Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em
Chương 16
“Nhiệm vụ thật sự của em là giúp tôi tạo ra cây cung này.”
Sau khi nghe Lệ Trí Thành nói câu đó, tâm trạng của Lâm Thiển sôi sục. Nhưng dù xúc động, lý trí của cô vẫn tỉnh táo, chưa đến mức bị khuất phục một cách triệt để bởi người đàn ông khiến cô ngưỡng mộ, và bởi tham vọng của anh.
“Nhưng…” Cô cất giọng nghi hoặc: “Anh xác định là bây giờ ư?”
“Ừ, em có nghi vấn gì sao?” Lệ Trí Thành quan sát Lâm Thiển ở cự ly gần, giọng nói trầm thấp tựa hồ ngay bên tai cô.
Vành tai Lâm Thiển hơi ngưa ngứa.
“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.” Cô ngoảnh đầu về phía anh: “Tuy nói Tân Bảo Thụy chiếm lĩnh phần lớn thị trường vốn thuộc về chúng ta, nhưng hiện tại, nhãn hiệu Vinda mới tạo được chỗ đứng. Vừa giao chiến với Tư Mỹ Kỳ xong lại lập tức đối phó công ty đầu ngành Tân Bảo Thụy, có phải…” quá ngông cuồng, quá hống hách?
Nóng vội? Đúng rồi, chính là từ này.
“Có phải hơi nóng vội không?” Lâm Thiển chọn từ ngữ uyển chuyển hơn.
Lời nói này cũng có lý, tuy Lệ Trí Thành là bậc kỳ tài nhưng cô cho rằng, anh cần thận trọng một chút.
Lệ Trí Thành im lặng vài giây mới lên tiếng: “Em nghĩ, tôi là người hiếu chiến sao?”
Lâm Thiển: “… Anh không phải à?”
Hai người cách rất gần. Anh cúi đầu, cô ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau. Rõ ràng đang thảo luận đề tài kinh doanh nghiêm túc, vậy mà tư thế của hai người hết sức mờ ám.
“Không phải.” Lệ Trí Thành đột nhiên cúi thấp, hôn phớt lên má Lâm Thiển rồi rời đi ngay.
Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch, thình thịch.
Sau nụ hôn, anh yên lặng nhìn cô chăm chú. Lâm Thiển ngoảnh đầu sang một bên, né tránh ánh mắt anh.
Lâm Mạc Thần chẳng nói Lệ Trí Thành sẽ không quấy nhiễu cô trong thời gian này hay sao?
Lẽ nào cô hiểu sai ý anh trai? Dù sao Lâm Mạc Thần cũng là người đàn ông trưởng thành, nên từ “quấy nhiễu” là ám chỉ sự đụng chạm thân mật ở mức độ cao hơn?
Lệ Trí Thành cất giọng bình thản, giống như nụ hôn vừa rồi là hành động hết sức tự nhiên, không cần lời giải thích: “Có một điểm em nói không đúng. Nhãn hiệu Vinda không phải an toàn tuyệt đối. Tư Mỹ Kỳ không có khả năng tạo ra một nhãn hiệu đối kháng, nhưng Tân Bảo Thụy hoàn toàn có thể.”
Lâm Thiển lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
Lệ Trí Thành tiếp tục lên tiếng: “Muộn nhất là nửa năm sau, bọn họ có thể tạo ra một nhãn hiệu mới không liên quan đến Tân Bảo Thụy. Bọn họ thậm chí chấp nhận lợi nhuận bằng không hoặc con số âm để tiến hành phong tỏa tiêu diệt Vinda.”
Lâm Thiển giật mình. Đúng vậy, tập đoàn Chúc thị đứng sau Tân Bảo Thụy dính đến nhiều lĩnh vực như bất động sản, tài chính, chế tạo, có thực lực hùng hậu. Bọn họ thường xem xét toàn cục, dù một nhãn hiệu bị lỗ, nhưng có thể tiêu diệt Ái Đạt, đồng thời chiếm lĩnh thị trường mới này, về lâu dài vẫn kiếm được nhiều tiền. Người khác không đủ thủ đoạn và thực lực, nhưng tên cáo già xảo quyệt như Ninh Duy Khải hoàn toàn có khả năng đó.
Vì vậy chúng ta phải “tiêu diệt” bọn họ…” Lệ Trí Thành nói nhỏ: “Trước khi họ ra tay.”
***
Công ty con rất phát triển của Ái Đạt trong thời gian gần đây quyết định thành lập bộ phận Thị trường. Thông tin có vẻ bình thường này nhanh chóng truyền đến tai Trần Tranh cũng như Ninh Duy Khải.
Phản ứng của Trần Tranh là cười nhạt một tiếng. Cạnh tranh gay gắt, kẻ sống người chết là quy luật bất biến của thị trường. Trước đó Lệ Trí Thành giăng bẫy để anh ta nhảy vào, nhưng thị trường không phải dựa vào quỷ kế nhất thời là có thể phân cao thấp, mà phải dựa vào thực lực thật sự.
Đây cũng là sở trường của Tư Mỹ Kỳ trong bao năm qua.
Nghe nói gần đây Tiết Minh Đào thường đưa cấp dưới đi thị sát các cửa hàng, thậm chí cử người theo dõi động thái của đối thủ, dường như muốn tiến hành cuộc chiến quy mô lớn với Tư Mỹ Kỳ.
Rất tốt, các anh hãy đợi đấy.
Thật ra Trần Tranh không hề ý thức, anh ta đã coi Tiết Minh Đào trở thành đối thủ trực tiếp của mình một cách tự nhiên. Anh ta càng không nhận ra, Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đã chẳng thèm để anh ta vào mắt.
Trong phòng làm việc của CEO Tân Bảo Thụy lại là một cảnh tượng khác.
Người trợ lý Nguyên Tuấn đẩy báo cáo đến trước mặt Ninh Duy Khải: “Gần đây Tư Mỹ Kỳ và Ái Đạt cạnh tranh gay gắt. Ái Đạt thậm chí thành lập bộ phận chuyên để đối phó Tư Mỹ Kỳ. Đây là danh sách nhân viên của bộ phận đó.”
Ninh Duy Khải xem qua, mỉm cười: “Nguyên Tuấn à, cậu nói thử xem, việc chúng ta chuẩn bị thành lập nhãn hiệu mới để đánh Vinda, tên bộ đội giả heo ăn thịt hổ đó có đoán ra không?”
Nguyên Tuấn hơi ngẩn người. Từ khi Vinda tách riêng Ninh Duy Khải thường dùng từ “giả heo để ăn thịt hổ” ám chỉ Lệ Trí Thành, nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong ngành.
“Có thể.” Anh ta đáp.
Ninh Duy Khải gật đầu: “Vì vậy chắc chắn hắn ta phải có biện pháp đối phó, còn điều “ái tướng” Lâm Thiển đi thành lập bộ phận Thị trường… Hừ, giả tạo thật đấy, hắn ta làm việc nhất định có ý đồ đằng sau, chắc chắn tính kế với tôi ở đâu đó.”
Nguyên Tuấn cười: “Tính kế với anh cũng không phải chuyện dễ dàng. Có điều, chúng ta không thể để đối phương đạt được ý đồ. Ninh tổng, có cần tăng thêm áp lực trên thị trường để thăm dò thực lực của họ?”
Ninh Duy Khải ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Không cần thiết, cứ bình tĩnh quan sát tình hình rồi tính sau.”
Anh ta ngước nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cất giọng thản nhiên: “Cậu thử nghĩ xem, voi đánh nhau với cừu non, liệu voi có nên đuổi theo cừu non hay không? Không biết chừng sẽ rơi vào bẫy ấy chứ. Voi đương nhiên nên đợi cừu non chủ động đâm vào chân mình rồi giẫm một phát trừ diệt đối phương.”
***
Ngày thứ Bảy, thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ. Lâm Thiển đang tập thể dực trong phòng, di động đột nhiên đổ chuông.
Là Lệ Trí Thành, anh nói ngắn gọn: “Tôi đang ở dưới nhà.”
Hả? Lâm Thiển cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, quả nhiên nhìn thấy Lệ Trí Thành đang đứng tựa vào xe của anh, ngẩng đầu nhìn về phía nhà cô.
“Xuống đi, tôi sẽ đưa em đi tìm “cây cung dài”.”
Thời tiết vẫn còn giá lạnh, cửa kính ô tô nhanh chóng phủ lớp hơi nước mỏng.
Hôm nay Lệ Trí Thành mặc bộ đồ như lúc ở Mỹ, chỉ có điều áo thun bên trong thay bằng màu trắng. Khí chất nghiêm nghị của người lính giảm đi mấy phần, trông anh lúc này giống một thanh niên trẻ trung.
Rất nhiều người phụ nữ thích ngắm tay của đàn ông, Lâm Thiển cũng không ngoại lệ. Hai bàn tay đang đặt trên vô lăng có nước da sẫm hơn gương mặt anh một chút, ngón tay dài cân đối, đầy sức mạnh cũng rất đàn ông. Nhìn kỹ mới thấy, mu bàn tay anh xuất hiện mấy vết sẹo mờ mờ.
Hiện tại, đôi bàn tay này không phải cầm súng hay hành trang bộ đội mà là giang sơn của doanh nghiệp.
Còn nữa… có lẽ trong tương lai, bàn tay đó sẽ nắm chặt tay cô.
Lâm Thiển thầm quan sát một lúc mới quay đầu hỏi Lệ Trí Thành: “Không phải cùng một kiểu áo trong, anh mua mấy cái có màu sắc khác nhau đấy chứ?”
Lệ Trí Thành đánh tay lái, rẽ sang một bên: “Ừ, tôi có mấy cái.”
Lâm Thiển không còn gì để nói. Cô từng nghe qua, một số đàn ông mua một lúc cả chục bộ quần áo mình thích để giảm bớt phiền hà. Anh là quân nhân có tác phong gọn gàng dứt khoát, làm vậy cũng chẳng có gì lạ thường.
“Em không thích sao?” Lệ Trí Thành đột nhiên hỏi.
Chỉ bốn từ đơn giản nhưng khiến ngọn cỏ trong lòng cô như đón cơn gió thoảng qua.
Ngữ khí này… rõ ràng là hỏi bạn gái.
“Không, tôi chỉ cảm thấy thú vị.” Cô thật thà trả lời.
Anh vẫn dõi mắt về phía trước, cất giọng bình thản: “Từ trước đến nay, tôi chẳng có người phụ nữ nào quan tâm đến những chuyện này.”
Lâm Thiển: “… Ừm”, lập tức ngoảnh đầu ngắm đường phố.
Sau khi chấp nhận cùng anh “từ từ phát triển”, cô luôn rơi vào bầu không khí mờ ám như lúc này.
Không khí mờ ám một khi nảy sinh, sẽ luôn tồn tại ở khắp mọi nơi mọi lúc. Một lời nói cử chỉ cũng mờ ám, một ánh mắt hay tư thế gần kề cũng rất mờ ám.
Cảm giác này rất ngọt ngào và dễ chịu, tựa như dòng suối chảy vào lòng bạn, từ từ nhấn chìm bạn.
Có phải tình cảm thích hợp như vậy sẽ khiến đàn ông càng đàn ông hơn, phụ nữ càng giống phụ nữ hơn, nên hai bên càng bị đối phương thu hút?
Ngoài ra, nụ hôn “chuồn chuồn đạp nước” rơi trên mặt cô mấy hôm trước có phải là một giây phút không thể kìm nén tình cảm của người đàn ông này?
***
Lệ Trí Thành đưa Lâm Thiển đi phố Xuân Đô. Nơi đây có trung tâm thương mái lớn nhất thành phố Lâm, quầy hàng của Ái Đạt, Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ trong trung tâm thương mại cũng có quy mô lớn nhất, đầy đủ sản phẩm nhất cả nước.
Trước khi xuống xe, Lệ Trí Thành lấy ra hai cái mũ lưỡi trai, anh tự đội một cái, cái còn lại đội lên đầu Lâm Thiển. Lâm Thiển hiểu ý anh, bọn họ đi tìm hiểu thị trường, đương nhiên phải âm thầm lặng lẽ. Thế là cô cũng bắt chước Lệ Trí Thành, kéo vành mũ xuống thấp, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Được rồi.”
Bởi vì vành mũ quá thấp, cô không nhìn rõ gương mặt, mà chỉ thấy cằm anh.
Giọng nói của Lệ Trí Thành vang lên ở trên đầu cô: “Em có chắc chắn nhìn thấy đường không đấy?”
Lâm Thiển giơ tay kéo vành mũ lên cao một chút. Ở giây tiếp theo, cô chạm phải ánh mắt bình tĩnh và sâu thẳm của Lệ Trí Thành. Tim Lâm Thiển đột nhiên đập loạn một nhịp. Ở thời khắc đó, cô hình như ý thức ra điều gì, điều mà từ trước đến nay bởi thân phận của anh, tâm tư thâm sâu của anh nên cô bỏ qua.
Im lặng nhìn Lâm Thiển một lúc, Lệ Trí Thành nói nhỏ: “Chiếc mũ này có từ thời tôi học cấp ba, xem ra rất thích hợp với em.”
Một câu nói bình thường, nhưng khiến trái tim bé nhỏ của cô lại rung động. Bởi vì rõ ràng chỉ đội cái mũ cũ của anh chứ chẳng làm gì, nhưng cô có cảm giác hai người vô cùng thân mật.
Hôm nay là Rằm tháng Giêng, trung tâm thương mại tổ chức hoạt động khuyến mãi lớn. Cả tòa nhà toàn người là người, vô cùng náo nhiệt.
Lệ Trí Thành đưa Lâm Thiển đi thang máy lên tầng trên cùng. Bởi vì thang máy chật cứng người nên anh khoác vai cô, ôm cô vào lòng một cách tự nhiên. Lâm Thiển không thể không thừa nhận, cảm giác này rất dễ chịu. Thậm chí cô còn nghĩ tới một vấn đề, kể từ sau cuộc tình ngắn ngủi như trò hề với Ninh Duy Khải thời đại học, bao nhiêu năm qua, mỗi lần tới trung tâm thương mại, cô đều đi một mình hoặc với bạn gái, chứng kiến vô số đôi tình nhân ngọt ngào lãng mạn.
Lúc đó Lâm Thiển chẳng cảm thấy điều gì, dù chen chúc giữa đám đông, bị mọi người xô đi đẩy lại, cô vẫn đứng vững. Nhưng bây giờ, dựa vào khả năng quan sát nhạy bén, cô phát hiện, khi bên cạnh có người bảo vệ, đám đông cũng không ra sức chên lấn cô như trước. Dù có người chen vào, cũng bị Lệ Trí Thành nhanh chóng ngăn lại. Người đó quay đầu, nhìn thấy là đôi tình nhân nên không tiếp tục lùi lại phía sau, thậm chí dịch ra xa một chút, giống như cố gắng tránh mạo phạm đến thân thể bạn gái của người khác.
Lâm Thiển nghĩ, chắc đây là phản ứng tâm lý bình thường của con người. Nhưng phản ứng này mang lại cảm giác ấm lòng và hạnh phúc cho phụ nữ hơn cả tiền bạc và quyền lực. Bất giác cô nhướng mày liếc gương mặt nghiêng của anh.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài là khu vực bán đồ dã ngoại sáng trưng. Lúc này, Lệ Trí Thành cũng rời tay khỏi vai cô. Hai người trao đổi ánh mắt, Lâm Thiển hỏi nhỏ: “Lẽ nào… anh định làm sản phẩm dã ngoại?”
Lệ Trí Thành không trả lời, dõi mắt về phía trước: “Chúng ta đi xem đã.”
Lâm Thiển gật đầu, lặng lẽ đi bên anh, thăm quan từng gian hàng một. Đầu tiên, bọn họ dừng chân ở khu vực nhãn hiệu nổi tiếng của nước ngoài. Hôm nay các gian hàng cũng khuyến mãi, nhưng chỉ giảm giá 10 đến 20%, rất ít sản phẩm giảm tới 50%. Tuy nhiên, khu vực này cũng thu hút không ít người tiêu dùng
Gian hàng thu hút đông khách nhất, lượng tiêu thụ tốt nhất vẫn là nhãn hiệu “Viễn Đồ”[1] của Tân Bảo Thụy. Nhắc đến mới thấy, Tân Bảo Thụy phát triển như ngày hôm nay, quả thật có nhiều điểm đáng khâm phục. Lấy ví dụ lĩnh vực sản phẩm dã ngoại, trong nước chỉ bọn họ có quy mô lớn nhất. Tân Bảo Thụy không những tài trợ cho đội tuyển leo núi quốc gia, còn mời ngôi sao thể thao, danh nhân trong ngành thương mại làm người đại diện phát ngôn. Giá cả tuy không thấp, nhưng so với các nhãn hiệu quốc tế, “Viễn Đồ” cũng không đến nỗi quá tầm tay của người dân.
[1] Hành trình xa xôi.
Lúc này, gian hàng của bọn họ đang có khuyến mãi lớn vài mẫu giày thể thao và ba lô du lịch. Khách hàng gần như tranh nhau mua, trong đó có người già, trung niên, thanh niên và cả các bà mẹ dắt theo con nhỏ, chứng tỏ tầng lớp khách hàng độ tuổi nào cũng có. Ngoài ra, bởi vì sản phẩm chủ lực của Tân Bảo Thụy là túi xách nên ba lô du lịch bán chạy nhất.
Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đứng bên ngoài, quan sát tình hình náo nhiệt ở trong gian hàng.
“Em còn nhớ bài báo trên tờ tạp chí đợt trước tôi đưa cho không?” Anh hỏi nhỏ.
Lâm Thiển ngẫm nghĩ vài giây, đáp: “Tôi vẫn nhớ”. Đó là bài viết bình chọn mười sản phẩm túi xách xuất sắc nhất năm 2013.
Vị trí đầu là một sản phẩm túi xách thông thường của Tân Bảo Thụy.
Xếp thứ hai là một mẫu tí xách dã ngoại của Tân Bảo Thụy, chính là ba lô du lịch đang bán chạy nhất ở gian hàng.
Tuy đó chỉ là đánh giá sản phẩm riêng lẻ nhưng cũng có thể phản ánh xu thế của thị trường. Trong lĩnh vực túi xách thông thường, Tân Bảo Thụy một tay che trời. Còn trong lĩnh vực túi xách dã ngoại, họ cũng một mình một đường.
“Ừ”. Lệ Trí Thành đáp khẽ: “Chúng ta sẽ sử dụng một mũi tên trúng hai đích, một lần tiêu diệt cả hai sản phẩm chủ lực của Tân Bảo Thụy.”
Lâm Thiển sửng sốt. Cô nhìn vào mắt anh, chỉ bắt gặp một màu đen không thấy đáy.
“Chúng ta phải làm thế nào?” Lâm Thiển bất giác cất cao giọng.
Lệ Trí Thành không trả lời, ra hiệu cô đi theo anh. Tới góc hành lang vắng vẻ, anh dừng bước, dõi mắt về cửa hàng Tân Bảo Thụy cách đó không xa, đồng thời hỏi Lâm Thiển: “Người tiêu dùng có đặc điểm gì?”
Lâm Thiển cũng thuận theo ánh mắt anh, nhanh chóng trả lời: “Tuy chẳng biết phải nói sao nhưng người mua sản phẩm dã ngoại hàng trong nước, phần lớn là người dân bình thường, chứ không phải người có nhu cầu đi dã ngoại thật sự.”
Lệ Trí Thành im lặng nhìn cô.
Lâm Thiển: “… Tôi nói không đúng à?”
“Không.” Lệ Trí Thành lên tiếng: “Đây cũng là điều tôi đang nghĩ.”
Lâm Thiển rất phấn khởi. Quả thật là vậy, những người có nhu cầu dã ngoại thật sự thường chọn các nhãn hiệu quốc tế, ngay cả cô và Lệ Trí Thành cũng không ngoại lệ. Sản phẩm của Tân Bảo Thụy tuy bán rất chạy nhưng khách hàng chủ yếu vẫn là người tiêu dùng bình thường, hoặc số ít người có nhu cầu dã ngoại nhưng không có điều kiện mua sản phẩm của người nước ngoài.
Những khách hàng mua sản phẩm này có lẽ cả đời không một lần tham gia hoạt động dã ngoại, nhưng họ vẫn lựa chọn bởi tính năng của nó tốt hơn loại túi xách thông thường, đặc biệt là độ bền. Hơn nữa, sản phẩm dã ngoại cũng rất thời trang.
“Đối tượng khách hàng của dòng túi xách thông thường là ai?” Lệ Trí Thành hỏi tiếp.
Lâm Thiển: “… Đều là người tiêu dùng bình thường.”
Anh hỏi hai vấn đề này làm gì nhỉ?
Hiện tượng đối tượng khách hàng của hai dòng sản phẩm trùng hợp có liên quan gì đến việc bọn họ tạo “cây cung dài”?
Khoan đã… trước đó anh nhắc tới câu “một mũi tên trúng hai đích”?
Đúng lúc này, Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp bên tai Lâm Thiển: “Chúng ta cần tạo một “cây cung” có tính năng ưu việt cơ bản của sản phẩm dã ngoại, nhưng có mức giá tương đương túi xách bậc trung thông thường. Sản phẩm này có ngoại hình hoàn hảo, chất lượng và giá cả phải đạt tới mức đứng đầu thị trường. Nhãn hiệu được đăng ký bản quyền ở nước ngoài, đối tượng khách hàng là người dân thành phố.”
Chỉ mấy câu nói ngắn gọn nhưng khiến nhịp tim trong lồng ngực Lâm Thiển tăng tốc.
Từ trước đến nay, tôn chỉ và thói quen của các doanh nghiệp sản xuất túi xách là phân loại sản phẩm trước, sau đó tập trung vào từng sản phẩm riêng biệt, cuối cùng đổ tiền xây dựng thương hiệu.
Ví dụ về sản phẩm ba lô túi xách du lịch, các doanh nghiệp sẽ cố gắng làm thật chuyên nghiệp, nâng cao công nghệ, ra sức cạnh tranh với nhãn hiệu quốc tế, nhưng kết quả vẫn không như mong muốn.
Còn dòng túi xách thông thường không ngừng đưa ra mẫu mã mới, kiểu dáng đa dạng phong phú, chất lượng thỏa mãn cuộc sống thường ngày là ổn. Hai dòng sản phẩm này có sự phân biệt rõ ràng.
Thật ra cũng có doanh nghiệp từng đưa tính năng của sản phẩm dã ngoại vào túi xách thông thường, nhưng cũng chỉ dừng ở bước thử nghiệm qua loa chứ không đi sâu như Lệ Trí Thành nói. Bởi vì mọi người đều cho rằng, đối với sản phẩm dã ngoại, đa phần người dân Trung Quốc chỉ cảm thấy mới lạ, nhu cầu thị trường không lớn lắm.
Vậy mà Lệ Trí Thành lại mạnh dạn đưa ra ý tưởng đó. Anh hoàn toàn không nghĩ đến việc “tập trung đầu tư vào sản phẩm, nâng cao sức cạnh tranh của doanh nghiệp”, cũng không có ý định bỏ nhiều tiền vào việc xây dựng thương hiệu.
Anh cũng chẳng thèm tuân theo thói quen vốn có của người tiêu dùng. Dù khả năng chi tiêu của người dân thành phố ngày một tăng cao, nhưng liệu có bao nhiêu người cho rằng túi xách thông thường nên có chức năng dã ngoại? Thế nhưng anh lại đưa ra ý tưởng về một sản phẩm mới mà thị trường hầu như không có. Sản phẩm này có thể gọi là… “túi xách đa chức năng thành thị”?
Nếu xúc tiến đưa ra sản phẩm này, có nghĩa Ái Đạt sẽ dẫn dắt nhu cầu người tiêu dùng, khai thác nhu cầu tiềm tàng của bọn họ, chứ không phải đuổi theo người tiêu dùng như trước.
Nhưng có một vấn đề thiết thực được đặt ra. Như anh từng nói, một sản phẩm không thấm nước, bền và nhẹ, thời trang, giá cả phải chăng, định vị là túi xách thông thường… liệu người tiêu dùng có chấp nhận? Có nhiều khách hàng chịu bỏ tiền mua? Có thể thu hút đối tượng khách hàng của hai sản phẩm Tân Bảo Thụy hay không?
Lâm Thiển không thể tưởng tượng đến lúc đó thị trường sẽ ra sao. Sản phẩm của Ái Đạt sẽ “chết yểu”, hoặc có khả năng… thành danh sau một đêm, trở thành hiện tượng trên thị trường?
Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành, cất giọng hơi khàn khàn: “Boss”.
Vào thời khắc này, cô lại gọi anh là “Boss” như trước, chứ không phải xưng hô khác.
“Boss, ý tưởng này rất tuyệt, nhưng độ mạo hiểm cũng lớn.” Cô hỏi: “Anh có biết làm ra sản phẩm túi xách hoàn hảo như vậy khó đến mức nào không?”
Lệ Trí Thành cúi đầu ngắm gương mặt ửng đỏ của cô: “Ừ, rất khó, khó như lên trời.”
Hai người yên lặng một lúc, anh lại mở miệng: “Vì vậy chúng ta có làm không?”
Lâm Thiển cảm thấy toàn bộ máu trong người dồn lên đỉnh đầu.
“Làm.”
Cô không hoang mang cũng không do dự. Dù con đường phía trước còn nhiều gian nan vất vả, nhưng lòng anh đã quyết, cô còn có thể nói gì?
Cúi đầu vượt qua muôn vàn thử thách, ngẩng đầu “giương cung xạ điêu”.
***
Lâm Thiển và Lệ Trí Thành giải quyết bữa trưa nhanh gọn trong trung tâm thương mại.
Sản phẩm túi xách da dành cho nam giới và phụ nữ đều nằm ở khu vực bán giày dép, đồ da, hai người đã mất công đến đây, nhân tiện đi thăm quan một vòng. Vừa xuống thang cuốn, Lâm Thiển chợt nhìn thấy quầy bán đồ uống bên trái cửa ra vào. Vừa rồi ăn cơm vội vàng, bây giờ cô hơi khô miệng.
Nhìn sang bên phải thấy biển đề nhà vệ sinh, Lâm Thiển nói với Lệ Trí Thành: “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Lệ Trí Thành gật đầu: “Em muốn uống gì, để tôi đi mua?”
Lâm Thiển: “Hả?”
Anh hất cằm về phía quầy nước.
“Trà chanh quýt vàng”. Khóe miệng cô bất giác cong lên: “Cảm ơn anh”. Bụng bảo dạ: Anh cũng tinh ý đấy chứ.
Hai người tạm thời tách ra ở lối xuống thang cuốn. Vừa đi vài bước, Lâm Thiển đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, vừa rồi Lệ Trí Thành hỏi cô “Em muốn uống gì?” chứ không phải “Em có muốn uống chút gì không?”
Sao anh biết cô “muốn uống”? có phải anh luôn để ý đến vẻ mặt và ánh mắt của cô?
Lâm Thiển quay đầu, chỉ thấy Lệ Trí Thành đang đứng xếp hàng sau hơn mười người để chờ mua đồ uống. Cô nghĩ chắc anh chưa từng mua mấy thứ này, bởi anh đang ngẩng đầu xem xét bảng giá treo trên quầy, thần sắc rất tập trung.
Lâm Thiển lặng lẽ ngắm anh một lúc rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.
Đứng trước bồn rửa tay, Lâm Thiển cởi mũ, rủa mặt. Ngẩng đầu nhìn gương mặt ướt rượt trong gương, tâm trạng của cô mới bình tĩnh một chút.
Thảo nào hồi ở Mỹ, Lệ Trí Thành nói với cô “sắp phát động cuộc chiến”. Đây đâu chỉ đơn giản là cuộc chiến, mà khiến cả thị trường đảo lộn cũng không biết chừng.
Trầm ngâm một lúc, Lâm Thiển lại đội mũ, chỉnh lại mái tóc mới đi khỏi nhà vệ sinh.
Bên ngoài nhà vệ sinh là một hành lang dài. Đi hết hành lang mới tới cửa vào khu trung tâm thương mại náo nhiệt. Lâm Thiển vừa cúi đầu bước đi, vừa ngẫm nghĩ những lời Lệ Trí Thành đề cập. Đằng sau vang lên tiếng bước chân đi theo, cô cũng không để ý.
Đến cửa vào trung tâm thương mại, Lâm Thiển ngẩng đầu, phát hiện có hai người đàn ông mặc comple đứng một bên, dường như đang đợi ai đó.
Lâm Thiển cảm thấy bọn họ hơi quen mắt, hình như vừa gặp ở gian hàng của đối thủ cạnh tranh, không biết là Tân Bảo Thụy hay Tư Mỹ Kỳ. Cô lại đưa mắt quan sát bọn họ, kết quả sau lưng vang lên âm thanh lạnh nhạt: “Nhìn gì vậy?”
Giọng nói này vô cùng quen thuộc với Lâm Thiển, thoáng chốc trong lòng bốc lên một ngọn lửa nhưng lập tức lại bị cô đè nén.
Lâm Thiển quay người, mỉm cười với người đàn ông: “Trần tổng, trùng hợp quá, đi vệ sinh cũng có thể gặp anh.”
Mặc dù hết sức lý trí nhưng lời nói của cô tỏ vẻ chế giễu rõ ràng. Lâm Thiển liềm thầm tự kiểm điểm bản thân.
Đối diện Lâm Thiển, tâm trạng của Trần Tranh hết sức phức tạp. Nỗi chán ghét, không cam lòng, buồn bực vì cầu mà không được và lòng tự ái bị tổn thương… dội về cùng một lúc, cuối cùng biến thành sát khí. Trần Tranh không cảm thấy bản thân còn hứng thú với người phụ nữ này, nhưng là con trai của nhà doanh nghiệp xuất thân từ nông dân, anh ta cũng như bố mình, thường có thù tất báo, ăn miếng trả miếng. Đối diện với người khiến bản thân khó chịu, đương nhiên anh ta cũng sẽ khiến cô không thoải mái. Hù dọa cũng được, bới móc cũng được, tóm lại hôm nay gặp mặt, Lâm Thiển đừng mơ có thể dễ dàng bỏ đi.
Trần Tranh nháy mắt với hai cấp dưới, ra hiệu bọn họ đứng yên một chỗ. Sau đó, anh ta nửa cười nửa không nhìn Lâm Thiển: “Mặt em còn đau không? Để tôi xem nào.”
Lâm Thiển im lặng quay người bỏ đi.
Ai ngờ mới đi hai bước, Trần Tranh lại sán đến, thậm chí khoảng cách càng gần hơn. Phía trước là mấy quầy đồ da nhãn hiệu quốc tế, đèn đóm sáng trưng, dòng người tấp nập. Lâm Thiển bước vội vàng, đâm phải một khách hàng từ trong quầy đi ra. Trần Tranh thuận thế kéo cô sang một chỗ vắng người qua lại, đồng thời lên tiếng: “Em đi nhanh thế làm gì? Sợ tôi ăn thịt em à? Không lẽ cho em một cái tát nữa hay sao?”
Cuối cùng Lâm Thiển cũng không nhịn nổi, quay đầu hét lên với anh ta: “Trần Tranh, anh là đồ khốn, anh không phải đàn ông.”
Trần Tranh biến sắc, ánh mắt tối sầm.
Bộ dạng của Trần Tranh tương đối hung dữ nhưng Lâm Thiển không sợ hãi, chỉ lạnh lùng lườm anh ta một cái. Nghĩ đến Lệ Trí Thành đang đi mua đồ uống, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ này. Nhưng Trần Tranh đã đứng chặn lối đi, thế là hai người mắt to trừng mắt bé, không ai nhường ai.
Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, như thể một đám người đang đi về bên này. Lâm Thiển không quay đầu, Trần Tranh ở phía đối diện ngẩng lên, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Sau đó, Lâm Thiển nghe thấy một giọng đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lại từ sau lưng vọng tới: “Đây chẳng phải là Trần tổng của Tư Mỹ Kỳ hay sao? Trùng hợp quá, anh cũng đi thị sát à?” Người đàn ông lại nói với những người đi cùng: “Tôi đã bảo hôm nay là ngày lành mà, các anh xem đi, không chỉ gian hàng của chúng ta lập kỷ lục tiêu thụ mới, mà còn gặp nguời bạn tốt.”
Lâm Thiển hóa đá tại chỗ.
Tuy hôm nay là cuối tuần, lại là Rằm tháng Giêng, sếp tổng của các doanh nghiệ chọn thời điểm này đi thị sát cũng là điều bình thường. Nhưng trung tâm thương mại lớn như vậy, việc Lâm Thiển tình cờ chạm mặt một lúc hai người đàn ông thì đúng là xui xẻo. Bởi chủ nhân của giọng nói mang đầy ý cười, còn thân mật kêu đối thủ cạnh tranh là “bạn tốt” chính là Ninh Duy Khải.
Bây giờ, Lâm Thiển cũng chẳng cần thiết chào hỏi Ninh Duy Khải. Cô lặng lẽ đứng sang một bên, âm thầm quan sát anh ta. Ninh Duy Khải mặc comple chỉnh tề, đằng sau có mười mấy người đi theo, cả nam lẫn nữ, trung niên lẫn thanh niên. Bên cạnh Ninh Duy Khải còn có người trợ lý cầm áo khoác của anh ta. Anh ta tươi cười nhìn cô và Trần Tranh, thần sắc điềm tĩnh.
Lúc này, Trần Tranh đã khôi phục tâm trạng, hai cấp dưới cũng chạy đến, đứng sau lưng anh ta. Anh ta mỉm cười, tiến lên một bước, giơ tay về phía Ninh Duy Khải: “Ninh tổng, lâu rồi không gặp, lần gặp anh gần đây nhất là cuộc họp của ngành vào tháng Chín. Cuối tuần anh không có ở bên bà xã, còn phải vất vả đi thị sát cửa hàng giống tôi sao?”
Người ở xung quanh đều cười, Lâm Thiển cũng cảm thấy hài hước. Người trong ngành đều biết Ninh Duy Khải cưới con gái Chúc thị nên mới một bước trở thành người đứng đầu Tân Bảo Thụy, kề vai sát cánh với hai anh trai của Chúc tiểu thư, lần lượt quản lý ba phương diện của tập đoàn Chúc thị là bất động sản, tài chính và sản xuất túi xách. Câu nói của Trần Tranh có vẻ là lời nói đùa, nhưng ai tinh ý đều nhận ra ý tứ của anh ta.
Tất nhiên Lâm Thiển và Ninh Duy Khải cũng là người tinh ý. Toạ sơn quan hổ đấu, buồn cười là một nhẽ, Lâm Thiển lúc này không đi, còn đợi tới bao giờ?
Vừa định âm thầm bỏ đi, cô liền nghe thấy giọng nói biếng nhác ở sau lưng: “Vị này là?” Ngữ khí của anh ta có chút nghi hoặc.
Lâm Thiển không cần quay đầu cũng biết mọi người đang dồn mắt về phía mình.
Lâm Thiển tuy là nhân vật nhỏ bé nhưng kể từ khi kề vai tác chiến cùng Lệ Trí Thành, cô cũng như những nhân viên xuất sắc của Ái Đạt đều có chút tiếng tăm trong giới. Ở ngành nghề cạnh tranh khốc liệt này, nhân tài rất được trọng dụng, trong đám đông xuất hiện ở đây, có người biết cô cũng nên.
Một khi đã chạm mặt, cô không cần né tránh, khỏi làm giảm oai phong của mình.
Lâm Thiển nở nụ cười lịch sự, từ từ quay người. Đúng lúc này, Trần Tranh lên tiếng: “Đây là tiểu thư Lâm Thiển của tập đoàn Ái Đạt, là tâm phúc của CEO Lệ Trí Thành.” Anh ta quay sang cô: “Trước đây cô ấy là nhân viên của Tư Mỹ Kỳ chúng tôi, cũng là bạn tôi.”
Lâm Thiển chửi thầm Trần Tranh là “đồ khốn”, ngoài mặt mỉm cười với Ninh Duy Khải: “Xin chào Ninh tổng, tôi là Lâm Thiển.” Còn về tiết mục bắt tay thì miễn.
Ninh Duy Khải lộ vẻ kinh ngạc: “Tâm phúc của Lệ tổng còn trẻ như vậy sao?” Anh ta cười với cô: “Giám đốc Lâm, rất vui được gặp cô.”
Bên cạnh anh ta lập tức cò người phụ họa: “Còn rất xinh đẹp nữa.”
Câu nói đùa này không rõ là vô tình hay hữu ý, nhưng ẩn chứa vẻ tùy tiện. Lâm Thiển lặng thinh, Ninh Duy Khải liếc qua người phát ngôn, là một cửa hàng trưởng cấp bậc thấp, bình thường không có nhiều cơ hội gặp Tổng giám đốc. Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Duy Khải, anh ta đoán Tổng giám đốc không thích nói đùa kiểu này. Thế là anh ta lập tức cúi đầu, chỉ mong bản thân biến thành không khí.
Mọi người xung quan không nhìn ra điều đó, nhưng Lâm Thiển tinh ý nắm bắt được. Cô hiểu rõ tính cách của Ninh Duy Khải, tuy anh ta không chung tình nhưng rất tôn trọng và đối xử lịch sự với phụ nữ, bất kể tuổi tác, diện mạo hay địa vị xã hội. Năm đó Lâm Thiển nhận lời yêu Ninh Duy Khải, cũng là do bị vẻ bề ngoài ôn hòa nhã nhặn của anh ta lừa.
Dù không còn liên quan, Lâm Thiển vẫn nhìn anh ta bằng ánh mắt cảm kích. Ninh Duy Khải không thay đổi sắc mặt, cũng chẳng biết có nhận được tín hiệu của cô hay không?
Trần Tranh trò chuyện vài câu với Ninh Duy Khải rồi cáo từ. Lúc rời đi, anh ta không hề liếc qua Lâm Thiển.
Nhân cơ hội này Lâm Thiển định chào tạm biệt. Nhưng chưa kịp lên tiếng, Ninh Duy Khải mở miệng trước: “Giám đốc Lâm, tôi rất có hứng thú với nhãn hiệu Vinda của quý công ty. Nghe nói sản phẩm bán rất chạy, coi như lập kỷ lục của ngành”. Đến đây, anh ta lại quay đầu nói với cấp dưới: “Trong tình hình thị trường phát triển ổn định, Ái Đạt có thể thành công nhu vậy, quả thực là tấm gương mẫu mực.”
Mọi người đều lần lượt phụ họa. Lâm Thiển không muốn nghe những lời ca tụng khách sáo này.
Phụ nữ thật ra là sinh vật kỳ lạ. Bạn biết rõ người đàn ông trước mặt không còn là hình bóng trong quá khứ. Nếu không có trí tuệ và thủ đoạn như Lệ Trí Thành, thì dù ở rể đi chăng nữa, chắc chắn Ninh Duy Khải không thể làm CEO của Tân Bảo Thụy bao nhiêu năm, cũng không thể dẫn dắt tập đoàn phát triển đến đỉnh cao. Nhưng khi bạn đối diện với gương mặt của ngày nào, bắt gặp vẻ xảo quyệt trong mắt anh ta, bạn lại cảm thấy, anh ta vẫn là chàng trai giả dối, dịu dàng và hám danh lợi, sáng nắng chiều mưa của năm đó.
Lâm Thiển cười: “Ninh tổng quá khen rồi. Lệ tổng của chúng tôi cũng rất khâm phục Ninh tổng. Tân Bảo Thụy là ngọn cờ đầu của ngành…” Vừa định nói mấy lời khách khí tương tự, cô liền nghe thấy Ninh Duy Khải “wow” một tiếng, sau đó ngó nghiêng xung quanh bằng cặp mắt hứng thú: “Hôm nay Lệ tổng có đến đây không?”
Vị trí nơi bọn họ đang đứng không nhìn thấy quầy đồ uống. Lâm Thiển rất sốt ruột, nhưng đoán Lệ Trí Thành còn phải xếp hàng, đồ uống lại chế biến tại chỗ nên chưa thể đi tìm cô. Thế là cô mỉm cười, không trả lời thẳng vào vấn đề mà nói: “Ninh tổng cứ bận việc của mình đi, tôi…”
“Lâm tiểu thư”. Ninh Duy Khải lại một lần nữa ngắt lời. Anh ta tươi cười vẫy tay: “Cô hãy mau lại gần đây”.
Lâm Thiển đờ ra, những người khác cũng sững sốt.
Hai người đứng cách nhau hơn một mét, Lâm Thiển không biết anh ta định giở trò gì. Người đàn ông này khiến cô cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bởi vì sự chú ý của đám đông, cô đành đi qua chỗ Ninh Duy Khải, dừng lại ở khoảng cách hai, ba mươi xen-ti-mét. Ninh Duy Khải nghiêng đầu nhìn cô, đồng thời chỉ tay lên tầng trên cùng: “Nơi đó chính là gian hàng có lượng tiêu thụ cao nhất trong tháng này của Tân Bảo Thụy chúng tôi, không biết giám đốc Lâm đã đi tham quan chưa?”
Lâm Thiển chớp mắt: “Hôm nay tôi đi dạo linh tinh, chắc cũng qua chỗ đó rồi.”
Ninh Duy Khải chắp tay sau lưng, ngẩng đầu cảm khái: “Hy vọng từ nay về sau, hai công ty chúng ta có thể thường xuyên giao lưu, cùng chấn hưng ngành nghề. Tôi cũng muốn mời cô và Lệ tổng đến thăm quan cửa hàng của chúng tôi, góp ý cho chúng tôi.”
Những người đứng sau lưng lập tức gật đầu phụ họa: “Ninh tổng nói đúng.”, “Đúng vậy, làm doanh nghiệp nên có thái độ như Ninh tổng.”
Lâm Thiển chỉ mỉm cười khi nghe những lời tán dương đó. Bất kể là người đàn ông xa lạ của hiện tại hay người đàn ông quen thuộc trong quá khứ, cũng không thể có suy nghĩ nhiệt huyết vô tư như lời anh ta nói. Do đó Lâm Thiển thật sự không biết đối đáp thế nào.
Đúng lúc này, lẫn trong tiếng nhạc và tiếng ồn ào, cô chợt nghe thấy một giọng đàn ông đầy ý cười ngay trên đỉnh đầu: “Em cao thêm rồi. Trước đây chỉ đứng đến cúc áo thứ hai của tôi, bây giờ cao gần tới chiếc cúc đầu tiên.”
Lâm Thiển giật mình. Tự dưng Ninh Duy Khải nói những lời mờ ám này để làm gì? Đúng là đồ thần kinh.
Kết quả, lại nghe anh ta thì thầm: “Có điều, con mắt thẩm mỹ của em ngày càng thụt lùi, ăn mặc như đàn ông, mặt mũi không trang điểm. Cái mũ này ở đâu ra thế, khó coi chết đi được.”
Lâm Thiển không nhịn nổi, hơi quay người che khuất tầm nhìn của mọi người. Sau đó, cô nghiến răng: “Ninh Duy Khải, miệng không thối anh sẽ chết hay sao?”
Khóe miệng mỏng của Ninh Duy Khải nhếch lên: “Tiền lẻ[2], lâu rồi không gặp.”
[2] “Tiền lẻ” và “Lâm Thiển” đồng âm.
Lâm Thiển vốn bị anh ta làm cho tâm trạng trở nên bực dọc, nhưng không hiểu tại sao, khi nghe câu này, cô lại thấy buồn cười. Vừa đáp một câ: “Đúng là vô vị”, cô đột nhiên cảm thấy điều bất thường.
Khi ngẩng đầu, Lâm Thiển liền bắt gặp Lệ Trí Thành cầm túi nylon đựng cốc đồ uống cách đó hơn chục mét. Chắc anh vừa từ quầy đồ uống đi về bên này, bởi anh đang dõi mắt về phía cửa nhà vệ sinh rồi vô tình nhìn qua chỗ cô.
Giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, Lệ Trí Thành phát hiện ra Lâm Thiển ngay lập tức.
Sau khi nghe Lệ Trí Thành nói câu đó, tâm trạng của Lâm Thiển sôi sục. Nhưng dù xúc động, lý trí của cô vẫn tỉnh táo, chưa đến mức bị khuất phục một cách triệt để bởi người đàn ông khiến cô ngưỡng mộ, và bởi tham vọng của anh.
“Nhưng…” Cô cất giọng nghi hoặc: “Anh xác định là bây giờ ư?”
“Ừ, em có nghi vấn gì sao?” Lệ Trí Thành quan sát Lâm Thiển ở cự ly gần, giọng nói trầm thấp tựa hồ ngay bên tai cô.
Vành tai Lâm Thiển hơi ngưa ngứa.
“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.” Cô ngoảnh đầu về phía anh: “Tuy nói Tân Bảo Thụy chiếm lĩnh phần lớn thị trường vốn thuộc về chúng ta, nhưng hiện tại, nhãn hiệu Vinda mới tạo được chỗ đứng. Vừa giao chiến với Tư Mỹ Kỳ xong lại lập tức đối phó công ty đầu ngành Tân Bảo Thụy, có phải…” quá ngông cuồng, quá hống hách?
Nóng vội? Đúng rồi, chính là từ này.
“Có phải hơi nóng vội không?” Lâm Thiển chọn từ ngữ uyển chuyển hơn.
Lời nói này cũng có lý, tuy Lệ Trí Thành là bậc kỳ tài nhưng cô cho rằng, anh cần thận trọng một chút.
Lệ Trí Thành im lặng vài giây mới lên tiếng: “Em nghĩ, tôi là người hiếu chiến sao?”
Lâm Thiển: “… Anh không phải à?”
Hai người cách rất gần. Anh cúi đầu, cô ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau. Rõ ràng đang thảo luận đề tài kinh doanh nghiêm túc, vậy mà tư thế của hai người hết sức mờ ám.
“Không phải.” Lệ Trí Thành đột nhiên cúi thấp, hôn phớt lên má Lâm Thiển rồi rời đi ngay.
Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch, thình thịch.
Sau nụ hôn, anh yên lặng nhìn cô chăm chú. Lâm Thiển ngoảnh đầu sang một bên, né tránh ánh mắt anh.
Lâm Mạc Thần chẳng nói Lệ Trí Thành sẽ không quấy nhiễu cô trong thời gian này hay sao?
Lẽ nào cô hiểu sai ý anh trai? Dù sao Lâm Mạc Thần cũng là người đàn ông trưởng thành, nên từ “quấy nhiễu” là ám chỉ sự đụng chạm thân mật ở mức độ cao hơn?
Lệ Trí Thành cất giọng bình thản, giống như nụ hôn vừa rồi là hành động hết sức tự nhiên, không cần lời giải thích: “Có một điểm em nói không đúng. Nhãn hiệu Vinda không phải an toàn tuyệt đối. Tư Mỹ Kỳ không có khả năng tạo ra một nhãn hiệu đối kháng, nhưng Tân Bảo Thụy hoàn toàn có thể.”
Lâm Thiển lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
Lệ Trí Thành tiếp tục lên tiếng: “Muộn nhất là nửa năm sau, bọn họ có thể tạo ra một nhãn hiệu mới không liên quan đến Tân Bảo Thụy. Bọn họ thậm chí chấp nhận lợi nhuận bằng không hoặc con số âm để tiến hành phong tỏa tiêu diệt Vinda.”
Lâm Thiển giật mình. Đúng vậy, tập đoàn Chúc thị đứng sau Tân Bảo Thụy dính đến nhiều lĩnh vực như bất động sản, tài chính, chế tạo, có thực lực hùng hậu. Bọn họ thường xem xét toàn cục, dù một nhãn hiệu bị lỗ, nhưng có thể tiêu diệt Ái Đạt, đồng thời chiếm lĩnh thị trường mới này, về lâu dài vẫn kiếm được nhiều tiền. Người khác không đủ thủ đoạn và thực lực, nhưng tên cáo già xảo quyệt như Ninh Duy Khải hoàn toàn có khả năng đó.
Vì vậy chúng ta phải “tiêu diệt” bọn họ…” Lệ Trí Thành nói nhỏ: “Trước khi họ ra tay.”
***
Công ty con rất phát triển của Ái Đạt trong thời gian gần đây quyết định thành lập bộ phận Thị trường. Thông tin có vẻ bình thường này nhanh chóng truyền đến tai Trần Tranh cũng như Ninh Duy Khải.
Phản ứng của Trần Tranh là cười nhạt một tiếng. Cạnh tranh gay gắt, kẻ sống người chết là quy luật bất biến của thị trường. Trước đó Lệ Trí Thành giăng bẫy để anh ta nhảy vào, nhưng thị trường không phải dựa vào quỷ kế nhất thời là có thể phân cao thấp, mà phải dựa vào thực lực thật sự.
Đây cũng là sở trường của Tư Mỹ Kỳ trong bao năm qua.
Nghe nói gần đây Tiết Minh Đào thường đưa cấp dưới đi thị sát các cửa hàng, thậm chí cử người theo dõi động thái của đối thủ, dường như muốn tiến hành cuộc chiến quy mô lớn với Tư Mỹ Kỳ.
Rất tốt, các anh hãy đợi đấy.
Thật ra Trần Tranh không hề ý thức, anh ta đã coi Tiết Minh Đào trở thành đối thủ trực tiếp của mình một cách tự nhiên. Anh ta càng không nhận ra, Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đã chẳng thèm để anh ta vào mắt.
Trong phòng làm việc của CEO Tân Bảo Thụy lại là một cảnh tượng khác.
Người trợ lý Nguyên Tuấn đẩy báo cáo đến trước mặt Ninh Duy Khải: “Gần đây Tư Mỹ Kỳ và Ái Đạt cạnh tranh gay gắt. Ái Đạt thậm chí thành lập bộ phận chuyên để đối phó Tư Mỹ Kỳ. Đây là danh sách nhân viên của bộ phận đó.”
Ninh Duy Khải xem qua, mỉm cười: “Nguyên Tuấn à, cậu nói thử xem, việc chúng ta chuẩn bị thành lập nhãn hiệu mới để đánh Vinda, tên bộ đội giả heo ăn thịt hổ đó có đoán ra không?”
Nguyên Tuấn hơi ngẩn người. Từ khi Vinda tách riêng Ninh Duy Khải thường dùng từ “giả heo để ăn thịt hổ” ám chỉ Lệ Trí Thành, nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong ngành.
“Có thể.” Anh ta đáp.
Ninh Duy Khải gật đầu: “Vì vậy chắc chắn hắn ta phải có biện pháp đối phó, còn điều “ái tướng” Lâm Thiển đi thành lập bộ phận Thị trường… Hừ, giả tạo thật đấy, hắn ta làm việc nhất định có ý đồ đằng sau, chắc chắn tính kế với tôi ở đâu đó.”
Nguyên Tuấn cười: “Tính kế với anh cũng không phải chuyện dễ dàng. Có điều, chúng ta không thể để đối phương đạt được ý đồ. Ninh tổng, có cần tăng thêm áp lực trên thị trường để thăm dò thực lực của họ?”
Ninh Duy Khải ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Không cần thiết, cứ bình tĩnh quan sát tình hình rồi tính sau.”
Anh ta ngước nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cất giọng thản nhiên: “Cậu thử nghĩ xem, voi đánh nhau với cừu non, liệu voi có nên đuổi theo cừu non hay không? Không biết chừng sẽ rơi vào bẫy ấy chứ. Voi đương nhiên nên đợi cừu non chủ động đâm vào chân mình rồi giẫm một phát trừ diệt đối phương.”
***
Ngày thứ Bảy, thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ. Lâm Thiển đang tập thể dực trong phòng, di động đột nhiên đổ chuông.
Là Lệ Trí Thành, anh nói ngắn gọn: “Tôi đang ở dưới nhà.”
Hả? Lâm Thiển cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, quả nhiên nhìn thấy Lệ Trí Thành đang đứng tựa vào xe của anh, ngẩng đầu nhìn về phía nhà cô.
“Xuống đi, tôi sẽ đưa em đi tìm “cây cung dài”.”
Thời tiết vẫn còn giá lạnh, cửa kính ô tô nhanh chóng phủ lớp hơi nước mỏng.
Hôm nay Lệ Trí Thành mặc bộ đồ như lúc ở Mỹ, chỉ có điều áo thun bên trong thay bằng màu trắng. Khí chất nghiêm nghị của người lính giảm đi mấy phần, trông anh lúc này giống một thanh niên trẻ trung.
Rất nhiều người phụ nữ thích ngắm tay của đàn ông, Lâm Thiển cũng không ngoại lệ. Hai bàn tay đang đặt trên vô lăng có nước da sẫm hơn gương mặt anh một chút, ngón tay dài cân đối, đầy sức mạnh cũng rất đàn ông. Nhìn kỹ mới thấy, mu bàn tay anh xuất hiện mấy vết sẹo mờ mờ.
Hiện tại, đôi bàn tay này không phải cầm súng hay hành trang bộ đội mà là giang sơn của doanh nghiệp.
Còn nữa… có lẽ trong tương lai, bàn tay đó sẽ nắm chặt tay cô.
Lâm Thiển thầm quan sát một lúc mới quay đầu hỏi Lệ Trí Thành: “Không phải cùng một kiểu áo trong, anh mua mấy cái có màu sắc khác nhau đấy chứ?”
Lệ Trí Thành đánh tay lái, rẽ sang một bên: “Ừ, tôi có mấy cái.”
Lâm Thiển không còn gì để nói. Cô từng nghe qua, một số đàn ông mua một lúc cả chục bộ quần áo mình thích để giảm bớt phiền hà. Anh là quân nhân có tác phong gọn gàng dứt khoát, làm vậy cũng chẳng có gì lạ thường.
“Em không thích sao?” Lệ Trí Thành đột nhiên hỏi.
Chỉ bốn từ đơn giản nhưng khiến ngọn cỏ trong lòng cô như đón cơn gió thoảng qua.
Ngữ khí này… rõ ràng là hỏi bạn gái.
“Không, tôi chỉ cảm thấy thú vị.” Cô thật thà trả lời.
Anh vẫn dõi mắt về phía trước, cất giọng bình thản: “Từ trước đến nay, tôi chẳng có người phụ nữ nào quan tâm đến những chuyện này.”
Lâm Thiển: “… Ừm”, lập tức ngoảnh đầu ngắm đường phố.
Sau khi chấp nhận cùng anh “từ từ phát triển”, cô luôn rơi vào bầu không khí mờ ám như lúc này.
Không khí mờ ám một khi nảy sinh, sẽ luôn tồn tại ở khắp mọi nơi mọi lúc. Một lời nói cử chỉ cũng mờ ám, một ánh mắt hay tư thế gần kề cũng rất mờ ám.
Cảm giác này rất ngọt ngào và dễ chịu, tựa như dòng suối chảy vào lòng bạn, từ từ nhấn chìm bạn.
Có phải tình cảm thích hợp như vậy sẽ khiến đàn ông càng đàn ông hơn, phụ nữ càng giống phụ nữ hơn, nên hai bên càng bị đối phương thu hút?
Ngoài ra, nụ hôn “chuồn chuồn đạp nước” rơi trên mặt cô mấy hôm trước có phải là một giây phút không thể kìm nén tình cảm của người đàn ông này?
***
Lệ Trí Thành đưa Lâm Thiển đi phố Xuân Đô. Nơi đây có trung tâm thương mái lớn nhất thành phố Lâm, quầy hàng của Ái Đạt, Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ trong trung tâm thương mại cũng có quy mô lớn nhất, đầy đủ sản phẩm nhất cả nước.
Trước khi xuống xe, Lệ Trí Thành lấy ra hai cái mũ lưỡi trai, anh tự đội một cái, cái còn lại đội lên đầu Lâm Thiển. Lâm Thiển hiểu ý anh, bọn họ đi tìm hiểu thị trường, đương nhiên phải âm thầm lặng lẽ. Thế là cô cũng bắt chước Lệ Trí Thành, kéo vành mũ xuống thấp, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Được rồi.”
Bởi vì vành mũ quá thấp, cô không nhìn rõ gương mặt, mà chỉ thấy cằm anh.
Giọng nói của Lệ Trí Thành vang lên ở trên đầu cô: “Em có chắc chắn nhìn thấy đường không đấy?”
Lâm Thiển giơ tay kéo vành mũ lên cao một chút. Ở giây tiếp theo, cô chạm phải ánh mắt bình tĩnh và sâu thẳm của Lệ Trí Thành. Tim Lâm Thiển đột nhiên đập loạn một nhịp. Ở thời khắc đó, cô hình như ý thức ra điều gì, điều mà từ trước đến nay bởi thân phận của anh, tâm tư thâm sâu của anh nên cô bỏ qua.
Im lặng nhìn Lâm Thiển một lúc, Lệ Trí Thành nói nhỏ: “Chiếc mũ này có từ thời tôi học cấp ba, xem ra rất thích hợp với em.”
Một câu nói bình thường, nhưng khiến trái tim bé nhỏ của cô lại rung động. Bởi vì rõ ràng chỉ đội cái mũ cũ của anh chứ chẳng làm gì, nhưng cô có cảm giác hai người vô cùng thân mật.
Hôm nay là Rằm tháng Giêng, trung tâm thương mại tổ chức hoạt động khuyến mãi lớn. Cả tòa nhà toàn người là người, vô cùng náo nhiệt.
Lệ Trí Thành đưa Lâm Thiển đi thang máy lên tầng trên cùng. Bởi vì thang máy chật cứng người nên anh khoác vai cô, ôm cô vào lòng một cách tự nhiên. Lâm Thiển không thể không thừa nhận, cảm giác này rất dễ chịu. Thậm chí cô còn nghĩ tới một vấn đề, kể từ sau cuộc tình ngắn ngủi như trò hề với Ninh Duy Khải thời đại học, bao nhiêu năm qua, mỗi lần tới trung tâm thương mại, cô đều đi một mình hoặc với bạn gái, chứng kiến vô số đôi tình nhân ngọt ngào lãng mạn.
Lúc đó Lâm Thiển chẳng cảm thấy điều gì, dù chen chúc giữa đám đông, bị mọi người xô đi đẩy lại, cô vẫn đứng vững. Nhưng bây giờ, dựa vào khả năng quan sát nhạy bén, cô phát hiện, khi bên cạnh có người bảo vệ, đám đông cũng không ra sức chên lấn cô như trước. Dù có người chen vào, cũng bị Lệ Trí Thành nhanh chóng ngăn lại. Người đó quay đầu, nhìn thấy là đôi tình nhân nên không tiếp tục lùi lại phía sau, thậm chí dịch ra xa một chút, giống như cố gắng tránh mạo phạm đến thân thể bạn gái của người khác.
Lâm Thiển nghĩ, chắc đây là phản ứng tâm lý bình thường của con người. Nhưng phản ứng này mang lại cảm giác ấm lòng và hạnh phúc cho phụ nữ hơn cả tiền bạc và quyền lực. Bất giác cô nhướng mày liếc gương mặt nghiêng của anh.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài là khu vực bán đồ dã ngoại sáng trưng. Lúc này, Lệ Trí Thành cũng rời tay khỏi vai cô. Hai người trao đổi ánh mắt, Lâm Thiển hỏi nhỏ: “Lẽ nào… anh định làm sản phẩm dã ngoại?”
Lệ Trí Thành không trả lời, dõi mắt về phía trước: “Chúng ta đi xem đã.”
Lâm Thiển gật đầu, lặng lẽ đi bên anh, thăm quan từng gian hàng một. Đầu tiên, bọn họ dừng chân ở khu vực nhãn hiệu nổi tiếng của nước ngoài. Hôm nay các gian hàng cũng khuyến mãi, nhưng chỉ giảm giá 10 đến 20%, rất ít sản phẩm giảm tới 50%. Tuy nhiên, khu vực này cũng thu hút không ít người tiêu dùng
Gian hàng thu hút đông khách nhất, lượng tiêu thụ tốt nhất vẫn là nhãn hiệu “Viễn Đồ”[1] của Tân Bảo Thụy. Nhắc đến mới thấy, Tân Bảo Thụy phát triển như ngày hôm nay, quả thật có nhiều điểm đáng khâm phục. Lấy ví dụ lĩnh vực sản phẩm dã ngoại, trong nước chỉ bọn họ có quy mô lớn nhất. Tân Bảo Thụy không những tài trợ cho đội tuyển leo núi quốc gia, còn mời ngôi sao thể thao, danh nhân trong ngành thương mại làm người đại diện phát ngôn. Giá cả tuy không thấp, nhưng so với các nhãn hiệu quốc tế, “Viễn Đồ” cũng không đến nỗi quá tầm tay của người dân.
[1] Hành trình xa xôi.
Lúc này, gian hàng của bọn họ đang có khuyến mãi lớn vài mẫu giày thể thao và ba lô du lịch. Khách hàng gần như tranh nhau mua, trong đó có người già, trung niên, thanh niên và cả các bà mẹ dắt theo con nhỏ, chứng tỏ tầng lớp khách hàng độ tuổi nào cũng có. Ngoài ra, bởi vì sản phẩm chủ lực của Tân Bảo Thụy là túi xách nên ba lô du lịch bán chạy nhất.
Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đứng bên ngoài, quan sát tình hình náo nhiệt ở trong gian hàng.
“Em còn nhớ bài báo trên tờ tạp chí đợt trước tôi đưa cho không?” Anh hỏi nhỏ.
Lâm Thiển ngẫm nghĩ vài giây, đáp: “Tôi vẫn nhớ”. Đó là bài viết bình chọn mười sản phẩm túi xách xuất sắc nhất năm 2013.
Vị trí đầu là một sản phẩm túi xách thông thường của Tân Bảo Thụy.
Xếp thứ hai là một mẫu tí xách dã ngoại của Tân Bảo Thụy, chính là ba lô du lịch đang bán chạy nhất ở gian hàng.
Tuy đó chỉ là đánh giá sản phẩm riêng lẻ nhưng cũng có thể phản ánh xu thế của thị trường. Trong lĩnh vực túi xách thông thường, Tân Bảo Thụy một tay che trời. Còn trong lĩnh vực túi xách dã ngoại, họ cũng một mình một đường.
“Ừ”. Lệ Trí Thành đáp khẽ: “Chúng ta sẽ sử dụng một mũi tên trúng hai đích, một lần tiêu diệt cả hai sản phẩm chủ lực của Tân Bảo Thụy.”
Lâm Thiển sửng sốt. Cô nhìn vào mắt anh, chỉ bắt gặp một màu đen không thấy đáy.
“Chúng ta phải làm thế nào?” Lâm Thiển bất giác cất cao giọng.
Lệ Trí Thành không trả lời, ra hiệu cô đi theo anh. Tới góc hành lang vắng vẻ, anh dừng bước, dõi mắt về cửa hàng Tân Bảo Thụy cách đó không xa, đồng thời hỏi Lâm Thiển: “Người tiêu dùng có đặc điểm gì?”
Lâm Thiển cũng thuận theo ánh mắt anh, nhanh chóng trả lời: “Tuy chẳng biết phải nói sao nhưng người mua sản phẩm dã ngoại hàng trong nước, phần lớn là người dân bình thường, chứ không phải người có nhu cầu đi dã ngoại thật sự.”
Lệ Trí Thành im lặng nhìn cô.
Lâm Thiển: “… Tôi nói không đúng à?”
“Không.” Lệ Trí Thành lên tiếng: “Đây cũng là điều tôi đang nghĩ.”
Lâm Thiển rất phấn khởi. Quả thật là vậy, những người có nhu cầu dã ngoại thật sự thường chọn các nhãn hiệu quốc tế, ngay cả cô và Lệ Trí Thành cũng không ngoại lệ. Sản phẩm của Tân Bảo Thụy tuy bán rất chạy nhưng khách hàng chủ yếu vẫn là người tiêu dùng bình thường, hoặc số ít người có nhu cầu dã ngoại nhưng không có điều kiện mua sản phẩm của người nước ngoài.
Những khách hàng mua sản phẩm này có lẽ cả đời không một lần tham gia hoạt động dã ngoại, nhưng họ vẫn lựa chọn bởi tính năng của nó tốt hơn loại túi xách thông thường, đặc biệt là độ bền. Hơn nữa, sản phẩm dã ngoại cũng rất thời trang.
“Đối tượng khách hàng của dòng túi xách thông thường là ai?” Lệ Trí Thành hỏi tiếp.
Lâm Thiển: “… Đều là người tiêu dùng bình thường.”
Anh hỏi hai vấn đề này làm gì nhỉ?
Hiện tượng đối tượng khách hàng của hai dòng sản phẩm trùng hợp có liên quan gì đến việc bọn họ tạo “cây cung dài”?
Khoan đã… trước đó anh nhắc tới câu “một mũi tên trúng hai đích”?
Đúng lúc này, Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp bên tai Lâm Thiển: “Chúng ta cần tạo một “cây cung” có tính năng ưu việt cơ bản của sản phẩm dã ngoại, nhưng có mức giá tương đương túi xách bậc trung thông thường. Sản phẩm này có ngoại hình hoàn hảo, chất lượng và giá cả phải đạt tới mức đứng đầu thị trường. Nhãn hiệu được đăng ký bản quyền ở nước ngoài, đối tượng khách hàng là người dân thành phố.”
Chỉ mấy câu nói ngắn gọn nhưng khiến nhịp tim trong lồng ngực Lâm Thiển tăng tốc.
Từ trước đến nay, tôn chỉ và thói quen của các doanh nghiệp sản xuất túi xách là phân loại sản phẩm trước, sau đó tập trung vào từng sản phẩm riêng biệt, cuối cùng đổ tiền xây dựng thương hiệu.
Ví dụ về sản phẩm ba lô túi xách du lịch, các doanh nghiệp sẽ cố gắng làm thật chuyên nghiệp, nâng cao công nghệ, ra sức cạnh tranh với nhãn hiệu quốc tế, nhưng kết quả vẫn không như mong muốn.
Còn dòng túi xách thông thường không ngừng đưa ra mẫu mã mới, kiểu dáng đa dạng phong phú, chất lượng thỏa mãn cuộc sống thường ngày là ổn. Hai dòng sản phẩm này có sự phân biệt rõ ràng.
Thật ra cũng có doanh nghiệp từng đưa tính năng của sản phẩm dã ngoại vào túi xách thông thường, nhưng cũng chỉ dừng ở bước thử nghiệm qua loa chứ không đi sâu như Lệ Trí Thành nói. Bởi vì mọi người đều cho rằng, đối với sản phẩm dã ngoại, đa phần người dân Trung Quốc chỉ cảm thấy mới lạ, nhu cầu thị trường không lớn lắm.
Vậy mà Lệ Trí Thành lại mạnh dạn đưa ra ý tưởng đó. Anh hoàn toàn không nghĩ đến việc “tập trung đầu tư vào sản phẩm, nâng cao sức cạnh tranh của doanh nghiệp”, cũng không có ý định bỏ nhiều tiền vào việc xây dựng thương hiệu.
Anh cũng chẳng thèm tuân theo thói quen vốn có của người tiêu dùng. Dù khả năng chi tiêu của người dân thành phố ngày một tăng cao, nhưng liệu có bao nhiêu người cho rằng túi xách thông thường nên có chức năng dã ngoại? Thế nhưng anh lại đưa ra ý tưởng về một sản phẩm mới mà thị trường hầu như không có. Sản phẩm này có thể gọi là… “túi xách đa chức năng thành thị”?
Nếu xúc tiến đưa ra sản phẩm này, có nghĩa Ái Đạt sẽ dẫn dắt nhu cầu người tiêu dùng, khai thác nhu cầu tiềm tàng của bọn họ, chứ không phải đuổi theo người tiêu dùng như trước.
Nhưng có một vấn đề thiết thực được đặt ra. Như anh từng nói, một sản phẩm không thấm nước, bền và nhẹ, thời trang, giá cả phải chăng, định vị là túi xách thông thường… liệu người tiêu dùng có chấp nhận? Có nhiều khách hàng chịu bỏ tiền mua? Có thể thu hút đối tượng khách hàng của hai sản phẩm Tân Bảo Thụy hay không?
Lâm Thiển không thể tưởng tượng đến lúc đó thị trường sẽ ra sao. Sản phẩm của Ái Đạt sẽ “chết yểu”, hoặc có khả năng… thành danh sau một đêm, trở thành hiện tượng trên thị trường?
Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành, cất giọng hơi khàn khàn: “Boss”.
Vào thời khắc này, cô lại gọi anh là “Boss” như trước, chứ không phải xưng hô khác.
“Boss, ý tưởng này rất tuyệt, nhưng độ mạo hiểm cũng lớn.” Cô hỏi: “Anh có biết làm ra sản phẩm túi xách hoàn hảo như vậy khó đến mức nào không?”
Lệ Trí Thành cúi đầu ngắm gương mặt ửng đỏ của cô: “Ừ, rất khó, khó như lên trời.”
Hai người yên lặng một lúc, anh lại mở miệng: “Vì vậy chúng ta có làm không?”
Lâm Thiển cảm thấy toàn bộ máu trong người dồn lên đỉnh đầu.
“Làm.”
Cô không hoang mang cũng không do dự. Dù con đường phía trước còn nhiều gian nan vất vả, nhưng lòng anh đã quyết, cô còn có thể nói gì?
Cúi đầu vượt qua muôn vàn thử thách, ngẩng đầu “giương cung xạ điêu”.
***
Lâm Thiển và Lệ Trí Thành giải quyết bữa trưa nhanh gọn trong trung tâm thương mại.
Sản phẩm túi xách da dành cho nam giới và phụ nữ đều nằm ở khu vực bán giày dép, đồ da, hai người đã mất công đến đây, nhân tiện đi thăm quan một vòng. Vừa xuống thang cuốn, Lâm Thiển chợt nhìn thấy quầy bán đồ uống bên trái cửa ra vào. Vừa rồi ăn cơm vội vàng, bây giờ cô hơi khô miệng.
Nhìn sang bên phải thấy biển đề nhà vệ sinh, Lâm Thiển nói với Lệ Trí Thành: “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Lệ Trí Thành gật đầu: “Em muốn uống gì, để tôi đi mua?”
Lâm Thiển: “Hả?”
Anh hất cằm về phía quầy nước.
“Trà chanh quýt vàng”. Khóe miệng cô bất giác cong lên: “Cảm ơn anh”. Bụng bảo dạ: Anh cũng tinh ý đấy chứ.
Hai người tạm thời tách ra ở lối xuống thang cuốn. Vừa đi vài bước, Lâm Thiển đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, vừa rồi Lệ Trí Thành hỏi cô “Em muốn uống gì?” chứ không phải “Em có muốn uống chút gì không?”
Sao anh biết cô “muốn uống”? có phải anh luôn để ý đến vẻ mặt và ánh mắt của cô?
Lâm Thiển quay đầu, chỉ thấy Lệ Trí Thành đang đứng xếp hàng sau hơn mười người để chờ mua đồ uống. Cô nghĩ chắc anh chưa từng mua mấy thứ này, bởi anh đang ngẩng đầu xem xét bảng giá treo trên quầy, thần sắc rất tập trung.
Lâm Thiển lặng lẽ ngắm anh một lúc rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.
Đứng trước bồn rửa tay, Lâm Thiển cởi mũ, rủa mặt. Ngẩng đầu nhìn gương mặt ướt rượt trong gương, tâm trạng của cô mới bình tĩnh một chút.
Thảo nào hồi ở Mỹ, Lệ Trí Thành nói với cô “sắp phát động cuộc chiến”. Đây đâu chỉ đơn giản là cuộc chiến, mà khiến cả thị trường đảo lộn cũng không biết chừng.
Trầm ngâm một lúc, Lâm Thiển lại đội mũ, chỉnh lại mái tóc mới đi khỏi nhà vệ sinh.
Bên ngoài nhà vệ sinh là một hành lang dài. Đi hết hành lang mới tới cửa vào khu trung tâm thương mại náo nhiệt. Lâm Thiển vừa cúi đầu bước đi, vừa ngẫm nghĩ những lời Lệ Trí Thành đề cập. Đằng sau vang lên tiếng bước chân đi theo, cô cũng không để ý.
Đến cửa vào trung tâm thương mại, Lâm Thiển ngẩng đầu, phát hiện có hai người đàn ông mặc comple đứng một bên, dường như đang đợi ai đó.
Lâm Thiển cảm thấy bọn họ hơi quen mắt, hình như vừa gặp ở gian hàng của đối thủ cạnh tranh, không biết là Tân Bảo Thụy hay Tư Mỹ Kỳ. Cô lại đưa mắt quan sát bọn họ, kết quả sau lưng vang lên âm thanh lạnh nhạt: “Nhìn gì vậy?”
Giọng nói này vô cùng quen thuộc với Lâm Thiển, thoáng chốc trong lòng bốc lên một ngọn lửa nhưng lập tức lại bị cô đè nén.
Lâm Thiển quay người, mỉm cười với người đàn ông: “Trần tổng, trùng hợp quá, đi vệ sinh cũng có thể gặp anh.”
Mặc dù hết sức lý trí nhưng lời nói của cô tỏ vẻ chế giễu rõ ràng. Lâm Thiển liềm thầm tự kiểm điểm bản thân.
Đối diện Lâm Thiển, tâm trạng của Trần Tranh hết sức phức tạp. Nỗi chán ghét, không cam lòng, buồn bực vì cầu mà không được và lòng tự ái bị tổn thương… dội về cùng một lúc, cuối cùng biến thành sát khí. Trần Tranh không cảm thấy bản thân còn hứng thú với người phụ nữ này, nhưng là con trai của nhà doanh nghiệp xuất thân từ nông dân, anh ta cũng như bố mình, thường có thù tất báo, ăn miếng trả miếng. Đối diện với người khiến bản thân khó chịu, đương nhiên anh ta cũng sẽ khiến cô không thoải mái. Hù dọa cũng được, bới móc cũng được, tóm lại hôm nay gặp mặt, Lâm Thiển đừng mơ có thể dễ dàng bỏ đi.
Trần Tranh nháy mắt với hai cấp dưới, ra hiệu bọn họ đứng yên một chỗ. Sau đó, anh ta nửa cười nửa không nhìn Lâm Thiển: “Mặt em còn đau không? Để tôi xem nào.”
Lâm Thiển im lặng quay người bỏ đi.
Ai ngờ mới đi hai bước, Trần Tranh lại sán đến, thậm chí khoảng cách càng gần hơn. Phía trước là mấy quầy đồ da nhãn hiệu quốc tế, đèn đóm sáng trưng, dòng người tấp nập. Lâm Thiển bước vội vàng, đâm phải một khách hàng từ trong quầy đi ra. Trần Tranh thuận thế kéo cô sang một chỗ vắng người qua lại, đồng thời lên tiếng: “Em đi nhanh thế làm gì? Sợ tôi ăn thịt em à? Không lẽ cho em một cái tát nữa hay sao?”
Cuối cùng Lâm Thiển cũng không nhịn nổi, quay đầu hét lên với anh ta: “Trần Tranh, anh là đồ khốn, anh không phải đàn ông.”
Trần Tranh biến sắc, ánh mắt tối sầm.
Bộ dạng của Trần Tranh tương đối hung dữ nhưng Lâm Thiển không sợ hãi, chỉ lạnh lùng lườm anh ta một cái. Nghĩ đến Lệ Trí Thành đang đi mua đồ uống, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ này. Nhưng Trần Tranh đã đứng chặn lối đi, thế là hai người mắt to trừng mắt bé, không ai nhường ai.
Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, như thể một đám người đang đi về bên này. Lâm Thiển không quay đầu, Trần Tranh ở phía đối diện ngẩng lên, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Sau đó, Lâm Thiển nghe thấy một giọng đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lại từ sau lưng vọng tới: “Đây chẳng phải là Trần tổng của Tư Mỹ Kỳ hay sao? Trùng hợp quá, anh cũng đi thị sát à?” Người đàn ông lại nói với những người đi cùng: “Tôi đã bảo hôm nay là ngày lành mà, các anh xem đi, không chỉ gian hàng của chúng ta lập kỷ lục tiêu thụ mới, mà còn gặp nguời bạn tốt.”
Lâm Thiển hóa đá tại chỗ.
Tuy hôm nay là cuối tuần, lại là Rằm tháng Giêng, sếp tổng của các doanh nghiệ chọn thời điểm này đi thị sát cũng là điều bình thường. Nhưng trung tâm thương mại lớn như vậy, việc Lâm Thiển tình cờ chạm mặt một lúc hai người đàn ông thì đúng là xui xẻo. Bởi chủ nhân của giọng nói mang đầy ý cười, còn thân mật kêu đối thủ cạnh tranh là “bạn tốt” chính là Ninh Duy Khải.
Bây giờ, Lâm Thiển cũng chẳng cần thiết chào hỏi Ninh Duy Khải. Cô lặng lẽ đứng sang một bên, âm thầm quan sát anh ta. Ninh Duy Khải mặc comple chỉnh tề, đằng sau có mười mấy người đi theo, cả nam lẫn nữ, trung niên lẫn thanh niên. Bên cạnh Ninh Duy Khải còn có người trợ lý cầm áo khoác của anh ta. Anh ta tươi cười nhìn cô và Trần Tranh, thần sắc điềm tĩnh.
Lúc này, Trần Tranh đã khôi phục tâm trạng, hai cấp dưới cũng chạy đến, đứng sau lưng anh ta. Anh ta mỉm cười, tiến lên một bước, giơ tay về phía Ninh Duy Khải: “Ninh tổng, lâu rồi không gặp, lần gặp anh gần đây nhất là cuộc họp của ngành vào tháng Chín. Cuối tuần anh không có ở bên bà xã, còn phải vất vả đi thị sát cửa hàng giống tôi sao?”
Người ở xung quanh đều cười, Lâm Thiển cũng cảm thấy hài hước. Người trong ngành đều biết Ninh Duy Khải cưới con gái Chúc thị nên mới một bước trở thành người đứng đầu Tân Bảo Thụy, kề vai sát cánh với hai anh trai của Chúc tiểu thư, lần lượt quản lý ba phương diện của tập đoàn Chúc thị là bất động sản, tài chính và sản xuất túi xách. Câu nói của Trần Tranh có vẻ là lời nói đùa, nhưng ai tinh ý đều nhận ra ý tứ của anh ta.
Tất nhiên Lâm Thiển và Ninh Duy Khải cũng là người tinh ý. Toạ sơn quan hổ đấu, buồn cười là một nhẽ, Lâm Thiển lúc này không đi, còn đợi tới bao giờ?
Vừa định âm thầm bỏ đi, cô liền nghe thấy giọng nói biếng nhác ở sau lưng: “Vị này là?” Ngữ khí của anh ta có chút nghi hoặc.
Lâm Thiển không cần quay đầu cũng biết mọi người đang dồn mắt về phía mình.
Lâm Thiển tuy là nhân vật nhỏ bé nhưng kể từ khi kề vai tác chiến cùng Lệ Trí Thành, cô cũng như những nhân viên xuất sắc của Ái Đạt đều có chút tiếng tăm trong giới. Ở ngành nghề cạnh tranh khốc liệt này, nhân tài rất được trọng dụng, trong đám đông xuất hiện ở đây, có người biết cô cũng nên.
Một khi đã chạm mặt, cô không cần né tránh, khỏi làm giảm oai phong của mình.
Lâm Thiển nở nụ cười lịch sự, từ từ quay người. Đúng lúc này, Trần Tranh lên tiếng: “Đây là tiểu thư Lâm Thiển của tập đoàn Ái Đạt, là tâm phúc của CEO Lệ Trí Thành.” Anh ta quay sang cô: “Trước đây cô ấy là nhân viên của Tư Mỹ Kỳ chúng tôi, cũng là bạn tôi.”
Lâm Thiển chửi thầm Trần Tranh là “đồ khốn”, ngoài mặt mỉm cười với Ninh Duy Khải: “Xin chào Ninh tổng, tôi là Lâm Thiển.” Còn về tiết mục bắt tay thì miễn.
Ninh Duy Khải lộ vẻ kinh ngạc: “Tâm phúc của Lệ tổng còn trẻ như vậy sao?” Anh ta cười với cô: “Giám đốc Lâm, rất vui được gặp cô.”
Bên cạnh anh ta lập tức cò người phụ họa: “Còn rất xinh đẹp nữa.”
Câu nói đùa này không rõ là vô tình hay hữu ý, nhưng ẩn chứa vẻ tùy tiện. Lâm Thiển lặng thinh, Ninh Duy Khải liếc qua người phát ngôn, là một cửa hàng trưởng cấp bậc thấp, bình thường không có nhiều cơ hội gặp Tổng giám đốc. Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Duy Khải, anh ta đoán Tổng giám đốc không thích nói đùa kiểu này. Thế là anh ta lập tức cúi đầu, chỉ mong bản thân biến thành không khí.
Mọi người xung quan không nhìn ra điều đó, nhưng Lâm Thiển tinh ý nắm bắt được. Cô hiểu rõ tính cách của Ninh Duy Khải, tuy anh ta không chung tình nhưng rất tôn trọng và đối xử lịch sự với phụ nữ, bất kể tuổi tác, diện mạo hay địa vị xã hội. Năm đó Lâm Thiển nhận lời yêu Ninh Duy Khải, cũng là do bị vẻ bề ngoài ôn hòa nhã nhặn của anh ta lừa.
Dù không còn liên quan, Lâm Thiển vẫn nhìn anh ta bằng ánh mắt cảm kích. Ninh Duy Khải không thay đổi sắc mặt, cũng chẳng biết có nhận được tín hiệu của cô hay không?
Trần Tranh trò chuyện vài câu với Ninh Duy Khải rồi cáo từ. Lúc rời đi, anh ta không hề liếc qua Lâm Thiển.
Nhân cơ hội này Lâm Thiển định chào tạm biệt. Nhưng chưa kịp lên tiếng, Ninh Duy Khải mở miệng trước: “Giám đốc Lâm, tôi rất có hứng thú với nhãn hiệu Vinda của quý công ty. Nghe nói sản phẩm bán rất chạy, coi như lập kỷ lục của ngành”. Đến đây, anh ta lại quay đầu nói với cấp dưới: “Trong tình hình thị trường phát triển ổn định, Ái Đạt có thể thành công nhu vậy, quả thực là tấm gương mẫu mực.”
Mọi người đều lần lượt phụ họa. Lâm Thiển không muốn nghe những lời ca tụng khách sáo này.
Phụ nữ thật ra là sinh vật kỳ lạ. Bạn biết rõ người đàn ông trước mặt không còn là hình bóng trong quá khứ. Nếu không có trí tuệ và thủ đoạn như Lệ Trí Thành, thì dù ở rể đi chăng nữa, chắc chắn Ninh Duy Khải không thể làm CEO của Tân Bảo Thụy bao nhiêu năm, cũng không thể dẫn dắt tập đoàn phát triển đến đỉnh cao. Nhưng khi bạn đối diện với gương mặt của ngày nào, bắt gặp vẻ xảo quyệt trong mắt anh ta, bạn lại cảm thấy, anh ta vẫn là chàng trai giả dối, dịu dàng và hám danh lợi, sáng nắng chiều mưa của năm đó.
Lâm Thiển cười: “Ninh tổng quá khen rồi. Lệ tổng của chúng tôi cũng rất khâm phục Ninh tổng. Tân Bảo Thụy là ngọn cờ đầu của ngành…” Vừa định nói mấy lời khách khí tương tự, cô liền nghe thấy Ninh Duy Khải “wow” một tiếng, sau đó ngó nghiêng xung quanh bằng cặp mắt hứng thú: “Hôm nay Lệ tổng có đến đây không?”
Vị trí nơi bọn họ đang đứng không nhìn thấy quầy đồ uống. Lâm Thiển rất sốt ruột, nhưng đoán Lệ Trí Thành còn phải xếp hàng, đồ uống lại chế biến tại chỗ nên chưa thể đi tìm cô. Thế là cô mỉm cười, không trả lời thẳng vào vấn đề mà nói: “Ninh tổng cứ bận việc của mình đi, tôi…”
“Lâm tiểu thư”. Ninh Duy Khải lại một lần nữa ngắt lời. Anh ta tươi cười vẫy tay: “Cô hãy mau lại gần đây”.
Lâm Thiển đờ ra, những người khác cũng sững sốt.
Hai người đứng cách nhau hơn một mét, Lâm Thiển không biết anh ta định giở trò gì. Người đàn ông này khiến cô cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bởi vì sự chú ý của đám đông, cô đành đi qua chỗ Ninh Duy Khải, dừng lại ở khoảng cách hai, ba mươi xen-ti-mét. Ninh Duy Khải nghiêng đầu nhìn cô, đồng thời chỉ tay lên tầng trên cùng: “Nơi đó chính là gian hàng có lượng tiêu thụ cao nhất trong tháng này của Tân Bảo Thụy chúng tôi, không biết giám đốc Lâm đã đi tham quan chưa?”
Lâm Thiển chớp mắt: “Hôm nay tôi đi dạo linh tinh, chắc cũng qua chỗ đó rồi.”
Ninh Duy Khải chắp tay sau lưng, ngẩng đầu cảm khái: “Hy vọng từ nay về sau, hai công ty chúng ta có thể thường xuyên giao lưu, cùng chấn hưng ngành nghề. Tôi cũng muốn mời cô và Lệ tổng đến thăm quan cửa hàng của chúng tôi, góp ý cho chúng tôi.”
Những người đứng sau lưng lập tức gật đầu phụ họa: “Ninh tổng nói đúng.”, “Đúng vậy, làm doanh nghiệp nên có thái độ như Ninh tổng.”
Lâm Thiển chỉ mỉm cười khi nghe những lời tán dương đó. Bất kể là người đàn ông xa lạ của hiện tại hay người đàn ông quen thuộc trong quá khứ, cũng không thể có suy nghĩ nhiệt huyết vô tư như lời anh ta nói. Do đó Lâm Thiển thật sự không biết đối đáp thế nào.
Đúng lúc này, lẫn trong tiếng nhạc và tiếng ồn ào, cô chợt nghe thấy một giọng đàn ông đầy ý cười ngay trên đỉnh đầu: “Em cao thêm rồi. Trước đây chỉ đứng đến cúc áo thứ hai của tôi, bây giờ cao gần tới chiếc cúc đầu tiên.”
Lâm Thiển giật mình. Tự dưng Ninh Duy Khải nói những lời mờ ám này để làm gì? Đúng là đồ thần kinh.
Kết quả, lại nghe anh ta thì thầm: “Có điều, con mắt thẩm mỹ của em ngày càng thụt lùi, ăn mặc như đàn ông, mặt mũi không trang điểm. Cái mũ này ở đâu ra thế, khó coi chết đi được.”
Lâm Thiển không nhịn nổi, hơi quay người che khuất tầm nhìn của mọi người. Sau đó, cô nghiến răng: “Ninh Duy Khải, miệng không thối anh sẽ chết hay sao?”
Khóe miệng mỏng của Ninh Duy Khải nhếch lên: “Tiền lẻ[2], lâu rồi không gặp.”
[2] “Tiền lẻ” và “Lâm Thiển” đồng âm.
Lâm Thiển vốn bị anh ta làm cho tâm trạng trở nên bực dọc, nhưng không hiểu tại sao, khi nghe câu này, cô lại thấy buồn cười. Vừa đáp một câ: “Đúng là vô vị”, cô đột nhiên cảm thấy điều bất thường.
Khi ngẩng đầu, Lâm Thiển liền bắt gặp Lệ Trí Thành cầm túi nylon đựng cốc đồ uống cách đó hơn chục mét. Chắc anh vừa từ quầy đồ uống đi về bên này, bởi anh đang dõi mắt về phía cửa nhà vệ sinh rồi vô tình nhìn qua chỗ cô.
Giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, Lệ Trí Thành phát hiện ra Lâm Thiển ngay lập tức.
Tác giả :
Đinh Mặc