Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 23 Chương 23 Chỉ Có Đại Họa
CHƯƠNG 23: CHỈ CÓ ĐẠI HỌA
Editor: Luna Huang
Ngay thời gian Mạnh Thanh Hoan có điều nghi ngờ, lại nghe thanh âm có chút lãnh ngạo của Phong Nguyệt Bạch chậm rãi vang lên: “Mạnh cô nương, ta nhìn tướng mạo của ngươi thấy ấn đường của ngươi phát xanh, đã nhiều ngày chỉ đại họa nguy hiểm cho thân tộc.”
Mạnh Thanh Hoan bỗng nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Nguyệt Bạch.
Dạ Quân Ly bước nhanh tới, hắn hơi híp mắt một cái trầm giọng vấn: “Nguyệt Bạch, có thể có phương pháp hóa giải?”
Phong Nguyệt Bạch chỉnh đốn trang phục khom người hành lễ, cử chỉ của hắn thanh nhã có quân tử phong, mà thanh âm cũng ôn hòa một chút: “Vương gia, Mạnh cô nương mệnh cách vô song, lại là thụ thượng thiên chi phúc đức phù hộ, phải có quý nhân tương trợ. Về phần có thể không có thể tìm được người này không, còn phải xem tạo hóa của Mạnh cô nương.”
Lời nói của hắn khéo đưa đẩy đến cực điểm, ý tứ chính là chỉ có Mạnh Thanh Hoan tìm được vị quý nhân này mới có thể hóa hiểm vi di!
Dạ Quân Ly đang muốn hỏi gì, Mạnh Thanh Hoan lại nắm chặt cánh tay của hắn, ngăn Dạ Quân Ly lại. Khóe mắt nàng mang theo một tiếu ý thanh nhược nói với Phong Nguyệt Bạch: “Đa tạ Phong công tử nhắc nhở.”
Phong Nguyệt Bạch khẽ gật đầu không cần phải nhiều lời nữa.
Một bên Dạ Mạch Hàn đột nhiên che miệng lại thấp giọng ho khan vài tiếng, Dạ Quân Ly nhìn về phía Dạ Mạch Hàn ân cần hỏi: “Nhị ca, bệnh của ngươi lúc nào cũng phản phản phục phục không thấy khá hơn sao?”
Dạ Mạch Hàn ho khan một hồi lâu mới chậm rãi ngừng, hắn mỉm cười lắc đầu, thanh âm ôn nhã trầm thấp dễ nghe như gió xuân mười dặm say lòng người: “Chỉ là ngẫu cảm phong hàn, không có gì đáng ngại. Hôm qua biết được tam đệ được trời xanh mông phúc tử mà phục sinh, nên chúng ta không hẹn mà cùng đến đây muốn dính chút phúc khí.”
Hắn nhẹ giọng cười, phong tư ôn nhã giống trích tiên vậy, trên mặt tái nhợt không thấy huyết sắc, chọc người đau lòng.
Vọng Thư Uyển.com
Ngọc Phi Trần còn có chút tính tình trẻ con, hắn sớm hiếu kỳ Dạ Quân Ly cùng Mạnh Thanh Hoan là thế nào tử mà phục sinh, thấy bọn họ thấy bọn họ nhắc tới chuyện này liền có hăng hái: “Đúng vậy, tam ca ngươi mau nói với chúng ta đi, các ngươi là thế nào phục sinh? Hiện tại trên phố nghe đồn nói tam ca được thiên thần thỉnh đi làm khách, có thật không?”
Mạnh Thanh Hoan cố nén cười nhìn về phía Ngọc Phi Trần, Ngọc gia tiểu công tử này vẫn là thiếu trầm ổn, có chút tính tình trẻ con.
Dạ Quân Ly đạm đạm nhất tiếu, nói rằng: “Ở đây gió lớn, thân thể nhị ca không tốt, vẫn là đến phòng khách mới nói.”
Đoàn người chuyển đến phòng khách, Dạ Quân Ly gọi người đi lấy tảo thiện, năm người ngồi chung một chỗ vừa ăn cơm vừa trò chuyện, bầu không khí coi như hòa hợp.
Trong lúc nói chuyện, Mạnh Thanh Hoan cũng không phát hiện ba người bọn họ có mục đích gì, đơn giản chính là vội tới chúc Dạ Quân Ly, chúc mừng hắn sống lại.
Làm phiền nửa ngày, ba người này mới rời đi.
Bọn họ vừa đi, một lòng thắt chặt của Mạnh Thanh Hoan mới thư hoãn một ít, nàng tĩnh tọa trong phòng khách, trầm tư lời Phong Nguyệt Bạch nói lúc nãy.
Dạ Quân Ly tiễn khách trở về, đã nhìn thấy thái hư của Mạnh Thanh Hoan như đi vào cõi thần tiên, hắn hơi nhíu mày đi tới hỏi: “Còn đang suy nghĩ lời của Nguyệt Bạch nói lúc nãy?”
Mạnh Thanh Hoan tùy ý cười, tay nhỏ bé nhu nhược không có xương vuốt ve hoa văn trên ống tay áo nói: “Ta đang suy nghĩ tai hoạ này là trời giáng hay người lam?”
Dạ Quân Ly trầm mặc một hồi, mi tâm của hắn hỏi nhíu lên, trên mặt lạnh lùng xẹt qua một vẻ kinh dị, đôi mắt đào hoa kia hơi nheo lại, khí tức nguy hiểm vô hình tản ra.
“Trên đời này nếu có người dám bất lợi với ngươi, đó chính là cùng bổn vương vi địch.” Thanh âm khí phách bất dung trí nghi của hắn vang lên, phong tư bễ nghễ mà đứng chói mắt chước hoa.
Trong lòng Mạnh Thanh Hoan chấn động, nàng ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Ly, nỗ lực chế trụ ấm áp đáy lòng, lập tức cười khinh trào nói: “Đó là ta bây giờ đối với Vương gia mà nói là hữu dụng, bảo hộ ta chính là đang bảo vệ chính ngươi. Nếu như ta chỉ là một người râu ria với ngươi, hôm nay ngươi còn sẽ nói như vậy sao?”