Thời Gian
Chương 24
Ngày 8 tháng 11 năm 2013. Năm giờ sáng.
Pi mệt chết đi được. Cái loại mệt mỏi ấy dường như đã ẩn mình trong hắn rất nhiều năm rồi. Rốt cuộc ở một khoảnh khắc lơi lả, nó bùng nổ như quả bom đã hẹn giờ từ trước.
Hắn ghét, rất ghét.
Nhưng cuộc đời vẫn dai dẳng như thế và có lý trí của riêng nó.
Hắn vẫn ngồi tại đây, chờ đợi một kết quả.
Akanishi Jin không chết. Thiên đường vẫn cách hắn rất xa, mà trần gian lại càng gần kề. Hắn nghe loáng thoáng bên tai chiếc xe đẩy vội vã trên hành lang bệnh viện, những tiếng ken két đến chói tai. Ánh đèn huỳnh quang trắng lóa xẹt qua một đường khi khe mắt hắn nhắm hờ. Đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, cảm giác đối với ánh sáng ấy cũng khác nhau. Hắn biết cơ thể còn hô hấp bầu không khí của thế giới này, một chút, và lại một chút, dồn dập và mãnh liệt, tựa hồ lồng ngực đang ngày càng trướng lớn, thiếu điều muốn bùng nổ. Hắn không cảm nhận được trái tim đang nhảy đập trong lồng ngực, nhưng mơ hồ nghe thấy có người từ xa gọi tên hắn. Một, rồi hai, dập dình bên tai hắn. Kề cận như thế, như năm xưa ở một lúc nào đó, hắn đã tựa đầu vào ngực người thiếu niên, lắng nghe tiếng đập con tim em.
Hôm ấy, ánh mặt trời rạng rỡ từ ngoài cửa sổ ghé vào gian nhà, ôn nhu thả mình trên chiếc giường êm ả. Kazuya lẳng lặng nằm trong lòng hắn. Hắn cứ thế ngắm nhìn em say ngủ, một nét thật trong sáng và tinh thuần. Sống là quyến luyến, chết là giải thoát, hết thảy đều luôn dày vò thâm tâm hắn. Luôn cảm giác rằng chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi, hắn đã có thể nhìn thấy em. Thế nhưng cơ hội cứ như những hạt cát bé nhỏ mà xuyên qua kẽ tay hắn.
Bảy năm. Hơn hai mươi nghìn ngày đêm.
Mỗi một đêm, bi thương lặng lẽ từ bóng tối bước ra, ngồi khép nép giữa căn phòng, ngắm nhìn hắn mà chảy nước mắt. So với bất cứ điều nào khác, cái gọi là tưởng niệm tàn khốc vô cùng, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, nó cứ vạch trần vết thẹo trong tâm mà dằn xé, mặc máu ứa chảy. Không cách nào khép lại, không cách nào yên bình. Nếu nhanh hơn một chút, khéo hơn một chút, có lẽ ngày xưa đã giữ được Kazuya lại, mà không phải bị ăn năn cùng nhung nhớ dày vò suốt bảy năm ròng rã.
Vẫn không kịp.
Là cuộc đời, hay tình yêu, hết thảy đều thay đổi từ khoảnh khắc ấy.
Hắn còn nhớ rõ nét nhạt nhòa của ánh sáng, đôi mắt mơn trớn, cái đau trong tâm khốn đến muốn ứa nước mắt. Sung sướng khi đắm mình trong ánh nắng dịu nhẹ buổi mai, hạnh phúc khiến sống mũi hắn cay cay, ngọn đèn vụt tắt khi buổi biểu diễn kết thúc, tiếng vỗ tay hoan hô ở lễ trao giải thưởng, đối mặt cả thế giới mà nước mắt lăn dài. Tất cả như một đoạn phim cứ thế quay ngược trong ký ức hắn.
Bốn năm rồi lại bảy năm. Suốt mười một năm đằng đẵng, chưa hề dẫn em đến gặp bàn bè, chưa hề chụp một tấm hình cùng em, không để bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của em trong cuộc đời hắn. Thậm chí, cả nhẫn cũng chưa kịp mua, người đã rời hắn mà đi, vĩnh viễn không trở về. Hối hận, yêu, quyến luyến, hòa quyện vào nhau thật một đá tảng nặng nề chắn trong tim, dù không đụng vào nhưng vẫn đau xiết không thôi.
Tin tưởng chỉ là một trò đùa vô ích. Chính hắn vẫn không muốn thừa nhận em đã chết bấy lâu nay. Mỗi lần bước qua một góc hẻm, hay ngã tư tấp nập người người, hắn luôn tưởng tượng chính mình sẽ thấy em, thấy bóng dáng nhỏ gầy đứng từ phía bên kia đường, miệng nhoẻn cười thật tươi tắn với hắn. Những ngón tay chạm vào ra giường, không tìm thấy gì cả, chỉ nhớ rõ cảm giác mân mê trên chiếc áo sơ-mi ca-rô của Kazuya. Thân thể ở hiện tại, tâm ở quá khứ.
Quyến luyến những người yêu hắn.
Không thể buông tay người hắn yêu.
Ý chí đứng giữa đường ranh hai thế giới, lưỡng lự và chần chừ. Thân ảnh của thời gian như thoắt ẩn thoắt hiện. Thế mà hắn mãi chẳng thấy gương mặt quen thuộc của Kazuya.
Jin bất giác nghĩ, có lẽ Kazuya không ở đây. Đúng vậy, em không ở đây.
Bởi vì hắn đã nghe tiếng em, gần trong gang tấc, dịu dàng mà lặng lẽ.
Em nói, Jin, anh sống thật tốt nhé.
Dòng lệ theo khóe mắt đang nhắm nghiền mà lăn dài.
Hết thảy âm thanh, hết thảy hình ảnh cuối cùng đều trở về một tầng tĩnh lặng.
Một khoảnh trầm mặc suốt bao năm, thật dài.
Có lẽ đã qua rất nhiều năm… rất nhiều.
Chiếc đồng hồ tích tắc di chuyển chiếc kim thon nhỏ, thời gian không chút quyến luyến mà băng băng về trước. Người chết ra đi, người sống ở lại, chịu tra tấn của đau thương và nhung nhớ. Chúa trời lại một lần nữa mở rộng vòng tay mình, cho bọn hắn thêm cơ hội để lựa chọn.
Sống, hay chết. Pi biết câu trả lời, nhưng hắn không biết đáp án của Jin.
Thằng bạn mà hắn quen suốt mười ba năm nay đã trải qua bảy năm ròng rã trong trằn trọc, trong dày vò, lắm nước mắt, đầy đau thương. Chỉ có hắn và hắn mới biết. Hết một lần rồi lại một lần, hắn chứng kiến tên tri kỷ ấy không hề ý thức mà rơi lệ trước mặt hắn, rồi nụ cười chợt tan biến, cả thân thể cùng tâm hồn đắm chìm trong ký ức. Hắn từ lâu đã biết trong thâm tâm tên ấy không có hắn, không bất kỳ kẻ nào có thể xâm lấn vị trí kia, nơi chỉ một tình yêu say đắm và vĩnh cửu đối với KAZU CHAN.
Hắn đã chết. Hắn còn sống. Ngoại trừ ký ức, không gì để lại.
Pi lẳng lặng ngồi ở đây, chờ đợi một kết quả, cũng giống như Jin đứng ở sân bay năm xưa, nhìn cái tên trên danh sách đăng ký chuyến bay tử thần mà chết lặng.
Hắn nói, “Anh kiểm tra lại giùm tôi được không? Các người lỡ có sai sót gì thì sao.”
“Cô kiểm tra thêm lần nữa giúp tôi được không.”
Hắn nhớ như in nét mặt Jin khi ấy. Một người không dám nhìn thẳng vào bi thương, chấp nhất không thừa nhận, chấp nhất không từ bỏ, chất nhất tin tưởng người kia chưa chết.
Nhưng cuối cùng, người thật sự đã chết.
Có tiếng than khóc của ai đó từ hành lang, là người nhà của Jin. Pi không dám bước qua, không dám để ai nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của hắn giờ phút này.
Đã chờ rất lâu rồi. Hắn dường như nghe đến những tiếng người ồn ào bên ngoài bệnh viện, truyền thông báo chí chen chúc nhau trước cửa, nhất định có cả nước mắt và thương đau của bao người hâm mộ.
Kỳ thật, Pi hiểu được, cái gọi là thống khổ, bi thương chỉ là đấu tranh trong chính nội tâm Jin.
Không quan hệ bất kỳ ai, hay chuyện nào khác.
Nắm chặt trong bàn tay Pi lúc bấy giờ là di động của Jin.
Bảy năm rồi. Không chuyển nhà. Không đổi địa chỉ mail. Thậm chỉ cả những đồ dụng trong nhà cũng luyến tiếc vứt bỏ.
Tâm đem toàn bộ thế giới cách ly, một mình giữa đống hoang tàn. Jin sống ở quá khứ, dù thế nào vẫn không bước ra, mà tới tận giờ phút này, cũng chẳng muốn buông rời.
Chuyện xảy ra đã nhiều năm. Cảnh còn, người mất. Nhưng hắn vẫn cố chấp chôn chân tại một chỗ, thế nào cũng không từ bỏ.
Màn ảnh di dộng chợt lóe lên, có tin nhắn gửi đến. Pi chuẩn bị mở xem thì ánh đèn đỏ của phòng phẫu thật vụt tắt.
Vị bác sĩ với gương mặt mỏi mệt bước ra từ bên trong.
Pi liền đứng bật dậy, bước thật nhanh lại gần, bỏ lại chiếc di động trên ghế.
“Cuộc giải phẫu rất thành công, thứ nhất là vì bệnh nhân được đưa đến kịp lúc, thứ hai…” Bác sĩ hơi dừng lại, đảo mắt một lượt qua mọi người.
“Ý chí sống của bệnh nhân trong suốt ca phẫu thuật rất kiên cường.” Người bác sĩ nở ra một nụ cười mệt mỏi. Pi tròn mắt nhìn hắn, ngỡ ngàng đến không nói thành lời.
Jin, thật sự muốn sống sao? Hắn không thể thuyết phục chính mình tin tưởng phán đoán này, nhưng ánh mắt kiên định của người bác sĩ tuyệt không nói dối.
Mẹ Jin bật khóc, dựa vào người chồng mình, theo sự hướng dẫn của bác sĩ mà bước về phía phòng săn sóc đặc biệt, Reio cùng người vợ trẻ tuổi theo sát đằng sau. Pi bất giác cảm nhận gánh nặng chớp mắt được gỡ bỏ; hắn mệt mỏi ngồi xuống hàng ghế bên hành lang.
Hắn ôm mặt, thân thể không ngừng run rẩy. Dù đã thay quần áo, nhưng cái giá lạnh tựa băng đá của biển cả dường như còn vương vấn trên người hắn.
“Cà phê nóng chứ?” Ai đó đưa một ly cà phê nóng hổi đến trước mặt hắn.
Đôi tay run rẩy vươn ra, đón lấy ly cà phê. Lẳng lặng nhìn làn dung dịch vẫn nhàn tản những đợt khói, nước mắt cứ thế từng giọt một rơi vào trong ly.
“Cảm ơn.”
“Chỉ là ly cà phê thôi mà.”
“Cậu biết ý tôi không phải vậy.”
“Thay vì cảm ơn tôi, vào gặp cậu ta không phải trực tiếp hơn sao?”
“Tôi biết.”
Trầm mặc hồi lâu, Pi mới ngẩng nhìn người đàn ông đang đứng bên mình.
“Tôi chỉ cần chút thời gian để bình tâm, sau đó sẽ nói với tên đó, tao tha thứ cho mày.”
Bởi vì mày còn chưa từ bỏ chính mình, thế nên tao tha thứ cho mày. Đó là lời Yamashita Tomohisa muốn nói với Akanishi Jin.
Không trả lời. Người bác sĩ vừa cứu sống Jin nhẹ nhàng vươn tay, đem đầu Pi tựa vào bờ vai mình. Pi lẳng lặng gối đầu trên đôi vai vững chãi, nhẹ nhàng nhắm hai mắt.
Những lần Pi thất vọng và suy sụp, bác sĩ Ikuta vẫn luôn để hắn dựa vào bờ vai mỏi mệt bởi những ca phẫu thuật dai dẳng. Âm thầm và lặng lẽ.
Chiếc di động được đặt trên ghế, không ai ngó ngàng.
Bức thư màu trắng hiển hiện trên màn ảnh nhỏ, không ngừng phát sáng:
TO JIN
FROM KAZUYA
Một tin nhắn đến muộn bảy năm, không người đón.
Pi mệt chết đi được. Cái loại mệt mỏi ấy dường như đã ẩn mình trong hắn rất nhiều năm rồi. Rốt cuộc ở một khoảnh khắc lơi lả, nó bùng nổ như quả bom đã hẹn giờ từ trước.
Hắn ghét, rất ghét.
Nhưng cuộc đời vẫn dai dẳng như thế và có lý trí của riêng nó.
Hắn vẫn ngồi tại đây, chờ đợi một kết quả.
Akanishi Jin không chết. Thiên đường vẫn cách hắn rất xa, mà trần gian lại càng gần kề. Hắn nghe loáng thoáng bên tai chiếc xe đẩy vội vã trên hành lang bệnh viện, những tiếng ken két đến chói tai. Ánh đèn huỳnh quang trắng lóa xẹt qua một đường khi khe mắt hắn nhắm hờ. Đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, cảm giác đối với ánh sáng ấy cũng khác nhau. Hắn biết cơ thể còn hô hấp bầu không khí của thế giới này, một chút, và lại một chút, dồn dập và mãnh liệt, tựa hồ lồng ngực đang ngày càng trướng lớn, thiếu điều muốn bùng nổ. Hắn không cảm nhận được trái tim đang nhảy đập trong lồng ngực, nhưng mơ hồ nghe thấy có người từ xa gọi tên hắn. Một, rồi hai, dập dình bên tai hắn. Kề cận như thế, như năm xưa ở một lúc nào đó, hắn đã tựa đầu vào ngực người thiếu niên, lắng nghe tiếng đập con tim em.
Hôm ấy, ánh mặt trời rạng rỡ từ ngoài cửa sổ ghé vào gian nhà, ôn nhu thả mình trên chiếc giường êm ả. Kazuya lẳng lặng nằm trong lòng hắn. Hắn cứ thế ngắm nhìn em say ngủ, một nét thật trong sáng và tinh thuần. Sống là quyến luyến, chết là giải thoát, hết thảy đều luôn dày vò thâm tâm hắn. Luôn cảm giác rằng chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi, hắn đã có thể nhìn thấy em. Thế nhưng cơ hội cứ như những hạt cát bé nhỏ mà xuyên qua kẽ tay hắn.
Bảy năm. Hơn hai mươi nghìn ngày đêm.
Mỗi một đêm, bi thương lặng lẽ từ bóng tối bước ra, ngồi khép nép giữa căn phòng, ngắm nhìn hắn mà chảy nước mắt. So với bất cứ điều nào khác, cái gọi là tưởng niệm tàn khốc vô cùng, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, nó cứ vạch trần vết thẹo trong tâm mà dằn xé, mặc máu ứa chảy. Không cách nào khép lại, không cách nào yên bình. Nếu nhanh hơn một chút, khéo hơn một chút, có lẽ ngày xưa đã giữ được Kazuya lại, mà không phải bị ăn năn cùng nhung nhớ dày vò suốt bảy năm ròng rã.
Vẫn không kịp.
Là cuộc đời, hay tình yêu, hết thảy đều thay đổi từ khoảnh khắc ấy.
Hắn còn nhớ rõ nét nhạt nhòa của ánh sáng, đôi mắt mơn trớn, cái đau trong tâm khốn đến muốn ứa nước mắt. Sung sướng khi đắm mình trong ánh nắng dịu nhẹ buổi mai, hạnh phúc khiến sống mũi hắn cay cay, ngọn đèn vụt tắt khi buổi biểu diễn kết thúc, tiếng vỗ tay hoan hô ở lễ trao giải thưởng, đối mặt cả thế giới mà nước mắt lăn dài. Tất cả như một đoạn phim cứ thế quay ngược trong ký ức hắn.
Bốn năm rồi lại bảy năm. Suốt mười một năm đằng đẵng, chưa hề dẫn em đến gặp bàn bè, chưa hề chụp một tấm hình cùng em, không để bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của em trong cuộc đời hắn. Thậm chí, cả nhẫn cũng chưa kịp mua, người đã rời hắn mà đi, vĩnh viễn không trở về. Hối hận, yêu, quyến luyến, hòa quyện vào nhau thật một đá tảng nặng nề chắn trong tim, dù không đụng vào nhưng vẫn đau xiết không thôi.
Tin tưởng chỉ là một trò đùa vô ích. Chính hắn vẫn không muốn thừa nhận em đã chết bấy lâu nay. Mỗi lần bước qua một góc hẻm, hay ngã tư tấp nập người người, hắn luôn tưởng tượng chính mình sẽ thấy em, thấy bóng dáng nhỏ gầy đứng từ phía bên kia đường, miệng nhoẻn cười thật tươi tắn với hắn. Những ngón tay chạm vào ra giường, không tìm thấy gì cả, chỉ nhớ rõ cảm giác mân mê trên chiếc áo sơ-mi ca-rô của Kazuya. Thân thể ở hiện tại, tâm ở quá khứ.
Quyến luyến những người yêu hắn.
Không thể buông tay người hắn yêu.
Ý chí đứng giữa đường ranh hai thế giới, lưỡng lự và chần chừ. Thân ảnh của thời gian như thoắt ẩn thoắt hiện. Thế mà hắn mãi chẳng thấy gương mặt quen thuộc của Kazuya.
Jin bất giác nghĩ, có lẽ Kazuya không ở đây. Đúng vậy, em không ở đây.
Bởi vì hắn đã nghe tiếng em, gần trong gang tấc, dịu dàng mà lặng lẽ.
Em nói, Jin, anh sống thật tốt nhé.
Dòng lệ theo khóe mắt đang nhắm nghiền mà lăn dài.
Hết thảy âm thanh, hết thảy hình ảnh cuối cùng đều trở về một tầng tĩnh lặng.
Một khoảnh trầm mặc suốt bao năm, thật dài.
Có lẽ đã qua rất nhiều năm… rất nhiều.
Chiếc đồng hồ tích tắc di chuyển chiếc kim thon nhỏ, thời gian không chút quyến luyến mà băng băng về trước. Người chết ra đi, người sống ở lại, chịu tra tấn của đau thương và nhung nhớ. Chúa trời lại một lần nữa mở rộng vòng tay mình, cho bọn hắn thêm cơ hội để lựa chọn.
Sống, hay chết. Pi biết câu trả lời, nhưng hắn không biết đáp án của Jin.
Thằng bạn mà hắn quen suốt mười ba năm nay đã trải qua bảy năm ròng rã trong trằn trọc, trong dày vò, lắm nước mắt, đầy đau thương. Chỉ có hắn và hắn mới biết. Hết một lần rồi lại một lần, hắn chứng kiến tên tri kỷ ấy không hề ý thức mà rơi lệ trước mặt hắn, rồi nụ cười chợt tan biến, cả thân thể cùng tâm hồn đắm chìm trong ký ức. Hắn từ lâu đã biết trong thâm tâm tên ấy không có hắn, không bất kỳ kẻ nào có thể xâm lấn vị trí kia, nơi chỉ một tình yêu say đắm và vĩnh cửu đối với KAZU CHAN.
Hắn đã chết. Hắn còn sống. Ngoại trừ ký ức, không gì để lại.
Pi lẳng lặng ngồi ở đây, chờ đợi một kết quả, cũng giống như Jin đứng ở sân bay năm xưa, nhìn cái tên trên danh sách đăng ký chuyến bay tử thần mà chết lặng.
Hắn nói, “Anh kiểm tra lại giùm tôi được không? Các người lỡ có sai sót gì thì sao.”
“Cô kiểm tra thêm lần nữa giúp tôi được không.”
Hắn nhớ như in nét mặt Jin khi ấy. Một người không dám nhìn thẳng vào bi thương, chấp nhất không thừa nhận, chấp nhất không từ bỏ, chất nhất tin tưởng người kia chưa chết.
Nhưng cuối cùng, người thật sự đã chết.
Có tiếng than khóc của ai đó từ hành lang, là người nhà của Jin. Pi không dám bước qua, không dám để ai nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của hắn giờ phút này.
Đã chờ rất lâu rồi. Hắn dường như nghe đến những tiếng người ồn ào bên ngoài bệnh viện, truyền thông báo chí chen chúc nhau trước cửa, nhất định có cả nước mắt và thương đau của bao người hâm mộ.
Kỳ thật, Pi hiểu được, cái gọi là thống khổ, bi thương chỉ là đấu tranh trong chính nội tâm Jin.
Không quan hệ bất kỳ ai, hay chuyện nào khác.
Nắm chặt trong bàn tay Pi lúc bấy giờ là di động của Jin.
Bảy năm rồi. Không chuyển nhà. Không đổi địa chỉ mail. Thậm chỉ cả những đồ dụng trong nhà cũng luyến tiếc vứt bỏ.
Tâm đem toàn bộ thế giới cách ly, một mình giữa đống hoang tàn. Jin sống ở quá khứ, dù thế nào vẫn không bước ra, mà tới tận giờ phút này, cũng chẳng muốn buông rời.
Chuyện xảy ra đã nhiều năm. Cảnh còn, người mất. Nhưng hắn vẫn cố chấp chôn chân tại một chỗ, thế nào cũng không từ bỏ.
Màn ảnh di dộng chợt lóe lên, có tin nhắn gửi đến. Pi chuẩn bị mở xem thì ánh đèn đỏ của phòng phẫu thật vụt tắt.
Vị bác sĩ với gương mặt mỏi mệt bước ra từ bên trong.
Pi liền đứng bật dậy, bước thật nhanh lại gần, bỏ lại chiếc di động trên ghế.
“Cuộc giải phẫu rất thành công, thứ nhất là vì bệnh nhân được đưa đến kịp lúc, thứ hai…” Bác sĩ hơi dừng lại, đảo mắt một lượt qua mọi người.
“Ý chí sống của bệnh nhân trong suốt ca phẫu thuật rất kiên cường.” Người bác sĩ nở ra một nụ cười mệt mỏi. Pi tròn mắt nhìn hắn, ngỡ ngàng đến không nói thành lời.
Jin, thật sự muốn sống sao? Hắn không thể thuyết phục chính mình tin tưởng phán đoán này, nhưng ánh mắt kiên định của người bác sĩ tuyệt không nói dối.
Mẹ Jin bật khóc, dựa vào người chồng mình, theo sự hướng dẫn của bác sĩ mà bước về phía phòng săn sóc đặc biệt, Reio cùng người vợ trẻ tuổi theo sát đằng sau. Pi bất giác cảm nhận gánh nặng chớp mắt được gỡ bỏ; hắn mệt mỏi ngồi xuống hàng ghế bên hành lang.
Hắn ôm mặt, thân thể không ngừng run rẩy. Dù đã thay quần áo, nhưng cái giá lạnh tựa băng đá của biển cả dường như còn vương vấn trên người hắn.
“Cà phê nóng chứ?” Ai đó đưa một ly cà phê nóng hổi đến trước mặt hắn.
Đôi tay run rẩy vươn ra, đón lấy ly cà phê. Lẳng lặng nhìn làn dung dịch vẫn nhàn tản những đợt khói, nước mắt cứ thế từng giọt một rơi vào trong ly.
“Cảm ơn.”
“Chỉ là ly cà phê thôi mà.”
“Cậu biết ý tôi không phải vậy.”
“Thay vì cảm ơn tôi, vào gặp cậu ta không phải trực tiếp hơn sao?”
“Tôi biết.”
Trầm mặc hồi lâu, Pi mới ngẩng nhìn người đàn ông đang đứng bên mình.
“Tôi chỉ cần chút thời gian để bình tâm, sau đó sẽ nói với tên đó, tao tha thứ cho mày.”
Bởi vì mày còn chưa từ bỏ chính mình, thế nên tao tha thứ cho mày. Đó là lời Yamashita Tomohisa muốn nói với Akanishi Jin.
Không trả lời. Người bác sĩ vừa cứu sống Jin nhẹ nhàng vươn tay, đem đầu Pi tựa vào bờ vai mình. Pi lẳng lặng gối đầu trên đôi vai vững chãi, nhẹ nhàng nhắm hai mắt.
Những lần Pi thất vọng và suy sụp, bác sĩ Ikuta vẫn luôn để hắn dựa vào bờ vai mỏi mệt bởi những ca phẫu thuật dai dẳng. Âm thầm và lặng lẽ.
Chiếc di động được đặt trên ghế, không ai ngó ngàng.
Bức thư màu trắng hiển hiện trên màn ảnh nhỏ, không ngừng phát sáng:
TO JIN
FROM KAZUYA
Một tin nhắn đến muộn bảy năm, không người đón.
Tác giả :
FIRST