Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ
Chương 30
Tần Diệc nghiêm mặt, lẳng lặng nhìn anh, hơi ngồi thẳng lên, nói: “Anh đang muốn dùng quy tắc ngầm với tôi sao?”
“Không.” Bùi Hàm Duệ thả lỏng thân thể dựa lên ghế, vắt chéo hai chân, mười ngón đan vào nhau để lên đùi, đôi mắt thâm trầm như thể vĩnh viễn cũng sẽ không toát ra gợn sóng: “Cho dù em từ chối, anh vẫn sẽ giúp em. Em biết anh mà, cảm tình cá nhân và công việc là hai chuyện khác nhau.”
Người đàn ông này vĩnh viễn mang bộ dạng ổn trọng trầm tĩnh, cho dù là lúc tỏ tình cũng không lộ ra chút yếu thế nào, như thể, cho dù là Tần Diệc đưa ra đáp án thế nào, anh ta cũng có thể thoải mái, vĩnh viễn nắm chắc phần thắng.
Thật sự là……. Đột nhiên muốn nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của tên này.
Tần Diệc ảo tưởng đầy ác ý trong lòng. Được rồi, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết việc này hoàn toàn không có khả năng, nhưng mà nghĩ bậy một chút cũng không mang thai không phải sao?
“Ở chung thử xem…… cũng không phải không thể, thế nhưng nếu sau này tôi phát hiện chúng ta không hợp, hảo tụ hảo tán.” Tần Diệc cúi đầu nghĩ nghĩ rồi nói như vậy.
Bùi Hàm Duệ lộ ra tươi cười: “Cái này gọi là hiệp nghị tình nhân sao?”
“Là chính anh làm cho việc này giống như đang đàm phán.” Tần Diệc đổi tư thế dựa lên ghế, lười biếng nói.
“Kỳ thật anh chẳng có kinh nghiệm gì. Nếu là trước kia, anh chỉ cần hơi ám chỉ một chút, bọn họ sẽ tự mình dâng lên.” Bùi Hàm Duệ “khiêm tốn” cười cười.
Tần Diệc không có chút hứng thú nào với tình sử của anh ta, hắn híp mắt, nghiêng đầu, trông chẳng khác nào một con mèo đang lim dim sau khi đã ăn uống no say.
“Chỉ mong anh nhớ rõ những lời đã nói trong nhà tôi tối hôm đó.”
Cái hành vi phấn đấu quên mình chỉ vì một người, vì yêu ấy, ngu ngốc một lần trong đời là đủ rồi. Nếu lại lặp lại một lần nữa, đó mới chính là ngu xuẩn. Nếu có thể, Tần Diệc chỉ muốn tìm một người thích hợp làm bạn, không cần quá quan tâm, không cần quá hèn mọn, cũng không quá bình đạm, tốt nhất là có chút tiếng nói chung, cũng đủ thông minh, chính chắn, sẽ không ngốc giống như mình trước đây.
Vừa nghĩ như vậy, hình như Bùi Hàm Duệ cũng rất thích hợp.
Câu này của hắn trực tiếp bị Bùi Hàm Duệ lờ đi, anh nghiêng mình, mỉm cười nhìn Tần Diệc, âm thanh trầm thấp ẩn chứa sự dụ dỗ: “Em còn chưa lần nào chủ động hôn anh đâu.”
Nói rồi, anh nâng ngón tay đụng nhẹ vào môi dưới của mình, ánh mắt lưu luyến trên đôi môi Tần Diệc, khóe miệng nhếch lên đầy phong lưu, tràn ngập sự ám chỉ.
Ánh mắt Tần Diệc nặng nề nhìn anh một lúc, lấy tay kéo caravat, đối phương nương theo động tác của hắn mà ngả về phía trước.
Bùi Hàm Duệ chậm rãi nhắm mắt lại, đợi chờ nụ hôn nối tiếp cho cái hôn nồng nàn mà anh vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn trong bữa tiệc, ngay khi hai người dựa vào gần, hô hấp giao nhau……..
“A!!!!” Một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên cách đó không xa, dọa cho hai người giật nảy, hưng trí gì gì đều bay sạch.
Bùi Hàm Duệc cau mày, không vui nhìn thoáng qua bên ngoài. Dưới đèn đường, mơ hồ có bóng dáng một cô gái đang ngã ngồi dưới đất, một người đàn ông cướp túi của cô rồi nhanh chóng bỏ chạy. Bùi Hàm Duệ rất lười xen vào mấy vụ cướp bóc giữa đường như thế này, nhưng cái tên cướp kia lại cố tình chạy về phía bọn họ, thật sự là không có mắt!
Lạnh lùng nhìn tên cướp càng chạy càng gần, ngay khi tên đó chạy đến gần xe, Tần Diệc đột nhiên mở cửa xe, chân dài duỗi ra bên ngòai. Người đàn ông đang chạy hốt hoảng kia hoàn toàn không chú ý dưới chân, nhất thời ngã lăn quay, đập bụp xuống đất, còn lăn một vòng, túi xách trong tay cũng bay ra ngoài.
Gặp quỷ!
Người đàn ông chửi ầm lên, nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, đang muốn giơ tay với lấy cái túi thì trước mắt gã xuất hiện một đôi giày da, một cái trong số đó còn dùng lực dẫm lên mu bàn tay gã!
“A! Đệt! Cút sang một bên cho bố!” Tên cướp đau đớn kêu lên, theo bản năng rút tay lại, ai ngờ khí lực của đối phương lại lớn như thế, bàn chân không hề bị xê dịch, ngược lại vì lực ma sát lớn mà rách cả tay.
“Đệt mợ m……” Câu chửi còn chưa xong thì cái chân kia đã đáp lên mặt gã, gã không kịp phản ứng mà ngã sấp xuống, mặt mũi đau rát.
Lần này Tần Diệc trực tiếp đạp lên ngực tên cướp, cho dù gã giãy dụa như thế nào cũng không được, hắn hơi tăng lực chân, gã lại oa oa kêu to.
“Mày thử nói lại câu kia đi, mày có tin tao sẽ đạp nát cái tăm bé tí giữa hai chân mày hay không, hả?” Tần Diệc lạnh lùng, híp mắt nhìn xuống gã, thể lọai như thế này, từ bé đến lớn hắn đã đấm không biết bao nhiêu thằng.
Cô gái bị cướp đã tập tễnh chạy tới, nhìn thấy tên cướp bị bắt thì nhẹ nhàng thở ra, cảm kích liếc mắt nhìn Tần Diệc rồi nhanh chóng lấy lại túi xách ôm vào trong ngực dưới ý bảo của Tần Diệc.
Người dưới chân dãy dụa ngày càng kịch liệt, nếu như bình thường, Tần Diệc chỉ cần một nhát cũng đủ đạp cho gã này đau muốn ngất, nhưng đáng tiếc chân của hắn còn chưa hoàn toàn phục hồi, hết sức liền bắt đầu bủn rủn, nhất thời hơi lỏng ra để cho gã ta tránh được, miệng vừa chửi đổng vừa chạy trốn.
Dù sao cũng đã lấy lại được túi xách, thấy gã chạy, Tần Diệc cũng không có hứng đuổi theo, hắn quay đầu, lúc này mới nhìn rõ bộ dạng của cô gái kia.
Thực ra phải nói là cô bé mới chính xác, tuổi của cô chỉ khoảng mười sáu mười bảy, vóc dáng cao gầy, mặc chiếc váy liền trắng tinh, mái tóc đen dài buông mềm trên vai, khuôn mặt trắng nõn vì xúc động mà ửng hồng, hốc mắt cũng hồng hồng, cô run rầy ôm cái túi xách, cả người vẫn còn bàng hoàng, trông chẳng khác nào một con thỏ hoảng sợ.
“Cám, cám ơn anh!” Âm thanh của cô run rẩy, vẫn chưa khôi phục lại sau kinh hãi, nói năng lộn xộn: “Trong túi có một hợp đồng rất quan trọng, nếu không có anh, tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt……”
Tần Diệc không có cái tinh thần giúp người làm vui, vừa rồi ra tay đơn giản là vì bị quấy rầy nên khó chịu, muốn phát tiết lên người tên cướp mà thôi. Hắn lạnh nhạt khoát tay, với những cô bé ngây thơ như thế này, hắn cũng chẳng có chút hứng thú nào.
Bùi Hàm Duệ cũng xuống xe, tựa vào cửa kính chờ hắn.
“Tôi, tôi tên là Bách Vi. Anh có thể cho tôi biết tên anh là gì không?” Bách Vi đuổi theo sau Tần Diệc, phồng lên dũng khí hỏi một câu, đáng tiếc đối phương sớm đã tiến vào xe đi mất.
Cô bé nhìn chiếc xe màu bạc phóng đi, lẻ loi đứng tại chỗ, tiếc nuối thở dài: “Ai, không biết anh ta có nghe được tên của mình không……”
Một lúc lâu sau, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi ngừng lại ven đường, hai người đàn ông cao lớn mặc tây trang đen bước ra cung kính đứng trước mặt cô, thấp giọng nói: “Tiểu thư, thiếu gia tự mình tới đón cô, mời cô về cùng chúng tôi. Một mình cô đi ra ngoài, muộn như vậy còn chưa về nhà, thiếu ra rất lo lắng.”
Khi nhìn thấy bọn họ, sắc mặt Bách Vi khá khó coi, nhưng nghe những lời này, trong lòng cô lộp bộp một chút, có chút nơm nớp lo sợ cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy cửa xe rộng mở, bên trong có một người vắt chân ngồi ngay ngắn, khuôn mặt lạnh lùng không có một chút biểu cảm nào, người này xuyên qua cửa kính xe nhìn cô, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Bách Vi nhịn không được rùng mình, một chút tâm tư phản kháng cũng không còn, ngoan ngoãn cùng vệ sĩ ngồi lên xe.
“Anh.” Bách Vi gọi một tiếng nhỏ như muỗi kêu, cúi đầu không dám nhìn gã.
“Vì sao dám giấu anh đi tham gia đợt huấn luyện người mẫu?” Âm thanh của gã cũng giống như khí chất, lạnh lẽo như băng tuyết, giọng điệu cứng rắn không chút phập phồng.
Bách Vi không dám nói chuyện thiếu chút nữa bị cướp với gã, vừa tủi thân vừa quật cường nói: “Em cũng muốn làm đại minh tinh để anh chụp ảnh cho em……”
Bách Hàn hơi hơi nhăn mày: “Chuyện này, em chỉ cần mở miệng nói thẳng với anh là được.”
“Chính là em không muốn dựa vào anh!” Bách Vi mím môi, thấp giọng nói, “Chỉ là em muốn dựa vào chính mình cố gắng một lần mà thôi.”
Bách Hàn từ chối cho ý kiến, bình tĩnh lắc đầu, giọng điệu toát ra chút tang thương: “Ngây thơ, về sau sẽ có lúc em đầu rơi máu chảy. Ngày mai anh phải đi công tác nước ngoài một thời gian, thời gian này em hãy ngoan ngoãn ở nhà, nghe chưa?”
Cô bé không cãi lại, chỉ yên lặng ôm chặt cái túi trong lòng
~~~~~
Chút nhạc đệm nhỏ ấy, hai người Tần Diệc vốn không để trong lòng.
Tần Diệc nghiêm túc từ chối lời mời đến nhà họ Bùi ngủ qua đêm của Bùi Hàm Duệ. Đùa, chân hẵn vẫn đang tàn, vạn nhất nổi hứng cần chiến đấu để quyết định tư thế mà nói, vậy chẳng phải mình chịu thiệt hay sao!
Chờ đến khi hắn hoàn toàn hồi phục mới có biện pháp đấu lại người này.
Bình tĩnh giằng co vài ngày, hoàn cảnh của Thiên Lộ khiến Tần Diệc khá vừa lòng, Bùi Hàm Duệ cho hắn hai quyển sách, một quyển là học tiếng Anh, một quyển là tiếng Pháp. Hơn nữa rất nhiều lần dặn dò hắn, cho dù thật sự không rảnh học tiếng Pháp, thì cũng nhất định phải học tiếng Anh, mỗi ngày bỏ ra mười phút cũng được, kiên trì lâu, sau này xuất ngoại phát triển sẽ không gặp vấn đề về ngôn ngữ.
Điều này làm cho Tần Diệc vốn đã bận lại càng thêm bận, cho dù là thời gian thở cũng không có.
Ước chừng một tuần sau, người phụ trách bộ phận quảng cáo của NL liên hệ với Kỷ Hàng Phong, báo với bọn hắn, địa điểm quay chụp lần này ở tận Châu Phi.
“Kenya mở Landing Visa (1) cho người Trung Quốc, chúng ta có một ngày để chuẩn bị, ngày mai xuất phát. Ah, ngay cả vé máy bay bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt.” Kỷ Hàng Phong vẫy vẫy hai tấm vé máy bay trước mặt Tần Diệc, cảm thán một câu, “Chụp ảnh quảng cáo mà cũng đi xa như thế, không hổ là NL, thật đúng là danh tác.”
“Khó trách ngày nào Bùi Hàm Duệ cũng hối thúc em học tiếng Anh.” Nghĩ đến việc phải đi qua vài quốc gia, cả khuôn mặt Tần Diệc đều nhăn nhó, buồn bực ngồi xổm trên sô pha cào đệm, “Nhỡ may lạc đường thì khỏi về.”
Kỷ Hàng Phong chán nản: “Toàn nghĩ linh tinh cái gì vậy, địa điểm lần này là do nhiếp ảnh gia lựa chọn. Quên không nói cho mày, người ta là nhiếp ảnh gia đại tài người Hoa cực nổi tiếng ở Mỹ, năm ngoái, tác phẩm của gã còn được đưa vào niên lịch Opi Duck (hiểu cái này là gì mình chết liền TT^TT), chú mày nên biết giá trị của gã.”
“Niên lịch Opi Duck?” Tần Diệc kinh ngạc lặp lại một lần, thứ này được phát hành có hạn lượng hàng năm, hơn nữa không công khai bán ra mà để cung cấp cho quý tộc hoàng thất Châu Âu, số đồ được tuồn ra bán hàng năm đều có giá trên trời.
“Đúng vậy, nếu một ngày mày có thể xuất hiện trong niên lịch Opi Duck, đời này của mày cũng đáng giá!” Kỷ Hàng Phong vỗ vỗ vai hắn, “Tóm lại, nhanh chóng thu xếp đi, sáng mai bọn họ sẽ cho người đến đón chúng ta.”
Buổi tối, Tần Diệc thật vất vả sửa sang lại hành lý, mệt mỏi nằm đơ trên giường, lúc chiều mới chỉ ăn có một hộp mì tôm, bây giờ bụng đang kêu rột rột. Mà Bùi Hàm Duệ lại dùng chìa khóa dự bị của hắn vô thanh vô tức xuất hiện tại cửa phòng.
“Tôi bảo này, anh ấn chuông cửa thì chết à? Tôi còn tưởng trộm.” Tần Diệc bất đắc dĩ ngồi dậy, khó chịu hầm hừ.
Bùi Hàm Duệ mỉm cười, lấy ra một hộp lẩu Oden từ trong túi cứ như làm ảo thuật, nói: “Bữa khuya, ăn không?”
Tần Diệc lập tức ném chút khó chịu này lên chín tầng mây, ngao ngao nhào tới.
Bùi Hàm Duệ thay hắn lau vết dầu dính trên khóe miệng, tiếc hận nói: “Anh cũng không ngờ lần này tên kia lại chọn địa điểm xa như Châu Phi để chụp ngoại cảnh, anh có rất nhiều việc trong nước, em…… tranh thủ chụp nhanh rồi còn về.”
Tần Diệc sửng sốt, hai má nhồi đầy lẩu Oden phồng lên, hắn giương mắt nhìn đối phương, vậy mà lại nhìn thấy một chút lưu luyến từ trên khuôn mặt ổn trọng của Bùi Hàm Duệ.
Bùi Hàm Duệ nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Chờ em về, anh sẽ đưa em tới một chỗ.”
Trực giác nói cho hắn, chỗ này cõ lẽ sẽ giúp hắn tìm được đáp án cho nỗi hoang mang trong lòng bấy lâu nay.
Nghĩ tới đây, Tần Diệc không khỏi cảm thấy chờ mong đối với chuyến đi này.
____________
(1) Landing Visa: Landing Visa là dịch vụ giúp khách hàng nhận visa ngay tại các cửa khẩu hàng không quốc tế
“Không.” Bùi Hàm Duệ thả lỏng thân thể dựa lên ghế, vắt chéo hai chân, mười ngón đan vào nhau để lên đùi, đôi mắt thâm trầm như thể vĩnh viễn cũng sẽ không toát ra gợn sóng: “Cho dù em từ chối, anh vẫn sẽ giúp em. Em biết anh mà, cảm tình cá nhân và công việc là hai chuyện khác nhau.”
Người đàn ông này vĩnh viễn mang bộ dạng ổn trọng trầm tĩnh, cho dù là lúc tỏ tình cũng không lộ ra chút yếu thế nào, như thể, cho dù là Tần Diệc đưa ra đáp án thế nào, anh ta cũng có thể thoải mái, vĩnh viễn nắm chắc phần thắng.
Thật sự là……. Đột nhiên muốn nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của tên này.
Tần Diệc ảo tưởng đầy ác ý trong lòng. Được rồi, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết việc này hoàn toàn không có khả năng, nhưng mà nghĩ bậy một chút cũng không mang thai không phải sao?
“Ở chung thử xem…… cũng không phải không thể, thế nhưng nếu sau này tôi phát hiện chúng ta không hợp, hảo tụ hảo tán.” Tần Diệc cúi đầu nghĩ nghĩ rồi nói như vậy.
Bùi Hàm Duệ lộ ra tươi cười: “Cái này gọi là hiệp nghị tình nhân sao?”
“Là chính anh làm cho việc này giống như đang đàm phán.” Tần Diệc đổi tư thế dựa lên ghế, lười biếng nói.
“Kỳ thật anh chẳng có kinh nghiệm gì. Nếu là trước kia, anh chỉ cần hơi ám chỉ một chút, bọn họ sẽ tự mình dâng lên.” Bùi Hàm Duệ “khiêm tốn” cười cười.
Tần Diệc không có chút hứng thú nào với tình sử của anh ta, hắn híp mắt, nghiêng đầu, trông chẳng khác nào một con mèo đang lim dim sau khi đã ăn uống no say.
“Chỉ mong anh nhớ rõ những lời đã nói trong nhà tôi tối hôm đó.”
Cái hành vi phấn đấu quên mình chỉ vì một người, vì yêu ấy, ngu ngốc một lần trong đời là đủ rồi. Nếu lại lặp lại một lần nữa, đó mới chính là ngu xuẩn. Nếu có thể, Tần Diệc chỉ muốn tìm một người thích hợp làm bạn, không cần quá quan tâm, không cần quá hèn mọn, cũng không quá bình đạm, tốt nhất là có chút tiếng nói chung, cũng đủ thông minh, chính chắn, sẽ không ngốc giống như mình trước đây.
Vừa nghĩ như vậy, hình như Bùi Hàm Duệ cũng rất thích hợp.
Câu này của hắn trực tiếp bị Bùi Hàm Duệ lờ đi, anh nghiêng mình, mỉm cười nhìn Tần Diệc, âm thanh trầm thấp ẩn chứa sự dụ dỗ: “Em còn chưa lần nào chủ động hôn anh đâu.”
Nói rồi, anh nâng ngón tay đụng nhẹ vào môi dưới của mình, ánh mắt lưu luyến trên đôi môi Tần Diệc, khóe miệng nhếch lên đầy phong lưu, tràn ngập sự ám chỉ.
Ánh mắt Tần Diệc nặng nề nhìn anh một lúc, lấy tay kéo caravat, đối phương nương theo động tác của hắn mà ngả về phía trước.
Bùi Hàm Duệ chậm rãi nhắm mắt lại, đợi chờ nụ hôn nối tiếp cho cái hôn nồng nàn mà anh vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn trong bữa tiệc, ngay khi hai người dựa vào gần, hô hấp giao nhau……..
“A!!!!” Một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên cách đó không xa, dọa cho hai người giật nảy, hưng trí gì gì đều bay sạch.
Bùi Hàm Duệc cau mày, không vui nhìn thoáng qua bên ngoài. Dưới đèn đường, mơ hồ có bóng dáng một cô gái đang ngã ngồi dưới đất, một người đàn ông cướp túi của cô rồi nhanh chóng bỏ chạy. Bùi Hàm Duệ rất lười xen vào mấy vụ cướp bóc giữa đường như thế này, nhưng cái tên cướp kia lại cố tình chạy về phía bọn họ, thật sự là không có mắt!
Lạnh lùng nhìn tên cướp càng chạy càng gần, ngay khi tên đó chạy đến gần xe, Tần Diệc đột nhiên mở cửa xe, chân dài duỗi ra bên ngòai. Người đàn ông đang chạy hốt hoảng kia hoàn toàn không chú ý dưới chân, nhất thời ngã lăn quay, đập bụp xuống đất, còn lăn một vòng, túi xách trong tay cũng bay ra ngoài.
Gặp quỷ!
Người đàn ông chửi ầm lên, nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, đang muốn giơ tay với lấy cái túi thì trước mắt gã xuất hiện một đôi giày da, một cái trong số đó còn dùng lực dẫm lên mu bàn tay gã!
“A! Đệt! Cút sang một bên cho bố!” Tên cướp đau đớn kêu lên, theo bản năng rút tay lại, ai ngờ khí lực của đối phương lại lớn như thế, bàn chân không hề bị xê dịch, ngược lại vì lực ma sát lớn mà rách cả tay.
“Đệt mợ m……” Câu chửi còn chưa xong thì cái chân kia đã đáp lên mặt gã, gã không kịp phản ứng mà ngã sấp xuống, mặt mũi đau rát.
Lần này Tần Diệc trực tiếp đạp lên ngực tên cướp, cho dù gã giãy dụa như thế nào cũng không được, hắn hơi tăng lực chân, gã lại oa oa kêu to.
“Mày thử nói lại câu kia đi, mày có tin tao sẽ đạp nát cái tăm bé tí giữa hai chân mày hay không, hả?” Tần Diệc lạnh lùng, híp mắt nhìn xuống gã, thể lọai như thế này, từ bé đến lớn hắn đã đấm không biết bao nhiêu thằng.
Cô gái bị cướp đã tập tễnh chạy tới, nhìn thấy tên cướp bị bắt thì nhẹ nhàng thở ra, cảm kích liếc mắt nhìn Tần Diệc rồi nhanh chóng lấy lại túi xách ôm vào trong ngực dưới ý bảo của Tần Diệc.
Người dưới chân dãy dụa ngày càng kịch liệt, nếu như bình thường, Tần Diệc chỉ cần một nhát cũng đủ đạp cho gã này đau muốn ngất, nhưng đáng tiếc chân của hắn còn chưa hoàn toàn phục hồi, hết sức liền bắt đầu bủn rủn, nhất thời hơi lỏng ra để cho gã ta tránh được, miệng vừa chửi đổng vừa chạy trốn.
Dù sao cũng đã lấy lại được túi xách, thấy gã chạy, Tần Diệc cũng không có hứng đuổi theo, hắn quay đầu, lúc này mới nhìn rõ bộ dạng của cô gái kia.
Thực ra phải nói là cô bé mới chính xác, tuổi của cô chỉ khoảng mười sáu mười bảy, vóc dáng cao gầy, mặc chiếc váy liền trắng tinh, mái tóc đen dài buông mềm trên vai, khuôn mặt trắng nõn vì xúc động mà ửng hồng, hốc mắt cũng hồng hồng, cô run rầy ôm cái túi xách, cả người vẫn còn bàng hoàng, trông chẳng khác nào một con thỏ hoảng sợ.
“Cám, cám ơn anh!” Âm thanh của cô run rẩy, vẫn chưa khôi phục lại sau kinh hãi, nói năng lộn xộn: “Trong túi có một hợp đồng rất quan trọng, nếu không có anh, tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt……”
Tần Diệc không có cái tinh thần giúp người làm vui, vừa rồi ra tay đơn giản là vì bị quấy rầy nên khó chịu, muốn phát tiết lên người tên cướp mà thôi. Hắn lạnh nhạt khoát tay, với những cô bé ngây thơ như thế này, hắn cũng chẳng có chút hứng thú nào.
Bùi Hàm Duệ cũng xuống xe, tựa vào cửa kính chờ hắn.
“Tôi, tôi tên là Bách Vi. Anh có thể cho tôi biết tên anh là gì không?” Bách Vi đuổi theo sau Tần Diệc, phồng lên dũng khí hỏi một câu, đáng tiếc đối phương sớm đã tiến vào xe đi mất.
Cô bé nhìn chiếc xe màu bạc phóng đi, lẻ loi đứng tại chỗ, tiếc nuối thở dài: “Ai, không biết anh ta có nghe được tên của mình không……”
Một lúc lâu sau, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi ngừng lại ven đường, hai người đàn ông cao lớn mặc tây trang đen bước ra cung kính đứng trước mặt cô, thấp giọng nói: “Tiểu thư, thiếu gia tự mình tới đón cô, mời cô về cùng chúng tôi. Một mình cô đi ra ngoài, muộn như vậy còn chưa về nhà, thiếu ra rất lo lắng.”
Khi nhìn thấy bọn họ, sắc mặt Bách Vi khá khó coi, nhưng nghe những lời này, trong lòng cô lộp bộp một chút, có chút nơm nớp lo sợ cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy cửa xe rộng mở, bên trong có một người vắt chân ngồi ngay ngắn, khuôn mặt lạnh lùng không có một chút biểu cảm nào, người này xuyên qua cửa kính xe nhìn cô, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Bách Vi nhịn không được rùng mình, một chút tâm tư phản kháng cũng không còn, ngoan ngoãn cùng vệ sĩ ngồi lên xe.
“Anh.” Bách Vi gọi một tiếng nhỏ như muỗi kêu, cúi đầu không dám nhìn gã.
“Vì sao dám giấu anh đi tham gia đợt huấn luyện người mẫu?” Âm thanh của gã cũng giống như khí chất, lạnh lẽo như băng tuyết, giọng điệu cứng rắn không chút phập phồng.
Bách Vi không dám nói chuyện thiếu chút nữa bị cướp với gã, vừa tủi thân vừa quật cường nói: “Em cũng muốn làm đại minh tinh để anh chụp ảnh cho em……”
Bách Hàn hơi hơi nhăn mày: “Chuyện này, em chỉ cần mở miệng nói thẳng với anh là được.”
“Chính là em không muốn dựa vào anh!” Bách Vi mím môi, thấp giọng nói, “Chỉ là em muốn dựa vào chính mình cố gắng một lần mà thôi.”
Bách Hàn từ chối cho ý kiến, bình tĩnh lắc đầu, giọng điệu toát ra chút tang thương: “Ngây thơ, về sau sẽ có lúc em đầu rơi máu chảy. Ngày mai anh phải đi công tác nước ngoài một thời gian, thời gian này em hãy ngoan ngoãn ở nhà, nghe chưa?”
Cô bé không cãi lại, chỉ yên lặng ôm chặt cái túi trong lòng
~~~~~
Chút nhạc đệm nhỏ ấy, hai người Tần Diệc vốn không để trong lòng.
Tần Diệc nghiêm túc từ chối lời mời đến nhà họ Bùi ngủ qua đêm của Bùi Hàm Duệ. Đùa, chân hẵn vẫn đang tàn, vạn nhất nổi hứng cần chiến đấu để quyết định tư thế mà nói, vậy chẳng phải mình chịu thiệt hay sao!
Chờ đến khi hắn hoàn toàn hồi phục mới có biện pháp đấu lại người này.
Bình tĩnh giằng co vài ngày, hoàn cảnh của Thiên Lộ khiến Tần Diệc khá vừa lòng, Bùi Hàm Duệ cho hắn hai quyển sách, một quyển là học tiếng Anh, một quyển là tiếng Pháp. Hơn nữa rất nhiều lần dặn dò hắn, cho dù thật sự không rảnh học tiếng Pháp, thì cũng nhất định phải học tiếng Anh, mỗi ngày bỏ ra mười phút cũng được, kiên trì lâu, sau này xuất ngoại phát triển sẽ không gặp vấn đề về ngôn ngữ.
Điều này làm cho Tần Diệc vốn đã bận lại càng thêm bận, cho dù là thời gian thở cũng không có.
Ước chừng một tuần sau, người phụ trách bộ phận quảng cáo của NL liên hệ với Kỷ Hàng Phong, báo với bọn hắn, địa điểm quay chụp lần này ở tận Châu Phi.
“Kenya mở Landing Visa (1) cho người Trung Quốc, chúng ta có một ngày để chuẩn bị, ngày mai xuất phát. Ah, ngay cả vé máy bay bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt.” Kỷ Hàng Phong vẫy vẫy hai tấm vé máy bay trước mặt Tần Diệc, cảm thán một câu, “Chụp ảnh quảng cáo mà cũng đi xa như thế, không hổ là NL, thật đúng là danh tác.”
“Khó trách ngày nào Bùi Hàm Duệ cũng hối thúc em học tiếng Anh.” Nghĩ đến việc phải đi qua vài quốc gia, cả khuôn mặt Tần Diệc đều nhăn nhó, buồn bực ngồi xổm trên sô pha cào đệm, “Nhỡ may lạc đường thì khỏi về.”
Kỷ Hàng Phong chán nản: “Toàn nghĩ linh tinh cái gì vậy, địa điểm lần này là do nhiếp ảnh gia lựa chọn. Quên không nói cho mày, người ta là nhiếp ảnh gia đại tài người Hoa cực nổi tiếng ở Mỹ, năm ngoái, tác phẩm của gã còn được đưa vào niên lịch Opi Duck (hiểu cái này là gì mình chết liền TT^TT), chú mày nên biết giá trị của gã.”
“Niên lịch Opi Duck?” Tần Diệc kinh ngạc lặp lại một lần, thứ này được phát hành có hạn lượng hàng năm, hơn nữa không công khai bán ra mà để cung cấp cho quý tộc hoàng thất Châu Âu, số đồ được tuồn ra bán hàng năm đều có giá trên trời.
“Đúng vậy, nếu một ngày mày có thể xuất hiện trong niên lịch Opi Duck, đời này của mày cũng đáng giá!” Kỷ Hàng Phong vỗ vỗ vai hắn, “Tóm lại, nhanh chóng thu xếp đi, sáng mai bọn họ sẽ cho người đến đón chúng ta.”
Buổi tối, Tần Diệc thật vất vả sửa sang lại hành lý, mệt mỏi nằm đơ trên giường, lúc chiều mới chỉ ăn có một hộp mì tôm, bây giờ bụng đang kêu rột rột. Mà Bùi Hàm Duệ lại dùng chìa khóa dự bị của hắn vô thanh vô tức xuất hiện tại cửa phòng.
“Tôi bảo này, anh ấn chuông cửa thì chết à? Tôi còn tưởng trộm.” Tần Diệc bất đắc dĩ ngồi dậy, khó chịu hầm hừ.
Bùi Hàm Duệ mỉm cười, lấy ra một hộp lẩu Oden từ trong túi cứ như làm ảo thuật, nói: “Bữa khuya, ăn không?”
Tần Diệc lập tức ném chút khó chịu này lên chín tầng mây, ngao ngao nhào tới.
Bùi Hàm Duệ thay hắn lau vết dầu dính trên khóe miệng, tiếc hận nói: “Anh cũng không ngờ lần này tên kia lại chọn địa điểm xa như Châu Phi để chụp ngoại cảnh, anh có rất nhiều việc trong nước, em…… tranh thủ chụp nhanh rồi còn về.”
Tần Diệc sửng sốt, hai má nhồi đầy lẩu Oden phồng lên, hắn giương mắt nhìn đối phương, vậy mà lại nhìn thấy một chút lưu luyến từ trên khuôn mặt ổn trọng của Bùi Hàm Duệ.
Bùi Hàm Duệ nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Chờ em về, anh sẽ đưa em tới một chỗ.”
Trực giác nói cho hắn, chỗ này cõ lẽ sẽ giúp hắn tìm được đáp án cho nỗi hoang mang trong lòng bấy lâu nay.
Nghĩ tới đây, Tần Diệc không khỏi cảm thấy chờ mong đối với chuyến đi này.
____________
(1) Landing Visa: Landing Visa là dịch vụ giúp khách hàng nhận visa ngay tại các cửa khẩu hàng không quốc tế
Tác giả :
Tử Vũ Nguyệt Diên