Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy
Chương 15
Chuyển ngữ: Vickiee
Biên tập: Loyal Pang
“Tôi nhận ra rằng cuộc sống là một món quà và tôi không định lãng phí nó. Bạn không biết điều gì sẽ xảy đến tiếp theo. Hãy học cách trân trọng cuộc sống như nó vốn có để mỗi ngày đều trở nên ý nghĩa…”
Trong rạp chiếu phim tối om, Leonardo* trẻ tuổi đang nói một câu được lồng tiếng Trung Quốc. Kính 3D đang chắn trước mắt Trần Niệm.
(*Leonardo DiCaprio – nam chính trong bộ phim Titanic 1997)
Mấy giờ trước…
Bắc Dã nhanh chóng kéo cửa cuốn xuống, lao qua kéo luôn rèm cửa sổ, quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Hôm qua, lúc bọn nó đánh em, mắng em, còn cởi hết quần áo của em, đã, chụp hình, quay phim lại.
Nó bảo em hôm nay đến lấy.
Em ra sau núi, nó không đưa cho em. Nó chỉ cho em xem, còn bảo muốn tung lên mạng, để mọi người cùng xem, dù có báo cảnh sát cũng vô dụng… Nó nói sẽ không bỏ qua cho em… Chuyện ngày hôm qua, sẽ còn có lần thứ hai, thứ ba… Vẫn chưa đủ, nó còn uy hiếp em, đánh em. Em phản kháng, đẩy nó… Em biết mình sắp phải gặp nó nên đã đem dao theo, để phòng hờ, có thể dọa nó không dám đánh em nữa. Nhưng nó không sợ, em bảo nó đừng lại gần, nhưng nó không nghe… Nó nhào lên người em… Cả hai xô xát trên bãi cỏ, em không biết chuyện gì đã xảy ra, em cũng không muốn, thật sự không muốn, nó lại…
Em sai rồi, em không nên một mình đến đó.”
Từ sau chuyện của Hồ Tiểu Điệp, cô đã không thể tin đám người Trịnh Dịch được nữa, cô ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt ngấn lệ.
“Xin lỗi, anh cứu, cứu em với, đưa em đến cảnh sát đi, em sợ chúng, không dám tự đi. Em sợ mẹ biết.”
“Không đi.” Bắc Dã nói.
“…”
“Tại sao?” Mắt cậu đỏ ngầu “Tại sao?!”
“Tại sao anh phải giao em cho bọn họ. Em muốn để họ phân tích đoạn phim kia hết lần này đến lần khác, ép hỏi cảm giác của em hết lần này đến lần khác, tra hỏi em rốt cuộc là vì phòng vệ hay là do ôm hận mà mượn cơ hội giết người à? Em muốn đối chất với đám người đã từng tổn thương em, em muốn bị đám phụ huynh của bọn nó quấy rầy chèo kéo hả? Em có còn muốn thi nữa không?”
“…”
Mẹ sẽ biết, biết cô bị người khác làm tổn thương, mẹ sẽ khóc.
Sau giây phút mất khống chế ngắn ngủi, Bắc Dã bình tĩnh lại: “Em xác định nó đã chết rồi à?”
“…” Cô ngẩn người, vài giây sau mờ mịt lắc đầu: “Em bỏ chạy ngay lúc đó.”
“Một lát nữa anh đi xem thử. Nhưng dù chuyện có ra sao thì phải đợi thi xong rồi hãy nói. Đưa dao cho anh.”
Trên con dao nhọn là máu tươi đã khô lại. Bắc Dã đi qua đoạt lại, giật hai cái mới có thể rút được con dao ra khỏi tay cô.
“Cởi quần áo.” Bắc Dã nói.
Trần Niệm không nhúc nhích. Bắc Dã lột quần áo của cô, kéo cô đến dưới vòi hoa sen xả nước, vết máu lấm tấm từ từ nhòa đi.
Bắc Dã nhét quần áo và giày vào máy giặt, nhìn thấy chiếc áo sơ mi của mình. Sáng nay lúc Trần Niệm mặc quần áo lại không tìm thấy áo sơ mi, lúc ấy cậu đã tìm chiếc áo sơ mi cho cô. Cậu quay đầu nhìn cô một cái, cô ngẩn người nhìn vách tường.
Cậu xoay người chắn tầm mắt của cô, rút áo sơ mi ra, nhét vào ngăn kéo chỗ bồn rửa mặt, nhưng không ngờ nhìn thấy món đồ nào đó do mẹ cậu mua. Cậu nhìn món đồ, thoáng nghĩ ngợi rồi đóng ngăn kéo lại.
Cậu chuẩn bị mở máy giặt lên, nhưng ngẫm nghĩ lại lôi hết quần áo ra ngoài, móc hết mọi thứ trong túi quần túi áo ra, tìm một cái túi ni lông nhét tất cả vào.
Dưới ánh đèn mờ tối, thân thể Trần Niệm đã được tắm rửa sạch sẽ, Bắc Dã đeo găng tay ngồi xổm xuống đất, một tay đổ thuốc tẩy, một tay cầm bàn chảy, chà sạch sẽ mọi ngóc ngách trên sàn nhà.
“Em ra ngoài trước đi.”
Cô không nhúc nhích.
“Em xong đời rồi.” Cô nói “Bắc Dã, em xong đời rồi.”
Ly bắp rang đụng vào mu bàn tay của Trần Niệm, cô quay đầu nhìn Lý Tưởng bên cạnh, vươn tay lấy một nắm nhét vào miệng, nhạt như nước ốc.
“Không sao đâu.” Bắc Dã cởi bao tay đứng lên, nước ấm làm ướt tóc cả hai người. Cậu nâng mặt cô lên, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm cô “Em sẽ không sao cả, anh bảo đảm.”
“Nói cho anh biết, em…” Cậu cân nhắc dùng từ “Em đâm nó ở đâu?”
Cô lắc đầu: “… Em quên rồi.”
“Đâm nó mấy nhát?”
“… Không nhớ rõ.”
“Sâu không?”
“Không biết… Em hận nó. Em hy vọng nó biến mất. Nhưng em không muốn nó chết.” Cô phát run “Đám chúng nó vị thành niên như thế… Tại sao không ai quản lý… Không nên như thế… Vốn không nên như thế… “
Bắc Dã giữ chặt đầu cô, nhìn cô chằm chằm, để cô bình tĩnh lại: “Trên đường về có ai thấy em không?”
“Không có.” Đó là một con hẻm nhỏ ở ngoài khu xưởng, ba bề đều là đất hoang.
“Bây giờ nó đang ở đâu?”
Trần Niệm nhìn cậu.
“Anh đi xem thử, sức lực của em nhỏ, có lẽ nó chỉ bị thương thôi. Con người không dễ chết như vậy đâu.” Cậu tỉnh táo dị thường.
“Em đi cùng anh…”
“Anh đi một mình. Nếu như có chuyện, anh sẽ báo cho em.”
“Nhưng…”
“Không sao cả. Em không tin anh à?”
“Tin.”
Cậu bước đến, đột nhiên ôm cô vào lòng, cúi đầu, kề sát mặt mình lên mặt cô.
Điện thoại Trần Niệm chợt vang lên, hai người giật mình, là Lý Tưởng gọi đến:
“Trần Niệm, Titanic ra bản 3D kìa. Tớ có hai vé, cậu có muốn đi xem không?”
“Tớ… muốn học bài.” Vừa nói dứt lời, Bắc Dã đã nhíu mày, khẽ lắc đầu.
Lý Tưởng khuyên: “Chờ thi tốt nghiệp xong thì phim này đã hết chiếu rồi. Phim kinh điển như vậy, sau này rất khó được chiếu lại. Cậu coi như đi thư giãn một chút đi.”
Bắc Dã nắm vai Trần Niệm, ánh mắt bảo cô hãy đồng ý.
Môi Trần Niệm run run, chậm rãi lắc đầu. Cô không phải kẻ ngốc, cậu quá cẩn thận, vì để phòng ngừa, cậu đã bắt đầu tạo chứng cớ ngoại phạm cho cô.
Bên kia điện thoại Lý Tưởng vẫn đang cố gắng: “Trần Niệm, phim Titanic kinh điển lắm đó, chắc chắn cậu cũng thích mà…”
Trong phòng tắm nhỏ hẹp đơn sơ, ánh đèn mờ tối vẫn đang chiếu rọi. Cậu và cô bốn mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu rõ lòng dạ của đối phương. Cậu nắm chặt vai cô, chậm chạp kiên quyết gật đầu.
Bộ phim này quá dài.
Trần Niệm ngồi trong rạp chiếu phim tối om, cứ như đang ngồi trong hầm mộ. Cuối cùng cũng đến kết cục, trên mặt biển, Jack và Rose đang cùng bám vào bè gỗ cứu sinh. Người đàn ông trẻ tuổi để cô gái leo lên, còn mình thì chìm trong nước lạnh.
Tương lai của hai người cũng giống như đêm lạnh lẽo nơi Bắc Băng Dương, buốt giá và tối tăm.
“Em yêu anh.”
“Em nói lại lần nữa đi!… Đừng nói tạm biệt.”
“Nhưng em lạnh quá rồi.”
“Nghe này, em có thể chạy khỏi nơi này, an toàn thoát hiểm; em có thể đi về phía trước, sẽ sống sót… Em sẽ già đi, yên nghỉ trên một chiếc giường ấm áp, chứ không phải kết thúc ở nơi quỷ quái này, không phải kết thúc vào tối nay. Em hiểu không?”
“Nhưng em lạnh quá, đã tê cóng rồi.”
“Thắng được vé tàu chính là chuyện may mắn nhất cuộc đời anh; vì vậy, được quen biết em, anh vô cùng cảm kích… Hứa với anh em sẽ sống tiếp, hứa rằng em sẽ không bao giờ từ bỏ… Cho dù có xảy ra chuyện gì, cho dù em rơi vào tình cảnh tuyệt vọng đến đâu, hứa với anh, em sẽ không bao giờ bỏ cuộc, đừng quên lời hứa của em với anh.”
“Em hứa với anh.”
Cuối cùng, cô gái buông tay anh ta ra, cố sức bơi về phía ánh sáng, người đàn ông anh tuấn chậm rãi chìm vào trong Bắc Băng Dương, bị bóng đêm nuốt chửng.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Lý Tưởng thấy đôi mắt Trần Niệm đỏ hoe.
“Khóc à?”
Trần Niệm cúi đầu, lắc lắc: “Không có.”
“Con gái xem mấy phim này đều rất dễ xúc động.” Lý Tưởng nói, định vỗ vỗ vai cô an ủi, lại rút tay về.
Cậu lắc lư ly bắp rang: “Không ngờ cậu lại không thích ăn, cậu nhìn đi, bắp rang còn nhiều lắm.”
Trần Niệm không thể làm gì khác, đành nói: “Tớ không thích ăn đồ ngọt.”
“Thảo nào cậu gầy như vậy.” Cậu xem đồng hồ đeo tay “Không còn sớm nữa, tớ đưa cậu về nhà thôi.”
Sau khi Trần Niệm về nhà không lâu thì mưa gió lũ lượt kéo đến. Đợi một lúc lâu, Bắc Dã vẫn chưa đến. Cô lấy di động ra gọi cho cậu, nhưng bất ngờ trong danh bạ lại không có tên Bắc Dã. Lúc đang nghĩ ngợi, cửa lại vang lên ba tiếng gõ.
Trần Niệm hoảng hốt, đi đến cạnh cửa, nghe cậu khẽ nói: “Anh đây.”
Trần Niệm lập tức mở cửa cho cậu vào, cả người cậu ướt đẫm nước mưa, nước chảy theo áo mưa nhỏ xuống đất.
Cô đưa cho cậu một tấm khăn lông, hỏi: “Nó sao rồi?”
“Hẳn là không sao.” Bắc Dã nói.
“Không sao?”
“Anh đã đến sau núi của trường em, nhưng tìm mãi cũng không thấy nó.”
“Hay anh tìm nhầm nơi rồi à? Em nên đi với anh mới đúng.”
“Không có. Anh có thấy vết máu, nhưng nó không có ở đó.”
Trần Niệm giật mình: “Anh… không gạt em chứ?”
“Không gạt em. Thật đó.” Cậu nói “Vết máu rất ít, có lẽ chỉ bị thương nhẹ thôi. Bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, lúc em về đây, vết máu trên người cũng rất ít.”
Cô lo sợ nghi ngờ và lệ thuộc nhìn cậu.
“Hẳn là nó bị thương không nặng, tự đi rồi.” Bắc Dã nói “Em không rõ mình đâm nó mấy nhát, sâu hay không sâu. Anh cảm thấy là do em quá căng thẳng nên nghĩ nghiêm trọng quá thôi.”
“Vậy ư?” Trần Niệm nhíu mày nói “Nhưng… Nó sẽ báo cảnh sát, sẽ…”
“Không đâu.” Bắc Dã lau tóc mình, cởi áo mưa ra treo lên giá “Nó thường xuyên đánh nhau, bị thương cũng nhiều, vậy nó có đi báo cảnh sát không? Chưa kể, nếu nói cho cảnh sát, vậy chuyện bọn nó làm nhục em sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng. Bọn nó đông, lại có đứa còn đang đi học, sẽ bị trường khai trừ. Nếu như thật sự báo cảnh sát, em nghĩ em còn có thể đứng đây à?”
Trần Niệm “ừ” một tiếng, hoảng hốt nhìn cậu.
“Đừng tự trách.” Cậu khẽ nói “Thương tích em gây ra cho nó còn chẳng bằng vết thương mỗi lần nó đánh nhau.”
Cô dường như hơi hoang mang, thật lâu sau, cúi đầu lấy một cái thẻ nhớ điện thoại từ trong túi ra.
Bắc Dã nhận lấy, lập tức cắt nát.
Trần Niệm nói: “Thùng rác ở bên kia.”
Bắc Dã: “Để anh mang ra ngoài vứt.”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, cậu xoa đầu cô, sợi dây đỏ buộc trên cổ tay phải rũ xuống, sượt qua má cô.
“Nó không sao đâu. Em đừng cả nghĩ như thế, tập trung học hành, chuẩn bị thi cử đi.”
Trần Niệm gật đầu một cách máy móc.
Trong tiếng gió và tiếng mưa rơi, bóng đèn trên trần nhà đong đưa, chiếc bóng hai người lúc ẩn lúc hiện, mỏng manh bất định.
Bắc Dã ngồi bên mép giường, dường như hơi mệt mỏi, ngẩng đầu thấy cô đang xuất thần, cậu nhìn cô chốc lát, khẽ hỏi: “Phim hay không?”
“Hả?”
“Anh hỏi phim hay không?”
“… Không hay.” Trần Niệm lắc đầu “Là bi kịch. Em không thích.”
“Bi kịch á?”
“Ừ, nam chính nhường cơ, cơ hội sống sót cho nữ chính. Còn mình thì chết.”
“Còn nữ chính thì sao?”
“Kết hôn, sinh con, sống đến già khằn.”
“Rất tốt.” Bắc Dã cười cười.
“Tốt chỗ nào chứ?” Trần Niệm nói.
Bắc Dã ngẩng đầu nhìn cô, há miệng định nói gì đó, cuối cùng lại không thốt ra. Cứ thế yên lặng nhìn cô, ánh mắt thẳng tắp lại dịu dàng, như một cái giếng sâu hun hút.
Trần Niệm đứng tại chỗ, nhìn thẳng vào mắt cậu, bỗng nhiên cảm thấy muốn khóc.
Hai thiếu niên hiểu rõ những đau khổ giãy dụa, tình yêu và sự vô vọng trong sinh mệnh của nhau. Nhưng lại không thể nói ra, dù có nói ra cũng có ích lợi gì đâu.
Đôi vai gầy yếu của họ phải gánh lấy quá nhiều sức nặng. Họ còn trẻ như thế, nhưng ở thế giới gió thảm mưa sầu này, họ chỉ có thể tin tưởng lẫn nhau, đây rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo?
Nhìn một lúc, Bắc Dã khẽ mỉm cười, giang hai tay ra với cô.
Đồ nói lắp, đến với anh nào.
Trần Niệm dụi mắt, đi đến ngồi lên chân cậu, ôm chặt cổ cậu, giống như một đứa trẻ đang ôm món đồ chơi mình yêu quý nhất. Cô gối đầu lên bả vai cậu, siết thật chặt, ngửi được mùi mưa gió trên cổ cậu.
Cậu ôm cô ngửa ra sau, ngã xuống giường.
Dường như không còn nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài nữa.
Họ ôm chặt lấy nhau, nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao.
================================
Lời tác giả muốn nói: Trong quá trình đi đến kết thúc của tác phẩm này sẽ có vài tình tiết lắt léo, nhưng không phải kết thúc buồn. Tôi nói nghiêm túc đấy.
Loyal Pang thay lời muốn nói của Bắc Dã: Em cứ giết người đi, giấu xác và chịu tội để anh lo!!!!
Biên tập: Loyal Pang
“Tôi nhận ra rằng cuộc sống là một món quà và tôi không định lãng phí nó. Bạn không biết điều gì sẽ xảy đến tiếp theo. Hãy học cách trân trọng cuộc sống như nó vốn có để mỗi ngày đều trở nên ý nghĩa…”
Trong rạp chiếu phim tối om, Leonardo* trẻ tuổi đang nói một câu được lồng tiếng Trung Quốc. Kính 3D đang chắn trước mắt Trần Niệm.
(*Leonardo DiCaprio – nam chính trong bộ phim Titanic 1997)
Mấy giờ trước…
Bắc Dã nhanh chóng kéo cửa cuốn xuống, lao qua kéo luôn rèm cửa sổ, quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Hôm qua, lúc bọn nó đánh em, mắng em, còn cởi hết quần áo của em, đã, chụp hình, quay phim lại.
Nó bảo em hôm nay đến lấy.
Em ra sau núi, nó không đưa cho em. Nó chỉ cho em xem, còn bảo muốn tung lên mạng, để mọi người cùng xem, dù có báo cảnh sát cũng vô dụng… Nó nói sẽ không bỏ qua cho em… Chuyện ngày hôm qua, sẽ còn có lần thứ hai, thứ ba… Vẫn chưa đủ, nó còn uy hiếp em, đánh em. Em phản kháng, đẩy nó… Em biết mình sắp phải gặp nó nên đã đem dao theo, để phòng hờ, có thể dọa nó không dám đánh em nữa. Nhưng nó không sợ, em bảo nó đừng lại gần, nhưng nó không nghe… Nó nhào lên người em… Cả hai xô xát trên bãi cỏ, em không biết chuyện gì đã xảy ra, em cũng không muốn, thật sự không muốn, nó lại…
Em sai rồi, em không nên một mình đến đó.”
Từ sau chuyện của Hồ Tiểu Điệp, cô đã không thể tin đám người Trịnh Dịch được nữa, cô ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt ngấn lệ.
“Xin lỗi, anh cứu, cứu em với, đưa em đến cảnh sát đi, em sợ chúng, không dám tự đi. Em sợ mẹ biết.”
“Không đi.” Bắc Dã nói.
“…”
“Tại sao?” Mắt cậu đỏ ngầu “Tại sao?!”
“Tại sao anh phải giao em cho bọn họ. Em muốn để họ phân tích đoạn phim kia hết lần này đến lần khác, ép hỏi cảm giác của em hết lần này đến lần khác, tra hỏi em rốt cuộc là vì phòng vệ hay là do ôm hận mà mượn cơ hội giết người à? Em muốn đối chất với đám người đã từng tổn thương em, em muốn bị đám phụ huynh của bọn nó quấy rầy chèo kéo hả? Em có còn muốn thi nữa không?”
“…”
Mẹ sẽ biết, biết cô bị người khác làm tổn thương, mẹ sẽ khóc.
Sau giây phút mất khống chế ngắn ngủi, Bắc Dã bình tĩnh lại: “Em xác định nó đã chết rồi à?”
“…” Cô ngẩn người, vài giây sau mờ mịt lắc đầu: “Em bỏ chạy ngay lúc đó.”
“Một lát nữa anh đi xem thử. Nhưng dù chuyện có ra sao thì phải đợi thi xong rồi hãy nói. Đưa dao cho anh.”
Trên con dao nhọn là máu tươi đã khô lại. Bắc Dã đi qua đoạt lại, giật hai cái mới có thể rút được con dao ra khỏi tay cô.
“Cởi quần áo.” Bắc Dã nói.
Trần Niệm không nhúc nhích. Bắc Dã lột quần áo của cô, kéo cô đến dưới vòi hoa sen xả nước, vết máu lấm tấm từ từ nhòa đi.
Bắc Dã nhét quần áo và giày vào máy giặt, nhìn thấy chiếc áo sơ mi của mình. Sáng nay lúc Trần Niệm mặc quần áo lại không tìm thấy áo sơ mi, lúc ấy cậu đã tìm chiếc áo sơ mi cho cô. Cậu quay đầu nhìn cô một cái, cô ngẩn người nhìn vách tường.
Cậu xoay người chắn tầm mắt của cô, rút áo sơ mi ra, nhét vào ngăn kéo chỗ bồn rửa mặt, nhưng không ngờ nhìn thấy món đồ nào đó do mẹ cậu mua. Cậu nhìn món đồ, thoáng nghĩ ngợi rồi đóng ngăn kéo lại.
Cậu chuẩn bị mở máy giặt lên, nhưng ngẫm nghĩ lại lôi hết quần áo ra ngoài, móc hết mọi thứ trong túi quần túi áo ra, tìm một cái túi ni lông nhét tất cả vào.
Dưới ánh đèn mờ tối, thân thể Trần Niệm đã được tắm rửa sạch sẽ, Bắc Dã đeo găng tay ngồi xổm xuống đất, một tay đổ thuốc tẩy, một tay cầm bàn chảy, chà sạch sẽ mọi ngóc ngách trên sàn nhà.
“Em ra ngoài trước đi.”
Cô không nhúc nhích.
“Em xong đời rồi.” Cô nói “Bắc Dã, em xong đời rồi.”
Ly bắp rang đụng vào mu bàn tay của Trần Niệm, cô quay đầu nhìn Lý Tưởng bên cạnh, vươn tay lấy một nắm nhét vào miệng, nhạt như nước ốc.
“Không sao đâu.” Bắc Dã cởi bao tay đứng lên, nước ấm làm ướt tóc cả hai người. Cậu nâng mặt cô lên, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm cô “Em sẽ không sao cả, anh bảo đảm.”
“Nói cho anh biết, em…” Cậu cân nhắc dùng từ “Em đâm nó ở đâu?”
Cô lắc đầu: “… Em quên rồi.”
“Đâm nó mấy nhát?”
“… Không nhớ rõ.”
“Sâu không?”
“Không biết… Em hận nó. Em hy vọng nó biến mất. Nhưng em không muốn nó chết.” Cô phát run “Đám chúng nó vị thành niên như thế… Tại sao không ai quản lý… Không nên như thế… Vốn không nên như thế… “
Bắc Dã giữ chặt đầu cô, nhìn cô chằm chằm, để cô bình tĩnh lại: “Trên đường về có ai thấy em không?”
“Không có.” Đó là một con hẻm nhỏ ở ngoài khu xưởng, ba bề đều là đất hoang.
“Bây giờ nó đang ở đâu?”
Trần Niệm nhìn cậu.
“Anh đi xem thử, sức lực của em nhỏ, có lẽ nó chỉ bị thương thôi. Con người không dễ chết như vậy đâu.” Cậu tỉnh táo dị thường.
“Em đi cùng anh…”
“Anh đi một mình. Nếu như có chuyện, anh sẽ báo cho em.”
“Nhưng…”
“Không sao cả. Em không tin anh à?”
“Tin.”
Cậu bước đến, đột nhiên ôm cô vào lòng, cúi đầu, kề sát mặt mình lên mặt cô.
Điện thoại Trần Niệm chợt vang lên, hai người giật mình, là Lý Tưởng gọi đến:
“Trần Niệm, Titanic ra bản 3D kìa. Tớ có hai vé, cậu có muốn đi xem không?”
“Tớ… muốn học bài.” Vừa nói dứt lời, Bắc Dã đã nhíu mày, khẽ lắc đầu.
Lý Tưởng khuyên: “Chờ thi tốt nghiệp xong thì phim này đã hết chiếu rồi. Phim kinh điển như vậy, sau này rất khó được chiếu lại. Cậu coi như đi thư giãn một chút đi.”
Bắc Dã nắm vai Trần Niệm, ánh mắt bảo cô hãy đồng ý.
Môi Trần Niệm run run, chậm rãi lắc đầu. Cô không phải kẻ ngốc, cậu quá cẩn thận, vì để phòng ngừa, cậu đã bắt đầu tạo chứng cớ ngoại phạm cho cô.
Bên kia điện thoại Lý Tưởng vẫn đang cố gắng: “Trần Niệm, phim Titanic kinh điển lắm đó, chắc chắn cậu cũng thích mà…”
Trong phòng tắm nhỏ hẹp đơn sơ, ánh đèn mờ tối vẫn đang chiếu rọi. Cậu và cô bốn mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu rõ lòng dạ của đối phương. Cậu nắm chặt vai cô, chậm chạp kiên quyết gật đầu.
Bộ phim này quá dài.
Trần Niệm ngồi trong rạp chiếu phim tối om, cứ như đang ngồi trong hầm mộ. Cuối cùng cũng đến kết cục, trên mặt biển, Jack và Rose đang cùng bám vào bè gỗ cứu sinh. Người đàn ông trẻ tuổi để cô gái leo lên, còn mình thì chìm trong nước lạnh.
Tương lai của hai người cũng giống như đêm lạnh lẽo nơi Bắc Băng Dương, buốt giá và tối tăm.
“Em yêu anh.”
“Em nói lại lần nữa đi!… Đừng nói tạm biệt.”
“Nhưng em lạnh quá rồi.”
“Nghe này, em có thể chạy khỏi nơi này, an toàn thoát hiểm; em có thể đi về phía trước, sẽ sống sót… Em sẽ già đi, yên nghỉ trên một chiếc giường ấm áp, chứ không phải kết thúc ở nơi quỷ quái này, không phải kết thúc vào tối nay. Em hiểu không?”
“Nhưng em lạnh quá, đã tê cóng rồi.”
“Thắng được vé tàu chính là chuyện may mắn nhất cuộc đời anh; vì vậy, được quen biết em, anh vô cùng cảm kích… Hứa với anh em sẽ sống tiếp, hứa rằng em sẽ không bao giờ từ bỏ… Cho dù có xảy ra chuyện gì, cho dù em rơi vào tình cảnh tuyệt vọng đến đâu, hứa với anh, em sẽ không bao giờ bỏ cuộc, đừng quên lời hứa của em với anh.”
“Em hứa với anh.”
Cuối cùng, cô gái buông tay anh ta ra, cố sức bơi về phía ánh sáng, người đàn ông anh tuấn chậm rãi chìm vào trong Bắc Băng Dương, bị bóng đêm nuốt chửng.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Lý Tưởng thấy đôi mắt Trần Niệm đỏ hoe.
“Khóc à?”
Trần Niệm cúi đầu, lắc lắc: “Không có.”
“Con gái xem mấy phim này đều rất dễ xúc động.” Lý Tưởng nói, định vỗ vỗ vai cô an ủi, lại rút tay về.
Cậu lắc lư ly bắp rang: “Không ngờ cậu lại không thích ăn, cậu nhìn đi, bắp rang còn nhiều lắm.”
Trần Niệm không thể làm gì khác, đành nói: “Tớ không thích ăn đồ ngọt.”
“Thảo nào cậu gầy như vậy.” Cậu xem đồng hồ đeo tay “Không còn sớm nữa, tớ đưa cậu về nhà thôi.”
Sau khi Trần Niệm về nhà không lâu thì mưa gió lũ lượt kéo đến. Đợi một lúc lâu, Bắc Dã vẫn chưa đến. Cô lấy di động ra gọi cho cậu, nhưng bất ngờ trong danh bạ lại không có tên Bắc Dã. Lúc đang nghĩ ngợi, cửa lại vang lên ba tiếng gõ.
Trần Niệm hoảng hốt, đi đến cạnh cửa, nghe cậu khẽ nói: “Anh đây.”
Trần Niệm lập tức mở cửa cho cậu vào, cả người cậu ướt đẫm nước mưa, nước chảy theo áo mưa nhỏ xuống đất.
Cô đưa cho cậu một tấm khăn lông, hỏi: “Nó sao rồi?”
“Hẳn là không sao.” Bắc Dã nói.
“Không sao?”
“Anh đã đến sau núi của trường em, nhưng tìm mãi cũng không thấy nó.”
“Hay anh tìm nhầm nơi rồi à? Em nên đi với anh mới đúng.”
“Không có. Anh có thấy vết máu, nhưng nó không có ở đó.”
Trần Niệm giật mình: “Anh… không gạt em chứ?”
“Không gạt em. Thật đó.” Cậu nói “Vết máu rất ít, có lẽ chỉ bị thương nhẹ thôi. Bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, lúc em về đây, vết máu trên người cũng rất ít.”
Cô lo sợ nghi ngờ và lệ thuộc nhìn cậu.
“Hẳn là nó bị thương không nặng, tự đi rồi.” Bắc Dã nói “Em không rõ mình đâm nó mấy nhát, sâu hay không sâu. Anh cảm thấy là do em quá căng thẳng nên nghĩ nghiêm trọng quá thôi.”
“Vậy ư?” Trần Niệm nhíu mày nói “Nhưng… Nó sẽ báo cảnh sát, sẽ…”
“Không đâu.” Bắc Dã lau tóc mình, cởi áo mưa ra treo lên giá “Nó thường xuyên đánh nhau, bị thương cũng nhiều, vậy nó có đi báo cảnh sát không? Chưa kể, nếu nói cho cảnh sát, vậy chuyện bọn nó làm nhục em sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng. Bọn nó đông, lại có đứa còn đang đi học, sẽ bị trường khai trừ. Nếu như thật sự báo cảnh sát, em nghĩ em còn có thể đứng đây à?”
Trần Niệm “ừ” một tiếng, hoảng hốt nhìn cậu.
“Đừng tự trách.” Cậu khẽ nói “Thương tích em gây ra cho nó còn chẳng bằng vết thương mỗi lần nó đánh nhau.”
Cô dường như hơi hoang mang, thật lâu sau, cúi đầu lấy một cái thẻ nhớ điện thoại từ trong túi ra.
Bắc Dã nhận lấy, lập tức cắt nát.
Trần Niệm nói: “Thùng rác ở bên kia.”
Bắc Dã: “Để anh mang ra ngoài vứt.”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, cậu xoa đầu cô, sợi dây đỏ buộc trên cổ tay phải rũ xuống, sượt qua má cô.
“Nó không sao đâu. Em đừng cả nghĩ như thế, tập trung học hành, chuẩn bị thi cử đi.”
Trần Niệm gật đầu một cách máy móc.
Trong tiếng gió và tiếng mưa rơi, bóng đèn trên trần nhà đong đưa, chiếc bóng hai người lúc ẩn lúc hiện, mỏng manh bất định.
Bắc Dã ngồi bên mép giường, dường như hơi mệt mỏi, ngẩng đầu thấy cô đang xuất thần, cậu nhìn cô chốc lát, khẽ hỏi: “Phim hay không?”
“Hả?”
“Anh hỏi phim hay không?”
“… Không hay.” Trần Niệm lắc đầu “Là bi kịch. Em không thích.”
“Bi kịch á?”
“Ừ, nam chính nhường cơ, cơ hội sống sót cho nữ chính. Còn mình thì chết.”
“Còn nữ chính thì sao?”
“Kết hôn, sinh con, sống đến già khằn.”
“Rất tốt.” Bắc Dã cười cười.
“Tốt chỗ nào chứ?” Trần Niệm nói.
Bắc Dã ngẩng đầu nhìn cô, há miệng định nói gì đó, cuối cùng lại không thốt ra. Cứ thế yên lặng nhìn cô, ánh mắt thẳng tắp lại dịu dàng, như một cái giếng sâu hun hút.
Trần Niệm đứng tại chỗ, nhìn thẳng vào mắt cậu, bỗng nhiên cảm thấy muốn khóc.
Hai thiếu niên hiểu rõ những đau khổ giãy dụa, tình yêu và sự vô vọng trong sinh mệnh của nhau. Nhưng lại không thể nói ra, dù có nói ra cũng có ích lợi gì đâu.
Đôi vai gầy yếu của họ phải gánh lấy quá nhiều sức nặng. Họ còn trẻ như thế, nhưng ở thế giới gió thảm mưa sầu này, họ chỉ có thể tin tưởng lẫn nhau, đây rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo?
Nhìn một lúc, Bắc Dã khẽ mỉm cười, giang hai tay ra với cô.
Đồ nói lắp, đến với anh nào.
Trần Niệm dụi mắt, đi đến ngồi lên chân cậu, ôm chặt cổ cậu, giống như một đứa trẻ đang ôm món đồ chơi mình yêu quý nhất. Cô gối đầu lên bả vai cậu, siết thật chặt, ngửi được mùi mưa gió trên cổ cậu.
Cậu ôm cô ngửa ra sau, ngã xuống giường.
Dường như không còn nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài nữa.
Họ ôm chặt lấy nhau, nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao.
================================
Lời tác giả muốn nói: Trong quá trình đi đến kết thúc của tác phẩm này sẽ có vài tình tiết lắt léo, nhưng không phải kết thúc buồn. Tôi nói nghiêm túc đấy.
Loyal Pang thay lời muốn nói của Bắc Dã: Em cứ giết người đi, giấu xác và chịu tội để anh lo!!!!
Tác giả :
Cửu Nguyệt Hi