháp kí sinh trong trí não vài người xung quanh để theo dõi thay vì trực
tiếp tới nhìn, sử dụng phương pháp này sẽ làm tổn thương linh hồn vật chủ, cơ
mà hai người họ trên đời này chỉ thấy Thiên Ái là quan trọng nhất, những người
khác… . . . Quan. Tâm. Cái. Rắm.
Lúc biết Thiên Ái ở trong một căn phòng ngủ bình
dân, hai người đặc biệt tới xem qua, đương nhiên, trong nhận thức của họ, căn
phòng Thiên Ái ở lúc ấy so với WC trong nhà họ còn nhỏ hơn rất nhiều, hai người,
tất nhiên, bất mãn đến cực điểm.
Sao có thể để Ái Ái (Tiểu Ái) ngủ ở cái nơi còn
nhỏ hơn WC thế này? Bọn họ bắt đầu kế hoạch cải tạo, đầu tiên ở bức tranh trên
cửa hạ một ấn kí, rồi đưa hơi thở của hai người cùng Thiên Ái vào, như vậy, chỉ
có hai người họ cùng Thiên Ái có thể tiến vào căn phòng này, người khác tự
nhiên cũng không phát hiện ra dị trạng!
Tiếp đó, hai người dùng thuấn di(1) trở về Ma giới, đem một ít đồ dùng cao cấp trong nhà cùng với giường…
vân vân… đều dùng phép thu nhỏ đưa vào trong phòng, dùng ma lực sắp xếp đồ đạc
vào vị trí, còn bắt mấy con ma giúp việc, để cho bọn chúng mỗi ngày vào lúc
Thiên Ái không có nhà sẽ trộm đi ra quét dọn phòng.
Sau đó đem tất
thảy chỉnh sửa để Thiên Ái không phát hiện ra điểm gì bất thường, may mắn chính
là Thiên Ái không đi hỏi hiệu trưởng chuyện căn phòng, bởi vì cậu nghĩ đó là
đãi ngộ đặc biệt của hiệu trưởng, cũng không để trong lòng. Trên cơ bản mà nói,
chỉ cần Thiên Ái cho rằng chuyện này không có vấn đề gì thì sẽ không tiếp tục
nghĩ tới nữa. Cá tính cậu có chút cẩu thả, tuy rằng trời sinh tính đạm mạc lại
thập phần lãnh tĩnh nhưng đôi khi lại thực khả ái!
Hai người đi tới
phòng, bởi đã sớm đến kiểm tra qua nên quen thuộc đường đi như ngựa quen đường
cũ, chỉ là mới bước một bước vào phòng, tầm mắt cả hai liền lập tức rơi xuống
cái nệm trên mặt đất, Lý Ân nhíu nhíu mày, “Thật là, Ái Ái thực không biết
quý trọng thân thể chính mình…….”
Lạc Tư đứng bên
cạnh có chút khó hiểu nhìn Lý Ân, Lý Ân lập tức biết Lạc Tư đang suy nghĩ cái
gì, mở miệng giải thích: “Thân thể Ái Ái không tốt, lại ngủ trên nệm gần mặt
đất như vậy, lúc giao mùa rất dễ bị hơi ẩm ảnh hưởng, cứ như vậy, đối thân thể
Ái Ái sẽ càng không tốt!”
Lạc Tư nghe Lý
Ân nói cũng nhíu mày nhưng rồi bỗng nhiên lại lộ ra tươi cười làm cho đến lượt
Lý Ân lại không sao hiểu nổi, “Không sao… . . . Sau này chúng ta ôm Tiểu
Ái cùng ngủ, từ từ đem Tiểu Ái dưỡng thành tiểu trư khả ái là được rồi! Ha hả…
. . .”
“Ha ha…
Lạc, đề nghị của em không sai, nói như vậy, thân thể Tiểu Ái lúc đó có thể cùng
lúc thừa nhận hai người chúng ta! Hắc hắc hắc… . . .”
Trên gương mặt
tuấn mỹ của Lý Ân lộ ra nụ cười *** tà, đương nhiên, chỉ có bởi vì Thiên Ái Lý
Ân mới có thể như vậy. Cũng không thể trách bọn họ, bọn họ vừa sinh ra đã nhận
định chỉ có Thiên Ái làm vợ, hai người có tính khiết phích cao độ, không có khả
năng để ai ngoài vợ tiếp nhận dục vọng của mình, cho nên… . . . Không nên
hoài nghi, hai người đều là một con “Chủ ma”(2)… . . . Ha hả…
Bọn họ biết, bởi vì vợ cũng là nam, khi hoan ái
sẽ có chút thống khổ, hơn nữa có đôi khi phải cùng lúc tiếp nhận hai người, vì
thế, hai người trên phương diện kỹ xảo tình ái truy tìm kỹ thuật trình độ cao. Để
kiểm chứng xem kỹ thuật của mình có thực sự tốt hay không, có thể làm cho Thiên
Ái lần lượt lên đến cao trào hay không, hai người cũng chỉ có thể chịu đựng ghê
tởm trong lòng, đem kỹ thuật học được thử nghiệm trên người người khác.
Bất quá… . . . Hai người họ chưa từng một lần
vác súng thật đạn thật ra trận, trong lòng bọn họ cũng chỉ có Thiên Ái mới có
thể khiến họ làm vậy, có thể làm cho bọn họ si mê như vậy.
Lý Ân ở một bên đem khăn phủ trên giường lớn lột
xuống, còn Lạc Tư đem Thiên Ái đặt lên đệm giường mềm mại, hai người một trái một
phải ngồi lên giường, đều không nói gì, yên lặng nhìn thụy nhan(3) bình thường của Thiên Ái, “Ô…
Ân…. . . . Lạnh quá…. Nãi nãi… Ái Ái rất nhớ người… . . .”
Thiên Ái đang ngủ say bởi vì mất đi hơi ấm trên
người Lạc Tư mà bắt đầu bất an, trong lúc ngủ mơ lại càng dị thường yếu đuối,
trên gương mặt nho nhỏ bắt đầu lấp lánh nước mắt, thân thể tiêm gầy không tự chủ
được co lại, sắc mặt mang theo bệnh trạng tái nhợt làm cho hai người thật sâu
đau lòng.
Lạc Tư lập tức nằm xuống bên cạnh Thiên Ái, cẩn
thận đem Thiên Ái nhỏ nhắn xinh xắn ôm vào trong lòng, một tay mang theo thương
tiếc vuốt ve mái tóc dài đen nhánh, tay kia mang theo lực đạo vừa đủ, ôn nhu vỗ
về lưng Thiên Ái.
Lý Ân bên kia biết mình động tác thô lỗ, không cẩn
thận có thể sảo đến cậu, bò dậy, nhìn thời gian, biết đã đến giờ cơm trưa rồi,
“Lạc, anh đi kiếm chút đồ ăn cho Ái Ái, chúng ta không quá cần ăn cái gì
nhưng Ái Ái rất cần, em trước dỗ em ấy ngủ thêm một lát, chút nữa đánh thức em ấy
dậy! Sau đó… chúng ta lại đút em ấy ăn chút gì đó, biết chưa?”
Thân là ác ma cũng chia thành nhiều cấp độ, ác
ma cấp độ thấp vẫn cần ăn cơm nhưng hai người chẳng những là mộng ma, còn là mộng
ma tuổi còn trẻ đã được tôn làm tộc trưởng, đương nhiên không cần loại hành động
ăn uống này, nếu cần cũng có thể ăn một chút, cũng sẽ không tạo thành hậu quả
gì!
Lạc Tư hơi gật đầu biểu thị mình đã biết, hành động
vô lễ như vậy cũng không khiến cho Lý Ân bất mãn, Lý Ân rõ ràng, Lạc Tư chỉ cần
là chuyện liên quan đến Thiên Ái, sẽ không thèm nhìn đến người khác, chịu gật đầu
một cái đã coi như hiếm có, là bởi Lý Ân là anh ruột nên mới có đãi ngộ như vậy!
Chú thích:
(1) Thuấn di: Phép thuật giúp người
sử dụng dịch chuyển từ nơi này đến nơi khác trong nháy mắt, tiếng anh gọi là teleport.
(2) Chủ ma: Nguyên văn là “处魔”. Từ này hơi tối nghĩa nên ta cũng chả biết ta dịch đúng
chưa, “处” nghĩa là
“cư ngụ, ăn ở, sống” nên từ này dịch nôm na chắc giống “ma
xó”, kiểu trung thành ở lì 1 chỗ không chịu đi đâu ấy.
(3) Thụy nhan: Dung nhan khi
ngủ.
Thú ái – chương 10
Bọn họ khẩn cấp tới thế giới loài người, muốn thử
nghiệm ý tưởng của mình, còn thời gian…. đương nhiên là lúc Thiên Ái học trên
lớp.
Để Thiên Ái không nhìn thấy, hai người lựa chọn
phương pháp kí sinh trong trí não vài người xung quanh để theo dõi thay vì trực
tiếp tới nhìn, sử dụng phương pháp này sẽ làm tổn thương linh hồn vật chủ, cơ
mà hai người họ trên đời này chỉ thấy Thiên Ái là quan trọng nhất, những người
khác… . . . Quan. Tâm. Cái. Rắm.
Lúc biết Thiên Ái ở trong một căn phòng ngủ bình
dân, hai người đặc biệt tới xem qua, đương nhiên, trong nhận thức của họ, căn
phòng Thiên Ái ở lúc ấy so với WC trong nhà họ còn nhỏ hơn rất nhiều, hai người,
tất nhiên, bất mãn đến cực điểm.
Sao có thể để Ái Ái (Tiểu Ái) ngủ ở cái nơi còn
nhỏ hơn WC thế này? Bọn họ bắt đầu kế hoạch cải tạo, đầu tiên ở bức tranh trên
cửa hạ một ấn kí, rồi đưa hơi thở của hai người cùng Thiên Ái vào, như vậy, chỉ
có hai người họ cùng Thiên Ái có thể tiến vào căn phòng này, người khác tự
nhiên cũng không phát hiện ra dị trạng!
Tiếp đó, hai người dùng thuấn di(1) trở về Ma giới, đem một ít đồ dùng cao cấp trong nhà cùng với giường…
vân vân… đều dùng phép thu nhỏ đưa vào trong phòng, dùng ma lực sắp xếp đồ đạc
vào vị trí, còn bắt mấy con ma giúp việc, để cho bọn chúng mỗi ngày vào lúc
Thiên Ái không có nhà sẽ trộm đi ra quét dọn phòng.
Sau đó đem tất
thảy chỉnh sửa để Thiên Ái không phát hiện ra điểm gì bất thường, may mắn chính
là Thiên Ái không đi hỏi hiệu trưởng chuyện căn phòng, bởi vì cậu nghĩ đó là
đãi ngộ đặc biệt của hiệu trưởng, cũng không để trong lòng. Trên cơ bản mà nói,
chỉ cần Thiên Ái cho rằng chuyện này không có vấn đề gì thì sẽ không tiếp tục
nghĩ tới nữa. Cá tính cậu có chút cẩu thả, tuy rằng trời sinh tính đạm mạc lại
thập phần lãnh tĩnh nhưng đôi khi lại thực khả ái!
Hai người đi tới
phòng, bởi đã sớm đến kiểm tra qua nên quen thuộc đường đi như ngựa quen đường
cũ, chỉ là mới bước một bước vào phòng, tầm mắt cả hai liền lập tức rơi xuống
cái nệm trên mặt đất, Lý Ân nhíu nhíu mày, “Thật là, Ái Ái thực không biết
quý trọng thân thể chính mình…….”
Lạc Tư đứng bên
cạnh có chút khó hiểu nhìn Lý Ân, Lý Ân lập tức biết Lạc Tư đang suy nghĩ cái
gì, mở miệng giải thích: “Thân thể Ái Ái không tốt, lại ngủ trên nệm gần mặt
đất như vậy, lúc giao mùa rất dễ bị hơi ẩm ảnh hưởng, cứ như vậy, đối thân thể
Ái Ái sẽ càng không tốt!”
Lạc Tư nghe Lý
Ân nói cũng nhíu mày nhưng rồi bỗng nhiên lại lộ ra tươi cười làm cho đến lượt
Lý Ân lại không sao hiểu nổi, “Không sao… . . . Sau này chúng ta ôm Tiểu
Ái cùng ngủ, từ từ đem Tiểu Ái dưỡng thành tiểu trư khả ái là được rồi! Ha hả…
. . .”
“Ha ha…
Lạc, đề nghị của em không sai, nói như vậy, thân thể Tiểu Ái lúc đó có thể cùng
lúc thừa nhận hai người chúng ta! Hắc hắc hắc… . . .”
Trên gương mặt
tuấn mỹ của Lý Ân lộ ra nụ cười *** tà, đương nhiên, chỉ có bởi vì Thiên Ái Lý
Ân mới có thể như vậy. Cũng không thể trách bọn họ, bọn họ vừa sinh ra đã nhận
định chỉ có Thiên Ái làm vợ, hai người có tính khiết phích cao độ, không có khả
năng để ai ngoài vợ tiếp nhận dục vọng của mình, cho nên… . . . Không nên
hoài nghi, hai người đều là một con “Chủ ma”(2)… . . . Ha hả…
Bọn họ biết, bởi vì vợ cũng là nam, khi hoan ái
sẽ có chút thống khổ, hơn nữa có đôi khi phải cùng lúc tiếp nhận hai người, vì
thế, hai người trên phương diện kỹ xảo tình ái truy tìm kỹ thuật trình độ cao. Để
kiểm chứng xem kỹ thuật của mình có thực sự tốt hay không, có thể làm cho Thiên
Ái lần lượt lên đến cao trào hay không, hai người cũng chỉ có thể chịu đựng ghê
tởm trong lòng, đem kỹ thuật học được thử nghiệm trên người người khác.
Bất quá… . . . Hai người họ chưa từng một lần
vác súng thật đạn thật ra trận, trong lòng bọn họ cũng chỉ có Thiên Ái mới có
thể khiến họ làm vậy, có thể làm cho bọn họ si mê như vậy.
Lý Ân ở một bên đem khăn phủ trên giường lớn lột
xuống, còn Lạc Tư đem Thiên Ái đặt lên đệm giường mềm mại, hai người một trái một
phải ngồi lên giường, đều không nói gì, yên lặng nhìn thụy nhan(3) bình thường của Thiên Ái, “Ô…
Ân…. . . . Lạnh quá…. Nãi nãi… Ái Ái rất nhớ người… . . .”
Thiên Ái đang ngủ say bởi vì mất đi hơi ấm trên
người Lạc Tư mà bắt đầu bất an, trong lúc ngủ mơ lại càng dị thường yếu đuối,
trên gương mặt nho nhỏ bắt đầu lấp lánh nước mắt, thân thể tiêm gầy không tự chủ
được co lại, sắc mặt mang theo bệnh trạng tái nhợt làm cho hai người thật sâu
đau lòng.
Lạc Tư lập tức nằm xuống bên cạnh Thiên Ái, cẩn
thận đem Thiên Ái nhỏ nhắn xinh xắn ôm vào trong lòng, một tay mang theo thương
tiếc vuốt ve mái tóc dài đen nhánh, tay kia mang theo lực đạo vừa đủ, ôn nhu vỗ
về lưng Thiên Ái.
Lý Ân bên kia biết mình động tác thô lỗ, không cẩn
thận có thể sảo đến cậu, bò dậy, nhìn thời gian, biết đã đến giờ cơm trưa rồi,
“Lạc, anh đi kiếm chút đồ ăn cho Ái Ái, chúng ta không quá cần ăn cái gì
nhưng Ái Ái rất cần, em trước dỗ em ấy ngủ thêm một lát, chút nữa đánh thức em ấy
dậy! Sau đó… chúng ta lại đút em ấy ăn chút gì đó, biết chưa?”
Thân là ác ma cũng chia thành nhiều cấp độ, ác
ma cấp độ thấp vẫn cần ăn cơm nhưng hai người chẳng những là mộng ma, còn là mộng
ma tuổi còn trẻ đã được tôn làm tộc trưởng, đương nhiên không cần loại hành động
ăn uống này, nếu cần cũng có thể ăn một chút, cũng sẽ không tạo thành hậu quả
gì!
Lạc Tư hơi gật đầu biểu thị mình đã biết, hành động
vô lễ như vậy cũng không khiến cho Lý Ân bất mãn, Lý Ân rõ ràng, Lạc Tư chỉ cần
là chuyện liên quan đến Thiên Ái, sẽ không thèm nhìn đến người khác, chịu gật đầu
một cái đã coi như hiếm có, là bởi Lý Ân là anh ruột nên mới có đãi ngộ như vậy!
Chú thích:
(1) Thuấn di: Phép thuật giúp người
sử dụng dịch chuyển từ nơi này đến nơi khác trong nháy mắt, tiếng anh gọi là teleport.
(2) Chủ ma: Nguyên văn là “处魔”. Từ này hơi tối nghĩa nên ta cũng chả biết ta dịch đúng
chưa, “处” nghĩa là
“cư ngụ, ăn ở, sống” nên từ này dịch nôm na chắc giống “ma
xó”, kiểu trung thành ở lì 1 chỗ không chịu đi đâu ấy.
(3) Thụy nhan: Dung nhan khi
ngủ.
Thú ái – chương 10
Tác giả :
không rõ