Thời Gian Sánh Bước Bên Em
Chương 53: Mai Mộng Nhiên là MR trong truyền thuyết?
Edit: Ngọc Anh | Beta: Quỳnh Lương
Sáng hôm sau, tuyết rơi trắng xóa.
Cả ngày hôm nay chưa làm gì, Mai Nhiễm lười biếng nằm chơi di động. Phó Thời Cẩn cũng cùng lười với cô. Tối hôm trước hai người động tình khó kiềm chế, vận động hăng say đến tầm 1 rưỡi mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Cô đọc các bình luận trên Weibo, mặt chôn ở cổ anh, buồn cười nói, “Cư dân mạng bình luận thật thú vị, hahaa….”
“Sao vậy?” Do trước đó đã phát huy hết công suất nên giọng anh khàn khàn, thì thào dán vào tai cô, nghe gợi cảm vô cùng.
Mai Nhiễm ngồi thẳng người dây, mái tóc dài xõa trên vai anh. Cô hào hứng nói, “Không biết các fan từ đâu nghe được tin anh đến Cục dân chính đăng ký kết hôn. Họ đang thảo luận chuyện anh lập gia đình đó.”
Cô với tay lấy di động anh để trên đầu giường, kiên nhẫn chờ máy khởi động để kiểm tra lượng tương tác trên Weibo. Không biết có phải do tin tức quá tải làm app bị trục trặc hay vì lý do khác mà không thể nhấn vào được. Mai Nhiễm đành tự mở bài viết cô đang quan tâm ra để xem, mỉm cười lướt qua một lượt các bình luận mới nhất trên Weibo.
Quả nhiên là so với những gì cô đọc được trên trang của cô thì tốt hơn nhiều.
“Aiz..,” cô đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, nghiêm túc đếm lại một lần, “Lượng fan của anh trở nên đông như thế khi nào vậy?”
Phó Thời Cẩn ngẫm nghĩ một chút, hình như chưa thấy trợ lý nói qua về việc này. Sau khi thi đấu Hải Vịnh kết thúc, số lượng fan luôn gia tăng không ngừng. Tuy vậy, anh không muốn vướng vào cái giới hỗn loạn đó, cho nên cũng không để ý nhiều.
Mai Nhiễm lại nói, “Nếu không nhầm thì gấp 7 lần số fan của em luôn đó.”
Anh không khỏi cảm thấy buồn cười, ở dưới chăn ôm vòng eo nhỏ nhắn trống trơn của cô, lòng bàn tay ấm áp mơn trớn dọc theo làn da trơn mềm, dừng lại ở rốn cô “Anh không phải là của em à?”
Cô nhanh tay đè tay anh lại, “Đúng là như thế.”
Nơi nào đó vừa thức tỉnh liền nóng lên.
“Anh, anh định làm thế nào?” Cô theo bản năng khép chặt hai chân lại.
“Anh không ngại thỏa mãn trí tò mò của họ”, anh như không phát hiện động tác của cô, hơi nhướng mày, “Huống chi chuyện vui như vậy, anh không ngại chia sẻ cho càng nhiều người biết càng tốt.”
Tốt nhất là sau này, khi em đi trên phố, tất cả những ai biết Phó Thời Cẩn đều biết em là người phụ nữ của anh.
Hai ngày liên tiếp thời tiết rất đẹp. Hai người gần như đã đi thăm thú hết quanh trấn, đi dạo biển, leo núi, du hồ, đi câu đêm, thậm chí còn vào rạp chiếu phim duy nhất xem phim đen trắng.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày đính hôn. Sáng sớm hôm nay, tiếng pháo nổ đã vang lên từ Thạch Kiều Đông đến cửa lớn nhà Mai gia. Tuy lễ đính hôn được làm đơn giản, nhưng đoàn xe trang hoàng đẹp đẽ mang không khí vui mừng đang chậm rãi đi đến. Cơn gió lạnh thổi qua kéo theo những mảnh vụn màu đỏ bay lả tả. Nhìn từ xa, thật sự là thập lý hồng trang (*).
(*) Thập lý hồng trang là một loại hôn tục xưa ở huyện Ninh Hải, tỉnh Chiết Giang (phía Đông tỉnh Chiết Giang), diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm. Năm 2008, loại hôn tục này được xếp vào Văn hóa di sản phi vật chất cấp quốc gia của Trung Quốc.
Thủ tục lễ đính hôn cũng được đơn giản hóa rất nhiều, nhưng những lễ nghĩa nên có vẫn được làm đầy đủ. Bà dì trưởng bối bên nhà trai đã đến từ tối hôm trước, đứng sóng vai cùng Phó Lan Tâm mặc sườn xám màu tím, cười không khép được miệng.
Ngày lễ quan trọng như vậy, Dư Thanh và ông cụ Dư không thể vắng mặt, ngay cả Diệp Khởi Hàn cũng mặt dày đi theo.
Mai Hồng Viễn và Mai Lương Chi đứng ở cửa đón khách.
Vì không phải hôn lễ chính thức, khách mời chủ yếu là người lớn trong họ và những bạn bè thân thiết. Mai Hồng Viễn thong dong đón nhận lời “chúc mừng” của mọi người, tươi cười đón chào khách khứa.
“Lâu rồi tôi chưa thấy ông chủ cười vui như vậy.” Thím Châu đang giúp Mai Nhiễm chải mái tóc dài, “Cô Nhiễm, cô lấy được người tốt như vậy, tôi cũng vui mừng thay cô…”
Mai Nhiễm đã trang điểm xong. Cô cười nhẹ nhàng, mặt mày tinh xảo, sóng mắt lưu chuyển, thật sự là mỹ nhân như ngọc.
Thím Châu dùng một cây trâm ngọc cài lên tóc cô, lại nói thêm rất nhiều lời câu tốt lành, như ý cát tường, chỉ kém so cô với tiên nữ hạ phàm.
Hai má Mai Nhiễm ửng đỏ, “Thím Châu, thím nói quá rồi.”
“Đâu có?” Dư Thanh nãy giờ không lên tiếng đột nhiên tiến sát lại, “Có khoa trường gì đâu”, cô vuốt vuốt cằm, “Cậu không thấy anh chàng của cậu đang ngắm cậu đến thất thần đó à?”
Cô lại như pháo đốt đến mông, kéo thím Châu đang vui rạo rực đi ra khỏi phòng.
Mai Nhiễm vừa quay đầu đã thấy người đàn ông đứng ngoài cửa. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh chan chứa ý cười, có vẻ lấn át cả ánh sáng ngoài cửa chiếu vào. Cô thấy anh bước từng bước đi về phía cô.
Vài chục bước, lại qua thêm bảy năm, cũng may anh đã đến bên cô.
Anh nắm tay cô, đầu tiên hôn nhẹ lòng bàn tay, ngước ánh mắt ngập tràn tình ý không thể xóa nhòa, “Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi thôi.”
Đi qua cánh cửa này, từ nay họ sẽ gắn bó bên nhau, cũng đi qua mưa gió.
Sau khi lễ đính hôn kết thúc, Mai Nhiễm dựa vào đầu giường như bị rút cạn sức lực, xoa xoa cẳng chân nhức mỏi, lẩm bẩm nói, “Chỉ là đính hôn đã mệt thế này, hôn lễ chính thức không phải sẽ càng mệt hơn nữa?”
“Đầu xuân sang năm mới tiến hành hôn lễ.” Anh săn sóc ấn vai giúp cô, “Còn hơn hai tháng nữa.”
Mai Nhiễm hưởng thụ sự phục vụ hiếm có của anh, híp mắt nói.
“Ngày mai tụi mình về thành phố A hả anh?”
“Ừ.” Cô gần như đã nghỉ hết cả kỳ nghỉ đông của bệnh viện rồi.
Mai Nhiễm không nghĩ tới, mới đi làm có mấy ngày mà cô lại mất thêm một ngày nghỉ đông.
Do công việc tồn đọng quá nhiều, rất lâu cô mới xỷ lý xong, rảnh rỗi mới nhớ ra chưa phát kẹo mừng cho đồng nghiệp, vì thế nhân lúc nghỉ trưa đi ra ngoài một chuyến.
“Thần tượng của em hành động quá nhanh luôn! Em chỉ vừa đi lên núi một chuyến, trở về thì hoa khôi của viện đã bị anh ấy bắt được rồi!” Cô trợ lý nhỏ vừa ăn kẹo mừng, vừa lên tiếng mơ hồ, bộc lộ cảm xúc dạt dạo, hai mắt cười thành sợi chỉ, “Đàn chị, em có thể làm phù dâu của chị được không?”
Nghe được lời khẳng định, cô vui vẻ nhảy dựng lên, “Cảm ơn chị!”
Hôn lễ của thần tượng đó! Nghĩ lại cô cảm thấy thực sự kỳ diệu.
Mai Nhiễm cười cười, đang định trêu cô bé vài câu thì điện thoại reo.
Vừa nhận cuộc gọi, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ ở đầu dây bên kia, “Nhiễm Nhiễm, anh vừa nhận được thông báo, chúng ta có thể đi lấy giấy Chứng nhận kết hôn rồi.”
Không đợi Mai Nhiễm mở miệng, anh lại nói, “Anh đã giúp em xin nghỉ rồi.”
“Bây giờ anh đang ở bên ngoài bệnh viện.”
Tốc độ này….
Mai Nhiễm nhắn nhủ trợ lý vài câu, rồi xách túi vội vàng ra cửa.
Cục dân chính Thành phố S.
Người tiếp đón bọn họ vẫn là cô nàng Tiểu Trương lần trước. Vừa thấy hai người xuất hiện, cô từ trên ghế đứng lên, trịnh trọng đưa họ hai bản đăng ký kết hôn đã có dấu chứng nhận, hít một hơi thật sâu, “Chúc hai người tân hôn vui vẻ!”
“Cảm ơn”, Phó Thời Cẩn nói, “Chúng tôi rất vui.”
Anh xem xét hai bản đăng ký kết hôn kỹ càng, sau đó cất vào túi thật cẩn thận, nhẹ nhàng kéo khóa kéo, như thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, khuôn mặt điển trai cười rất dịu dàng.
Tiểu Trương sửng sốt một chút, thái độ tuy rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại sớm kêu, “AAA! Người trước mặt lại là trai đẹp Phó Thời Cẩn lạnh lùng của em sao? Sao giọng nói của anh lại dịu dàng như vậy, làm trái tim em muốn tan chảy luôn rồi này?”
Mai Nhiễm gật nhẹ đầu chào cô, “Hẹn gặp lại.”
“Hai, hai người đi thong thả.’
Hai người lại ngay lập tức chạy thật nhanh đến sân bay. Trên xe, Phó Thời Cẩn lấy di động đăng một tin trên Weibo, không có nội dung dư thừa, chỉ đăng lên một tấm ảnh, tag @Suy Nghĩ Thật Kỹ.
Ảnh được chụp ở trong xe, cửa sổ xe để mở, có ánh sáng mặt trời hắt vào, ngón tay thon dài trắng trẻo của anh đang cầm hai bản đăng ký kết hôn. Bức ảnh vô cùng ấm áp và tốt đẹp.
Chỉ trong vài phút, các fan đã bình luận ngất trời trên Weibo!.
“AAA! Là cô, thật sự là cô ấy! Cuộc đời này còn mong gì hơn. Cung hỷ, cung hỷ!”
“Nam thần cuối cùng vẫn thành đôi với @Suy Nghĩ Thật Kỹ, hai người nhất định phải hạnh phúc đó! Cảm ơn hai người làm cho tôi lại một lần nữa tin tưởng vào tình yêu.”
“Nam thần là hoa đã có chủ. Có lẽ cả đời này tôi cũng không có cơ hội thọc gậy bánh xe [khóc lớn] Tối nay sao mà ngủ được [tan nát cõi lòng] [tan nát cõi lòng] Tối nay ai nhậu với tôi? (1589 like)
Fan toàn cầu của Phó Thời Cẩn: Chúc mừng! Có tình ắt thành người một nhà [Thả Tim]
Trương khoan thai: AAA! Rốt cuộc cũng nói được rồi! Giấy đăng ký kết hôn của Phó Thời Cẩn là do chính tôi, trao, tận, tay, cho, anh, ấy, đó! Chúc hai người tân hôn vui vẻ, vĩnh dục bể tình! Hãy nhớ thật kỹ thời khắc này.
Tây Kinh bình an: Chúc mừng, Chúc mừng. Khi nào thì có kẹo mừng? [Giơ ngón tay cái]
Ba mươi phút sau, mọi người phát hiện một người trong cuộc khác cũng chuyển phát tin trên Weibo:
@Suy Nghĩ Thật Kỹ: Là tôi đây. Cảm ơn toàn thể mọi người! // Phó Thời Cẩn: @Suy Nghĩ Thật Kỹ [Hình ảnh]
Vì thế các fan lại bắt đầu đổi địa điểm bình luận, cơn sốt mới lại bắt đầu.
Mai Nhiễm đăng xong tin trên Weibo, ngẩng đầu lên liền thấy tiếp viên hàng không mỉm cười đi tới nhắc cô tắt điện thoại.
Khi họ quay lại thành phố A đã là hai tiếng sau, Mai Nhiễm về nhà cùng anh. Bà cụ đã nhận được tin từ sớm, đứng một mình trong ánh hoàng hôn chờ bọn họ trở về.
Xe Cayenne màu đen chậm rãi xuất hiện từ con đường nhỏ trong rừng. Trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn già nua của bà hiện lên nét cười từ ái, thành kính đứng thẳng như chào đón một sự khởi đầu mới.
Có trời mới biết, bà đã mong ngóng ngày này từ bao lâu nay.
Đón hai người vào cửa, bà hối hả gọi lão Dương tới, “Ông nhanh qua đây, nhanh qua đây!”
Mai Nhiễm nhìn hai ông bà lão đeo kính, lật xem quyển sổ màu hồng. Thái độ nghiêm túc khiến lòng cô như dâng lên cảm xúc kỳ lạ, cảm giác như ngay lúc này cô mới thực sự trở thành “Bà Phó”.
Từ nay về sau, cô sẽ là một thành viên của gia đình này, họ đều là người thân của cô.
Sau bữa tối, Mai Nhiễm gọi điện thoại cho bố, nói chuyện hết nửa tiếng đồng hồ.
Cô lại xem Weibo, tin tức đã nhiều đến không thể khống chế, “Phó Thời Cẩn cùng @Suy Nghĩ Thật Kỹ lấy Giấy chứng nhận đăng ký kết hôn” đã trở thành đề tài nóng nhất. Cô cười cuời, lại xem qua những bình luận mới nhất trên Weibo, hầu như đều là những lời chúc phúc nhiệt tình. Đột nhiên, cô thấy một lời bình luận:
“Hôm nay là ngày lành gì thế này? Nam thần của tôi nhận Giấy chứng nhận, nữ thần MR của tôi cũng tuyên bố quay lại. Thật là hạnh phúc đến không chịu được.”
MR quay lại?
Mai Nhiễm nhíu mày, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Tải lại giao diện, cô thấy được tin tức mới nhất “Mọi người đang tìm kiếm”: Cái quái gì! Mai Mộng Nhiên hoá ra lại chính là MR trong truyền thuyết!
Chủ đề này cũng đang đứng nhất trên hot search của Weibo.
Sáng hôm sau, tuyết rơi trắng xóa.
Cả ngày hôm nay chưa làm gì, Mai Nhiễm lười biếng nằm chơi di động. Phó Thời Cẩn cũng cùng lười với cô. Tối hôm trước hai người động tình khó kiềm chế, vận động hăng say đến tầm 1 rưỡi mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Cô đọc các bình luận trên Weibo, mặt chôn ở cổ anh, buồn cười nói, “Cư dân mạng bình luận thật thú vị, hahaa….”
“Sao vậy?” Do trước đó đã phát huy hết công suất nên giọng anh khàn khàn, thì thào dán vào tai cô, nghe gợi cảm vô cùng.
Mai Nhiễm ngồi thẳng người dây, mái tóc dài xõa trên vai anh. Cô hào hứng nói, “Không biết các fan từ đâu nghe được tin anh đến Cục dân chính đăng ký kết hôn. Họ đang thảo luận chuyện anh lập gia đình đó.”
Cô với tay lấy di động anh để trên đầu giường, kiên nhẫn chờ máy khởi động để kiểm tra lượng tương tác trên Weibo. Không biết có phải do tin tức quá tải làm app bị trục trặc hay vì lý do khác mà không thể nhấn vào được. Mai Nhiễm đành tự mở bài viết cô đang quan tâm ra để xem, mỉm cười lướt qua một lượt các bình luận mới nhất trên Weibo.
Quả nhiên là so với những gì cô đọc được trên trang của cô thì tốt hơn nhiều.
“Aiz..,” cô đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, nghiêm túc đếm lại một lần, “Lượng fan của anh trở nên đông như thế khi nào vậy?”
Phó Thời Cẩn ngẫm nghĩ một chút, hình như chưa thấy trợ lý nói qua về việc này. Sau khi thi đấu Hải Vịnh kết thúc, số lượng fan luôn gia tăng không ngừng. Tuy vậy, anh không muốn vướng vào cái giới hỗn loạn đó, cho nên cũng không để ý nhiều.
Mai Nhiễm lại nói, “Nếu không nhầm thì gấp 7 lần số fan của em luôn đó.”
Anh không khỏi cảm thấy buồn cười, ở dưới chăn ôm vòng eo nhỏ nhắn trống trơn của cô, lòng bàn tay ấm áp mơn trớn dọc theo làn da trơn mềm, dừng lại ở rốn cô “Anh không phải là của em à?”
Cô nhanh tay đè tay anh lại, “Đúng là như thế.”
Nơi nào đó vừa thức tỉnh liền nóng lên.
“Anh, anh định làm thế nào?” Cô theo bản năng khép chặt hai chân lại.
“Anh không ngại thỏa mãn trí tò mò của họ”, anh như không phát hiện động tác của cô, hơi nhướng mày, “Huống chi chuyện vui như vậy, anh không ngại chia sẻ cho càng nhiều người biết càng tốt.”
Tốt nhất là sau này, khi em đi trên phố, tất cả những ai biết Phó Thời Cẩn đều biết em là người phụ nữ của anh.
Hai ngày liên tiếp thời tiết rất đẹp. Hai người gần như đã đi thăm thú hết quanh trấn, đi dạo biển, leo núi, du hồ, đi câu đêm, thậm chí còn vào rạp chiếu phim duy nhất xem phim đen trắng.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày đính hôn. Sáng sớm hôm nay, tiếng pháo nổ đã vang lên từ Thạch Kiều Đông đến cửa lớn nhà Mai gia. Tuy lễ đính hôn được làm đơn giản, nhưng đoàn xe trang hoàng đẹp đẽ mang không khí vui mừng đang chậm rãi đi đến. Cơn gió lạnh thổi qua kéo theo những mảnh vụn màu đỏ bay lả tả. Nhìn từ xa, thật sự là thập lý hồng trang (*).
(*) Thập lý hồng trang là một loại hôn tục xưa ở huyện Ninh Hải, tỉnh Chiết Giang (phía Đông tỉnh Chiết Giang), diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm. Năm 2008, loại hôn tục này được xếp vào Văn hóa di sản phi vật chất cấp quốc gia của Trung Quốc.
Thủ tục lễ đính hôn cũng được đơn giản hóa rất nhiều, nhưng những lễ nghĩa nên có vẫn được làm đầy đủ. Bà dì trưởng bối bên nhà trai đã đến từ tối hôm trước, đứng sóng vai cùng Phó Lan Tâm mặc sườn xám màu tím, cười không khép được miệng.
Ngày lễ quan trọng như vậy, Dư Thanh và ông cụ Dư không thể vắng mặt, ngay cả Diệp Khởi Hàn cũng mặt dày đi theo.
Mai Hồng Viễn và Mai Lương Chi đứng ở cửa đón khách.
Vì không phải hôn lễ chính thức, khách mời chủ yếu là người lớn trong họ và những bạn bè thân thiết. Mai Hồng Viễn thong dong đón nhận lời “chúc mừng” của mọi người, tươi cười đón chào khách khứa.
“Lâu rồi tôi chưa thấy ông chủ cười vui như vậy.” Thím Châu đang giúp Mai Nhiễm chải mái tóc dài, “Cô Nhiễm, cô lấy được người tốt như vậy, tôi cũng vui mừng thay cô…”
Mai Nhiễm đã trang điểm xong. Cô cười nhẹ nhàng, mặt mày tinh xảo, sóng mắt lưu chuyển, thật sự là mỹ nhân như ngọc.
Thím Châu dùng một cây trâm ngọc cài lên tóc cô, lại nói thêm rất nhiều lời câu tốt lành, như ý cát tường, chỉ kém so cô với tiên nữ hạ phàm.
Hai má Mai Nhiễm ửng đỏ, “Thím Châu, thím nói quá rồi.”
“Đâu có?” Dư Thanh nãy giờ không lên tiếng đột nhiên tiến sát lại, “Có khoa trường gì đâu”, cô vuốt vuốt cằm, “Cậu không thấy anh chàng của cậu đang ngắm cậu đến thất thần đó à?”
Cô lại như pháo đốt đến mông, kéo thím Châu đang vui rạo rực đi ra khỏi phòng.
Mai Nhiễm vừa quay đầu đã thấy người đàn ông đứng ngoài cửa. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh chan chứa ý cười, có vẻ lấn át cả ánh sáng ngoài cửa chiếu vào. Cô thấy anh bước từng bước đi về phía cô.
Vài chục bước, lại qua thêm bảy năm, cũng may anh đã đến bên cô.
Anh nắm tay cô, đầu tiên hôn nhẹ lòng bàn tay, ngước ánh mắt ngập tràn tình ý không thể xóa nhòa, “Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi thôi.”
Đi qua cánh cửa này, từ nay họ sẽ gắn bó bên nhau, cũng đi qua mưa gió.
Sau khi lễ đính hôn kết thúc, Mai Nhiễm dựa vào đầu giường như bị rút cạn sức lực, xoa xoa cẳng chân nhức mỏi, lẩm bẩm nói, “Chỉ là đính hôn đã mệt thế này, hôn lễ chính thức không phải sẽ càng mệt hơn nữa?”
“Đầu xuân sang năm mới tiến hành hôn lễ.” Anh săn sóc ấn vai giúp cô, “Còn hơn hai tháng nữa.”
Mai Nhiễm hưởng thụ sự phục vụ hiếm có của anh, híp mắt nói.
“Ngày mai tụi mình về thành phố A hả anh?”
“Ừ.” Cô gần như đã nghỉ hết cả kỳ nghỉ đông của bệnh viện rồi.
Mai Nhiễm không nghĩ tới, mới đi làm có mấy ngày mà cô lại mất thêm một ngày nghỉ đông.
Do công việc tồn đọng quá nhiều, rất lâu cô mới xỷ lý xong, rảnh rỗi mới nhớ ra chưa phát kẹo mừng cho đồng nghiệp, vì thế nhân lúc nghỉ trưa đi ra ngoài một chuyến.
“Thần tượng của em hành động quá nhanh luôn! Em chỉ vừa đi lên núi một chuyến, trở về thì hoa khôi của viện đã bị anh ấy bắt được rồi!” Cô trợ lý nhỏ vừa ăn kẹo mừng, vừa lên tiếng mơ hồ, bộc lộ cảm xúc dạt dạo, hai mắt cười thành sợi chỉ, “Đàn chị, em có thể làm phù dâu của chị được không?”
Nghe được lời khẳng định, cô vui vẻ nhảy dựng lên, “Cảm ơn chị!”
Hôn lễ của thần tượng đó! Nghĩ lại cô cảm thấy thực sự kỳ diệu.
Mai Nhiễm cười cười, đang định trêu cô bé vài câu thì điện thoại reo.
Vừa nhận cuộc gọi, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ ở đầu dây bên kia, “Nhiễm Nhiễm, anh vừa nhận được thông báo, chúng ta có thể đi lấy giấy Chứng nhận kết hôn rồi.”
Không đợi Mai Nhiễm mở miệng, anh lại nói, “Anh đã giúp em xin nghỉ rồi.”
“Bây giờ anh đang ở bên ngoài bệnh viện.”
Tốc độ này….
Mai Nhiễm nhắn nhủ trợ lý vài câu, rồi xách túi vội vàng ra cửa.
Cục dân chính Thành phố S.
Người tiếp đón bọn họ vẫn là cô nàng Tiểu Trương lần trước. Vừa thấy hai người xuất hiện, cô từ trên ghế đứng lên, trịnh trọng đưa họ hai bản đăng ký kết hôn đã có dấu chứng nhận, hít một hơi thật sâu, “Chúc hai người tân hôn vui vẻ!”
“Cảm ơn”, Phó Thời Cẩn nói, “Chúng tôi rất vui.”
Anh xem xét hai bản đăng ký kết hôn kỹ càng, sau đó cất vào túi thật cẩn thận, nhẹ nhàng kéo khóa kéo, như thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, khuôn mặt điển trai cười rất dịu dàng.
Tiểu Trương sửng sốt một chút, thái độ tuy rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại sớm kêu, “AAA! Người trước mặt lại là trai đẹp Phó Thời Cẩn lạnh lùng của em sao? Sao giọng nói của anh lại dịu dàng như vậy, làm trái tim em muốn tan chảy luôn rồi này?”
Mai Nhiễm gật nhẹ đầu chào cô, “Hẹn gặp lại.”
“Hai, hai người đi thong thả.’
Hai người lại ngay lập tức chạy thật nhanh đến sân bay. Trên xe, Phó Thời Cẩn lấy di động đăng một tin trên Weibo, không có nội dung dư thừa, chỉ đăng lên một tấm ảnh, tag @Suy Nghĩ Thật Kỹ.
Ảnh được chụp ở trong xe, cửa sổ xe để mở, có ánh sáng mặt trời hắt vào, ngón tay thon dài trắng trẻo của anh đang cầm hai bản đăng ký kết hôn. Bức ảnh vô cùng ấm áp và tốt đẹp.
Chỉ trong vài phút, các fan đã bình luận ngất trời trên Weibo!.
“AAA! Là cô, thật sự là cô ấy! Cuộc đời này còn mong gì hơn. Cung hỷ, cung hỷ!”
“Nam thần cuối cùng vẫn thành đôi với @Suy Nghĩ Thật Kỹ, hai người nhất định phải hạnh phúc đó! Cảm ơn hai người làm cho tôi lại một lần nữa tin tưởng vào tình yêu.”
“Nam thần là hoa đã có chủ. Có lẽ cả đời này tôi cũng không có cơ hội thọc gậy bánh xe [khóc lớn] Tối nay sao mà ngủ được [tan nát cõi lòng] [tan nát cõi lòng] Tối nay ai nhậu với tôi? (1589 like)
Fan toàn cầu của Phó Thời Cẩn: Chúc mừng! Có tình ắt thành người một nhà [Thả Tim]
Trương khoan thai: AAA! Rốt cuộc cũng nói được rồi! Giấy đăng ký kết hôn của Phó Thời Cẩn là do chính tôi, trao, tận, tay, cho, anh, ấy, đó! Chúc hai người tân hôn vui vẻ, vĩnh dục bể tình! Hãy nhớ thật kỹ thời khắc này.
Tây Kinh bình an: Chúc mừng, Chúc mừng. Khi nào thì có kẹo mừng? [Giơ ngón tay cái]
Ba mươi phút sau, mọi người phát hiện một người trong cuộc khác cũng chuyển phát tin trên Weibo:
@Suy Nghĩ Thật Kỹ: Là tôi đây. Cảm ơn toàn thể mọi người! // Phó Thời Cẩn: @Suy Nghĩ Thật Kỹ [Hình ảnh]
Vì thế các fan lại bắt đầu đổi địa điểm bình luận, cơn sốt mới lại bắt đầu.
Mai Nhiễm đăng xong tin trên Weibo, ngẩng đầu lên liền thấy tiếp viên hàng không mỉm cười đi tới nhắc cô tắt điện thoại.
Khi họ quay lại thành phố A đã là hai tiếng sau, Mai Nhiễm về nhà cùng anh. Bà cụ đã nhận được tin từ sớm, đứng một mình trong ánh hoàng hôn chờ bọn họ trở về.
Xe Cayenne màu đen chậm rãi xuất hiện từ con đường nhỏ trong rừng. Trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn già nua của bà hiện lên nét cười từ ái, thành kính đứng thẳng như chào đón một sự khởi đầu mới.
Có trời mới biết, bà đã mong ngóng ngày này từ bao lâu nay.
Đón hai người vào cửa, bà hối hả gọi lão Dương tới, “Ông nhanh qua đây, nhanh qua đây!”
Mai Nhiễm nhìn hai ông bà lão đeo kính, lật xem quyển sổ màu hồng. Thái độ nghiêm túc khiến lòng cô như dâng lên cảm xúc kỳ lạ, cảm giác như ngay lúc này cô mới thực sự trở thành “Bà Phó”.
Từ nay về sau, cô sẽ là một thành viên của gia đình này, họ đều là người thân của cô.
Sau bữa tối, Mai Nhiễm gọi điện thoại cho bố, nói chuyện hết nửa tiếng đồng hồ.
Cô lại xem Weibo, tin tức đã nhiều đến không thể khống chế, “Phó Thời Cẩn cùng @Suy Nghĩ Thật Kỹ lấy Giấy chứng nhận đăng ký kết hôn” đã trở thành đề tài nóng nhất. Cô cười cuời, lại xem qua những bình luận mới nhất trên Weibo, hầu như đều là những lời chúc phúc nhiệt tình. Đột nhiên, cô thấy một lời bình luận:
“Hôm nay là ngày lành gì thế này? Nam thần của tôi nhận Giấy chứng nhận, nữ thần MR của tôi cũng tuyên bố quay lại. Thật là hạnh phúc đến không chịu được.”
MR quay lại?
Mai Nhiễm nhíu mày, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Tải lại giao diện, cô thấy được tin tức mới nhất “Mọi người đang tìm kiếm”: Cái quái gì! Mai Mộng Nhiên hoá ra lại chính là MR trong truyền thuyết!
Chủ đề này cũng đang đứng nhất trên hot search của Weibo.
Tác giả :
Lâm Uyên Ngư Nhi