Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 273 Chương 273 Kiếm Bát Nổ Trương
CHƯƠNG 273: KIẾM BÁT NỔ TRƯƠNG
Editor: Luna Huang – giương cung bạt kiếm
Tay của Mạnh Thanh Hoan cứng đờ, nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Tầm Dương mặc long bào minh hoàng sắc, uy nghiêm đại khí đi về phía bọn họ, thị nữ thị vệ chung quanh quỳ đầy đất, duy chỉ có mấy người bọn họ thản nhiên ngồi, không hề động.
Dạ Quân Ly nâng mi mắt, mâu quang yêu dị lóng lánh nhiều đốm lửa, nhìn nam nhân huy hoàng đứng ở trong bóng đêm, khẽ cười nói: “Có y tiên công tử Trường Lan ở, bổn vương có gì phải sợ.”
Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan khẽ động, yêu nghiệt này, thật đúng là không biết xấu hổ!
Bất quá như đã nói qua, yêu nghiệt này là một hoạt tử nhân, bất kể là độc dược hay kiếm thương đối với hắn tựa hồ cũng tựa hồ cũng không có ảnh hưởng, chỉ cần thông linh ngọc trên người của hắn không vấn đề, nàng ở bên người, yêu nghiệt này chính là thiên hạ vô địch a!
Mi tâm của Tiêu Tầm Dương hơn cau, ngẩng đầu, tương giao với tầm mắt của hắn.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tầm Dương thấy Dạ Quân Ly, trực diện tương đối như vậy!
Hài tử của nữ nhân mình yêu cùng người khác sinh ra, khí phách này, thế tư này, uy phong này, quả nhiên đều cực kỳ giống một người!
Nhưng Dạ Quân Ly càng giống, tim của hắn càng đau nhức.
“Nguyên lai Hiên vương cũng là một người nơi nơi dựa vào người khác, trẫm còn tưởng rằng ngươi có bản lãnh gì?” Đáy mắt của Tiêu Tầm Dương chẳng đáng sâu đậm, mâu quang trầm trầm liễm gợn sóng cuộn trào mãnh liệt, âm lãnh đen tối.
Dạ Quân Ly hừ cười một tiếng, mâu quang hơi rũ, mạn bất kinh tâm vuốt ống tay áo, thanh âm miễn cưỡng nói: “Bổn vương không có bản lãnh gì, nên cũng chỉ có thể trở thành nỗi nhục, đau nhức đáy lòng của một số người mà thôi!”
Nói hắn ngẩng đầu hơi lộ ra khiêu khích nhìn Tiêu Tầm Dương một mắt, khóe môi còn tràn đầy một nụ cười mị hoặc.
Tiêu Tầm Dương nghe lời này quả nhiên tức giận không ngớt, gân xanh trên trán nhảy đành đạch, một đôi tay nắm chặt, toàn thân tản ra lệ khí khiếp người.
Thanh âm âm lãnh kia từ trong kẻ răng nặn ra: “Dạ Quân Ly, đừng tưởng rằng ngươi và Lăng nhi là bằng hữu, trẫm cũng không dám giết ngươi!”
Mạnh Thanh Hoan chỉ một thoáng cũng cảm giác khí tức mãnh liệt áp bách tản ra, xung quanh một mảnh tĩnh mịch, mà tình thế giương cung bạt kiếm này hết sức căng thẳng, phảng phất trong khoảnh khắc hai người sẽ đánh nhau.
Thậm chí Thậm chí cũng không kịp suy nghĩ sâu xa, Lăng nhi mà Tiêu Tầm Dương nói là ai?
Liền nghe thanh âm lạnh lùng lăng liệt của Trường Lan nói: “Phụ hoàng, ngươi đây là muốn buộc nhi thần hận ngươi sao?”
Sắc mặt Mạnh Thanh Hoan cứng đờ, mâu quang hàm chứa khiếp sợ, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Trường Lan!
Phụ hoàng?
Vọng Thư Uyển.com
Trường Lan hắn là… Chân mày của Mạnh Thanh Hoan nhíu càng sâu, tư tự có chút hỗn loạn, nàng kinh ngạc nhìn bọn họ.
Tiêu Tầm Dương đưa mắt rơi vào chỗ Trường Lan, dừng lại một lát sau, hắn tự giễu cười, thanh âm có chút thê lương nói: “Lăng nhi, từ lúc ngươi hồi cung trẫm ngóng trông gọi ta một tiếng phụ hoàng, lại không nghĩ rằng, dĩ nhiên sẽ là dưới tình huống như vậy.”
Hắn nhắm mắt, trên mặt tràn đầy u sầu, đáy lòng càng khổ sáp vô tận.
Hắn làm sao không muốn làm người cha tốt, chỉ là nhi tử này của hắn, cái gì cũng không chịu nói với hắn.
Nếu không phải là hắn phát hiện Tô Trầm Ương trong đông cung dịch dung giả trang làm thái tử, hắn còn không biết Trường Lan dĩ nhiên tự ý ly khai đông cung, hơn nữa chẳng biết đi đâu.
Dưới lo lắng, hắn mới có thể đi chất vấn nữ nhi mình, mới biết được quan hệ giữa Trường Lan và Dạ Quân Ly, càng làm cho hắn hết ý là, Trường Lan dĩ nhiên cầm nhật nguyệt thạch, đi cứu nhi tử của Vu Phất Vân!
Thậm chí, nhi tử này nguyện ý gặp lại hắn, dĩ nhiên cũng là bởi vì Dạ Quân Ly!
Tiêu Tầm Dương chợt mở hai mắt ra, lửa giận đáy mắt bốc lên.
Dạ Quân Ly, Dạ Quân Ly, Dạ Quân Ly!
Cái tên để hắn điên cuồng.
Nghiệt duyên, thực sự là nghiệt duyên a!
Vết bẩn hắn một lòng muốn xóa, lại hảo hữu chí giao của nhi tử của mình, hắn thâm tư thục lự một đêm, vì Lăng nhi của hắn, hắn quyết định, dự định buông tất cả, tiếp thu hiện thực.
Nhưng…
“Phụ hoàng, hận trong đáy lòng ngươi đến tột cùng khi nào mới có thể từ bỏ? Thật chẳng lẽ ngươi muốn cho Vu Phất Vân hận ngươi mới bằng lòng bỏ qua sao?” Mâu quang của Trường Lan thật sâu, nói năng có khí phách chất vấn hắn.
Tiêu Tầm Dương nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khóe môi hắn khẽ động, đang muốn mở miệng, đã cảm thấy bên cạnh tựa hồ có một đạo gió lạnh xẹt qua, còn kèm theo mũi kiếm hàn quang u lãnh, xông thẳng đến người đối diện.
“Cẩn thận!” Dạ Quân Ly tay mắt lanh lẹ, đột nhiên ôm hông của Mạnh Thanh Hoan nghiêng người tránh, thuận thế một cước đá thị vệ ra, lôi kéo Mạnh Thanh Hoan lui về phía sau vài bước.
Mạnh Thanh Hoan kinh hoảng chưa định, còn không biết rõ đến tột cùng chuyện gì xảy ra.
Dạ Quân Ly ôm thật chặt nàng, ánh mắt hai người đồng thời nhìn xuống chỗ thích khách kia rơi xuống, chỉ là khi thấy người nọ, chỉ một thoáng, biểu tình trên mặt bọn họ đều là cả kinh!