Thời Gian Vì Em Mà Ngọt Ngào
Chương 14: Hay Là Tôi Cùng Anh Luyện Một Chút
Anh Phong trong miệng Đường Nguyên Nguyên là em họ của cô.
Nam Phong.
Năm trước chú út Nam Hồng An qua đời, Nam Phong theo cô, cùng nhau ở nhà họ Nam.
Nếu nói nhà họ Nam còn ai coi Nam Kiều là người thân thì cũng chỉ có Nam Phong này mà thôi.
Nam Kiều cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, thúc giục.
“Vừa đi vừa nói.”
“Đó là xe của tao, ai bảo mày lái đi!”
Nam Hồng Minh muốn ngăn cản, nhưng Nam Kiều đã dẫn theo Đường Nguyên Nguyên ra cửa.
Đường Nguyên Nguyên đi theo cô lên xe, vẻ mặt lo lắng nói.
“Chị bị bắt vào trại tạm giam, Diệu Thế và nhà họ Nam đều không chịu mời luật sư nộp tiền bảo lãnh cho chị đi ra, trên tay em và anh Phong lại không đủ tiền, cho nên anh ấy… Đã đi luyện quyền với người ta.”
Nam Kiều nhíu mày, đi luyện quyền với người ta, nói dễ nghe là đi luyện quyền, nói thẳng ra chính là đi làm bao cát cho người ta đánh.
Từ nhỏ Nam Phong đã là người giỏi thể thao, lại thêm ông ngoại mở một võ quán, cho nên anh ta học được không ít bản lĩnh.
Chẳng qua từ sau khi đến nhà họ Nam, Nam Kiều cấm không cho anh ta ra tay với người khác.
“Anh Tiết nói, chỉ cần anh Phong luyện quyền với anh ta một tuần, anh ta sẽ trả năm vạn.” Đường Nguyên Nguyên cẩn thận từng li từng tí nói với cô, đôi mắt đỏ ngầu: “Anh Phong muốn bảo lãnh cho chị ra ngoài, cho nên đã đồng ý với yêu cầu của anh ta.”
“Thật đúng là làm liều.”
Nam Kiều nhíu mày, lại đạp chân ga, tăng tốc đi về phía trước.
Tuy đây không phải là em trai của cô, nhưng bây giờ cô đã trở thành Nam Kiều, nói gì thì nói, cô cũng nên giúp đỡ Nam Kiều bảo vệ tốt cho đứa em trai này.
Đường Nguyên Nguyên mở balo của mình ra, lấy một xấp tiền mặt.
“Chỗ này có bốn vạn, anh Phong nói hôm nay sẽ lấy thêm được một vạn nữa, lúc đó sẽ đi thuê luật sư bảo lãnh chị ra ngoài.”
Nam Kiều nhìn thoáng qua, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Bốn vạn tiền này, không biết thằng nhóc kia đã phải chịu bị đánh bao nhiêu để đổi lấy.
Bản thân cô vừa sống lại trên thân xác của Nam Kiều, đối với chuyện của nhà họ Nam, cô không nhớ rõ lắm, vì thế sau khi đi ra, cô không về nhà họ Nam trước.
Ai có thể nghĩ đến Nam Phong lại làm ra chuyện ngu ngốc như thế.
…
Đế Đô, câu lạc bộ quyền anh Đằng Viễn.
Mấy cậu ấm dẫn theo bạn gái xinh đẹp của mình đứng xem Tiết Thiếu Dương luyện quyền.
Đối tượng luyện quyền của anh ta đã bị đánh thê thảm trên lôi đài, gần như không đứng dậy nổi.
Tiết Thiếu Dương từ trên cao nhìn xuống, nhìn Nam Phong bị đánh cho mặt mũi sưng húp, châm chọc nói.
“Nam Phong, không phải cậu chính là quán quân tán thủ ư, đây chính là trình độ của cậu hả?”
Lúc trước anh ta đi tán tỉnh chị của Nam Phong, thằng ranh này đã đánh anh ta một nhát.
Bây giờ chẳng phải là tự mình đưa đến cửa, ngoan ngoãn để cho anh ta đánh à?
Nam Phong giãy dụa muốn đứng lên, nhổ máu trong miệng ra.
“Tiếp tục đi.”
Chỉ cần cắn răng chịu đựng thêm lát nữa là anh ta sẽ có đủ tiền nộp bảo lãnh, đón chị mình ra ngoài.
Thế nhưng mấy ngày luyện quyền cùng Tiết Thiếu Dương đã khiến cho trên người anh ta chồng chất vết thương.
Tuy Tiết Thiếu Dương không phải dân chuyên nghiệp, nhưng trong số những người nghiệp dư, anh ta cũng là người khá nổi bật.
Anh ta luyện quyền cùng Tiết Thiếu Dương, không thể đánh trả, chỉ có thể phòng thủ.
Nói trắng ra chính là bao cát thịt.
Cho nên, Nam Phong vừa mới đứng lên chưa được mấy phút đã bị Tiết Thiếu Dương đánh ngã.
Tiết Thiếu Dương đá Nam Phong đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng châm chọc.
“Cậu muốn lấy một vạn kia cũng đừng như con chó chết, phải luyền quyền với tôi cho thật tốt.”
“Hay là để tôi luyện quyền với anh nhé?”
Giọng nói lanh lảnh mang theo chút khiêu khích bất cần đời.
Tiết Thiếu Dương nhìn về chỗ phát ra giọng nói, lập tức nhìn thấy một cô gái buộc tóc, mặc quần sooc đi tới.
Trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống, thoạt nhìn giống như một học sinh.
Vốn dĩ Nam Phong đang nằm trên mặt đất, nghe được giọng nói quen thuộc, không để ý đến đau đớn trên người, trở mình bò dậy.
“Chị!”
Nam Phong.
Năm trước chú út Nam Hồng An qua đời, Nam Phong theo cô, cùng nhau ở nhà họ Nam.
Nếu nói nhà họ Nam còn ai coi Nam Kiều là người thân thì cũng chỉ có Nam Phong này mà thôi.
Nam Kiều cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, thúc giục.
“Vừa đi vừa nói.”
“Đó là xe của tao, ai bảo mày lái đi!”
Nam Hồng Minh muốn ngăn cản, nhưng Nam Kiều đã dẫn theo Đường Nguyên Nguyên ra cửa.
Đường Nguyên Nguyên đi theo cô lên xe, vẻ mặt lo lắng nói.
“Chị bị bắt vào trại tạm giam, Diệu Thế và nhà họ Nam đều không chịu mời luật sư nộp tiền bảo lãnh cho chị đi ra, trên tay em và anh Phong lại không đủ tiền, cho nên anh ấy… Đã đi luyện quyền với người ta.”
Nam Kiều nhíu mày, đi luyện quyền với người ta, nói dễ nghe là đi luyện quyền, nói thẳng ra chính là đi làm bao cát cho người ta đánh.
Từ nhỏ Nam Phong đã là người giỏi thể thao, lại thêm ông ngoại mở một võ quán, cho nên anh ta học được không ít bản lĩnh.
Chẳng qua từ sau khi đến nhà họ Nam, Nam Kiều cấm không cho anh ta ra tay với người khác.
“Anh Tiết nói, chỉ cần anh Phong luyện quyền với anh ta một tuần, anh ta sẽ trả năm vạn.” Đường Nguyên Nguyên cẩn thận từng li từng tí nói với cô, đôi mắt đỏ ngầu: “Anh Phong muốn bảo lãnh cho chị ra ngoài, cho nên đã đồng ý với yêu cầu của anh ta.”
“Thật đúng là làm liều.”
Nam Kiều nhíu mày, lại đạp chân ga, tăng tốc đi về phía trước.
Tuy đây không phải là em trai của cô, nhưng bây giờ cô đã trở thành Nam Kiều, nói gì thì nói, cô cũng nên giúp đỡ Nam Kiều bảo vệ tốt cho đứa em trai này.
Đường Nguyên Nguyên mở balo của mình ra, lấy một xấp tiền mặt.
“Chỗ này có bốn vạn, anh Phong nói hôm nay sẽ lấy thêm được một vạn nữa, lúc đó sẽ đi thuê luật sư bảo lãnh chị ra ngoài.”
Nam Kiều nhìn thoáng qua, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Bốn vạn tiền này, không biết thằng nhóc kia đã phải chịu bị đánh bao nhiêu để đổi lấy.
Bản thân cô vừa sống lại trên thân xác của Nam Kiều, đối với chuyện của nhà họ Nam, cô không nhớ rõ lắm, vì thế sau khi đi ra, cô không về nhà họ Nam trước.
Ai có thể nghĩ đến Nam Phong lại làm ra chuyện ngu ngốc như thế.
…
Đế Đô, câu lạc bộ quyền anh Đằng Viễn.
Mấy cậu ấm dẫn theo bạn gái xinh đẹp của mình đứng xem Tiết Thiếu Dương luyện quyền.
Đối tượng luyện quyền của anh ta đã bị đánh thê thảm trên lôi đài, gần như không đứng dậy nổi.
Tiết Thiếu Dương từ trên cao nhìn xuống, nhìn Nam Phong bị đánh cho mặt mũi sưng húp, châm chọc nói.
“Nam Phong, không phải cậu chính là quán quân tán thủ ư, đây chính là trình độ của cậu hả?”
Lúc trước anh ta đi tán tỉnh chị của Nam Phong, thằng ranh này đã đánh anh ta một nhát.
Bây giờ chẳng phải là tự mình đưa đến cửa, ngoan ngoãn để cho anh ta đánh à?
Nam Phong giãy dụa muốn đứng lên, nhổ máu trong miệng ra.
“Tiếp tục đi.”
Chỉ cần cắn răng chịu đựng thêm lát nữa là anh ta sẽ có đủ tiền nộp bảo lãnh, đón chị mình ra ngoài.
Thế nhưng mấy ngày luyện quyền cùng Tiết Thiếu Dương đã khiến cho trên người anh ta chồng chất vết thương.
Tuy Tiết Thiếu Dương không phải dân chuyên nghiệp, nhưng trong số những người nghiệp dư, anh ta cũng là người khá nổi bật.
Anh ta luyện quyền cùng Tiết Thiếu Dương, không thể đánh trả, chỉ có thể phòng thủ.
Nói trắng ra chính là bao cát thịt.
Cho nên, Nam Phong vừa mới đứng lên chưa được mấy phút đã bị Tiết Thiếu Dương đánh ngã.
Tiết Thiếu Dương đá Nam Phong đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng châm chọc.
“Cậu muốn lấy một vạn kia cũng đừng như con chó chết, phải luyền quyền với tôi cho thật tốt.”
“Hay là để tôi luyện quyền với anh nhé?”
Giọng nói lanh lảnh mang theo chút khiêu khích bất cần đời.
Tiết Thiếu Dương nhìn về chỗ phát ra giọng nói, lập tức nhìn thấy một cô gái buộc tóc, mặc quần sooc đi tới.
Trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống, thoạt nhìn giống như một học sinh.
Vốn dĩ Nam Phong đang nằm trên mặt đất, nghe được giọng nói quen thuộc, không để ý đến đau đớn trên người, trở mình bò dậy.
“Chị!”
Tác giả :
Hạ Lan Ương Ương