Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em
Chương 18
“Địa y thần kì thật.” Tiểu Mễ nói với Trần Niệm.
Trần Niệm cúi đầu dọn bàn học, đếm ngược đến kì thi tốt nghiệp tiến vào số hàng đơn vị, rất nhiều sách phải mang dần về nhà.
“Nấm và rêu ở cùng, một cái hấp thu chất dinh dưỡng, một cái quang hợp, sinh trưởng thành địa y. Nhưng nếu như tách hai cái ra thì chúng không có cách nào sống sót độc lập, sẽ chết cả.”
Tăng Hảo đang dọn cặp ở đằng trước quay đầu lại: “Tiểu Mễ, cậu tràn đầy tình cảm như vậy, không yêu sớm lãng phí thật. Mấy ngày sau cùng có muốn bắt chuyến xe cuối không?”
Tiểu Mễ đá ghế cô ấy một cái, nói: “Đại học có người tốt hơn.”
“Không nhất định đâu.” Tăng Hảo nói đoạn, mắt vô thức nhìn sang bên cạnh.
Tiểu Mễ nhìn ra, cười: “Đã thấy người tốt nhất rồi nhỉ.”
Tăng Hảo cũng không giấu giếm: “Chờ thi xong mình sẽ theo đuổi Lý Tưởng.”
“Này! Vậy cậu cũng điền nguyện vọng trường ở Bắc Kinh đi.” Gần cuối học kỳ, bầu không khí chia tay ngày càng nặng, ai cũng muốn có nhiều bạn học ở thành phố giống mình hơn.
“Được đấy. Mình không muốn ở lại tỉnh đâu, mình ghét người ở đây.” Tăng Hảo nói. Bất luận là Hồ Tiểu Điệp trước đây, cô ấy hay là Trần Niệm bị bắt nạt, sự coi thường và phớt lờ của mọi người đều rõ ràng trước mắt.
Tăng Hảo: “Chờ sau khi lên đại học, mình phải ăn mặc thật đẹp, học trang điểm, học mặc quần áo, tham gia nhiều câu lạc bộ, quen nhiều bạn tốt hơn.”
Tiểu Mễ cũng rất mong chờ, quay đầu nhìn Trần Niệm đang thu dọn sách vở: “Niệm, đến đại học, cậu nhất định sẽ là hoa khôi của khoa.”
Trần Niệm lười biếng nâng mí mắt: “Vì khoa Toán hay khoa Vật Lý chỉ có một mình mình là nữ sinh sao?”
Tăng Hảo phì cười lớn, nhéo mặt Trần Niệm: “Ngốc bẩm sinh!”
Trần Niệm nhẹ nhàng quay mặt qua chỗ khác.
Tiểu Mễ cười ha ha: “Không phải hoa khôi của khoa, hoa khôi của trường, hoa khôi của trường! —— Niệm, cậu học trường kĩ thuật, chắc chắn rất nhiều người theo đuổi. Cậu có nghĩ tới cậu thích kiểu nam sinh nào không?”
Trần Niệm bỏ từ điển Oxford vào cặp, kéo dây kéo, nhẹ giọng nói: “Mình giết người, anh ấy phóng hỏa cho mình.”
Tăng Hảo: “…”
Tiểu Mễ: “…”
Trần Niệm: “Nhưng mình sẽ không giết người, cũng không cần anh ấy phóng hỏa.”
Tăng Hảo đẩy tay cô: “Đùa ghê quá. Ý của cậu chính là yêu cậu yêu đến chết vì cậu, nhưng bây giờ làm gì có người như vậy.”
Tiểu Mễ nói: “Cậu còn học nói vớ vẩn nữa. —— Này, nói nghiêm túc đi.”
“Xem mình như người… bạn nhỏ. Mình đến đâu, anh ấy sẽ theo… đến đó. Không thấy mình, anh ấy sẽ không yên tâm; không thấy anh ấy, mình… sẽ không yên tâm.” Trần Niệm nói.
“Niệm, hai người là cá hề và hải quỳ à?” Tiểu Mễ cười, “Hay là địa y?”
“No! No! No!” Tăng Hảo lắc đầu, “Trần Niệm, cái quan niệm này của cậu sẽ không hạnh phúc lâu dài đâu. Giữa người yêu quan trọng là bình đẳng, không phải bố và con gái cũng không phải anh em; phải có không gian và tự do. Dính quá không được. Cậu phải thay đổi suy nghĩ một chút.”
“Ờ.” Trần Niệm nói.
Ba người thu dọn xong rồi đi ra khỏi lớp, Tăng Hảo đề nghị: “Ngày mai nghỉ một ngày, bọn mình gọi Lý Tưởng đi viếng miếu Văn Khúc Tinh đi.”
Tiểu Mễ: “Cậu mà cũng phải lạy Bồ Tát?”
“Chủ yếu là leo núi thư giãn một chút rồi đi dạo phố ăn vặt một chuyến.”
“Đừng. Trời nóng thế này, cẩn thận ăn đau bụng đấy. Thi quan trọng hơn, thi xong rồi ăn hết một bữa.”
“Vậy sau khi leo núi đi công viên trò chơi cũng được nhỉ.”
“Được đấy. Mình muốn đập chuột chũi. —— Niệm, cậu cũng đi chứ.”
Trần Niệm từ xa đã thấy bóng người đối diện cổng trường. Cô lắc đầu: “Không đi đâu.”
“Làm gì mà không đi vậy, mọi người cùng đi mà.” Tăng Hảo nói.
Trần Niệm khụt khịt mũi: “Hình như có hơi… sắp bị cảm. Định uống ít thuốc, ngày mai nghỉ ngơi.”
“Ấy, vậy thì nghỉ cho khỏe, nhất định phải uống thuốc bột nhé, nếu không cảm mạo phát tác một cái là cả tuần đấy, mấy ngày cuối cùng đừng nghĩ đến việc ôn bài nữa.”
“Ừm.” Cô gật đầu.
Trần Niệm tạm biệt mấy cô ấy ở cổng trường.
Cô đi một mạch, đi tới chỗ đất hoang ngoài đường phố mới dừng lại quay người nhìn.
Thiếu niên Bắc Dã đi tới.
Cô nghiêng người, thân thể hơi cong, đeo chiếc cặp nặng nề, giống như một cái vỏ ốc sên. Vải áo chỗ dây đeo ướt mồ hôi, nhăn nhúm dính vào da.
Bắc Dã tiến lên, lấy chiếc cặp trên vai cô xuống.
Cô hơi thẳng người, đi theo cậu.
Cô nói: “Ngày mai không đi học.”
Bắc Dã: “Một ngày?”
“Ừm.”
“Muốn ôn bài hay muốn đi ra ngoài chơi?” Cậu hỏi.
“Đi ra ngoài chơi.”
“Được.”
Đi con đường của riêng mình, sống hòa thuận với nhau.
Qua khoảng một đoạn đường, Bắc Dã hỏi: “Người buổi trưa đó chính là cảnh sát em quen?”
“Đúng vậy.”
“Anh ta tìm em làm gì?”
“Anh ấy nói, phải giữ cảnh giác, với nam sinh bằng tuổi. Còn nói ——”
Bắc Dã hỏi: “Còn nói cái gì?”
Trần Niệm đáp: “Nói không nên về nhà, với nam sinh. Đừng đi đến, chỗ ít người.”
Bắc Dã không nói gì. Qua một lúc lâu, có lẽ nhận ra cô vẫn chờ cậu nói tiếp, bèn hỏi: “Vậy em còn đi theo tôi.”
Trần Niệm cúi đầu, khẽ bĩu môi một cái: “Đi theo, thì sao chứ?”
Bắc Dã nở nụ cười rất nhẹ.
Trần Niệm: “Mọi người nói, Ngụy Lai bị… trước, sau đó giết chết. Trước đây cũng có mấy vụ án đó, có thể là một người. Người trẻ tuổi, người cùng lứa tuổi với chúng ta.”
Bắc Dã lại không trả lời một lúc lâu, qua chốc lát chợt hỏi: “Em không sợ tôi là tên tội phạm đó?”
Trần Niệm lắc đầu: “Không sợ.”
Bắc Dã quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh: “Giả như thực sự là tôi, em cũng không sợ?”
Trần Niệm bình tĩnh nhìn cậu, lắc đầu lần nữa: “Không sợ.”
Bắc Dã câm nín, mấy phút sau nói câu: “Đứa ngốc.”
Trần Niệm bứt cỏ đuôi chó vặn xoắn trong tay, đi chậm rì sau lưng cậu.
Suy nghĩ một chút, vẫy cọng cỏ mảnh gãi lòng bàn tay cậu. Cậu chợt bị chạm một cái, rụt tay lại quay đầu nhìn cô, giống như người lớn nhìn trò quỷ của trẻ con khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục đi.
Trần Niệm lại đuổi theo cào cào cậu.
Cậu hỏi: “Làm gì đấy?”
“Ngày mai, anh dẫn em đi đâu chơi?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.”
“Ờ.” Trần Niệm đi bên cạnh cậu, cỏ đuôi chó tua tủa vẫn đang cào lòng bàn tay cậu. Cậu đã quen, thờ ơ, để mặc cô nghịch.
“Chỗ mà đi đó, có thú vị không?” Cô hỏi.
“Em nói thử xem?” Cậu hỏi ngược lại.
“Thú vị.” Cô trả lời.
“Sao em biết thú vị?” Cậu lại hỏi.
“Thì biết thôi.” Cô lại trả lời.
“Ồ, em là thần tiên à?”
“Không phải thần tiên, nhưng em biết.”
Cho dù rất nhiều năm sau, Trần Niệm cũng có thể nhớ lại rõ ràng mỗi lần trò chuyện cùng Bắc Dã.
Cô nói ít, cậu nói cũng không nhiều. Phần lớn thời gian, họ đều im lặng và lại lặng lẽ đi về phía trước, giống như hai người xa lạ không rảnh để ý đến nhau.
Những cuộc trò chuyện ngẫu nhiên kia, rất nhiều năm sau nhớ lại, vô vị lại ngớ ngẩn; nhưng điều kì lạ là,
Cho dù sau rất nhiều năm, Trần Niệm đều có thể nhớ lại rõ ràng tâm tình mỗi lần trò chuyện cùng Bắc Dã.
Giống như mặt hồ trong veo nổi bọt nước.
…
Trịnh Dịch bận rộn bên ngoài xong quay lại, vừa đi vào sảnh văn phòng, đồng nghiệp liền gọi anh: “Nhanh lên, đội trưởng Phan kêu họp.”
Trịnh Dịch cũng không kịp uống nước, vội đến phòng họp.
Lão Dương phụ trách điều tra hai vụ án cưỡng hiếp tháng trước đang báo cáo: “… Giữa mùa mưa, hai người bị hại đều bị tấn công khi đi một mình vào ban đêm. Vì tiếng mưa lớn, không nghe được tiếng bước chân của người phía sau, che dù, tầm mắt cũng bị cản trở.”
Pháp y Tiểu Chu bổ sung: “Người bị tình nghi mặc áo mưa che mặt, khi người bị hại vùng vẫy, trong móng tay chỉ cào được một chút cao su trên áo mưa.”
Lão Dương nói: “Là áo mưa rất thường thấy, chúng tôi không tìm được manh mối có ích. —— Hai người bị hại miêu tả, đối phương dùng dao uy hiếp họ, nhưng trong quá trình thực hiện hành vi làm tình, cảm giác hắn cho họ rất trẻ, cao, gầy. Chúng tôi phân tích cho rằng, người bị tình nghi ở trong khoảng mười bảy đến mười chín tuổi, rất có thể là người cùng lứa tuổi với họ. Nhưng vì người bị hại báo cảnh sát quá trễ, manh mối hữu hiệu chúng tôi tìm được từ hai vụ án này cũng không nhiều.”
Có người nói: “Sau hai vụ đó, không có người mới báo cảnh sát.”
Lão Dương nói: “Tuổi người bị hại khá nhỏ, hẳn có một bộ phận chọn im lặng.”
Đội trưởng Phan hỏi: “Thi thể phát hiện lần này thì sao, các anh thấy thế nào?”
Trịnh Dịch rón rén đi tới một bên, nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi xuống.
Lão Dương nói: “Chúng tôi cho rằng rất có thể là cùng một người.”
Ông liếc nhìn pháp y Tiểu Chu, người sau nói:
“Khám nghiệm tử thi cho thấy, cổ tay, vai, chân người chết có vết thương và vết bầm tím do giãy giụa gây ra. Vùng kín bị tổn thương, âm đạo có vết rách mới, trong thân thể không sót lại tinh dịch, hẳn đã dùng bao cao su, những điều này rất khớp với tình huống của người bị hại trong hai vụ án cưỡng hiếp đã biết trước đó.
Chỉ có điều, do nguyên nhân thời tiết, nhiệt độ cao độ ẩm cao, hơn nữa sau khi chết bị chôn trong phù sa ở bờ sông, thời điểm chết cụ thể rất khó suy đoán chính xác, ước chừng trung tuần tháng này, trong khoảng từ ngày 10 tháng 5 đến ngày 16 tháng 5. Người chết mất tích vào ngày 12 tháng 5, cho nên là từ ngày 12 đến ngày 16.”
“Trịnh Dịch, cậu thì sao?”
Trịnh Dịch nói: “Bố mẹ người chết đang đi làm, không quản lý con, hoàn toàn không biết ngày 12 em ấy ra ngoài lúc nào, đã đi đâu. Hôm đó em ấy chỉ từng gọi điện thoại cho bạn là Từ Miểu.”
Lão Dương: “Từ Miểu? Có phải là học sinh lần trước cùng em ấy bắt nạt bạn cùng lớp ầm ĩ đến Cục không?”
“Đúng vậy. Em đã hỏi Từ Miểu, hôm ấy người chết gọi điện thoại hẹn em ấy ra ngoài chơi, nhưng Từ Miểu học ở trường, từ chối, đồng thời nói cho người chết biết sau này đừng liên lạc nữa.” Trịnh Dịch nói, “Hai em này từng là bạn thân, mắng người khác, đánh nhau đều đi cùng nhau. Nhưng sau chuyện lần trước, bố mẹ Từ Miểu trông em ấy rất chặt, đi học, tan học đều theo sít sao, còn thường vào trường lúc lên lớp xem em ấy có trốn tiết hay không. Gần như là em ấy cắt đứt quan hệ với người chết.”
Trịnh Dịch nói đến đây, nhớ tới khi đó trong lúc vô tình Từ Miểu đã nói một câu: “May mà em nghe lời bố mẹ, không làm xằng bậy nữa, nếu không thì em cũng sẽ xui xẻo.”
Trịnh Dịch khó hiểu: “Câu này có ý gì?”
“À, không có ý gì ạ, chỉ là cảm giác sai vô vị thôi ạ.”
“Cảm giác sai gì?”
“Cảm giác cậu ấy bị giết là do có người hận cậu ấy.”
Khi đó Trịnh Dịch không lên tiếng, mà Từ Miểu lại nói: “Có điều nghe nói cậu ấy bị cưỡng hiếp, cho nên em nói là cảm giác sai.”
Trịnh Dịch liếc nhìn đồng nghiệp đầy bàn, thận trọng nói: “Em nghĩ, trước mắt không nên liên kết mấy vụ án này với nhau quá sớm. Có một điểm em vẫn luôn để ý.”
“Điểm nào?” Cảnh sát lão Dương hỏi.
“Quần áo và giày của người chết đã đi đâu?” Trịnh Dịch hỏi, “Tại sao đặc biệt tách quần áo, giày và thi thể? —— Người chết là người bản địa, có họ hàng có bạn bè, không tồn tại việc nói lột quần áo là có thể cản trở cảnh sát xác định thân phận.”
Mọi người trầm mặc một lúc, lão Dương nói: “Nói từ góc độ tâm lý học, lột quần áo có hàm ý làm nhục tiến thêm một bước.”
Trịnh Dịch nắm lấy chỗ sơ hở: “Nói như vậy chính là có thù oán riêng?”
Lão Dương dừng một chút, lắc đầu lần nữa: “Không chắc chắn. Cũng có thể là bản thân người bị tình nghi đã có tâm lý coi phái nữ là kẻ thù, việc này rất thường gặp trong rất nhiều vụ án cưỡng hiếp liên hoàn.”
“Vậy ——” Trịnh Dịch còn chưa dứt lời, pháp y Tiểu Chu ra dấu tay với anh,
“Có một điểm chúng tôi đã nói trước khi cậu đến, có lẽ cậu chưa nghe được.” Pháp y Tiểu Chu nói,
“Người chết lần này, cũng chính là Ngụy Lai, trong móng tay em ấy cũng phát hiện mảnh vụn áo mưa. Chúng tôi đã tiến hành so sánh phân tích vật liệu với vật liệu của hai người bị hại trước, là cùng một chiếc áo mưa.”
Trần Niệm cúi đầu dọn bàn học, đếm ngược đến kì thi tốt nghiệp tiến vào số hàng đơn vị, rất nhiều sách phải mang dần về nhà.
“Nấm và rêu ở cùng, một cái hấp thu chất dinh dưỡng, một cái quang hợp, sinh trưởng thành địa y. Nhưng nếu như tách hai cái ra thì chúng không có cách nào sống sót độc lập, sẽ chết cả.”
Tăng Hảo đang dọn cặp ở đằng trước quay đầu lại: “Tiểu Mễ, cậu tràn đầy tình cảm như vậy, không yêu sớm lãng phí thật. Mấy ngày sau cùng có muốn bắt chuyến xe cuối không?”
Tiểu Mễ đá ghế cô ấy một cái, nói: “Đại học có người tốt hơn.”
“Không nhất định đâu.” Tăng Hảo nói đoạn, mắt vô thức nhìn sang bên cạnh.
Tiểu Mễ nhìn ra, cười: “Đã thấy người tốt nhất rồi nhỉ.”
Tăng Hảo cũng không giấu giếm: “Chờ thi xong mình sẽ theo đuổi Lý Tưởng.”
“Này! Vậy cậu cũng điền nguyện vọng trường ở Bắc Kinh đi.” Gần cuối học kỳ, bầu không khí chia tay ngày càng nặng, ai cũng muốn có nhiều bạn học ở thành phố giống mình hơn.
“Được đấy. Mình không muốn ở lại tỉnh đâu, mình ghét người ở đây.” Tăng Hảo nói. Bất luận là Hồ Tiểu Điệp trước đây, cô ấy hay là Trần Niệm bị bắt nạt, sự coi thường và phớt lờ của mọi người đều rõ ràng trước mắt.
Tăng Hảo: “Chờ sau khi lên đại học, mình phải ăn mặc thật đẹp, học trang điểm, học mặc quần áo, tham gia nhiều câu lạc bộ, quen nhiều bạn tốt hơn.”
Tiểu Mễ cũng rất mong chờ, quay đầu nhìn Trần Niệm đang thu dọn sách vở: “Niệm, đến đại học, cậu nhất định sẽ là hoa khôi của khoa.”
Trần Niệm lười biếng nâng mí mắt: “Vì khoa Toán hay khoa Vật Lý chỉ có một mình mình là nữ sinh sao?”
Tăng Hảo phì cười lớn, nhéo mặt Trần Niệm: “Ngốc bẩm sinh!”
Trần Niệm nhẹ nhàng quay mặt qua chỗ khác.
Tiểu Mễ cười ha ha: “Không phải hoa khôi của khoa, hoa khôi của trường, hoa khôi của trường! —— Niệm, cậu học trường kĩ thuật, chắc chắn rất nhiều người theo đuổi. Cậu có nghĩ tới cậu thích kiểu nam sinh nào không?”
Trần Niệm bỏ từ điển Oxford vào cặp, kéo dây kéo, nhẹ giọng nói: “Mình giết người, anh ấy phóng hỏa cho mình.”
Tăng Hảo: “…”
Tiểu Mễ: “…”
Trần Niệm: “Nhưng mình sẽ không giết người, cũng không cần anh ấy phóng hỏa.”
Tăng Hảo đẩy tay cô: “Đùa ghê quá. Ý của cậu chính là yêu cậu yêu đến chết vì cậu, nhưng bây giờ làm gì có người như vậy.”
Tiểu Mễ nói: “Cậu còn học nói vớ vẩn nữa. —— Này, nói nghiêm túc đi.”
“Xem mình như người… bạn nhỏ. Mình đến đâu, anh ấy sẽ theo… đến đó. Không thấy mình, anh ấy sẽ không yên tâm; không thấy anh ấy, mình… sẽ không yên tâm.” Trần Niệm nói.
“Niệm, hai người là cá hề và hải quỳ à?” Tiểu Mễ cười, “Hay là địa y?”
“No! No! No!” Tăng Hảo lắc đầu, “Trần Niệm, cái quan niệm này của cậu sẽ không hạnh phúc lâu dài đâu. Giữa người yêu quan trọng là bình đẳng, không phải bố và con gái cũng không phải anh em; phải có không gian và tự do. Dính quá không được. Cậu phải thay đổi suy nghĩ một chút.”
“Ờ.” Trần Niệm nói.
Ba người thu dọn xong rồi đi ra khỏi lớp, Tăng Hảo đề nghị: “Ngày mai nghỉ một ngày, bọn mình gọi Lý Tưởng đi viếng miếu Văn Khúc Tinh đi.”
Tiểu Mễ: “Cậu mà cũng phải lạy Bồ Tát?”
“Chủ yếu là leo núi thư giãn một chút rồi đi dạo phố ăn vặt một chuyến.”
“Đừng. Trời nóng thế này, cẩn thận ăn đau bụng đấy. Thi quan trọng hơn, thi xong rồi ăn hết một bữa.”
“Vậy sau khi leo núi đi công viên trò chơi cũng được nhỉ.”
“Được đấy. Mình muốn đập chuột chũi. —— Niệm, cậu cũng đi chứ.”
Trần Niệm từ xa đã thấy bóng người đối diện cổng trường. Cô lắc đầu: “Không đi đâu.”
“Làm gì mà không đi vậy, mọi người cùng đi mà.” Tăng Hảo nói.
Trần Niệm khụt khịt mũi: “Hình như có hơi… sắp bị cảm. Định uống ít thuốc, ngày mai nghỉ ngơi.”
“Ấy, vậy thì nghỉ cho khỏe, nhất định phải uống thuốc bột nhé, nếu không cảm mạo phát tác một cái là cả tuần đấy, mấy ngày cuối cùng đừng nghĩ đến việc ôn bài nữa.”
“Ừm.” Cô gật đầu.
Trần Niệm tạm biệt mấy cô ấy ở cổng trường.
Cô đi một mạch, đi tới chỗ đất hoang ngoài đường phố mới dừng lại quay người nhìn.
Thiếu niên Bắc Dã đi tới.
Cô nghiêng người, thân thể hơi cong, đeo chiếc cặp nặng nề, giống như một cái vỏ ốc sên. Vải áo chỗ dây đeo ướt mồ hôi, nhăn nhúm dính vào da.
Bắc Dã tiến lên, lấy chiếc cặp trên vai cô xuống.
Cô hơi thẳng người, đi theo cậu.
Cô nói: “Ngày mai không đi học.”
Bắc Dã: “Một ngày?”
“Ừm.”
“Muốn ôn bài hay muốn đi ra ngoài chơi?” Cậu hỏi.
“Đi ra ngoài chơi.”
“Được.”
Đi con đường của riêng mình, sống hòa thuận với nhau.
Qua khoảng một đoạn đường, Bắc Dã hỏi: “Người buổi trưa đó chính là cảnh sát em quen?”
“Đúng vậy.”
“Anh ta tìm em làm gì?”
“Anh ấy nói, phải giữ cảnh giác, với nam sinh bằng tuổi. Còn nói ——”
Bắc Dã hỏi: “Còn nói cái gì?”
Trần Niệm đáp: “Nói không nên về nhà, với nam sinh. Đừng đi đến, chỗ ít người.”
Bắc Dã không nói gì. Qua một lúc lâu, có lẽ nhận ra cô vẫn chờ cậu nói tiếp, bèn hỏi: “Vậy em còn đi theo tôi.”
Trần Niệm cúi đầu, khẽ bĩu môi một cái: “Đi theo, thì sao chứ?”
Bắc Dã nở nụ cười rất nhẹ.
Trần Niệm: “Mọi người nói, Ngụy Lai bị… trước, sau đó giết chết. Trước đây cũng có mấy vụ án đó, có thể là một người. Người trẻ tuổi, người cùng lứa tuổi với chúng ta.”
Bắc Dã lại không trả lời một lúc lâu, qua chốc lát chợt hỏi: “Em không sợ tôi là tên tội phạm đó?”
Trần Niệm lắc đầu: “Không sợ.”
Bắc Dã quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh: “Giả như thực sự là tôi, em cũng không sợ?”
Trần Niệm bình tĩnh nhìn cậu, lắc đầu lần nữa: “Không sợ.”
Bắc Dã câm nín, mấy phút sau nói câu: “Đứa ngốc.”
Trần Niệm bứt cỏ đuôi chó vặn xoắn trong tay, đi chậm rì sau lưng cậu.
Suy nghĩ một chút, vẫy cọng cỏ mảnh gãi lòng bàn tay cậu. Cậu chợt bị chạm một cái, rụt tay lại quay đầu nhìn cô, giống như người lớn nhìn trò quỷ của trẻ con khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục đi.
Trần Niệm lại đuổi theo cào cào cậu.
Cậu hỏi: “Làm gì đấy?”
“Ngày mai, anh dẫn em đi đâu chơi?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.”
“Ờ.” Trần Niệm đi bên cạnh cậu, cỏ đuôi chó tua tủa vẫn đang cào lòng bàn tay cậu. Cậu đã quen, thờ ơ, để mặc cô nghịch.
“Chỗ mà đi đó, có thú vị không?” Cô hỏi.
“Em nói thử xem?” Cậu hỏi ngược lại.
“Thú vị.” Cô trả lời.
“Sao em biết thú vị?” Cậu lại hỏi.
“Thì biết thôi.” Cô lại trả lời.
“Ồ, em là thần tiên à?”
“Không phải thần tiên, nhưng em biết.”
Cho dù rất nhiều năm sau, Trần Niệm cũng có thể nhớ lại rõ ràng mỗi lần trò chuyện cùng Bắc Dã.
Cô nói ít, cậu nói cũng không nhiều. Phần lớn thời gian, họ đều im lặng và lại lặng lẽ đi về phía trước, giống như hai người xa lạ không rảnh để ý đến nhau.
Những cuộc trò chuyện ngẫu nhiên kia, rất nhiều năm sau nhớ lại, vô vị lại ngớ ngẩn; nhưng điều kì lạ là,
Cho dù sau rất nhiều năm, Trần Niệm đều có thể nhớ lại rõ ràng tâm tình mỗi lần trò chuyện cùng Bắc Dã.
Giống như mặt hồ trong veo nổi bọt nước.
…
Trịnh Dịch bận rộn bên ngoài xong quay lại, vừa đi vào sảnh văn phòng, đồng nghiệp liền gọi anh: “Nhanh lên, đội trưởng Phan kêu họp.”
Trịnh Dịch cũng không kịp uống nước, vội đến phòng họp.
Lão Dương phụ trách điều tra hai vụ án cưỡng hiếp tháng trước đang báo cáo: “… Giữa mùa mưa, hai người bị hại đều bị tấn công khi đi một mình vào ban đêm. Vì tiếng mưa lớn, không nghe được tiếng bước chân của người phía sau, che dù, tầm mắt cũng bị cản trở.”
Pháp y Tiểu Chu bổ sung: “Người bị tình nghi mặc áo mưa che mặt, khi người bị hại vùng vẫy, trong móng tay chỉ cào được một chút cao su trên áo mưa.”
Lão Dương nói: “Là áo mưa rất thường thấy, chúng tôi không tìm được manh mối có ích. —— Hai người bị hại miêu tả, đối phương dùng dao uy hiếp họ, nhưng trong quá trình thực hiện hành vi làm tình, cảm giác hắn cho họ rất trẻ, cao, gầy. Chúng tôi phân tích cho rằng, người bị tình nghi ở trong khoảng mười bảy đến mười chín tuổi, rất có thể là người cùng lứa tuổi với họ. Nhưng vì người bị hại báo cảnh sát quá trễ, manh mối hữu hiệu chúng tôi tìm được từ hai vụ án này cũng không nhiều.”
Có người nói: “Sau hai vụ đó, không có người mới báo cảnh sát.”
Lão Dương nói: “Tuổi người bị hại khá nhỏ, hẳn có một bộ phận chọn im lặng.”
Đội trưởng Phan hỏi: “Thi thể phát hiện lần này thì sao, các anh thấy thế nào?”
Trịnh Dịch rón rén đi tới một bên, nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi xuống.
Lão Dương nói: “Chúng tôi cho rằng rất có thể là cùng một người.”
Ông liếc nhìn pháp y Tiểu Chu, người sau nói:
“Khám nghiệm tử thi cho thấy, cổ tay, vai, chân người chết có vết thương và vết bầm tím do giãy giụa gây ra. Vùng kín bị tổn thương, âm đạo có vết rách mới, trong thân thể không sót lại tinh dịch, hẳn đã dùng bao cao su, những điều này rất khớp với tình huống của người bị hại trong hai vụ án cưỡng hiếp đã biết trước đó.
Chỉ có điều, do nguyên nhân thời tiết, nhiệt độ cao độ ẩm cao, hơn nữa sau khi chết bị chôn trong phù sa ở bờ sông, thời điểm chết cụ thể rất khó suy đoán chính xác, ước chừng trung tuần tháng này, trong khoảng từ ngày 10 tháng 5 đến ngày 16 tháng 5. Người chết mất tích vào ngày 12 tháng 5, cho nên là từ ngày 12 đến ngày 16.”
“Trịnh Dịch, cậu thì sao?”
Trịnh Dịch nói: “Bố mẹ người chết đang đi làm, không quản lý con, hoàn toàn không biết ngày 12 em ấy ra ngoài lúc nào, đã đi đâu. Hôm đó em ấy chỉ từng gọi điện thoại cho bạn là Từ Miểu.”
Lão Dương: “Từ Miểu? Có phải là học sinh lần trước cùng em ấy bắt nạt bạn cùng lớp ầm ĩ đến Cục không?”
“Đúng vậy. Em đã hỏi Từ Miểu, hôm ấy người chết gọi điện thoại hẹn em ấy ra ngoài chơi, nhưng Từ Miểu học ở trường, từ chối, đồng thời nói cho người chết biết sau này đừng liên lạc nữa.” Trịnh Dịch nói, “Hai em này từng là bạn thân, mắng người khác, đánh nhau đều đi cùng nhau. Nhưng sau chuyện lần trước, bố mẹ Từ Miểu trông em ấy rất chặt, đi học, tan học đều theo sít sao, còn thường vào trường lúc lên lớp xem em ấy có trốn tiết hay không. Gần như là em ấy cắt đứt quan hệ với người chết.”
Trịnh Dịch nói đến đây, nhớ tới khi đó trong lúc vô tình Từ Miểu đã nói một câu: “May mà em nghe lời bố mẹ, không làm xằng bậy nữa, nếu không thì em cũng sẽ xui xẻo.”
Trịnh Dịch khó hiểu: “Câu này có ý gì?”
“À, không có ý gì ạ, chỉ là cảm giác sai vô vị thôi ạ.”
“Cảm giác sai gì?”
“Cảm giác cậu ấy bị giết là do có người hận cậu ấy.”
Khi đó Trịnh Dịch không lên tiếng, mà Từ Miểu lại nói: “Có điều nghe nói cậu ấy bị cưỡng hiếp, cho nên em nói là cảm giác sai.”
Trịnh Dịch liếc nhìn đồng nghiệp đầy bàn, thận trọng nói: “Em nghĩ, trước mắt không nên liên kết mấy vụ án này với nhau quá sớm. Có một điểm em vẫn luôn để ý.”
“Điểm nào?” Cảnh sát lão Dương hỏi.
“Quần áo và giày của người chết đã đi đâu?” Trịnh Dịch hỏi, “Tại sao đặc biệt tách quần áo, giày và thi thể? —— Người chết là người bản địa, có họ hàng có bạn bè, không tồn tại việc nói lột quần áo là có thể cản trở cảnh sát xác định thân phận.”
Mọi người trầm mặc một lúc, lão Dương nói: “Nói từ góc độ tâm lý học, lột quần áo có hàm ý làm nhục tiến thêm một bước.”
Trịnh Dịch nắm lấy chỗ sơ hở: “Nói như vậy chính là có thù oán riêng?”
Lão Dương dừng một chút, lắc đầu lần nữa: “Không chắc chắn. Cũng có thể là bản thân người bị tình nghi đã có tâm lý coi phái nữ là kẻ thù, việc này rất thường gặp trong rất nhiều vụ án cưỡng hiếp liên hoàn.”
“Vậy ——” Trịnh Dịch còn chưa dứt lời, pháp y Tiểu Chu ra dấu tay với anh,
“Có một điểm chúng tôi đã nói trước khi cậu đến, có lẽ cậu chưa nghe được.” Pháp y Tiểu Chu nói,
“Người chết lần này, cũng chính là Ngụy Lai, trong móng tay em ấy cũng phát hiện mảnh vụn áo mưa. Chúng tôi đã tiến hành so sánh phân tích vật liệu với vật liệu của hai người bị hại trước, là cùng một chiếc áo mưa.”
Tác giả :
Cửu Nguyệt Hi