Thời Gian Sánh Bước Bên Em
Chương 71: Ngoại truyện: Vợ chồng Phó Mai
Edit: Dương | Beta: Quỳnh Lương
MỘT, MÚA ĐƠN.
Từ khi nghe được tin từ phía Dư Thanh, Phó Thời Cẩn biết vợ mình không những hát hay mà còn nhảy rất giỏi, Phó Thời Cẩn bắt đầu có tâm tư nhỏ.
Lúc đó anh đã nói ra, nhưng Mai Nhiễm lấy cớ thân thể không đủ mềm dẻo nên cự tuyệt, nhưng giờ, cô đã sinh hai lần, dáng người khôi phục rất tốt, eo vẫn nhỏ gọn như xưa, yêu kiều một tay nắm không chặt, phía trên thêm phần thành thục của phụ nữ, rõ ràng hơn là nơi nào đó trước ngực cô… vừa nhìn đã cảm thấy toàn thân lửa nóng sôi trào.
“Sao vậy anh?” Mai Nhiễm thấy banh nhìn mình chăm chú liền hỏi.
Phó Thời Cẩn ngồi xuống bên cạnh cô, tiến sát sạt cạnh chân của cô, thuận tiện ôm bả vai cô vào trong ngực, “Còn nhớ tối hôm qua em đã đồng ý với anh chuyện gì không?”
Đương nhiên… còn nhớ.
Mai Nhiễm ho nhẹ một tiếng, nhìn hai bé trai đang ngủ say trên giường, “Bây giờ muốn thực hiện luôn sao? Nhưng quần áo của em còn chưa chuẩn bị xong.”
Phó Thời Cẩn nhìn cô chăm chú, “Anh không ngại… không mặc quần áo cũng được.”
“Con còn ở đây.” Cô dỗi, “Không đứng đắn.”
“Nếu như anh đứng đắn thì có thể có chúng nó sao?” Anh nhếch môi khẽ cười.
Đứa lớn trở mình, mở mắt ra nhìn họ rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ, Mai Nhiễm kéo ngón tay út mà con trai ngậm trong miệng ra ngoài, rút khăn giấy ở trên bàn đầu giường lau tay cho con trai.
“Thế nào?” Anh sát lại gần, gần như là ép sát bên tai cô để hỏi.
“Để… để nói sau.” Hai đứa con trai rất dính người, cô cũng không có nhiều thời gian để chuẩn bị, càng huống chi, thật sự rất lâu rồi chưa nhảy lại, hẳn là cô không quen.
Phó Thời Cẩn khẽ thở dài một cái.
Bước ngoặt là ngay ngày hôn lễ của Diệp Khởi Hàn và Dư Thanh vào ba tháng sau, đêm đó Mai Nhiễm uống chút rượu, toàn thân đều mềm nhũn, bọn nhỏ ở nhà có Phó Lan Tâm và bảo mẫu chăm sóc, Phó Thời Cẩn dìu cô đến phòng của khách sạn.
Cô mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt, ở trong phòng tắm tắm rửa một hồi, không ngờ lại làm ướt váy, vừa mỏng vừa xuyên thấu, nhất là nơi nào đó đang phập phồng lên xuống kia, mơ hồ hiện ra rõ ràng vóc dáng xinh đẹp.
Phó Thời Cẩn kéo cô, “Nhiễm Nhiễm, chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng bây giờ tới đi.”
Trong điện thoại của anh có nhạc đệm, tiếng nhạc du dương ở trong căn phòng tổng thống lớn như vậy lan ra, anh ôm cô nhảy một điệu Waltz, sau đó từ từ buông lỏng tay ra.
Cơ thể của Mai Nhiễm theo âm nhạc uyển chuyển lay động, giống như nước chảy mây trôi, từng bước càng xinh đẹp hơn, ánh mắt cô nhìn anh giống như một đóa hoa bên hồ nở rộ giữa sương sớm, xinh đẹp vô cùng, cô không múa theo bài múa nào cả, toàn bộ đều là tự do phát triển.
Eo nhỏ duyên dáng dễ dàng xoay chuyển, làn váy tím theo động tác của cô vừa xòe ra vừa thu lại, phiêu dật tựa như thần tiên. Đôi mắt quyến rũ của cô nhìn anh rồi lại nhìn về phía cửa sổ sát đất…
Phó Thời Cẩn có cảm giác, giây tiếp theo cô sẽ nương theo ánh trăng trên bầu trời để trở lại, đôi chân dài của anh vội vã tiến về phía trước, khóa lại cổ tay tinh tế của cô, đem thần tiên váy tím này gắt gao ôm vào trong ngực.
Anh không muốn cô hư vô mờ ảo, chỉ được ngắm nhìn mà không được tiếp xúc, ý nghĩ duy nhất chính là ôm cô, tốt nhất là có thể đè xuống giường yêu thương một phen.
Anh luôn luôn là phái hành động.
Bị từng đợt sóng kéo đến, đêm thu này, từ đầu đến cuối ấm áp giống như mùa xuân.
***
HAI, ĐỒNG PHỤC QUYẾN RŨ.
Khi hai đứa bé đã ba tuổi, Phó Thời Cẩn cũng nghênh đón sinh nhật ba mươi ba tuổi, trước đó một tuần, liên tiếp có bạn bè gửi quà đến nhà, Mai Nhiễm và mẹ chồng chỉ kiểm kê đã tốn không ít thời gian.
Phó Lan Tâm cười nói gì đó, nhưng cô lại thất thần, trong đầu vẫn liên tục suy nghĩ nên tặng anh quà gì mới tốt.
Ba năm nay, mỗi lần cô sinh nhật, quà của anh đều khiến cô vô cùng kinh ngạc, mà đến lượt sinh nhật anh, quà của Mai Nhiễm không có ngoại lệ đều là… khụ khụ, bản thân cô.
Đương nhiên người đàn ông kia cũng đã nói, đây là món quà tốt nhất mà anh nhận được sau hai đứa con trai.
Năm nay có lẽ có thể thay đổi một phương thức độc đáo? Tốt nhất là cũng cho anh một kinh hỉ.
Chính là…. Tặng gì thì tốt đây?
Điện thoại vang lên, Mai Nhiễm nhìn lướt qua màn hình một chút, là Dư Thanh gọi tới.
Mới vừa nhấc máy thì bên kia đã không có ý tốt cười hỏi, “Quà hôm qua tớ đưa qua cậu đã xem chưa?”
“Còn chưa xem.” Mai Nhiễm bắt đầu từ đống quà tặng như ngọn núi nhỏ tìm ra được, ngón tay dừng ở trên một hộp giấy nhỏ tinh xảo, “Bên trong là gì thế?”
Dư Thanh lại cười, “Đồ tốt. Thật sự giữa nghìn vạn chọn lựa tớ mới chọn được cái đó, bảo đảm chồng cậu nhất định rất thích.”
“Được rồi tớ không thèm nói với cậu nữa, Diệp Khởi Hàn đang gọi tớ rồi.”
Mai Nhiễm cất điện thoại đi, nhìn thấy mẹ chồng đang nói chuyện với bà dì, lặng lẽ mở một góc của cái hộp nhìn thoáng qua, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thì cả người cô giống như bị lửa đốt, toàn thân nóng hầm hập.
Cái này mà cũng là quà hả! Dư Thanh thật là…
“Nhiễm Nhiễm?” Phó Lan Tâm đột nhiên nhìn qua, “Sao mặt con đỏ thế?” Bà lẩm bẩm, “Có phải trong phòng nóng quá không?”
“Kiểm kê cũng gần xong rồi, con đi nghỉ trước đi.”
Mai Nhiễm hơi gật đầu, ôm cái hộp nhỏ kia đi ra ngoài.
Cô trực tiếp đi vào phòng ngủ, ngồi ở mép giường. Thật ra đồ vật bên trong cô cũng không xa lạ gì, gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy các y tá mặc nó qua lại ở trước mắt, nhưng Mai Nhiễm quá rõ củ khoai lang phỏng tay trong ngực mình, so với trước đây cô nhìn thấy đều…
Thật sự muốn như vậy sao? Anh cũng sẽ thích cái này chứ? Cô cực kỳ do dự.
Nửa tiếng sau, Mai Nhiễm từ phòng tắm đi ra, nhíu mày nhìn bộ trang phục trên người, trong lòng nghĩ, có phải Dư Thanh mua nhầm size rồi không? Sao cô cảm thấy chật như vậy, nhất là chỗ ngực, suýt nữa bị đẩy ra ngoài.
Cô đứng ở trước gương điều chỉnh một chút, vẫn cảm thấy không ổn, đành phải cẩn thận tháo bra ở bên trong ra, lúc này mới thấy ổn hơn một chút.
Hình như hơi ngắn? Vải vóc này cũng quá ăn bớt vật liệu rồi? Sao lại không giống đồng phục thống nhất của bệnh viện phân phát chứ?
Mai Nhiễm nghiên cứu rất nghiêm túc, đến mức ngay cả cửa phòng ngủ bị người đẩy ra cũng không phát hiện, cô xoay một vòng, ánh mắt đột nhiên bị cố định, trầm thấp “A” một tiếng, vội vàng nhảy lên giường chui vào trong chăn.
Người đàn ông đứng ở cửa phục hồi lại tinh thần, vội vàng đóng cửa lại, còn thuận tay khóa trong.
Không ngờ Mai Nhiễm thử đồ này đúng lúc tiện cho anh, trong chốc lát cô liền bị người đè ở dưới thân, thanh âm của người đàn ông vừa khàn vừa nhỏ, “Nhiễm Nhiễm, đây là quà sinh nhật sớm em tặng cho anh à?”
“Không, không phải…” Mai Nhiễm đẩy anh ra.
Nhiệt độ trên người người đàn ông cao hơn cô. Chăn trên người bị anh dùng lực kéo ra, sau đó ném xuống sàn, cô, mọi thứ trên người cô, bộ đồng phục y tá vừa ngắn vừa mỏng vừa xuyên thấu vừa chật khiến cô không còn chỗ nào để ẩn trốn.
Rất lâu rất lâu rất lâu sau đó…
“Nhiễm Nhiễm, anh rất thích.”
Mai Nhiễm yếu ớt mềm nhũn vùi ở trong ngực anh, vô lực hừ một tiếng.
Ngoài cửa sổ sát đất truyền đến tiếng bọn nhỏ ở dưới tầng đùa giỡn trêu chọc nhau, mọi thứ lại bắt đầu mơ hồ, cô dần dần đi vào giấc ngủ.
May mắn.
Thời gian an yên, được ở bên anh.
MỘT, MÚA ĐƠN.
Từ khi nghe được tin từ phía Dư Thanh, Phó Thời Cẩn biết vợ mình không những hát hay mà còn nhảy rất giỏi, Phó Thời Cẩn bắt đầu có tâm tư nhỏ.
Lúc đó anh đã nói ra, nhưng Mai Nhiễm lấy cớ thân thể không đủ mềm dẻo nên cự tuyệt, nhưng giờ, cô đã sinh hai lần, dáng người khôi phục rất tốt, eo vẫn nhỏ gọn như xưa, yêu kiều một tay nắm không chặt, phía trên thêm phần thành thục của phụ nữ, rõ ràng hơn là nơi nào đó trước ngực cô… vừa nhìn đã cảm thấy toàn thân lửa nóng sôi trào.
“Sao vậy anh?” Mai Nhiễm thấy banh nhìn mình chăm chú liền hỏi.
Phó Thời Cẩn ngồi xuống bên cạnh cô, tiến sát sạt cạnh chân của cô, thuận tiện ôm bả vai cô vào trong ngực, “Còn nhớ tối hôm qua em đã đồng ý với anh chuyện gì không?”
Đương nhiên… còn nhớ.
Mai Nhiễm ho nhẹ một tiếng, nhìn hai bé trai đang ngủ say trên giường, “Bây giờ muốn thực hiện luôn sao? Nhưng quần áo của em còn chưa chuẩn bị xong.”
Phó Thời Cẩn nhìn cô chăm chú, “Anh không ngại… không mặc quần áo cũng được.”
“Con còn ở đây.” Cô dỗi, “Không đứng đắn.”
“Nếu như anh đứng đắn thì có thể có chúng nó sao?” Anh nhếch môi khẽ cười.
Đứa lớn trở mình, mở mắt ra nhìn họ rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ, Mai Nhiễm kéo ngón tay út mà con trai ngậm trong miệng ra ngoài, rút khăn giấy ở trên bàn đầu giường lau tay cho con trai.
“Thế nào?” Anh sát lại gần, gần như là ép sát bên tai cô để hỏi.
“Để… để nói sau.” Hai đứa con trai rất dính người, cô cũng không có nhiều thời gian để chuẩn bị, càng huống chi, thật sự rất lâu rồi chưa nhảy lại, hẳn là cô không quen.
Phó Thời Cẩn khẽ thở dài một cái.
Bước ngoặt là ngay ngày hôn lễ của Diệp Khởi Hàn và Dư Thanh vào ba tháng sau, đêm đó Mai Nhiễm uống chút rượu, toàn thân đều mềm nhũn, bọn nhỏ ở nhà có Phó Lan Tâm và bảo mẫu chăm sóc, Phó Thời Cẩn dìu cô đến phòng của khách sạn.
Cô mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt, ở trong phòng tắm tắm rửa một hồi, không ngờ lại làm ướt váy, vừa mỏng vừa xuyên thấu, nhất là nơi nào đó đang phập phồng lên xuống kia, mơ hồ hiện ra rõ ràng vóc dáng xinh đẹp.
Phó Thời Cẩn kéo cô, “Nhiễm Nhiễm, chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng bây giờ tới đi.”
Trong điện thoại của anh có nhạc đệm, tiếng nhạc du dương ở trong căn phòng tổng thống lớn như vậy lan ra, anh ôm cô nhảy một điệu Waltz, sau đó từ từ buông lỏng tay ra.
Cơ thể của Mai Nhiễm theo âm nhạc uyển chuyển lay động, giống như nước chảy mây trôi, từng bước càng xinh đẹp hơn, ánh mắt cô nhìn anh giống như một đóa hoa bên hồ nở rộ giữa sương sớm, xinh đẹp vô cùng, cô không múa theo bài múa nào cả, toàn bộ đều là tự do phát triển.
Eo nhỏ duyên dáng dễ dàng xoay chuyển, làn váy tím theo động tác của cô vừa xòe ra vừa thu lại, phiêu dật tựa như thần tiên. Đôi mắt quyến rũ của cô nhìn anh rồi lại nhìn về phía cửa sổ sát đất…
Phó Thời Cẩn có cảm giác, giây tiếp theo cô sẽ nương theo ánh trăng trên bầu trời để trở lại, đôi chân dài của anh vội vã tiến về phía trước, khóa lại cổ tay tinh tế của cô, đem thần tiên váy tím này gắt gao ôm vào trong ngực.
Anh không muốn cô hư vô mờ ảo, chỉ được ngắm nhìn mà không được tiếp xúc, ý nghĩ duy nhất chính là ôm cô, tốt nhất là có thể đè xuống giường yêu thương một phen.
Anh luôn luôn là phái hành động.
Bị từng đợt sóng kéo đến, đêm thu này, từ đầu đến cuối ấm áp giống như mùa xuân.
***
HAI, ĐỒNG PHỤC QUYẾN RŨ.
Khi hai đứa bé đã ba tuổi, Phó Thời Cẩn cũng nghênh đón sinh nhật ba mươi ba tuổi, trước đó một tuần, liên tiếp có bạn bè gửi quà đến nhà, Mai Nhiễm và mẹ chồng chỉ kiểm kê đã tốn không ít thời gian.
Phó Lan Tâm cười nói gì đó, nhưng cô lại thất thần, trong đầu vẫn liên tục suy nghĩ nên tặng anh quà gì mới tốt.
Ba năm nay, mỗi lần cô sinh nhật, quà của anh đều khiến cô vô cùng kinh ngạc, mà đến lượt sinh nhật anh, quà của Mai Nhiễm không có ngoại lệ đều là… khụ khụ, bản thân cô.
Đương nhiên người đàn ông kia cũng đã nói, đây là món quà tốt nhất mà anh nhận được sau hai đứa con trai.
Năm nay có lẽ có thể thay đổi một phương thức độc đáo? Tốt nhất là cũng cho anh một kinh hỉ.
Chính là…. Tặng gì thì tốt đây?
Điện thoại vang lên, Mai Nhiễm nhìn lướt qua màn hình một chút, là Dư Thanh gọi tới.
Mới vừa nhấc máy thì bên kia đã không có ý tốt cười hỏi, “Quà hôm qua tớ đưa qua cậu đã xem chưa?”
“Còn chưa xem.” Mai Nhiễm bắt đầu từ đống quà tặng như ngọn núi nhỏ tìm ra được, ngón tay dừng ở trên một hộp giấy nhỏ tinh xảo, “Bên trong là gì thế?”
Dư Thanh lại cười, “Đồ tốt. Thật sự giữa nghìn vạn chọn lựa tớ mới chọn được cái đó, bảo đảm chồng cậu nhất định rất thích.”
“Được rồi tớ không thèm nói với cậu nữa, Diệp Khởi Hàn đang gọi tớ rồi.”
Mai Nhiễm cất điện thoại đi, nhìn thấy mẹ chồng đang nói chuyện với bà dì, lặng lẽ mở một góc của cái hộp nhìn thoáng qua, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thì cả người cô giống như bị lửa đốt, toàn thân nóng hầm hập.
Cái này mà cũng là quà hả! Dư Thanh thật là…
“Nhiễm Nhiễm?” Phó Lan Tâm đột nhiên nhìn qua, “Sao mặt con đỏ thế?” Bà lẩm bẩm, “Có phải trong phòng nóng quá không?”
“Kiểm kê cũng gần xong rồi, con đi nghỉ trước đi.”
Mai Nhiễm hơi gật đầu, ôm cái hộp nhỏ kia đi ra ngoài.
Cô trực tiếp đi vào phòng ngủ, ngồi ở mép giường. Thật ra đồ vật bên trong cô cũng không xa lạ gì, gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy các y tá mặc nó qua lại ở trước mắt, nhưng Mai Nhiễm quá rõ củ khoai lang phỏng tay trong ngực mình, so với trước đây cô nhìn thấy đều…
Thật sự muốn như vậy sao? Anh cũng sẽ thích cái này chứ? Cô cực kỳ do dự.
Nửa tiếng sau, Mai Nhiễm từ phòng tắm đi ra, nhíu mày nhìn bộ trang phục trên người, trong lòng nghĩ, có phải Dư Thanh mua nhầm size rồi không? Sao cô cảm thấy chật như vậy, nhất là chỗ ngực, suýt nữa bị đẩy ra ngoài.
Cô đứng ở trước gương điều chỉnh một chút, vẫn cảm thấy không ổn, đành phải cẩn thận tháo bra ở bên trong ra, lúc này mới thấy ổn hơn một chút.
Hình như hơi ngắn? Vải vóc này cũng quá ăn bớt vật liệu rồi? Sao lại không giống đồng phục thống nhất của bệnh viện phân phát chứ?
Mai Nhiễm nghiên cứu rất nghiêm túc, đến mức ngay cả cửa phòng ngủ bị người đẩy ra cũng không phát hiện, cô xoay một vòng, ánh mắt đột nhiên bị cố định, trầm thấp “A” một tiếng, vội vàng nhảy lên giường chui vào trong chăn.
Người đàn ông đứng ở cửa phục hồi lại tinh thần, vội vàng đóng cửa lại, còn thuận tay khóa trong.
Không ngờ Mai Nhiễm thử đồ này đúng lúc tiện cho anh, trong chốc lát cô liền bị người đè ở dưới thân, thanh âm của người đàn ông vừa khàn vừa nhỏ, “Nhiễm Nhiễm, đây là quà sinh nhật sớm em tặng cho anh à?”
“Không, không phải…” Mai Nhiễm đẩy anh ra.
Nhiệt độ trên người người đàn ông cao hơn cô. Chăn trên người bị anh dùng lực kéo ra, sau đó ném xuống sàn, cô, mọi thứ trên người cô, bộ đồng phục y tá vừa ngắn vừa mỏng vừa xuyên thấu vừa chật khiến cô không còn chỗ nào để ẩn trốn.
Rất lâu rất lâu rất lâu sau đó…
“Nhiễm Nhiễm, anh rất thích.”
Mai Nhiễm yếu ớt mềm nhũn vùi ở trong ngực anh, vô lực hừ một tiếng.
Ngoài cửa sổ sát đất truyền đến tiếng bọn nhỏ ở dưới tầng đùa giỡn trêu chọc nhau, mọi thứ lại bắt đầu mơ hồ, cô dần dần đi vào giấc ngủ.
May mắn.
Thời gian an yên, được ở bên anh.
Tác giả :
Lâm Uyên Ngư Nhi