Thời Gian Sánh Bước Bên Em
Chương 6: Em báo đáp tôi như thế nào?
Edit: Hà My | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi
Mộc Dung – Mẹ của Mai Nhiễm vốn dĩ bị bệnh tim từ trước, thân thể luôn yếu ớt lại kiên quyết sinh con gái nên sau này sức khỏe ngày càng sa sút, không quá bốn mươi đã nhắm mắt xuôi tay.
Khi đó, Mai Nhiễm mới chỉ mười bảy tuổi, nửa quãng thời gian của độ tuổi đẹp nhất lại trải qua trong bệnh viện. Đêm mưa ấy, cô cùng bố mình là Mai Hồng Viễn đứng chờ ngoài phòng cấp cứu. Bác sĩ thông báo bệnh tình ngày một nguy kịch hết lần này tới lần khác.
Nhiều lần cô đã thầm nghĩ trong lòng, sớm muộn gì ngày này cũng đến, chỉ là không ngờ nó tới nhanh như vậy. Khi thấy bác sĩ bước từng bước nặng nề đi ra, báo bọn họ được vào nhìn mặt người thân lần cuối, lúc ấy Mai Nhiễm gần như sụp đổ hoàn toàn.
Hai chân cô như chẳng còn sức lực, cả người được bố đỡ đi vào nhìn mẹ lần cuối. Bố cô vốn là người cao lớn trầm mặc, nhưng dường như chỉ trong một đêm đã già đi hai chục tuổi:
“Hãy kiên cường lên, chúng ta vẫn còn phải đưa tiễn mẹ con.”
Nhưng Mai Nhiễm vẫn có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay đang đè nặng trên vai mình đang run rẩy. Cô chẳng thể thốt ra được từ “vâng”, chỉ có thể nghẹn ngào gật đầu.
Mẹ cô nằm trên giường bệnh vẫn đang gắng gượng những hơi thở cuối cùng. Thậm chí bà không còn đủ sức để nắm lấy đôi tay của người con gái bà yêu nhất. Từng giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt, nhưng bà vẫn gắng gượng mỉm cười:
“Tưởng Tưởng, đừng khóc, mẹ muốn…nghe con hát bài hát ấy một lần nữa.”
“Quãng thời gian đẹp nhất của em
Gặp được anh chính là điều may mắn.
…
Anh là sự tương phùng tuyệt vời nhất trên thế gian.”
Giữa không gian tràn ngập tiếng ca êm dịu ấy, Mộc Dung từ từ nhắm mắt lại.
“Tưởng Tưởng, mẹ con đã đi rồi.”
“Không.” Mắt Mai Nhiễm đỏ lên, nhưng vẫn không ngừng cất tiếng hát: “Quãng thời gian đẹp nhất của em…” cho tới khi cổ họng nghẹn lại, không thể thốt ra thêm một tiếng nào nữa.
Mẹ, chẳng phải mẹ từng nói âm nhạc có thể tạo ra kỳ tích, nhưng vì sao…vì sao mẹ vẫn không ở lại?
Vì sao con đã nỗ lực trở thành bác sĩ, nhưng vẫn không thể giữ được mạng sống của một người?
Câu hỏi của cô, trời không dám trả lời, đất cũng không dám đáp.
Lòng Mai Nhiễm tràn ngập chua xót. Cô ngẩng đầu uống một hớp rượu lớn, nhờ vậy lại nhìn thấy bóng người chậm rãi bao phủ.
Ánh sáng phản chiếu một sườn mặt lạnh lùng nơi khóe mắt cô, đôi mày người đàn ông cau lại, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp. Cặp mắt xinh đẹp ấy cứ lẳng lặng nhìn cô, sâu không thấy đáy, chẳng hề gợn sóng.
“Ans…” Mai Nhiễm gần như buột miệng thốt ra, nhưng điều chỉnh ngay lập tức: “Anh Phó?”
Sao anh có thể xuất hiện ở nơi này, vào lúc này?
Phó Thời Cẩn im lặng, ánh mắt suy tư nhìn mấy chai rượu nằm ngổn ngang bên cạnh, hàng mày càng nhíu chặt.
Đúng lúc này đèn xe chiếu tới sáng chói, Mai Nhiễm che mắt. Bỗng nghe thấy anh nói: “Lên xe, tôi đưa cô về.”
Rõ ràng là đêm hè, dù trời đang mưa, thế nhưng giọng nói của anh lại giống như vừa được ủ trong hầm băng lạnh lẽo.
Mai Nhiễm run rẩy, không biết là do gặp bệnh nhân của mình đúng lúc này hay do uống rượu mà gò má chợt ửng đỏ, phản ứng của cô chậm chạp, ngơ ngác đáp lại: “A”
Phó Thời Cẩn mở cửa xe, bảo cô vào trong trước rồi biến mất tăm. Mai Nhiễm đợi một lúc lâu cũng không thấy anh quay về. Nhìn khắp xung quanh lại bất ngờ thấy anh đang cúi người nhặt từng chai rượu cô uống bỏ vào túi.
Một người đàn ông như vậy, dù làm động tác gì cũng là cảnh đẹp ý vui. Mai Nhiễm bị bóng lưng ấy hấp dẫn, nhìn những động tác như mây trôi nước chảy của anh, hai má cô như bị lửa thiêu nóng bừng.
Chờ tới khi anh ngồi vào trong xe, thân hình cao lớn tiến sát lại phía cô, Mai Nhiễm liền cảm thấy tim mình đập nhanh tới mức không kiềm chế nổi.
“Thắt dây an toàn vào trước đã.”
Trong khoảnh khắc hơi thở nam tính xa lạ mà mát lạnh gần trong gang tấc, cô ngẩn người mất ba giây mới kịp phản ứng lại:
“Dạ…được.”
Phó Thời Cẩn đợi cô thắt chặt dây an toàn mới khởi động xe. Anh yên lặng lái xe qua ba giao lộ, dường như chợt nhớ ra mới hỏi:
“Nhà cô ở đâu?”
“Hoa viên Hoa Cảnh.”
***
Dưới chân tòa nhà, Châu Nhất Miểu cầm chiếc ô đứng sau cây cột. Ánh mắt anh đăm đăm nhìn theo hướng chiếc xe màu đen rời đi, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra.
Xuyên qua màn mưa dày đặc, anh dường như nhìn thấy cuộc sống nhiều năm trước nơi thôn nhỏ trong núi sâu. Bố anh từng bất chấp mưa lớn, mạo hiểm đi lên sườn núi cày ruộng. Dưới chân núi là những ngôi nhà một gian nhỏ bé lụp xụp nằm san sát cạnh nhau. Lại nhớ tới đêm hôm ấy, anh chăm chú đọc quyển sách dưới ngọn đèn vàng bé như hạt đậu tới tận lúc bình minh, trên đùi bị muỗi đốt đến sưng tấy vô vàn nốt đỏ.
Châu Nhất Miểu chậm rãi nhắm hai mắt. Anh là sinh viên duy nhất trong thôn, thậm chí là duy nhất ở quê nhà, sau đó lại trở thành bác sĩ ngoại khoa nắm trong tay kỹ thuật mổ ở một bệnh viện lớn trong thành phố. Mỗi năm về thăm quê, anh vẫn được bà con làng xóm nhìn bằng con mắt đầy ao ước và ngưỡng mộ.
“A Miểu, cháu đã khiến bố cháu cực kỳ hãnh diện! Đúng là tuổi trẻ tài cao.”
“A Miểu, giờ đây con đã hoàn toàn thoát ly khỏi vùng đất này, về sau chính là người ở thành phố lớn rồi!”
Nhưng trong lòng anh luôn luôn biết rõ một sự thật, dù cho anh có ưu tú bao nhiêu đi chăng nữa, chênh lệch giữa anh và cô thật sự quá lớn. Tiền lương một năm của anh cộng lại cũng chẳng thể mua nổi chiếc đồng hồ cô đeo trên tay kia.
Từ bỏ đi, Châu Nhất Miểu, dù mày có cố gắng thế nào đi chăng nữa, mãi mãi vẫn chẳng thể xứng với cô ấy đâu.
Màn hình di động sáng lên, Châu Nhất Miểu truy cập Wechat, gửi tin nhắn: “Anh nghe chuyện sáng nay ở viện rồi, em có sao không? Dù em làm gì, anh cũng luôn ủng hộ. Nhớ nghỉ ngơi sớm nhé. Ngủ ngon.”
Có lẽ trở lại với thân phận đàn anh vẫn tương đối an toàn. Ít nhất…anh còn có thể đứng một bên lặng lẽ bảo vệ cô. Nhấn nút gửi đi, anh bỏ điện thoại vào túi áo, bóng lưng cô đơn trầm mặc.
***
Hai dãy đèn đường chạy dài về phía xa, trong không khí phảng phất hơi nước mênh mang. Chiếc xe vững vàng đi vào cây cầu bắc ngang con sông. Vừa mới lên cầu, những giọt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu lộp bộp rơi xuống.
“Trời mưa càng lúc càng to.” Mai Nhiễm khẽ nói.
Người đàn ông vốn đang chăm chú lái xe, chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Không khí trong xe bỗng yên lặng khó tả. Mai Nhiễm vốn không được coi là người nói nhiều, đặc biệt là đối với một người đàn ông lạnh nhạt ít nói như vậy càng khiến cô không thể tìm được đề tài gì để nói chuyện.
May mắn thay, trong lúc cô đang cảm thấy khó xử thì bố cô gọi đến. Mai Nhiễm lập tức nghe điện thoại, nhẹ nhàng thưa: “Bố ạ.”
“Tưởng Tưởng, bố nghe nói hôm nay ở bệnh viện con có chuyện không vui với bệnh nhân phải không?”
Trong xe yên tĩnh, tiếng nói phát ra từ trong điện thoại vô cùng rõ ràng. Mai Nhiễm liếc mắt nhìn sang phía người ngồi bên cạnh, hạ giọng trả lời: “Bố, rốt cuộc là bố có bao nhiêu tai mắt bên cạnh con vậy? Sao chuyện gì cũng không giấu được bố.”
Mai Hồng Viễn đã nghe thư ký kể rõ ngọn nguồn từ sớm, thấy con gái nói vậy chỉ khẽ cười: “Được rồi, bố tin con sẽ xử lý tốt chuyện này. Lần trước thư ký Vương mang cho con mấy đồ bổ dưỡng, con đã ăn chưa?”
Mai Nhiễm có chút chột dạ, sờ sờ mũi:
“Con ăn rồi…ăn một ít rồi ạ.”
Đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng nói, Mai Nhiễm lắng nghe rất chăm chú cho nên không chú ý đến hai tay của người đàn ông bên cạnh đang nắm vô lăng đột nhiên cứng đờ, trên mu bàn tay anh xuất hiện vài đường gân xanh.
“Ông Mai à.” Cô đột nhiên thở dài, “Có phải bố đang vào thời kỳ mãn kinh đâu mà nói nhiều như vậy?”
Phía đầu dây bên kia ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Thứ bảy tới là ngày gì, con còn nhớ không?”
“Ồ” Mai Nhiễm cười trộm, đáy mắt hiếm khi ánh lên sự vui vẻ xen lẫn tinh nghịch: “Ngày gì vậy nhỉ, hình như con không nhớ nổi nữa.”
“Trên đường về nhà nhớ chú ý an toàn. Lát nữa bố còn có tiệc xã giao, bố cúp máy đây.”
“Tiệc xã giao? Con đã nói với bố là không cho phép uống…” Tuy nhiên, chính cô là người vừa uống rượu nên không có cách nào chính khí lẫm liệt yêu cầu người khác không được uống rượu, huống chi ở đây còn có một vị “nhân chứng sống”. Giọng Mai Nhiễm đang nói dần trở nên yếu ớt: “Bố à, uống nhiều rượu không tốt cho thân thể, bố nhớ uống ít thôi nhé.”
Ngắt điện thoại, Mai Nhiễm càng thêm rối rắm, không dám liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Vừa rồi thấy khóe miệng anh cong cong, là đang cười sao?
Mưa nhỏ dần, Mai Nhiễm nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi. Điện thoại di động lại “tinh” một tiếng, báo hiệu vừa có tin nhắn gửi đến.
Phó Thời Cẩn khi nghe thấy âm báo tin nhắn cũng vô thức liếc qua, trên màn hình hiện lên ba chữ rõ ràng “Anh Châu”, anh lại mơ hồ dời mắt.
Trong khi Mai Nhiễm đọc tin nhắn, chiếc xe cũng quẹo vào tiểu khu hoa viên Hoa Cảnh rồi dừng lại bên cạnh đài phun nước.
Những ngọn đèn màu cam, màu trắng rực rỡ phát ra từ những căn hộ đan xen, hòa lẫn vào nhau tựa như những đốm lửa trại giữa cánh rừng.
Mở cửa xe, hương hoa bị gió mưa vò nát thổi về từ bốn phương tám hướng đem theo không khí lành lạnh cứ thế thấm vào người.
Lúc này men say trong người Mai Nhiễm mới dần dâng lên, hai chân cô mềm nhũn như không có sức lực, suýt chút nữa thì ngã ra phía trước. May mà có một cánh tay nhanh chóng duỗi ra giữ cô lại.
“Em không sao chứ?”
Khi thanh âm trầm thấp ấy lọt vào tai, Mai Nhiễm lại thấy như thể men say trong người tăng thêm vài phần. Cô gật gật đầu:
“Không sao.”
Lại cảm thấy câu trả lời này không đúng, cô lắc đầu: “Tôi… thật sự không sao đâu.”
Phó Thời Cẩn liếc nhìn cô, đôi mắt sẫm màu: “Để tôi đưa em lên.”
Ngày hôm sau, khi Mai Nhiễm tỉnh lại, đầu óc vẫn hơi mông lung, cô chỉ nhớ sau khi nói xong câu đó, anh đã đưa cô lên nhà, những chuyện xảy ra sau đó cô đều không nhớ rõ, cũng không biết tối qua đã cảm ơn anh chưa.
Ansel, Phó Thời Cẩn, quả nhiên anh không còn nhớ đến cô.
Từ khi còn nhỏ Mai Nhiễm đã rất thông minh, cô đi học sớm so với những đứa trẻ khác. Nếu như ngày đó mẹ không xảy ra chuyện thì giờ này cô đang tiến xa trên con đường âm nhạc. Đáng tiếc cuộc đời này không tồn tại hai chữ “nếu như”.
Cho đến khi cô có thể thoát khỏi nỗi đau thương kia, cô cũng không hề biết, vào quãng thời gian u tối nhất cuộc đời mình lúc ấy, hai chữ MR cùng ca khúc “Anh là sự tương phùng tuyệt vời nhất trên thế gian” đã trở nên vô cùng nổi tiếng.
Cũng vào lúc đó, vị nhạc sĩ bí ẩn nhất trong giới – Ansel cũng tìm đến cô.
Bởi vì mẹ qua đời, hứng thú với âm nhạc của Mai Nhiễm không còn nữa. Khi đó cô từ bỏ âm nhạc, chuyển tới hệ y học lâm sàng. Nhưng cũng chính người đàn ông này đã hết lần này đến lần khác cố gắng thuyết phục cô. Và vì sự cố chấp, kiên nhẫn ấy của anh mà cô đành đồng ý hợp tác. Đáng tiếc, năm đó khi cô mười tám tuổi lại xảy ra một sự cố bất ngờ.
Việc làm ăn của bố cô càng lúc càng phát đạt, cây to đón gió, khiến cho biết bao nhiêu người ganh ghét đến đỏ mắt. Mai Nhiễm bị người ta bắt cóc, tuy sự việc hoang đường ấy chỉ diễn ra trong nửa giờ nhưng cô vẫn phải trả giá không nhỏ. Tay phải của cô bị tổn thương nghiêm trọng. Mặc dù đã được điều trị kịp thời, nhưng về sau cánh tay ấy phải cố gắng hết sức mới có thể cầm nắm vật nặng.
Với một người nghệ sĩ dương cầm, đôi tay quan trọng tới mức nào? Mà đối với một người phí bao tâm huyết để trở thành nghiên cứu sinh khoa ngoại tim mạch, tương lai dùng dao kéo cứu người thì đôi tay ấy lại quan trọng biết bao nhiêu?
Từ đó về sau, Mai Nhiễm – cô gái theo học hệ y học lâm sàng xuất ngoại học hệ Đông – Tây y. Còn MR – người tinh thông các loại nhạc cụ nổi tiếng trong giới âm nhạc cũng bất ngờ biến mất.
Tối qua, khi ngồi trên xe anh, từng luồng suy nghĩ mông lung và sự thất vọng tràn ngập trong lòng Mai Nhiễm. Cô thậm chí chẳng cố ý nguỵ trang giọng nói của mình, thế nhưng anh cũng không có chút phản ứng nào.
Có lẽ, anh đã quên ước hẹn năm đó. Một khi đã như vậy, cô cũng phải quên đi thôi, quên đi chút áy náy đã quấn lấy tim mình suốt bảy năm qua.
Từ hệ thống thông tin của bệnh viện, cô tìm được phương thức liên lạc với Phó Thời Cẩn. Mai Nhiễm bình tĩnh gửi tin nhắn cho anh: “Anh Phó, cảm ơn anh tối qua đã đưa tôi về.”
Thuận tay lưu lại số điện thoại, Mai Nhiễm rời giường rửa mặt chải đầu. Sau khi trở lại thì thấy có tin nhắn tới.
Phó Thời Cẩn: “Đừng khách sáo, em định báo đáp tôi thế nào?”
Mai Nhiễm: “!!!”
Gửi nhầm máy rồi?
Mai Nhiễm xem lại dãy số một lần nữa. Không hề sai. Nhưng trong lòng cô vẫn không thể nào xác định được đối phương là ai. Cô lại gửi thêm một tin nhắn: “Xin hỏi, anh là?”
Một lát sau, di động trong tay cô “vui vẻ” hát vang. Mai Nhiễm nín thở nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại, tim đập càng nhanh.
“Bác sĩ Mai.”
Phía bên kia truyền đến thanh âm khàn khàn của anh:
“Tôi là Phó Thời Cẩn.”
Mộc Dung – Mẹ của Mai Nhiễm vốn dĩ bị bệnh tim từ trước, thân thể luôn yếu ớt lại kiên quyết sinh con gái nên sau này sức khỏe ngày càng sa sút, không quá bốn mươi đã nhắm mắt xuôi tay.
Khi đó, Mai Nhiễm mới chỉ mười bảy tuổi, nửa quãng thời gian của độ tuổi đẹp nhất lại trải qua trong bệnh viện. Đêm mưa ấy, cô cùng bố mình là Mai Hồng Viễn đứng chờ ngoài phòng cấp cứu. Bác sĩ thông báo bệnh tình ngày một nguy kịch hết lần này tới lần khác.
Nhiều lần cô đã thầm nghĩ trong lòng, sớm muộn gì ngày này cũng đến, chỉ là không ngờ nó tới nhanh như vậy. Khi thấy bác sĩ bước từng bước nặng nề đi ra, báo bọn họ được vào nhìn mặt người thân lần cuối, lúc ấy Mai Nhiễm gần như sụp đổ hoàn toàn.
Hai chân cô như chẳng còn sức lực, cả người được bố đỡ đi vào nhìn mẹ lần cuối. Bố cô vốn là người cao lớn trầm mặc, nhưng dường như chỉ trong một đêm đã già đi hai chục tuổi:
“Hãy kiên cường lên, chúng ta vẫn còn phải đưa tiễn mẹ con.”
Nhưng Mai Nhiễm vẫn có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay đang đè nặng trên vai mình đang run rẩy. Cô chẳng thể thốt ra được từ “vâng”, chỉ có thể nghẹn ngào gật đầu.
Mẹ cô nằm trên giường bệnh vẫn đang gắng gượng những hơi thở cuối cùng. Thậm chí bà không còn đủ sức để nắm lấy đôi tay của người con gái bà yêu nhất. Từng giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt, nhưng bà vẫn gắng gượng mỉm cười:
“Tưởng Tưởng, đừng khóc, mẹ muốn…nghe con hát bài hát ấy một lần nữa.”
“Quãng thời gian đẹp nhất của em
Gặp được anh chính là điều may mắn.
…
Anh là sự tương phùng tuyệt vời nhất trên thế gian.”
Giữa không gian tràn ngập tiếng ca êm dịu ấy, Mộc Dung từ từ nhắm mắt lại.
“Tưởng Tưởng, mẹ con đã đi rồi.”
“Không.” Mắt Mai Nhiễm đỏ lên, nhưng vẫn không ngừng cất tiếng hát: “Quãng thời gian đẹp nhất của em…” cho tới khi cổ họng nghẹn lại, không thể thốt ra thêm một tiếng nào nữa.
Mẹ, chẳng phải mẹ từng nói âm nhạc có thể tạo ra kỳ tích, nhưng vì sao…vì sao mẹ vẫn không ở lại?
Vì sao con đã nỗ lực trở thành bác sĩ, nhưng vẫn không thể giữ được mạng sống của một người?
Câu hỏi của cô, trời không dám trả lời, đất cũng không dám đáp.
Lòng Mai Nhiễm tràn ngập chua xót. Cô ngẩng đầu uống một hớp rượu lớn, nhờ vậy lại nhìn thấy bóng người chậm rãi bao phủ.
Ánh sáng phản chiếu một sườn mặt lạnh lùng nơi khóe mắt cô, đôi mày người đàn ông cau lại, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp. Cặp mắt xinh đẹp ấy cứ lẳng lặng nhìn cô, sâu không thấy đáy, chẳng hề gợn sóng.
“Ans…” Mai Nhiễm gần như buột miệng thốt ra, nhưng điều chỉnh ngay lập tức: “Anh Phó?”
Sao anh có thể xuất hiện ở nơi này, vào lúc này?
Phó Thời Cẩn im lặng, ánh mắt suy tư nhìn mấy chai rượu nằm ngổn ngang bên cạnh, hàng mày càng nhíu chặt.
Đúng lúc này đèn xe chiếu tới sáng chói, Mai Nhiễm che mắt. Bỗng nghe thấy anh nói: “Lên xe, tôi đưa cô về.”
Rõ ràng là đêm hè, dù trời đang mưa, thế nhưng giọng nói của anh lại giống như vừa được ủ trong hầm băng lạnh lẽo.
Mai Nhiễm run rẩy, không biết là do gặp bệnh nhân của mình đúng lúc này hay do uống rượu mà gò má chợt ửng đỏ, phản ứng của cô chậm chạp, ngơ ngác đáp lại: “A”
Phó Thời Cẩn mở cửa xe, bảo cô vào trong trước rồi biến mất tăm. Mai Nhiễm đợi một lúc lâu cũng không thấy anh quay về. Nhìn khắp xung quanh lại bất ngờ thấy anh đang cúi người nhặt từng chai rượu cô uống bỏ vào túi.
Một người đàn ông như vậy, dù làm động tác gì cũng là cảnh đẹp ý vui. Mai Nhiễm bị bóng lưng ấy hấp dẫn, nhìn những động tác như mây trôi nước chảy của anh, hai má cô như bị lửa thiêu nóng bừng.
Chờ tới khi anh ngồi vào trong xe, thân hình cao lớn tiến sát lại phía cô, Mai Nhiễm liền cảm thấy tim mình đập nhanh tới mức không kiềm chế nổi.
“Thắt dây an toàn vào trước đã.”
Trong khoảnh khắc hơi thở nam tính xa lạ mà mát lạnh gần trong gang tấc, cô ngẩn người mất ba giây mới kịp phản ứng lại:
“Dạ…được.”
Phó Thời Cẩn đợi cô thắt chặt dây an toàn mới khởi động xe. Anh yên lặng lái xe qua ba giao lộ, dường như chợt nhớ ra mới hỏi:
“Nhà cô ở đâu?”
“Hoa viên Hoa Cảnh.”
***
Dưới chân tòa nhà, Châu Nhất Miểu cầm chiếc ô đứng sau cây cột. Ánh mắt anh đăm đăm nhìn theo hướng chiếc xe màu đen rời đi, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra.
Xuyên qua màn mưa dày đặc, anh dường như nhìn thấy cuộc sống nhiều năm trước nơi thôn nhỏ trong núi sâu. Bố anh từng bất chấp mưa lớn, mạo hiểm đi lên sườn núi cày ruộng. Dưới chân núi là những ngôi nhà một gian nhỏ bé lụp xụp nằm san sát cạnh nhau. Lại nhớ tới đêm hôm ấy, anh chăm chú đọc quyển sách dưới ngọn đèn vàng bé như hạt đậu tới tận lúc bình minh, trên đùi bị muỗi đốt đến sưng tấy vô vàn nốt đỏ.
Châu Nhất Miểu chậm rãi nhắm hai mắt. Anh là sinh viên duy nhất trong thôn, thậm chí là duy nhất ở quê nhà, sau đó lại trở thành bác sĩ ngoại khoa nắm trong tay kỹ thuật mổ ở một bệnh viện lớn trong thành phố. Mỗi năm về thăm quê, anh vẫn được bà con làng xóm nhìn bằng con mắt đầy ao ước và ngưỡng mộ.
“A Miểu, cháu đã khiến bố cháu cực kỳ hãnh diện! Đúng là tuổi trẻ tài cao.”
“A Miểu, giờ đây con đã hoàn toàn thoát ly khỏi vùng đất này, về sau chính là người ở thành phố lớn rồi!”
Nhưng trong lòng anh luôn luôn biết rõ một sự thật, dù cho anh có ưu tú bao nhiêu đi chăng nữa, chênh lệch giữa anh và cô thật sự quá lớn. Tiền lương một năm của anh cộng lại cũng chẳng thể mua nổi chiếc đồng hồ cô đeo trên tay kia.
Từ bỏ đi, Châu Nhất Miểu, dù mày có cố gắng thế nào đi chăng nữa, mãi mãi vẫn chẳng thể xứng với cô ấy đâu.
Màn hình di động sáng lên, Châu Nhất Miểu truy cập Wechat, gửi tin nhắn: “Anh nghe chuyện sáng nay ở viện rồi, em có sao không? Dù em làm gì, anh cũng luôn ủng hộ. Nhớ nghỉ ngơi sớm nhé. Ngủ ngon.”
Có lẽ trở lại với thân phận đàn anh vẫn tương đối an toàn. Ít nhất…anh còn có thể đứng một bên lặng lẽ bảo vệ cô. Nhấn nút gửi đi, anh bỏ điện thoại vào túi áo, bóng lưng cô đơn trầm mặc.
***
Hai dãy đèn đường chạy dài về phía xa, trong không khí phảng phất hơi nước mênh mang. Chiếc xe vững vàng đi vào cây cầu bắc ngang con sông. Vừa mới lên cầu, những giọt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu lộp bộp rơi xuống.
“Trời mưa càng lúc càng to.” Mai Nhiễm khẽ nói.
Người đàn ông vốn đang chăm chú lái xe, chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Không khí trong xe bỗng yên lặng khó tả. Mai Nhiễm vốn không được coi là người nói nhiều, đặc biệt là đối với một người đàn ông lạnh nhạt ít nói như vậy càng khiến cô không thể tìm được đề tài gì để nói chuyện.
May mắn thay, trong lúc cô đang cảm thấy khó xử thì bố cô gọi đến. Mai Nhiễm lập tức nghe điện thoại, nhẹ nhàng thưa: “Bố ạ.”
“Tưởng Tưởng, bố nghe nói hôm nay ở bệnh viện con có chuyện không vui với bệnh nhân phải không?”
Trong xe yên tĩnh, tiếng nói phát ra từ trong điện thoại vô cùng rõ ràng. Mai Nhiễm liếc mắt nhìn sang phía người ngồi bên cạnh, hạ giọng trả lời: “Bố, rốt cuộc là bố có bao nhiêu tai mắt bên cạnh con vậy? Sao chuyện gì cũng không giấu được bố.”
Mai Hồng Viễn đã nghe thư ký kể rõ ngọn nguồn từ sớm, thấy con gái nói vậy chỉ khẽ cười: “Được rồi, bố tin con sẽ xử lý tốt chuyện này. Lần trước thư ký Vương mang cho con mấy đồ bổ dưỡng, con đã ăn chưa?”
Mai Nhiễm có chút chột dạ, sờ sờ mũi:
“Con ăn rồi…ăn một ít rồi ạ.”
Đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng nói, Mai Nhiễm lắng nghe rất chăm chú cho nên không chú ý đến hai tay của người đàn ông bên cạnh đang nắm vô lăng đột nhiên cứng đờ, trên mu bàn tay anh xuất hiện vài đường gân xanh.
“Ông Mai à.” Cô đột nhiên thở dài, “Có phải bố đang vào thời kỳ mãn kinh đâu mà nói nhiều như vậy?”
Phía đầu dây bên kia ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Thứ bảy tới là ngày gì, con còn nhớ không?”
“Ồ” Mai Nhiễm cười trộm, đáy mắt hiếm khi ánh lên sự vui vẻ xen lẫn tinh nghịch: “Ngày gì vậy nhỉ, hình như con không nhớ nổi nữa.”
“Trên đường về nhà nhớ chú ý an toàn. Lát nữa bố còn có tiệc xã giao, bố cúp máy đây.”
“Tiệc xã giao? Con đã nói với bố là không cho phép uống…” Tuy nhiên, chính cô là người vừa uống rượu nên không có cách nào chính khí lẫm liệt yêu cầu người khác không được uống rượu, huống chi ở đây còn có một vị “nhân chứng sống”. Giọng Mai Nhiễm đang nói dần trở nên yếu ớt: “Bố à, uống nhiều rượu không tốt cho thân thể, bố nhớ uống ít thôi nhé.”
Ngắt điện thoại, Mai Nhiễm càng thêm rối rắm, không dám liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Vừa rồi thấy khóe miệng anh cong cong, là đang cười sao?
Mưa nhỏ dần, Mai Nhiễm nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi. Điện thoại di động lại “tinh” một tiếng, báo hiệu vừa có tin nhắn gửi đến.
Phó Thời Cẩn khi nghe thấy âm báo tin nhắn cũng vô thức liếc qua, trên màn hình hiện lên ba chữ rõ ràng “Anh Châu”, anh lại mơ hồ dời mắt.
Trong khi Mai Nhiễm đọc tin nhắn, chiếc xe cũng quẹo vào tiểu khu hoa viên Hoa Cảnh rồi dừng lại bên cạnh đài phun nước.
Những ngọn đèn màu cam, màu trắng rực rỡ phát ra từ những căn hộ đan xen, hòa lẫn vào nhau tựa như những đốm lửa trại giữa cánh rừng.
Mở cửa xe, hương hoa bị gió mưa vò nát thổi về từ bốn phương tám hướng đem theo không khí lành lạnh cứ thế thấm vào người.
Lúc này men say trong người Mai Nhiễm mới dần dâng lên, hai chân cô mềm nhũn như không có sức lực, suýt chút nữa thì ngã ra phía trước. May mà có một cánh tay nhanh chóng duỗi ra giữ cô lại.
“Em không sao chứ?”
Khi thanh âm trầm thấp ấy lọt vào tai, Mai Nhiễm lại thấy như thể men say trong người tăng thêm vài phần. Cô gật gật đầu:
“Không sao.”
Lại cảm thấy câu trả lời này không đúng, cô lắc đầu: “Tôi… thật sự không sao đâu.”
Phó Thời Cẩn liếc nhìn cô, đôi mắt sẫm màu: “Để tôi đưa em lên.”
Ngày hôm sau, khi Mai Nhiễm tỉnh lại, đầu óc vẫn hơi mông lung, cô chỉ nhớ sau khi nói xong câu đó, anh đã đưa cô lên nhà, những chuyện xảy ra sau đó cô đều không nhớ rõ, cũng không biết tối qua đã cảm ơn anh chưa.
Ansel, Phó Thời Cẩn, quả nhiên anh không còn nhớ đến cô.
Từ khi còn nhỏ Mai Nhiễm đã rất thông minh, cô đi học sớm so với những đứa trẻ khác. Nếu như ngày đó mẹ không xảy ra chuyện thì giờ này cô đang tiến xa trên con đường âm nhạc. Đáng tiếc cuộc đời này không tồn tại hai chữ “nếu như”.
Cho đến khi cô có thể thoát khỏi nỗi đau thương kia, cô cũng không hề biết, vào quãng thời gian u tối nhất cuộc đời mình lúc ấy, hai chữ MR cùng ca khúc “Anh là sự tương phùng tuyệt vời nhất trên thế gian” đã trở nên vô cùng nổi tiếng.
Cũng vào lúc đó, vị nhạc sĩ bí ẩn nhất trong giới – Ansel cũng tìm đến cô.
Bởi vì mẹ qua đời, hứng thú với âm nhạc của Mai Nhiễm không còn nữa. Khi đó cô từ bỏ âm nhạc, chuyển tới hệ y học lâm sàng. Nhưng cũng chính người đàn ông này đã hết lần này đến lần khác cố gắng thuyết phục cô. Và vì sự cố chấp, kiên nhẫn ấy của anh mà cô đành đồng ý hợp tác. Đáng tiếc, năm đó khi cô mười tám tuổi lại xảy ra một sự cố bất ngờ.
Việc làm ăn của bố cô càng lúc càng phát đạt, cây to đón gió, khiến cho biết bao nhiêu người ganh ghét đến đỏ mắt. Mai Nhiễm bị người ta bắt cóc, tuy sự việc hoang đường ấy chỉ diễn ra trong nửa giờ nhưng cô vẫn phải trả giá không nhỏ. Tay phải của cô bị tổn thương nghiêm trọng. Mặc dù đã được điều trị kịp thời, nhưng về sau cánh tay ấy phải cố gắng hết sức mới có thể cầm nắm vật nặng.
Với một người nghệ sĩ dương cầm, đôi tay quan trọng tới mức nào? Mà đối với một người phí bao tâm huyết để trở thành nghiên cứu sinh khoa ngoại tim mạch, tương lai dùng dao kéo cứu người thì đôi tay ấy lại quan trọng biết bao nhiêu?
Từ đó về sau, Mai Nhiễm – cô gái theo học hệ y học lâm sàng xuất ngoại học hệ Đông – Tây y. Còn MR – người tinh thông các loại nhạc cụ nổi tiếng trong giới âm nhạc cũng bất ngờ biến mất.
Tối qua, khi ngồi trên xe anh, từng luồng suy nghĩ mông lung và sự thất vọng tràn ngập trong lòng Mai Nhiễm. Cô thậm chí chẳng cố ý nguỵ trang giọng nói của mình, thế nhưng anh cũng không có chút phản ứng nào.
Có lẽ, anh đã quên ước hẹn năm đó. Một khi đã như vậy, cô cũng phải quên đi thôi, quên đi chút áy náy đã quấn lấy tim mình suốt bảy năm qua.
Từ hệ thống thông tin của bệnh viện, cô tìm được phương thức liên lạc với Phó Thời Cẩn. Mai Nhiễm bình tĩnh gửi tin nhắn cho anh: “Anh Phó, cảm ơn anh tối qua đã đưa tôi về.”
Thuận tay lưu lại số điện thoại, Mai Nhiễm rời giường rửa mặt chải đầu. Sau khi trở lại thì thấy có tin nhắn tới.
Phó Thời Cẩn: “Đừng khách sáo, em định báo đáp tôi thế nào?”
Mai Nhiễm: “!!!”
Gửi nhầm máy rồi?
Mai Nhiễm xem lại dãy số một lần nữa. Không hề sai. Nhưng trong lòng cô vẫn không thể nào xác định được đối phương là ai. Cô lại gửi thêm một tin nhắn: “Xin hỏi, anh là?”
Một lát sau, di động trong tay cô “vui vẻ” hát vang. Mai Nhiễm nín thở nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại, tim đập càng nhanh.
“Bác sĩ Mai.”
Phía bên kia truyền đến thanh âm khàn khàn của anh:
“Tôi là Phó Thời Cẩn.”
Tác giả :
Lâm Uyên Ngư Nhi