Thời Gian Sánh Bước Bên Em
Chương 24: Sau này anh chỉ bơi cho em xem
Edit: Hà My | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi
Giữa trưa ngày hôm sau, Mai Nhiễm ngồi trên sô pha mở TV, vừa uống nước vừa xem tin tức.
“Tất cả mọi người đều đang rất mong chờ cuộc thi bơi vượt biển được tổ chức tại ven biển phía Tây thành phố A vào ngày mười ba tháng sau. Trong đó đặc biệt có sự tham gia của những nhân vật xuất chúng ở nhiều lĩnh vực khác nhau. Danh sách những nhân vật của công chúngnày ở thành phố A được công bốcó sự góp mặtcủa nhà từ thiện Triệu Lượng, cựu vận động viên bơi lội Quốc gia Vương Tân… Nhà sưu tầm đồ cổ nổi tiếng Phó Thời Cẩn cũng nằm trong danh sác hđó.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, một luồng khí nóng lướt qua trên khuôn mặt trắng nõn của Mai Nhiễm. Cô đặt cái chén xuống, thuận tay cầm lấy chiếc điện thoại di động ở trên bàn đang không ngừng rung lên “tinh tinh”.
Nhờ vào “gió đông” của cô bạn thân và vị nào đó mà giờ cô cũng trở thành một “hiện tượng mạng”. Hiện tại số fan trên Weibo xấp xỉ năm trăm vạn, mỗi ngày đều không ngừng có fan truy hỏi dưới status mới nhất của Weibo: “‘Suy Nghĩ Thật Kĩ’, bạn là ai vậy?”
Nhật Noãn Ngọc Sinh Yên: “Suy Nghĩ Thật Kỹ”, cô cứ không nói cho tôi biết cô là ai, cô có tin tôi sẽ treo cổ trước cửa nhà cô không!!! [Phát điên]
Trường ca không có hành: “Suy Nghĩ Thật Kỹ”, cô cứ thần thần bí bí như vậy bố mẹ cô có biết không?
Hồ sen xanh trước mắt: “Suy Nghĩ Thật Kỹ”, tôi thấy cô rõ ràng đã từng định vị trên Weibo, cô là người thành phố A sao?
Mai Nhiễm thuận tiện trả lời: Không phải đâu ~
Cô tiếp tục kéo màn hình xuống, bỗng một bình luận đột nhiên lọt vào mắt.
Ngồi trên đầu tường chờ hồng hạnh nhớ nhung: Chẳng lẽ không phải là “Chợt nhận ra mình cần rất nhiều dũng khí để ”thương” Phó Thời Cẩn” à? Chú ý! ”thương” và ”thượng” đều là động từ *cười gian*
Tay không bổ sầu riêng: Tui cũng đến xem náo nhiệt, chợt nhận ra mình cần rất nhiều dũng khí để “yêu Phó Thời Cẩn”.
Từng câu từng chữ, giống như từng tia từng sợi khiến lòng người vừa run rẩy vừa tê dại. Hai má cô dường như đã nhuộm tầng hồng phấn, lan tràn đến trái tim, kích thích nơi này nhảy lên, mỗi lúc một nhanh hơn, ngày càng loạn nhịp.
Mai Nhiễm thở phào một hơi. Trời ạ, bạn trên mạng quả thật rất…
Góc trên bên phải có một tin nhắn riêng mới được gửi đến, cô nhấn mở ra, nhìn lướt qua: “Là do giá lần trước đưa ra không vừa ý sao? Tôi thật sự có thành ý mua lại tài khoản của cô… Thế này đi, tôi gửi cho cô năm mươi vạn, không thể nhiều hơn. Tuy rằng hiện tại fan hâm mộ của cô rất nhiều, nhưng dựa trên mặt bằng chung, một tài khoản Weibo cá nhân đem bán thì đây cũng là cái giá trên trời rồi. Phiền cô khi nhìn thấy tin nhắn lập tức hồi đáp lại, cảm ơn!”
“Xác nhận muốn thêm Miss Sầm vào danh sách đen không?”
“Người này và bạn đã tự động xóa bỏ chế độ theo dõi, họ cũng không thể follow, không thể bình luận và gửi tin nhắn riêng cho bạn.”
Mai Nhiễm nhấn vào “Xác nhận”.
“Mẹ nó.” Người đại diện của Mai Mộng Nhiên đột nhiên văng tục: “Cô ta dám đưa tôi vào danh sách đen!”
“Sao lại như vậy?” Mai Mộng Nhiên hỏi
Người đại diện sầm mặt hừ lạnh một tiếng, lời ít ý nhiều đem sự việc nói ra: “Cái cô “Suy Nghĩ Thật Kỹ”, cô ta đúng là không biết điều. Năm mươi vạn chỉ để mua một tài khoản, nếu tôi gặp được chuyện tốt như vậy, có nằm mơ tôi vẫn cười sung sướng.” Mai Mộng Nhiên nghe xong liền trầm mặc trong chốc lát rồi lại tiếp tục dùng sơn móng tay màu đỏ quét móng tay: “Các người thế nàomà nghĩ ra cái chủ ý tệ hại là mua lại tài khoản của cô ta?”
Tiểu Hạ ở một bên mím môi không nói. Sầm Thần vừa muốn nổi đóa, lại nghe thấy cô nhẹ nhàng phun ra một câu: “Năm mươi vạn? Cô cho rằng cô ta sẽ đem chút tiền ấy để vào mắt?”
“Có ý gì?”
Giọng điệu Mai Mộng Nhiên tràn đầy trào phúng: “Vậy cô thử nói xem, nếu ví gia thế của cô ta như rừng rậm chạy dài không dứt, vậy năm mươi vạn của cô đối với cô ta chẳng khác gì cây cỏ khô mà thôi.”
Người đại diện hốt hoảng, hai mắt trợn tròn như hai hạt long nhãn: “Cô đã biết cô ta là ai rồi phải không?”
“Cô có nhớ trong số danh sách fan của cô ấy có một cái là tập đoàn Mai thị không?”
“Đương nhiên là nhớ.”
“Mai Hồng Viễn là cha cô ta.”
“Cô, ý của cô là…cô ta là…” Giọng nói của người đại diện bắt đầu trở nên run rẩy: “Chính là con gái của Mai Hồng Viễn, người sở hữu gia sản mấy trăm triệu, giàu có bậc nhất thành phố S, vậy cũng chẳng phải là của cô…”
“Chị họ của tôi sao?” Mai Mộng Nhiên đứng lên, cười như không cười: “Khiến cho cô phải thất vọng rồi, tôi và cô ta tình cảm cũng không được tính là tốt. Cái đùi này đến tôi cũng không có phúc khí mà ôm lấy.”
Mắt trợ lí Tiểu Hạ chợt sáng bừng, tựa như có điều gì đó muốn nói lại thôi. Cô nàng thầm nghĩ: “Nhưng tôi nhớ rõ đêm đó ở hội sở, cô Mai tốt lắm, cô ấy cũng đâu giống người không có tình cảm như cô nói! Cô ấy rất quan tâm đến cô, còn yêu cầu tôi pha mật ong cho cô giải rượu, còn bảo tôi không để điều hòa ở nhiệt độ thấp, tránh để cho cô bị cảm lạnh.”
Sắc mặt của người đại diện đột nhiên trở nên thật khó coi: “Chả trách…”
Cô ta lập tức gọi điện thoại, sắc mặt u ám nói cùng với người ở đầu dây bên kia: “Bản thảo lần trước không cần gửi đi nữa…Không rõ ý của tôi? Ý của tôi chính là hiện tại lập tức đem tờ bản thảo chết tiệt kia đi tiêu hủy! Understand?”
Dựa theo ý tưởng, nếu có thể thuận lợi mua được tài khoản Weibo kia, như vậy bộ phận ngoại giao của bọn họ up lên Weibo một tin thật đẹp để giải thích “sự thật” “Suy Nghĩ Thật Kỹ” thực chất chính là tài khoản clone của Mai Mộng Nhiên. Nhưng trước mắt, cách này dường như không thể thực hiện được nữa rồi.
Sầm Thần sau khi gọi điện thoại xong, tức giận đến nỗi cào tóc: “Tại sao cô còn có thể bình tĩnh đến như vậy?”
Mai Mộng Nhiên cười khẽ: “Sốt ruột? Sốt ruột thì có ích lợi gì? Nóng vội như vậy thì Phó Thời Cẩn sẽ chú ý đến tôi?”
Cô nghĩ rằng tôi không muốn ư? Tôi đến cả trong mơ cũng muốn. Nhưng vì sao, trên đời này có nhiều phụ nữ như vậy nhưng hết lần này đến lần khác cứ là cô ta?
Mai Nhiễm!
Dựa vào đâu mà cái gì cô cũng tốt hơn tôi? Hiện tại, ngay cả người đàn ông vốn cao cao tại thượng kia cũng nhìn cô với cặp mắt khác xa lúc trước? Rốt cuộc cô ta có gì nổi trội!
…………………..
Lịch đã lật sang đến tờ cuối cùng của tháng tám, tiến gần đến sự kiện trọng đại trong mười năm của thành phố A – cuộc thi bơi vượt biển.
Trên Weibo đột nhiên xuất hiện một tài khoản mang tên “Người hâm mộ Phó Thời Cẩn trên toàn cầu”. Trong giới thiệu vắn tắt có viết rõ ràng: “Vùng đất tụ tập fan trung thành của người nổi tiếng sưu tầm đồ cổ Phó Thời Cẩn” lập tức đăng tải hoạt động mới nhất của nam thần. P/s: Không tổ chức chính thức. Tuyên ngôn của chúng tôi là: “Cả một đời yêu nam thần.” Không thể không nói, ba chữ “Phó Thời Cẩn” này cực kỳ hấp dẫn, chưa đến hai ngày mà tài khoản Weibo này đã đạt tới hơn một trăm vạn lượt theo dõi. Mục đích đầu tiên của Weibo này chính là công bố thời gian và địa điểm Phó Thời Cẩn tham gia trận đấu bơi lội ở thành phố A cho các fan. Ở phía dưới, những bình luận giống như luồng nham thạch nóng bỏng không ngừng cuồn cuộn phun trào:
Ôn Nhu Quấy Nhiễu Năm Tháng: Gào khóc! Làm người hâm mộ nhiệt huyết thì phải đến trận đấu để ủng hộ nam thần! Nhanh like cho tui lên top comment đi!
Astraeus_star Tương: Tôi mang đằng ấy, đằng ấy mang máy ảnh ống kính đơn, cùng với nam thần phiêu du sóng nước.
Thời Vũ: Tưởng tượng nam thần trong bộ dạng không mặc quần áo, máu trong người đã rút sạch! Trời ạ ~ Chảy máu mũi thật rồi này!
Chuột thích bắt cá nhỏ: A a a! Không thể có mặt cũng không thể nhìn hình tượng cao quý thanh lãnh của nam thần dưới 360 góc độ? Thật xấu hổ quá đi ~
Muốn Lột Quần Bơi Của Nam Thần đáp lời Khi Vũ: Ai nói nam thần không có mặc quần áo? Ngươi đã quên chiếc quần bơi năm đó ở ven hồ Đại Minh sao?
Khi Vũ: Đối với nam thần, ánh mắt của ta liền tự có công năng nhìn xuyên thấu, không cần ngươi cắn ta! [meo meo]
………………….
Nhờ tài khoản Weibo này đăng tải, số người đến xem cuộc thi bơi vượt biển vượt xa dự kiến khiến cho Ban tổ chức không thể không căng băng cảnh báo trên bờ biển, thậm chí còn phải điều động thêm mấy chục nhân viên mặc đồng phục đen hỗ trợ công tác duy trì trật tự.
Thời tiết rất đẹp, trên đầu là khoảng không xanh trong bát ngát, mây trắng một màu. Ánh nắng ngập tràn, chiếu rọi xuống những làn sóng lăn tăn trên mặt biển, giống như từng lớp từng lớp bạc lấp lánh từ trên trời rắc xuống. Từ ven biển nhìn ra là những ngọn núi phía xa cao lớn, trùng trùng điệp điệp, nhuộm màu xanh ngan ngát.
Làn gió nhè nhẹ khẽ thổi qua những tán lá cây, đôi mắt trong vắt của Mai Nhiễm như ánh màu núi non biển cả, sóng mắt kia thoạt nhìn vô cùng quyến rũ động lòng người: “Sao nhìn anh chẳng có chút hồi hộp nào vậy?”
Trên người cô là chiếc áo chiffon trắng đơn giản mà tao nhã, phối hợp cùng với chiếc váy hoa ngắn màu xanh. Ý cười thản nhiên thanh nhã tựa như những gợn sóng nhỏ dần lan tràn trên khuôn mặt xinh đẹp…
Người đàn ông mím môi cười, nắm lấy tay cô dẫn đến đứng dưới bóng râm, anh không đáp mà hỏi lại: “Em hi vọng anh có thể lấy được vị trí nào?”
Mai Nhiễm nhớ đến những người dự thi khác, liền nói: “Chắc không vào được top 3 đâu nhỉ?”
Làn mi của anh hơi rung rung, nghiêng đầu đến gần cô: “Em không có niềm tin với bạn trai mình đến vậy cơ à?”
Đây là lần đầu tiên cô được nghe từ trong miệng anh phát ra hai chữ “bạn trai”, cũng là lần đầu tiên anh thẳng thắn xác nhận mối quan hệ của hai người, tai Mai Nhiễm không khỏi có chút nóng lên: “Vậy anh cảm thấy bản thân mình có thể đứng thứ bao nhiêu?”
Bàn tay cô như của trẻ con, vừa trắng vừa mềm, thậm chí mạch máu trên mu bàn tay cũng tinh tế thấy rõ, mười ngón tay nhìn tựa những cuống hành non, Phó Thì Cẩn khẽ cầm lại nhẹ nắn vài cái: “Chúng ta đánh cuộc nhé?”
“Gì ạ?”
“Nếu như anh đứng thứ nhất…” Ánh nắng theo khe hở của những tán lá cây chiếu xuống, rọi đến cặp mắt sâu lại đặc biệt trong trẻo kia: “Em đồng ý với anh một chuyện. Ngược lại, anh cũng đồng ý với em một chuyện.”
Sao cô cứ có cảm giác cách nói này quen thuộc vậy?
Mai Nhiễm còn chưa kịp suy nghĩ, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đã sáp lại gần. Anh cố tình hạ thấp tiếng nói mê hoặc cô: “Đánh cuộc hay không?”
“Được.”
Nếu như cô nhớ không nhầm thì trong số những người dự thi có một người là cựu vận động viên bơi chuyên nghiệp. Có anh ta ở đó, vị trí thứ nhất là ai còn chưa xác định được. Chỉ là, Mai Nhiễm nghĩ thầm, nếu như anh có thể thắng được, anh sẽ bảo cô phải làm chuyện gì đây?
A, làm… chuyện gì sao?
Làm?
Chẳng lẽ là….
Tâm tư của cô đột nhiên bay tới một nơi nào đó.
“Sao mặt em đỏ vậy?” Phó Thời Cẩn buông mắt xuống đối diện nhìn cô, anh thuận tay chỉnh lại chiếc mũ màu trắng cô đang đội trên đầu, lại giúp cô vuốt vài sợi tóc lòa xòa lộ ra bên ngoài ra đằng sau tai.
“Không…” Mai Nhiễm căn bản không dám nhìn anh, sợ anh nhìn thấy những suy nghĩ kì quái ở trong đầu: “Có thể là do trời quá nóng.”
Phó Thời Cẩn cũng nghĩ tới điều này, anh nâng mắt nhìn thoáng qua phía chân trời nơi ánh mặt trời đang dần chói chang, hơi trầm tư rồi nói: “Lát nữa em vẫn nên ở đây đợi anh.”
“Nhưng em muốn xem.”
“Nghe lời.” Anh đột nhiên cúi người xuống, Mai Nhiễm chỉ cảm thấy trước mắt chói lòa. Hơi thở đầy nam tính mát lạnh đã gần gũi đến không thể gần hơn được nữa, cô theo bản năng nhắm chặt hai mắt. Quả nhiên giây tiếp theo, đôi môi anh liền dán lên, nhẹ nhàng hôn trên mắt cô một cái: “Về sau anh chỉ bơi cho một mình em xem, được không?”
Tiếng tim đập dường như muốn thay Mai Nhiễm trả lời.
Bởi vì cấp trên đặc biệt coi trọng cuộc thi bơi vượt biển lần này nên người dẫn chương trình họ Phương đã chuẩn bị riêng một nơi ghi hình để cung cấp cho giới truyền thông sử dụng. Flycam còn bay lượn trên không tiến hành chụp lại toàn cảnh. Trên đài cao, người dẫn chương trình Phương đang phát biểu dõng dạc, quần chúng vây xem hoan hô từng đợt rất lớn, quang cảnh hết sức kích động lòng người.
Hai chân Mai Nhiễm vô thức chậm rãi đi đến. Đến khi cô phản ứng lại thì đã thấy mình đang ở giữa đám đông rồi.
“A! Phó Thời Cẩn, nam thần của tôi! Mau chụp mau chụp!
“Nhìn kìa, anh ấy đang cởi áo! Trời ạ, nam thần có đến tám múi cơ bụng!”
“A a a! Quần thể thao cũng đã cởi! OH MY GOD, quần bơi màu đen của anh ấy thật gợi cảm, mau đỡ lấy tôi! Tôi đang hạnh phúc đến sắp ngất đi mất rồi!”
Mai Nhiễm cũng ngẩng đầu nhìn qua, không kiềm được cảm giác hoa mắt váng đầu. Tầm mắt của cô dõi theo từ vòng eo gầy nhưng rắn chắc của người đàn ông đi xuống dưới, khi lướt qua khu vực màu đen kia có nhìn nhiều hơn vài giây, bỗng cảm giác có một làn khí nóng từ dưới bốc lên trên mặt. Cô vội vàng cúi đầu, nhìn cặp đùi thon dài thẳng tắp kia.
Lần trước không dám nhìn kĩ, hiện tại phải một lần bù đắp tất cả.
Trọng tài ra hiệu lệnh, trận đấu chính thức bắt đầu. Fan của Phó Thời Cẩn có mặt tại hiện trường lập tức thống nhất hô khẩu hiệu, kêu gào đến tê tâm liệt phế: “Nam thần em yêu anh! Nam thần, em vĩnh viễn yêu anh! Nam thần, anh hãy cố lên! Nam thần, anh chính là người giỏi nhất!”
Khí thế của các cô gái quá mức hăng hái, khiến cho trận đấu giống như trở thành buổi biểu diễn dành riêng cho Phó Thời Cẩn. Ngay đến cả những âm thanh mong manh khác kêu “XXX cố lên” đều bị đè xuống. Chỉ thấy người đàn ông đang được toàn hội trường trận đấu chú ý nhẹ nhàng nhảy lên, dáng người cao to nhanh chóng lao vào trong mặt nước xanh biếc, không ngừng gạt sóng tiến lên. Thân thể cường tráng với những đường cong hài hòa ở giữa làn nước khi chìm khi nổi; trong chốc lát liền theo làn nước bạc mà bơi đi xa dần.
Lúc này, Mai Nhiễm đột nhiên nghe thấy người ngồi bên cạnh chính là cô gái gầy gò đã cùng bạn cố gắng cổ vũ nói: “Cậu đoán xem người duy nhất được Nam thần chú ý đến, “Suy Nghĩ Thật Kỹ” có đang ở trong trận đấu này hay không?” Người bạn của cô nàng cũng lớn tiếng đáp: “Không rõ nữa, nhưng rất có thể đấy.”
“Không biết là sau khi kết thúc trận đấu có thể chụp ảnh chung cùng với nam thần hay không nữa. Nhân tiện hỏi anh ấy “Suy Nghĩ Thật Kỹ” rốt cuộc là người nào.”
Khi sắp sửa đến đích, âm thanh “Cố lên” càng lúc càng lớn. Mai Nhiễm còn mơ hồ nghe được tiếng cô gái kia đáp lại: ““Suy Nghĩ Thật Kỹ” chắc hẳn phải là một tiểu yêu tinh.” Cô không nhịn được cười cười, nếu các cô ấy biết được đương sự đang đứng ngay bên cạnh, không biết sẽ có phản ứng gì đây?
“Ai! Cậu xem cô gái kia áo trắng váy xanh, trên đầu đội cái mũ trắng có phải là cùng một nhãn hiệu với bộ quần áo thể thao trên người nam thần không?
“Hình như là vậy!”
Mai Nhiễm vừa nghe thấy liền biết ngay là họ nói đến mình, vội vàng lúng túng một lần nữa dời tầm mắt nhìn về phía mặt biển, vẫn chưa kịp xem tình huống thi đấu hiện như thế nào thì đã có người kích động hô lớn: “Trời ơi trời ơi! Nam thần của tôi về nhất rồi!”
Quả nhiên ngay trong chốc lát, radio cũng bắt đầu lần lượt báo danh: “Vị trí thứ nhất thuộc về số 5 Phó Thời Cẩn, vị trí thứ hai số 6 Vương Tân,…”
Mai Nhiễm vô cùng kinh ngạc, anh thật sự đứng thứ nhất sao? Ngay cả đến vị cựu kiện tướng bơi lội cũng bị anh đánh bại?
Vương Tân vẻ mặt chân thành nói: “Anh Phó, chúc mừng anh.”
Phó Thời Cẩn nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn.”
Thực lực của bản thân anh ta vốn không hề yếu, hơn nữa lần này thi đấu ở nơi có điều kiện đặc thù, sóng to gió lớn, tự bản thân đã nghĩ mình là tuyển thủ chuyên nghiệp nên không lo ngại. Nhưng do trải nghiệm trước kia đều là ở khu huấn luyện nên ở trận đấu lần này khó tránh khỏi lạ lẫm, bây giờ mới rơi xuống thế yếu.
Đột nhiên, trong đám người lại truyền ra một trận thét chói tai, camera giăng ở khắp mọi nơi cũng ghi lại được khoảnh khắc vô cùng quý giá kia. Chỉ thấy người đàn ông anh tuấn vừa mới đoạt giải vô địch kia hai mày khẽ nhíu, sau đó chậm rãi đưa tay lên làm động tác “OK”. Phía sau lưng anh là trời xanh biển xanh, mà khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng kia giống như hòa vào trong làn nước biếc, đôi môi mỏng cũng lộ ra một nụ cười nhẹ không kém phần dịu dàng.
“Tôi thật sự phải ngất đi thôi!!!” Có người hô to: “Nam thần của tôi cười với tôi aaaaa!!!”
“Da mặt cậu thật đúng là dày đấy, rõ ràng là anh ấy cười với tôi!”
“Nam thần là tuyệt vời nhất, Nam thần em yêu anh!” Có cô gái bắt hai tay làm như hình chiếc loa đặt bên môi kêu lên.
Mai Nhiễm đứng tại đó bên tai nghe thấy tiếng hoan hô thay nhau vang lên, thấy lòng mình như chìm trong hồ nước tháng ba, ấm áp mà tràn đầy, lại mềm mại đến không thể diễn tả thành lời.
Nhất định là anh đã nhìn thấy cô trong đám người ở đây rồi? Động tác ra hiệu là muốn nói cho cô biết rằng anh đã làm được, xác nhận với cô thực hiện lời hứa. Lòng Mai Nhiễm ngọt ngào, chậm rãi làm hiệu giống anh. Biết không? Người được các người luôn miệng hô to “nam thần”, người đàn ông đẹp đẽ vô song mà mọi người hâm mộ, anh ấy là của tôi.
Của Mai Nhiễm cô.
Giữa trưa ngày hôm sau, Mai Nhiễm ngồi trên sô pha mở TV, vừa uống nước vừa xem tin tức.
“Tất cả mọi người đều đang rất mong chờ cuộc thi bơi vượt biển được tổ chức tại ven biển phía Tây thành phố A vào ngày mười ba tháng sau. Trong đó đặc biệt có sự tham gia của những nhân vật xuất chúng ở nhiều lĩnh vực khác nhau. Danh sách những nhân vật của công chúngnày ở thành phố A được công bốcó sự góp mặtcủa nhà từ thiện Triệu Lượng, cựu vận động viên bơi lội Quốc gia Vương Tân… Nhà sưu tầm đồ cổ nổi tiếng Phó Thời Cẩn cũng nằm trong danh sác hđó.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, một luồng khí nóng lướt qua trên khuôn mặt trắng nõn của Mai Nhiễm. Cô đặt cái chén xuống, thuận tay cầm lấy chiếc điện thoại di động ở trên bàn đang không ngừng rung lên “tinh tinh”.
Nhờ vào “gió đông” của cô bạn thân và vị nào đó mà giờ cô cũng trở thành một “hiện tượng mạng”. Hiện tại số fan trên Weibo xấp xỉ năm trăm vạn, mỗi ngày đều không ngừng có fan truy hỏi dưới status mới nhất của Weibo: “‘Suy Nghĩ Thật Kĩ’, bạn là ai vậy?”
Nhật Noãn Ngọc Sinh Yên: “Suy Nghĩ Thật Kỹ”, cô cứ không nói cho tôi biết cô là ai, cô có tin tôi sẽ treo cổ trước cửa nhà cô không!!! [Phát điên]
Trường ca không có hành: “Suy Nghĩ Thật Kỹ”, cô cứ thần thần bí bí như vậy bố mẹ cô có biết không?
Hồ sen xanh trước mắt: “Suy Nghĩ Thật Kỹ”, tôi thấy cô rõ ràng đã từng định vị trên Weibo, cô là người thành phố A sao?
Mai Nhiễm thuận tiện trả lời: Không phải đâu ~
Cô tiếp tục kéo màn hình xuống, bỗng một bình luận đột nhiên lọt vào mắt.
Ngồi trên đầu tường chờ hồng hạnh nhớ nhung: Chẳng lẽ không phải là “Chợt nhận ra mình cần rất nhiều dũng khí để ”thương” Phó Thời Cẩn” à? Chú ý! ”thương” và ”thượng” đều là động từ *cười gian*
Tay không bổ sầu riêng: Tui cũng đến xem náo nhiệt, chợt nhận ra mình cần rất nhiều dũng khí để “yêu Phó Thời Cẩn”.
Từng câu từng chữ, giống như từng tia từng sợi khiến lòng người vừa run rẩy vừa tê dại. Hai má cô dường như đã nhuộm tầng hồng phấn, lan tràn đến trái tim, kích thích nơi này nhảy lên, mỗi lúc một nhanh hơn, ngày càng loạn nhịp.
Mai Nhiễm thở phào một hơi. Trời ạ, bạn trên mạng quả thật rất…
Góc trên bên phải có một tin nhắn riêng mới được gửi đến, cô nhấn mở ra, nhìn lướt qua: “Là do giá lần trước đưa ra không vừa ý sao? Tôi thật sự có thành ý mua lại tài khoản của cô… Thế này đi, tôi gửi cho cô năm mươi vạn, không thể nhiều hơn. Tuy rằng hiện tại fan hâm mộ của cô rất nhiều, nhưng dựa trên mặt bằng chung, một tài khoản Weibo cá nhân đem bán thì đây cũng là cái giá trên trời rồi. Phiền cô khi nhìn thấy tin nhắn lập tức hồi đáp lại, cảm ơn!”
“Xác nhận muốn thêm Miss Sầm vào danh sách đen không?”
“Người này và bạn đã tự động xóa bỏ chế độ theo dõi, họ cũng không thể follow, không thể bình luận và gửi tin nhắn riêng cho bạn.”
Mai Nhiễm nhấn vào “Xác nhận”.
“Mẹ nó.” Người đại diện của Mai Mộng Nhiên đột nhiên văng tục: “Cô ta dám đưa tôi vào danh sách đen!”
“Sao lại như vậy?” Mai Mộng Nhiên hỏi
Người đại diện sầm mặt hừ lạnh một tiếng, lời ít ý nhiều đem sự việc nói ra: “Cái cô “Suy Nghĩ Thật Kỹ”, cô ta đúng là không biết điều. Năm mươi vạn chỉ để mua một tài khoản, nếu tôi gặp được chuyện tốt như vậy, có nằm mơ tôi vẫn cười sung sướng.” Mai Mộng Nhiên nghe xong liền trầm mặc trong chốc lát rồi lại tiếp tục dùng sơn móng tay màu đỏ quét móng tay: “Các người thế nàomà nghĩ ra cái chủ ý tệ hại là mua lại tài khoản của cô ta?”
Tiểu Hạ ở một bên mím môi không nói. Sầm Thần vừa muốn nổi đóa, lại nghe thấy cô nhẹ nhàng phun ra một câu: “Năm mươi vạn? Cô cho rằng cô ta sẽ đem chút tiền ấy để vào mắt?”
“Có ý gì?”
Giọng điệu Mai Mộng Nhiên tràn đầy trào phúng: “Vậy cô thử nói xem, nếu ví gia thế của cô ta như rừng rậm chạy dài không dứt, vậy năm mươi vạn của cô đối với cô ta chẳng khác gì cây cỏ khô mà thôi.”
Người đại diện hốt hoảng, hai mắt trợn tròn như hai hạt long nhãn: “Cô đã biết cô ta là ai rồi phải không?”
“Cô có nhớ trong số danh sách fan của cô ấy có một cái là tập đoàn Mai thị không?”
“Đương nhiên là nhớ.”
“Mai Hồng Viễn là cha cô ta.”
“Cô, ý của cô là…cô ta là…” Giọng nói của người đại diện bắt đầu trở nên run rẩy: “Chính là con gái của Mai Hồng Viễn, người sở hữu gia sản mấy trăm triệu, giàu có bậc nhất thành phố S, vậy cũng chẳng phải là của cô…”
“Chị họ của tôi sao?” Mai Mộng Nhiên đứng lên, cười như không cười: “Khiến cho cô phải thất vọng rồi, tôi và cô ta tình cảm cũng không được tính là tốt. Cái đùi này đến tôi cũng không có phúc khí mà ôm lấy.”
Mắt trợ lí Tiểu Hạ chợt sáng bừng, tựa như có điều gì đó muốn nói lại thôi. Cô nàng thầm nghĩ: “Nhưng tôi nhớ rõ đêm đó ở hội sở, cô Mai tốt lắm, cô ấy cũng đâu giống người không có tình cảm như cô nói! Cô ấy rất quan tâm đến cô, còn yêu cầu tôi pha mật ong cho cô giải rượu, còn bảo tôi không để điều hòa ở nhiệt độ thấp, tránh để cho cô bị cảm lạnh.”
Sắc mặt của người đại diện đột nhiên trở nên thật khó coi: “Chả trách…”
Cô ta lập tức gọi điện thoại, sắc mặt u ám nói cùng với người ở đầu dây bên kia: “Bản thảo lần trước không cần gửi đi nữa…Không rõ ý của tôi? Ý của tôi chính là hiện tại lập tức đem tờ bản thảo chết tiệt kia đi tiêu hủy! Understand?”
Dựa theo ý tưởng, nếu có thể thuận lợi mua được tài khoản Weibo kia, như vậy bộ phận ngoại giao của bọn họ up lên Weibo một tin thật đẹp để giải thích “sự thật” “Suy Nghĩ Thật Kỹ” thực chất chính là tài khoản clone của Mai Mộng Nhiên. Nhưng trước mắt, cách này dường như không thể thực hiện được nữa rồi.
Sầm Thần sau khi gọi điện thoại xong, tức giận đến nỗi cào tóc: “Tại sao cô còn có thể bình tĩnh đến như vậy?”
Mai Mộng Nhiên cười khẽ: “Sốt ruột? Sốt ruột thì có ích lợi gì? Nóng vội như vậy thì Phó Thời Cẩn sẽ chú ý đến tôi?”
Cô nghĩ rằng tôi không muốn ư? Tôi đến cả trong mơ cũng muốn. Nhưng vì sao, trên đời này có nhiều phụ nữ như vậy nhưng hết lần này đến lần khác cứ là cô ta?
Mai Nhiễm!
Dựa vào đâu mà cái gì cô cũng tốt hơn tôi? Hiện tại, ngay cả người đàn ông vốn cao cao tại thượng kia cũng nhìn cô với cặp mắt khác xa lúc trước? Rốt cuộc cô ta có gì nổi trội!
…………………..
Lịch đã lật sang đến tờ cuối cùng của tháng tám, tiến gần đến sự kiện trọng đại trong mười năm của thành phố A – cuộc thi bơi vượt biển.
Trên Weibo đột nhiên xuất hiện một tài khoản mang tên “Người hâm mộ Phó Thời Cẩn trên toàn cầu”. Trong giới thiệu vắn tắt có viết rõ ràng: “Vùng đất tụ tập fan trung thành của người nổi tiếng sưu tầm đồ cổ Phó Thời Cẩn” lập tức đăng tải hoạt động mới nhất của nam thần. P/s: Không tổ chức chính thức. Tuyên ngôn của chúng tôi là: “Cả một đời yêu nam thần.” Không thể không nói, ba chữ “Phó Thời Cẩn” này cực kỳ hấp dẫn, chưa đến hai ngày mà tài khoản Weibo này đã đạt tới hơn một trăm vạn lượt theo dõi. Mục đích đầu tiên của Weibo này chính là công bố thời gian và địa điểm Phó Thời Cẩn tham gia trận đấu bơi lội ở thành phố A cho các fan. Ở phía dưới, những bình luận giống như luồng nham thạch nóng bỏng không ngừng cuồn cuộn phun trào:
Ôn Nhu Quấy Nhiễu Năm Tháng: Gào khóc! Làm người hâm mộ nhiệt huyết thì phải đến trận đấu để ủng hộ nam thần! Nhanh like cho tui lên top comment đi!
Astraeus_star Tương: Tôi mang đằng ấy, đằng ấy mang máy ảnh ống kính đơn, cùng với nam thần phiêu du sóng nước.
Thời Vũ: Tưởng tượng nam thần trong bộ dạng không mặc quần áo, máu trong người đã rút sạch! Trời ạ ~ Chảy máu mũi thật rồi này!
Chuột thích bắt cá nhỏ: A a a! Không thể có mặt cũng không thể nhìn hình tượng cao quý thanh lãnh của nam thần dưới 360 góc độ? Thật xấu hổ quá đi ~
Muốn Lột Quần Bơi Của Nam Thần đáp lời Khi Vũ: Ai nói nam thần không có mặc quần áo? Ngươi đã quên chiếc quần bơi năm đó ở ven hồ Đại Minh sao?
Khi Vũ: Đối với nam thần, ánh mắt của ta liền tự có công năng nhìn xuyên thấu, không cần ngươi cắn ta! [meo meo]
………………….
Nhờ tài khoản Weibo này đăng tải, số người đến xem cuộc thi bơi vượt biển vượt xa dự kiến khiến cho Ban tổ chức không thể không căng băng cảnh báo trên bờ biển, thậm chí còn phải điều động thêm mấy chục nhân viên mặc đồng phục đen hỗ trợ công tác duy trì trật tự.
Thời tiết rất đẹp, trên đầu là khoảng không xanh trong bát ngát, mây trắng một màu. Ánh nắng ngập tràn, chiếu rọi xuống những làn sóng lăn tăn trên mặt biển, giống như từng lớp từng lớp bạc lấp lánh từ trên trời rắc xuống. Từ ven biển nhìn ra là những ngọn núi phía xa cao lớn, trùng trùng điệp điệp, nhuộm màu xanh ngan ngát.
Làn gió nhè nhẹ khẽ thổi qua những tán lá cây, đôi mắt trong vắt của Mai Nhiễm như ánh màu núi non biển cả, sóng mắt kia thoạt nhìn vô cùng quyến rũ động lòng người: “Sao nhìn anh chẳng có chút hồi hộp nào vậy?”
Trên người cô là chiếc áo chiffon trắng đơn giản mà tao nhã, phối hợp cùng với chiếc váy hoa ngắn màu xanh. Ý cười thản nhiên thanh nhã tựa như những gợn sóng nhỏ dần lan tràn trên khuôn mặt xinh đẹp…
Người đàn ông mím môi cười, nắm lấy tay cô dẫn đến đứng dưới bóng râm, anh không đáp mà hỏi lại: “Em hi vọng anh có thể lấy được vị trí nào?”
Mai Nhiễm nhớ đến những người dự thi khác, liền nói: “Chắc không vào được top 3 đâu nhỉ?”
Làn mi của anh hơi rung rung, nghiêng đầu đến gần cô: “Em không có niềm tin với bạn trai mình đến vậy cơ à?”
Đây là lần đầu tiên cô được nghe từ trong miệng anh phát ra hai chữ “bạn trai”, cũng là lần đầu tiên anh thẳng thắn xác nhận mối quan hệ của hai người, tai Mai Nhiễm không khỏi có chút nóng lên: “Vậy anh cảm thấy bản thân mình có thể đứng thứ bao nhiêu?”
Bàn tay cô như của trẻ con, vừa trắng vừa mềm, thậm chí mạch máu trên mu bàn tay cũng tinh tế thấy rõ, mười ngón tay nhìn tựa những cuống hành non, Phó Thì Cẩn khẽ cầm lại nhẹ nắn vài cái: “Chúng ta đánh cuộc nhé?”
“Gì ạ?”
“Nếu như anh đứng thứ nhất…” Ánh nắng theo khe hở của những tán lá cây chiếu xuống, rọi đến cặp mắt sâu lại đặc biệt trong trẻo kia: “Em đồng ý với anh một chuyện. Ngược lại, anh cũng đồng ý với em một chuyện.”
Sao cô cứ có cảm giác cách nói này quen thuộc vậy?
Mai Nhiễm còn chưa kịp suy nghĩ, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đã sáp lại gần. Anh cố tình hạ thấp tiếng nói mê hoặc cô: “Đánh cuộc hay không?”
“Được.”
Nếu như cô nhớ không nhầm thì trong số những người dự thi có một người là cựu vận động viên bơi chuyên nghiệp. Có anh ta ở đó, vị trí thứ nhất là ai còn chưa xác định được. Chỉ là, Mai Nhiễm nghĩ thầm, nếu như anh có thể thắng được, anh sẽ bảo cô phải làm chuyện gì đây?
A, làm… chuyện gì sao?
Làm?
Chẳng lẽ là….
Tâm tư của cô đột nhiên bay tới một nơi nào đó.
“Sao mặt em đỏ vậy?” Phó Thời Cẩn buông mắt xuống đối diện nhìn cô, anh thuận tay chỉnh lại chiếc mũ màu trắng cô đang đội trên đầu, lại giúp cô vuốt vài sợi tóc lòa xòa lộ ra bên ngoài ra đằng sau tai.
“Không…” Mai Nhiễm căn bản không dám nhìn anh, sợ anh nhìn thấy những suy nghĩ kì quái ở trong đầu: “Có thể là do trời quá nóng.”
Phó Thời Cẩn cũng nghĩ tới điều này, anh nâng mắt nhìn thoáng qua phía chân trời nơi ánh mặt trời đang dần chói chang, hơi trầm tư rồi nói: “Lát nữa em vẫn nên ở đây đợi anh.”
“Nhưng em muốn xem.”
“Nghe lời.” Anh đột nhiên cúi người xuống, Mai Nhiễm chỉ cảm thấy trước mắt chói lòa. Hơi thở đầy nam tính mát lạnh đã gần gũi đến không thể gần hơn được nữa, cô theo bản năng nhắm chặt hai mắt. Quả nhiên giây tiếp theo, đôi môi anh liền dán lên, nhẹ nhàng hôn trên mắt cô một cái: “Về sau anh chỉ bơi cho một mình em xem, được không?”
Tiếng tim đập dường như muốn thay Mai Nhiễm trả lời.
Bởi vì cấp trên đặc biệt coi trọng cuộc thi bơi vượt biển lần này nên người dẫn chương trình họ Phương đã chuẩn bị riêng một nơi ghi hình để cung cấp cho giới truyền thông sử dụng. Flycam còn bay lượn trên không tiến hành chụp lại toàn cảnh. Trên đài cao, người dẫn chương trình Phương đang phát biểu dõng dạc, quần chúng vây xem hoan hô từng đợt rất lớn, quang cảnh hết sức kích động lòng người.
Hai chân Mai Nhiễm vô thức chậm rãi đi đến. Đến khi cô phản ứng lại thì đã thấy mình đang ở giữa đám đông rồi.
“A! Phó Thời Cẩn, nam thần của tôi! Mau chụp mau chụp!
“Nhìn kìa, anh ấy đang cởi áo! Trời ạ, nam thần có đến tám múi cơ bụng!”
“A a a! Quần thể thao cũng đã cởi! OH MY GOD, quần bơi màu đen của anh ấy thật gợi cảm, mau đỡ lấy tôi! Tôi đang hạnh phúc đến sắp ngất đi mất rồi!”
Mai Nhiễm cũng ngẩng đầu nhìn qua, không kiềm được cảm giác hoa mắt váng đầu. Tầm mắt của cô dõi theo từ vòng eo gầy nhưng rắn chắc của người đàn ông đi xuống dưới, khi lướt qua khu vực màu đen kia có nhìn nhiều hơn vài giây, bỗng cảm giác có một làn khí nóng từ dưới bốc lên trên mặt. Cô vội vàng cúi đầu, nhìn cặp đùi thon dài thẳng tắp kia.
Lần trước không dám nhìn kĩ, hiện tại phải một lần bù đắp tất cả.
Trọng tài ra hiệu lệnh, trận đấu chính thức bắt đầu. Fan của Phó Thời Cẩn có mặt tại hiện trường lập tức thống nhất hô khẩu hiệu, kêu gào đến tê tâm liệt phế: “Nam thần em yêu anh! Nam thần, em vĩnh viễn yêu anh! Nam thần, anh hãy cố lên! Nam thần, anh chính là người giỏi nhất!”
Khí thế của các cô gái quá mức hăng hái, khiến cho trận đấu giống như trở thành buổi biểu diễn dành riêng cho Phó Thời Cẩn. Ngay đến cả những âm thanh mong manh khác kêu “XXX cố lên” đều bị đè xuống. Chỉ thấy người đàn ông đang được toàn hội trường trận đấu chú ý nhẹ nhàng nhảy lên, dáng người cao to nhanh chóng lao vào trong mặt nước xanh biếc, không ngừng gạt sóng tiến lên. Thân thể cường tráng với những đường cong hài hòa ở giữa làn nước khi chìm khi nổi; trong chốc lát liền theo làn nước bạc mà bơi đi xa dần.
Lúc này, Mai Nhiễm đột nhiên nghe thấy người ngồi bên cạnh chính là cô gái gầy gò đã cùng bạn cố gắng cổ vũ nói: “Cậu đoán xem người duy nhất được Nam thần chú ý đến, “Suy Nghĩ Thật Kỹ” có đang ở trong trận đấu này hay không?” Người bạn của cô nàng cũng lớn tiếng đáp: “Không rõ nữa, nhưng rất có thể đấy.”
“Không biết là sau khi kết thúc trận đấu có thể chụp ảnh chung cùng với nam thần hay không nữa. Nhân tiện hỏi anh ấy “Suy Nghĩ Thật Kỹ” rốt cuộc là người nào.”
Khi sắp sửa đến đích, âm thanh “Cố lên” càng lúc càng lớn. Mai Nhiễm còn mơ hồ nghe được tiếng cô gái kia đáp lại: ““Suy Nghĩ Thật Kỹ” chắc hẳn phải là một tiểu yêu tinh.” Cô không nhịn được cười cười, nếu các cô ấy biết được đương sự đang đứng ngay bên cạnh, không biết sẽ có phản ứng gì đây?
“Ai! Cậu xem cô gái kia áo trắng váy xanh, trên đầu đội cái mũ trắng có phải là cùng một nhãn hiệu với bộ quần áo thể thao trên người nam thần không?
“Hình như là vậy!”
Mai Nhiễm vừa nghe thấy liền biết ngay là họ nói đến mình, vội vàng lúng túng một lần nữa dời tầm mắt nhìn về phía mặt biển, vẫn chưa kịp xem tình huống thi đấu hiện như thế nào thì đã có người kích động hô lớn: “Trời ơi trời ơi! Nam thần của tôi về nhất rồi!”
Quả nhiên ngay trong chốc lát, radio cũng bắt đầu lần lượt báo danh: “Vị trí thứ nhất thuộc về số 5 Phó Thời Cẩn, vị trí thứ hai số 6 Vương Tân,…”
Mai Nhiễm vô cùng kinh ngạc, anh thật sự đứng thứ nhất sao? Ngay cả đến vị cựu kiện tướng bơi lội cũng bị anh đánh bại?
Vương Tân vẻ mặt chân thành nói: “Anh Phó, chúc mừng anh.”
Phó Thời Cẩn nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn.”
Thực lực của bản thân anh ta vốn không hề yếu, hơn nữa lần này thi đấu ở nơi có điều kiện đặc thù, sóng to gió lớn, tự bản thân đã nghĩ mình là tuyển thủ chuyên nghiệp nên không lo ngại. Nhưng do trải nghiệm trước kia đều là ở khu huấn luyện nên ở trận đấu lần này khó tránh khỏi lạ lẫm, bây giờ mới rơi xuống thế yếu.
Đột nhiên, trong đám người lại truyền ra một trận thét chói tai, camera giăng ở khắp mọi nơi cũng ghi lại được khoảnh khắc vô cùng quý giá kia. Chỉ thấy người đàn ông anh tuấn vừa mới đoạt giải vô địch kia hai mày khẽ nhíu, sau đó chậm rãi đưa tay lên làm động tác “OK”. Phía sau lưng anh là trời xanh biển xanh, mà khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng kia giống như hòa vào trong làn nước biếc, đôi môi mỏng cũng lộ ra một nụ cười nhẹ không kém phần dịu dàng.
“Tôi thật sự phải ngất đi thôi!!!” Có người hô to: “Nam thần của tôi cười với tôi aaaaa!!!”
“Da mặt cậu thật đúng là dày đấy, rõ ràng là anh ấy cười với tôi!”
“Nam thần là tuyệt vời nhất, Nam thần em yêu anh!” Có cô gái bắt hai tay làm như hình chiếc loa đặt bên môi kêu lên.
Mai Nhiễm đứng tại đó bên tai nghe thấy tiếng hoan hô thay nhau vang lên, thấy lòng mình như chìm trong hồ nước tháng ba, ấm áp mà tràn đầy, lại mềm mại đến không thể diễn tả thành lời.
Nhất định là anh đã nhìn thấy cô trong đám người ở đây rồi? Động tác ra hiệu là muốn nói cho cô biết rằng anh đã làm được, xác nhận với cô thực hiện lời hứa. Lòng Mai Nhiễm ngọt ngào, chậm rãi làm hiệu giống anh. Biết không? Người được các người luôn miệng hô to “nam thần”, người đàn ông đẹp đẽ vô song mà mọi người hâm mộ, anh ấy là của tôi.
Của Mai Nhiễm cô.
Tác giả :
Lâm Uyên Ngư Nhi