Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 57 Chương 57 Tình Tư Đêm Mưa
CHƯƠNG 57: TÌNH TƯ ĐÊM MƯA
Editor: Luna Huang
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thanh âm không vui của Dạ Quân Ly vang lên: “Nhị ca, mưa đêm nay xem ra là sẽ không ngừng, tối nay chúng ta chỉ có thể ở chỗ của ngươi quấy rầy một đêm rồi, thỉnh nhị ca chuẩn bị một gian sương phòng cho chúng ta đi.”
Mi tâm của Mạnh Thanh Hoan khẽ động, một gian sương phòng? Tại sao là một gian? Lẽ nào nàng lại phải cùng yêu nghiệt này ở một phòng?
Mạnh Thanh Hoan đứng lên, trợn mắt trừng Dạ Quân Ly, ai biết một ánh mắt bén nhọn tà mị của Dạ Quân Ly quét tới, khí thế của nàng nhất thời yếu đi.
Dạ Mạch Hàn là người thông minh, hắn mím môi nhẹ nhàng cười, đứng lên nói: “Ta đây để quản gia chuẩn bị.” Nói lập tức phân phó quản gia đi chuẩn bị sương phòng.
Mạnh Thanh Hoan một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, nhưng ở trước mặt của Dạ Mạch Hàn nàng chỉ có thể chịu đựng trước, một lát sau quản gia liền dẫn bọn họ đến sương phòng nghỉ ngơi.
Lúc này đã qua canh ba, mưa bên ngoài càng rơi xuống càng lớn.
Mạnh Thanh Hoan vừa vào cửa liền không nhịn được bạo phát ra: “Dạ Quân Ly, ta nơi nào đắc tội ngươi? Vì sao để Kính Vương chỉ chuẩn bị mộy gian sương phòng? Ngươi bây giờ rõ ràng đã có nhịp tim, ta không ở bên người ngươi cũng có thể hành động như thường, ngươi đúng là âm hồn bất tán quấy lấy…”
Cái chữ ta nàng còn chưa nói ra, đột nhiên một đạo ám ảnh kéo tới, nàng cảm giác bên hông mình giật một cái hung hăng rơi vào trong lòng của Dạ Quân Ly, nương theo mà đến còn có môi lạnh như phủ lên nàng, ngăn chặn chữ cuối cùng của nàng.
Nàng trợn to hai mắt, nhìn dung nhan yêu nghiệt gần ngay trước mắt , nhất thời lại quên hô hấp.
Lực đạo chưởng thủ của Dạ Quân Ly hơi siết, cả người nàng lại gần sát vài phần, băng lãnh trên môi từ lâu như một mảnh lửa nóng, cuốn tới khắp bầu trời, để cho đầu nàng một mảnh trống không.
Mà cái hôn của Dạ Quân Ly càng ngày càng sâu…
Bên ngoài mưa to mưa tầm tả, bên trong cả phòng kiều diễm.
Mạnh Thanh Hoan suýt nữa hít thở không thông ngất đi, Dạ Quân Ly mới chậm rãi buông nàng ra, mà cả người nàng từ lâu xụi lơ vô lực, tư tự vẫn chưa về.
Vọng Thư Uyển
Thẳng đến bên tai truyền đến thanh âm bá đạo thấp thuần của Dạ Quân Ly: “Mạnh Thanh Hoan, sau này không cho phép cùng nam nhân khác chuyện trò vui vẻ, lại càng không chuẩn không nhìn ta!”
Nhớ tới mới vừa rồi nàng và Dạ Mạch Hàn trò chuyện với nhau thật vui mà không nhìn sự hiện hữu của hắn, trong lòng của Dạ Quân Ly mọc lên một lửa giận vô danh.
Hắn để Dạ Mạch Hàn chuẩn bị một gian sương phòng, bất quá là cho nhị ca hắn một nhắc nhở. Nữ nhân này chỉ có thể là của hắn, ai cũng đừng hòng muốn!
Trong giây lát Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, mới phản ứng được xảy ra chuyện gì. Bên tai nàng nhất thời đỏ lên, trong lúc nhất thời tư tự cũng theo rối loạn, đợi nàng thanh tỉnh muốn ghê tởm người này, mới phát hiện nàng căn bản là không thể động đậy.
“Dạ Quân Ly, ngươi chính là đối đãi ân nhân cứu mạng như thế?” Mạnh Thanh Hoan nộ, một bụng ủy khuất.
Sai, nàng tại sao phải ủy khuất a, trước nàng cũng không phải từng hôn qua Dạ Quân Ly sao? Thế nhưng. . . Vì sao tâm sẽ loạn như vậy?
Không được, lãnh tĩnh, nàng phải tĩnh táo! Nàng hoàn thành sứ mệnh này là phải trở về, quyết không thể cùng hắn có dính dấp, càng không thể thua trên tay của yêu nghiệt này.