Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 18
Mỗi lần!
Đạo diễn!
Hiến thân vì nghệ thuật!
Kiếp trước chính là!
Thiên sứ!
Gãy cánh!
Ngày hôm sau, sau khi buổi quay phim kết thúc, nhớ tới cuộc hẹn hôm qua với Mục Thu, Chung Ly Phong Bạch không thể ngăn nước mắt tại studio!
Mời mình tới nhà hắn, cái này rõ ràng là lòng dạ Tư Mã Chiêu [1]! Ngoài mặt thì bảo đàm luận nghệ thuật, bên trong nhất định là mơ ước nhan sắc của mình!
Ngàn sai vạn sai, lẽ ra lúc trước không nên nhất thời hứng khởi công khai come out, kết quả bị hắn nhìn trúng, bây giờ muốn giả bộ làm trai thẳng cũng không được. Đạo diễn Chung nhìn gương tiếc nuối, khí chất như lan đáng thương của mình lại bị tên thô tục kia vấy bẩn! Thật đúng là sống không bằng chết!
*come out: công khai giới tính thật.
*khí chất như lan: khí chất của người trẻ tuổi năng động.
Thường thì đạo diễn mới là người quy tắc ngầm người khác chứ? Tại sao đến phiên mình lại bị người khác quy tắc ngầm!
*quy tắc ngầm: bán thân để đổi lấy danh vọng.
Chuyện này không khoa học!
Suy đi nghĩ lại, đạo diễn Chung làm ra một quyết định trọng đại! Thân thể xử nam thuần khiết trong trắng của mình nhất định phải kính dâng cho người chân chính hiểu nghệ thuật!
Vì thế hắn gọi trợ lí đến, lạnh lùng nói, “Giúp tôi gọi điện thoại cho Mục tiên sinh.”
“Nói đạo diễn không rảnh không đi được?” Trợ lí vô cùng thấu hiểu.
“Hãy nói tôi nhất định đến đúng giờ.” Chung Ly Phong Bạch không có chút tiết tháo nào.
*tiết tháo: tri tiết, người biết tự ức chế mình cho hợp lễ nghĩa gọi là người có tiết tháo.
Trợ lí dùng ánh mắt đặc biệt đồng tình nhìn hắn, người trong đoàn làm phim đều biết, Mục Thu trước giờ đều thèm nhỏ dãi đạo diễn!
Đêm nay nhất định sẽ rất thê thảm!
“Thuận tiện kêu nhà tạo hình vào đây.” Chung Ly Phong Bạch sửa sang lại quần áo, “Giúp tôi trang điểm.”
Trợ lí hết hồn, chẳng lẽ còn muốn trang điểm rực rỡ rồi mới đi?! Như vậy khả năng bị bạo cúc sẽ lớn hơn rất nhiều! Có chắc không đó?!
“Giúp tôi hoá trang nhìn bẩn thỉu một chút.” Để bảo đảm trong sạch, Chung Ly Phong Bạch đành phải tạm thời hi sinh nhan sắc, “Rồi giúp tôi tìm một bộ quần áo thấy gớm chút.”
Trợ lí bừng tỉnh đại ngộ, chạy thẳng vào phòng đạo cụ.
“Trang điểm nhìn bẩn một chút, vậy đạo diễn muốn phong cách của ăn mày đầu đường hay chiến sĩ bị thương?” Thợ trang điểm hỏi.
“Không cần khoa trương như vậy.” Chung Ly Phong Bạch nói, “Bình thường một chút, có thể trong lúc lơ đãng lộ ra một loại khí chất biến thái làm người ta mất sạch khẩu vị cực kì muốn ói, nhưng lại không thể nói ra rốt cuộc không đúng ở chỗ nào.”
Thợ trang điểm 囧 囧, “Đoạn miêu tả này của đạo diễn không bình thường chút nào.”
“Vậy mà còn không bình thường?!” Đạo diễn Chung tức giận nói, “Là một thợ trang điểm chuyên nghiệp mà cô lại không có năng lực thấu hiểu như thế à!”
Ôi xã hội!
Nông cạn này!
Vĩnh viễn cũng không hiểu được!
Nội tâm!
Và thâm ý của tôi!
Gào thét!
“Chị trang điểm cho đạo diễn thành một lão già chủ tiệm vịt quay từng là trai bao đi.” Trợ lí trang điểm đứng một bên nói nhỏ, “Mười ngày nửa tháng cũng không đón được khách, cho nên toàn thân đều toả ra oán khí này nọ đó. . . !”
Thợ trang điểm hiểu rõ, cầm phấn bổ nhào tới, mười ngón bắt đầu múa may!
20 phút sau, Chung Ly Phong Bạch bị chính bản thân mình trong gương làm hết hồn! Hốc mắt xanh đen, sắc mặt trắng bệch, tóc như ổ gà, trông vừa tiều tụy vừa thảm hại!
“Đạo diễn cảm thấy thế nào?” Thợ trang điểm cẩn thận hỏi.
“Rất tốt!” Đạo diễn hung hăng ôm cô nàng một phen! Bộ dạng nửa người nửa quỷ này, nếu Mục Thu còn giở trò được thì hắn đúng là quá biến thái rồi!
“Đạo diễn, quần áo!” Trợ lí kéo một cái hòm lớn hối hả chạy về.
Chung Ly Phong Bạch kinh hãi, “Nhiều vậy sao?”
“Không biết đạo diễn muốn phong cách nào nên tôi lấy vài bộ tới.” Trợ lí mở thùng ra.
“Tìm bộ nào khó coi nhất ấy.” Đạo diễn Chung rất quyết đoán.
Trợ lí lấy ra một cái áo sơmi dính đầy máu.
Chung Ly Phong Bạch phun một ngụm nước, “Phải chìm một chút!” Mặc cái này ra ngoài đường chắc bị cảnh sát hốt quá!
Trợ lí vội vàng đổi một bộ trang phục đi đêm đen thui, còn thêm khăn che mặt, quả thật rất là chìm!
Chung Ly Phong Bạch cảm thấy chóng mặt, thật sự muốn hét lên! Nhưng xe của Mục Thu đã đậu trước cửa studio, hắn đành phải tự lực cánh sinh lục một cái áo thun màu xanh biếc in hình chuột Mickey và một cái quần jeans trắng rách rưới, ngoài ra còn đeo thêm một sợi dây chuyền vàng giả, trông cực kì thô thiển!
“Thế nào?” Chung Ly Phong Bạch soi gương.
“Khí chất như lan!”
“Nghiêng nước nghiêng thành!”
“Di thế thoát tục!”
Tiết tháo rơi ào ào trên đất.
“Tôi hỏi nghiêm túc!” Chung Ly Phong Bạch rống giận.
“Mắc ói quá.”
“Í ẹ.”
“Thấy mà ghê.”
Vậy thì tốt, đạo diễn Chung xách theo một cái túi màu hồng phấn của phụ nữ, thướt tha bước lên xe Mục Thu.
“Hôm nay em rất. . .” Tổng giám đốc Mục quả nhiên vô cùng kinh ngạc.
“Bình thường tôi đều như thế.” Chung Ly Phong Bạch bày ra tư thế chữ S.
“Thật sự rất dễ nhìn.” Mục Thu khen ngợi nhiệt liệt, “Anh thích lắm.” Chỉ cần hắn nguyện ý về nhà với mình, cho dù mặc giẻ lau cũng đặc biệt gợi cảm!
Cái gì? Chung Ly Phong Bạch trợn mắt há mồm, anh có mắt thẩm mĩ không vậy!
“Lên xe đi.” Mục Thu mở cửa xe, “Chúng ta về thẳng nhà luôn.”
Ai muốn về nhà với tên cầm thú nhà ngươi chứ! Chung Ly Phong Bạch rống giận ngồi trên xe!
Đúng như dự đoán của hắn, nhà của Mục Thu quả nhiên cực kì thô thiển, hận không thể dán bốn chữ “ông đây có tiền” khắp mọi nơi!
Vòi nước cũng vàng óng ánh! Đạo diễn Chung vừa rửa tay vừa phỉ nhổ trong lòng!
Đúng là cái đồ nhà giàu mới nổi chẳng biết gì về nghệ thuật!
“Muốn uống một ly không?” Mục Thu bưng hai ly rượu đỏ vào phòng bếp.
“Cảm ơn, gần đây tôi kiêng rượu.” Chung Ly Phong Bạch bình tĩnh từ chối.
“Ờ. . .” Mục Thu đặt ly lên bàn, đứng một bên nhìn hắn loay hoay, ánh mắt như si như dại.
Loại biểu tình khát khao này. . . Chung Ly Phong Bạch nắm chặt tay, xoay người đưa lưng về phía hắn rửa nồi.
Ánh mắt của Mục Thu càng thêm nóng rực, mông vêu quá, không biết chạm vào sẽ thế nào!
Thực tiễn mới có thể đưa ra kết luận chính xác, vì vậy hắn quyết đoán bước tới, “lơ đãng” sờ một cái!
“Á!” Chung Ly Phong Bạch không kịp đề phòng, hoảng sợ hét một tiếng.
“Xin lỗi, không cẩn thận.” Mục Thu thản nhiên nói.
Thật sự mềm muốn xịt nước mũi!
. . . . .
Không cẩn thận em gái anh! Chung Ly Phong Bạch vô cùng bi phẫn, hắn còn dám dùng sức bóp một chút mà dám nói không cẩn thận à!
Mục Thu dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào Chung Ly Phong Bạch!
Ba giây sau, Chung Ly Phong Bạch bại trận. Chàng trai nghệ thuật gặp nhà giàu mới nổi vô liêm sỉ, lần gặp gỡ bất ngờ này đúng là thua thê thảm!
“Em cảm thấy khu biệt thự Lê Viên thế nào?” Mục Thu tìm chuyện để nói.
“Rất tốt.” Chung Ly Phong Bạch hoàn toàn không có tâm tình nói chuyện phiếm với hắn.
“Để anh tặng em một căn.” Mục Thu vô cùng phóng khoáng!
Chung Ly Phong Bạch phun ra một ngụm máu: “Không cần đâu!” Cảm ơn cả nhà anh!
“Vậy em có mong muốn gì không?” Tổng giám đốc Mục chớp chớp mắt.
Tôi muốn anh tránh xa tôi một chút! Chung Ly Phong Bạch thật sự không thể nhịn được nữa, vì thế đi thẳng vào vấn đề, nói, “Có phải anh muốn lên giường với tôi không?”
Mục Thu gật đầu như điên.
“Mơ đi!” Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng nói, “Tôi là một nhà nghệ thuật!”
“Nhà nghệ thuật được lắm, anh rất thích nhà nghệ thuật!” Mục Thu cầm tay hắn.
“Chúng ta là người của hai thế giới.” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy dở khóc dở cười, “Anh có thấy hai đường thẳng song song giao nhau bao giờ chưa?”
Trên đỉnh núi đầy tuyết trắng xoá!
Tôi là đóa hoa trắng lay động trong gió, óng ánh long lanh!
Còn anh là tên thợ săn lưng mang cung tiễn máu đen đầy người!
Bàn tay thô ráp kia!
Chỉ biết bẻ gãy cành hoa mỏng manh tôi đây!
Làm bẩn đóa hoa thuần khiết tôi đây!
“Chúng ta quen nhau đi!” Mục Thu hôn nhẹ lên tay hắn.
Chung Ly Phong Bạch nổi hết da gà, “Không bao giờ!”
“Vậy thôi anh rút vốn.” Mục Thu vô sỉ nói.
“. . . Đừng trộn lẫn tình cảm cá nhân và công việc!” Chung Ly Phong Bạch nổi giận, “Anh làm vậy là lấy việc công làm việc tư!”
“Nếu không phải vì em, sao anh lại muốn đầu tư vào bộ phim kia?” Mục Thu vô cùng thẳng thắn.
“Lúc trước rõ ràng anh nói anh đầu tư là vì anh hiểu ý nghĩa của điện ảnh!” Chung Ly Phong Bạch nhấn mạnh.
“Gạt em thôi, từ đầu đến cuối anh chưa từng xem qua bản kế hoạch của em.” Mục Thu quá vô liêm sỉ.
Chung Ly Phong Bạch khóc không ra nước mắt, đây quả thật là sự sỉ nhục đối với danh dự của một đạo diễn! Vì vậy hắn kiên quyết nói, “Cho dù rút vốn, anh cũng đừng hòng dùng quy tắc ngầm với tôi!”
“Anh đâu có định dùng quy tắc ngầm với em.” Mục Thu không hiểu mô tê gì, “Dưa xanh ăn không ngọt!”
Vậy tại sao cứ quấn quít lấy tôi! Chung Ly Phong Bạch rống giận trong lòng!
“Tình cảm anh dành cho em là thật lòng.” Mục Thu vô cùng thành khẩn.
Loại thổ lộ này thật sự quá quê mùa! Chung Ly Phong Bạch cảm thấy bất lực, “Thôi anh vào phòng khách xem TV đi, nấu cơm xong tôi gọi anh.”
Loại giọng điệu nữ chủ nhân này nghe mới hay làm sao! Tổng giám đốc Mục như mở cờ trong bụng!
Lúc trước dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn thức ăn, thế nên Chung Ly Phong Bạch làm xong bữa tối rất nhanh.
“Thật sự không muốn uống một ly sao?” Mục Thu quyết không bỏ cuộc, nói không chừng uống say sẽ biểu lộ tình cảm thật!
“Không!” Chung Ly Phong Bạch vô cùng kiên quyết!
Mục Thu đành phải tiếc nuối để ly rượu xuống, quyết định nói vài lời ân ái làm nóng không khí!
Trước đó, hắn đã tra tư liệu suốt mấy tiếng đồng hồ, tự cảm thấy bản thân đã có thể hoà nhập vào quần thể dân nghệ thuật!
Ví dụ như lúc khát nước, người bình thường sẽ trực tiếp nói tôi muốn uống nước, còn dân nghệ thuật sẽ nói trong cổ của tôi có một ngọn lửa đang bùng cháy, thiêu đốt tư tưởng của tôi, thiêu đốt linh hồn của tôi, đau khổ dày vò cổ họng tôi, trái tim tôi cũng dần dần chết lặng, ánh mắt khô cạn không thể thấy đá Tam Sinh ở bờ bên kia, hoa bỉ ngạn đỏ rực che khuất mọi tầm nhìn.
Ví dụ như lúc mất ngủ, người bình thường sẽ xoay tới xoay lui, còn dân nghệ thuật sẽ chân trần ôm đầu gối, ngồi trước cửa sổ sát đất xem đèn đuốc trong thành phố và bầu trời đêm tối đen, hoặc là nhấc một ly rượu đỏ năm 1982, để nước mắt chảy xuống hai gò má tái nhợt, mặc cho bản thân dần dần bị bóng tối bao trùm.
Ví dụ như lúc ăn táo, người bình thường sẽ nói mẹ nó ngọt quá, dân nghệ thuật sẽ cầm dao, để lưỡi dao dưới ánh đèn phản chiếu ra ánh sáng chói mắt, giống như ánh mặt trời chiếu lên núi băng. Tạo hình tuyệt vời như thế, căng tròn, mượt mà, đỏ tươi và đẹp đẽ, cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh bị phá huỷ. Dưới lớp da thịt lạnh buốt và tinh tế kia liệu có cảm thấy sợ hãi không? Lưỡi dao dần dần xé rách áo ngoài, chất lỏng thơm phức rơi xuống ngón giữa, lớp ngụy trang rơi xuống dưới đất, thân thể trắng noãn rốt cuộc cũng hiện ra. Hình dạng kia như đến từ thế giới khác, trong không gian tĩnh tâm vô tận. . . Cô đơn, là một loại cảm giác thần bí.
Vì vậy suy ra, tỏ tình cũng phải dựa theo hình thức này!
Vì thế Mục Thu thanh cổ họng một chút rồi nói, “Em còn nhớ nơi ngập tràn hoa hồng nọ ——”
Một trận tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt màn thổ lộ này! Khốn kiếp! Mục Thu chửi bậy trong lòng.
“Tôi đã nói rồi, cậu ta không được!” Chung Ly Phong Bạch tiếp điện thoại, nóng nảy hét lên, “Cậu ta diễn rất giả tạo, cho dù có quan hệ bà con với phó đạo diễn tôi cũng không đồng ý!”
______________
[1] Lòng dạ Tư Mã Chiêu: ý nói ý đồ của Tư Mã Chiêu ai ai cũng biết.
Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mao nhìn thấy đại tướng quân Tư Mã Chiêu nắm quyền lớn, làm việc hống hách bá đạo thì không nhịn được nữa. Một hôm, ông ta triệu thượng thư Vương Kinh và ba đại thần vào trong cung, tức giận nói:
“Dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi hắn đến giết ta, hôm nay ta muốn cùng các ngươi đi thảo phạt hắn”.
Các đại thần đều khuyên ông ta nhẫn nại, nhưng Tào Mao không nghe. Không ngờ, có người để lộ tin tức cho Tư Mã Chiêu, kết quả Tào Mao bị đâm thủng ngực ngã xuống xe mà chết, còn dã tâm phản nghịch của Tư Mã Chiêu thì càng ngày càng rõ ràng hơn.
[2] Đá Tam Sinh
Trong truyền thuyết dân gian từ xa xưa kể rằng: Con người sau khi chết muốn được đầu thai trở lại làm người, linh hồn người chết phải đi xuống Âm Ty Địa Phủ, nơi có cõi U Minh Hoàng Tuyền, đi đến Vong Xuyên Hà (Sông Lãng Quên) đi qua cây cầu bắc ngang sông là cầu Nại Hà, qua hết cầu Nại Hà sẽ đến Vọng Hương Đài, nơi đó có một lão bà phân phát Mạnh Bà Thang (Canh Mạnh Bà) cho các Vong Hồn.
Đầu cầu Nại Hà cũng có một tảng đá lớn được gọi là “Tam Sinh Thạch” trên đó có ghi lại tiền kiếp hậu sinh của mỗi Linh Hồn. Nhân duyên tụ hợp, nợ tình, oan trái… Đều ghi rõ trên Tam Sinh Thạch.
Đạo diễn!
Hiến thân vì nghệ thuật!
Kiếp trước chính là!
Thiên sứ!
Gãy cánh!
Ngày hôm sau, sau khi buổi quay phim kết thúc, nhớ tới cuộc hẹn hôm qua với Mục Thu, Chung Ly Phong Bạch không thể ngăn nước mắt tại studio!
Mời mình tới nhà hắn, cái này rõ ràng là lòng dạ Tư Mã Chiêu [1]! Ngoài mặt thì bảo đàm luận nghệ thuật, bên trong nhất định là mơ ước nhan sắc của mình!
Ngàn sai vạn sai, lẽ ra lúc trước không nên nhất thời hứng khởi công khai come out, kết quả bị hắn nhìn trúng, bây giờ muốn giả bộ làm trai thẳng cũng không được. Đạo diễn Chung nhìn gương tiếc nuối, khí chất như lan đáng thương của mình lại bị tên thô tục kia vấy bẩn! Thật đúng là sống không bằng chết!
*come out: công khai giới tính thật.
*khí chất như lan: khí chất của người trẻ tuổi năng động.
Thường thì đạo diễn mới là người quy tắc ngầm người khác chứ? Tại sao đến phiên mình lại bị người khác quy tắc ngầm!
*quy tắc ngầm: bán thân để đổi lấy danh vọng.
Chuyện này không khoa học!
Suy đi nghĩ lại, đạo diễn Chung làm ra một quyết định trọng đại! Thân thể xử nam thuần khiết trong trắng của mình nhất định phải kính dâng cho người chân chính hiểu nghệ thuật!
Vì thế hắn gọi trợ lí đến, lạnh lùng nói, “Giúp tôi gọi điện thoại cho Mục tiên sinh.”
“Nói đạo diễn không rảnh không đi được?” Trợ lí vô cùng thấu hiểu.
“Hãy nói tôi nhất định đến đúng giờ.” Chung Ly Phong Bạch không có chút tiết tháo nào.
*tiết tháo: tri tiết, người biết tự ức chế mình cho hợp lễ nghĩa gọi là người có tiết tháo.
Trợ lí dùng ánh mắt đặc biệt đồng tình nhìn hắn, người trong đoàn làm phim đều biết, Mục Thu trước giờ đều thèm nhỏ dãi đạo diễn!
Đêm nay nhất định sẽ rất thê thảm!
“Thuận tiện kêu nhà tạo hình vào đây.” Chung Ly Phong Bạch sửa sang lại quần áo, “Giúp tôi trang điểm.”
Trợ lí hết hồn, chẳng lẽ còn muốn trang điểm rực rỡ rồi mới đi?! Như vậy khả năng bị bạo cúc sẽ lớn hơn rất nhiều! Có chắc không đó?!
“Giúp tôi hoá trang nhìn bẩn thỉu một chút.” Để bảo đảm trong sạch, Chung Ly Phong Bạch đành phải tạm thời hi sinh nhan sắc, “Rồi giúp tôi tìm một bộ quần áo thấy gớm chút.”
Trợ lí bừng tỉnh đại ngộ, chạy thẳng vào phòng đạo cụ.
“Trang điểm nhìn bẩn một chút, vậy đạo diễn muốn phong cách của ăn mày đầu đường hay chiến sĩ bị thương?” Thợ trang điểm hỏi.
“Không cần khoa trương như vậy.” Chung Ly Phong Bạch nói, “Bình thường một chút, có thể trong lúc lơ đãng lộ ra một loại khí chất biến thái làm người ta mất sạch khẩu vị cực kì muốn ói, nhưng lại không thể nói ra rốt cuộc không đúng ở chỗ nào.”
Thợ trang điểm 囧 囧, “Đoạn miêu tả này của đạo diễn không bình thường chút nào.”
“Vậy mà còn không bình thường?!” Đạo diễn Chung tức giận nói, “Là một thợ trang điểm chuyên nghiệp mà cô lại không có năng lực thấu hiểu như thế à!”
Ôi xã hội!
Nông cạn này!
Vĩnh viễn cũng không hiểu được!
Nội tâm!
Và thâm ý của tôi!
Gào thét!
“Chị trang điểm cho đạo diễn thành một lão già chủ tiệm vịt quay từng là trai bao đi.” Trợ lí trang điểm đứng một bên nói nhỏ, “Mười ngày nửa tháng cũng không đón được khách, cho nên toàn thân đều toả ra oán khí này nọ đó. . . !”
Thợ trang điểm hiểu rõ, cầm phấn bổ nhào tới, mười ngón bắt đầu múa may!
20 phút sau, Chung Ly Phong Bạch bị chính bản thân mình trong gương làm hết hồn! Hốc mắt xanh đen, sắc mặt trắng bệch, tóc như ổ gà, trông vừa tiều tụy vừa thảm hại!
“Đạo diễn cảm thấy thế nào?” Thợ trang điểm cẩn thận hỏi.
“Rất tốt!” Đạo diễn hung hăng ôm cô nàng một phen! Bộ dạng nửa người nửa quỷ này, nếu Mục Thu còn giở trò được thì hắn đúng là quá biến thái rồi!
“Đạo diễn, quần áo!” Trợ lí kéo một cái hòm lớn hối hả chạy về.
Chung Ly Phong Bạch kinh hãi, “Nhiều vậy sao?”
“Không biết đạo diễn muốn phong cách nào nên tôi lấy vài bộ tới.” Trợ lí mở thùng ra.
“Tìm bộ nào khó coi nhất ấy.” Đạo diễn Chung rất quyết đoán.
Trợ lí lấy ra một cái áo sơmi dính đầy máu.
Chung Ly Phong Bạch phun một ngụm nước, “Phải chìm một chút!” Mặc cái này ra ngoài đường chắc bị cảnh sát hốt quá!
Trợ lí vội vàng đổi một bộ trang phục đi đêm đen thui, còn thêm khăn che mặt, quả thật rất là chìm!
Chung Ly Phong Bạch cảm thấy chóng mặt, thật sự muốn hét lên! Nhưng xe của Mục Thu đã đậu trước cửa studio, hắn đành phải tự lực cánh sinh lục một cái áo thun màu xanh biếc in hình chuột Mickey và một cái quần jeans trắng rách rưới, ngoài ra còn đeo thêm một sợi dây chuyền vàng giả, trông cực kì thô thiển!
“Thế nào?” Chung Ly Phong Bạch soi gương.
“Khí chất như lan!”
“Nghiêng nước nghiêng thành!”
“Di thế thoát tục!”
Tiết tháo rơi ào ào trên đất.
“Tôi hỏi nghiêm túc!” Chung Ly Phong Bạch rống giận.
“Mắc ói quá.”
“Í ẹ.”
“Thấy mà ghê.”
Vậy thì tốt, đạo diễn Chung xách theo một cái túi màu hồng phấn của phụ nữ, thướt tha bước lên xe Mục Thu.
“Hôm nay em rất. . .” Tổng giám đốc Mục quả nhiên vô cùng kinh ngạc.
“Bình thường tôi đều như thế.” Chung Ly Phong Bạch bày ra tư thế chữ S.
“Thật sự rất dễ nhìn.” Mục Thu khen ngợi nhiệt liệt, “Anh thích lắm.” Chỉ cần hắn nguyện ý về nhà với mình, cho dù mặc giẻ lau cũng đặc biệt gợi cảm!
Cái gì? Chung Ly Phong Bạch trợn mắt há mồm, anh có mắt thẩm mĩ không vậy!
“Lên xe đi.” Mục Thu mở cửa xe, “Chúng ta về thẳng nhà luôn.”
Ai muốn về nhà với tên cầm thú nhà ngươi chứ! Chung Ly Phong Bạch rống giận ngồi trên xe!
Đúng như dự đoán của hắn, nhà của Mục Thu quả nhiên cực kì thô thiển, hận không thể dán bốn chữ “ông đây có tiền” khắp mọi nơi!
Vòi nước cũng vàng óng ánh! Đạo diễn Chung vừa rửa tay vừa phỉ nhổ trong lòng!
Đúng là cái đồ nhà giàu mới nổi chẳng biết gì về nghệ thuật!
“Muốn uống một ly không?” Mục Thu bưng hai ly rượu đỏ vào phòng bếp.
“Cảm ơn, gần đây tôi kiêng rượu.” Chung Ly Phong Bạch bình tĩnh từ chối.
“Ờ. . .” Mục Thu đặt ly lên bàn, đứng một bên nhìn hắn loay hoay, ánh mắt như si như dại.
Loại biểu tình khát khao này. . . Chung Ly Phong Bạch nắm chặt tay, xoay người đưa lưng về phía hắn rửa nồi.
Ánh mắt của Mục Thu càng thêm nóng rực, mông vêu quá, không biết chạm vào sẽ thế nào!
Thực tiễn mới có thể đưa ra kết luận chính xác, vì vậy hắn quyết đoán bước tới, “lơ đãng” sờ một cái!
“Á!” Chung Ly Phong Bạch không kịp đề phòng, hoảng sợ hét một tiếng.
“Xin lỗi, không cẩn thận.” Mục Thu thản nhiên nói.
Thật sự mềm muốn xịt nước mũi!
. . . . .
Không cẩn thận em gái anh! Chung Ly Phong Bạch vô cùng bi phẫn, hắn còn dám dùng sức bóp một chút mà dám nói không cẩn thận à!
Mục Thu dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào Chung Ly Phong Bạch!
Ba giây sau, Chung Ly Phong Bạch bại trận. Chàng trai nghệ thuật gặp nhà giàu mới nổi vô liêm sỉ, lần gặp gỡ bất ngờ này đúng là thua thê thảm!
“Em cảm thấy khu biệt thự Lê Viên thế nào?” Mục Thu tìm chuyện để nói.
“Rất tốt.” Chung Ly Phong Bạch hoàn toàn không có tâm tình nói chuyện phiếm với hắn.
“Để anh tặng em một căn.” Mục Thu vô cùng phóng khoáng!
Chung Ly Phong Bạch phun ra một ngụm máu: “Không cần đâu!” Cảm ơn cả nhà anh!
“Vậy em có mong muốn gì không?” Tổng giám đốc Mục chớp chớp mắt.
Tôi muốn anh tránh xa tôi một chút! Chung Ly Phong Bạch thật sự không thể nhịn được nữa, vì thế đi thẳng vào vấn đề, nói, “Có phải anh muốn lên giường với tôi không?”
Mục Thu gật đầu như điên.
“Mơ đi!” Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng nói, “Tôi là một nhà nghệ thuật!”
“Nhà nghệ thuật được lắm, anh rất thích nhà nghệ thuật!” Mục Thu cầm tay hắn.
“Chúng ta là người của hai thế giới.” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy dở khóc dở cười, “Anh có thấy hai đường thẳng song song giao nhau bao giờ chưa?”
Trên đỉnh núi đầy tuyết trắng xoá!
Tôi là đóa hoa trắng lay động trong gió, óng ánh long lanh!
Còn anh là tên thợ săn lưng mang cung tiễn máu đen đầy người!
Bàn tay thô ráp kia!
Chỉ biết bẻ gãy cành hoa mỏng manh tôi đây!
Làm bẩn đóa hoa thuần khiết tôi đây!
“Chúng ta quen nhau đi!” Mục Thu hôn nhẹ lên tay hắn.
Chung Ly Phong Bạch nổi hết da gà, “Không bao giờ!”
“Vậy thôi anh rút vốn.” Mục Thu vô sỉ nói.
“. . . Đừng trộn lẫn tình cảm cá nhân và công việc!” Chung Ly Phong Bạch nổi giận, “Anh làm vậy là lấy việc công làm việc tư!”
“Nếu không phải vì em, sao anh lại muốn đầu tư vào bộ phim kia?” Mục Thu vô cùng thẳng thắn.
“Lúc trước rõ ràng anh nói anh đầu tư là vì anh hiểu ý nghĩa của điện ảnh!” Chung Ly Phong Bạch nhấn mạnh.
“Gạt em thôi, từ đầu đến cuối anh chưa từng xem qua bản kế hoạch của em.” Mục Thu quá vô liêm sỉ.
Chung Ly Phong Bạch khóc không ra nước mắt, đây quả thật là sự sỉ nhục đối với danh dự của một đạo diễn! Vì vậy hắn kiên quyết nói, “Cho dù rút vốn, anh cũng đừng hòng dùng quy tắc ngầm với tôi!”
“Anh đâu có định dùng quy tắc ngầm với em.” Mục Thu không hiểu mô tê gì, “Dưa xanh ăn không ngọt!”
Vậy tại sao cứ quấn quít lấy tôi! Chung Ly Phong Bạch rống giận trong lòng!
“Tình cảm anh dành cho em là thật lòng.” Mục Thu vô cùng thành khẩn.
Loại thổ lộ này thật sự quá quê mùa! Chung Ly Phong Bạch cảm thấy bất lực, “Thôi anh vào phòng khách xem TV đi, nấu cơm xong tôi gọi anh.”
Loại giọng điệu nữ chủ nhân này nghe mới hay làm sao! Tổng giám đốc Mục như mở cờ trong bụng!
Lúc trước dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn thức ăn, thế nên Chung Ly Phong Bạch làm xong bữa tối rất nhanh.
“Thật sự không muốn uống một ly sao?” Mục Thu quyết không bỏ cuộc, nói không chừng uống say sẽ biểu lộ tình cảm thật!
“Không!” Chung Ly Phong Bạch vô cùng kiên quyết!
Mục Thu đành phải tiếc nuối để ly rượu xuống, quyết định nói vài lời ân ái làm nóng không khí!
Trước đó, hắn đã tra tư liệu suốt mấy tiếng đồng hồ, tự cảm thấy bản thân đã có thể hoà nhập vào quần thể dân nghệ thuật!
Ví dụ như lúc khát nước, người bình thường sẽ trực tiếp nói tôi muốn uống nước, còn dân nghệ thuật sẽ nói trong cổ của tôi có một ngọn lửa đang bùng cháy, thiêu đốt tư tưởng của tôi, thiêu đốt linh hồn của tôi, đau khổ dày vò cổ họng tôi, trái tim tôi cũng dần dần chết lặng, ánh mắt khô cạn không thể thấy đá Tam Sinh ở bờ bên kia, hoa bỉ ngạn đỏ rực che khuất mọi tầm nhìn.
Ví dụ như lúc mất ngủ, người bình thường sẽ xoay tới xoay lui, còn dân nghệ thuật sẽ chân trần ôm đầu gối, ngồi trước cửa sổ sát đất xem đèn đuốc trong thành phố và bầu trời đêm tối đen, hoặc là nhấc một ly rượu đỏ năm 1982, để nước mắt chảy xuống hai gò má tái nhợt, mặc cho bản thân dần dần bị bóng tối bao trùm.
Ví dụ như lúc ăn táo, người bình thường sẽ nói mẹ nó ngọt quá, dân nghệ thuật sẽ cầm dao, để lưỡi dao dưới ánh đèn phản chiếu ra ánh sáng chói mắt, giống như ánh mặt trời chiếu lên núi băng. Tạo hình tuyệt vời như thế, căng tròn, mượt mà, đỏ tươi và đẹp đẽ, cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh bị phá huỷ. Dưới lớp da thịt lạnh buốt và tinh tế kia liệu có cảm thấy sợ hãi không? Lưỡi dao dần dần xé rách áo ngoài, chất lỏng thơm phức rơi xuống ngón giữa, lớp ngụy trang rơi xuống dưới đất, thân thể trắng noãn rốt cuộc cũng hiện ra. Hình dạng kia như đến từ thế giới khác, trong không gian tĩnh tâm vô tận. . . Cô đơn, là một loại cảm giác thần bí.
Vì vậy suy ra, tỏ tình cũng phải dựa theo hình thức này!
Vì thế Mục Thu thanh cổ họng một chút rồi nói, “Em còn nhớ nơi ngập tràn hoa hồng nọ ——”
Một trận tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt màn thổ lộ này! Khốn kiếp! Mục Thu chửi bậy trong lòng.
“Tôi đã nói rồi, cậu ta không được!” Chung Ly Phong Bạch tiếp điện thoại, nóng nảy hét lên, “Cậu ta diễn rất giả tạo, cho dù có quan hệ bà con với phó đạo diễn tôi cũng không đồng ý!”
______________
[1] Lòng dạ Tư Mã Chiêu: ý nói ý đồ của Tư Mã Chiêu ai ai cũng biết.
Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mao nhìn thấy đại tướng quân Tư Mã Chiêu nắm quyền lớn, làm việc hống hách bá đạo thì không nhịn được nữa. Một hôm, ông ta triệu thượng thư Vương Kinh và ba đại thần vào trong cung, tức giận nói:
“Dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi hắn đến giết ta, hôm nay ta muốn cùng các ngươi đi thảo phạt hắn”.
Các đại thần đều khuyên ông ta nhẫn nại, nhưng Tào Mao không nghe. Không ngờ, có người để lộ tin tức cho Tư Mã Chiêu, kết quả Tào Mao bị đâm thủng ngực ngã xuống xe mà chết, còn dã tâm phản nghịch của Tư Mã Chiêu thì càng ngày càng rõ ràng hơn.
[2] Đá Tam Sinh
Trong truyền thuyết dân gian từ xa xưa kể rằng: Con người sau khi chết muốn được đầu thai trở lại làm người, linh hồn người chết phải đi xuống Âm Ty Địa Phủ, nơi có cõi U Minh Hoàng Tuyền, đi đến Vong Xuyên Hà (Sông Lãng Quên) đi qua cây cầu bắc ngang sông là cầu Nại Hà, qua hết cầu Nại Hà sẽ đến Vọng Hương Đài, nơi đó có một lão bà phân phát Mạnh Bà Thang (Canh Mạnh Bà) cho các Vong Hồn.
Đầu cầu Nại Hà cũng có một tảng đá lớn được gọi là “Tam Sinh Thạch” trên đó có ghi lại tiền kiếp hậu sinh của mỗi Linh Hồn. Nhân duyên tụ hợp, nợ tình, oan trái… Đều ghi rõ trên Tam Sinh Thạch.
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San