Thống Ngưỡng (Đau)
Chương 17: Trần Kính Sinh thích cậu
Biên tập: Rosa
Buổi huấn luyện cho Đại hội thể dục thể thao đã bắt đầu, rất nhiều người thừa dịp giữa giờ và tan học đến sân thể dục để tập luyện, nhiều lớp cũng bỏ trống tiết thể dục, trong phút chốc, khắp nơi trong trường tràn ngập sức sống, không khí vừa hồi hộp vừa kích thích.
Tan học, Sở Lê kêu Nghê Già cùng chạy bộ. Hôm nay, cô ấy đặc biệt mang giày chạy bộ, còn thay một bộ đồ thể thao.
Nghê Già nghĩ đã lâu rồi không luyện, gật đầu, khoá cặp lại rồi đến sân thể dục với cô ấy.
Tiết tự học tối của khối 12 kết thúc trễ hơn khối khác nửa tiếng, lúc này, trên sân thể dục không có quá nhiều người, huấn luyện, chạy chậm, còn chuẩn bị trò chơi cho đại hội thể dục thể thao.
Trên sân bóng rổ có một nhóm người đang chơi bóng rổ, giữa không trung vọng lại tiếng ma sát của đế giày và sàn cao su.
Nghê Già xõa mái tóc dài ra, sau đó một tay vuốt, một tay giữ, buộc thành tóc đuôi ngựa.
Trán cô đầy đặn, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, ngũ quan vừa tinh tế vừa xinh đẹp. Có lọn tóc rối nhẹ nhàng quấn trên cổ cô, làn da trắng nõn và sạch sẽ.
Sở Lê ở bên cạnh hâm mộ nói: “Cậu trắng thật đấy.”
Cô cười nhạt, cởi áo khoác đồng phục ra, bỏ cạnh bục quan sát, bên trong mặc một chiếc áo cổ tròn ngắn tay màu trắng, ôm sát người, phác họa vòng eo mảnh khảnh, chiếc quần trắng ôm trọn đôi chân vừa thẳng vừa thon, ống quần xoắn lên, lộ ra khung xương của mắt cá chân.
Trời dần tối, cô đứng đón lấy ánh chiều tà, nắng ấm khiến cô trông cực kì mềm mại.
Nghê Già vỗ vai Sở Lê: “Vận động làm nóng người trước.”
Sở Lê thu mắt, khẽ gật đầu.
Trước tiên, hai người tập duỗi các chi trên, tiếp đó là ép chân, xoay cổ tay cổ chân, sau khi làm xong một loạt động tác, Nghê Già đứng song song với Sở Lê trên vạch xuất phát.
Ba, hai, một.
Nghê Già lao đi như gió.
Sở Lê đã bị Nghê Già bỏ xa nửa vòng, cô ấy chỉ kịp nhìn thấy mái tóc đen đang bay, bay điên cuồng trong gió của cô.
Cô chạy rất nhanh về phía mặt trời.
Nóng rực như vậy.
Sở Lê đang chạy, bỗng nhiên cảm giác hốc mắt hơi chua xót.
Cô ấy từ từ dừng lại, đứng trên một nửa đường băng, nhìn chằm chằm bóng dáng không chịu giảm tốc độ kia.
Nghê Già chạy hết vòng thứ nhất với tốc độ đều đặn, bắt đầu vòng thứ hai.
Vung tay, bước chân, hít sâu, mồ hôi đầm đìa.
Khoảng thời gian làm bạn cùng bàn với cô, Sở Lê vẫn luôn cho rằng Nghê Già là người lạnh lùng.
Đối với cái gì cũng thờ ơ, thái độ xa cách, không hăng hái tham gia những hoạt động trong lớp, thành tích cũng không khá hơn.
Hóa ra người như vậy, cũng sẽ có lúc phát tiết cảm xúc ra ngoài. Cô ấy có thể cảm nhận được sức mạnh tươi mới mà cô phát ra, phấn chấn và tích cực hơn bao giờ hết.
Cô ấy không biết Nghê Già đã trải qua những chuyện gì, nhưng ánh mắt của bạn cùng lứa, không nên dễ dàng lộ ra sự sợ sệt và tuyệt vọng đối với thế giới này như vậy.
Cô ấy hi vọng cô có thể luôn chạy nhanh như thế này.
Đúng rồi, đi theo ánh sáng.
***
Lúc Nghê Già chạy đến vòng thứ 4, đột nhiên nửa đường có thêm một người, chặn tay cô và mạnh mẽ kéo cô dừng lại.
Cả người Nghê Già vẫn còn duy trì quán tính nghiêng về trước, trực tiếp ngã nhào tới, may mà cậu dùng lực kéo cô lại.
Nghê Già thở hổn hển, sợi tóc dính trên trán, cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, một giọt mồ hôi thuận thế chảy vào trong mắt.
Mắt xót đến mức không mở ra được, vừa định đưa tay lên dụi thì đã bị cậu bắt lấy cổ tay.
Trần Kính Sinh lấy một bao giấy từ trong túi ra, trực tiếp ném cho cô, chờ cô lau xong mới lạnh lùng nói: “Có ai chạy bộ như cô sao?”
Nghê Già chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, vừa đau vừa nghẹn, cô vò khăn giấy thành một cục rồi hỏi: “Vậy phải luyện như thế nào?”
Trần Kính Sinh nhìn gò má đỏ bừng của cô: “Vừa phải.”
Bốn vòng vốn không phải vấn đề lớn gì với học sinh thể thao, nhưng với học sinh phổ thông, đã là cực hạn.
Sở Lê chỉ tập một mức 800 mà đã mệt đến mức ngồi trên bục quan sát không muốn đứng lên.
Tuy Nghê Già có thể lực tốt, nhưng cô ấy chỉ cần nghỉ một lát là đã có thể đuổi kịp.
Hơi thở dần trở nên bình thường, cô hơi giương cằm lên: “Sao cậu lại ở đây?”
Trần Kính Sinh: “Chơi bóng.”
Thì ra nhóm người đang chơi bóng rổ ở kia là đám 11.
Nghê Già nhìn qua, ngay lập tức đụng phải mấy ánh mắt tìm tòi.
Chỉ có Tống Chương không quay đầu, thấy ánh mắt của mọi người đều dời đi, cậu ta ra sức đập quả bóng xuống đất.
“Còn muốn chơi nữa hay không?”
Đây là đang ra oai với ai chứ.
Nghê Già thu mắt, đẩy Trần Kính Sinh một cái: “Cậu về đi.”
Cậu không nhúc nhích.
Nghê Già khó hiểu mà ngẩng đầu.
Cậu cúi đầu nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Cô đăng kí hạng mục gì?”
Nghê Già nói: “Tám trăm.”
Cậu không đáp.
Nghê Già nói thêm: “Và ba ngàn.”
Vẻ mặt Trần Kính Sinh rõ ràng trở nên châm chọc, cười khẩy một tiếng: “Không muốn sống nữa?”
Nghê Già nhếch môi: “Mạng của tôi đâu có dễ lấy!”
Trần Kính Sinh không muốn tranh cãi chuyện vô nghĩa như vậy với cô, thấy cô chạy xong 4 vòng mà mặt không đỏ, thở không gấp thì xoay người đi thẳng.
Cậu trở về sân bóng bên kia, cái gì cũng không nói, trước cho Tống Chương một quyền, giống như đang cảnh cáo.
Chỉ cần nơi nào có cậu, Nghê Già đã muốn bỏ đi ngay, bây giờ cô đã biết Trần Kính Sinh là loại người nào, nơi hành tẩu, giờ phát nổ.
Cậu không có khi nào bình thường.
Nghê Già trở lại bên cạnh Sở Lê, vắt áo khoác lên tay, một tay xách cặp: “Đi thôi.”
Sở Lê từ xa đã thấy cô ở cùng Trần Kính Sinh, cô ấy vừa đứng lên vừa hỏi: “Hai người các cậu… là tình huống gì vậy?”
“Tình huống gì cũng không có.”
Nghê Già sợ nhất người khác liên tưởng cô và Trần Kính Sinh chung với nhau, đó chắc là chuyện ma, dọa người.
Sở Lê cắn môi, không hỏi lại.
Nghê Già nói: “Đi ăn một chút gì đi.”
Sở Lê gật đầu.
Hai người một trước một sau ra khỏi cổng trường, lúc đang tản bộ trên đường thì đi vào một quán mì gần đó.
Lúc này người rất nhiều, mặt tiền nho nhỏ ngồi đầy khách, hương thơm nức mũi, cái quạt trên đầu xoay phần phật.
Mì được bưng lên, Nghê Già cầm bình dấm, đổ thật nhiều vào bát, chờ nước súp biến thành dấm, cô mới động đũa.
Sở Lê ngạc nhiên đến ngây ra: “Cậu không chua hả?”
Nghê Già lắc đầu.
Khẩu vị của cô nặng, chua cay đều là hạng nhất.
Sở Lê thấy cô ăn mà đầu cũng không nâng, cũng có chút thèm.
“Tôi muốn nếm thử.”
Nghê Già liền đẩy cái bát đến trước mặt cô ấy.
Sở Lê dùng đũa gắp một vài sợi mì ra, vừa bỏ vào miệng, vị chua nồng đậm quét qua khoang miệng, chua đến mức hai má co rụt lại.
Cô ấy không dám nhai, nuốt thẳng xuống, mày nhăn lại.
Nghê Già không lương tâm cười hai tiếng.
Sở Lê uống một hớp nước, nói: “Cậu rất lợi hại.”
Nghê Già cười càng vui vẻ.
Cô bé này, không biết nên nói là ngốc hay là ngây thơ nữa.
Tính cách hơi yếu đuối, nhưng suy nghĩ rất tỉnh táo, là một người vừa lý tính vừa hồn nhiên.
…
Một bát mì rất nhanh bị Nghê Già giải quyết hết.
Cô theo thường lệ hút một điếu sau khi ăn xong, bữa cơm này cô ăn rất thoải mái, không cần nghĩ quá nhiều, từ khi ở cạnh Sở Lê, cô vô thức cảm thấy thoải mái.
Tiếng người vẫn ồn ào náo động, trong quán ăn ầm ĩ, cô nghe được một giọng nói vừa nhỏ vừa mềm.
“Trần Kính Sinh thích cậu.”
Nghê Già ngừng hút thuốc, giương mắt nhìn qua.
Sở Lê đang cúi đầu ăn cơm, tóc mái che kín mặt, thấy không rõ biểu tình.
Giống như câu vừa rồi không phải cô ấy nói vậy.
Nghê Già không biết suy nghĩ vớ vẩn này của cô ấy từ đâu đến, nhưng cô không thể không thừa nhận trái tim mình đang nhảy dựng lên.
Không phải xấu hổ, mà là sợ hãi.
Cô từng lăn lộn trong tình cảm mấy năm, tâm tư của đàn ông đối với cô là gì, cô nhận ra rất nhanh.
Cô và Trần Kính Sinh, không biết khi nào khẩu vị liền thay đổi, hai người họ không cần trải qua quy trình bình thường giữa nam và nữ, quen biết, hiểu rõ đối phương, cọ xát ra tia lửa, ăn nhịp với nhau.
Bọn họ đều thuộc loại long trời lở đất, nghiệt duyên xuất hiện quá sớm, còn trở thành hai kẻ xa lạ trong một thời gian dài, thế nên khi gặp lại, có vài thứ đã bén rễ.
Không liên quan đến tình yêu, nhưng hơn cả hận.
Như máu muỗi trên bức tường trắng vào mùa hè năm ấy, xóa không sạch, in dấu vĩnh viễn.
Bạn có thể bỏ qua, nhưng nó vẫn luôn tồn tại.
Lời của Sở Lê cũng có logic riêng của cô ấy.
Điểm ấy Nghê Già đã phát hiện từ hồi khai giảng.
Cho nên cô không vội vã phản bác mà là hỏi: “Vì sao?”
Sở Lê ngẩng đầu, lộ ra gương mặt trắng nõn và đôi mắt to trắng đen rõ ràng.
“Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê nha.”
Buổi huấn luyện cho Đại hội thể dục thể thao đã bắt đầu, rất nhiều người thừa dịp giữa giờ và tan học đến sân thể dục để tập luyện, nhiều lớp cũng bỏ trống tiết thể dục, trong phút chốc, khắp nơi trong trường tràn ngập sức sống, không khí vừa hồi hộp vừa kích thích.
Tan học, Sở Lê kêu Nghê Già cùng chạy bộ. Hôm nay, cô ấy đặc biệt mang giày chạy bộ, còn thay một bộ đồ thể thao.
Nghê Già nghĩ đã lâu rồi không luyện, gật đầu, khoá cặp lại rồi đến sân thể dục với cô ấy.
Tiết tự học tối của khối 12 kết thúc trễ hơn khối khác nửa tiếng, lúc này, trên sân thể dục không có quá nhiều người, huấn luyện, chạy chậm, còn chuẩn bị trò chơi cho đại hội thể dục thể thao.
Trên sân bóng rổ có một nhóm người đang chơi bóng rổ, giữa không trung vọng lại tiếng ma sát của đế giày và sàn cao su.
Nghê Già xõa mái tóc dài ra, sau đó một tay vuốt, một tay giữ, buộc thành tóc đuôi ngựa.
Trán cô đầy đặn, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, ngũ quan vừa tinh tế vừa xinh đẹp. Có lọn tóc rối nhẹ nhàng quấn trên cổ cô, làn da trắng nõn và sạch sẽ.
Sở Lê ở bên cạnh hâm mộ nói: “Cậu trắng thật đấy.”
Cô cười nhạt, cởi áo khoác đồng phục ra, bỏ cạnh bục quan sát, bên trong mặc một chiếc áo cổ tròn ngắn tay màu trắng, ôm sát người, phác họa vòng eo mảnh khảnh, chiếc quần trắng ôm trọn đôi chân vừa thẳng vừa thon, ống quần xoắn lên, lộ ra khung xương của mắt cá chân.
Trời dần tối, cô đứng đón lấy ánh chiều tà, nắng ấm khiến cô trông cực kì mềm mại.
Nghê Già vỗ vai Sở Lê: “Vận động làm nóng người trước.”
Sở Lê thu mắt, khẽ gật đầu.
Trước tiên, hai người tập duỗi các chi trên, tiếp đó là ép chân, xoay cổ tay cổ chân, sau khi làm xong một loạt động tác, Nghê Già đứng song song với Sở Lê trên vạch xuất phát.
Ba, hai, một.
Nghê Già lao đi như gió.
Sở Lê đã bị Nghê Già bỏ xa nửa vòng, cô ấy chỉ kịp nhìn thấy mái tóc đen đang bay, bay điên cuồng trong gió của cô.
Cô chạy rất nhanh về phía mặt trời.
Nóng rực như vậy.
Sở Lê đang chạy, bỗng nhiên cảm giác hốc mắt hơi chua xót.
Cô ấy từ từ dừng lại, đứng trên một nửa đường băng, nhìn chằm chằm bóng dáng không chịu giảm tốc độ kia.
Nghê Già chạy hết vòng thứ nhất với tốc độ đều đặn, bắt đầu vòng thứ hai.
Vung tay, bước chân, hít sâu, mồ hôi đầm đìa.
Khoảng thời gian làm bạn cùng bàn với cô, Sở Lê vẫn luôn cho rằng Nghê Già là người lạnh lùng.
Đối với cái gì cũng thờ ơ, thái độ xa cách, không hăng hái tham gia những hoạt động trong lớp, thành tích cũng không khá hơn.
Hóa ra người như vậy, cũng sẽ có lúc phát tiết cảm xúc ra ngoài. Cô ấy có thể cảm nhận được sức mạnh tươi mới mà cô phát ra, phấn chấn và tích cực hơn bao giờ hết.
Cô ấy không biết Nghê Già đã trải qua những chuyện gì, nhưng ánh mắt của bạn cùng lứa, không nên dễ dàng lộ ra sự sợ sệt và tuyệt vọng đối với thế giới này như vậy.
Cô ấy hi vọng cô có thể luôn chạy nhanh như thế này.
Đúng rồi, đi theo ánh sáng.
***
Lúc Nghê Già chạy đến vòng thứ 4, đột nhiên nửa đường có thêm một người, chặn tay cô và mạnh mẽ kéo cô dừng lại.
Cả người Nghê Già vẫn còn duy trì quán tính nghiêng về trước, trực tiếp ngã nhào tới, may mà cậu dùng lực kéo cô lại.
Nghê Già thở hổn hển, sợi tóc dính trên trán, cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, một giọt mồ hôi thuận thế chảy vào trong mắt.
Mắt xót đến mức không mở ra được, vừa định đưa tay lên dụi thì đã bị cậu bắt lấy cổ tay.
Trần Kính Sinh lấy một bao giấy từ trong túi ra, trực tiếp ném cho cô, chờ cô lau xong mới lạnh lùng nói: “Có ai chạy bộ như cô sao?”
Nghê Già chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, vừa đau vừa nghẹn, cô vò khăn giấy thành một cục rồi hỏi: “Vậy phải luyện như thế nào?”
Trần Kính Sinh nhìn gò má đỏ bừng của cô: “Vừa phải.”
Bốn vòng vốn không phải vấn đề lớn gì với học sinh thể thao, nhưng với học sinh phổ thông, đã là cực hạn.
Sở Lê chỉ tập một mức 800 mà đã mệt đến mức ngồi trên bục quan sát không muốn đứng lên.
Tuy Nghê Già có thể lực tốt, nhưng cô ấy chỉ cần nghỉ một lát là đã có thể đuổi kịp.
Hơi thở dần trở nên bình thường, cô hơi giương cằm lên: “Sao cậu lại ở đây?”
Trần Kính Sinh: “Chơi bóng.”
Thì ra nhóm người đang chơi bóng rổ ở kia là đám 11.
Nghê Già nhìn qua, ngay lập tức đụng phải mấy ánh mắt tìm tòi.
Chỉ có Tống Chương không quay đầu, thấy ánh mắt của mọi người đều dời đi, cậu ta ra sức đập quả bóng xuống đất.
“Còn muốn chơi nữa hay không?”
Đây là đang ra oai với ai chứ.
Nghê Già thu mắt, đẩy Trần Kính Sinh một cái: “Cậu về đi.”
Cậu không nhúc nhích.
Nghê Già khó hiểu mà ngẩng đầu.
Cậu cúi đầu nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Cô đăng kí hạng mục gì?”
Nghê Già nói: “Tám trăm.”
Cậu không đáp.
Nghê Già nói thêm: “Và ba ngàn.”
Vẻ mặt Trần Kính Sinh rõ ràng trở nên châm chọc, cười khẩy một tiếng: “Không muốn sống nữa?”
Nghê Già nhếch môi: “Mạng của tôi đâu có dễ lấy!”
Trần Kính Sinh không muốn tranh cãi chuyện vô nghĩa như vậy với cô, thấy cô chạy xong 4 vòng mà mặt không đỏ, thở không gấp thì xoay người đi thẳng.
Cậu trở về sân bóng bên kia, cái gì cũng không nói, trước cho Tống Chương một quyền, giống như đang cảnh cáo.
Chỉ cần nơi nào có cậu, Nghê Già đã muốn bỏ đi ngay, bây giờ cô đã biết Trần Kính Sinh là loại người nào, nơi hành tẩu, giờ phát nổ.
Cậu không có khi nào bình thường.
Nghê Già trở lại bên cạnh Sở Lê, vắt áo khoác lên tay, một tay xách cặp: “Đi thôi.”
Sở Lê từ xa đã thấy cô ở cùng Trần Kính Sinh, cô ấy vừa đứng lên vừa hỏi: “Hai người các cậu… là tình huống gì vậy?”
“Tình huống gì cũng không có.”
Nghê Già sợ nhất người khác liên tưởng cô và Trần Kính Sinh chung với nhau, đó chắc là chuyện ma, dọa người.
Sở Lê cắn môi, không hỏi lại.
Nghê Già nói: “Đi ăn một chút gì đi.”
Sở Lê gật đầu.
Hai người một trước một sau ra khỏi cổng trường, lúc đang tản bộ trên đường thì đi vào một quán mì gần đó.
Lúc này người rất nhiều, mặt tiền nho nhỏ ngồi đầy khách, hương thơm nức mũi, cái quạt trên đầu xoay phần phật.
Mì được bưng lên, Nghê Già cầm bình dấm, đổ thật nhiều vào bát, chờ nước súp biến thành dấm, cô mới động đũa.
Sở Lê ngạc nhiên đến ngây ra: “Cậu không chua hả?”
Nghê Già lắc đầu.
Khẩu vị của cô nặng, chua cay đều là hạng nhất.
Sở Lê thấy cô ăn mà đầu cũng không nâng, cũng có chút thèm.
“Tôi muốn nếm thử.”
Nghê Già liền đẩy cái bát đến trước mặt cô ấy.
Sở Lê dùng đũa gắp một vài sợi mì ra, vừa bỏ vào miệng, vị chua nồng đậm quét qua khoang miệng, chua đến mức hai má co rụt lại.
Cô ấy không dám nhai, nuốt thẳng xuống, mày nhăn lại.
Nghê Già không lương tâm cười hai tiếng.
Sở Lê uống một hớp nước, nói: “Cậu rất lợi hại.”
Nghê Già cười càng vui vẻ.
Cô bé này, không biết nên nói là ngốc hay là ngây thơ nữa.
Tính cách hơi yếu đuối, nhưng suy nghĩ rất tỉnh táo, là một người vừa lý tính vừa hồn nhiên.
…
Một bát mì rất nhanh bị Nghê Già giải quyết hết.
Cô theo thường lệ hút một điếu sau khi ăn xong, bữa cơm này cô ăn rất thoải mái, không cần nghĩ quá nhiều, từ khi ở cạnh Sở Lê, cô vô thức cảm thấy thoải mái.
Tiếng người vẫn ồn ào náo động, trong quán ăn ầm ĩ, cô nghe được một giọng nói vừa nhỏ vừa mềm.
“Trần Kính Sinh thích cậu.”
Nghê Già ngừng hút thuốc, giương mắt nhìn qua.
Sở Lê đang cúi đầu ăn cơm, tóc mái che kín mặt, thấy không rõ biểu tình.
Giống như câu vừa rồi không phải cô ấy nói vậy.
Nghê Già không biết suy nghĩ vớ vẩn này của cô ấy từ đâu đến, nhưng cô không thể không thừa nhận trái tim mình đang nhảy dựng lên.
Không phải xấu hổ, mà là sợ hãi.
Cô từng lăn lộn trong tình cảm mấy năm, tâm tư của đàn ông đối với cô là gì, cô nhận ra rất nhanh.
Cô và Trần Kính Sinh, không biết khi nào khẩu vị liền thay đổi, hai người họ không cần trải qua quy trình bình thường giữa nam và nữ, quen biết, hiểu rõ đối phương, cọ xát ra tia lửa, ăn nhịp với nhau.
Bọn họ đều thuộc loại long trời lở đất, nghiệt duyên xuất hiện quá sớm, còn trở thành hai kẻ xa lạ trong một thời gian dài, thế nên khi gặp lại, có vài thứ đã bén rễ.
Không liên quan đến tình yêu, nhưng hơn cả hận.
Như máu muỗi trên bức tường trắng vào mùa hè năm ấy, xóa không sạch, in dấu vĩnh viễn.
Bạn có thể bỏ qua, nhưng nó vẫn luôn tồn tại.
Lời của Sở Lê cũng có logic riêng của cô ấy.
Điểm ấy Nghê Già đã phát hiện từ hồi khai giảng.
Cho nên cô không vội vã phản bác mà là hỏi: “Vì sao?”
Sở Lê ngẩng đầu, lộ ra gương mặt trắng nõn và đôi mắt to trắng đen rõ ràng.
“Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê nha.”
Tác giả :
Hoàng Tam (Hoàng -3-)