Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 42 Chương 42 Hồng Môn Yến 1
CHƯƠNG 42: HỒNG MÔN YẾN 1
Editor: Luna Huang
Tâm trạng của Mạnh Thanh Hoan chảy qua một trận tình cảm ấm áp, không nghĩ tới Dạ Quân Ly là người thận trọng như thế.
Hoàng cung là địa phương nào? Bao nhiêu oan hồn tụ không tiêu tan! Vạn nhất nàng ở trong cung thấy cái gì không nên thấy, hai tròng mắt biến sắc, như vậy cái mạng nhỏ của nàng thực sự khó giữ được.
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Quân Ly, đang cùng Dạ Quân Ly đầu mày đuôi mắt quấn quít cùng một chỗ.
Ánh mắt của hai người va chạm hình như có hỏa hoa nổi lên trong mắt của bọn họ sinh ra một mảnh gợn sóng, cơ hồ là cũng trong lúc đó hai người đều tự thu hồi đường nhìn, không khí này nhất thời lúng túng một chút.
Mạnh Thanh Hoan cúi đầu có chút thất thố, chợt nghe thanh âm của tiểu tử Ngọc Phi Trần truyền tới.
“Tam ca, tam ca, chuyện của ngự sử đài buộc Mạnh thượng thư ngươi biết chưa? Việc này vừa nhìn liền là hướng về phía ngươi tới, tam ca ngươi có cách đối phó chưa?” Ngọc Phi Trần thấy thân ảnh của Dạ Quân Ly liền chạy tới, vẻ mặt lo lắng hỏi thăm.
Dạ Quân Ly biết Ngọc Phi Trần là thật lo lắng hắn, hắn đưa tay vỗ vỗ vai của Ngọc Phi Trần nói: “Yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ, đợi tịch yến không chuẩn mở miệng vì ta biện giải, biết không?”
Ngọc Phi Trần vặn mi, có chút ủy khuất nhìn Dạ Quân Ly, nhưng thấy thần sắc của Dạ Quân Ly kiên định giọng nói lộ ra uy nghiêm, hắn không dám không nghe, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, cực không tình nguyện ứng tiếng.
Mạnh Thanh Hoan cười cười, Ngọc gia tiểu công tử này mặc dù có chút tính tình trẻ con, nhưng đối với Dạ Quân Ly lại xuất phát từ nội tâm.
Ba người vừa đi vừa nói, khi đi ngang qua Tuyên Chính điện, mâu quang của Dạ Quân Ly hơi dừng lại một chút, nhìn thoáng qua trên đại điện.
Mạnh Thanh Hoan phóng nhãn nhìn lại, đại điện nguy nga đứng vững trên thềm bạch ngọc thạch thật cao, nơi đó là tượng trưng quyền lợi, là địa phương mỗi nam nhân đều muốn nghỉ chân.
Nhưng Mạnh Thanh Hoan biết, Dạ Quân Ly từ tử mà phục sinh vẫn không có thượng triều, chức vị trên tay hắn sau khi hắn chết liền chuyển giao cho người khác, hôm nay Dạ Quân Ly có thể nói là một vương gia nhàn tản.
Ngọc Phi Trần nhìn Tuyên Chính điện một mắt, thanh âm oán trách nói: “Tam ca, thân ngươi chẳng lẽ còn chưa điều dưỡng tốt? Ngươi nếu trong triều đình, ai lại dám liều mạng để hãm hại ngươi?”
Hắn hít một tiếng, ánh mắt ai lãnh nhìn về phía Dạ Quân Ly hỏi: “Tam ca, chuyện này là không phải là cùng cha ta hữu quan chứ?”
Dạ Quân Ly lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh như lúc ban đầum vừa đi vừa nói chuyện :” Việc này không quan hệ Ngọc gia, Trương Tấn Phong của ngự sử đài là người của an quốc công, mà đích nữ an quốc công Đồng Xương quận chúa có hôn ước với thái tử. Vì tương lai của nữ nhi mình, an quốc công nhất định phải bảo trụ vị trí của thái tử, bởi vậy bổn vương chính là chướng ngại vật lớn nhất của hắn!”
Mạnh Thanh Hoan ở một bên lẳng lặng nghe, theo nàng biết, an quốc công này là huynh đệ khác họ cùng đương kim thánh thượng giành chính quyền, ở trong triều coi như là hết sức quan trọng.
Vọng Thư Uyển.com
Dưới trướng có An quốc công có một nam một nữ, nữ nhi Đoạn Thiên Vũ được phong vi Đồng Xương quận chúa, cùng thái tử đã có hôn ước. An quốc công muốn bảo trụ hoàng hậu vị tương lai của nữ nhi mình, nhất định phải diệt Dạ Quân Ly uy hiếp đông cung vị của thái tử!
Mạnh Thanh Hoan không khỏi thầm than, an quốc công cùng Ngọc gia đều là con ông cháu cha, hai nhà này ở kinh thành chính là thế tộc đại gia, làm sao có thể dễ dàng rung chuyển?
Nàng than nhẹ một tiếng, thu liễm tâm tư, ngẩng đầu nàng thấy bọn họ đã đi tới Quan Tinh thai, nơi thiết yến.
Xa xa nhìn lại, có một thân ảnh trắng thuần thật cao đứng vững trên Quan Tinh thai nhìn về nơi xa xăm, gió mát phất qua thổi bay góc áo hắn.
Mạnh Thanh Hoan không biết Dạ Mạch Hàn đứng ở nơi đó đang nhìn cái gì, liền tò mò hỏi: “Kính Vương đây là đang nhìn cái gì?”
Môi mỏng của Dạ Quân Ly hơi nâng, nói ra hai chữ: “Lãnh cung!”
Ánh mắt của hắn trầm xuống, ý bảo Mạnh Thanh Hoan cùng Ngọc Phi Trần chờ tại chỗ, bản thân đi tới phía hắn(DMH).