Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy
Quyển 2 - Chương 16: Vĩnh viễn nhớ kỹ nụ hôn đầu tiên
Chiều thứ tư, sau giờ học, giáo viên chủ nhiệm bảo tôi đến văn phòng cô một chuyến.
Tôi cũng mơ hồ hiểu được cô ấy muốn nói gì, quả nhiên, cô ấy kể lể về những học sinh yêu sớm từ mấy năm trước, dùng thành tích giảm sút của họ, thất bại khi thi vào đại học của họ để giáo dục tôi chuyện yêu sớm tuyệt đối là không đúng. Lại đứng trên góc độ cùng là nữ, cố ý cường điệu nữ sinh phải xử lý chuyện tình cảm dựa trên lý trí, bất kể là tâm lý hay thể chất, yêu sớm sẽ để lại thương tổn cho nữ sinh nhiều hơn nam sinh rất nhiều.
Cô ấy tận tình khuyên bảo cả một giờ, tôi vẫn im lặng.
Vừa ra khỏi văn phòng, tôi liền ném tất cả những lời cô ấy nói vào thùng rác, không phải cô ấy nói không có đạo lý, mà là, đạo lý của cô quá to lớn, tôi còn hiểu nhiều hơn cô, cô đã đánh giá quá thấp tâm trí của tôi.
Trương Tuấn cũng bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến nói chuyện, nhất định là đã khuyên anh chia tay. Nhưng chúng tôi đều làm như chưa xảy ra chuyện gì, thậm chí còn không trao đổi với nhau về vấn đề này.
Giáo viên, đối với tôi và Trương Tuấn mà nói, vô cùng đáng ghét, không thể tạo nên sự uy hiếp nào.
Tôi và Trương Tuấn vẫn “yêu sớm” theo ý mình. Tôi đứng đầu cả khối, Trương Tuấn chỉ đứng trên bốn học sinh trong lớp, giáo viên chủ nhiệm lại quen anh rể của anh ấy, nên các biện pháp giáo dục của các giáo viên đều rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn không có tác dụng gì, tuần nào cũng bị gọi đến văn phòng nghe giảng giải. Tôi rất muốn nói với họ, nếu thành tích học tập của tôi bị ảnh hưởng, không chỉ vì yêu sớm, mà còn vì các thầy cô giáo nữa.
Kết quả cuộc thi giữa kỳ, tôi đứng thứ nhất trong khối, Trương Tuấn đứng thứ hai mươi tám.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, như thế này chắc các giáo viên sẽ không nói mãi bên tai chúng tôi là yêu sớm ảnh hưởng đến học tập nữa?
Tối thứ bảy, Trương Tuấn hẹn tôi đến bờ sông tản bộ.
Sắc thu đã tô vẽ trên hai hàng cây bạch dương bên bờ sông. Thoạt nhìn, thấy được một màu vàng óng ánh, có cảm giác huy hoàng nặng nề.
Chúng tôi ngồi trên cây cầu, lặng lẽ nhìn dòng nước chảy bên dưới.
Trương Tuấn đưa cho tôi một chiếc hộp bánh quy bằng sắt, tôi mở ra xem, bên trong là rất nhiều hòn đá xinh đẹp.
Tôi nghi hoặc nhìn anh, anh mỉm cười nói: “Quà sinh nhật muộn.”
Tôi không nhịn được, mím môi cười “Em nghĩ rằng năm nay anh quên.”
Anh nói: “Anh sẽ không quên.”
“Vì sao có nhiều hòn đá thế? Không phải anh nói một năm chỉ đưa cho em một hòn đá thôi
Anh cầm mấy hòn đá lên, lại để chúng rơi xuống qua kẽ ngón tay, phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang, “Mấy năm nay, khi nào thấy thích em anh sẽ đi tìm những hòn đá đẹp, khi nào không thích em sẽ ném những hòn đá tìm được xuống sông. Còn nhớ lúc học cấp Hai, một lần nhìn thấy em và Hứa Tiểu Ba khiêu vũ, đêm đó anh đã chạy tới đây, ném tất cả những hòn đá tìm được xuống sông, vừa ném đá, vừa nói với chính mình, tuyệt đối không được thích em nữa.”
Hình ảnh trong quá khứ chợt hiện lên trong đầu, rõ ràng giống như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua, nhưng thoáng cái mà đã hơn ba năm rồi.
Tôi cười khổ mà nói: “Tối hôm đó, em ngồi ngay dưới chân cầu.”
“Sao?” Anh không hiểu được.
“Vào buổi tối anh ném đá đó, em ngồi ở chỗ kia nhìn anh, sau khi anh rời đi, em mới về nhà, vì về muộn quá nên bị bố mắng cho một trận.” Tôi chỉ vào chỗ tối dưới chân cầu, chính là chỗ mà tôi đã ngồi.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, biểu tình trên mặt như buồn lại như vui, rất lạ, chắc tôi cũng không tốt hơn anh bao nhiêu, từ chân cầu đến trên cầu, chúng tôi dùng hàng trăm ngày mới đi đến được.
Anh cúi đầu nhìn nước sông nói: “Anh vẫn nghĩ em rất ghét anh. Nhưng sau đó em lại giúp anh giấu súng, anh nghĩ không phải với ai em cũng làm giúp việc đó, lúc em không chịu trả súng lại cho anh, ngoài mặt anh sốt ruột, nhưng trong lòng lại rất cao hứng, cảm thấy em có vẻ quan tâm đến anh, nếu không cũng sẽ không đi nghiên cứu mấy điều lệ pháp luật về tàng trữ súng ống. Rồi em lại chĩa súng hỏi anh mấy câu, anh đã nghĩ, có phải em thích anh một chút không, có điều em và Hứa Tiểu Ba luôn ở cùng nhau, anh cũng dựa vào súng để hỏi em, em nói em không thích Hứa Tiểu Ba, anh vô cùng mừng rỡ. Sau đấy, anh bị nhốt vào cục công an tra hỏi, những lúc đặc biệt khó khăn, anh luôn nghĩ đến em, cảm thấy lòng mình vừa sợ hãi, vừa hạnh phúc.”
Khi ấy, người khổ sở không chỉ có anh, tôi thấp giọng nói: “Mỗi lần nhìn thấy anh ở bên người khác, em lại vô cùng khó chịu. Ngày đó em khiêu vũ với Tiểu Ba đã mặc váy đỏ, chính là vì anh… cô gái đó luôn mặc váy màu đỏ.”
“Vì sao lúc ấy em không chịu để ý đến anh?” Trương Tuấn vừa xoa xoa đầu tôi, vừa lắc cánh tay tôi, dùng sức rất mạnh, mạnh đến mức làm tôi cảm thấy đau, tôi cũng biết, anh muốn để tôi cảm nhận được cảm giác đau đớn nà
Tôi im lặng, vui sướng cảm nhận sự đau đớn nhẹ nhàng anh mang lại. Anh thở dài, buông tôi ra.
Ánh mắt anh đau thương, trong lòng tôi nhói đau, tựa vào bờ vai anh, lần đầu tiên, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng khiêm tốn nói: “Sau này chúng ta không cãi nhau nữa nhé, nếu anh không muốn em ở gần Thẩm Viễn Triết, em cũng sẽ xa lánh cậu ấy.”
Anh nhìn tôi, đau buồn lại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Kì Kì, nếu em vẫn không thay đổi, thì thật tốt.”
Tôi nghĩ anh đang nói đến tình cảm của mình, hạ ánh mắt, ngượng ngùng nói: “Em sẽ mãi thích anh, vĩnh viễn không thay đổi.”
Anh đột nhiên cúi đầu chạm nhẹ môi mình lên môi tôi.
Cơ thể tôi bỗng cứng lại, trong lòng vừa căng thẳng vừa chờ mong, nhắm hai mắt, không ngẩng đầu, ám chỉ cổ vũ anh.
Anh vẫn do dự, lo lắng, không dám làm bước tiếp theo, tôi chờ đã lâu, anh vẫn không có động tĩnh, tôi thất vọng ngẩng đầu lên, vẫn xấu hổ nhắm chặt mắt, nhưng anh lại cúi đầu hôn lên hai má tôi, tôi nghiêng mặt về phía anh, môi lướt qua mặt anh, chủ động hôn hai má anh. Trong khi da thịt thân cận, đôi môi hai người rốt cuộc cũng tìm thấy nhau, anh thử nhẹ nhàng hôn tôi, nhưng lại lập tức rời đi, tôi vẫn nhắm mắt, cầm lấy tay anh, như thể anh đột nhiên hạ quyết tâm, cúi mạnh đầu xuống, cuối cùng cũng thật sự hôn tôi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng hé mở môi tôi.
Bởi vì tôi ngốc, nên nụ hôn này cũng không động lòng người như trong tiểu thuyết miêu tả, đầu lưỡi hai người thường đụng phải răng, răng chạm vào răng, nhưng chúng tôi vẫn rất mê luyến.
Khi anh dừng lại, tôi vẫn nhắm chặt mắt, toàn thân không còn chút sức lực nào, mềm nhũn dựa vào người anh. Anh ôm chặt tôi, nói: “Kì Kì, xin lỗi, anh là người xấu.”
Tôi vùi mặt vào trong cổ anh, nhỏ giọng hừ hừ: “Ừ, anh là đồ xấu xa. Nhưng mà, em lại thích đồ xấu là anh.”
Trương Tuấn thì thào hỏi: “Người ta nói con gái sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ nụ hôn đầu tiên, không biết có phải thật không.”
Tôi cười nói: “Mười năm sau, anh hỏi lại em sẽ tốt hơn.”
Anh trầm mặc nhìn tôi, cười cười, lại cười đến mơ hồ không r
Gió đêm cuối thu mang theo cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, anh cởi áo khoác ra, choàng lên vai tôi.
Tôi co mình trong chiếc áo của anh, im lặng nắm tay anh, tâm tình tôi rất lâu rồi mới thấy bình an. Cảm thấy những mâu thuẫn trước kia thật vô cùng nhàm chán, tất cả những chuyện khác đều trở nên không quan trọng nữa, tôi chỉ biết tôi rất thích anh, chỉ cần anh cũng thích tôi, tôi sẽ rất hạnh phúc.
Anh cũng lặng lẽ ngồi bên tôi, nắm chặt tay tôi, làm cho tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh đột nhiên hỏi tôi: “Em đã nghĩ sau này học ngành gì chưa?”
“Trong khoảng thời gian này, luôn cãi nhau giận dỗi, làm sao có thời gian nghĩ đến chuyện đó? Chẳng lẽ anh có thời gian nghĩ đến nó?” Tôi nửa làm nũng, nửa thầm oán.
“Anh nghĩ rất nhiều, nhất là về tương lai của em.”
“Cái gì? Nói một chút xem.”
Anh ôm tôi chặt hơn, cười nói: “Tối nay không nói đến mấy chuyện này, được không?”
Rõ ràng chính là anh nhắc tới mà, tôi cười, lòng tràn đầy vui mừng, chỉ có tình yêu với anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Anh nắm tay tôi, ngẩng đầu nhìn trời, cười nói: “Kể cho em một câu chuyện cười.”
Giữa những câu chuyện hài hước của anh, tôi cười rồi lại cười, mà anh vẫn nhìn tôi.
Từ thứ hai đến thứ sáu, Trương Tuấn đều không đến tìm tôi, không về nhà cùng tôi.
Từ tuần trước, sau khi hai người nói chuyện bên cầu, tâm trí tôi trở nên bình thản, không hề lo được lo mất như trước nữa, cũng không để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này.
Sáng thứ bảy vẫn lên lớp bình thường, Trương Tuấn vẫn không tới tìm tôi, tôi chỉ có thể tìm anh sau khi tan học.
Anh và Hoàng Vi đang ngồi bên đài phun nước dưới tầng cười đùa, Hoàng Vi làm như không thấy tôi, tôi cũng làm bộ như không phát hiện ra cô ấy, chỉ nói với Trương Tuấn: “Buổi tối mấy giờ gặp?Trương Tuấn yên lặng nhìn tôi một lúc: “Em không gặp Đồng Vân Châu à?”
“Làm sao vậy? Cô ấy tìm em?”
Trương Tuấn lắc đầu, lại trầm mặc rất lâu: “Tối nay anh có việc.”
Ở trước mặt Hoàng Vi, tôi không muốn biểu hiện cảm xúc thất vọng, tôi cười gật gật đầu: “Được, vậy em đi trước đây.”
Vừa đi vừa bắt đầu tức giận, tức giận vài phút sau, lại nhắc nhở bản thân, tuần trước mới nói là không giận dỗi, cãi nhau nữa mà, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại, có lẽ Trương Tuấn thật sự có chuyện quan trọng, chỉ là anh quên chưa nói cho tôi biết.
Đồng Vân Châu thở hồng hộc đuổi theo tôi, đưa một lá thư cho tôi: “Sao mà vừa tan học đã không thấy bóng cậu đâu thế? Đây là Trương Tuấn nhờ tớ gửi cho cậu, bảo tớ tan học đưa cho cậu.”
Tôi rất ngạc nhiên, anh chưa từng viết thư cho tôi, tại sao đột nhiên lại đưa cho tôi một lá thư?
Không đợi được đến lúc về nhà, thầm nghĩ tìm một chỗ nào yên tĩnh, vắng vẻ để đọc lá thư này. Tôi chạy một mạch đến bờ sông, đặt túi sách xuống rồi liền mở lá thư ra.
“La Kì Kì: “
Vừa nhìn thấy phần mở đầu, trái tim tôi đã chùng xuống, không thể tin nhìn lại một lần.
La Kì Kì:
Vốn nghĩ nói với em từ tuần trước, nhưng anh thật sự không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể viết ra.
Hồi tiểu học, anh vẫn luôn thấy áy náy với em, mỗi lần nhìn thấy em trầm mặc, anh lại muốn làm gì đó cho em. Em khi đó, rất giống một con thỏ nhỏ nhắn, là con thỏ hay sợ hãi, mỗi lần ở gần em, anh đều cảm thấy căng thẳng, vô cùng nhẹ nhàng cẩn trọng, sợ mình dọa em chạy mất.
Kỷ niệm hồi tiểu học cũng không có gì đẹp đẽ, nhưng bởi có cô giáo Cao, nên tất cả những gì không thoải mái đều chỉ là râu ria không đáng nói. Chưa từng có giáo viên nào đối tốt với anh như cô giáo Cao, trong khi người lớn đều cho rằng anh đã hết thuốc chữa, chỉ có cô giáo Cao khích lệ, động viên anh, nếu không có cô ấy a chắc chắn sẽ trở thành đứa hư hỏng, lảng vảng nơi đầu đường. Nghỉ hè năm lớp 5, mỗi ngày đến nghe cô giáo Cao giảng bài, lại về nhà cùng em. Không có thuốc lá, không có rượu bia, không có đánh đấm, còn phải làm rất nhiều bài tập, rõ ràng không hay ho gì cả, nhưng anh lại thấy cực kỳ vui vẻ, ngày nào cũng đặc biệt vui vẻ, ngóng trông được đến trường.
Có một lần, hai chúng ta ra bờ sông chơi, anh nằm trên tảng đá lớn, ngủ, em dùng mũ che ánh nắng mặt trời chói chang cho anh, anh liền cố ý giả ngủ, muốn xem rốt cuộc em làm vậy được bao lâu, em cứ giơ tay như vậy, làm anh giả ngủ mãi cũng thấy ngại. Em còn nhớ không? Khẳng định là đã quên rồi. Khi đó em cũng thật ngốc, làm gì cũng ngốc nghếch mơ hồ, nói cũng không nói được hết câu, chỉ cần anh và cô Cao đều nhìn em, em sẽ lắp bắp, rõ ràng có thể làm bài tập, vậy mà không thể nói nên lời.
Sau khi lên cấp Hai, bạn bè của anh càng ngày càng nhiều, các giáo viên đối xử với anh cũng không tệ, nhưng không biết vì sao, anh chỉ nhớ đến những ngày nghỉ hè năm lớp 5 đó, nhớ tới những lúc chúng ta cùng nghe cô Cao giảng bài, nhớ tới em có thể giải bài tập rất nhanh, lại lắp bắp không nói được mình đã giải như thế nào, còn muốn anh ngồi bên cạnh giải thích giúp em. Anh vừa nói, em liền không dám ngẩng đầu lên, cũng chẳng sợ mỏi gãy cổ nữa. Anh còn nhớ cả bộ dáng ngốc nghếch của em khi giơ mũ lên che nắng cho anh.
Sau đó anh thường nghĩ nếu chúng ta không học cùng một trường cấp Hai, thì có lẽ khoảng thời gian ấy sẽ trở thành một kỷ niệm vô cùng đẹp đẽ, em cũng sẽ trở thành nỗi áy náy và niềm vui ấm áp khi anh nhớ lại, nhưng, chúng ta lại học cùng trường với nhau, ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy em, còn gặp em ở quán karaoke hay phòng khiêu vũ, bất kể đến đâu, anh cũng gặp được em.
Anh lo em ở bên Hứa Tiểu Ba sẽ trở nên hư hỏng, lo em ngốc nghếch không đối phó được với những người lưu manh bên ngoài, đau lòng khi em quật cường dùng cách thức xuẩn ngốc nhất để đối phó với thầy chậu châu báu. Nhưng em vẫn không thay đổi, không hề hư hỏng, chẳng những không hư hỏng, mà còn ngày càng tốt hơn. Từ nói trước mặt người ta luôn cúi đầu, đến khi em đứng trước hàng ngàn người, diễn thuyết đoạt giải; từ căng thẳng lắp bắp đến nói năng lưu loát rõ ràng, đại diện cho nhà trường tham gia các cuộc thi biện luận. Mỗi lần em đoạt giải khi thi diễn thuyết hay biện luận, anh đều biết; em ra bảng tin, anh cũng nhìn thấy, anh còn cố ý tìm xem bản tin trên TV có đoạn nói về em. Nhìn em ngày càng tự tin hơn, càng vui vẻ hơn, anh thật lòng cảm thấy vui sướng cho em.
Anh vẫn nghĩ tất cả những việc đó đều là vì anh làm chuyện có lỗi với em, bởi vì áy náy, nên mới đặc biệt hy vọng em có thể sống tốt. Đến khi đột nhiên anh phát hiện mình đang ghen tị với Hứa Tiểu Ba, anh mới hiểu rằng mình đã thích em mất rồi, thế mà anh còn không biết mình thích em từ khi nào.
Lên lớp 10, lớp của em ngay sát vách lớp anh, gần như ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy em. Từ trước đến giờ em vẫn không quan tâm đến chuyện kỷ luật, luôn đi học muộn. Khi mọi người đều đã ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình, em mới bước về phía lớp học. Anh lợi dụng quyền lớp trưởng, giành lấy chỗ ngồi dễ nhìn ra ngoài nhất. Anh rất thích nhìn em vào những lúc đó, tóc đuôi ngựa buộc cao, khi bước đi, nhìn thẳng về phía trước, ngẩng cao đầu, từng bước từng bước thật nhanh nhẹn, mái tóc đuôi ngựa đung đưa sau lưng. Cả người em tỏa ra phong thái tự tin, thật giống một đấu sĩ, mặc kệ phía trước có cái gì, em cũng tiến thẳng. Mỗi lần nhìn thấy em, anh lại cảm thấy mình tràn đầy sức lực.
Vì đi muộn mà em thường bị giáo viên trách phạt, nhưng em vẫn làm theo ý mình, đi muộn hết lần này đến lần khác, khi giáo viên không cho em vào lớp, anh thấy em còn hết sức chăm chú thưởng thức phong cảnh bên ngoài, còn nhúng đầu ngón tay vào nước, vẽ vẽ quẹt quẹt lên tấm kính cửa, hiển nhiên là đang vô cùng hưởng thụ khi bị giáo viên đuổi ra ngoài lớp, ngay cả nhìn em như vậy anh cũng thấy vui vẻ, thậm chí anh còn thầm nghĩ, tốt nhất là em thường xuyên bị giáo viên phạt đứng, anh sẽ có thể nhìn thấy em nhiều hơn khi lên lớp.
Khi đó, ngày nào anh cũng muốn nói với em rằng anh thích em, nhưng vừa nghĩ đến lúc âm thầm đưa em về nhà, cái tên em gọi to ra lại là “Tiểu Ba”, vừa nghĩ đến lúc Tống Bằng thổ lộ với em, em liền ném thư tình vào người cậu ta trước mặt mọi người, anh lại nhát gan.
Vì có trại hè, rốt cuộc anh cũng có cơ hội thật sự gần em. Anh đã phải dùng vô số thủ đoạn mới có thể đuổi đến gần em, mỗi ngày ở gần em, anh đều vô cùng vui sướng, vô cùng thoải mái, nhưng cuối cùng anh vẫn sợ mình không đủ ưu tú, không đủ tốt để khiến em thích.
Đại khái vì từ nhỏ đã quen nhau, nên trong lòng anh vẫn có em, cô bé nhỏ nhắn nhút nhát, anh muốn bảo vệ em, chăm sóc em, nhưng em đã trưởng thành, không chỉ trưởng thành, mà còn kiên cường hơn nhiều so với những người bình thường khác, em càng ưu tú thì đứng trước mặt em, anh lại càng là một nam sinh bình th vốn không cần anh bảo vệ và chăm sóc.
Khi được ở bên em, anh đã mừng rỡ như điên và âm thầm thề, anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc mãi mãi, nhưng bây giờ anh phát hiện mình không thể làm được, anh cũng không có khả năng làm được điều đó.
Anh đã từng rất yêu em, nhưng cảm tình này, đã bị vô số mâu thuẫn vụn vặt và nhiều lần cãi nhau làm tiêu hao gần như không còn.
Anh suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy chia tay là kết cục tốt nhất với em và cũng là với anh. Sau này nhất định em sẽ gặp được một chàng trai ưu tú, anh ta sẽ mãi làm em ngẩng cao đầu, bước nhanh về phía trước.
Trương Tuấn.
Tôi không rơi nước mắt, cũng không cảm thấy khó chịu. Tôi không tin đây là sự thật.
Tôi tùy tay cất bức thư vào túi, cầm túi sách lên, bình tĩnh trở về nhà, cất túi sách, nói dối mẹ vài câu, rồi lại ra khỏi nhà.
Tôi đến nhà Trương Tuấn, gọi điện thoại cho Chân công tử hỏi xem anh đang ở đâu, đi đến những nơi anh thường đến để tìm anh, tôi căn bản không biết mình suy nghĩ điều gì, chỉ biết là tôi muốn tìm anh.
Tìm vẻn vẹn một buổi tối, từ nhà, trường học, sân trượt băng, quán karaoke, phòng khiêu vũ…. Đều không tìm được anh.
Tôi đứng dưới tầng nhà anh, ngồi ở bồn hoa cạnh bàn đánh bóng bàn, chờ anh.
Đã hơn mười một giờ tối, anh vẫn chưa về nhà, tôi tiếp tục chờ, không hề lo lắng đến chuyện mình về muộn sẽ bị bố mẹ xử lý thế nào, mãi đến hơn mười hai giờ, dưới ánh đèn đường mờ mờ mới xuất hiện bóng dáng anh.
Hai tay anh cắm trong túi quần, cúi đầu, chậm rãi đi tới.
“Trương Tuấn.”
Anh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tôi, không ngờ hơn mười hai giờ rồi mà tôi vẫn ở đây.
Tôi đi đến trước mặt anh, không muốn khóc, chỉ có thể cố gắng mỉm cười: “Em đã đọc thư của a muốn biết anh có nghĩ vậy thật không?”
Anh từ từ gật đầu: “Thật.”
“Thật sự không còn cơ hội cứu vãn sao?” Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy bội phục mình, có thể nói ra những lời lý trí và hợp tình như vậy.
“Còn nửa năm nữa là đến kỳ thi vào đại học, em chuyên tâm học tập đi, đừng miễn cưỡng mình nhân nhượng anh.”
“Em thích anh, anh có biết không? Dù làm gì cũng đều là em nguyện lòng, em không miễn cưỡng mình.”
Anh trầm mặc một chút, ánh mắt nhìn nơi khác nói: “Nhưng anh đã không thích em nữa.” Dường như anh đang sợ tôi không tin, còn nói, “Ở bên em thật không vui vẻ, dần dần, bao nhiêu yêu thích đều bị tiêu hao hết.”
Tôi đau đớn không thở nổi, thật giống như một ngôi nhà luôn cẩn thận xây đắp bảo vệ bỗng ầm vang sụp đổ, gần như cả trái tim đều vỡ tan thành bột phấn, trên mặt lại cười rộ lên, có lẽ là vì không muốn để nước mắt rơi xuống, có lẽ chính là phản ứng theo thói quen nhiều năm nay, khi càng bi thương, càng muốn dùng nụ cười để che giấu.
Anh nói: “Anh đưa em về nhà.”
Chúng tôi yên lặng bước đi, khi đi qua cây cầu nhỏ quen thuộc, tôi lảo đảo bị vấp vào bậc thang, anh đỡ tôi, thân thể tiếp xúc, đột nhiên làm cho tôi bỏ mặc tất cả tự tôn, kiêu ngạo, cầm lấy tay anh, gần như cầu xin hỏi anh: “Chúng ta có thể không chia tay không? Bất kể là gì, em cũng sẵn sàng sửa, anh nói cho em biết đi, em nhất định sẽ sửa.”
Anh im lặng nhìn tôi, trong mắt như có lưu luyến, khi tôi nghĩ anh sẽ đồng ý, anh lại rút tay ra: “Bây giờ tinh thần em không tốt, tối nay hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ không còn chuyện gì to lớn nữa.”
Kiêu ngạo và lý trí của tôi đã không cho phép tôi nói thêm câu gì, nhưng trái tim yếu ớt của tôi lại không muốn, tôi dùng sức giữ lấy đầu ngón tay đang dần rời đi của anh, mong anh có thể mềm lòng, nhưng anh lại dùng lực mạnh hơn, càng quyết tuyệt hơn. Cuối cùng, anh dùng lực rút tay ra, rời xa tôi.
Anh đi phía trước tôi, tôi đi theo sau anh, đầu ngón tay hai người vẫn duy trì một khoảng cách xa.
Tôi bỗng nhớ đến câu chuyện từ bỏ thuốc lá mà anh từng kể cho tôi. Từ nhỏ, khi học lớp hai anh đã bắt đầu hút thuốc, hút mãi đến ăm lớp 9, nghiện thuốc lá khá nặng, một ngày ít nhất phải hút một bao. Lên lớp 10, anh quyết định làm một học sinh bình thường, bắt đầu bỏ thuốc lá. Rất khó chịu, bạn bè xung quanh thường cố ý dụ hoặc anh, cho anh thuốc lá, nhưng anh nói nếu đã quyết, thì nhất định phải kiên trì, cố gắng chịu đựng, trải qua những ngày khó khăn nhất, tất cả sẽ tốt đẹp hơn, quả nhiên, chịu đựng qua mấy tuần khó khăn, anh không còn ham muốn hút thuốc nữa.
Tôi nghĩ lúc này đây, anh cũng hạ quyết tâm, muốn từ bỏ tôi.
Đi đến dưới tầng nhà tôi, tôi chậm chạp không chịu đi lên, vẫn đứng im, anh xoay người muốn về: “Anh về đây.” Đây lần đầu tiên anh không nhìn tôi lên tầng, không mỉm cười dặn dò tôi gọi điện thoại cho anh.
Vì cảm giác lưu luyến của mình mà tôi cảm thấy thẹn, lập tức chạy thật nhanh lên tầng hai, nhưng vừa vọt tới tầng hai, nghĩ đây là lần cuối cùng anh đưa tôi về nhà, từ giờ trở đi, anh sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, tim tôi lại đau buốt như bị dao cứa, cúi gập người, đau đến không thở nổi, tất cả tự tôn đều không còn là gì nữa, lại chạy xuống dưới tầng.
Anh đã đi xa, dưới đèn đường, thân ảnh anh trở nên mỏng manh lạ thường.
“Trương Tuấn!”
Tôi dùng tất cả cảm tình đau đớn tê liệt tim phổi mà hét lên thật to, tôi vô cùng hy vọng anh có thể hiểu được giờ phút này tôi thương tâm như thế nào, tôi hy vọng anh có thể quay đầu như thế nào.
Dường như anh không nghe thấy lời tôi gọi, vẫn bước về phía trước. Nhưng tôi biết anh nghe thấy, bởi bước chân anh khựng lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng anh, anh vẫn không quay đầu.
Rất lâu sau khi bóng dáng anh biến mất, tôi mới bước lên tầng như người mất hồn, bố mẹ tôi vô cùng tức giận, hỏi tôi đi đâu, tôi trực tiếp vọt vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.
Bố mẹ vẫn không ngừng trách móc tôi, nhưng tất cả tựa như đang cách tôi một vách ngăn. Thân thể tôi ngồi ở đây, mà linh hồn lại không biết đang ở nơi nào.
Dần dần, tất cả âm thanh đều biến mất, chỉ còn tôi, ngồi trong bóng đêm.
Đến lúc tôi nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng
Tôi không rửa mặt, không đánh răng, trực tiếp ngã xuống giường, nhưng không thể nào ngủ được, nghĩ đến từ ngày mai, tôi và Trương Tuấn đã không còn quan hệ gì nữa, tôi khó chịu giống như bị người ta lăng trì, cảm thấy ghê tởm buồn nôn, tựa như ngay lập tức sẽ nôn ra, chạy đến buồng vệ sinh, tôi vốn không ăn cơm tối, nên không thể nôn ra cái gì, chỉ ngồi trên mặt đất nôn khan.
Một đêm giằng co, không hề nhắm mắt, rất nhanh đã đến sáu rưỡi, đồng hồ báo thức vẫn như trước, vang lên không chút cảm tình, nhắc nhở tôi đã đến giờ học tiếng Anh.
Tôi giống như đang ở giữa thế giới sụp đổ rốt cuộc cũng tìm được chút việc để làm, lấy sách tiếng Anh ra, nhốt mình ngoài ban công, dắt cổ họng đọc to, điên cuồng muốn ghi nhớ bài tiếng Anh, nhưng trong đầu có nhớ được gì không, tôi cũng không rõ lắm.
Sau khi mẹ ngủ dậy, vốn định giáo huấn tôi sao tối qua về muộn thế, nhưng lại thấy tôi đang đứng ở ban công vất vả học tập, nên mẹ không nói gì.
Mẹ làm món trứng cuộn, sữa nóng. Tôi không muốn ăn, mẹ hỏi tôi: “Sao thế? Bữa sáng nhất định phải ăn, nếu không cả ngày sẽ không có sức.”
Tôi không muốn để mẹ nhìn ra điểm khác thường, bưng bát lên, bắt buộc ép buộc mình phải ăn sáng.
Em gái vừa ăn sáng, vừa cò kè mặc cả với mẹ tháng này cho nó bao nhiêu tiền tiêu vặt. Đầu tôi trống rỗng, bên tai ong ong, không nghe rõ hai người họ đang nói gì, nhưng khi mẹ hỏi tôi, tôi lại có thể đối đáp như thường.
Mẹ hỏi: “Chiều nay con còn ra ngoài tìm bạn à?” Mọi khi vào cuối tuần, tôi đều đi gặp Trương Tuấn.
Trong lúc mất tự chủ, nước mắt tôi liền chảy xuống, ngay cả thời gian che giấu cũng không có, tôi lập tức cúi đầu, giơ cái bát lên ngang mặt, làm như đang uống sữa, dùng bát che đi khuôn mặt, chỉ có tôi mới biết một giọt nước mắt đã chảy vào sữa, trên mặt bát sữa trắng mịn, giọt nước mắt tạo ra những vòng tròn gợn sóng.
Giữa lúc hoảng hốt, tôi nghe thấy một giọng nói bình tĩnh “không ra đi”, xa xôi xa lạ hoàn toàn không giống giọng nói của mình.
Cả một ngày, tôi đều cầm sách, siêng năng học tập, nhưng từ sáu rưỡi sáng đến mười giờ tối, số trang tôi đã xem, chỉ có
Buổi tối, tôi nằm trên giường, thầm nhủ với mình, trên thế giới này ai rời bỏ ai thì vẫn phải sống, bây giờ tôi đau khổ, một năm sau, tôi hoàn toàn không nhớ rõ đau khổ của bây giờ nữa, mười năm sau, khi người ta nhắc đến tên Trương Tuấn, có lẽ tôi sẽ suy tư nửa ngày mới biết anh là ai.
Tất cả đều đã là quá khứ, tất cả đều đã là quá khứ!
Khuyên giải mình hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng đợi được đến bình minh để tới trường.
Lúc Dương Quân nhìn thấy tôi, kinh ngạc hỏi: “Có phải cậu cày cả đêm không? Sao sắc mặt khó coi vậy?”
“Ừ, làm bài tập mãi đến ba bốn giờ.”
Dương Quân chịu kích thích lớn, lập tức bắt đầu học bài.
Tôi biết, chẳng bao lâu nữa tin tôi và Trương Tuấn chia tay sẽ lan truyền ra cả trường, rất nhiều loại ánh mắt sẽ nhìn tôi, tự tôn của tôi không cho phép tôi vì thất tình mà suy sút, cả một ngày, tôi đều buộc mình đọc sách, học tập, cho dù hiệu suất thấp đến mức gần như không có hiệu quả gì.
Sau khi Trương Tuấn “đá” tôi, hồng nhan tri kỷ Hoàng Vi kia ngày nào cũng về nhà cùng anh.
Tôi vẫn biết Hoàng Vi thích anh, nhưng anh lại rất ngốc, anh luôn cho rằng quan hệ giữa Hoàng Vi và mình chỉ là tình bạn thuần khiết. Tôi không biết bây giờ quan hệ giữa anh và Hoàng Vi là gì, nhưng chuyện họ luôn đi có đôi có cặp là sự thật, tất cả các bạn cùng lớp đều bắt đầu nói Trương Tuấn có bạn gái mới là Hoàng Vi.
Nỗi sợ từ trước đến giờ của tôi đã thành sự thật, tôi trở thành một trong những cô bạn gái cũ của Trương Tuấn, tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt đồng tình hoặc vui sướng khi người khác gặp họa.
Tôi cố gắng làm ra vẻ mình chẳng hề quan tâm, ở trong lớp, tôi trở nên vô cùng hoạt bát, không ngừng bày ra những trò đùa dai với Dương Quân, lúc nào cũng đùa giỡn, ngày nào cũng cười đến đau cả miệng, sợ rằng người khác không biết tôi đang vui vẻ.
Thẩm Viễn Triết thường về nhà cùng tôi sau giờ học, nói chuyện phiếm với tôi, thỉnh thoảng còn rủ tôi cùng đến trường, đi đi về về có đôi công khai như vậy, lời đồn về tôi và cậu ấy rất nhanh đã nổi lên hừng hực khí thế, tôi chẳng những không ki kị, mà còn thường xuyên về nhà, thường xuyên đi học cùng Thẩm Viễn Triết hơn, làm cho lời đồn ngày càng sống động.
Cuối tuần nào Lâm Y Nhiên cũng hẹn tôi đến thư viện cùng học, Dương Quân giúp tôi tìm chọn những bài tập khó, cùng thi giải bài với tôi, cùng chăm chỉ học tập với tôi, sau đó, Thẩm Viễn Triết cũng gia nhập nhóm học tập ngày cuối tuần với chúng tôi.
Tôi cảm thấy rất vui vì trong khoảng thời gian khó khăn nhất này, bên cạnh tôi còn có tình bạn, họ không đề cập đến bất cứ chuyện gì, mà làm tất cả những gì người bạn có khả năng làm được.
Nhà trường tổ chức buổi trao đổi kinh nghiệm học tập nhàm chán ở đại giảng đường. Tôi học theo Trần Kính, dùng một phút đồng hồ để hoàn thành nhiệm vụ trong ba phút. Đến giờ, tôi mới hiểu, không phải Trần Kính không muốn nói ra, mà là giáo viên giảng bài không hay, lên lớp chúng tôi không cần phải nghe, bài tập cũng không cần làm.
Sau buổi trao đổi, tôi nhanh chóng ra khỏi đại giảng đường, khi đi đến trước khu dạy học, bị học sinh đứng đầu khối 11 gọi lại, hỏi tôi về vài điều không hiểu trong học tập. Tôi không có tâm tình gì, nhưng bỗng nhớ tới Trần Kính, vì thế đứng lại, kiên nhẫn nghe cậu ta giãi bày thắc mắc của mình, sau đó chọn câu trả lời thích hợp nhất, trọng tâm nhất.
Dần dần, những người nghe xung quanh tôi càng ngày càng nhiều, tụ tập thành một vòng tròn nhỏ hẹp, còn có đàn em khóa dưới mua đồ uống cho tôi.
Tôi đang kiên nhẫn giải đáp, bỗng nhìn thấy Trương Tuấn và Hoàng Vi sóng vai đi đến, đại khái vì nụ cười của Hoàng Vi quá chói mắt, thế nên tôi cũng cười tươi sáng, còn vẫy vẫy tay với Trương Tuấn, thoải mái chào hỏi, anh lại biến sắc, hung hăng liếc nhìn tôi một cái, bước nhanh rời đi.
Tôi vẫn cười tươi sáng, khoái trá trả lời vấn đề của mấy em lớp dưới, đến khi giải đáp xong, tôi vẫn duy trì nụ cười, đi vào khu phòng học, Đồng Vân Châu đứng bên cửa sổ nhìn ra hành lang, mặt lạnh lùng hỏi: “Cậu có từng thích Trương Tuấn không?”
Tôi cười cười, không nói chuyện. Tôi biết trái ngược với yêu là hận, mà anh đã trở lại bình thường, tôi luôn giỏi về ngụy trang.
Tôi rất buồn, vô cùng đau khổ, nhưng tôi không thể để cho người khác thấy tôi đang vô cùng đau khổ.
Tôi thấy thật may vì tâm hồn bị một lớp da bao bọc, cho nên, tâm hồn của chúng ta với tâm hồn, thân thể đi với thân thể trải qua cuộc sống hàng ngày.
Khoảng thời gian ấy, tôi cũng không dám nhớ lại, mỗi lần nhớ lại, chỉ có nỗi đau khổ, mỗi ngày rốt cuộc mình làm những gì, đều không nhớ ra. Tựa như, mỗi ngày đi đến trường, đều cần hít sâu một hơi, cảm giác tôi không phải đang đến trường, mà là đi đánh giặc.
Cứ lơ lửng như vậy cho đến cuối kỳ.
Kết quả thi cuối kỳ được công bố, tôi vẫn đứng thứ nhất trong khối, ngay cả tôi cũng không tin nổi. Lâm Y Nhiên, Dương Quân, Thẩm Viễn Triết đều biết, hai tháng này, toàn bộ sức lực của tôi đều dành để giả bộ vui vẻ, không chú tâm mấy vào chuyện học tập. Nhưng học tập đại khái giống như nổ máy xe, chỉ cần vào quỹ đạo, tất cả sẽ tự nhiên mà đi thẳng.
Tuy rằng không biết mình đứng thứ nhất như thế nào, nhưng tôi rất vui vì mình được đứng thứ nhất trong khối. Thành tích đứng đầu cả khối chính là câu trả lời rõ ràng với mọi người, La Kì Kì không bị tổn thương! La Kì Kì không cần quan tâm đến chuyện Trương Tuấn không thích cô ấy!
Đây là điểm tốt khi được làm con chim đại bàng, tất cả mọi người đều nghĩ bạn vô cùng mạnh mẽ, loại cảm xúc như đau thương sẽ không tồn tại trong bạn.
Học sinh cấp Ba đã không còn được nghỉ đông nữa, nhà trường tuyên bố chỉ được nghỉ vào lễ mừng năm mới, những ngày khác vẫn lên lớp bình thường, vì thế, sau kỳ thi, chúng tôi vẫn lên lớp.
Vào ngày tết, tôi không đến nhà cô Cao chúc tết, chỉ viết một thiệp chúc mừng, gửi qua bưu điện cho cô ấy. Bởi tôi không biết phải đối mặt thế nào, không biết giải thích thế nào.
Tôi bắt đầu đếm ngày thi vào đại học, hy vọng nhanh chóng chấm dứt cuộc sống nơi đây, lại một lần nữa tôi giống như hồi tiểu học, thầm mong được trốn tránh, hóa ra nhiều năm qua đi như vậy, tôi vẫn là người gặp phải chuyện khó khăn lại muốn trốn tránh.
Nghỉ tết xong, bước vào thời kỳ nước rút trước cuộc thi vào đại học, phía cuối lớp dựng lên một bảng số, đó chính là số ngày còn lại chuẩn bị cho kỳ thi vào đại học, ngày nào giáo viên cũng thay đổi số trên tấm bảng đó, nhắc nhở mọi người ngày mùng 7 tháng 7 đang dần đến gần.
Dưới áp lực vô cùng nặng nề của kỳ thi đại học, các bạn trong lớp đều vùi đầu ôn tập, trên mặt ai cũng bị phủ một lớp màu xám,ngay trước mắt, nhưng những vất vả trước mắt cũng phải trải qua từng ngày một.
Tôi bắt đầu thật sự chấp nhận chuyện mình và Trương Tuấn đã tách ra, tôi trở nên trầm mặc, không lớn tiếng đùa giỡn với Dương Quân nữa, cũng không cười to đến mỏi cả miệng. Nhưng, trước áp lực của kỳ thi đại học, ai cũng trở nên trầm mặc, không vui vẻ, nên thay đổi của tôi có vẻ hết sức bình thường.
Thời gian trôi qua hết ngày này đến ngày khác, Trương Tuấn giống như đã biến mất, đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy anh.
Hồi cấp Hai, lớp học của chúng tôi ở hành lang khác biệt, nhưng vẫn thường xuyên “tình cờ gặp”, còn giờ đây ngày nào chúng tôi cũng đi cùng một cầu thang, cùng một hành lang, mà lại không đụng mặt nhau. Xưa, nay đối lập, tôi mới hiểu được ngày đó là anh có lòng, còn nay đã vô tình.
Trong đêm dài yên tĩnh, tôi thường nghĩ mình đã làm gì mà lại đánh mất anh. Không cần chờ đến mười năm sau bỗng nhiên quay đầu, tôi cũng biết nhất định mình đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng tôi lại không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì.
Chẳng lẽ tôi không nên học tập tốt? Chẳng lẽ tôi chỉ nên yêu đương, không cần học tập? Chẳng lẽ tôi không nên làm một cô gái độc lập kiên cường? Chẳng lẽ tôi không nên có tự tôn tự ái? Chẳng lẽ tôi phải dùng sự suy sút để biểu hiện mình coi trọng anh? Chẳng lẽ tôi phải khóc rống kêu to, cắt cổ tay, nhảy lầu để giữ anh lại?
Nỗi đau khổ của tôi không thể nói cho bất kỳ ai, tôi chỉ có thể nói hết với cuốn nhật ký. Trong những trang nhật ký của tôi tràn ngập đủ loại ảo tưởng, ảo tưởng về vài năm sau, tôi và Trương Tuấn vẫn có thể ở bên nhau. Tưởng tượng cảnh gặp lại, viết tất cả vào cuốn nhật ký.
Thậm chí tôi còn dùng những ảo tưởng ấy để cổ vũ bản thân cố gắng học tập, nỗ lực từ bỏ những khuyết điểm, tôi nói với mình rằng chỉ có như vậy, một ngày nào đó trong tương lai, tôi mới có thể đủ ưu tú đứng trước mặt anh, làm cho anh lại yêu thích tôi.
Trong niềm hy vọng về tương lai, những ngày trước mắt tôi đã không còn tuyệt vọng như trước, tôi cũng không khổ sở nhiều như trước nữa.
Tôi thoải mái học tập, so với những bạn bị bài tập đè nặng, tôi quả thật giống người ở thế giới khác, ngày nào cũng ngủ đúng giờ, không thức đêm.
Các bạn trong lớp cảm thấy tôi thật thần kỳ, lên lớp không nghe giảng, hầu như không làm bài tập về nhà, thế mà vẫn có thể ngồi vững ở vị trí thứ nhất, ngay cả em gái tôi cũng không thể hiểu được. Tôi nói với nó, ba năm cấp ba quan trọng nhất là lớp 10 và lớp 11, phần lớn kiến thức đều học xong hết ở lớp 10 và 11 rồi, lớp 12 chỉ là hệ thống hóa lại, nếu hiểu được tất cả những kiến thức ở lớp 10 và lớp 11, khắc ghi nó trong đầu, thì lớp 12 không cần phải nỗ lực nhiều.
Em gái tôi đang học lớp 10, lời tôi nói có ý nghĩa thật sâu sắc, nhưng nó hoàn toàn không nghe vào đầu được chút gì.
Trong nỗi dày vò đau khổ, cuối cùng cũng đến tháng sáu.
Hai cuộc thi thử, tôi vẫn giữ được vị trí thứ nhất trong khối. Quan Hà đứng thứ hai mươi trở lên, thành tích của Trương Tuấn ổn định ở vị trí trên dưới ba mươi.
Sau khi kết thúc cuộc thi thử cuối cùng, ngoài học sinh lớp 12 ra, các lớp khác đều được nghỉ hè. Giáo viên nói làm xong bài thi, chúng tôi cũng sẽ nghỉ. Thời gian còn lại, thư viện và phòng học ở trường sẽ luôn mở cửa, để cho học sinh chúng tôi tự do ôn tập, chuẩn bị thi vào trường đại học, cao đẳng.
Một tuần, tôi lướt lướt qua môn tiếng Anh, còn những môn khác không hề đụng đến, Dương Quân thật sự không chịu được, kéo tôi đến thư viện, buộc tôi phải làm mấy bài tập cậu ấy đưa ra.
Tôi không bị gánh nặng tâm lý khi ngồi trong trường thi, vô cùng thoải mái làm xong gần hết các ý. Cô hàng xóm đối diện nhà tôi nhìn từ cửa sổ thấy tôi vẫn còn xem TV vào giữa trưa, khi mà chiều phải vào phòng thi, mãi đến lúc còn cách giờ thi khoảng bốn mươi phút, tôi mới chạy đến trường, cô ấy trợn mắt há hốc mồm.
Sáng ngày 10 tháng 7, thi xong một môn cuối cùng, mọi người chính thức được giải phóng.
Vừa bước ra trường thi, mặc kệ kết quả như thế nào, trên mặt ai cũng hiện rõ sự nhẹ nhõm, may mắn sống sót sau tai nạn.
Vẻn vẹn một năm vất vả khổ sở, đi sớm về muộn, tất cả cuối cùng cũng kết thúc!
Buổi tối, nhà trường tổ chức buổi liên hoan tốt nghiệp cho chúng tôi, thời gian gần đây mọi người đều đau đầu vì kỳ thi đại học, không thể giống hồi tốt nghiệp tiểu học và cấp Hai, chuẩn bị chu đáo các tiết mục biểu diễn, nhưng tốt nghiệp cấp Ba lại quan trọng hơn nhiều, nên nhà trường cũng rất quan tâm đến buổi liên hoan này.
Năm nay giáo viên phụ trách việc này chọn sân khấu ngoài trời, treo bóng đèn lên trên cây, lại dựng một màn sân khấu lớn.
Khi màn đêm buông xuống, gió đêm nhẹ nhàng thổi đến, vô số chiếc bóng đèn nhỏ được bật sáng lên, không khí trở nên lãng mạn mà thương cảm.
Kế hoạch ban đầu là hai giáo viên âm nhạc làm người dẫn chương trình, nhưng một cô giáo có việc đột xuất không thể tới, nên chỉ có thể tìm một người trong đám học sinh. Thầy chủ nhiệm lo lắng chạy đi chạy lại, nhờ Thẩm Viễn Triết giúp, Thẩm Viễn Triết đề cử tôi. Thầy giáo dẫn chương trình đến mời tôi cùng dẫn chương trình với thầy ấy, tôi không hề nghĩ ngợi đã từ chối ngay, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại thay đổi chủ ý.
Từ tiểu học đến giờ, tôi và Trương Tuấn luôn học cùng trường, tối nay, là đêm cuối cùng chúng tôi cùng ở dưới một mái trường. Tôi hy vọng chỉ cần anh nhớ rõ buổi tối liên hoan tốt nghiệp này, sẽ nhớ kỹ tôi.
Mong muốn của tôi giờ đã không thể thành hiện thực, tôi chỉ hy vọng anh không quên mình.
Giáo viên âm nhạc chọn cho tôi một chiếc váy trắng, trên eo có một chiếc thắt lưng, váy không dài, vừa đến đầu gối, váy lại được đính vô số hạt cườm, khi bước đi, sẽ lóe sáng lung linh, đội một chiếc vương miện công chúa, là bộ dáng công chúa mà tất cả các cô gái đều mơ ước.
Thầy dạy nhạc mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khi chúng tôi sóng vai bước đến ánh đèn trên sân khấu, tất cả giáo viên và học sinh đều đã ngồi vào chỗ.
Thầy hiệu trưởng vỗ tay hoan nghênh đầu tiên, giáo viên cũng bắt đầu vỗ tay, bốn phía dần dần dậy lên tràng vỗ tay vang dội, ăn mừng những ngày tháng vất vả học tập đã chấm dứt.
Tôi mỉm cười, tự nhận là nụ cười đẹp nhất, tuyên bố với mọi người buổi liên hoan tối nay chính thức bắt đầu.
“Tất cả tiết mục đều đến từ mọi người, bạn nào muốn biểu diễn có thể đến tìm Thẩm Viễn Triết, đăng ký yêu cầu của mình với bạn ấy, sau đó tôi và thầy Lí sẽ sắp xếp thứ tự biểu diễn. Tối nay, thầy chủ nhiệm kính yêu của chúng ta đứng ra tổ chức buổi liên hoan này, nhưng chúng ta không cần để ý đến thầy ấy, chủ đề có tích cực, lành mạnh hay không, không phải chuyện của tối nay.”
Mọi người đều cười, thầyòn nói: “Tiết mục đầu tiên của tối nay là độc tấu dương cầm, người biểu diễn chính là tại hạ, xin các bạn hãy dành thời gian này để nghĩ đến tiết mục mình muốn biểu diễn.”
Thầy Lí ngồi bên cây đàn dương cầm, bắt đầu chơi nhạc, là “Bài ca tốt nghiệp” trào dâng.
Bài ca tốt nghiệp:
Các bạn bên dưới bắt đầu lục tục tìm giấy bút, nghĩ tiết mục mà mình muốn biểu diễn.
Tôi cười ngồi cạnh Thẩm Viễn Triết, thấp giọng trò chuyện với cậu, lại không nhịn được đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Trương Tuấn. Rốt cuộc, cũng thấy anh, anh không ngồi ở chỗ lớp mình, mà ngồi ở lan can bồn hoa với Chân công tử và Cổ công tử, nói nói cười cười. Vừa đúng đối mặt với tôi và Thẩm Viễn Triết.
Khi thầy Lí chơi xong bản “Bài ca tốt nghiệp”, cũng mới có bạn đưa giấy lên, không kịp chuẩn bị đạo cụ gì, Thẩm Viễn Triết hỏi tôi: “Có cần để thầy Lí chơi thêm bài nữa không?”
Tôi cười nói với cậu ấy: “Như vậy rất nhàm chán, để tớ.”
Tôi cầm micro, vừa đi đến giữa sân khấu, vừa cười nói: “Nếu bây giờ tiến hành một cuộc bỏ phiếu, mọi người bầu ra giáo viên mình hận nhất, không biết mọi người sẽ bầu cho ai đây? Lựa chọn của mỗi người nhất định sẽ khác nhau, nhưng có một giáo viên chắc chắn sẽ nổi danh, các bạn nghĩ đó là ai nhỉ?”
Các bạn đều cười, các giáo viên cũng cười, dù sao tiệc tối vừa mới bắt đầu, không khí còn chưa náo nhiệt, các bạn vẫn chưa thoát khỏi trói buộc làm học trò, nên họ chỉ cười, không ai dám nói ra. Tôi cười cúi chào thầy chủ nhiệm: “Chúc mừng ngài, ngài chính là giáo viên giành được nhiều phiếu nhất.”
Mọi người ồn ào cười to, tôi nói: “Là giáo viên chúng ta hận nhất, tôi đại diện cho các bạn học sinh mới tốt nghiệp mời thầy chủ nhiệm cùng góp vui với chúng ta bằng một tiết mục.”
Micro được đưa tới tay thầy chủ nhiệm, thầy cầm micro, không ngừng ho khan thanh cổ họng, nhưng không nói biểu diễn gì
Tôi bắt đầu cao giọng kêu to: “Một hai ba bốn năm, chúng tôi chờ thật vất vả; một hai ba bốn năm sáu, chúng tôi chờ thật là khó chịu.”
Tôi cười vẫy tay, ý bảo mọi người cùng nói, đây là khẩu hiệu của chúng tôi từ khi mới vào lớp 10, cả trường không ai không hiểu, không ai không biết, lại nói với thầy chủ nhiệm nghiêm khắc, mọi người lập tức đồng lòng hợp lực gia nhập.
Khi mọi người bắt đầu kêu lên, tôi đã hơi thất thần, thật sự đã ba năm rồi sao? Tựa như khi bị Mã Lực cười nhạo mới là ngày hôm qua thôi, tựa như vừa mới đấu với Tống Bằng, nhưng thật sự đã trôi qua hơn một nghìn ngày? ?
“Một hai ba bốn năm sáu bảy, chúng tôi chờ thật sốt ruột; một hai ba bốn năm sáu bảy tám, thầy ơi rốt cuộc thầy có nói không?”
Hơn năm trăm người cùng hét lên thật sự là không nhỏ, thầy chủ nhiệm vội nói: “Có, có, tôi sẽ hát cho mọi người nghe bài “Quá giới hạn” của Trương Tín Triết.”
Quá giới hạn: (Bài hát về chủ đề tình yêu ^^)
“Oa!” Tôi kêu lên sợ hãi, nhìn về phía mọi người làm biểu tình không thể tin, tỏ vẻ là ca khúc có đề tài vượt chỉ tiêu, các bạn bên dưới đều cười.
Phải chăng tôi đã hứa với em quá nhiều, hay do tôi vốn dĩ trao em không đủ?
Em rốt cuộc có cả ngàn vạn lý do, còn tôi thì luôn chiều theo cảm nhận của em.
Để cho em nổi loạn, buông thả bản thân, cho rằng rồi sẽ có ngày em cảm động.
Những lời đồn đại rèm pha về em, tôi giả vờ làm ngơ, không chút ngờ vực.
Thầy vừa đi vừa hát, làm cho mọi người đều kinh ngạc, bởi vì giọng của thầy cực giống giọng của Trương Tín Triết.
Tôi không ngạc nhiên, vì thầy ấy có quan hệ tốt với Thẩm Viễn Triết, tôi đã nghe Thẩm Viễn Triết nói thầy hát bài của Trương Tín Triết rất hay, nếu không, tôi cũng không dám tùy tiện lấy thầy ấy ra để tạo bầu không khí.
Tôi ngồi trong bóng tối, dựa vào nó, không hề kiêng kị ngóng nhìn phía đối diện, Trương Tuấn vẫn đang ngồi ở chỗ kia, thân ảnh có thể mơ hồ nhận ra, nhưng khuôn mặt anh, dù tôi có cố gắng thế nào, cũng không thể nhìn rõ.
Còn anh, có nhìn thấy tôi không?
Tôi biết, bây giờ anh sẽ không để ý đến tôi, nhưng không sao, khi tôi đi đến giữa sân khấu, nơi ánh đèn sáng nhất, chỉ cần anh liếc mắt một cái là sẽ nhìn thấy.
Mỗi lần lên sân khấu, tôi đều suy nghĩ cẩn thận, dùng tất cả chiêu thức, tạo ra những điều thú vị, nhưng lại chẳng phải vì các bạn học, mà chỉ vì một người đang ngồi trong góc tối.
Tôi bày ra mọi điều thú vị cho toàn trường, chỉ là vì muốn làm anh liếc mắt một cái, chỉ là vì làm cho anh nhớ kỹ tôi.
Anh có thể hiểu được tâm tư của tôi không?
Tôi không hy vọng anh hiểu được, tôi chỉ hy vọng anh nhớ kỹ tối nay tôi xinh đẹp, tôi biết tối nay mình rất mỹ lệ, vì tôi đã sử dụng tất cả trí tuệ và toàn bộ tình yêu với anh để tạo ra vẻ đẹp của mình. Tôi đặt tất cả giờ phút thanh xuân, ngưng tụ vào đêm nay, vì anh mà nở rộ.
Quan Hà đến đăng ký tiết mục, tôi vui đùa với cô ấy: “Mỹ nữ muốn tái xuất giang hồ?” Trong ba năm, Quan Hà thật sự không tham gia hoạt động văn nghệ nào, các bạn cùng lớp với cô ấy gần như đều không biết cô ấy là một tay kéo đàn nhị vô cùng tài giỏi, có một giọng hát rất hay.
Cô ấy chỉ nhìn tôi cười gật gật đầu, bình tĩnh lạnh nhạt, như đối với một người bạn học bình thường nhất. Cô ấy nói với Thẩm Viễn Triết: “Tiết mục của tớ là “Mỗi ngày trong cuộc đời của tôi”.”
“Mỗi ngày trong cuộc đời của tôi”
(video cũ, đúng với thời của các bạn ấy hơn. Tô Tuệ Luân và Thành Long hát.
(video mới)
Tôi cố ý đặt tiết mục của Quan Hà ở cuối chương trình.
Ánh đèn bốn phía không ngừng lóe sáng, khuôn mặt của các bạn mơ hồ không rõ, khi tôi đi đến giữa đài, bỗng nhớ tới hội diễn văn nghệ năm lớp 9, Quan Hà mời tôi cùng tham gia tiết mục với cô ấy, khi đó chúng tôi còn rất thân thiết. Tôi không biết bắt đầu từ khi nào, chúng tôi đã trở nên xa lạ.
“Trong quá trình trưởng thành của mỗi người, đều có những người quan trọng để lại dấu ấn đậm nét trong trang sách cuộc đời. Trong cuộc đời tôi cũng có một người như vậy, sự xuất hiện của cô ấy từng làm tôi cảm thấy đó là tai nạn lớn nhất trong cuộc đời, tôi từng ghen tị với cô ấy, từng hâm mộ cô ấy, nhưng trong sự ghen tị và hâm mộ, tôi đã có thể cố gắng không ngừng đuổi theo cô ấy, hy vọng mình ngày càng tốt hơn, dù chỉ là một chút. Tôi từng làm cho sự đuổi theo ấy vô cùng đau khổ, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, hôm nay tôi có thể đứng ở chỗ này, không rời khỏi cô ấy, bởi vì sự xuất hiện của cô ấy, tôi mới trở thành tôi của ngày hôm nay, tôi muốn nói lời cảm ơn cô ấy. “Mỗi ngày trong cuộc đời của tôi”, biểu diễn: Quan Hà.”
Quan Hà đi ra từ bóng tối, đi tới nơi sáng nhất giữa đài; tôi đi xuống đài, đi về phía bóng tối. Ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, hai người thoáng nhìn nhau, tôi nhìn cô ấy, cô ấy lại mỉm cười nhìn dưới đài.
Tôi không biết cô ấy có hiểu lời tôi nói không, nhưng điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là tôi rốt cuộc cũng gỡ bỏ được đoạn rối rắm trong lòng. Tôi không còn hâm mộ người khác nữa, tôi đã bắt đầu thích bản thân mình.
Quan Hà nhìn dưới đài cúi đầu, mỉm cười nói: “Ở trường Nhất Trung sáu năm, tôi từng có cười vui, cũng từng có nước mắt; từng có kiêu ngạo, cũng có tự ti; từng phạm sai lầm, cũng sửa đúng sai lầm, có lẽ tôi không được ưu tú như bố mẹ mong đợi, nhưng tôi đã cố gắng hết sức, tôi không hề thấy tiếc nuối vì bản thân. Tôi muốn gửi đến bài hát này cho những người bạn và các thầy cô giáo đã luôn ở bên và giúp đỡ tôi, cảm ơn mọi người, “Mỗi ngày trong cuộc đời của tôi” .”
Nhìn lên bầu trời tôi cầu nguyện cho ngày mai
Từng giấc mộng nho nhỏ có thể dần được thực hiện
Tôi là người ình thường mà lại may mắn
Tôi muốn nói lời cảm ơn bạn mỗi ngày trong cuộc đời của tôi
Nhìn lên bầu trời tôi quay đầu
Từng là những thiếu niên lỗ mãng sống một ngày như một năm
Tôi là người bình thường mà lại may mắn
Tôi muốn nói lời cảm ơn bạn mỗi ngày trong cuộc đời của tôi
Buổi liên hoan gần kết thúc, không khí càng ngày càng thương cảm, rất nhiều nữ sinh khi hát, đều khóc không thành tiếng.
Cũng đã muộn rồi, phải tạm biệt thôi.
Thầy Lí lặng lẽ dặn dò tôi vài câu, để tôi giới thiệu tiết mục cuối cùng của chương trình tối nay.
“Tiết mục cuối cùng là hợp xướng, ca khúc mang tên “Tống biệt”, biểu diễn: toàn thể giáo viên trong trường.”
Ca khúc “Tống biệt” (nghĩa: tiễn biệt) của Hoằng Nhất đại sư (Thích Nữ Huệ Như)
Tất cả giáo viên đều đi đến giữa đài, xếp thành mấy hàng.
Thầy Lí bắt đầu đánh đàn, nhạc của bài “Tống biệt” vang lên.
Ngoài đình, bên đường xưa, cỏ non xanh tận chân trời, gió chiều lay cành liễu tiếng sáo nghe buồn hiu, mặt trời lặn dưới chân núi. Chân trời, góc biển, bạn tốt nay còn đâu. Một chén rượu đắng hưởng chút niềm vui, giấc mộng lạnh đêm nay sẽ tan biến.
Thầy hiệu trưởng hòa ái dễ gần, cô giáo dạy địa tóc trắng xóa, thầy dạy chính trị trắng trẻo thư sinh, cô giáo tiếng Anh hay xấu hổ đỏ mặt, thầy dạy toán luộm thuộm, thầy dạy lý giảng bài hồ đồ, thầy chủ nhiệm nghiêm khắc…
Ánh mắt tôi đã ẩm ướt, tôi tin, vào giờ khắc này, tất cả các bạn đều thấy mắt mình cay cay.
Ba năm, ba năm tươi sáng, đẹp đẽ nhất của thời thanh xuân! Lớp 10, chúng tôi vô ưu vô lo tập quân sự, người ướt mồ hôi hát quân ca; lớp 11, bài vở nhiều, vất vả học tập, vô cùng lo lắng thống khổ; lớp 12, vô biên vô hạn đề bài, chúng tôi canh ba ngủ, canh năm dạy.
Chúng tôi từng cùng đi đều tập quân sự, cùng nhau tiến bộ, cùng nhau trốn học, cùng nhau trách móc giáo viên, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau học tập…
Mặc kệ chúng tôi là yêu cũng tốt, mà hận cũng thế, ba năm trung học này đều khắc ghi trong cuộc đời chúng tôi, trở thành những kỷ niệm không thể xóa nhòa.
Trong tiếng hát, thầy hiệu trưởng nói lời từ biệt với các học sinh của mình: “Tốt nghiệp là một điểm cuối, nhưng cũng là một khởi điểm mới, đấu tranh với ba năm trung học đã chấm dứt, nhưng đấu tranh với cuộc đời lại vừa mới bắt đầu. Tôi đại diện cho toàn thể giáo viên, gửi lời chia tay đến tất cả các em ‘Trời dịch chuyển mạnh mẽ, người quân tử tự cường phấn đấu vươn lên không ngưng nghỉ; khôn mang trọng trách của đất, người quân tử lấy đức dày để nâng đỡ vạn vật.’!”
Các giáo viên đều chuẩn bị rời đi, tôi theo lời dặn từ trước của thầy Lí, nói với mọi người: “Thời gian còn lại chính là vũ hội nhà trường dành cho các bạn, thầy hiệu trưởng nói chỉ cần có một hai bạn muốn khiêu vũ, âm nhạc sẽ vì họ mà vang lên.”
Lúc đầu, các bạn đều là người này nhìn người kia, người kia nhìn người này, ngại ngùng lên sân khấu, rất nhanh đã có vài nam sinh dắt tay bạn gái mình, không ít tình yêu bí mật được ra ánh sáng, làm cho rất nhiều tiếng ồn ào nổi lên.
Rất nhiều bạn không biết nhảy, những người biết nhảy lại không nhảy, đèn màu chiếu đến sàn nhảy ngoài trời, nơi nơi đều là những thân ảnh tuyệt đẹp hoặc ngây ngốc.
Dương Quân ngồi lên bàn bên cạnh tôi, ngẩn người nhìn Đồng Vân Châu đang nhảy.
Tôi nói: “Nếu cậu muốn, đi mời cô ấy nhảy một điệu đi.”
Dương Quân buồn bã chán nản: “Tớ không biết khiêu vũ.”
Tôi đi ra, vỗ vỗ bả vai Đồng Vân Châu: “Cậu mời Dương Quân nhảy một điệu nhé!”
Đồng Vân Châu sửng sốt một chút, lập tức nói: “Được.”
Cô ấy lại gần mời Dương Quân nhảy, Dương Quân nhăn nhó nói: “Tớ không biết nhảy.”
Đồng Vân Châu tự nhiên hào phóng cười nói: “Vì vậy, điệu nhảy đầu tiên của cậu mới cần một người bạn nhảy biết nhảy.” Cô ấy vươn tay với Dương Quân, tôi đẩy Dương Quân, Dương Quân đỏ mặt, cầm tay Đồng Vân Châu.
Trong tiếng nhạc, đám bạn bắt đầu túm tụm ra về.
Tôi giấu mình trong bóng đêm, tìm kiếm thân ảnh Trương Tuấn, lại không nhìn thấy anh, đây là cách tạm biệt anh lựa chọn sao?
Đèn đuốc rực rỡ trên vũ đài, ánh sáng hội tụ, cũng là vì ly biệt mà lộng lẫy.
Trong khúc nhạc dịu dàng thương cảm, tôi đi về phía cổng trường.
Tạm biệt, Nhất Trung!
Tạm biệt, thanh xuân của tôi!
Tôi cũng mơ hồ hiểu được cô ấy muốn nói gì, quả nhiên, cô ấy kể lể về những học sinh yêu sớm từ mấy năm trước, dùng thành tích giảm sút của họ, thất bại khi thi vào đại học của họ để giáo dục tôi chuyện yêu sớm tuyệt đối là không đúng. Lại đứng trên góc độ cùng là nữ, cố ý cường điệu nữ sinh phải xử lý chuyện tình cảm dựa trên lý trí, bất kể là tâm lý hay thể chất, yêu sớm sẽ để lại thương tổn cho nữ sinh nhiều hơn nam sinh rất nhiều.
Cô ấy tận tình khuyên bảo cả một giờ, tôi vẫn im lặng.
Vừa ra khỏi văn phòng, tôi liền ném tất cả những lời cô ấy nói vào thùng rác, không phải cô ấy nói không có đạo lý, mà là, đạo lý của cô quá to lớn, tôi còn hiểu nhiều hơn cô, cô đã đánh giá quá thấp tâm trí của tôi.
Trương Tuấn cũng bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến nói chuyện, nhất định là đã khuyên anh chia tay. Nhưng chúng tôi đều làm như chưa xảy ra chuyện gì, thậm chí còn không trao đổi với nhau về vấn đề này.
Giáo viên, đối với tôi và Trương Tuấn mà nói, vô cùng đáng ghét, không thể tạo nên sự uy hiếp nào.
Tôi và Trương Tuấn vẫn “yêu sớm” theo ý mình. Tôi đứng đầu cả khối, Trương Tuấn chỉ đứng trên bốn học sinh trong lớp, giáo viên chủ nhiệm lại quen anh rể của anh ấy, nên các biện pháp giáo dục của các giáo viên đều rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn không có tác dụng gì, tuần nào cũng bị gọi đến văn phòng nghe giảng giải. Tôi rất muốn nói với họ, nếu thành tích học tập của tôi bị ảnh hưởng, không chỉ vì yêu sớm, mà còn vì các thầy cô giáo nữa.
Kết quả cuộc thi giữa kỳ, tôi đứng thứ nhất trong khối, Trương Tuấn đứng thứ hai mươi tám.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, như thế này chắc các giáo viên sẽ không nói mãi bên tai chúng tôi là yêu sớm ảnh hưởng đến học tập nữa?
Tối thứ bảy, Trương Tuấn hẹn tôi đến bờ sông tản bộ.
Sắc thu đã tô vẽ trên hai hàng cây bạch dương bên bờ sông. Thoạt nhìn, thấy được một màu vàng óng ánh, có cảm giác huy hoàng nặng nề.
Chúng tôi ngồi trên cây cầu, lặng lẽ nhìn dòng nước chảy bên dưới.
Trương Tuấn đưa cho tôi một chiếc hộp bánh quy bằng sắt, tôi mở ra xem, bên trong là rất nhiều hòn đá xinh đẹp.
Tôi nghi hoặc nhìn anh, anh mỉm cười nói: “Quà sinh nhật muộn.”
Tôi không nhịn được, mím môi cười “Em nghĩ rằng năm nay anh quên.”
Anh nói: “Anh sẽ không quên.”
“Vì sao có nhiều hòn đá thế? Không phải anh nói một năm chỉ đưa cho em một hòn đá thôi
Anh cầm mấy hòn đá lên, lại để chúng rơi xuống qua kẽ ngón tay, phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang, “Mấy năm nay, khi nào thấy thích em anh sẽ đi tìm những hòn đá đẹp, khi nào không thích em sẽ ném những hòn đá tìm được xuống sông. Còn nhớ lúc học cấp Hai, một lần nhìn thấy em và Hứa Tiểu Ba khiêu vũ, đêm đó anh đã chạy tới đây, ném tất cả những hòn đá tìm được xuống sông, vừa ném đá, vừa nói với chính mình, tuyệt đối không được thích em nữa.”
Hình ảnh trong quá khứ chợt hiện lên trong đầu, rõ ràng giống như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua, nhưng thoáng cái mà đã hơn ba năm rồi.
Tôi cười khổ mà nói: “Tối hôm đó, em ngồi ngay dưới chân cầu.”
“Sao?” Anh không hiểu được.
“Vào buổi tối anh ném đá đó, em ngồi ở chỗ kia nhìn anh, sau khi anh rời đi, em mới về nhà, vì về muộn quá nên bị bố mắng cho một trận.” Tôi chỉ vào chỗ tối dưới chân cầu, chính là chỗ mà tôi đã ngồi.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, biểu tình trên mặt như buồn lại như vui, rất lạ, chắc tôi cũng không tốt hơn anh bao nhiêu, từ chân cầu đến trên cầu, chúng tôi dùng hàng trăm ngày mới đi đến được.
Anh cúi đầu nhìn nước sông nói: “Anh vẫn nghĩ em rất ghét anh. Nhưng sau đó em lại giúp anh giấu súng, anh nghĩ không phải với ai em cũng làm giúp việc đó, lúc em không chịu trả súng lại cho anh, ngoài mặt anh sốt ruột, nhưng trong lòng lại rất cao hứng, cảm thấy em có vẻ quan tâm đến anh, nếu không cũng sẽ không đi nghiên cứu mấy điều lệ pháp luật về tàng trữ súng ống. Rồi em lại chĩa súng hỏi anh mấy câu, anh đã nghĩ, có phải em thích anh một chút không, có điều em và Hứa Tiểu Ba luôn ở cùng nhau, anh cũng dựa vào súng để hỏi em, em nói em không thích Hứa Tiểu Ba, anh vô cùng mừng rỡ. Sau đấy, anh bị nhốt vào cục công an tra hỏi, những lúc đặc biệt khó khăn, anh luôn nghĩ đến em, cảm thấy lòng mình vừa sợ hãi, vừa hạnh phúc.”
Khi ấy, người khổ sở không chỉ có anh, tôi thấp giọng nói: “Mỗi lần nhìn thấy anh ở bên người khác, em lại vô cùng khó chịu. Ngày đó em khiêu vũ với Tiểu Ba đã mặc váy đỏ, chính là vì anh… cô gái đó luôn mặc váy màu đỏ.”
“Vì sao lúc ấy em không chịu để ý đến anh?” Trương Tuấn vừa xoa xoa đầu tôi, vừa lắc cánh tay tôi, dùng sức rất mạnh, mạnh đến mức làm tôi cảm thấy đau, tôi cũng biết, anh muốn để tôi cảm nhận được cảm giác đau đớn nà
Tôi im lặng, vui sướng cảm nhận sự đau đớn nhẹ nhàng anh mang lại. Anh thở dài, buông tôi ra.
Ánh mắt anh đau thương, trong lòng tôi nhói đau, tựa vào bờ vai anh, lần đầu tiên, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng khiêm tốn nói: “Sau này chúng ta không cãi nhau nữa nhé, nếu anh không muốn em ở gần Thẩm Viễn Triết, em cũng sẽ xa lánh cậu ấy.”
Anh nhìn tôi, đau buồn lại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Kì Kì, nếu em vẫn không thay đổi, thì thật tốt.”
Tôi nghĩ anh đang nói đến tình cảm của mình, hạ ánh mắt, ngượng ngùng nói: “Em sẽ mãi thích anh, vĩnh viễn không thay đổi.”
Anh đột nhiên cúi đầu chạm nhẹ môi mình lên môi tôi.
Cơ thể tôi bỗng cứng lại, trong lòng vừa căng thẳng vừa chờ mong, nhắm hai mắt, không ngẩng đầu, ám chỉ cổ vũ anh.
Anh vẫn do dự, lo lắng, không dám làm bước tiếp theo, tôi chờ đã lâu, anh vẫn không có động tĩnh, tôi thất vọng ngẩng đầu lên, vẫn xấu hổ nhắm chặt mắt, nhưng anh lại cúi đầu hôn lên hai má tôi, tôi nghiêng mặt về phía anh, môi lướt qua mặt anh, chủ động hôn hai má anh. Trong khi da thịt thân cận, đôi môi hai người rốt cuộc cũng tìm thấy nhau, anh thử nhẹ nhàng hôn tôi, nhưng lại lập tức rời đi, tôi vẫn nhắm mắt, cầm lấy tay anh, như thể anh đột nhiên hạ quyết tâm, cúi mạnh đầu xuống, cuối cùng cũng thật sự hôn tôi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng hé mở môi tôi.
Bởi vì tôi ngốc, nên nụ hôn này cũng không động lòng người như trong tiểu thuyết miêu tả, đầu lưỡi hai người thường đụng phải răng, răng chạm vào răng, nhưng chúng tôi vẫn rất mê luyến.
Khi anh dừng lại, tôi vẫn nhắm chặt mắt, toàn thân không còn chút sức lực nào, mềm nhũn dựa vào người anh. Anh ôm chặt tôi, nói: “Kì Kì, xin lỗi, anh là người xấu.”
Tôi vùi mặt vào trong cổ anh, nhỏ giọng hừ hừ: “Ừ, anh là đồ xấu xa. Nhưng mà, em lại thích đồ xấu là anh.”
Trương Tuấn thì thào hỏi: “Người ta nói con gái sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ nụ hôn đầu tiên, không biết có phải thật không.”
Tôi cười nói: “Mười năm sau, anh hỏi lại em sẽ tốt hơn.”
Anh trầm mặc nhìn tôi, cười cười, lại cười đến mơ hồ không r
Gió đêm cuối thu mang theo cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, anh cởi áo khoác ra, choàng lên vai tôi.
Tôi co mình trong chiếc áo của anh, im lặng nắm tay anh, tâm tình tôi rất lâu rồi mới thấy bình an. Cảm thấy những mâu thuẫn trước kia thật vô cùng nhàm chán, tất cả những chuyện khác đều trở nên không quan trọng nữa, tôi chỉ biết tôi rất thích anh, chỉ cần anh cũng thích tôi, tôi sẽ rất hạnh phúc.
Anh cũng lặng lẽ ngồi bên tôi, nắm chặt tay tôi, làm cho tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh đột nhiên hỏi tôi: “Em đã nghĩ sau này học ngành gì chưa?”
“Trong khoảng thời gian này, luôn cãi nhau giận dỗi, làm sao có thời gian nghĩ đến chuyện đó? Chẳng lẽ anh có thời gian nghĩ đến nó?” Tôi nửa làm nũng, nửa thầm oán.
“Anh nghĩ rất nhiều, nhất là về tương lai của em.”
“Cái gì? Nói một chút xem.”
Anh ôm tôi chặt hơn, cười nói: “Tối nay không nói đến mấy chuyện này, được không?”
Rõ ràng chính là anh nhắc tới mà, tôi cười, lòng tràn đầy vui mừng, chỉ có tình yêu với anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Anh nắm tay tôi, ngẩng đầu nhìn trời, cười nói: “Kể cho em một câu chuyện cười.”
Giữa những câu chuyện hài hước của anh, tôi cười rồi lại cười, mà anh vẫn nhìn tôi.
Từ thứ hai đến thứ sáu, Trương Tuấn đều không đến tìm tôi, không về nhà cùng tôi.
Từ tuần trước, sau khi hai người nói chuyện bên cầu, tâm trí tôi trở nên bình thản, không hề lo được lo mất như trước nữa, cũng không để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này.
Sáng thứ bảy vẫn lên lớp bình thường, Trương Tuấn vẫn không tới tìm tôi, tôi chỉ có thể tìm anh sau khi tan học.
Anh và Hoàng Vi đang ngồi bên đài phun nước dưới tầng cười đùa, Hoàng Vi làm như không thấy tôi, tôi cũng làm bộ như không phát hiện ra cô ấy, chỉ nói với Trương Tuấn: “Buổi tối mấy giờ gặp?Trương Tuấn yên lặng nhìn tôi một lúc: “Em không gặp Đồng Vân Châu à?”
“Làm sao vậy? Cô ấy tìm em?”
Trương Tuấn lắc đầu, lại trầm mặc rất lâu: “Tối nay anh có việc.”
Ở trước mặt Hoàng Vi, tôi không muốn biểu hiện cảm xúc thất vọng, tôi cười gật gật đầu: “Được, vậy em đi trước đây.”
Vừa đi vừa bắt đầu tức giận, tức giận vài phút sau, lại nhắc nhở bản thân, tuần trước mới nói là không giận dỗi, cãi nhau nữa mà, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại, có lẽ Trương Tuấn thật sự có chuyện quan trọng, chỉ là anh quên chưa nói cho tôi biết.
Đồng Vân Châu thở hồng hộc đuổi theo tôi, đưa một lá thư cho tôi: “Sao mà vừa tan học đã không thấy bóng cậu đâu thế? Đây là Trương Tuấn nhờ tớ gửi cho cậu, bảo tớ tan học đưa cho cậu.”
Tôi rất ngạc nhiên, anh chưa từng viết thư cho tôi, tại sao đột nhiên lại đưa cho tôi một lá thư?
Không đợi được đến lúc về nhà, thầm nghĩ tìm một chỗ nào yên tĩnh, vắng vẻ để đọc lá thư này. Tôi chạy một mạch đến bờ sông, đặt túi sách xuống rồi liền mở lá thư ra.
“La Kì Kì: “
Vừa nhìn thấy phần mở đầu, trái tim tôi đã chùng xuống, không thể tin nhìn lại một lần.
La Kì Kì:
Vốn nghĩ nói với em từ tuần trước, nhưng anh thật sự không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể viết ra.
Hồi tiểu học, anh vẫn luôn thấy áy náy với em, mỗi lần nhìn thấy em trầm mặc, anh lại muốn làm gì đó cho em. Em khi đó, rất giống một con thỏ nhỏ nhắn, là con thỏ hay sợ hãi, mỗi lần ở gần em, anh đều cảm thấy căng thẳng, vô cùng nhẹ nhàng cẩn trọng, sợ mình dọa em chạy mất.
Kỷ niệm hồi tiểu học cũng không có gì đẹp đẽ, nhưng bởi có cô giáo Cao, nên tất cả những gì không thoải mái đều chỉ là râu ria không đáng nói. Chưa từng có giáo viên nào đối tốt với anh như cô giáo Cao, trong khi người lớn đều cho rằng anh đã hết thuốc chữa, chỉ có cô giáo Cao khích lệ, động viên anh, nếu không có cô ấy a chắc chắn sẽ trở thành đứa hư hỏng, lảng vảng nơi đầu đường. Nghỉ hè năm lớp 5, mỗi ngày đến nghe cô giáo Cao giảng bài, lại về nhà cùng em. Không có thuốc lá, không có rượu bia, không có đánh đấm, còn phải làm rất nhiều bài tập, rõ ràng không hay ho gì cả, nhưng anh lại thấy cực kỳ vui vẻ, ngày nào cũng đặc biệt vui vẻ, ngóng trông được đến trường.
Có một lần, hai chúng ta ra bờ sông chơi, anh nằm trên tảng đá lớn, ngủ, em dùng mũ che ánh nắng mặt trời chói chang cho anh, anh liền cố ý giả ngủ, muốn xem rốt cuộc em làm vậy được bao lâu, em cứ giơ tay như vậy, làm anh giả ngủ mãi cũng thấy ngại. Em còn nhớ không? Khẳng định là đã quên rồi. Khi đó em cũng thật ngốc, làm gì cũng ngốc nghếch mơ hồ, nói cũng không nói được hết câu, chỉ cần anh và cô Cao đều nhìn em, em sẽ lắp bắp, rõ ràng có thể làm bài tập, vậy mà không thể nói nên lời.
Sau khi lên cấp Hai, bạn bè của anh càng ngày càng nhiều, các giáo viên đối xử với anh cũng không tệ, nhưng không biết vì sao, anh chỉ nhớ đến những ngày nghỉ hè năm lớp 5 đó, nhớ tới những lúc chúng ta cùng nghe cô Cao giảng bài, nhớ tới em có thể giải bài tập rất nhanh, lại lắp bắp không nói được mình đã giải như thế nào, còn muốn anh ngồi bên cạnh giải thích giúp em. Anh vừa nói, em liền không dám ngẩng đầu lên, cũng chẳng sợ mỏi gãy cổ nữa. Anh còn nhớ cả bộ dáng ngốc nghếch của em khi giơ mũ lên che nắng cho anh.
Sau đó anh thường nghĩ nếu chúng ta không học cùng một trường cấp Hai, thì có lẽ khoảng thời gian ấy sẽ trở thành một kỷ niệm vô cùng đẹp đẽ, em cũng sẽ trở thành nỗi áy náy và niềm vui ấm áp khi anh nhớ lại, nhưng, chúng ta lại học cùng trường với nhau, ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy em, còn gặp em ở quán karaoke hay phòng khiêu vũ, bất kể đến đâu, anh cũng gặp được em.
Anh lo em ở bên Hứa Tiểu Ba sẽ trở nên hư hỏng, lo em ngốc nghếch không đối phó được với những người lưu manh bên ngoài, đau lòng khi em quật cường dùng cách thức xuẩn ngốc nhất để đối phó với thầy chậu châu báu. Nhưng em vẫn không thay đổi, không hề hư hỏng, chẳng những không hư hỏng, mà còn ngày càng tốt hơn. Từ nói trước mặt người ta luôn cúi đầu, đến khi em đứng trước hàng ngàn người, diễn thuyết đoạt giải; từ căng thẳng lắp bắp đến nói năng lưu loát rõ ràng, đại diện cho nhà trường tham gia các cuộc thi biện luận. Mỗi lần em đoạt giải khi thi diễn thuyết hay biện luận, anh đều biết; em ra bảng tin, anh cũng nhìn thấy, anh còn cố ý tìm xem bản tin trên TV có đoạn nói về em. Nhìn em ngày càng tự tin hơn, càng vui vẻ hơn, anh thật lòng cảm thấy vui sướng cho em.
Anh vẫn nghĩ tất cả những việc đó đều là vì anh làm chuyện có lỗi với em, bởi vì áy náy, nên mới đặc biệt hy vọng em có thể sống tốt. Đến khi đột nhiên anh phát hiện mình đang ghen tị với Hứa Tiểu Ba, anh mới hiểu rằng mình đã thích em mất rồi, thế mà anh còn không biết mình thích em từ khi nào.
Lên lớp 10, lớp của em ngay sát vách lớp anh, gần như ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy em. Từ trước đến giờ em vẫn không quan tâm đến chuyện kỷ luật, luôn đi học muộn. Khi mọi người đều đã ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình, em mới bước về phía lớp học. Anh lợi dụng quyền lớp trưởng, giành lấy chỗ ngồi dễ nhìn ra ngoài nhất. Anh rất thích nhìn em vào những lúc đó, tóc đuôi ngựa buộc cao, khi bước đi, nhìn thẳng về phía trước, ngẩng cao đầu, từng bước từng bước thật nhanh nhẹn, mái tóc đuôi ngựa đung đưa sau lưng. Cả người em tỏa ra phong thái tự tin, thật giống một đấu sĩ, mặc kệ phía trước có cái gì, em cũng tiến thẳng. Mỗi lần nhìn thấy em, anh lại cảm thấy mình tràn đầy sức lực.
Vì đi muộn mà em thường bị giáo viên trách phạt, nhưng em vẫn làm theo ý mình, đi muộn hết lần này đến lần khác, khi giáo viên không cho em vào lớp, anh thấy em còn hết sức chăm chú thưởng thức phong cảnh bên ngoài, còn nhúng đầu ngón tay vào nước, vẽ vẽ quẹt quẹt lên tấm kính cửa, hiển nhiên là đang vô cùng hưởng thụ khi bị giáo viên đuổi ra ngoài lớp, ngay cả nhìn em như vậy anh cũng thấy vui vẻ, thậm chí anh còn thầm nghĩ, tốt nhất là em thường xuyên bị giáo viên phạt đứng, anh sẽ có thể nhìn thấy em nhiều hơn khi lên lớp.
Khi đó, ngày nào anh cũng muốn nói với em rằng anh thích em, nhưng vừa nghĩ đến lúc âm thầm đưa em về nhà, cái tên em gọi to ra lại là “Tiểu Ba”, vừa nghĩ đến lúc Tống Bằng thổ lộ với em, em liền ném thư tình vào người cậu ta trước mặt mọi người, anh lại nhát gan.
Vì có trại hè, rốt cuộc anh cũng có cơ hội thật sự gần em. Anh đã phải dùng vô số thủ đoạn mới có thể đuổi đến gần em, mỗi ngày ở gần em, anh đều vô cùng vui sướng, vô cùng thoải mái, nhưng cuối cùng anh vẫn sợ mình không đủ ưu tú, không đủ tốt để khiến em thích.
Đại khái vì từ nhỏ đã quen nhau, nên trong lòng anh vẫn có em, cô bé nhỏ nhắn nhút nhát, anh muốn bảo vệ em, chăm sóc em, nhưng em đã trưởng thành, không chỉ trưởng thành, mà còn kiên cường hơn nhiều so với những người bình thường khác, em càng ưu tú thì đứng trước mặt em, anh lại càng là một nam sinh bình th vốn không cần anh bảo vệ và chăm sóc.
Khi được ở bên em, anh đã mừng rỡ như điên và âm thầm thề, anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc mãi mãi, nhưng bây giờ anh phát hiện mình không thể làm được, anh cũng không có khả năng làm được điều đó.
Anh đã từng rất yêu em, nhưng cảm tình này, đã bị vô số mâu thuẫn vụn vặt và nhiều lần cãi nhau làm tiêu hao gần như không còn.
Anh suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy chia tay là kết cục tốt nhất với em và cũng là với anh. Sau này nhất định em sẽ gặp được một chàng trai ưu tú, anh ta sẽ mãi làm em ngẩng cao đầu, bước nhanh về phía trước.
Trương Tuấn.
Tôi không rơi nước mắt, cũng không cảm thấy khó chịu. Tôi không tin đây là sự thật.
Tôi tùy tay cất bức thư vào túi, cầm túi sách lên, bình tĩnh trở về nhà, cất túi sách, nói dối mẹ vài câu, rồi lại ra khỏi nhà.
Tôi đến nhà Trương Tuấn, gọi điện thoại cho Chân công tử hỏi xem anh đang ở đâu, đi đến những nơi anh thường đến để tìm anh, tôi căn bản không biết mình suy nghĩ điều gì, chỉ biết là tôi muốn tìm anh.
Tìm vẻn vẹn một buổi tối, từ nhà, trường học, sân trượt băng, quán karaoke, phòng khiêu vũ…. Đều không tìm được anh.
Tôi đứng dưới tầng nhà anh, ngồi ở bồn hoa cạnh bàn đánh bóng bàn, chờ anh.
Đã hơn mười một giờ tối, anh vẫn chưa về nhà, tôi tiếp tục chờ, không hề lo lắng đến chuyện mình về muộn sẽ bị bố mẹ xử lý thế nào, mãi đến hơn mười hai giờ, dưới ánh đèn đường mờ mờ mới xuất hiện bóng dáng anh.
Hai tay anh cắm trong túi quần, cúi đầu, chậm rãi đi tới.
“Trương Tuấn.”
Anh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tôi, không ngờ hơn mười hai giờ rồi mà tôi vẫn ở đây.
Tôi đi đến trước mặt anh, không muốn khóc, chỉ có thể cố gắng mỉm cười: “Em đã đọc thư của a muốn biết anh có nghĩ vậy thật không?”
Anh từ từ gật đầu: “Thật.”
“Thật sự không còn cơ hội cứu vãn sao?” Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy bội phục mình, có thể nói ra những lời lý trí và hợp tình như vậy.
“Còn nửa năm nữa là đến kỳ thi vào đại học, em chuyên tâm học tập đi, đừng miễn cưỡng mình nhân nhượng anh.”
“Em thích anh, anh có biết không? Dù làm gì cũng đều là em nguyện lòng, em không miễn cưỡng mình.”
Anh trầm mặc một chút, ánh mắt nhìn nơi khác nói: “Nhưng anh đã không thích em nữa.” Dường như anh đang sợ tôi không tin, còn nói, “Ở bên em thật không vui vẻ, dần dần, bao nhiêu yêu thích đều bị tiêu hao hết.”
Tôi đau đớn không thở nổi, thật giống như một ngôi nhà luôn cẩn thận xây đắp bảo vệ bỗng ầm vang sụp đổ, gần như cả trái tim đều vỡ tan thành bột phấn, trên mặt lại cười rộ lên, có lẽ là vì không muốn để nước mắt rơi xuống, có lẽ chính là phản ứng theo thói quen nhiều năm nay, khi càng bi thương, càng muốn dùng nụ cười để che giấu.
Anh nói: “Anh đưa em về nhà.”
Chúng tôi yên lặng bước đi, khi đi qua cây cầu nhỏ quen thuộc, tôi lảo đảo bị vấp vào bậc thang, anh đỡ tôi, thân thể tiếp xúc, đột nhiên làm cho tôi bỏ mặc tất cả tự tôn, kiêu ngạo, cầm lấy tay anh, gần như cầu xin hỏi anh: “Chúng ta có thể không chia tay không? Bất kể là gì, em cũng sẵn sàng sửa, anh nói cho em biết đi, em nhất định sẽ sửa.”
Anh im lặng nhìn tôi, trong mắt như có lưu luyến, khi tôi nghĩ anh sẽ đồng ý, anh lại rút tay ra: “Bây giờ tinh thần em không tốt, tối nay hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ không còn chuyện gì to lớn nữa.”
Kiêu ngạo và lý trí của tôi đã không cho phép tôi nói thêm câu gì, nhưng trái tim yếu ớt của tôi lại không muốn, tôi dùng sức giữ lấy đầu ngón tay đang dần rời đi của anh, mong anh có thể mềm lòng, nhưng anh lại dùng lực mạnh hơn, càng quyết tuyệt hơn. Cuối cùng, anh dùng lực rút tay ra, rời xa tôi.
Anh đi phía trước tôi, tôi đi theo sau anh, đầu ngón tay hai người vẫn duy trì một khoảng cách xa.
Tôi bỗng nhớ đến câu chuyện từ bỏ thuốc lá mà anh từng kể cho tôi. Từ nhỏ, khi học lớp hai anh đã bắt đầu hút thuốc, hút mãi đến ăm lớp 9, nghiện thuốc lá khá nặng, một ngày ít nhất phải hút một bao. Lên lớp 10, anh quyết định làm một học sinh bình thường, bắt đầu bỏ thuốc lá. Rất khó chịu, bạn bè xung quanh thường cố ý dụ hoặc anh, cho anh thuốc lá, nhưng anh nói nếu đã quyết, thì nhất định phải kiên trì, cố gắng chịu đựng, trải qua những ngày khó khăn nhất, tất cả sẽ tốt đẹp hơn, quả nhiên, chịu đựng qua mấy tuần khó khăn, anh không còn ham muốn hút thuốc nữa.
Tôi nghĩ lúc này đây, anh cũng hạ quyết tâm, muốn từ bỏ tôi.
Đi đến dưới tầng nhà tôi, tôi chậm chạp không chịu đi lên, vẫn đứng im, anh xoay người muốn về: “Anh về đây.” Đây lần đầu tiên anh không nhìn tôi lên tầng, không mỉm cười dặn dò tôi gọi điện thoại cho anh.
Vì cảm giác lưu luyến của mình mà tôi cảm thấy thẹn, lập tức chạy thật nhanh lên tầng hai, nhưng vừa vọt tới tầng hai, nghĩ đây là lần cuối cùng anh đưa tôi về nhà, từ giờ trở đi, anh sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, tim tôi lại đau buốt như bị dao cứa, cúi gập người, đau đến không thở nổi, tất cả tự tôn đều không còn là gì nữa, lại chạy xuống dưới tầng.
Anh đã đi xa, dưới đèn đường, thân ảnh anh trở nên mỏng manh lạ thường.
“Trương Tuấn!”
Tôi dùng tất cả cảm tình đau đớn tê liệt tim phổi mà hét lên thật to, tôi vô cùng hy vọng anh có thể hiểu được giờ phút này tôi thương tâm như thế nào, tôi hy vọng anh có thể quay đầu như thế nào.
Dường như anh không nghe thấy lời tôi gọi, vẫn bước về phía trước. Nhưng tôi biết anh nghe thấy, bởi bước chân anh khựng lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng anh, anh vẫn không quay đầu.
Rất lâu sau khi bóng dáng anh biến mất, tôi mới bước lên tầng như người mất hồn, bố mẹ tôi vô cùng tức giận, hỏi tôi đi đâu, tôi trực tiếp vọt vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.
Bố mẹ vẫn không ngừng trách móc tôi, nhưng tất cả tựa như đang cách tôi một vách ngăn. Thân thể tôi ngồi ở đây, mà linh hồn lại không biết đang ở nơi nào.
Dần dần, tất cả âm thanh đều biến mất, chỉ còn tôi, ngồi trong bóng đêm.
Đến lúc tôi nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng
Tôi không rửa mặt, không đánh răng, trực tiếp ngã xuống giường, nhưng không thể nào ngủ được, nghĩ đến từ ngày mai, tôi và Trương Tuấn đã không còn quan hệ gì nữa, tôi khó chịu giống như bị người ta lăng trì, cảm thấy ghê tởm buồn nôn, tựa như ngay lập tức sẽ nôn ra, chạy đến buồng vệ sinh, tôi vốn không ăn cơm tối, nên không thể nôn ra cái gì, chỉ ngồi trên mặt đất nôn khan.
Một đêm giằng co, không hề nhắm mắt, rất nhanh đã đến sáu rưỡi, đồng hồ báo thức vẫn như trước, vang lên không chút cảm tình, nhắc nhở tôi đã đến giờ học tiếng Anh.
Tôi giống như đang ở giữa thế giới sụp đổ rốt cuộc cũng tìm được chút việc để làm, lấy sách tiếng Anh ra, nhốt mình ngoài ban công, dắt cổ họng đọc to, điên cuồng muốn ghi nhớ bài tiếng Anh, nhưng trong đầu có nhớ được gì không, tôi cũng không rõ lắm.
Sau khi mẹ ngủ dậy, vốn định giáo huấn tôi sao tối qua về muộn thế, nhưng lại thấy tôi đang đứng ở ban công vất vả học tập, nên mẹ không nói gì.
Mẹ làm món trứng cuộn, sữa nóng. Tôi không muốn ăn, mẹ hỏi tôi: “Sao thế? Bữa sáng nhất định phải ăn, nếu không cả ngày sẽ không có sức.”
Tôi không muốn để mẹ nhìn ra điểm khác thường, bưng bát lên, bắt buộc ép buộc mình phải ăn sáng.
Em gái vừa ăn sáng, vừa cò kè mặc cả với mẹ tháng này cho nó bao nhiêu tiền tiêu vặt. Đầu tôi trống rỗng, bên tai ong ong, không nghe rõ hai người họ đang nói gì, nhưng khi mẹ hỏi tôi, tôi lại có thể đối đáp như thường.
Mẹ hỏi: “Chiều nay con còn ra ngoài tìm bạn à?” Mọi khi vào cuối tuần, tôi đều đi gặp Trương Tuấn.
Trong lúc mất tự chủ, nước mắt tôi liền chảy xuống, ngay cả thời gian che giấu cũng không có, tôi lập tức cúi đầu, giơ cái bát lên ngang mặt, làm như đang uống sữa, dùng bát che đi khuôn mặt, chỉ có tôi mới biết một giọt nước mắt đã chảy vào sữa, trên mặt bát sữa trắng mịn, giọt nước mắt tạo ra những vòng tròn gợn sóng.
Giữa lúc hoảng hốt, tôi nghe thấy một giọng nói bình tĩnh “không ra đi”, xa xôi xa lạ hoàn toàn không giống giọng nói của mình.
Cả một ngày, tôi đều cầm sách, siêng năng học tập, nhưng từ sáu rưỡi sáng đến mười giờ tối, số trang tôi đã xem, chỉ có
Buổi tối, tôi nằm trên giường, thầm nhủ với mình, trên thế giới này ai rời bỏ ai thì vẫn phải sống, bây giờ tôi đau khổ, một năm sau, tôi hoàn toàn không nhớ rõ đau khổ của bây giờ nữa, mười năm sau, khi người ta nhắc đến tên Trương Tuấn, có lẽ tôi sẽ suy tư nửa ngày mới biết anh là ai.
Tất cả đều đã là quá khứ, tất cả đều đã là quá khứ!
Khuyên giải mình hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng đợi được đến bình minh để tới trường.
Lúc Dương Quân nhìn thấy tôi, kinh ngạc hỏi: “Có phải cậu cày cả đêm không? Sao sắc mặt khó coi vậy?”
“Ừ, làm bài tập mãi đến ba bốn giờ.”
Dương Quân chịu kích thích lớn, lập tức bắt đầu học bài.
Tôi biết, chẳng bao lâu nữa tin tôi và Trương Tuấn chia tay sẽ lan truyền ra cả trường, rất nhiều loại ánh mắt sẽ nhìn tôi, tự tôn của tôi không cho phép tôi vì thất tình mà suy sút, cả một ngày, tôi đều buộc mình đọc sách, học tập, cho dù hiệu suất thấp đến mức gần như không có hiệu quả gì.
Sau khi Trương Tuấn “đá” tôi, hồng nhan tri kỷ Hoàng Vi kia ngày nào cũng về nhà cùng anh.
Tôi vẫn biết Hoàng Vi thích anh, nhưng anh lại rất ngốc, anh luôn cho rằng quan hệ giữa Hoàng Vi và mình chỉ là tình bạn thuần khiết. Tôi không biết bây giờ quan hệ giữa anh và Hoàng Vi là gì, nhưng chuyện họ luôn đi có đôi có cặp là sự thật, tất cả các bạn cùng lớp đều bắt đầu nói Trương Tuấn có bạn gái mới là Hoàng Vi.
Nỗi sợ từ trước đến giờ của tôi đã thành sự thật, tôi trở thành một trong những cô bạn gái cũ của Trương Tuấn, tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt đồng tình hoặc vui sướng khi người khác gặp họa.
Tôi cố gắng làm ra vẻ mình chẳng hề quan tâm, ở trong lớp, tôi trở nên vô cùng hoạt bát, không ngừng bày ra những trò đùa dai với Dương Quân, lúc nào cũng đùa giỡn, ngày nào cũng cười đến đau cả miệng, sợ rằng người khác không biết tôi đang vui vẻ.
Thẩm Viễn Triết thường về nhà cùng tôi sau giờ học, nói chuyện phiếm với tôi, thỉnh thoảng còn rủ tôi cùng đến trường, đi đi về về có đôi công khai như vậy, lời đồn về tôi và cậu ấy rất nhanh đã nổi lên hừng hực khí thế, tôi chẳng những không ki kị, mà còn thường xuyên về nhà, thường xuyên đi học cùng Thẩm Viễn Triết hơn, làm cho lời đồn ngày càng sống động.
Cuối tuần nào Lâm Y Nhiên cũng hẹn tôi đến thư viện cùng học, Dương Quân giúp tôi tìm chọn những bài tập khó, cùng thi giải bài với tôi, cùng chăm chỉ học tập với tôi, sau đó, Thẩm Viễn Triết cũng gia nhập nhóm học tập ngày cuối tuần với chúng tôi.
Tôi cảm thấy rất vui vì trong khoảng thời gian khó khăn nhất này, bên cạnh tôi còn có tình bạn, họ không đề cập đến bất cứ chuyện gì, mà làm tất cả những gì người bạn có khả năng làm được.
Nhà trường tổ chức buổi trao đổi kinh nghiệm học tập nhàm chán ở đại giảng đường. Tôi học theo Trần Kính, dùng một phút đồng hồ để hoàn thành nhiệm vụ trong ba phút. Đến giờ, tôi mới hiểu, không phải Trần Kính không muốn nói ra, mà là giáo viên giảng bài không hay, lên lớp chúng tôi không cần phải nghe, bài tập cũng không cần làm.
Sau buổi trao đổi, tôi nhanh chóng ra khỏi đại giảng đường, khi đi đến trước khu dạy học, bị học sinh đứng đầu khối 11 gọi lại, hỏi tôi về vài điều không hiểu trong học tập. Tôi không có tâm tình gì, nhưng bỗng nhớ tới Trần Kính, vì thế đứng lại, kiên nhẫn nghe cậu ta giãi bày thắc mắc của mình, sau đó chọn câu trả lời thích hợp nhất, trọng tâm nhất.
Dần dần, những người nghe xung quanh tôi càng ngày càng nhiều, tụ tập thành một vòng tròn nhỏ hẹp, còn có đàn em khóa dưới mua đồ uống cho tôi.
Tôi đang kiên nhẫn giải đáp, bỗng nhìn thấy Trương Tuấn và Hoàng Vi sóng vai đi đến, đại khái vì nụ cười của Hoàng Vi quá chói mắt, thế nên tôi cũng cười tươi sáng, còn vẫy vẫy tay với Trương Tuấn, thoải mái chào hỏi, anh lại biến sắc, hung hăng liếc nhìn tôi một cái, bước nhanh rời đi.
Tôi vẫn cười tươi sáng, khoái trá trả lời vấn đề của mấy em lớp dưới, đến khi giải đáp xong, tôi vẫn duy trì nụ cười, đi vào khu phòng học, Đồng Vân Châu đứng bên cửa sổ nhìn ra hành lang, mặt lạnh lùng hỏi: “Cậu có từng thích Trương Tuấn không?”
Tôi cười cười, không nói chuyện. Tôi biết trái ngược với yêu là hận, mà anh đã trở lại bình thường, tôi luôn giỏi về ngụy trang.
Tôi rất buồn, vô cùng đau khổ, nhưng tôi không thể để cho người khác thấy tôi đang vô cùng đau khổ.
Tôi thấy thật may vì tâm hồn bị một lớp da bao bọc, cho nên, tâm hồn của chúng ta với tâm hồn, thân thể đi với thân thể trải qua cuộc sống hàng ngày.
Khoảng thời gian ấy, tôi cũng không dám nhớ lại, mỗi lần nhớ lại, chỉ có nỗi đau khổ, mỗi ngày rốt cuộc mình làm những gì, đều không nhớ ra. Tựa như, mỗi ngày đi đến trường, đều cần hít sâu một hơi, cảm giác tôi không phải đang đến trường, mà là đi đánh giặc.
Cứ lơ lửng như vậy cho đến cuối kỳ.
Kết quả thi cuối kỳ được công bố, tôi vẫn đứng thứ nhất trong khối, ngay cả tôi cũng không tin nổi. Lâm Y Nhiên, Dương Quân, Thẩm Viễn Triết đều biết, hai tháng này, toàn bộ sức lực của tôi đều dành để giả bộ vui vẻ, không chú tâm mấy vào chuyện học tập. Nhưng học tập đại khái giống như nổ máy xe, chỉ cần vào quỹ đạo, tất cả sẽ tự nhiên mà đi thẳng.
Tuy rằng không biết mình đứng thứ nhất như thế nào, nhưng tôi rất vui vì mình được đứng thứ nhất trong khối. Thành tích đứng đầu cả khối chính là câu trả lời rõ ràng với mọi người, La Kì Kì không bị tổn thương! La Kì Kì không cần quan tâm đến chuyện Trương Tuấn không thích cô ấy!
Đây là điểm tốt khi được làm con chim đại bàng, tất cả mọi người đều nghĩ bạn vô cùng mạnh mẽ, loại cảm xúc như đau thương sẽ không tồn tại trong bạn.
Học sinh cấp Ba đã không còn được nghỉ đông nữa, nhà trường tuyên bố chỉ được nghỉ vào lễ mừng năm mới, những ngày khác vẫn lên lớp bình thường, vì thế, sau kỳ thi, chúng tôi vẫn lên lớp.
Vào ngày tết, tôi không đến nhà cô Cao chúc tết, chỉ viết một thiệp chúc mừng, gửi qua bưu điện cho cô ấy. Bởi tôi không biết phải đối mặt thế nào, không biết giải thích thế nào.
Tôi bắt đầu đếm ngày thi vào đại học, hy vọng nhanh chóng chấm dứt cuộc sống nơi đây, lại một lần nữa tôi giống như hồi tiểu học, thầm mong được trốn tránh, hóa ra nhiều năm qua đi như vậy, tôi vẫn là người gặp phải chuyện khó khăn lại muốn trốn tránh.
Nghỉ tết xong, bước vào thời kỳ nước rút trước cuộc thi vào đại học, phía cuối lớp dựng lên một bảng số, đó chính là số ngày còn lại chuẩn bị cho kỳ thi vào đại học, ngày nào giáo viên cũng thay đổi số trên tấm bảng đó, nhắc nhở mọi người ngày mùng 7 tháng 7 đang dần đến gần.
Dưới áp lực vô cùng nặng nề của kỳ thi đại học, các bạn trong lớp đều vùi đầu ôn tập, trên mặt ai cũng bị phủ một lớp màu xám,ngay trước mắt, nhưng những vất vả trước mắt cũng phải trải qua từng ngày một.
Tôi bắt đầu thật sự chấp nhận chuyện mình và Trương Tuấn đã tách ra, tôi trở nên trầm mặc, không lớn tiếng đùa giỡn với Dương Quân nữa, cũng không cười to đến mỏi cả miệng. Nhưng, trước áp lực của kỳ thi đại học, ai cũng trở nên trầm mặc, không vui vẻ, nên thay đổi của tôi có vẻ hết sức bình thường.
Thời gian trôi qua hết ngày này đến ngày khác, Trương Tuấn giống như đã biến mất, đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy anh.
Hồi cấp Hai, lớp học của chúng tôi ở hành lang khác biệt, nhưng vẫn thường xuyên “tình cờ gặp”, còn giờ đây ngày nào chúng tôi cũng đi cùng một cầu thang, cùng một hành lang, mà lại không đụng mặt nhau. Xưa, nay đối lập, tôi mới hiểu được ngày đó là anh có lòng, còn nay đã vô tình.
Trong đêm dài yên tĩnh, tôi thường nghĩ mình đã làm gì mà lại đánh mất anh. Không cần chờ đến mười năm sau bỗng nhiên quay đầu, tôi cũng biết nhất định mình đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng tôi lại không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì.
Chẳng lẽ tôi không nên học tập tốt? Chẳng lẽ tôi chỉ nên yêu đương, không cần học tập? Chẳng lẽ tôi không nên làm một cô gái độc lập kiên cường? Chẳng lẽ tôi không nên có tự tôn tự ái? Chẳng lẽ tôi phải dùng sự suy sút để biểu hiện mình coi trọng anh? Chẳng lẽ tôi phải khóc rống kêu to, cắt cổ tay, nhảy lầu để giữ anh lại?
Nỗi đau khổ của tôi không thể nói cho bất kỳ ai, tôi chỉ có thể nói hết với cuốn nhật ký. Trong những trang nhật ký của tôi tràn ngập đủ loại ảo tưởng, ảo tưởng về vài năm sau, tôi và Trương Tuấn vẫn có thể ở bên nhau. Tưởng tượng cảnh gặp lại, viết tất cả vào cuốn nhật ký.
Thậm chí tôi còn dùng những ảo tưởng ấy để cổ vũ bản thân cố gắng học tập, nỗ lực từ bỏ những khuyết điểm, tôi nói với mình rằng chỉ có như vậy, một ngày nào đó trong tương lai, tôi mới có thể đủ ưu tú đứng trước mặt anh, làm cho anh lại yêu thích tôi.
Trong niềm hy vọng về tương lai, những ngày trước mắt tôi đã không còn tuyệt vọng như trước, tôi cũng không khổ sở nhiều như trước nữa.
Tôi thoải mái học tập, so với những bạn bị bài tập đè nặng, tôi quả thật giống người ở thế giới khác, ngày nào cũng ngủ đúng giờ, không thức đêm.
Các bạn trong lớp cảm thấy tôi thật thần kỳ, lên lớp không nghe giảng, hầu như không làm bài tập về nhà, thế mà vẫn có thể ngồi vững ở vị trí thứ nhất, ngay cả em gái tôi cũng không thể hiểu được. Tôi nói với nó, ba năm cấp ba quan trọng nhất là lớp 10 và lớp 11, phần lớn kiến thức đều học xong hết ở lớp 10 và 11 rồi, lớp 12 chỉ là hệ thống hóa lại, nếu hiểu được tất cả những kiến thức ở lớp 10 và lớp 11, khắc ghi nó trong đầu, thì lớp 12 không cần phải nỗ lực nhiều.
Em gái tôi đang học lớp 10, lời tôi nói có ý nghĩa thật sâu sắc, nhưng nó hoàn toàn không nghe vào đầu được chút gì.
Trong nỗi dày vò đau khổ, cuối cùng cũng đến tháng sáu.
Hai cuộc thi thử, tôi vẫn giữ được vị trí thứ nhất trong khối. Quan Hà đứng thứ hai mươi trở lên, thành tích của Trương Tuấn ổn định ở vị trí trên dưới ba mươi.
Sau khi kết thúc cuộc thi thử cuối cùng, ngoài học sinh lớp 12 ra, các lớp khác đều được nghỉ hè. Giáo viên nói làm xong bài thi, chúng tôi cũng sẽ nghỉ. Thời gian còn lại, thư viện và phòng học ở trường sẽ luôn mở cửa, để cho học sinh chúng tôi tự do ôn tập, chuẩn bị thi vào trường đại học, cao đẳng.
Một tuần, tôi lướt lướt qua môn tiếng Anh, còn những môn khác không hề đụng đến, Dương Quân thật sự không chịu được, kéo tôi đến thư viện, buộc tôi phải làm mấy bài tập cậu ấy đưa ra.
Tôi không bị gánh nặng tâm lý khi ngồi trong trường thi, vô cùng thoải mái làm xong gần hết các ý. Cô hàng xóm đối diện nhà tôi nhìn từ cửa sổ thấy tôi vẫn còn xem TV vào giữa trưa, khi mà chiều phải vào phòng thi, mãi đến lúc còn cách giờ thi khoảng bốn mươi phút, tôi mới chạy đến trường, cô ấy trợn mắt há hốc mồm.
Sáng ngày 10 tháng 7, thi xong một môn cuối cùng, mọi người chính thức được giải phóng.
Vừa bước ra trường thi, mặc kệ kết quả như thế nào, trên mặt ai cũng hiện rõ sự nhẹ nhõm, may mắn sống sót sau tai nạn.
Vẻn vẹn một năm vất vả khổ sở, đi sớm về muộn, tất cả cuối cùng cũng kết thúc!
Buổi tối, nhà trường tổ chức buổi liên hoan tốt nghiệp cho chúng tôi, thời gian gần đây mọi người đều đau đầu vì kỳ thi đại học, không thể giống hồi tốt nghiệp tiểu học và cấp Hai, chuẩn bị chu đáo các tiết mục biểu diễn, nhưng tốt nghiệp cấp Ba lại quan trọng hơn nhiều, nên nhà trường cũng rất quan tâm đến buổi liên hoan này.
Năm nay giáo viên phụ trách việc này chọn sân khấu ngoài trời, treo bóng đèn lên trên cây, lại dựng một màn sân khấu lớn.
Khi màn đêm buông xuống, gió đêm nhẹ nhàng thổi đến, vô số chiếc bóng đèn nhỏ được bật sáng lên, không khí trở nên lãng mạn mà thương cảm.
Kế hoạch ban đầu là hai giáo viên âm nhạc làm người dẫn chương trình, nhưng một cô giáo có việc đột xuất không thể tới, nên chỉ có thể tìm một người trong đám học sinh. Thầy chủ nhiệm lo lắng chạy đi chạy lại, nhờ Thẩm Viễn Triết giúp, Thẩm Viễn Triết đề cử tôi. Thầy giáo dẫn chương trình đến mời tôi cùng dẫn chương trình với thầy ấy, tôi không hề nghĩ ngợi đã từ chối ngay, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại thay đổi chủ ý.
Từ tiểu học đến giờ, tôi và Trương Tuấn luôn học cùng trường, tối nay, là đêm cuối cùng chúng tôi cùng ở dưới một mái trường. Tôi hy vọng chỉ cần anh nhớ rõ buổi tối liên hoan tốt nghiệp này, sẽ nhớ kỹ tôi.
Mong muốn của tôi giờ đã không thể thành hiện thực, tôi chỉ hy vọng anh không quên mình.
Giáo viên âm nhạc chọn cho tôi một chiếc váy trắng, trên eo có một chiếc thắt lưng, váy không dài, vừa đến đầu gối, váy lại được đính vô số hạt cườm, khi bước đi, sẽ lóe sáng lung linh, đội một chiếc vương miện công chúa, là bộ dáng công chúa mà tất cả các cô gái đều mơ ước.
Thầy dạy nhạc mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khi chúng tôi sóng vai bước đến ánh đèn trên sân khấu, tất cả giáo viên và học sinh đều đã ngồi vào chỗ.
Thầy hiệu trưởng vỗ tay hoan nghênh đầu tiên, giáo viên cũng bắt đầu vỗ tay, bốn phía dần dần dậy lên tràng vỗ tay vang dội, ăn mừng những ngày tháng vất vả học tập đã chấm dứt.
Tôi mỉm cười, tự nhận là nụ cười đẹp nhất, tuyên bố với mọi người buổi liên hoan tối nay chính thức bắt đầu.
“Tất cả tiết mục đều đến từ mọi người, bạn nào muốn biểu diễn có thể đến tìm Thẩm Viễn Triết, đăng ký yêu cầu của mình với bạn ấy, sau đó tôi và thầy Lí sẽ sắp xếp thứ tự biểu diễn. Tối nay, thầy chủ nhiệm kính yêu của chúng ta đứng ra tổ chức buổi liên hoan này, nhưng chúng ta không cần để ý đến thầy ấy, chủ đề có tích cực, lành mạnh hay không, không phải chuyện của tối nay.”
Mọi người đều cười, thầyòn nói: “Tiết mục đầu tiên của tối nay là độc tấu dương cầm, người biểu diễn chính là tại hạ, xin các bạn hãy dành thời gian này để nghĩ đến tiết mục mình muốn biểu diễn.”
Thầy Lí ngồi bên cây đàn dương cầm, bắt đầu chơi nhạc, là “Bài ca tốt nghiệp” trào dâng.
Bài ca tốt nghiệp:
Các bạn bên dưới bắt đầu lục tục tìm giấy bút, nghĩ tiết mục mà mình muốn biểu diễn.
Tôi cười ngồi cạnh Thẩm Viễn Triết, thấp giọng trò chuyện với cậu, lại không nhịn được đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Trương Tuấn. Rốt cuộc, cũng thấy anh, anh không ngồi ở chỗ lớp mình, mà ngồi ở lan can bồn hoa với Chân công tử và Cổ công tử, nói nói cười cười. Vừa đúng đối mặt với tôi và Thẩm Viễn Triết.
Khi thầy Lí chơi xong bản “Bài ca tốt nghiệp”, cũng mới có bạn đưa giấy lên, không kịp chuẩn bị đạo cụ gì, Thẩm Viễn Triết hỏi tôi: “Có cần để thầy Lí chơi thêm bài nữa không?”
Tôi cười nói với cậu ấy: “Như vậy rất nhàm chán, để tớ.”
Tôi cầm micro, vừa đi đến giữa sân khấu, vừa cười nói: “Nếu bây giờ tiến hành một cuộc bỏ phiếu, mọi người bầu ra giáo viên mình hận nhất, không biết mọi người sẽ bầu cho ai đây? Lựa chọn của mỗi người nhất định sẽ khác nhau, nhưng có một giáo viên chắc chắn sẽ nổi danh, các bạn nghĩ đó là ai nhỉ?”
Các bạn đều cười, các giáo viên cũng cười, dù sao tiệc tối vừa mới bắt đầu, không khí còn chưa náo nhiệt, các bạn vẫn chưa thoát khỏi trói buộc làm học trò, nên họ chỉ cười, không ai dám nói ra. Tôi cười cúi chào thầy chủ nhiệm: “Chúc mừng ngài, ngài chính là giáo viên giành được nhiều phiếu nhất.”
Mọi người ồn ào cười to, tôi nói: “Là giáo viên chúng ta hận nhất, tôi đại diện cho các bạn học sinh mới tốt nghiệp mời thầy chủ nhiệm cùng góp vui với chúng ta bằng một tiết mục.”
Micro được đưa tới tay thầy chủ nhiệm, thầy cầm micro, không ngừng ho khan thanh cổ họng, nhưng không nói biểu diễn gì
Tôi bắt đầu cao giọng kêu to: “Một hai ba bốn năm, chúng tôi chờ thật vất vả; một hai ba bốn năm sáu, chúng tôi chờ thật là khó chịu.”
Tôi cười vẫy tay, ý bảo mọi người cùng nói, đây là khẩu hiệu của chúng tôi từ khi mới vào lớp 10, cả trường không ai không hiểu, không ai không biết, lại nói với thầy chủ nhiệm nghiêm khắc, mọi người lập tức đồng lòng hợp lực gia nhập.
Khi mọi người bắt đầu kêu lên, tôi đã hơi thất thần, thật sự đã ba năm rồi sao? Tựa như khi bị Mã Lực cười nhạo mới là ngày hôm qua thôi, tựa như vừa mới đấu với Tống Bằng, nhưng thật sự đã trôi qua hơn một nghìn ngày? ?
“Một hai ba bốn năm sáu bảy, chúng tôi chờ thật sốt ruột; một hai ba bốn năm sáu bảy tám, thầy ơi rốt cuộc thầy có nói không?”
Hơn năm trăm người cùng hét lên thật sự là không nhỏ, thầy chủ nhiệm vội nói: “Có, có, tôi sẽ hát cho mọi người nghe bài “Quá giới hạn” của Trương Tín Triết.”
Quá giới hạn: (Bài hát về chủ đề tình yêu ^^)
“Oa!” Tôi kêu lên sợ hãi, nhìn về phía mọi người làm biểu tình không thể tin, tỏ vẻ là ca khúc có đề tài vượt chỉ tiêu, các bạn bên dưới đều cười.
Phải chăng tôi đã hứa với em quá nhiều, hay do tôi vốn dĩ trao em không đủ?
Em rốt cuộc có cả ngàn vạn lý do, còn tôi thì luôn chiều theo cảm nhận của em.
Để cho em nổi loạn, buông thả bản thân, cho rằng rồi sẽ có ngày em cảm động.
Những lời đồn đại rèm pha về em, tôi giả vờ làm ngơ, không chút ngờ vực.
Thầy vừa đi vừa hát, làm cho mọi người đều kinh ngạc, bởi vì giọng của thầy cực giống giọng của Trương Tín Triết.
Tôi không ngạc nhiên, vì thầy ấy có quan hệ tốt với Thẩm Viễn Triết, tôi đã nghe Thẩm Viễn Triết nói thầy hát bài của Trương Tín Triết rất hay, nếu không, tôi cũng không dám tùy tiện lấy thầy ấy ra để tạo bầu không khí.
Tôi ngồi trong bóng tối, dựa vào nó, không hề kiêng kị ngóng nhìn phía đối diện, Trương Tuấn vẫn đang ngồi ở chỗ kia, thân ảnh có thể mơ hồ nhận ra, nhưng khuôn mặt anh, dù tôi có cố gắng thế nào, cũng không thể nhìn rõ.
Còn anh, có nhìn thấy tôi không?
Tôi biết, bây giờ anh sẽ không để ý đến tôi, nhưng không sao, khi tôi đi đến giữa sân khấu, nơi ánh đèn sáng nhất, chỉ cần anh liếc mắt một cái là sẽ nhìn thấy.
Mỗi lần lên sân khấu, tôi đều suy nghĩ cẩn thận, dùng tất cả chiêu thức, tạo ra những điều thú vị, nhưng lại chẳng phải vì các bạn học, mà chỉ vì một người đang ngồi trong góc tối.
Tôi bày ra mọi điều thú vị cho toàn trường, chỉ là vì muốn làm anh liếc mắt một cái, chỉ là vì làm cho anh nhớ kỹ tôi.
Anh có thể hiểu được tâm tư của tôi không?
Tôi không hy vọng anh hiểu được, tôi chỉ hy vọng anh nhớ kỹ tối nay tôi xinh đẹp, tôi biết tối nay mình rất mỹ lệ, vì tôi đã sử dụng tất cả trí tuệ và toàn bộ tình yêu với anh để tạo ra vẻ đẹp của mình. Tôi đặt tất cả giờ phút thanh xuân, ngưng tụ vào đêm nay, vì anh mà nở rộ.
Quan Hà đến đăng ký tiết mục, tôi vui đùa với cô ấy: “Mỹ nữ muốn tái xuất giang hồ?” Trong ba năm, Quan Hà thật sự không tham gia hoạt động văn nghệ nào, các bạn cùng lớp với cô ấy gần như đều không biết cô ấy là một tay kéo đàn nhị vô cùng tài giỏi, có một giọng hát rất hay.
Cô ấy chỉ nhìn tôi cười gật gật đầu, bình tĩnh lạnh nhạt, như đối với một người bạn học bình thường nhất. Cô ấy nói với Thẩm Viễn Triết: “Tiết mục của tớ là “Mỗi ngày trong cuộc đời của tôi”.”
“Mỗi ngày trong cuộc đời của tôi”
(video cũ, đúng với thời của các bạn ấy hơn. Tô Tuệ Luân và Thành Long hát.
(video mới)
Tôi cố ý đặt tiết mục của Quan Hà ở cuối chương trình.
Ánh đèn bốn phía không ngừng lóe sáng, khuôn mặt của các bạn mơ hồ không rõ, khi tôi đi đến giữa đài, bỗng nhớ tới hội diễn văn nghệ năm lớp 9, Quan Hà mời tôi cùng tham gia tiết mục với cô ấy, khi đó chúng tôi còn rất thân thiết. Tôi không biết bắt đầu từ khi nào, chúng tôi đã trở nên xa lạ.
“Trong quá trình trưởng thành của mỗi người, đều có những người quan trọng để lại dấu ấn đậm nét trong trang sách cuộc đời. Trong cuộc đời tôi cũng có một người như vậy, sự xuất hiện của cô ấy từng làm tôi cảm thấy đó là tai nạn lớn nhất trong cuộc đời, tôi từng ghen tị với cô ấy, từng hâm mộ cô ấy, nhưng trong sự ghen tị và hâm mộ, tôi đã có thể cố gắng không ngừng đuổi theo cô ấy, hy vọng mình ngày càng tốt hơn, dù chỉ là một chút. Tôi từng làm cho sự đuổi theo ấy vô cùng đau khổ, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, hôm nay tôi có thể đứng ở chỗ này, không rời khỏi cô ấy, bởi vì sự xuất hiện của cô ấy, tôi mới trở thành tôi của ngày hôm nay, tôi muốn nói lời cảm ơn cô ấy. “Mỗi ngày trong cuộc đời của tôi”, biểu diễn: Quan Hà.”
Quan Hà đi ra từ bóng tối, đi tới nơi sáng nhất giữa đài; tôi đi xuống đài, đi về phía bóng tối. Ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, hai người thoáng nhìn nhau, tôi nhìn cô ấy, cô ấy lại mỉm cười nhìn dưới đài.
Tôi không biết cô ấy có hiểu lời tôi nói không, nhưng điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là tôi rốt cuộc cũng gỡ bỏ được đoạn rối rắm trong lòng. Tôi không còn hâm mộ người khác nữa, tôi đã bắt đầu thích bản thân mình.
Quan Hà nhìn dưới đài cúi đầu, mỉm cười nói: “Ở trường Nhất Trung sáu năm, tôi từng có cười vui, cũng từng có nước mắt; từng có kiêu ngạo, cũng có tự ti; từng phạm sai lầm, cũng sửa đúng sai lầm, có lẽ tôi không được ưu tú như bố mẹ mong đợi, nhưng tôi đã cố gắng hết sức, tôi không hề thấy tiếc nuối vì bản thân. Tôi muốn gửi đến bài hát này cho những người bạn và các thầy cô giáo đã luôn ở bên và giúp đỡ tôi, cảm ơn mọi người, “Mỗi ngày trong cuộc đời của tôi” .”
Nhìn lên bầu trời tôi cầu nguyện cho ngày mai
Từng giấc mộng nho nhỏ có thể dần được thực hiện
Tôi là người ình thường mà lại may mắn
Tôi muốn nói lời cảm ơn bạn mỗi ngày trong cuộc đời của tôi
Nhìn lên bầu trời tôi quay đầu
Từng là những thiếu niên lỗ mãng sống một ngày như một năm
Tôi là người bình thường mà lại may mắn
Tôi muốn nói lời cảm ơn bạn mỗi ngày trong cuộc đời của tôi
Buổi liên hoan gần kết thúc, không khí càng ngày càng thương cảm, rất nhiều nữ sinh khi hát, đều khóc không thành tiếng.
Cũng đã muộn rồi, phải tạm biệt thôi.
Thầy Lí lặng lẽ dặn dò tôi vài câu, để tôi giới thiệu tiết mục cuối cùng của chương trình tối nay.
“Tiết mục cuối cùng là hợp xướng, ca khúc mang tên “Tống biệt”, biểu diễn: toàn thể giáo viên trong trường.”
Ca khúc “Tống biệt” (nghĩa: tiễn biệt) của Hoằng Nhất đại sư (Thích Nữ Huệ Như)
Tất cả giáo viên đều đi đến giữa đài, xếp thành mấy hàng.
Thầy Lí bắt đầu đánh đàn, nhạc của bài “Tống biệt” vang lên.
Ngoài đình, bên đường xưa, cỏ non xanh tận chân trời, gió chiều lay cành liễu tiếng sáo nghe buồn hiu, mặt trời lặn dưới chân núi. Chân trời, góc biển, bạn tốt nay còn đâu. Một chén rượu đắng hưởng chút niềm vui, giấc mộng lạnh đêm nay sẽ tan biến.
Thầy hiệu trưởng hòa ái dễ gần, cô giáo dạy địa tóc trắng xóa, thầy dạy chính trị trắng trẻo thư sinh, cô giáo tiếng Anh hay xấu hổ đỏ mặt, thầy dạy toán luộm thuộm, thầy dạy lý giảng bài hồ đồ, thầy chủ nhiệm nghiêm khắc…
Ánh mắt tôi đã ẩm ướt, tôi tin, vào giờ khắc này, tất cả các bạn đều thấy mắt mình cay cay.
Ba năm, ba năm tươi sáng, đẹp đẽ nhất của thời thanh xuân! Lớp 10, chúng tôi vô ưu vô lo tập quân sự, người ướt mồ hôi hát quân ca; lớp 11, bài vở nhiều, vất vả học tập, vô cùng lo lắng thống khổ; lớp 12, vô biên vô hạn đề bài, chúng tôi canh ba ngủ, canh năm dạy.
Chúng tôi từng cùng đi đều tập quân sự, cùng nhau tiến bộ, cùng nhau trốn học, cùng nhau trách móc giáo viên, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau học tập…
Mặc kệ chúng tôi là yêu cũng tốt, mà hận cũng thế, ba năm trung học này đều khắc ghi trong cuộc đời chúng tôi, trở thành những kỷ niệm không thể xóa nhòa.
Trong tiếng hát, thầy hiệu trưởng nói lời từ biệt với các học sinh của mình: “Tốt nghiệp là một điểm cuối, nhưng cũng là một khởi điểm mới, đấu tranh với ba năm trung học đã chấm dứt, nhưng đấu tranh với cuộc đời lại vừa mới bắt đầu. Tôi đại diện cho toàn thể giáo viên, gửi lời chia tay đến tất cả các em ‘Trời dịch chuyển mạnh mẽ, người quân tử tự cường phấn đấu vươn lên không ngưng nghỉ; khôn mang trọng trách của đất, người quân tử lấy đức dày để nâng đỡ vạn vật.’!”
Các giáo viên đều chuẩn bị rời đi, tôi theo lời dặn từ trước của thầy Lí, nói với mọi người: “Thời gian còn lại chính là vũ hội nhà trường dành cho các bạn, thầy hiệu trưởng nói chỉ cần có một hai bạn muốn khiêu vũ, âm nhạc sẽ vì họ mà vang lên.”
Lúc đầu, các bạn đều là người này nhìn người kia, người kia nhìn người này, ngại ngùng lên sân khấu, rất nhanh đã có vài nam sinh dắt tay bạn gái mình, không ít tình yêu bí mật được ra ánh sáng, làm cho rất nhiều tiếng ồn ào nổi lên.
Rất nhiều bạn không biết nhảy, những người biết nhảy lại không nhảy, đèn màu chiếu đến sàn nhảy ngoài trời, nơi nơi đều là những thân ảnh tuyệt đẹp hoặc ngây ngốc.
Dương Quân ngồi lên bàn bên cạnh tôi, ngẩn người nhìn Đồng Vân Châu đang nhảy.
Tôi nói: “Nếu cậu muốn, đi mời cô ấy nhảy một điệu đi.”
Dương Quân buồn bã chán nản: “Tớ không biết khiêu vũ.”
Tôi đi ra, vỗ vỗ bả vai Đồng Vân Châu: “Cậu mời Dương Quân nhảy một điệu nhé!”
Đồng Vân Châu sửng sốt một chút, lập tức nói: “Được.”
Cô ấy lại gần mời Dương Quân nhảy, Dương Quân nhăn nhó nói: “Tớ không biết nhảy.”
Đồng Vân Châu tự nhiên hào phóng cười nói: “Vì vậy, điệu nhảy đầu tiên của cậu mới cần một người bạn nhảy biết nhảy.” Cô ấy vươn tay với Dương Quân, tôi đẩy Dương Quân, Dương Quân đỏ mặt, cầm tay Đồng Vân Châu.
Trong tiếng nhạc, đám bạn bắt đầu túm tụm ra về.
Tôi giấu mình trong bóng đêm, tìm kiếm thân ảnh Trương Tuấn, lại không nhìn thấy anh, đây là cách tạm biệt anh lựa chọn sao?
Đèn đuốc rực rỡ trên vũ đài, ánh sáng hội tụ, cũng là vì ly biệt mà lộng lẫy.
Trong khúc nhạc dịu dàng thương cảm, tôi đi về phía cổng trường.
Tạm biệt, Nhất Trung!
Tạm biệt, thanh xuân của tôi!
Tác giả :
Đồng Hoa