Thời Gian Sánh Bước Bên Em
Chương 57: Sách, xuân, cung, đồ
Edit: Nguyễn Xuân Phương | Beta: Quỳnh Lương
Mai Nhiễm suýt nữa quên mất chuyện này.
“Được, chị biết rồi.” Cô quay lưng lại, tránh cái nhìn chăm chú muốn biết kết quả của cô trợ lý nhỏ, hít một hơi thật sâu để ổn định lại cảm xúc.
Điền Điềm không phát hiện điều khác thường, cười hì hì đi đến: “Đàn chị, chị nhận được tin tốt phải không ạ? Nam thần của em hành động nhanh thế?”
Cô nghe thấy có âm thanh ngoài cửa, quay lại bắt gặp đôi mắt như hai ngọn đèn hải đăng sáng rực. Thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
“Phó…” đối diện với đôi mắt trầm tĩnh sâu lắng kia, Điền Điềm vô cùng thông minh kịp thời sửa lại ngay: “Anh rể đến rồi ạ?”
Anh rể?
Hốc mắt Mai Nhiễm còn hơi đỏ, nghe vậy cũng quên mất mình muốn nói gì, quay đầu lại ngơ ngác nhìn, thấy người đàn ông ấy hơi gật đầu, nở nụ cười hiếm thấy, sau đó sải chân dài bước về phía mình.
Trợ lý nhỏ cười “ha ha” đầy ý tứ sâu xa, sau đó im lặng đóng cửa giúp họ.
“Vừa mới khóc sao?” Anh đặt bữa sáng mới mua ở ngoài lên bàn rồi kéo cô qua nhìn trái phải một lần. Ngón tay thon dài hơi cong lại, chạm đến giọt nước mắt trong suốt còn vương lại trên mi dài của cô. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khiến giọt nước mắt vỡ tan.
Hai người đi ra ngoài từ sáng sớm, trong nhà không có nguyên liệu nấu bữa sáng, cũng không có tâm trạng chuẩn bị, chỉ nghĩ đến việc đến bệnh viện kiểm tra. Phó Thời Cẩn đưa cô từ khoa phụ sản quay lại văn phòng của cô, anh ra ngoài mua bữa sáng, trên đường nhận được điện thoại của Diệp Khởi Hàn, cũng biết sự kiện xôn xao kia.
“Nhiễm Nhiễm”, bàn tay ấm áp của anh vuốt lên má cô, ôm cả người cô vào lòng, “Không có ai có thể chịu trách nhiệm cho cuộc sống của người khác.”
Chẳng cần phải nói gì, chỉ qua một ánh mắt, anh đã thấy rõ được nơi sâu nhất trong lòng cô. Người đàn ông này quả nhiên là người hiểu cô nhất trên đời này.
Mai Nhiễm kéo tay áo anh.
Anh nắm lấy cánh tay cô: “Chuyện này hẳn phải có nguyên nhân…”
“Được rồi”, Anh vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ăn sáng trước đi em.”
Sau khi nghe anh nói, suy nghĩ trong lòng Mai Nhiễm như mây mù thấy được trời quang, so với lúc trước đã thông suốt hơn nhiều. Không rõ tại sao trong đầu cô nảy lên một ý nghĩ khó hiểu rằng Mai Mộng Nhiên nhất định sẽ không chết.
Có thể tiếp tục sống, đã là kết quả tốt nhất rồi.
Mai Nhiễm uống ngụm sữa nóng, “Kết quả kiểm tra đã có rồi.”
“Được, chút nữa anh cùng em qua đó.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khoé môi người đàn ông không kìm lại được, nụ cười vô cùng dịu dàng nơi đáy mắt. Mai Nhiễm chợt thấy sáng sớm ngày đông thế này đẹp đẽ vô cùng, khiến cô chờ mong mỗi ngày sau này.
Hóa ra đúng như trong sách nói, yêu một người, mỗi ngày bên nhau đều như một đóa hoa nở rộ.
“Đừng sốt ruột.”
Mai Nhiễm gật đầu, “Ừm.”
Bàn tay người đàn ông cầm tay cô cũng đầy mồ hôi, thậm chí còn hơi siết chặt. Cô nhìn thấy anh đang mím môi mới phát hiện những lời an ủi này cũng là cho chính mình, cảm xúc cũng bình tĩnh lại một chút.
Bác sĩ Lưu hơn bốn mươi tuổi, hơi mập, trên mũi đeo cặp kính, cười lên sẽ nhìn thấy lúm đồng tiền, trông khá thân thiện gần gũi.
“Có thể là do áp lực lớn nên ảnh hưởng đến kinh nguyệt…” Bác sĩ cười ôn hòa nhìn về phía hai người, “Hai em còn trẻ, thân thể cũng khỏe mạnh, mang thai là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Vì là người cùng nghề, bác sĩ Lưu dùng thân phận người từng trải truyền lại kinh nghiệm dễ có con: cái gì mà tư thế để dễ mang thai, chuyện phải làm sau chuyện phòng the…
Mai Nhiễm thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người đàn ông vẻ mặt thành thật và thản nhiên ngồi cạnh. Hai mươi phút sau từ trong đi ra, mặt cô sớm đã đỏ đến tận mang tai, cảm giác mất mát sau khi biết kết quả cũng biến đi không ít.
“Mặc dù kết quả hơi đáng tiếc”, Phó Thời Cẩn nhìn cô, “Nhưng anh vừa mới biết thêm được vài điều cơ bản quan trọng…”
Ở trên hành lang nhiều người đi lại, anh cứ thân mật ôm cô như vậy, hơi thở ấm áp phả ra bên tai, “Nhiễm Nhiễm, tối về chúng ta tiếp tục cố gắng.”
“Dạ?”
Có vài ánh mắt khác thường nhìn qua, hai má Mai Nhiễm nóng lên, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
“Tan tầm anh sẽ qua đón em.”
Mai Nhiễm gật đầu, “Vâng.”
Trở lại văn phòng, cô đi rửa mặt, nhìn đôi môi đỏ mọng hơi sưng trong gương, ánh mắt của người con gái tràn đầy ý xuân. Nghĩ đến lúc chia tay ở cầu thang, …tim cô không ngừng đập nhanh.
Cô cứ nghĩ sau này khi ở bên người đàn ông này sẽ thật bình yên. Hiện tại Mai Nhiễm mới phát hiện, anh vẫn khiến tâm tình cô xao xuyến như lúc ban đầu.
Mai Nhiễm dùng khăn khô lau mặt, đang chuẩn bị ra ngoài, quay đầu đã thấy cô bé trợ lý đầy nước mắt đang nhìn mình, cô vội hỏi: “Tiểu sư muội, em làm sao vậy?”
Cô bé trợ lý chép miệng không nói gì, bỗng đi tới ôm lấy cô. Mai Nhiễm ngẩn người, đứng yên cho cô bé ôm.
Mất khoảng năm phút, bên cạnh mới truyền đến giọng nói nghẹn ngào, “Chị thật xấu tính! Sao vẫn không nói cho em biết? Rõ ràng chị biết em vẫn luôn thích chị như thế mà? Xấu xa! Đáng ghét đáng ghét!”
Mai Nhiễm: “……”
Cô như lọt vào trong sương mù, chỉ có thể hỏi thử: “Em thất tình à?”
“Đúng vậy! Em thất tình rồi, bị người ta bỏ rơi rồi”, Điền Điềm hít hít mũi, giọng mũi dày đặc lên án, “Chị chính là người phụ tình đó!”
Cô nàng bỗng nhiên siết chặt hai tay, chặt đến mức Mai Nhiễm tưởng như không thở nổi, “MR, cuối cùng em cũng tìm được chị!”
Toàn thân Mai Nhiễm trở nên cứng nhắc ngay lập tức, sau đó từ từ nâng tay vuốt lưng cho cô bé thở đều.
Cô bé trợ lý khóc không kìm nén được, khóc đến mức vai áo trắng của cô ẩm ướt, một lúc lâu mới dịu đi, đôi mắt vốn đã nhỏ, giờ lại còn sưng đỏ lên.
Mai Nhiễm thở dài, lấy mấy tờ giấy lau nước mắt cho cô bé.
“Sau này chị sẽ không, không đột nhiên biến mất nữa chứ?” Đây là vấn đề quan trọng nhất, Điền Điềm tự nhủ.
“Không đâu.”
“Bảy năm trước sao bỗng nhiên chị lại biến mất vậy ạ?” Đây là vấn đề quan trọng thứ hai.
Mai Nhiễm im lặng một lúc, xoa xoa cổ tay, “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chỗ này bị thương.”
Điền Điềm gần như muốn nhảy dựng lên, tại sao trước kia cô lại không biết?
“Có đau không ạ?”
“Đau lúc ấy thôi.” Mai Nhiễm nói tiếp, “Bây giờ không còn đau nữa.”
Cô thở phảo một hơi, lại hỏi: “Nam thần của em chính là Ansel?”
“Đúng vậy.”
Điền Điền vẫn ôm lấy cô, Mai Nhiễm khẽ cười, “Đến lượt chị hỏi em. Sao em lại nhận ra chị?”
“Là qua video ạ.”
“Có thể nói cụ thể hơn không?”
“Lúc đầu, em thấy hình dáng người phụ nữ trong đoạn video kia rất quen, như đã đã gặp chỗ nào rồi, chỉ là ấn tượng mơ hồ, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi. Cho đến lúc nhìn thấy chị cất chiếc váy màu xanh trong ngăn kéo, em mới nhớ tối hôm đó chị đã mặc nó đi dự tiệc. Lúc đó em đã nhìn thấy bóng lưng chị biến mất giữa màn đêm…Vừa rồi, lúc ở ngoài cửa em có nhìn kĩ một lúc lâu, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là chính xác.”
Cuối cũng cô bé cũng buông cô ra, trịnh trọng nói: “Chị chính là MR.”
Hóa ra anh ấy nói không sai, thật sự có người chỉ cần nhìn thấy bóng dáng là đã có thể nhận ra người ấy là ai.
“Chị”, Cô trợ lý ôm thắt lưng cô làm nũng, “Chị có thể thỏa nguyện cho ước mơ bé nhỏ của fan MR bao lâu nay là em đây được không?”
Chẳng lẽ lại đứng ngay tại đây hát một bài? Mai Nhiễm thầm nghĩ.
Cô nàng lấy từ trong túi quyển sổ và bút đã chuẩn bị từ trước, trong mắt vẫn còn ánh nước, cười toe toét như bông hoa rực rỡ, “Ký tên giúp em nhé.”
Chỉ là yêu cầu đơn giản như vậy. Mai Nhiễm có phần dở khóc dở cười.
Cô nhanh chóng ký tên “MR”, sau đó trả lại quyển sổ, nhưng bị cô trợ lí nhỏ này đẩy lại, “Em muốn chữ ký thật to.”
“Thế ký cái gì?”
Điền Điềm chỉ lên phía trên: “Chị viết lên đây “Gửi đến tiểu Điền Tâm thương yêu nhất của MR.”
“Như vậy được rồi chứ?” Mai Nhiễm viết thêm lời cô nàng yêu cầu.
Trợ lý nhỏ đã cười toét miệng, “Được ạ được ạ! Oa oa, thật hạnh phúc mà! Em phải đi khoe mọi người mới được!”
Chỉ một lúc sau, điện thoại của Mai Nhiễm vang lên âm thanh thông báo tin tức mới, vừa nhìn thấy, đã không khỏi nén cười.
Tiểu Điềm Tâm của MR: A a a! nữ thần mới ký cho tôi này, chữ ký mới nhất đó! Độc nhất trên đời này luôn, hạnh phúc đến nỗi muốn bay khỏi vũ trụ rồi! [hình ảnh] [trái tim] [yêu] [chóng mặt]
15 Lượt share, 30 bình luận, 100 lượt like.
Mai Nhiễm cười cười, chuẩn bị thoát ra, lại vô tình nhìn thấy tin nhắn riêng tư bên góc trái đang không ngừng tăng lên. Cô hơi nghi hoặc, mở tin nhắn ra xem.
Thái dương của phi công: “Suy Nghĩ Thật Kỹ, bạn là MR đúng không? Tôi nhớ rõ đêm chung kết The Best Chinese Singer, lúc sau Dư Thanh có nói cô ấy luôn chờ một người trở về. Hơn nữa, cô ấy lại hát ca khúc “Tương phùng”, chính là bài làm nên danh tiếng của MR. Có ẩn ý nào đó ở đây chăng? Nếu tôi nhớ không lầm, lúc ấy bạn cũng có mặt tại trường quay. Lời nói này hẳn là nói với bạn phải không? Hơn nữa, chẳng phải MR chính là tên viết tắt của Mai Nhiễm sao? Yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho bất kì người nào đâu. Đây chính là bí mật của tôi và bạn nhé [nháy mắt].”
Xuân tới mà không hay biết: “Tôi biết bạn chính là MR mà…Tôi là fan cứng của Phó Thời Cẩn, tôi luôn nhớ rõ mỗi một đường nét trên mặt anh ấy, huống chi trong video còn lộ rõ một bên sườn mặt. Ánh mắt anh ấy nhìn bạn ở cuối video giống hệt trong bức ảnh tôi chụp vào trận chung kết The Best Chinese Singer. Tôi không thể tưởng tượng được rằng, hoá ra anh ấy cũng có ánh mắt thâm tình như vậy Còn phải nghi ngờ gì nữa? Hai người tôi thích lại yêu nhau, còn có gì tốt hơn được nữa chứ? Nữ thần à, tôi đợi bạn rất lâu rất lâu rồi đó! Tôi có nhiều điều muốn nói với bạn lắm, cũng muốn qua màn hình gửi bạn một cái ôm nữa [ôm ôm].”
Liễu Ám Hoa Minh: “Nhớ lại mấy tháng trước em còn tham gia “Đêm hội hoài niệm” về chị, nghĩ thôi mà muốn khóc rồi. Muốn mạnh miệng nói một câu với chị, cuối cùng cũng đợi được chị rồi, thật sự rất may là em đã không bỏ cuộc! Chị nhất định, nhất định phải sống thật tốt nhé!”
Không muốn nói tạm biệt: “Trong hội fan có rất nhiều người biết đến thân phận thật của chị, còn em thì lại mù mờ. Sau này em mới biết là phải điền vào đơn điều tra fan chân chính thật sự của MR, nội dung đều là về chị. Em không trả lời sai câu nào hết đó! Làm xong hết thì cuối cùng em cũng có ngay đáp án. Vậy nên, nếu thật sự yêu thích chị thì không khó để biết chị là ai. Dù sao thì tụi em đều hiểu chị, đều tôn trọng quyết định của chị. Chúng em sẽ giữ bí mật, chúng em sẽ âm thầm bảo vệ chị! Yêu chị mãi mãi không thay đổi!”
Hội fan MR: Tôi là hội trưởng đây. MR yêu quý, hoan nghênh trở về. PS: 0 Follow là vì bạn là người duy nhất tôi âm thầm theo dõi. Đợi đến ngày nào bạn nguyện ý công khai xuất hiện, số 1 này mãi mãi dành cho bạn.
Tin nhắn riêng tư không ngừng được gửi đến. Mai Nhiễm cũng không mở từng cái ra xem nữa. Cô ngẩn người nhìn nhành cây trơ trọi ngoài cửa sổ một lúc, ấm áp trong lòng như hồ nước đang gợn sóng tràn ra.
Cuối năm, bệnh nhân cũng không nhiều, việc tốn sức là các hạng mục thanh toán, tổng kết. Mai Nhiễm đúng giờ tan tầm, về đến nhà tắm qua, lúc đi ra đã thấy người đàn ông ngồi trên salon gần cửa đang lật xem gì đó, ánh mắt vô cùng chuyên chú. Mèo con kêu meo meo nằm ngoan ngoãn trên đùi anh, tay anh vô thức xoa xoa đầu nó…
Một người một mèo, nhìn qua thấy vô cùng ấm áp.
Niệm Niệm trông thấy cô, ánh mắt sáng ngời, kêu “meo meo” rồi nhảy xuống, đi vòng quanh bên chân cô.
“Tắm xong rồi à.” Anh ngẩng đầu nhìn qua.
Mai Nhiễm ôm con mèo đang không ngừng làm nũng: “Em bị nhóm fan nhận ra rồi…”
Dường như anh chẳng hề thấy ngạc nhiên, “Thích một người, sẽ luôn đặt mình vào hoàn cảnh người đó để suy nghĩ cho họ.” Anh hơi nhíu mày, “Dù sao cũng đã có lửa nhỏ, như vậy chắc sau này giấy cũng không thể gói được lửa nữa…”
Mai Nhiễm đồng tình, nhớ đến điều gì đó, “Nếu nỗi nhớ cất thành lời” sẽ ra mắt dưới hình thức đĩa đơn hả anh?”
Phía bên Giải trí Thiên Hành đã có quyết định, vốn hôm qua định nói với em”, Phó Thời Cẩn nghĩ ngợi, “Nếu không đồng ý thì em có thể từ chối.”
“Em đồng ý.”
“Hả?” Anh có phần không thể tin được.
“Thứ nhất là báo đáp lại sự nhiệt tình của nhóm fan”, Mai Nhiễm nói tiếp. “Còn nữa, em muốn quyên góp hết số tiền thu được từ ca khúc này.”
Bệnh viện là nơi thấy quá nhiều sinh lão bệnh tử, càng thấy được sự bất đắc dĩ trên đời. Cô đã có được rất nhiều thứ, cũng đã cảm thấy mỹ mãn. Nếu bằng một chút nỗ lực có thể giúp thêm nhiều người như vậy, sao lại không làm?
Anh bỗng cười: “Được.”
Mai Nhiễm nhìn lại: “Anh đang xem gì đó?”
Anh không hề để ý đưa luôn sách trong tay cho cô xem, khẽ hôn bên tai cô, “Em cũng xem đi, anh đi tắm rửa trước. Chút nữa…” Giọng nói của anh tràn đầy cảm giác quen thuộc, “chúng ta cũng thử xem.”
Cho đến lúc bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Mai Nhiễm vẫn còn ngạc nhiên. Nhìn cuốn sách nhỏ màu sắc sặc sỡ trong tay, bên trên lại viết bốn chữ vô cùng rõ ràng như ngọn lửa, cháy lan từ mắt cô vào tận trong lòng, đến mức cô nóng lên, cuối cũng cả người như phải bỏng đứng dậy.
Sách, xuân, cung, đồ.
Lại là bản sưu tầm nữa.
Sao anh lại có được thứ này? Mai Nhiễm thẹn thùng nghĩ, anh mới nói gì vậy nhỉ?
Muốn cô xem qua, sau đó rồi thử?
Mai Nhiễm suýt nữa quên mất chuyện này.
“Được, chị biết rồi.” Cô quay lưng lại, tránh cái nhìn chăm chú muốn biết kết quả của cô trợ lý nhỏ, hít một hơi thật sâu để ổn định lại cảm xúc.
Điền Điềm không phát hiện điều khác thường, cười hì hì đi đến: “Đàn chị, chị nhận được tin tốt phải không ạ? Nam thần của em hành động nhanh thế?”
Cô nghe thấy có âm thanh ngoài cửa, quay lại bắt gặp đôi mắt như hai ngọn đèn hải đăng sáng rực. Thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
“Phó…” đối diện với đôi mắt trầm tĩnh sâu lắng kia, Điền Điềm vô cùng thông minh kịp thời sửa lại ngay: “Anh rể đến rồi ạ?”
Anh rể?
Hốc mắt Mai Nhiễm còn hơi đỏ, nghe vậy cũng quên mất mình muốn nói gì, quay đầu lại ngơ ngác nhìn, thấy người đàn ông ấy hơi gật đầu, nở nụ cười hiếm thấy, sau đó sải chân dài bước về phía mình.
Trợ lý nhỏ cười “ha ha” đầy ý tứ sâu xa, sau đó im lặng đóng cửa giúp họ.
“Vừa mới khóc sao?” Anh đặt bữa sáng mới mua ở ngoài lên bàn rồi kéo cô qua nhìn trái phải một lần. Ngón tay thon dài hơi cong lại, chạm đến giọt nước mắt trong suốt còn vương lại trên mi dài của cô. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khiến giọt nước mắt vỡ tan.
Hai người đi ra ngoài từ sáng sớm, trong nhà không có nguyên liệu nấu bữa sáng, cũng không có tâm trạng chuẩn bị, chỉ nghĩ đến việc đến bệnh viện kiểm tra. Phó Thời Cẩn đưa cô từ khoa phụ sản quay lại văn phòng của cô, anh ra ngoài mua bữa sáng, trên đường nhận được điện thoại của Diệp Khởi Hàn, cũng biết sự kiện xôn xao kia.
“Nhiễm Nhiễm”, bàn tay ấm áp của anh vuốt lên má cô, ôm cả người cô vào lòng, “Không có ai có thể chịu trách nhiệm cho cuộc sống của người khác.”
Chẳng cần phải nói gì, chỉ qua một ánh mắt, anh đã thấy rõ được nơi sâu nhất trong lòng cô. Người đàn ông này quả nhiên là người hiểu cô nhất trên đời này.
Mai Nhiễm kéo tay áo anh.
Anh nắm lấy cánh tay cô: “Chuyện này hẳn phải có nguyên nhân…”
“Được rồi”, Anh vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ăn sáng trước đi em.”
Sau khi nghe anh nói, suy nghĩ trong lòng Mai Nhiễm như mây mù thấy được trời quang, so với lúc trước đã thông suốt hơn nhiều. Không rõ tại sao trong đầu cô nảy lên một ý nghĩ khó hiểu rằng Mai Mộng Nhiên nhất định sẽ không chết.
Có thể tiếp tục sống, đã là kết quả tốt nhất rồi.
Mai Nhiễm uống ngụm sữa nóng, “Kết quả kiểm tra đã có rồi.”
“Được, chút nữa anh cùng em qua đó.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khoé môi người đàn ông không kìm lại được, nụ cười vô cùng dịu dàng nơi đáy mắt. Mai Nhiễm chợt thấy sáng sớm ngày đông thế này đẹp đẽ vô cùng, khiến cô chờ mong mỗi ngày sau này.
Hóa ra đúng như trong sách nói, yêu một người, mỗi ngày bên nhau đều như một đóa hoa nở rộ.
“Đừng sốt ruột.”
Mai Nhiễm gật đầu, “Ừm.”
Bàn tay người đàn ông cầm tay cô cũng đầy mồ hôi, thậm chí còn hơi siết chặt. Cô nhìn thấy anh đang mím môi mới phát hiện những lời an ủi này cũng là cho chính mình, cảm xúc cũng bình tĩnh lại một chút.
Bác sĩ Lưu hơn bốn mươi tuổi, hơi mập, trên mũi đeo cặp kính, cười lên sẽ nhìn thấy lúm đồng tiền, trông khá thân thiện gần gũi.
“Có thể là do áp lực lớn nên ảnh hưởng đến kinh nguyệt…” Bác sĩ cười ôn hòa nhìn về phía hai người, “Hai em còn trẻ, thân thể cũng khỏe mạnh, mang thai là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Vì là người cùng nghề, bác sĩ Lưu dùng thân phận người từng trải truyền lại kinh nghiệm dễ có con: cái gì mà tư thế để dễ mang thai, chuyện phải làm sau chuyện phòng the…
Mai Nhiễm thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người đàn ông vẻ mặt thành thật và thản nhiên ngồi cạnh. Hai mươi phút sau từ trong đi ra, mặt cô sớm đã đỏ đến tận mang tai, cảm giác mất mát sau khi biết kết quả cũng biến đi không ít.
“Mặc dù kết quả hơi đáng tiếc”, Phó Thời Cẩn nhìn cô, “Nhưng anh vừa mới biết thêm được vài điều cơ bản quan trọng…”
Ở trên hành lang nhiều người đi lại, anh cứ thân mật ôm cô như vậy, hơi thở ấm áp phả ra bên tai, “Nhiễm Nhiễm, tối về chúng ta tiếp tục cố gắng.”
“Dạ?”
Có vài ánh mắt khác thường nhìn qua, hai má Mai Nhiễm nóng lên, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
“Tan tầm anh sẽ qua đón em.”
Mai Nhiễm gật đầu, “Vâng.”
Trở lại văn phòng, cô đi rửa mặt, nhìn đôi môi đỏ mọng hơi sưng trong gương, ánh mắt của người con gái tràn đầy ý xuân. Nghĩ đến lúc chia tay ở cầu thang, …tim cô không ngừng đập nhanh.
Cô cứ nghĩ sau này khi ở bên người đàn ông này sẽ thật bình yên. Hiện tại Mai Nhiễm mới phát hiện, anh vẫn khiến tâm tình cô xao xuyến như lúc ban đầu.
Mai Nhiễm dùng khăn khô lau mặt, đang chuẩn bị ra ngoài, quay đầu đã thấy cô bé trợ lý đầy nước mắt đang nhìn mình, cô vội hỏi: “Tiểu sư muội, em làm sao vậy?”
Cô bé trợ lý chép miệng không nói gì, bỗng đi tới ôm lấy cô. Mai Nhiễm ngẩn người, đứng yên cho cô bé ôm.
Mất khoảng năm phút, bên cạnh mới truyền đến giọng nói nghẹn ngào, “Chị thật xấu tính! Sao vẫn không nói cho em biết? Rõ ràng chị biết em vẫn luôn thích chị như thế mà? Xấu xa! Đáng ghét đáng ghét!”
Mai Nhiễm: “……”
Cô như lọt vào trong sương mù, chỉ có thể hỏi thử: “Em thất tình à?”
“Đúng vậy! Em thất tình rồi, bị người ta bỏ rơi rồi”, Điền Điềm hít hít mũi, giọng mũi dày đặc lên án, “Chị chính là người phụ tình đó!”
Cô nàng bỗng nhiên siết chặt hai tay, chặt đến mức Mai Nhiễm tưởng như không thở nổi, “MR, cuối cùng em cũng tìm được chị!”
Toàn thân Mai Nhiễm trở nên cứng nhắc ngay lập tức, sau đó từ từ nâng tay vuốt lưng cho cô bé thở đều.
Cô bé trợ lý khóc không kìm nén được, khóc đến mức vai áo trắng của cô ẩm ướt, một lúc lâu mới dịu đi, đôi mắt vốn đã nhỏ, giờ lại còn sưng đỏ lên.
Mai Nhiễm thở dài, lấy mấy tờ giấy lau nước mắt cho cô bé.
“Sau này chị sẽ không, không đột nhiên biến mất nữa chứ?” Đây là vấn đề quan trọng nhất, Điền Điềm tự nhủ.
“Không đâu.”
“Bảy năm trước sao bỗng nhiên chị lại biến mất vậy ạ?” Đây là vấn đề quan trọng thứ hai.
Mai Nhiễm im lặng một lúc, xoa xoa cổ tay, “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chỗ này bị thương.”
Điền Điềm gần như muốn nhảy dựng lên, tại sao trước kia cô lại không biết?
“Có đau không ạ?”
“Đau lúc ấy thôi.” Mai Nhiễm nói tiếp, “Bây giờ không còn đau nữa.”
Cô thở phảo một hơi, lại hỏi: “Nam thần của em chính là Ansel?”
“Đúng vậy.”
Điền Điền vẫn ôm lấy cô, Mai Nhiễm khẽ cười, “Đến lượt chị hỏi em. Sao em lại nhận ra chị?”
“Là qua video ạ.”
“Có thể nói cụ thể hơn không?”
“Lúc đầu, em thấy hình dáng người phụ nữ trong đoạn video kia rất quen, như đã đã gặp chỗ nào rồi, chỉ là ấn tượng mơ hồ, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi. Cho đến lúc nhìn thấy chị cất chiếc váy màu xanh trong ngăn kéo, em mới nhớ tối hôm đó chị đã mặc nó đi dự tiệc. Lúc đó em đã nhìn thấy bóng lưng chị biến mất giữa màn đêm…Vừa rồi, lúc ở ngoài cửa em có nhìn kĩ một lúc lâu, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là chính xác.”
Cuối cũng cô bé cũng buông cô ra, trịnh trọng nói: “Chị chính là MR.”
Hóa ra anh ấy nói không sai, thật sự có người chỉ cần nhìn thấy bóng dáng là đã có thể nhận ra người ấy là ai.
“Chị”, Cô trợ lý ôm thắt lưng cô làm nũng, “Chị có thể thỏa nguyện cho ước mơ bé nhỏ của fan MR bao lâu nay là em đây được không?”
Chẳng lẽ lại đứng ngay tại đây hát một bài? Mai Nhiễm thầm nghĩ.
Cô nàng lấy từ trong túi quyển sổ và bút đã chuẩn bị từ trước, trong mắt vẫn còn ánh nước, cười toe toét như bông hoa rực rỡ, “Ký tên giúp em nhé.”
Chỉ là yêu cầu đơn giản như vậy. Mai Nhiễm có phần dở khóc dở cười.
Cô nhanh chóng ký tên “MR”, sau đó trả lại quyển sổ, nhưng bị cô trợ lí nhỏ này đẩy lại, “Em muốn chữ ký thật to.”
“Thế ký cái gì?”
Điền Điềm chỉ lên phía trên: “Chị viết lên đây “Gửi đến tiểu Điền Tâm thương yêu nhất của MR.”
“Như vậy được rồi chứ?” Mai Nhiễm viết thêm lời cô nàng yêu cầu.
Trợ lý nhỏ đã cười toét miệng, “Được ạ được ạ! Oa oa, thật hạnh phúc mà! Em phải đi khoe mọi người mới được!”
Chỉ một lúc sau, điện thoại của Mai Nhiễm vang lên âm thanh thông báo tin tức mới, vừa nhìn thấy, đã không khỏi nén cười.
Tiểu Điềm Tâm của MR: A a a! nữ thần mới ký cho tôi này, chữ ký mới nhất đó! Độc nhất trên đời này luôn, hạnh phúc đến nỗi muốn bay khỏi vũ trụ rồi! [hình ảnh] [trái tim] [yêu] [chóng mặt]
15 Lượt share, 30 bình luận, 100 lượt like.
Mai Nhiễm cười cười, chuẩn bị thoát ra, lại vô tình nhìn thấy tin nhắn riêng tư bên góc trái đang không ngừng tăng lên. Cô hơi nghi hoặc, mở tin nhắn ra xem.
Thái dương của phi công: “Suy Nghĩ Thật Kỹ, bạn là MR đúng không? Tôi nhớ rõ đêm chung kết The Best Chinese Singer, lúc sau Dư Thanh có nói cô ấy luôn chờ một người trở về. Hơn nữa, cô ấy lại hát ca khúc “Tương phùng”, chính là bài làm nên danh tiếng của MR. Có ẩn ý nào đó ở đây chăng? Nếu tôi nhớ không lầm, lúc ấy bạn cũng có mặt tại trường quay. Lời nói này hẳn là nói với bạn phải không? Hơn nữa, chẳng phải MR chính là tên viết tắt của Mai Nhiễm sao? Yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho bất kì người nào đâu. Đây chính là bí mật của tôi và bạn nhé [nháy mắt].”
Xuân tới mà không hay biết: “Tôi biết bạn chính là MR mà…Tôi là fan cứng của Phó Thời Cẩn, tôi luôn nhớ rõ mỗi một đường nét trên mặt anh ấy, huống chi trong video còn lộ rõ một bên sườn mặt. Ánh mắt anh ấy nhìn bạn ở cuối video giống hệt trong bức ảnh tôi chụp vào trận chung kết The Best Chinese Singer. Tôi không thể tưởng tượng được rằng, hoá ra anh ấy cũng có ánh mắt thâm tình như vậy Còn phải nghi ngờ gì nữa? Hai người tôi thích lại yêu nhau, còn có gì tốt hơn được nữa chứ? Nữ thần à, tôi đợi bạn rất lâu rất lâu rồi đó! Tôi có nhiều điều muốn nói với bạn lắm, cũng muốn qua màn hình gửi bạn một cái ôm nữa [ôm ôm].”
Liễu Ám Hoa Minh: “Nhớ lại mấy tháng trước em còn tham gia “Đêm hội hoài niệm” về chị, nghĩ thôi mà muốn khóc rồi. Muốn mạnh miệng nói một câu với chị, cuối cùng cũng đợi được chị rồi, thật sự rất may là em đã không bỏ cuộc! Chị nhất định, nhất định phải sống thật tốt nhé!”
Không muốn nói tạm biệt: “Trong hội fan có rất nhiều người biết đến thân phận thật của chị, còn em thì lại mù mờ. Sau này em mới biết là phải điền vào đơn điều tra fan chân chính thật sự của MR, nội dung đều là về chị. Em không trả lời sai câu nào hết đó! Làm xong hết thì cuối cùng em cũng có ngay đáp án. Vậy nên, nếu thật sự yêu thích chị thì không khó để biết chị là ai. Dù sao thì tụi em đều hiểu chị, đều tôn trọng quyết định của chị. Chúng em sẽ giữ bí mật, chúng em sẽ âm thầm bảo vệ chị! Yêu chị mãi mãi không thay đổi!”
Hội fan MR: Tôi là hội trưởng đây. MR yêu quý, hoan nghênh trở về. PS: 0 Follow là vì bạn là người duy nhất tôi âm thầm theo dõi. Đợi đến ngày nào bạn nguyện ý công khai xuất hiện, số 1 này mãi mãi dành cho bạn.
Tin nhắn riêng tư không ngừng được gửi đến. Mai Nhiễm cũng không mở từng cái ra xem nữa. Cô ngẩn người nhìn nhành cây trơ trọi ngoài cửa sổ một lúc, ấm áp trong lòng như hồ nước đang gợn sóng tràn ra.
Cuối năm, bệnh nhân cũng không nhiều, việc tốn sức là các hạng mục thanh toán, tổng kết. Mai Nhiễm đúng giờ tan tầm, về đến nhà tắm qua, lúc đi ra đã thấy người đàn ông ngồi trên salon gần cửa đang lật xem gì đó, ánh mắt vô cùng chuyên chú. Mèo con kêu meo meo nằm ngoan ngoãn trên đùi anh, tay anh vô thức xoa xoa đầu nó…
Một người một mèo, nhìn qua thấy vô cùng ấm áp.
Niệm Niệm trông thấy cô, ánh mắt sáng ngời, kêu “meo meo” rồi nhảy xuống, đi vòng quanh bên chân cô.
“Tắm xong rồi à.” Anh ngẩng đầu nhìn qua.
Mai Nhiễm ôm con mèo đang không ngừng làm nũng: “Em bị nhóm fan nhận ra rồi…”
Dường như anh chẳng hề thấy ngạc nhiên, “Thích một người, sẽ luôn đặt mình vào hoàn cảnh người đó để suy nghĩ cho họ.” Anh hơi nhíu mày, “Dù sao cũng đã có lửa nhỏ, như vậy chắc sau này giấy cũng không thể gói được lửa nữa…”
Mai Nhiễm đồng tình, nhớ đến điều gì đó, “Nếu nỗi nhớ cất thành lời” sẽ ra mắt dưới hình thức đĩa đơn hả anh?”
Phía bên Giải trí Thiên Hành đã có quyết định, vốn hôm qua định nói với em”, Phó Thời Cẩn nghĩ ngợi, “Nếu không đồng ý thì em có thể từ chối.”
“Em đồng ý.”
“Hả?” Anh có phần không thể tin được.
“Thứ nhất là báo đáp lại sự nhiệt tình của nhóm fan”, Mai Nhiễm nói tiếp. “Còn nữa, em muốn quyên góp hết số tiền thu được từ ca khúc này.”
Bệnh viện là nơi thấy quá nhiều sinh lão bệnh tử, càng thấy được sự bất đắc dĩ trên đời. Cô đã có được rất nhiều thứ, cũng đã cảm thấy mỹ mãn. Nếu bằng một chút nỗ lực có thể giúp thêm nhiều người như vậy, sao lại không làm?
Anh bỗng cười: “Được.”
Mai Nhiễm nhìn lại: “Anh đang xem gì đó?”
Anh không hề để ý đưa luôn sách trong tay cho cô xem, khẽ hôn bên tai cô, “Em cũng xem đi, anh đi tắm rửa trước. Chút nữa…” Giọng nói của anh tràn đầy cảm giác quen thuộc, “chúng ta cũng thử xem.”
Cho đến lúc bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Mai Nhiễm vẫn còn ngạc nhiên. Nhìn cuốn sách nhỏ màu sắc sặc sỡ trong tay, bên trên lại viết bốn chữ vô cùng rõ ràng như ngọn lửa, cháy lan từ mắt cô vào tận trong lòng, đến mức cô nóng lên, cuối cũng cả người như phải bỏng đứng dậy.
Sách, xuân, cung, đồ.
Lại là bản sưu tầm nữa.
Sao anh lại có được thứ này? Mai Nhiễm thẹn thùng nghĩ, anh mới nói gì vậy nhỉ?
Muốn cô xem qua, sau đó rồi thử?
Tác giả :
Lâm Uyên Ngư Nhi