Thong Thả Đến Chậm
Quyển 2 - Chương 20
Edit: Thiên Kết
Trì Linh Đồng chuyển đến bệnh viện hải quân là yêu cầu của Quan Ẩn Đạt.
Tiêu Hoa sau khi nghe Tiêu Tử Hoàn nói về chuyện cánh tay của Trì Linh Đồng cảm thấy nghiêm trọng, ông liền gọi điện cho Quan Ẩn Đạt. Ngay ngày hôm đó Quan Ẩn Đạt và Đàm Trân đã đáp máy bay tới.
Thời gian phẫu thuật rất nhanh đã được chỉ định, là thứ hai, cũng chính là ngài mai và do bạn học của Tiêu Tử Thần mổ chính.
Nhan Tiểu Úy cùng với Trần Thần nghe nói đến chuyện phẫu thuật, cả người đều hoảng sợ choáng váng, Trì Linh Đồng vẫn đang nhìn thiết bị hiện đại trong phòng bệnh đơn, trấn an nói: “Đừng suy nghĩ đến chuyện xấu, nếu như không phải do cánh tay này nối xương lệch làm sao mình có cơ hội vào ở phòng bệnh tốt như thế này, còn làm gì có cơ hội nhìn thấy nhiều anh lính siêu đẹp tai như vậy?”
Nhan Tiếu Úy khóc lóc: “Bảo bối cậu vậy mà chịu cực khổ lớn rồi.”
Cô quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, bầu trời Thanh Thai mùa đông giống như được bôi màu nước màu xanh dương, những đám mây trắng trôi bồng bềnh càng làm nó thêm đẹp.
Hôm nay là ngày thứ tư Bùi Địch Thanh rời đi, anh không có quay về, cô cũng không có ra phố kéo đại một người đàn ông rồi ép gả cho mình.
Có đôi khi, tất cả những lời nói của người trưởng thành đều không phải là sự thật.
“Đồng Đồng.” Đàm Trân đẩy cửa đi từ bên ngoài vào, bà ra ngoài mua áo len thuận thiện cho việc mặc vào cũng như cởi ra cho Trì Linh Đồng.
“Mẹ, con không thể làm phù dâu cho mẹ rồi.” Đám cưới của Đàm Trân xác định là hai mươi tháng chạp, khi đó cánh tay của cô vẫn còn đang bị băng bó.
“Mẹ cùng với chú Quan của con đã thương lượng, đám cưới sẽ lùi về sau, chờ đến khi con khỏe lên chúng ta sẽ định lại ngày.” Đuôi lông mày Đàm Trân thoáng hiện một tia thiếu nữ ngượng ngùng.
“Sao có thể như vậy được? Con không thể làm phù dâu nhưng vẫn có thể tham gia hôn lễ.”
“Ý nghĩa không giống nhau. Đồng Đồng, có phải con cũng nhớ cha, mẹ gọi điện cho ông ấy tới đây.”
“Mẹ, có phải mẹ đã suy nghĩ thông suốt rồi?” Khi Đàm Trân nói đến Trì Minh Chi, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt giống như nhắc đến một người xa lạ.
Đàm Trân cười cười: “Chẳng lẽ nếu không thông suốt thì mọi chuyện sẽ thay đổi sao?”
“Cha hiện tại quả thật rất vất vả.”
“Mẹ biết rõ, ông ấy tới tìm mẹ, so với trước kia nhìn có vẻ già hơn.” Đàm Trân âm thầm thở dài.
“Tìm mẹ?”
“Đem chi phiếu của con trả lại cho mẹ, con cũng là con gái của ông ấy, số tiền kia phải là của con.”
“Hồ đồ.” Trì Linh Đồng âm thầm nói.
“Không, ông ấy đang tìm kiếm sự thanh thản. Nói thật, mẹ hiện tại không hề hận ông ấy, còn có chút thương hại ông ấy, bởi vì mẹ sống hạnh phúc hơn so với cha con.”
“Có một người cảm thấy hạnh phúc là đủ rồi.” Cô từ từ nằm lại trên giường, nhắm mắt lại.
Đàm Trân vuốt mặt cô: “Mẹ tới nhà bác Tiêu nấu canh cho con, con ngủ một chút đi.”
Cô gật đầu, tìm tư thế thoải mái để ngủ. Bên tai nghe thấy âm thanh Đàm Trân rời đi, sau khi nghe thấy tiếng đóng cwarm toàn bộ thế giới đều trở nên tĩnh mịch.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, tiếng mở cửa “ầm” vang lên, cô mở mắt ra, Nhạc Tính Phương với sắc mặt xanh mét đang đứng ở trước giường.
“Nhạc đổng?” Cô từ từ chống đỡ ngồi dậy, mờ mịt suy nghĩ làm sao Nhạc Tĩnh Phương tìm đươc chỗ này. Cô không có đem tin tức này thông báo cho công ty.
“Tôi vẫn cho rằng tôi là người rộng lượng, là một người phụ nữ bao dung, nhân viên phạm một ít lỗi, trong công việc không hết lòng, tôi đều có thể một mắt nhắm một mắt mở. Nhưng tôi không thể nào tha thứ cho việc người khác lừa gạt tôi, cô đã nhìn thấy kết quả của Xa Thành sau khi lừa gạt tôi, cô cho rằng tôi sẽ làm gì với cô đây?”
“Nhạc đổng, tôi không hiểu.” Cô bị Nhạc Tĩnh Phương làm cho rối mù không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhạc Tĩnh Phương nhìn về phía cô cười nhạt: “Bây giờ suy nghĩ lại một chút, tại sao hạng mục vườn hoa Âu Lục lại thua trong tay Hằng Vũ chắc cũng có một tay cô âm thầm giúp đỡ đi. Còn công trình biển, có phải cũng ở trong túi Hằng Vũ rồi? Trì Linh Đồng, tôi chưa từng nghĩ nghĩ cô tuổi còn nhỏ mà lại có tâm cơ sâu như vậy. Được, được, là mắt tôi bị mù, tôi nhận sai. Nhưng tôi ở trước mặt cô xin thề, Trì Linh Đồng cô không còn có thể đặt chân trong giới kiến trúc này nữa rồi, tôi sẽ tận hết sức lực để chèn ép cô. Có tài không có đức, không có một công ty bất độn sản nào muốn một người như cô.”
Trì Linh Đồng bị chị ta la mắng đến choáng váng đầu, cô cau mày: “Nhạc đổng, có phải chị hiểu lầm cái gì không?”
“Đến lúc này, cô còn giả bộ? Tôi hỏi cô, có phải cô đang hẹn hò với Bùi Địch Thanh?”
Cô im lặng.
Nhạc Tĩnh Phương cười cười: “Thật ra thì cô phủ nhận cũng vô dụng. Nếu không phải là đang hẹn hò, làm sao mà bọn họ sẽ đem tin tức anh ta đã chết nói cho cô biết? Cô vì anh ta làm nhiều như vậy, đáng tiếc anh ta lại chết, cô phải dựa vào ai đây? Cô dựa vào Hằng Vũ sao?”
“Anh ấy chết rồi?” Bên tai cô vang lên tiếng sét, Nhạc Tĩnh Phương ở trước mặt đột nhiên biến thành hai người, lúc ẩn lúc hiện.
“Trợ lý của Hằng Vũ không liên lạc được với cô liền chạy đến Thái Hoa, Trì Linh Đồng, tôi hôm qua mười một giờ Bùi Địch Thanh bị tai nạn xe cộ, chết ở HongKong rồi.”
Nét mặt Nhạc Tĩnh Phương cười như không cười.
Trì Linh Đồng cũng cười. Cô mới không tin đâu, cô mới nói anh đi chết, anh lại thật sự chết? Nếu như anh nghe lời cô như vậy, cô không muốn anh trở về HongKong tại sao anh lại không nghe?
Đôi môi Nhạc Tĩnh Phương vẫn chuyển động không ngừng, nhưng một câu cô cũng không nghe thấy, cô chỉ ngồi lặng im, cảm thấy linh hồn giống như thoát khỏi cơ thể, từ từ vỡ vụn từng mảnh, cô trở thành cái xác không hồn.
Nhạc Tĩnh Phương rời đi.
Một lát sau, Quân Mục Viễn và hai người đàn ông mặc áo đe đi vào phòng bệnh của cô.
Hốc mắt Quân Mục Viễn hồng hồng, cô cũng không dám nhìn thảng vào anh ta.
“Chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, HongKong có mưa lớn, mặt đường rất trơn. Tổng giám đốc Bùi cùng mấy người bạn gặp mặt, khi trên đường trở về thì va chạm vào một chiếc xe chở hải sản, tay lái đâm thẳng vào ngực, mặt bị nhiều mảnh thủy tinh làm bị thương, không còn nhìn rõ diện mạo thật sự, chưa kịp tới bệnh viện đã mất. Số điện thoại mà anh ấy gọi cuối cùng chính là của Trì tiểu thư, anh ấy đã gọi mười hai cuộc.”
Cuộc gọi cuối cùng không thông chính là cuộc gọi số mười ba, thật là con số không may mắn. Cô nghĩ thầm.
“Trì tiểu thư, xin nén bi thương.” Quân Mục Viễn khàn khàn nói: “Tổng giám đốc Bùi nói nếu như Trì tiểu thư đồng ý thì lập tức làm thủ tục giúp cô đến HongKong.”
Cô lắc đầu một cái: “Ngày mai tôi làm phẫu thuật rồi.”
“Trì tiểu thư có cần gì, có thể điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.” Quân Mục Viễn để lại danh thiếp trên mặt bàn.
Quân Mục Viễn cùng hai người đàn ông kia rời đi.
Sau đó là Nhan Tiểu Úy cùng với Trần Thần bước vào khóc đến long trời lở đất.
Trần Thần vứt bỏ hình tượng đàn ông để khóc lóc không ngừng, cô rất muốn nhắc nhở anh ta nước mắt đàn ông không dễ rơi xuống, nhưng miệng làm sao không thể phát ra được tiếng nào vậy?
Thân thể càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nóng.
Cô nói với anh ta: “Con người có rất nhiều lựa chọn, tại sao phải chọn treo cổ trên một cái cây?”
“Trừ khi tôi chết, nếu không tôi sẽ chém sạch những tán cây bên cạnh cô.” Anh ta nói.
Anh ta còn nói: “Còn có, tôi luyến tiếc cô nên không thể chết được.”
Ngày hôm nay, bọn họ cũng không phải là triết học gia, làm sao lại nói đến nhiều lần sống chết như vậy?
Cô nói với anh: “Tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại anh…anh đi chết đi.”
Một câu thành sự thật.
Nếu như cô lợi hại như vậy, về sau không cần làm kiến trúc sư nữa, đổi qua làm thầy bói ở đầu đường được rồi.
“Đồng Đồng, em thật sự đang hẹn hò cùng với người đàn ông kia sao?” Thân thể của cô đột nhiên được một người ôm lấy, bên tai vang lên tiếng hỏi nhỏ.
“Em gái, đàn ông tốt trên thế gian còn rất nhiều, em còn có anh trai. Hay em ngại anh trai không xứng với em, anh sẽ tìm thật kĩ cho em một người khác.” Tiêu Tử Hoàn nói chuyện giống như là cố gắng chọc cô cười.
Thân thể của cô đột nhiên giống như trôi dạt đến giữa không trung, trôi qua bệnh viện, biển rộng, đường phố…Mọi vật xung quanh nhanh chóng lùi lại phía sau.
Đột nhiên, cô nhìn thấy khuôn mặt cùng giọng nói của Bùi Địch Thanh, chỉ một bước ngắn, nhưng cô dường như không thể chạm vào, cô vội vàng gọi tên, nhưng khuôn mặt anh lúc này dần trở nên mơ hồ.
Sau đó trước mặt cô tối sầm…
Nếu như thời gian có thể quay lại, dù cho Bùi Địch Thanh có xem cô là Tống Dĩnh cô cũng sẽ không để ý: anh muốn ở HongKong bao lâu cô cũng sẽ không hỏi: cô có bạn bè có người thân, cánh tay có bị nặng hơn, cô cũng không cần anh ở bên: khi cô gọi điện cho anh thì cũng sẽ làm bộ như không hiểu tiếng Anh, cũng sẽ nói chuyện phiếm, tán gẫu với anh, tuyệt đối sẽ không tức giận càng không ném điện thoại vỡ vụn, lúc nào anh gọi tới cô cũng sẽ nhận: cô nguyện ý cả ngày lẫn đêm từng giây từng phút đều nhìn thấy anh, cho dù hai người có là đối thủ cạnh tranh hay là oan gia.
Nếu như anh còn có thể nghe thấy, cô sẽ nói với anh: Địch Thanh, đừng nên vôi vàng, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, mặc kệ thời gian có là bao lâu, em đều ở đây đợi anh một mực vĩnh viễn ở đây…
Trì Linh Đồng chuyển đến bệnh viện hải quân là yêu cầu của Quan Ẩn Đạt.
Tiêu Hoa sau khi nghe Tiêu Tử Hoàn nói về chuyện cánh tay của Trì Linh Đồng cảm thấy nghiêm trọng, ông liền gọi điện cho Quan Ẩn Đạt. Ngay ngày hôm đó Quan Ẩn Đạt và Đàm Trân đã đáp máy bay tới.
Thời gian phẫu thuật rất nhanh đã được chỉ định, là thứ hai, cũng chính là ngài mai và do bạn học của Tiêu Tử Thần mổ chính.
Nhan Tiểu Úy cùng với Trần Thần nghe nói đến chuyện phẫu thuật, cả người đều hoảng sợ choáng váng, Trì Linh Đồng vẫn đang nhìn thiết bị hiện đại trong phòng bệnh đơn, trấn an nói: “Đừng suy nghĩ đến chuyện xấu, nếu như không phải do cánh tay này nối xương lệch làm sao mình có cơ hội vào ở phòng bệnh tốt như thế này, còn làm gì có cơ hội nhìn thấy nhiều anh lính siêu đẹp tai như vậy?”
Nhan Tiếu Úy khóc lóc: “Bảo bối cậu vậy mà chịu cực khổ lớn rồi.”
Cô quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, bầu trời Thanh Thai mùa đông giống như được bôi màu nước màu xanh dương, những đám mây trắng trôi bồng bềnh càng làm nó thêm đẹp.
Hôm nay là ngày thứ tư Bùi Địch Thanh rời đi, anh không có quay về, cô cũng không có ra phố kéo đại một người đàn ông rồi ép gả cho mình.
Có đôi khi, tất cả những lời nói của người trưởng thành đều không phải là sự thật.
“Đồng Đồng.” Đàm Trân đẩy cửa đi từ bên ngoài vào, bà ra ngoài mua áo len thuận thiện cho việc mặc vào cũng như cởi ra cho Trì Linh Đồng.
“Mẹ, con không thể làm phù dâu cho mẹ rồi.” Đám cưới của Đàm Trân xác định là hai mươi tháng chạp, khi đó cánh tay của cô vẫn còn đang bị băng bó.
“Mẹ cùng với chú Quan của con đã thương lượng, đám cưới sẽ lùi về sau, chờ đến khi con khỏe lên chúng ta sẽ định lại ngày.” Đuôi lông mày Đàm Trân thoáng hiện một tia thiếu nữ ngượng ngùng.
“Sao có thể như vậy được? Con không thể làm phù dâu nhưng vẫn có thể tham gia hôn lễ.”
“Ý nghĩa không giống nhau. Đồng Đồng, có phải con cũng nhớ cha, mẹ gọi điện cho ông ấy tới đây.”
“Mẹ, có phải mẹ đã suy nghĩ thông suốt rồi?” Khi Đàm Trân nói đến Trì Minh Chi, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt giống như nhắc đến một người xa lạ.
Đàm Trân cười cười: “Chẳng lẽ nếu không thông suốt thì mọi chuyện sẽ thay đổi sao?”
“Cha hiện tại quả thật rất vất vả.”
“Mẹ biết rõ, ông ấy tới tìm mẹ, so với trước kia nhìn có vẻ già hơn.” Đàm Trân âm thầm thở dài.
“Tìm mẹ?”
“Đem chi phiếu của con trả lại cho mẹ, con cũng là con gái của ông ấy, số tiền kia phải là của con.”
“Hồ đồ.” Trì Linh Đồng âm thầm nói.
“Không, ông ấy đang tìm kiếm sự thanh thản. Nói thật, mẹ hiện tại không hề hận ông ấy, còn có chút thương hại ông ấy, bởi vì mẹ sống hạnh phúc hơn so với cha con.”
“Có một người cảm thấy hạnh phúc là đủ rồi.” Cô từ từ nằm lại trên giường, nhắm mắt lại.
Đàm Trân vuốt mặt cô: “Mẹ tới nhà bác Tiêu nấu canh cho con, con ngủ một chút đi.”
Cô gật đầu, tìm tư thế thoải mái để ngủ. Bên tai nghe thấy âm thanh Đàm Trân rời đi, sau khi nghe thấy tiếng đóng cwarm toàn bộ thế giới đều trở nên tĩnh mịch.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, tiếng mở cửa “ầm” vang lên, cô mở mắt ra, Nhạc Tính Phương với sắc mặt xanh mét đang đứng ở trước giường.
“Nhạc đổng?” Cô từ từ chống đỡ ngồi dậy, mờ mịt suy nghĩ làm sao Nhạc Tĩnh Phương tìm đươc chỗ này. Cô không có đem tin tức này thông báo cho công ty.
“Tôi vẫn cho rằng tôi là người rộng lượng, là một người phụ nữ bao dung, nhân viên phạm một ít lỗi, trong công việc không hết lòng, tôi đều có thể một mắt nhắm một mắt mở. Nhưng tôi không thể nào tha thứ cho việc người khác lừa gạt tôi, cô đã nhìn thấy kết quả của Xa Thành sau khi lừa gạt tôi, cô cho rằng tôi sẽ làm gì với cô đây?”
“Nhạc đổng, tôi không hiểu.” Cô bị Nhạc Tĩnh Phương làm cho rối mù không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhạc Tĩnh Phương nhìn về phía cô cười nhạt: “Bây giờ suy nghĩ lại một chút, tại sao hạng mục vườn hoa Âu Lục lại thua trong tay Hằng Vũ chắc cũng có một tay cô âm thầm giúp đỡ đi. Còn công trình biển, có phải cũng ở trong túi Hằng Vũ rồi? Trì Linh Đồng, tôi chưa từng nghĩ nghĩ cô tuổi còn nhỏ mà lại có tâm cơ sâu như vậy. Được, được, là mắt tôi bị mù, tôi nhận sai. Nhưng tôi ở trước mặt cô xin thề, Trì Linh Đồng cô không còn có thể đặt chân trong giới kiến trúc này nữa rồi, tôi sẽ tận hết sức lực để chèn ép cô. Có tài không có đức, không có một công ty bất độn sản nào muốn một người như cô.”
Trì Linh Đồng bị chị ta la mắng đến choáng váng đầu, cô cau mày: “Nhạc đổng, có phải chị hiểu lầm cái gì không?”
“Đến lúc này, cô còn giả bộ? Tôi hỏi cô, có phải cô đang hẹn hò với Bùi Địch Thanh?”
Cô im lặng.
Nhạc Tĩnh Phương cười cười: “Thật ra thì cô phủ nhận cũng vô dụng. Nếu không phải là đang hẹn hò, làm sao mà bọn họ sẽ đem tin tức anh ta đã chết nói cho cô biết? Cô vì anh ta làm nhiều như vậy, đáng tiếc anh ta lại chết, cô phải dựa vào ai đây? Cô dựa vào Hằng Vũ sao?”
“Anh ấy chết rồi?” Bên tai cô vang lên tiếng sét, Nhạc Tĩnh Phương ở trước mặt đột nhiên biến thành hai người, lúc ẩn lúc hiện.
“Trợ lý của Hằng Vũ không liên lạc được với cô liền chạy đến Thái Hoa, Trì Linh Đồng, tôi hôm qua mười một giờ Bùi Địch Thanh bị tai nạn xe cộ, chết ở HongKong rồi.”
Nét mặt Nhạc Tĩnh Phương cười như không cười.
Trì Linh Đồng cũng cười. Cô mới không tin đâu, cô mới nói anh đi chết, anh lại thật sự chết? Nếu như anh nghe lời cô như vậy, cô không muốn anh trở về HongKong tại sao anh lại không nghe?
Đôi môi Nhạc Tĩnh Phương vẫn chuyển động không ngừng, nhưng một câu cô cũng không nghe thấy, cô chỉ ngồi lặng im, cảm thấy linh hồn giống như thoát khỏi cơ thể, từ từ vỡ vụn từng mảnh, cô trở thành cái xác không hồn.
Nhạc Tĩnh Phương rời đi.
Một lát sau, Quân Mục Viễn và hai người đàn ông mặc áo đe đi vào phòng bệnh của cô.
Hốc mắt Quân Mục Viễn hồng hồng, cô cũng không dám nhìn thảng vào anh ta.
“Chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, HongKong có mưa lớn, mặt đường rất trơn. Tổng giám đốc Bùi cùng mấy người bạn gặp mặt, khi trên đường trở về thì va chạm vào một chiếc xe chở hải sản, tay lái đâm thẳng vào ngực, mặt bị nhiều mảnh thủy tinh làm bị thương, không còn nhìn rõ diện mạo thật sự, chưa kịp tới bệnh viện đã mất. Số điện thoại mà anh ấy gọi cuối cùng chính là của Trì tiểu thư, anh ấy đã gọi mười hai cuộc.”
Cuộc gọi cuối cùng không thông chính là cuộc gọi số mười ba, thật là con số không may mắn. Cô nghĩ thầm.
“Trì tiểu thư, xin nén bi thương.” Quân Mục Viễn khàn khàn nói: “Tổng giám đốc Bùi nói nếu như Trì tiểu thư đồng ý thì lập tức làm thủ tục giúp cô đến HongKong.”
Cô lắc đầu một cái: “Ngày mai tôi làm phẫu thuật rồi.”
“Trì tiểu thư có cần gì, có thể điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.” Quân Mục Viễn để lại danh thiếp trên mặt bàn.
Quân Mục Viễn cùng hai người đàn ông kia rời đi.
Sau đó là Nhan Tiểu Úy cùng với Trần Thần bước vào khóc đến long trời lở đất.
Trần Thần vứt bỏ hình tượng đàn ông để khóc lóc không ngừng, cô rất muốn nhắc nhở anh ta nước mắt đàn ông không dễ rơi xuống, nhưng miệng làm sao không thể phát ra được tiếng nào vậy?
Thân thể càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nóng.
Cô nói với anh ta: “Con người có rất nhiều lựa chọn, tại sao phải chọn treo cổ trên một cái cây?”
“Trừ khi tôi chết, nếu không tôi sẽ chém sạch những tán cây bên cạnh cô.” Anh ta nói.
Anh ta còn nói: “Còn có, tôi luyến tiếc cô nên không thể chết được.”
Ngày hôm nay, bọn họ cũng không phải là triết học gia, làm sao lại nói đến nhiều lần sống chết như vậy?
Cô nói với anh: “Tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại anh…anh đi chết đi.”
Một câu thành sự thật.
Nếu như cô lợi hại như vậy, về sau không cần làm kiến trúc sư nữa, đổi qua làm thầy bói ở đầu đường được rồi.
“Đồng Đồng, em thật sự đang hẹn hò cùng với người đàn ông kia sao?” Thân thể của cô đột nhiên được một người ôm lấy, bên tai vang lên tiếng hỏi nhỏ.
“Em gái, đàn ông tốt trên thế gian còn rất nhiều, em còn có anh trai. Hay em ngại anh trai không xứng với em, anh sẽ tìm thật kĩ cho em một người khác.” Tiêu Tử Hoàn nói chuyện giống như là cố gắng chọc cô cười.
Thân thể của cô đột nhiên giống như trôi dạt đến giữa không trung, trôi qua bệnh viện, biển rộng, đường phố…Mọi vật xung quanh nhanh chóng lùi lại phía sau.
Đột nhiên, cô nhìn thấy khuôn mặt cùng giọng nói của Bùi Địch Thanh, chỉ một bước ngắn, nhưng cô dường như không thể chạm vào, cô vội vàng gọi tên, nhưng khuôn mặt anh lúc này dần trở nên mơ hồ.
Sau đó trước mặt cô tối sầm…
Nếu như thời gian có thể quay lại, dù cho Bùi Địch Thanh có xem cô là Tống Dĩnh cô cũng sẽ không để ý: anh muốn ở HongKong bao lâu cô cũng sẽ không hỏi: cô có bạn bè có người thân, cánh tay có bị nặng hơn, cô cũng không cần anh ở bên: khi cô gọi điện cho anh thì cũng sẽ làm bộ như không hiểu tiếng Anh, cũng sẽ nói chuyện phiếm, tán gẫu với anh, tuyệt đối sẽ không tức giận càng không ném điện thoại vỡ vụn, lúc nào anh gọi tới cô cũng sẽ nhận: cô nguyện ý cả ngày lẫn đêm từng giây từng phút đều nhìn thấy anh, cho dù hai người có là đối thủ cạnh tranh hay là oan gia.
Nếu như anh còn có thể nghe thấy, cô sẽ nói với anh: Địch Thanh, đừng nên vôi vàng, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, mặc kệ thời gian có là bao lâu, em đều ở đây đợi anh một mực vĩnh viễn ở đây…
Tác giả :
Lâm Địch Nhi