Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ
Chương 90
Sau lần gặp mặt tình cờ với Thẩm Đại tại Milan, Tần Diệc liền chính thức bắt đầu lên kế hoạch xây dựng công ty người mẫu, hắn không đi gặp ngay nhà đầu tư tên Jones Macaulay kia mà là về nước điều chỉnh tài nguyên đang có trong tay.
Nếu chỉ có vài người như hắn, Kỷ Hàng Phong và Thẩm Đại thì cũng quá khó coi, tuy nhiên nếu như được anh em nhà họ Bách, Serre Geraint, John và Bùi Hàm Duệ hết sức duy trì, như vậy thì sự việc lại hoàn toàn khác.
Suốt hai năm nay, Tần Diệc từ một người mẫu vô danh dần dần bò đến vị trí siêu mẫu thế giới, thù lao thu được từ vô số lần catwalk, quảng cáo, đại diện cộng lại để trong ngân hang cũng đã không hề ít. Nếu hắn muốn mở một công ty trong nước thì cũng dư dật. Nhưng hiển nhiên là hắn cũng cũng không muốn mở công ty nhỏ. Nếu đã làm thì làm lớn luôn.
Tần Diệc đã gia nhập tổng cộng 3 công ty người mẫu, biết rõ hết các loai quy tắc trong nghề. Những người mà hắn quen biết, nhỏ thì từ những diễn viên quần chúng, người đại diện tự do, lớn thì đến người làm truyền thông lâu năm, chủ doanh nghiệp thời trang….. Bất tri bất giác, các mối quan hệ của hắn đã thành một mạng lưỡi chằng chịt.
Trong ngành thời trang, các mối quan hệ còn quan trọng hơn cả việc đầu tư tài chính. Nếu một công ty muốn làm lớn thì cái mà nó dựa vào không hẳn là vào việc những người mẫu dưới trướng kiệt xuất, phi phàm thế nào mà là có bao nhiêu chiêu số có thể quảng cáo bọn họ.
Hiện tại thì Tần Diệc đã có đầy đủ tự tin.
Bởi vì ngành thời trang trong nươc hiện tại cũng không quá phát triển, cả mức tiêu thụ, cả tố chất người mẫu lẫn các nhãn hiệu thời trang….. tất cả đều kém xa tiêu chuẩn quốc tế. Thậm chí là đa số các công ty người mẫu cũng đều không ra hồn, tài nguyên cho người mẫu trong cả nước thì hầu hết đều tập trung tại những công ty quản lý cực lớn, ví như Thiên Lộ, SX, còn cả công ty cũ của Tần Diệc là T&D.
Lúc trước còn ở trong nước chưa biết gì, hắn cảm thấy bản thân có thể đi vào T&D đã là quá giỏi rồi. Đến giờ, trong mắt Tần Diệc, T&D cũng chẳng khác gì mấy hàng quán ven đường.
Nhưng lạc hậu cũng có cái hay của lạc hậu, đó chính là áp lực cạnh tranh sẽ giảm đi nhiều. Tần Diệc cũng được lợi khá nhiều từ cái này.
Sau khi đã chuẩn bị tốt mọi thứ, dưới sự dẫn mối của Thẩm Đại, sau hai ngày chờ đợi ở Paris, cuối cùng thì Tần Diệc cũng gặp được ông Jones Macaulay tại một bữa tiệc rượu.
Thay vì nói là dẫn mối thì chi bằng nói là Thẩm Đại mặt dày, trăm phương nghìn kế muốn xuất hiện trước mặt Jones. Trình độ măt dày có thể nói là vượt qua mọi cảnh giới, quả thật là so với lúc Tần Diệc cố gắng gây sự chú ý với Serre chỉ hơn chứ không kém.
Bữa tiệc rượu này là do một thương nhân nổi tiếng trong giới thời trang tổ chức. Khách mời ở đây không ai không phải người có uy tín, có tiếng tăm trong giới. Bữa tiệc như vậy mà vẫn bị Thẩm đại trà trộn vào, không thể không nói, xét về mặt nào đó thì người này rất thần thông quảng đại.
“Đây đã là lần thứ ba tôi nói với anh những lời này, anh Thẩm. Anh không thể thuyết phục được tôi.” Người nói chuyện là một ông lão tinh thần quắc thước, mái tóc bạc được chải ngay ngắn, trên người là một bộ tây trang định chế xa xỉ. Ông có đôi mắt sâu hoắm nhưng sáng ngời, nếp nhăn trên mặt cũng không nhiều. Bồi bàn đi qua, Jones tiện tay lấy cho mình một ly Champagne.
“Ngày Macaulay, lần này thì khác, tôi cam đoan với ngài, chỉ cần cho tôi ba phút, mời ông gặp ông chủ của tôi.” Thẩm đại không quá quan tâm tới việc bị từ chối, thuận tiện lấy một chén rượu cho mình, như thể bản thân cũng chính là một nhân vật có quyền có thế.
Chung quanh đã có không ít người chú ý tới Thẩm Đại vì phong cách chả giống ai, ánh mắt của họ thường mang theo chút khinh thường.
Tuy rằng bị Thẩm đại quấy rầy đến phát phiền, Jones vẫn thể hiện phong cách quý ông của mình, cực nho nhã, lễ độ nói: “Rất xin lỗi, anh Thẩm, ba phút trong miệng anh thật sự không đáng tin. Trừ phi ông chủ của anh không phải diễn viên nào đó anh thuê về, những người mà anh nói là hiểu biết nhiều kia may ra mới là thật.”
Nghe được lời nói chuyện của bọn họ, đã có người cười lên tiếng. Mọi người kết luận được hóa ra đây là tên lừa đảo đã mấy lần quấy rầy nhà đầu tư nhằm lừa tiền. Thậm chí họ hy vọng nhân viên an ninh có thể đuổi cái tên đều này ra khỏi bữa tiệc.
“Mong ngài tin tôi lần này…..”
Jones bất đắc dĩ cắt ngang: “Anh Thẩm, dừng lại được rồi. Thời gian của tôi rất quý giá, anh con chưa xứng để chiếm dụng nó.
“Như vậy tôi thì sao? Ngài Macaulay.”
Một âm thanh trầm thấp đầy tự tin truyền tới, Jones kinh ngạc xoay người. Đập vào mắt là chiếc cà vạt màu Champagne được thiết kế độc đáo của đối phương, sau đó ngước mắt lên mới nhìn thấy hình dáng của người kia, ông chỉ càm thấy đối phương rất quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.
Cây đèn chum hoa lệ trên đầu tỏa xuống thứ ánh sáng mê người, đối phương tự nhiên vươn ra tay phải về phía Jones, ông cũng theo bản năng nâng tay đáp lại.
Jones cẩn thận đánh giá người đàn ông xa lạ trước mặt. Tóc đen, mắt đen, đẹp trai, cao ráo, trong mắt mang theo phong vận đặc hữu của người Trung Quốc. Sau lưng hắn còn phân biệt đứng một nam một nữ, nam mặc tây trang, giày da, khuôn mặt nghiêm túc, nữ xinh đẹp, uyển chuyển, từ dáng vẻ đển khí chất đều khá bất phàm.
“Xin hỏi anh là?” Có lẽ là khí chất và khí thế cao hơn Thẩm Đại rất nhiều, thái độ của Jones đối với hắn cũng tốt hơn rất nhiều, giọng điệu cũng cẩn thận hơn hẳn.
Tần Diệc còn chưa mở miệng, Thẩm Đại đã xông về phía trước một bước, cười tủm tỉm giới thiệu: “Vị này chính là ông chủ của Tôi. Ông chủ của tôi tên là Tần Diệc, có lẽ ngài đã từng nhìn thấy anh ấy trên bìa tạp chí VLA kỳ trước.”
“À, hóa ra là Tần tiên sinh.” Nói như vậy thì Jones cũng có chút ấn tượng. Gần đây trong giới thời trang có một người mẫu nam là Hoa kiều đang rất nổi tiếng, có vè như chính là người trước mắt. Nhưng ông chủ trong miệng Thẩm Đại hóa ra lại là người này, vậy cũng có chút ý tứ.
Jones cân nhắc trong lòng một chút, rồi thầm lắc đầu nói: “Nếu anh muốn bàn chuyện đầu tư công ty người mẫu với tôi, chỉ sợ tôi phải nói lời xin lỗi thôi. Tuy rằng cũng từng có người đang làm người mẫu đổi nghề sang mở công ty, thế nhưng anh phải biết, đã làm thì phải làm lớn, tôi không có hứng thú với việc đầu tư quy mô nhỏ.”
“Trước không có không có nghĩa là sau này không có.” Tần Diệc mỉm cười, dùng ngữ điệu vững vàng, không nhanh không chậm nói: “Người đại diện Serre Geraint từng nói với tôi: Thực lực chính là cơ hội. Đầu tư đúng hạng mục thì có thể thắng một lần, còn nếu đầu tư đúng người thì có thể thắng lâu dài. Tôi nghe nói rằng ngài Macaulay có ánh mắt cực kỳ tinh tường, sao lần này ngài lại chỉ tư duy dựa theo những kinh nghiệm trước đó?”
Jones nhìn hắn, chậm rãi lộ ra biểu cảm trầm tư. Tần Diệc cũng không thúc giục, chỉ ở bên cạnh chờ đợi.
Một lát sau, Jones rốt cuộc chịu cho hắn cơ hội, gật gật đầu nói: “Vậy thì, anh có thể thử thuyết phục tôi, tuy nhiên tôi sẽ chỉ cho anh 3 phút thôi.”
Nhìn Tần Diệc thong dong nói chuyện cùng Jones, nụ cười trên mặt Thẩm Đại càng lúc càng lớn. Anh ta nhịn không được mà dùng khuỷu tay huých huých Kỷ Hàng Phong, có chút hưng phấn hạ giọng nói: “Ngài Serre thật không hổ là thần tượng của tôi, người mẫu mà ngài ấy bồi dưỡng quả thật vượt trội.”
Khóe miệng Kỷ Hàng Phong hơi giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không, anh hiểu lầm rồi, tám phần là cái tên Tần Diệc kia thuận miệng bịa ra…..”
“…..Tình huống đại khái là như vậy, những công ty hàng đầu trong nước là như tôi đã nói với ngài. Nếu sau đó ngài lại nhúng tay thì phí tổn quá lớn, tôi tin tưởng tôi là lựa chọn tốt nhất mà ngài có.” Nói là ba phút, trên thực tế hai người đã nói chuyện hơn mười phút. Xét từ biểu tình của Jones thì tình huống có vẻ lạc quan, Tần Diệc không dấu vết ra hiệu với đám người Bách Vi.
Bách Vi lập tức thông minh đi ra, đưa lên một bản kế hoạch đã được chuẩn bị từ trước, hào phóng nói: “Ngài Macaulay, mời ngài xem kỹ bản kế hoạch này. Lần sau chúng tôi xin được gặp ngài một lần nữa, mong ngài sẽ cho cơ hội.”
“Tôi sẽ xem xét.” Jones tiếp nhận bản kế hoạch, lơ đãng nhìn lướt qua cô gái. Ông sững lại, ngẩng đầu nhìn kỹ đối phương, nghi hoặc hỏi: “Có phải tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi không?”
Ánh mắt Bạch Vi chợt lóe, hàm súc cười nói: “Tên tôi là Bách Vi, là thư ký của ông chủ. Gia đình tôi có làm về ngành truyền thông tại Mỹ, có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
“Bách…..” Jones suy tư một hồi, bỗng nhiên nghĩ tới năm trước khi hợp tác cùng Nhà xuất bản K của Mỹ có gặp được cô công chúa nhỏ này trong yến hội nhà họ Bách.
Nếu nói việc gặp Tần Diệc do Thẩm Đại dẫn mối chỉ khiến ông thoáng kinh ngạc thì hiện tại ông thực sự chấn kinh. Xem ra sau lưng người đàn ông Đông Phương thần bí này còn cất dấu không thiếu kinh hỉ.
Nghĩ nghĩ, Jones Macaulay sửa lời nói: “Không bằng bây giờ chúng ta hẹn thời gian buổi gặp tiếp theo luôn đi.”
Thẩm Đại và Kỷ Hàng Phong liếc nhau, từ trong mắt đối phương, họ thấy được sự vui mừng đến phát điên.
Mà Tần Diệc đứng đó thì không hề biểu hiện ra sự phấn khích, ngược lại cực kỳ nghiêm túc, phối hợp với Bách Vi kẻ xướng người họa, thành công tạo nên ấn tượng thần bí cực kỳ khắc sâu trong lòng nhà đầu tư này.
Tạm biệt Jones, Tần Diệc vẫn giữ bộ dáng đầy ra vẻ kia, thanh thản xuyên qua rừng khách mời, đè nặng âm thanh, dùng tiếng Trung hỏi: “Hôm nay biểu hiện của tôi thế nào?”
Thẩm Đại giơ ngón cái với hắn, thành tâm khen: “Thật sự là quá giỏi, so với diễn viên hạng 3 như tôi thì mạnh hơn nhiều.”
“…..Anh có thể nói dễ nghe hơn được không?”
Khi đã có một khởi đầu tốt đẹp thì việc hợp tác sau đó là cực kỳ thuận lợi. Sau khi việc hợp tác giữa bọn họ đã được xác định, Jones và Tần Diệc cũng nói chuyện với nhau thoải mái hơn rất nhiều. Ông còn tỏ vẻ một thời gian nữa sẽ tới Trung Quốc du lịch cùng cháu gái, thuận tiện khảo sát thị trường Trung Quốc luôn. Lúc ấy Tần Diệc cũng không nghĩ nhiều, chỉ tỏ vẻ rất hoan nghênh.
Sau này hắn mới phát hiện, thế giới này đó đôi khi thật nhỏ.
Lúc Tần Diệc vác theo rương hành lý mở cửa ra, Bùi Hàm Duệ đang ngồi trên sô pha xem TV, miệng tươi cười nói chuyện điện thoại, tâm tình có vẻ cực tốt. Thấy Tần Diệc đã về, anh lập tức vẫy vẫy tay với hắn.
“Chuyện gì mà vui thế?”
Tần Diệc đá bay dép lê ngồi xuống bên cạnh anh. Bùi Hàm Duệ nói với Trương nhị câu cuối “Làm tốt lắm” rồi cúp máy, chỉ chỉ hình ảnh đang chiếu trực tiếp trên TV.
Người đàn ông trung niên trên màn hình đang bị cả đám phóng viên bao vây, mặt tối sầm, chẳng phải chính là nhân vật còn lại trong scandal sao chép thiết kế, Ngu Phạm hay sao?
Nếu chỉ có vài người như hắn, Kỷ Hàng Phong và Thẩm Đại thì cũng quá khó coi, tuy nhiên nếu như được anh em nhà họ Bách, Serre Geraint, John và Bùi Hàm Duệ hết sức duy trì, như vậy thì sự việc lại hoàn toàn khác.
Suốt hai năm nay, Tần Diệc từ một người mẫu vô danh dần dần bò đến vị trí siêu mẫu thế giới, thù lao thu được từ vô số lần catwalk, quảng cáo, đại diện cộng lại để trong ngân hang cũng đã không hề ít. Nếu hắn muốn mở một công ty trong nước thì cũng dư dật. Nhưng hiển nhiên là hắn cũng cũng không muốn mở công ty nhỏ. Nếu đã làm thì làm lớn luôn.
Tần Diệc đã gia nhập tổng cộng 3 công ty người mẫu, biết rõ hết các loai quy tắc trong nghề. Những người mà hắn quen biết, nhỏ thì từ những diễn viên quần chúng, người đại diện tự do, lớn thì đến người làm truyền thông lâu năm, chủ doanh nghiệp thời trang….. Bất tri bất giác, các mối quan hệ của hắn đã thành một mạng lưỡi chằng chịt.
Trong ngành thời trang, các mối quan hệ còn quan trọng hơn cả việc đầu tư tài chính. Nếu một công ty muốn làm lớn thì cái mà nó dựa vào không hẳn là vào việc những người mẫu dưới trướng kiệt xuất, phi phàm thế nào mà là có bao nhiêu chiêu số có thể quảng cáo bọn họ.
Hiện tại thì Tần Diệc đã có đầy đủ tự tin.
Bởi vì ngành thời trang trong nươc hiện tại cũng không quá phát triển, cả mức tiêu thụ, cả tố chất người mẫu lẫn các nhãn hiệu thời trang….. tất cả đều kém xa tiêu chuẩn quốc tế. Thậm chí là đa số các công ty người mẫu cũng đều không ra hồn, tài nguyên cho người mẫu trong cả nước thì hầu hết đều tập trung tại những công ty quản lý cực lớn, ví như Thiên Lộ, SX, còn cả công ty cũ của Tần Diệc là T&D.
Lúc trước còn ở trong nước chưa biết gì, hắn cảm thấy bản thân có thể đi vào T&D đã là quá giỏi rồi. Đến giờ, trong mắt Tần Diệc, T&D cũng chẳng khác gì mấy hàng quán ven đường.
Nhưng lạc hậu cũng có cái hay của lạc hậu, đó chính là áp lực cạnh tranh sẽ giảm đi nhiều. Tần Diệc cũng được lợi khá nhiều từ cái này.
Sau khi đã chuẩn bị tốt mọi thứ, dưới sự dẫn mối của Thẩm Đại, sau hai ngày chờ đợi ở Paris, cuối cùng thì Tần Diệc cũng gặp được ông Jones Macaulay tại một bữa tiệc rượu.
Thay vì nói là dẫn mối thì chi bằng nói là Thẩm Đại mặt dày, trăm phương nghìn kế muốn xuất hiện trước mặt Jones. Trình độ măt dày có thể nói là vượt qua mọi cảnh giới, quả thật là so với lúc Tần Diệc cố gắng gây sự chú ý với Serre chỉ hơn chứ không kém.
Bữa tiệc rượu này là do một thương nhân nổi tiếng trong giới thời trang tổ chức. Khách mời ở đây không ai không phải người có uy tín, có tiếng tăm trong giới. Bữa tiệc như vậy mà vẫn bị Thẩm đại trà trộn vào, không thể không nói, xét về mặt nào đó thì người này rất thần thông quảng đại.
“Đây đã là lần thứ ba tôi nói với anh những lời này, anh Thẩm. Anh không thể thuyết phục được tôi.” Người nói chuyện là một ông lão tinh thần quắc thước, mái tóc bạc được chải ngay ngắn, trên người là một bộ tây trang định chế xa xỉ. Ông có đôi mắt sâu hoắm nhưng sáng ngời, nếp nhăn trên mặt cũng không nhiều. Bồi bàn đi qua, Jones tiện tay lấy cho mình một ly Champagne.
“Ngày Macaulay, lần này thì khác, tôi cam đoan với ngài, chỉ cần cho tôi ba phút, mời ông gặp ông chủ của tôi.” Thẩm đại không quá quan tâm tới việc bị từ chối, thuận tiện lấy một chén rượu cho mình, như thể bản thân cũng chính là một nhân vật có quyền có thế.
Chung quanh đã có không ít người chú ý tới Thẩm Đại vì phong cách chả giống ai, ánh mắt của họ thường mang theo chút khinh thường.
Tuy rằng bị Thẩm đại quấy rầy đến phát phiền, Jones vẫn thể hiện phong cách quý ông của mình, cực nho nhã, lễ độ nói: “Rất xin lỗi, anh Thẩm, ba phút trong miệng anh thật sự không đáng tin. Trừ phi ông chủ của anh không phải diễn viên nào đó anh thuê về, những người mà anh nói là hiểu biết nhiều kia may ra mới là thật.”
Nghe được lời nói chuyện của bọn họ, đã có người cười lên tiếng. Mọi người kết luận được hóa ra đây là tên lừa đảo đã mấy lần quấy rầy nhà đầu tư nhằm lừa tiền. Thậm chí họ hy vọng nhân viên an ninh có thể đuổi cái tên đều này ra khỏi bữa tiệc.
“Mong ngài tin tôi lần này…..”
Jones bất đắc dĩ cắt ngang: “Anh Thẩm, dừng lại được rồi. Thời gian của tôi rất quý giá, anh con chưa xứng để chiếm dụng nó.
“Như vậy tôi thì sao? Ngài Macaulay.”
Một âm thanh trầm thấp đầy tự tin truyền tới, Jones kinh ngạc xoay người. Đập vào mắt là chiếc cà vạt màu Champagne được thiết kế độc đáo của đối phương, sau đó ngước mắt lên mới nhìn thấy hình dáng của người kia, ông chỉ càm thấy đối phương rất quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.
Cây đèn chum hoa lệ trên đầu tỏa xuống thứ ánh sáng mê người, đối phương tự nhiên vươn ra tay phải về phía Jones, ông cũng theo bản năng nâng tay đáp lại.
Jones cẩn thận đánh giá người đàn ông xa lạ trước mặt. Tóc đen, mắt đen, đẹp trai, cao ráo, trong mắt mang theo phong vận đặc hữu của người Trung Quốc. Sau lưng hắn còn phân biệt đứng một nam một nữ, nam mặc tây trang, giày da, khuôn mặt nghiêm túc, nữ xinh đẹp, uyển chuyển, từ dáng vẻ đển khí chất đều khá bất phàm.
“Xin hỏi anh là?” Có lẽ là khí chất và khí thế cao hơn Thẩm Đại rất nhiều, thái độ của Jones đối với hắn cũng tốt hơn rất nhiều, giọng điệu cũng cẩn thận hơn hẳn.
Tần Diệc còn chưa mở miệng, Thẩm Đại đã xông về phía trước một bước, cười tủm tỉm giới thiệu: “Vị này chính là ông chủ của Tôi. Ông chủ của tôi tên là Tần Diệc, có lẽ ngài đã từng nhìn thấy anh ấy trên bìa tạp chí VLA kỳ trước.”
“À, hóa ra là Tần tiên sinh.” Nói như vậy thì Jones cũng có chút ấn tượng. Gần đây trong giới thời trang có một người mẫu nam là Hoa kiều đang rất nổi tiếng, có vè như chính là người trước mắt. Nhưng ông chủ trong miệng Thẩm Đại hóa ra lại là người này, vậy cũng có chút ý tứ.
Jones cân nhắc trong lòng một chút, rồi thầm lắc đầu nói: “Nếu anh muốn bàn chuyện đầu tư công ty người mẫu với tôi, chỉ sợ tôi phải nói lời xin lỗi thôi. Tuy rằng cũng từng có người đang làm người mẫu đổi nghề sang mở công ty, thế nhưng anh phải biết, đã làm thì phải làm lớn, tôi không có hứng thú với việc đầu tư quy mô nhỏ.”
“Trước không có không có nghĩa là sau này không có.” Tần Diệc mỉm cười, dùng ngữ điệu vững vàng, không nhanh không chậm nói: “Người đại diện Serre Geraint từng nói với tôi: Thực lực chính là cơ hội. Đầu tư đúng hạng mục thì có thể thắng một lần, còn nếu đầu tư đúng người thì có thể thắng lâu dài. Tôi nghe nói rằng ngài Macaulay có ánh mắt cực kỳ tinh tường, sao lần này ngài lại chỉ tư duy dựa theo những kinh nghiệm trước đó?”
Jones nhìn hắn, chậm rãi lộ ra biểu cảm trầm tư. Tần Diệc cũng không thúc giục, chỉ ở bên cạnh chờ đợi.
Một lát sau, Jones rốt cuộc chịu cho hắn cơ hội, gật gật đầu nói: “Vậy thì, anh có thể thử thuyết phục tôi, tuy nhiên tôi sẽ chỉ cho anh 3 phút thôi.”
Nhìn Tần Diệc thong dong nói chuyện cùng Jones, nụ cười trên mặt Thẩm Đại càng lúc càng lớn. Anh ta nhịn không được mà dùng khuỷu tay huých huých Kỷ Hàng Phong, có chút hưng phấn hạ giọng nói: “Ngài Serre thật không hổ là thần tượng của tôi, người mẫu mà ngài ấy bồi dưỡng quả thật vượt trội.”
Khóe miệng Kỷ Hàng Phong hơi giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không, anh hiểu lầm rồi, tám phần là cái tên Tần Diệc kia thuận miệng bịa ra…..”
“…..Tình huống đại khái là như vậy, những công ty hàng đầu trong nước là như tôi đã nói với ngài. Nếu sau đó ngài lại nhúng tay thì phí tổn quá lớn, tôi tin tưởng tôi là lựa chọn tốt nhất mà ngài có.” Nói là ba phút, trên thực tế hai người đã nói chuyện hơn mười phút. Xét từ biểu tình của Jones thì tình huống có vẻ lạc quan, Tần Diệc không dấu vết ra hiệu với đám người Bách Vi.
Bách Vi lập tức thông minh đi ra, đưa lên một bản kế hoạch đã được chuẩn bị từ trước, hào phóng nói: “Ngài Macaulay, mời ngài xem kỹ bản kế hoạch này. Lần sau chúng tôi xin được gặp ngài một lần nữa, mong ngài sẽ cho cơ hội.”
“Tôi sẽ xem xét.” Jones tiếp nhận bản kế hoạch, lơ đãng nhìn lướt qua cô gái. Ông sững lại, ngẩng đầu nhìn kỹ đối phương, nghi hoặc hỏi: “Có phải tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi không?”
Ánh mắt Bạch Vi chợt lóe, hàm súc cười nói: “Tên tôi là Bách Vi, là thư ký của ông chủ. Gia đình tôi có làm về ngành truyền thông tại Mỹ, có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
“Bách…..” Jones suy tư một hồi, bỗng nhiên nghĩ tới năm trước khi hợp tác cùng Nhà xuất bản K của Mỹ có gặp được cô công chúa nhỏ này trong yến hội nhà họ Bách.
Nếu nói việc gặp Tần Diệc do Thẩm Đại dẫn mối chỉ khiến ông thoáng kinh ngạc thì hiện tại ông thực sự chấn kinh. Xem ra sau lưng người đàn ông Đông Phương thần bí này còn cất dấu không thiếu kinh hỉ.
Nghĩ nghĩ, Jones Macaulay sửa lời nói: “Không bằng bây giờ chúng ta hẹn thời gian buổi gặp tiếp theo luôn đi.”
Thẩm Đại và Kỷ Hàng Phong liếc nhau, từ trong mắt đối phương, họ thấy được sự vui mừng đến phát điên.
Mà Tần Diệc đứng đó thì không hề biểu hiện ra sự phấn khích, ngược lại cực kỳ nghiêm túc, phối hợp với Bách Vi kẻ xướng người họa, thành công tạo nên ấn tượng thần bí cực kỳ khắc sâu trong lòng nhà đầu tư này.
Tạm biệt Jones, Tần Diệc vẫn giữ bộ dáng đầy ra vẻ kia, thanh thản xuyên qua rừng khách mời, đè nặng âm thanh, dùng tiếng Trung hỏi: “Hôm nay biểu hiện của tôi thế nào?”
Thẩm Đại giơ ngón cái với hắn, thành tâm khen: “Thật sự là quá giỏi, so với diễn viên hạng 3 như tôi thì mạnh hơn nhiều.”
“…..Anh có thể nói dễ nghe hơn được không?”
Khi đã có một khởi đầu tốt đẹp thì việc hợp tác sau đó là cực kỳ thuận lợi. Sau khi việc hợp tác giữa bọn họ đã được xác định, Jones và Tần Diệc cũng nói chuyện với nhau thoải mái hơn rất nhiều. Ông còn tỏ vẻ một thời gian nữa sẽ tới Trung Quốc du lịch cùng cháu gái, thuận tiện khảo sát thị trường Trung Quốc luôn. Lúc ấy Tần Diệc cũng không nghĩ nhiều, chỉ tỏ vẻ rất hoan nghênh.
Sau này hắn mới phát hiện, thế giới này đó đôi khi thật nhỏ.
Lúc Tần Diệc vác theo rương hành lý mở cửa ra, Bùi Hàm Duệ đang ngồi trên sô pha xem TV, miệng tươi cười nói chuyện điện thoại, tâm tình có vẻ cực tốt. Thấy Tần Diệc đã về, anh lập tức vẫy vẫy tay với hắn.
“Chuyện gì mà vui thế?”
Tần Diệc đá bay dép lê ngồi xuống bên cạnh anh. Bùi Hàm Duệ nói với Trương nhị câu cuối “Làm tốt lắm” rồi cúp máy, chỉ chỉ hình ảnh đang chiếu trực tiếp trên TV.
Người đàn ông trung niên trên màn hình đang bị cả đám phóng viên bao vây, mặt tối sầm, chẳng phải chính là nhân vật còn lại trong scandal sao chép thiết kế, Ngu Phạm hay sao?
Tác giả :
Tử Vũ Nguyệt Diên