Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 134 Chương 134 Bẩy Rập 1
CHƯƠNG 134: BẨY RẬP 1
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan an ủi Vệ Huyên, vội vàng phân phó Vân Thường: “Vân Thường, đi thỉnh đại phu, không, thỉnh Trường Lan công tử, nhanh.”
Nữ nhân này bệnh thực sự quá nghiêm trọng, đại phu cũng không biết có thể chữa hết hay không, vẫn là Trường Lan tương đối đảm bảo.
Vân Thường có chút do dự, hôm nay xuất môn một mình nàng tùy thị, nàng thực sự lo lắng để Mạnh Thanh Hoan ở tại chỗ này “Cô nương, một mình ngươi ở tại chỗ này nô tỳ lo lắng, không bằng…” Vân Thường còn chưa có nói xong, Mạnh Thanh Hoan liền cắt đứt nàng.
“Vân Thường, ta sẽ chiếu cố tốt cho mình, ngươi không cần lo lắng, nhanh đi mau trở về.” Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan không cần phản kháng để Vân Thường không thể nào cự tuyệt, nàng chỉ có thể hung hăng xoay người đi ra ngoài, bản thân có võ công trong người, vừa đi nhiều lắm nửa canh giờ.
Vân Thường đi rồi, Mạnh Thanh Hoan để Vệ Huyên múc nước, nàng vội vàng dùng khăn mặt để hạ nhiệt cho nương của Vệ Huyên, bận rộn một hồi, nữ nhân kia quả nhiên hạ sốt không ít, chỉ là vẫn còn đang hôn mê.
Vân Thường thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe Mạnh Thanh Hoan sau lưng đang gọi nàng.
“Tỷ tỷ uống nước.” Vệ Huyên cầm chén đi tới, thận trọng đưa cho nàng.
Mạnh Thanh Hoan thấy hài tử này hiểu chuyện như thế, không khỏi vui vẻ, nàng xoa xoa đầu của Vệ Huyên nói: “Cảm tạ Huyên nhi.” Nàng lại là có chút khát nước, liền nhận lấy cái chén uống hai hớp.
Vệ Huyên giơ một đôi mâu tử sáng trong suốt lên hướng về phía nàng cười: “Tỷ tỷ là người tốt, Huyên nhi trưởng thành nhất định phải báo đáp tỷ tỷ.”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này thật lòng vui vẻ, chỉ là trong lúc bất chợt nàng cảm giác được cả người bủn rủn vô lực, hai mắt hiện lên chìm chìm, cháng váng đầu hoa mắt, cái chén trong tay thoát khỏi tay nàng phịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Thân thể của nàng mềm mềm ngã xuống trên giường hẹp, bên tai chỉ có thanh âm kinh hoảng gọi nàng của Vệ Huyên: “Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy, tỷ tỷ!”
VọngThư Uyển.com
Trước khi hôn mê, trong óc Mạnh Thanh Hoan hiện lên thiên vạn loại tư tự, cuối cùng chỉ hóa thành một loại khả năng, nước này có chuyện. Thế nhưng Vệ Huyên còn tuổi nhỏ tại sao muốn hại nàng?
Mạnh Thanh Hoan vô lực tự hỏi, cuối cùng trầm trầm ngất đi.
Lúc này Mạnh phủ, Trường Lan đang phối dược trong dược phường, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Lưu Cảnh nóng nảy đi tới cầm một phong thư trong tay nói: “Không xong, cô nương đã xảy ra chuyện.” Hắn đưa lá thư này tới.
Trường Lan thả đồ trong tay xuống, vội vội vàng vàng tiếp nhận, mở ra, ngắn ngủn một hàng chữ có chút rồng bay phượng múa, lại đủ để nhìn thấy mà giật mình.
Không có kí tên, chữ viết qua loa, không biết thật giả.
“Ai đưa tới?” Trường Lan ngẩng đầu, mâu tử hơi sâu hỏi Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh trả lời: “Là quản gia, nói là một hài tử đưa qua đây, chỉ rõ cho ta.”
Trường Lan vuốt ve chữ viết trên thư, giữa hai lông mày sâu vài phần, trên thư nói Mạnh Thanh Hoan trong tay bọn họ, để Lưu Cảnh trong nửa canh giờ một mình đến Thanh Phong lâm, nếu là sai giờ, hoặc dẫn theo người, sẽ giết Mạnh Thanh Hoan.
“Lưu Cảnh, ngươi mau trở về vương phủ xem cô nương có ở không. Ta đến Thanh Phong lâm xem thực hư trước, nếu cô nương không ở vương phủ, đem phong thư này giao cho vương gia, hắn sẽ có đối sách tới cứu chúng ta.” Trường Lan trả lại thư cho Lưu Cảnh, lập tức từ trong hộp một bên lấy ra mặt nạ tiêm mỏng.
Lưu Cảnh biết Trường Lan dự định dịch dung thành hình dạng của mình đến Thanh Phong lâm, hắn có chút bận tâm: “Công tử, nếu như đây là thật, đây rõ ràng là hướng về phía ta, ngươi không thể…” Hắn lời còn chưa dứt, Trường Lan liền cắt đứt hắn.
“Lưu Cảnh, vết thương trên người ngươi còn chưa lành, đi chỉ sẽ mặc cho người bâm vầm. Ngươi yên tâm, ta sẽ cẩn thận, nếu như không muốn ta và Cửu nhi gặp chuyện không may, phải nắm chặt hồi vương phủ.” Khi nói chuyện, Trường Lan đưa mặt nạ thông thường cho Lưu Cảnh.
Trường Lan hành sự từ trước đến nay cẩn thận, hắn và Lưu Cảnh nếu trao đổi thân phận, tự nhiên phải không cho người hoài nghi.