Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 469 Hứa Ta Kiếp Sau Đi
CHƯƠNG 469: HỨA TA KIẾP SAU ĐI
Dịch giả: Luna Wong
Đuôi lông mày của Dạ Quân Ly khẽ động, một tia đau xót từ trên mặt xẹt qua, hắn nắm cánh tay trái có chút đau đớn, bất động thanh sắc đứng lên.
“Lăng Túc, chờ con ngựa này nghỉ xong ngươi mới chạy đi, ta đi trước!” Thanh âm của Dạ Quân Ly không cho phép phản kháng, hắn không đợi Lăng Túc đáp lại, liền chợt nhảy nhảy lên con ngựa kia của Lăng Túc, vung dây cương nghênh ngang rời đi.
Khắp bầu trời đại tuyết, chỉ còn thanh âm lo lắng của Lăng Túc hướng về phía bóng lưng vương gia nhà bọn họ hô to: “Vương gia…”
Nhưng thân ảnh kia vẫn tiêu thất ở trong khắp bầu trời đại tuyết.
Lăng Túc đứng ở trong tuyết mang mang, nhẹ nhàng lắc đầu, hắn biết nỗi nhớ của vương gia nhà bọn họ như mũi tên, nhưng liều mạng chạy trở về như thế thì phải làm thế nào đây?
Sớm biết không bỏ xuống được, lúc đầu cần gì phải tự mình áp giải lương thảo để giúp nạn thiên tai? Vương gia nhà bọn họ, vì tiểu cửu, đã thành phong ma rồi!
…
Y cốc.
Bóng đêm tiệm sâu, nhưng trên giường hẹp Trường Lan vẫn không có thức tỉnh, ban ngày hắn phát sốt, cũng may cũng không phải rất nghiêm trọng.
Hôm nay sốt cao đã lui, nhưng Trường Lan như trước hôn mê.
Ôn Chính Khanh nói, nếu như qua đêm nay Trường Lan vẫn không thể tỉnh lại, vậy dữ nhiều lành ít!
Lòng Mạnh Thanh Hoan tràn đầy lo nghĩ lo lắng, nàng nắm thật chặt tay của Trường Lan, không ngừng ở nói chuyện với hắn: “Trường Lan, không nên ngủ, ngươi mau tỉnh lại a, ngươi không phải nói muốn kết hôn với ta sao? Trường Lan…”
Thanh âm của nàng tràn đầy nghẹn ngào, trên má tiều tụy dính đầy từng giọt lệ châu, theo gò má của nàng rơi vào trên mu bàn tay của Trường Lan.
Đột nhiên tay của Trường Lan khẽ động, tựa hồ là có tri giác, Mạnh Thanh Hoan mừng rỡ như điên, tiếp tục hô hắn: “Trường Lan, ngươi nhìn ta một chút, ta là tiểu cửu a, ta là tiểu cửu của ngươi a, ngươi mở mắt nhìn ta một chút!”
Tựa hồ là nghe được Mạnh Thanh Hoan đang gọi, trên giường hẹp mí mắt của Trường Lan giật giật, chậm rãi mở mắt.
Nhìn Trường Lan thức tỉnh, Mạnh Thanh Hoan đầy mặt lệ ngân không được khống chế khóc lên, không ngừng hô tên của hắn: “Trường Lan, Trường Lan…”
Trường Lan hư nhược giật giật môi, thanh âm mang theo thở dài nhàn nhạt: “Nha đầu ngốc, đừng khóc, ta không phải đã tỉnh lại rồi sao!”
Mạnh Thanh Hoan cực lực chịu đựng cái loại cảm giác vui mừng kích động này đáy lòng, ép lệ ở viền mắt trở về, nàng không ngừng gật đầu khéo léo nói rằng: “Ta không khóc, ta đi gọi Ôn tiền bối đến.”
Vừa muốn đứng dậy, Trường Lan đột nhiên cầm tay nàng.
Bookwaves.com
Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại nhìn lại, nhìn đáy mắt ôn nhuận của Trường Lan lóe một chút quang mang, hắn lắc đầu nói: “Đợi lát nữa mới gọi sư phụ ta, ngươi nói chuyện với ta đi!”
“Nhưng ngươi mới tỉnh lại, đâu nhiều tinh lực nói chuyện như vậy?” Mạnh Thanh Hoan nói chuyện đưa tay dò xét trán của hắn, thấy nhiệt độ cơ thể của hắn bình thường nàng thoáng thở phào nhẹ nhỏm nói: “Có lời gì, chờ ngươi khỏe chúng ta lại nói.”
Trường Lan mím môi, gật đầu nhận lời nàng.
Mạnh Thanh Hoan khẽ mỉm cười nói: “Ta đi một chút sẽ trở lại.” Lúc nói chuyện nàng vội vội vàng vàng ra ngoài gọi Ôn Chính Khanh đến.
Ôn Chính Khanh chẩn mạch cho Trường Lan, thấy mạch tượng của hắn vững vàng rất nhiều, hắn than nhẹ một tiếng nói: “Tỉ mỉ tu dưỡng một tháng liền không có gì đáng ngại, đợi thuốc uống xong thì nghỉ ngơi đi.”
“Tạ ơn sư phụ.” Trường Lan ôn thanh nói rằng.
Ôn Chính Khanh nhìn hắn hai mắt, không nói thêm gì xoay người đi ra ngoài.
Không bao lâu Mạc Thượng Tà đưa thuốc tiến đến, hắn thấy tinh thần của Trường Lan không tệ, cũng không nói thêm gì, buông thuốc xuống liền thức thời rời đi.
Trong phòng chỉ còn Mạnh Thanh Hoan và Trường Lan hai người.
Mạnh Thanh Hoan bưng thuốc của Trường Lan, múc một muỗng đặt ở bên môi thổi thổi lập tức đút cho Trường Lan.
Trường Lan uống từng miếng từng miếng thuốc Mạnh Thanh Hoan đút cho hắn, đột nhiên nói: “Tiểu cửu, ngươi hẹn với ta kiếp sau đi!”