Thời Gian
Chương 27
Tháng 12 năm 2013, trời vắng tuyết.
Căn nhà trọ cũ kỹ kiểu truyền thống tọa lạc bên bờ biển tĩnh lặng. Âm thanh của những đợt sóng nhấp nhô xô đẩy nhau, tiếng chim hải âu bay liệng giữa trời, cùng tiếng vỗ vào bờ đá của biển cả, hết thảy như hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng riêng biệt từ thiên nhiên, có phần hiu quạnh và u buồn. Bước chân in sâu trên bờ cát, từng chút, từng chút một tiến về căn nhà trọ. Chào đón hai người bọn họ là một bác gái lớn tuổi – chủ nhà trọ – nhiệt tình và chất phác. Bác đút chiếc chìa khóa vào cánh cửa gỗ, tiếng ken két vang lên, rồi đập ngay vào mắt là những bức tường xám trắng được tô điểm bằng mấy vỏ sò đủ kích cỡ, và các bức tranh màu nước vẽ đủ loại hoa kiều diễm và đa sắc, từ tím, xanh lam cho tới hồng nhạt, tất cả như làm dịu bớt đi cái trống vắng trong gian nhà nhỏ. Dù không một bóng người, đây đó lại có những vết tích mòn cũ cần sửa chữa nhưng cả không gian vẫn toát lên một chút gì đó ấm áp, tựa hồ hơi thở của những con người giản dị từng sống ở đây vẫn lưu lại trong tầng không khí.
Pi nói với Jin, “Tao ra ngoài đợi.”
Jin dõi theo bóng dáng của người bạn bao năm ngồi xuống bên bờ biển. Rồi chính mình xoay người, đi theo bác chủ nhà vào bên trong.
Ở tầng một là gian phòng khách mở về hướng biển, dưới mái hiên còn đung đưa chiếc phong linh đang rung lên những âm thanh nhẹ nhàng trong làn gió. Gia thất bên trong nếu không là gỗ mộc bình thường thì là gỗ vân giản dị, đặc biệt khắp mọi nơi dán chằng chịt những mảnh giấy nhỏ, từ chiếc bàn cái ghế, tới từng món đồ điện tử. Thuận tay cầm một tờ lên, Jin liền nhận ra nét chữ quen thuộc trong ba lá thư gửi tới hắn, nét chữ cẩn thận, tỉ mỉ viết thật rõ: Tivi – ấn nút màu đỏ trên rì-mốt để mở. Đèn — ấn nút màu trắng để mở… Chỉ là những lời hướng dẫn rất ngắn gọn; thông thường, không ai chú ý tới mấy hành động đơn giản như thế. Thế nhưng với Kazuya, hắn phải chậm rãi đọc từng chữ, suy nghĩ một lát, rồi mới có thể hoàn thành chúng. Bên cạnh chiếc trường kỷ là hai chồng báo cao ngất, tất cả đều có những vết cắt xét rất rõ.
Tâm tình Jin lúc bấy giờ như một tầng biển rộng, từng đợt sóng mãnh liệt nhấp nhô xô đẩy nhau, nhưng hắn vẫn cật lực kiềm lại chính mình, không ở trước mắt một người xa lạ mà lộ vẻ bi thương.
Đi dọc theo những bậc thang gỗ để lên lầu hai, mỗi một bước là một câu hỏi về cuộc sống suốt bảy năm nay của Kazuya.
Vừa quét mắt, Jin liền nhận ra căn phòng Kazuya từng ở: chiếc giường đơn độc trải ra ca-rô, bên giường là chiếc đèn bàn nho nhỏ cùng vài quyển sách cũ. Lẳng lặng ngắm nhìn thật lâu, trước mắt Jin lúc bấy giờ như hiện ra hình ảnh của Kazuya suốt bao năm nay. Em ngồi trên giường, ngọn đèn ấm áp chiếu vào nửa gương mặt, em im lặng lắng nghe từng lời từng chữ Uchi-chan đọc từ quyển nhật ký. Xong một bài, Kazuya lại mỉm cười, “đọc bài nữa đi Uchi chan, một bài nữa rồi chú sẽ ngủ.” Tự hỏi trên mặt em lúc bấy giờ còn sầu muộn những nỗi đau thương không, có thấm đượm sự không cam tâm bởi vì căn bệnh quái ác đã nuốt mất ký ức trong em không, hay ngay cả bi ai cũng chẳng hiển hiện trên nét mặt đơn thuần ấy, hết thảy đều được thay thế bằng một nụ cười nhẹ nhàng và bình tĩnh. Em mỉm cười, tựa hồ những kỷ niệm khắc ghi trong nhật ký là một thước phim mà trong đó là thời thanh xuân của em, thời niên thiếu của em, người yêu của em cùng bốn năm vỏn vẹn mà hai người họ đã cùng nhau trải nghiệm.
Lễ phép xin bà chủ đợi mình ở dưới lầu, Jin tiếp tục ngắm nhìn căn phòng be bé mà thoang thoảng hơi thở của Kazuya. Trên chiếc bàn viết, lộn xộn những miếng ghép đánh vần của bọn trẻ tiểu học cùng tập vẽ. Mở ra quyển đầu tiên, bức tranh thứ nhất vẽ căn nhà trọ này, bên ngoài còn có hai người đang vui vẻ chơi bóng chày, phía dưới một người được ghi chú là “tôi”, người kia là “Uchi chan”. Uchi chan, Jin có thể đoán được đó là cậu bé đã viết thư cho mình, là người đã sống cùng Kazuya suốt bảy năm nay. Trang thứ hai vẽ một nhà ba người với nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo tựa một đứa trẻ: tôi, ba và mẹ. Từ trang thứ ba cho tới cuối cùng, hết thảy đều chỉ vẽ một người thiếu niên với nụ cười rạng rỡ, nơi đuôi mắt có nốt ruồi nho nhỏ, bên cạnh là hai chữ được viết ngay ngắn và tỉ mỉ, tựa hồ được gò nét rất lâu: Akanishi Jin.
Càng đi về sau, nét vẽ từng bức tranh càng nguệch ngoạc hơn, màu sắc cũng sặc sỡ và ngây ngô hơn so với ban đầu. Gương mặt chính mình, tựa hồ trong mắt người vẽ, có vô số đủ loại thần thái, tấm trước khác với tấm sau, người ấy vẽ không biết mỏi mệt. Đến trang cuối cùng, rốt cuộc bên cạnh hắn xuất hiện một người thiếu niên khác. Vẫn là những sắc màu rực rỡ, nụ cười tươi tắn tựa đóa hướng dương, Jin ngắm nhìn bức vẽ mà nước mắt cứ thế tuôn rơi. Từng giọt, từng giọt hạ mình ở mặt giấy trắng ngà, thấm ướt dòng chữ viết bằng bút sáp trên bức vẽ: Akanishi Jin và Kame## Kazuya.
Chữ “nashi” bị tô đen, gạch bỏ, tựa hồ người ấy viết một lần, rồi lại sửa một lần, mãi không thể viết đúng. Thế nhưng hai chữ Akanishi Jin vẫn ngay ngắn và tỉ mỉ, như thể không phải cùng một người viết ra. Kazuya lúc bấy giờ đã quên mất làm thế nào để viết tên mình, nhưng vẫn nhớ như in hai chữ Akanishi Jin.
Jin ghì chặt bức vẽ vào lồng ngực, trái tim đau đớn chỉ chực chờ bùng nổ.
Suốt bao năm nay, rốt cuộc điều gì đã giúp Kazuya chịu đựng cái số mệnh nghiệt ngã? Không chút hối hận, không lần tiếc nuối, cuộc sống Kazuya như tầng biển rộng trước mắt, cứ thế bình thản và dịu nhẹ. Jin quệt nước mắt, lại một lần ngắm nhìn căn phòng của Kazuya.
Bảy năm ròng rã, rốt cuộc hắn lại có được cảm giác chính mình gần gũi cùng em. Chí ít, em vẫn còn sống, em vẫn tồn tại ở góc trời nào đó trên thế giới này. Hắn lại mất em một lần nữa. Nhưng hắn tin tưởng, rồi chia ly sẽ chấm dứt, rồi bọn hắn sẽ gặp lại nhau.
Hít mạnh một hơi, Jin cẩn thận thu gom những quyển vẽ, định bụng mang chúng về. Đến khi xoay người, hắn thoáng thấy bức tường cạnh cánh cửa chi chit những chữ và chữ. Bắt đầu là từng nét rất thẳng thắn và ngay ngắn, tới dẫn về sau, chúng càng xiêu vẹo, nguệch ngọac tựa một đứa trẻ dăm ba tuổi tập viết. Tất cả đều chỉ vỏn vẹn mấy ký tự: 赤西 仁, AKANISHI JIN.
赤西仁, AKANISHI JIN.
Cảm xúc vỡ òa. Dù đưa tay che miệng, cố gắng kiềm mình, hắn vẫn không nén được tiếng nức nở vào tâm. Quỳ phụp hai gối trước bức tường chi chít chữ, ngón tay hắn dọc theo từng nét viết đã sờn mòn theo làn gió biển, một mảnh tâm tình thấm đượm hơi thở của biển cả, một mảnh tâm tình không chút phai nhòa cả bảy năm trời. Đầu ngón tay lần mò theo mỗi ký tự, như tham lam những dư âm vương lại, như tìm về bóng dáng xa cách bảy năm, như thu gom tình yêu nhung nhớ hơn hai mươi nghìn ngày đêm.
Kazuya đã sống thế nào trong bảy năm nay… Hắn chỉ có thể nương nhờ những lời kể của người dân xung quanh mà tự vẽ lên từng bức họa.
Bờ biển Okinawa, hết năm này đến năm khác, những đợt sóng cứ nối đuôi nhau, vuốt ve lấy bãi đá nhấp nhô, cọ rửa bãi bờ trải dài, rồi ưu ái những vỏ sò cho nàng cát mịn màng.
Ngồi ở mái hiên mở về hướng biển, dưới chiếc phong linh đang rung mình trong gió, Kazuya im ắng lắng nghe tiếng kêu cô đơn của những chú hải âu, đan kẽ tiếng vang đơn điệu từ phong linh.
Chỉ khi nàng hạ về, nhà trọ mới trở nên đông đúc hơn. Ba mùa còn lại của năm: xuân, thu, đông, nơi này luôn tĩnh lặng và âm thầm như hạt cát trong lòng đại dương sâu thẳm, chỉ có thanh âm của biển, và biển.
Mỗi ngày Uchi đi học, Kazuya chỉ một mình ngây ngốc ở nhà. Hôm nào thời tiết thoáng đãng, em sẽ ngồi dưới mái hiên mà phơi nắng, tự mình chơi trò xếp chữ. Chỉ khi Uchi ở nhà, em mới có thể mở tivi mà xem tin tức.
Không biết thói quen bắt đầu tự bao giờ, ngày ngày, em chỉ im lặng ngồi trên sàn nhà gỗ, cẩn thận gấp mấy tờ báo đặt cạnh mình, ngồi đợi người đưa thư tới, những lúc rảnh rỗi không nghe tin, em tự mình lẩm nhẩm từng con chữ trên mặt báo.
Ngày nào cũng như ngày nào, em sẽ nhờ cậu bé đưa thư đọc mấy tin ở trang nghệ thuật cho mình. Mỗi lần nghe tới tên Akanishi Jin, em sẽ mỉm cười thật dịu dàng, ngẩn người suy nghĩ gì đó, rồi em bừng tỉnh, lại nhờ cậu bé đọc lại một lần nữa tin tức về người kia.
Em chưa bao giờ gọi tên của cậu bé đưa thơ, chỉ vì em cơ bản không thể nhớ. Nhưng mỗi ngày cậu bé đến, Kazuya luôn chuẩn bị ít đồ ngọt hay bánh kẹo cho cậu. Trước đây, bác lao công chỉ thỉnh thoảng vào mùa khách đông mới tới phụ. Từ ngày Kazuya dọn đến, chỉ cần rãnh rỗi, bác sẽ đến nhà trọ ngay, ngày ngày cùng Kazuya quét dọn, làm mấy việc vặt vãnh. Bác chỉ là một người nông dân chất phác nhưng vô cùng tận tình và chu đáo. Mà Kazuya cũng ít khi làm phiền đến ai. Có rất nhiều chuyện, em tình nguyện một người lẩm nhẩm theo tờ giấy hướng dẫn, tự thân vận động, chứ không lẳng lặng ngồi ở một chỗ mà đợi người khác đến chăm sóc.
Thời gian đầu dọn đến trấn nhỏ này, em từng nghĩ đến chuyện dọn vào trại an dưỡng gần đó. Khi ấy, em vẫn nhớ rất nhiều chuyện, ngọn đèn trong phòng em ngày ngày mãi đến khuya vẫn chưa tắt. Hắn hay ngồi ở ban công, thất thần hướng mắt về biển cả xa xăm, trong tay nâng niu quyển nhật ký màu đỏ đến tận hơn nửa đêm. Không lâu sau đó, em chuyển vào trại an dưỡng. Cha con nhà Uchi lúc bấy giờ kinh doanh không được tốt, nhà trọ rơi vào tình trạng khủng hoảng mà mấp mé bờ vực phá sản. Thế là Kazuya đem toàn bộ tiền dành dụm để ở trại an dưỡng của mình mà đưa cho hai người, rồi lặng lẽ bỏ đi mất. Hai cha con tìm mãi, cả ngày trời mới thấy hắn cô độc một mình ở sân ga cũ của trấn. Lúc ấy, bên người Kazuya chỉ có một túi to, em ngồi trên băng ghế gỗ đã sờn màu theo thời gian, trong tay chỉ vỏn vẹn chiếc vé đi một trấn nhỏ và hẻo lánh khác.
Bởi vì em không đọc giờ được nữa, nên lỡ mất chuyến tàu cuối cùng.
Chiếc túi nặng trịch chỉ toàn bài viết về Akanishi Jin được cắt từ báo. Quần áo Kazuya chỉ chiếm một góc nho nhỏ. Thời gian ở trại an dưỡng, mỗi ngày em đều lật mở từng trang báo chí mà tìm kiếm tin tức của người đó, vừa nhìn đến hai chữ Akanishi Jin, em sẽ tỉ mỉ cẩn thận dùng kéo cắt mẩu tin ấy ra. Mấy hộ sĩ ở trại đã từng nghĩ tên em là Akanishi Jin.
Đánh đổi hết thảy chỉ để ghi nhớ một người. Tựa hồ đó là ý nghĩa duy nhất cho cuộc đời em.
Năm Uchi mười tuổi, Kazuya vẫn còn nhớ rõ những kỹ thuật chơi bóng. Thế nên ngày ngày, em cố gắng truyền dạy những gì mình biết cho cậu bé, hôm nào cũng tận tối mịt mới ngừng nghỉ. Tận dụng những tháng ngày cuối cùng bóng chày còn tồn tại trong mình, Kazuya đem toàn bộ nhiệt huyết đối với môn thể thao kia mà đặt vào bàn tay nhỏ của Uchi. Giấc mộng một đời đã úa tàn, nhưng chồi non ở Uchi vẫn nảy nở, thay em gánh trên vai ước mơ và hi vọng. Một lần nữa, tình yêu bóng chày trong Kazuya lại đâm hoa kết trái, dù rằng không phải ở chính mình.
Ở trấn nhỏ này, không ai biết em từng là một thiên tài bóng chày. Với mọi người, em chỉ là một Kazu chan ở nhà Uchi, một chàng trai thân mang bệnh nhưng miệng luôn cười. Chưa ai từng thấy em khóc, dù chỉ một lần. Những người quen em đều nói em rất lễ phép và dịu dàng, nụ cười trên môi khiến ai nấy đều vui lòng. Dù không nhớ rõ tên mọi người, nhưng Kazuya lúc nào cũng cười thật ấm áp với tất cả.
Tới rồi sau này, em rốt cuộc không thể đọc chữ nữa, cả bóng chày cũng quên mất chơi làm sao, đôi lúc dù chỉ là mặc quần áo nhưng phải nhờ Uchi giúp đỡ. Ấy thế mà, em vẫn kiên quyết tự mình tắm rửa, tự mình lo chuyện vệ sinh cá nhân. Tuy mỗi lần đều mất nhiều thời gian hơn người bình thường, đôi lúc lại làm sai, nhưng em vẫn chấp nhất tự mình làm. Ngày ngày rời giường, chuyện đầu tiên em làm là đứng trước bức tường cạnh cửa, cẩn thận khắc ghi tên người em yêu. 赤西 仁, AKANISHI JIN. Ban đầu không có gì khó khăn để viết ngay ngắn, nhưng dần dà, em quên mất phải viết làm sao, dù chỉ là những ký tự thật đơn giản. Viết sai, em sẽ chậm rãi sửa lại, cẩn thẩn gò từng nét, dừng lại ngẫm nghĩ, rồi lại tỉ mỉ viết tiếp, mãi đến khi viết đúng mới thôi.
Có những hôm, Uchi chuẩn bị tới trường mà mãi chẳng thấy em xuống ăn sáng. Chạy lên lầu xem thì liền thấy Kazuya ngơ ngác đứng trước bức tường chi chit chữ, em quay đầu, ngơ ngác hỏi cậu bé, Uchi chan, người này là ai vậy?
Người ấy rốt cuộc là ai? Chú không sao nhớ được.
Kéo co cùng tuyệt vọng, không hề khuất phục, cứ thế suốt bảy năm.
Thì ra, Jin đã từng cách Kazuya thật gần. Biển cả mênh mông, dù là sự sống hay cái chết, chỉ cách nhau một khoảng thật gần. Thế nhưng vẫn không thể gặp lại.
Bà chủ nhà nói với hắn, khi sức khỏe của chú Uchi khá hơn phần nào, cả hai lật đật dọn nhà. Ra đi vội vàng, cả nhà trọ cũng chưa kịp bán, nên chỉ nhờ người hàng xóm quen biết đến chăm nom. Rồi hai người cứ thế mà biến mất khỏi thị trấn nhỏ ven bờ biển.
Không ai nghe tin họ đi đâu, cũng chẳng ai biết khi nào họ trở về. Thậm chí, có trở về hay không là cả một vấn đề.
Nhưng Jin đã tự nhủ, hắn có thể ở tại chỗ này mà đợi em… dù là cả đời.
Nhưng hắn sẽ không làm vậy. Ngẩn người thật lâu, hắn nói với Pi, “Về thôi.”
Không biết vì cớ gì, hắn cảm giác chính mình không thể đợi Kazuya.
Huống hồ, hắn đã chán ghét cảm giác phải chờ đợi.
Hắn sẽ tự mình tìm em trở về. Cũng giống như hắn đã tìm đến thị trấn nhỏ ven biển này, dù rằng Uchi chưa từng nói cụ thể.
Căn nhà trọ cũ kỹ kiểu truyền thống tọa lạc bên bờ biển tĩnh lặng. Âm thanh của những đợt sóng nhấp nhô xô đẩy nhau, tiếng chim hải âu bay liệng giữa trời, cùng tiếng vỗ vào bờ đá của biển cả, hết thảy như hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng riêng biệt từ thiên nhiên, có phần hiu quạnh và u buồn. Bước chân in sâu trên bờ cát, từng chút, từng chút một tiến về căn nhà trọ. Chào đón hai người bọn họ là một bác gái lớn tuổi – chủ nhà trọ – nhiệt tình và chất phác. Bác đút chiếc chìa khóa vào cánh cửa gỗ, tiếng ken két vang lên, rồi đập ngay vào mắt là những bức tường xám trắng được tô điểm bằng mấy vỏ sò đủ kích cỡ, và các bức tranh màu nước vẽ đủ loại hoa kiều diễm và đa sắc, từ tím, xanh lam cho tới hồng nhạt, tất cả như làm dịu bớt đi cái trống vắng trong gian nhà nhỏ. Dù không một bóng người, đây đó lại có những vết tích mòn cũ cần sửa chữa nhưng cả không gian vẫn toát lên một chút gì đó ấm áp, tựa hồ hơi thở của những con người giản dị từng sống ở đây vẫn lưu lại trong tầng không khí.
Pi nói với Jin, “Tao ra ngoài đợi.”
Jin dõi theo bóng dáng của người bạn bao năm ngồi xuống bên bờ biển. Rồi chính mình xoay người, đi theo bác chủ nhà vào bên trong.
Ở tầng một là gian phòng khách mở về hướng biển, dưới mái hiên còn đung đưa chiếc phong linh đang rung lên những âm thanh nhẹ nhàng trong làn gió. Gia thất bên trong nếu không là gỗ mộc bình thường thì là gỗ vân giản dị, đặc biệt khắp mọi nơi dán chằng chịt những mảnh giấy nhỏ, từ chiếc bàn cái ghế, tới từng món đồ điện tử. Thuận tay cầm một tờ lên, Jin liền nhận ra nét chữ quen thuộc trong ba lá thư gửi tới hắn, nét chữ cẩn thận, tỉ mỉ viết thật rõ: Tivi – ấn nút màu đỏ trên rì-mốt để mở. Đèn — ấn nút màu trắng để mở… Chỉ là những lời hướng dẫn rất ngắn gọn; thông thường, không ai chú ý tới mấy hành động đơn giản như thế. Thế nhưng với Kazuya, hắn phải chậm rãi đọc từng chữ, suy nghĩ một lát, rồi mới có thể hoàn thành chúng. Bên cạnh chiếc trường kỷ là hai chồng báo cao ngất, tất cả đều có những vết cắt xét rất rõ.
Tâm tình Jin lúc bấy giờ như một tầng biển rộng, từng đợt sóng mãnh liệt nhấp nhô xô đẩy nhau, nhưng hắn vẫn cật lực kiềm lại chính mình, không ở trước mắt một người xa lạ mà lộ vẻ bi thương.
Đi dọc theo những bậc thang gỗ để lên lầu hai, mỗi một bước là một câu hỏi về cuộc sống suốt bảy năm nay của Kazuya.
Vừa quét mắt, Jin liền nhận ra căn phòng Kazuya từng ở: chiếc giường đơn độc trải ra ca-rô, bên giường là chiếc đèn bàn nho nhỏ cùng vài quyển sách cũ. Lẳng lặng ngắm nhìn thật lâu, trước mắt Jin lúc bấy giờ như hiện ra hình ảnh của Kazuya suốt bao năm nay. Em ngồi trên giường, ngọn đèn ấm áp chiếu vào nửa gương mặt, em im lặng lắng nghe từng lời từng chữ Uchi-chan đọc từ quyển nhật ký. Xong một bài, Kazuya lại mỉm cười, “đọc bài nữa đi Uchi chan, một bài nữa rồi chú sẽ ngủ.” Tự hỏi trên mặt em lúc bấy giờ còn sầu muộn những nỗi đau thương không, có thấm đượm sự không cam tâm bởi vì căn bệnh quái ác đã nuốt mất ký ức trong em không, hay ngay cả bi ai cũng chẳng hiển hiện trên nét mặt đơn thuần ấy, hết thảy đều được thay thế bằng một nụ cười nhẹ nhàng và bình tĩnh. Em mỉm cười, tựa hồ những kỷ niệm khắc ghi trong nhật ký là một thước phim mà trong đó là thời thanh xuân của em, thời niên thiếu của em, người yêu của em cùng bốn năm vỏn vẹn mà hai người họ đã cùng nhau trải nghiệm.
Lễ phép xin bà chủ đợi mình ở dưới lầu, Jin tiếp tục ngắm nhìn căn phòng be bé mà thoang thoảng hơi thở của Kazuya. Trên chiếc bàn viết, lộn xộn những miếng ghép đánh vần của bọn trẻ tiểu học cùng tập vẽ. Mở ra quyển đầu tiên, bức tranh thứ nhất vẽ căn nhà trọ này, bên ngoài còn có hai người đang vui vẻ chơi bóng chày, phía dưới một người được ghi chú là “tôi”, người kia là “Uchi chan”. Uchi chan, Jin có thể đoán được đó là cậu bé đã viết thư cho mình, là người đã sống cùng Kazuya suốt bảy năm nay. Trang thứ hai vẽ một nhà ba người với nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo tựa một đứa trẻ: tôi, ba và mẹ. Từ trang thứ ba cho tới cuối cùng, hết thảy đều chỉ vẽ một người thiếu niên với nụ cười rạng rỡ, nơi đuôi mắt có nốt ruồi nho nhỏ, bên cạnh là hai chữ được viết ngay ngắn và tỉ mỉ, tựa hồ được gò nét rất lâu: Akanishi Jin.
Càng đi về sau, nét vẽ từng bức tranh càng nguệch ngoạc hơn, màu sắc cũng sặc sỡ và ngây ngô hơn so với ban đầu. Gương mặt chính mình, tựa hồ trong mắt người vẽ, có vô số đủ loại thần thái, tấm trước khác với tấm sau, người ấy vẽ không biết mỏi mệt. Đến trang cuối cùng, rốt cuộc bên cạnh hắn xuất hiện một người thiếu niên khác. Vẫn là những sắc màu rực rỡ, nụ cười tươi tắn tựa đóa hướng dương, Jin ngắm nhìn bức vẽ mà nước mắt cứ thế tuôn rơi. Từng giọt, từng giọt hạ mình ở mặt giấy trắng ngà, thấm ướt dòng chữ viết bằng bút sáp trên bức vẽ: Akanishi Jin và Kame## Kazuya.
Chữ “nashi” bị tô đen, gạch bỏ, tựa hồ người ấy viết một lần, rồi lại sửa một lần, mãi không thể viết đúng. Thế nhưng hai chữ Akanishi Jin vẫn ngay ngắn và tỉ mỉ, như thể không phải cùng một người viết ra. Kazuya lúc bấy giờ đã quên mất làm thế nào để viết tên mình, nhưng vẫn nhớ như in hai chữ Akanishi Jin.
Jin ghì chặt bức vẽ vào lồng ngực, trái tim đau đớn chỉ chực chờ bùng nổ.
Suốt bao năm nay, rốt cuộc điều gì đã giúp Kazuya chịu đựng cái số mệnh nghiệt ngã? Không chút hối hận, không lần tiếc nuối, cuộc sống Kazuya như tầng biển rộng trước mắt, cứ thế bình thản và dịu nhẹ. Jin quệt nước mắt, lại một lần ngắm nhìn căn phòng của Kazuya.
Bảy năm ròng rã, rốt cuộc hắn lại có được cảm giác chính mình gần gũi cùng em. Chí ít, em vẫn còn sống, em vẫn tồn tại ở góc trời nào đó trên thế giới này. Hắn lại mất em một lần nữa. Nhưng hắn tin tưởng, rồi chia ly sẽ chấm dứt, rồi bọn hắn sẽ gặp lại nhau.
Hít mạnh một hơi, Jin cẩn thận thu gom những quyển vẽ, định bụng mang chúng về. Đến khi xoay người, hắn thoáng thấy bức tường cạnh cánh cửa chi chit những chữ và chữ. Bắt đầu là từng nét rất thẳng thắn và ngay ngắn, tới dẫn về sau, chúng càng xiêu vẹo, nguệch ngọac tựa một đứa trẻ dăm ba tuổi tập viết. Tất cả đều chỉ vỏn vẹn mấy ký tự: 赤西 仁, AKANISHI JIN.
赤西仁, AKANISHI JIN.
Cảm xúc vỡ òa. Dù đưa tay che miệng, cố gắng kiềm mình, hắn vẫn không nén được tiếng nức nở vào tâm. Quỳ phụp hai gối trước bức tường chi chít chữ, ngón tay hắn dọc theo từng nét viết đã sờn mòn theo làn gió biển, một mảnh tâm tình thấm đượm hơi thở của biển cả, một mảnh tâm tình không chút phai nhòa cả bảy năm trời. Đầu ngón tay lần mò theo mỗi ký tự, như tham lam những dư âm vương lại, như tìm về bóng dáng xa cách bảy năm, như thu gom tình yêu nhung nhớ hơn hai mươi nghìn ngày đêm.
Kazuya đã sống thế nào trong bảy năm nay… Hắn chỉ có thể nương nhờ những lời kể của người dân xung quanh mà tự vẽ lên từng bức họa.
Bờ biển Okinawa, hết năm này đến năm khác, những đợt sóng cứ nối đuôi nhau, vuốt ve lấy bãi đá nhấp nhô, cọ rửa bãi bờ trải dài, rồi ưu ái những vỏ sò cho nàng cát mịn màng.
Ngồi ở mái hiên mở về hướng biển, dưới chiếc phong linh đang rung mình trong gió, Kazuya im ắng lắng nghe tiếng kêu cô đơn của những chú hải âu, đan kẽ tiếng vang đơn điệu từ phong linh.
Chỉ khi nàng hạ về, nhà trọ mới trở nên đông đúc hơn. Ba mùa còn lại của năm: xuân, thu, đông, nơi này luôn tĩnh lặng và âm thầm như hạt cát trong lòng đại dương sâu thẳm, chỉ có thanh âm của biển, và biển.
Mỗi ngày Uchi đi học, Kazuya chỉ một mình ngây ngốc ở nhà. Hôm nào thời tiết thoáng đãng, em sẽ ngồi dưới mái hiên mà phơi nắng, tự mình chơi trò xếp chữ. Chỉ khi Uchi ở nhà, em mới có thể mở tivi mà xem tin tức.
Không biết thói quen bắt đầu tự bao giờ, ngày ngày, em chỉ im lặng ngồi trên sàn nhà gỗ, cẩn thận gấp mấy tờ báo đặt cạnh mình, ngồi đợi người đưa thư tới, những lúc rảnh rỗi không nghe tin, em tự mình lẩm nhẩm từng con chữ trên mặt báo.
Ngày nào cũng như ngày nào, em sẽ nhờ cậu bé đưa thư đọc mấy tin ở trang nghệ thuật cho mình. Mỗi lần nghe tới tên Akanishi Jin, em sẽ mỉm cười thật dịu dàng, ngẩn người suy nghĩ gì đó, rồi em bừng tỉnh, lại nhờ cậu bé đọc lại một lần nữa tin tức về người kia.
Em chưa bao giờ gọi tên của cậu bé đưa thơ, chỉ vì em cơ bản không thể nhớ. Nhưng mỗi ngày cậu bé đến, Kazuya luôn chuẩn bị ít đồ ngọt hay bánh kẹo cho cậu. Trước đây, bác lao công chỉ thỉnh thoảng vào mùa khách đông mới tới phụ. Từ ngày Kazuya dọn đến, chỉ cần rãnh rỗi, bác sẽ đến nhà trọ ngay, ngày ngày cùng Kazuya quét dọn, làm mấy việc vặt vãnh. Bác chỉ là một người nông dân chất phác nhưng vô cùng tận tình và chu đáo. Mà Kazuya cũng ít khi làm phiền đến ai. Có rất nhiều chuyện, em tình nguyện một người lẩm nhẩm theo tờ giấy hướng dẫn, tự thân vận động, chứ không lẳng lặng ngồi ở một chỗ mà đợi người khác đến chăm sóc.
Thời gian đầu dọn đến trấn nhỏ này, em từng nghĩ đến chuyện dọn vào trại an dưỡng gần đó. Khi ấy, em vẫn nhớ rất nhiều chuyện, ngọn đèn trong phòng em ngày ngày mãi đến khuya vẫn chưa tắt. Hắn hay ngồi ở ban công, thất thần hướng mắt về biển cả xa xăm, trong tay nâng niu quyển nhật ký màu đỏ đến tận hơn nửa đêm. Không lâu sau đó, em chuyển vào trại an dưỡng. Cha con nhà Uchi lúc bấy giờ kinh doanh không được tốt, nhà trọ rơi vào tình trạng khủng hoảng mà mấp mé bờ vực phá sản. Thế là Kazuya đem toàn bộ tiền dành dụm để ở trại an dưỡng của mình mà đưa cho hai người, rồi lặng lẽ bỏ đi mất. Hai cha con tìm mãi, cả ngày trời mới thấy hắn cô độc một mình ở sân ga cũ của trấn. Lúc ấy, bên người Kazuya chỉ có một túi to, em ngồi trên băng ghế gỗ đã sờn màu theo thời gian, trong tay chỉ vỏn vẹn chiếc vé đi một trấn nhỏ và hẻo lánh khác.
Bởi vì em không đọc giờ được nữa, nên lỡ mất chuyến tàu cuối cùng.
Chiếc túi nặng trịch chỉ toàn bài viết về Akanishi Jin được cắt từ báo. Quần áo Kazuya chỉ chiếm một góc nho nhỏ. Thời gian ở trại an dưỡng, mỗi ngày em đều lật mở từng trang báo chí mà tìm kiếm tin tức của người đó, vừa nhìn đến hai chữ Akanishi Jin, em sẽ tỉ mỉ cẩn thận dùng kéo cắt mẩu tin ấy ra. Mấy hộ sĩ ở trại đã từng nghĩ tên em là Akanishi Jin.
Đánh đổi hết thảy chỉ để ghi nhớ một người. Tựa hồ đó là ý nghĩa duy nhất cho cuộc đời em.
Năm Uchi mười tuổi, Kazuya vẫn còn nhớ rõ những kỹ thuật chơi bóng. Thế nên ngày ngày, em cố gắng truyền dạy những gì mình biết cho cậu bé, hôm nào cũng tận tối mịt mới ngừng nghỉ. Tận dụng những tháng ngày cuối cùng bóng chày còn tồn tại trong mình, Kazuya đem toàn bộ nhiệt huyết đối với môn thể thao kia mà đặt vào bàn tay nhỏ của Uchi. Giấc mộng một đời đã úa tàn, nhưng chồi non ở Uchi vẫn nảy nở, thay em gánh trên vai ước mơ và hi vọng. Một lần nữa, tình yêu bóng chày trong Kazuya lại đâm hoa kết trái, dù rằng không phải ở chính mình.
Ở trấn nhỏ này, không ai biết em từng là một thiên tài bóng chày. Với mọi người, em chỉ là một Kazu chan ở nhà Uchi, một chàng trai thân mang bệnh nhưng miệng luôn cười. Chưa ai từng thấy em khóc, dù chỉ một lần. Những người quen em đều nói em rất lễ phép và dịu dàng, nụ cười trên môi khiến ai nấy đều vui lòng. Dù không nhớ rõ tên mọi người, nhưng Kazuya lúc nào cũng cười thật ấm áp với tất cả.
Tới rồi sau này, em rốt cuộc không thể đọc chữ nữa, cả bóng chày cũng quên mất chơi làm sao, đôi lúc dù chỉ là mặc quần áo nhưng phải nhờ Uchi giúp đỡ. Ấy thế mà, em vẫn kiên quyết tự mình tắm rửa, tự mình lo chuyện vệ sinh cá nhân. Tuy mỗi lần đều mất nhiều thời gian hơn người bình thường, đôi lúc lại làm sai, nhưng em vẫn chấp nhất tự mình làm. Ngày ngày rời giường, chuyện đầu tiên em làm là đứng trước bức tường cạnh cửa, cẩn thận khắc ghi tên người em yêu. 赤西 仁, AKANISHI JIN. Ban đầu không có gì khó khăn để viết ngay ngắn, nhưng dần dà, em quên mất phải viết làm sao, dù chỉ là những ký tự thật đơn giản. Viết sai, em sẽ chậm rãi sửa lại, cẩn thẩn gò từng nét, dừng lại ngẫm nghĩ, rồi lại tỉ mỉ viết tiếp, mãi đến khi viết đúng mới thôi.
Có những hôm, Uchi chuẩn bị tới trường mà mãi chẳng thấy em xuống ăn sáng. Chạy lên lầu xem thì liền thấy Kazuya ngơ ngác đứng trước bức tường chi chit chữ, em quay đầu, ngơ ngác hỏi cậu bé, Uchi chan, người này là ai vậy?
Người ấy rốt cuộc là ai? Chú không sao nhớ được.
Kéo co cùng tuyệt vọng, không hề khuất phục, cứ thế suốt bảy năm.
Thì ra, Jin đã từng cách Kazuya thật gần. Biển cả mênh mông, dù là sự sống hay cái chết, chỉ cách nhau một khoảng thật gần. Thế nhưng vẫn không thể gặp lại.
Bà chủ nhà nói với hắn, khi sức khỏe của chú Uchi khá hơn phần nào, cả hai lật đật dọn nhà. Ra đi vội vàng, cả nhà trọ cũng chưa kịp bán, nên chỉ nhờ người hàng xóm quen biết đến chăm nom. Rồi hai người cứ thế mà biến mất khỏi thị trấn nhỏ ven bờ biển.
Không ai nghe tin họ đi đâu, cũng chẳng ai biết khi nào họ trở về. Thậm chí, có trở về hay không là cả một vấn đề.
Nhưng Jin đã tự nhủ, hắn có thể ở tại chỗ này mà đợi em… dù là cả đời.
Nhưng hắn sẽ không làm vậy. Ngẩn người thật lâu, hắn nói với Pi, “Về thôi.”
Không biết vì cớ gì, hắn cảm giác chính mình không thể đợi Kazuya.
Huống hồ, hắn đã chán ghét cảm giác phải chờ đợi.
Hắn sẽ tự mình tìm em trở về. Cũng giống như hắn đã tìm đến thị trấn nhỏ ven biển này, dù rằng Uchi chưa từng nói cụ thể.
Tác giả :
FIRST