Thời Gian Sánh Bước Bên Em
Chương 22: Hết thảy đều bởi vì Anh mà Ra
Edit: Ánh Bùi | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi
Bà dì vừa nghe thấy Mai Nhiễm lại đến, suýt nữa thì bóp nát cây bắp cải trong tay. Vội vàng lau tay vào tạp dề, bà gấp gáp hỏi ông Dương: “Ông không nhìn nhầm đấy chứ?”
Ông Dương thật thà cười, nếp nhăn cũng xô lại: “Dĩ nhiên là không, cô ấy đang ngồi trong phòng khách đó”.
Bà ném tạp dề đi: “Thời Cẩn đâu?”
“Cậu ấy chắc là không biết cô Mai tới, lúc này vẫn còn đang bơi ở phía sau, nói là muốn tham gia tranh giải bơi vượt biển gì đó vào nửa tháng nữa”.
Bà nào có thời gian mà nghe nói nhiều như vậy, vội vàng chạy ra ngoài, giọng lúng búng: “Bác sĩ Mai à!”
“Bà ạ”, Mai Nhiễm liền vội vàng đứng dậy: “Cháu xin lỗi vì lại tới quấy rầy bà”.
“Cháu nói gì thế!” bà thân thiết kéo cô ngồi xuống: “Cháu tới đây bà già này vui còn không hết nữa! Ồ…”. Ánh mắt của bà bị túi đồ trong tay Mai Nhiễm hấp dẫn: “Đây là cái gì thế?”
Tựa như đáp lại lời bà, cái đầu nhỏ màu xám tro từ trong túi chui ra ngoài “meo” một tiếng mềm mại như bông.
Bà dì nghe xong lòng mềm nhũn, vội vã vuốt ve nó: “Mèo con ngoan quá đi!”
Mai Nhiễm thoáng thở phào nhẹ nhõm, đơn giản đem tình huống của mèo con kể lại với bà.
“Thật là đáng thương!”, ánh mắt của bà hiện lên vẻ trìu mến: “Nhóc con này, về sau mày làm bạn với hai người già này nhé!”
Chú mèo còn hơi sợ người lạ, chỉ nhút nhát nhìn bà một cái rồi lại chui ngay vào túi đựng mèo của mình.
“Bác sĩ Mai”, bà quay đầu hỏi: “Bệnh tình của Thời Cẩn hiện giờ thế nào rồi?”
Vừa nghe cách xưng hô, Mai Nhiễm trong lòng đại khái biết rằng bà dì vẫn chưa biết quan hệ của bọn họ. Cũng khó trách được, chuyện vừa mới quyết định hôm qua xong. Cô cười: “Bà à, bà cứ gọi cháu là Mai Nhiễm đi ạ”.
Bà thân thiết gọi cô một tiếng “Tiểu Nhiễm”, lại hỏi: “Bà thấy hai ngày nay, tối nào nó cũng bơi vài vòng, chắc sẽ không sao chứ?”
“Không sao đâu ạ”, Mai Nhiễm nói: “Nếu vận động vừa phải sẽ làm cơ thể và tinh thần thoải mái, có ích đối với việc trị liệu đau nửa đầu đấy ạ!”
Cô lại hỏi tình hình giấc ngủ của bà, trong lòng suy nghĩ, nếu mục đích đến đây đã đạt được rồi thì cũng nên xin phép ra về, ai ngờ vừa đứng lên thấy ông Dương xuất hiện cười ha hả.
“Cô Mai, thiếu gia mời cô qua chỗ cậu ấy”.
“Chẳng lẽ bệnh đau nửa đầu lại tái phát?”, bà lo lắng hỏi.
“Không phải, không phải”, ông Dương vội xua tay, lại quay về phía bà nháy nháy mắt, cười không thấy mặt trời đâu.
Chờ đến lúc trong phòng khách chỉ còn lại hai người, ông Dương lúc này mới lôi kéo bà dì nói: “Tôi vừa hỏi thăm thiếu gia, bà đoán xem có chuyện gì? Cậu ấy và bác sĩ Mai…”
Mai Nhiễm đi ra bể bơi phía sau nhà, trong lòng có cảm giác không nói được thành lời, vừa vui vẻ vừa chờ mong lại vừa lo lắng.
Hết thảy đều bởi vì anh mà ra.
Tiếng nước chảy cắt đứt suy nghĩ của cô, Mai Nhiễm đưa mắt nhìn. Dưới ánh trăng, thân hình người đàn ông anh tuấn cao lớn đang bơi lội. Dáng vẻ khỏe mạnh trong làn nước xanh di chuyển lúc trồi lên, lúc ngụp xuống. Cô mở to mắt nhìn, ai ngờ anh đã đến bên thành bể, đột nhiên rẽ nước nhào lên.
Làn váy của Mai Nhiễm bị dính nước, cô đứng từ trên cao nhìn người đàn ông đang ở trong nước kia. Ánh mắt ngượng ngùng khi nhìn từ bả vai trần trụi đến xương quai xanh ưu mỹ của anh, khuôn ngực nhẵn nhụi phập phồng. Đã từng có lần dựa vào nên cô biết cơ bắp nơi đó rắn chắc biết bao nhiêu…
Trong phòng khách truyền đến một tiếng “A?!” lanh lảnh cao vút của bà cụ, Mai Nhiễm bị giật mình lập tức lấy lại tinh thần. Lúc này cô mới phát hiện ra, cặp mắt đẹp đẽ của người đàn ông kia cũng đang yên lặng nhìn mình.
“Sao đến mà không báo cho anh biết trước?”, anh không trèo lên mà vẫn ở dưới nước nói chuyện với cô.
“Em có gọi điện thoại cho anh nhưng không thấy anh nhấc máy”. Mai Nhiễm đưa mắt sang nơi khác, ngại ngùng nhìn chằm chằm vào mặt nước màu xanh da trời: “Đúng lúc tối nay em có việc, cho nên mang mèo qua đây trước”.
Tối nay vốn không phải đêm trực của cô, chẳng qua là do bà của đồng nghiệp từ quê lên không báo trước làm cô ấy trở tay không kịp, Mai Nhiễm đành phải đồng ý đổi ca.
“Anh làm sao…còn chưa lên thế?”
Phó Thời Cẩn nghe vậy nhẹ nhàng cười, đưa hai tay vẫn còn ướt về phía cô. Mai Nhiễm cho rằng anh muốn mình kéo lên nên cứ thế cúi người xuống đưa tay ra. Ai ngờ, anh đột nhiên đổi hướng, trực tiếp chống tay vào thành bể đứng lên, nửa người nhô lên khỏi mặt nước. Trong nháy mắt, thoáng chốc môi hai người chỉ cách nhau không tới 5cm.
“Anh ngày thường đều rất thích…”
Hơi thở nóng hầm hập của cả hai hòa vào nhau trong cái hôn nồng nàn tinh tế. Mặt Mai Nhiễm đỏ bừng, “Thích cái gì cơ?”
“Bơi khỏa thân”.
Lời còn chưa dứt, kèm theo một tiếng nước chảy rào, toàn bộ cơ thể của đàn ông cũng từ trong nước mà lộ ra. Mai Nhiễm kêu lên một tiếng, lập tức lấy tay che mắt lại.
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh, nghe như tâm tình đang có vẻ rất vui.
Mai Nhiễm thả tay xuống, than nhẹ một tiếng.
Rõ ràng là có mặc quần bơi mà? Người này! Không ngờ tính tình lạnh lùng xa cách của anh cũng có thể đùa giỡn như vậy được.
Người đàn ông đang dùng khăn tắm lau qua nước, chiếc lưng cao ngất mơ hồ tỏa ra sự hấp dẫn nam tính. Anh lau người rất kỹ, tựa như một giọt nước cũng không tha. Lau xong, anh bắt đầu cúi xuống, đường cong ở lưng anh khiến mạch máu cô trở nên căng thẳng, giọt nước cũng chạy dọc theo đôi chân thon dài mà chậm rãi trượt xuống… Mai Nhiễm theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
“Em…Em phải đi”.
Cô đột nhiên xoay người đi ra ngoài, ai ngờ chưa đi được mấy bước đã bị kéo lại: “Giận à? Anh chỉ đùa chút thôi mà”.
Không khó để nghe ra sự bất lực trong giọng nói của anh.
Có lẽ đàn ông khi thích một người phụ nữ thì sẽ tự giác sinh ra cảm giác “thông suốt”, ngay cả Phó Thời Cẩn chưa cùng ai yêu đương cũng luôn muốn gần cô hơn.
Gần hơn nữa, gần đến không còn chút khoảng cách nào mới thôi.
“Không phải”. Mai Nhiễm lắc đầu, sau lưng chạm đến một khối cứng rắn nhưng ấm áp, tai cô bắt đầu nóng dần lên: “Chẳng qua là em…”
Chẳng qua là gì? Cô cũng không trả lời được.
Chẳng qua là không có cách nào thích ứng với sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người, hay vẫn xấu hổ vì “suy nghĩ bậy bạ” của mình vừa rồi? Hay là do tất cả?
“Ăn cơm xong anh sẽ đưa em về, được không?”
Mai Nhiễm: “…Được”.
“Anh muốn dẫn em đi đâu thế?”
“Chờ lát nữa sẽ biết.”
Phó Thời Cẩn dẫn cô đến thư phòng, nói một câu “Chờ chút” liền đi ra ngoài. Đến lúc anh trở lại trên người đã thay một bộ quần áo.
“Đây là gì?”, Mai Nhiễm tò mò đánh giá đồ vật mà anh vừa đưa qua: “Chìa khóa Lamborghini? Anh đưa em chìa khóa xe để làm gì?”
Người đàn ông đứng bên cạnh cô hơi nhíu mày: “Lần trước ở nhà em, chuyện Thập Tam Thái Bảo, còn nhớ không?”
“Cái này…”, Mai Nhiễm không chút do dự mà từ chối: “Em không thể nhận”.
Vì thế anh lặp lại lời nói lúc đó: “Nguyện thua cuộc”.
“Em thật sự không cần.” Mai Nhiễm nhét chìa khóa vào tay anh, ánh mắt ảm đạm: “Em không lái được xe”.
Cô nhẹ giọng giải thích: “Tay phải em bị thương, không lái xe được”.
“Xảy ra chuyện gì thế?”, giọng đàn ông có chút khẩn trương, giữa chân mày tràn đầy lo âu.
Mai Nhiễm cụp mắt, lông mi dài che khuất đáy mắt đang nổi lên nhàn nhạt ưu thương: “Sáu năm trước, em bị bắt cóc, tay bị thương …”
Cô chưa nói câu hết đã bị ôm chặt vào lòng. Lồng ngực anh như có vạn phần quan tâm truyền lên người cô, ấm áp đến mức rung động.
“Có nghiêm trọng không?”
“Rất nghiêm trọng.” Mai Nhiễm cũng nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, chóp mũi cọ qua cọ lại trên cổ anh: “Sau đó ngay cả dương cầm cũng không chơi được”.
Cô giải thích nguyên nhân năm đó lỡ hẹn với anh, những gì đã được niêm phong trong trí nhớ, những nhẹ nhàng bâng khuâng đã từng, sự đau lòng của cô, sự luống cuống của cô, sự yếu ớt của cô, kể cho anh nghe từng chút từng chút.
Mà cô tin, nhất định anh sẽ hiểu được.
Phó Thời Cẩn ôm chặt người phụ nữ yếu đuối trong ngực, dường như muốn hòa cô thành xương máu của mình: “Không sao, sau này anh có thể đàn cho em nghe”.
Mai Nhiễm thấp giọng “Vâng” một tiếng, giọt lệ nóng bỏng rơi xuống cúc áo sơ mi anh.
Cảm thấy tảng đá lớn trong lòng dường như đã được rời đi, cả người cô nhẹ nhàng khoan khoái.
Lúc ăn cơm chiều, bà cụ thể hiện sự nhiệt tình trước nay chưa từng có, nhìn Mai Nhiễm bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, thật không khác gì đang nhìn đứa cháu dâu tương lai.
Mai Nhiễm vừa mừng vừa lo.
Sau khi ăn cơm xong, thấy sắp đến giờ làm, từ đây đến bệnh viện mất khoảng bốn mươi phút, mặc dù bà không nỡ nhưng cuối cùng vẫn phải thả người.
Tuy rằng mới chỉ ở chung nửa ngày, nhưng chú mèo kia dường như không muốn xa Mai Nhiễm. Thấy cô phải đi, nó lôi cái chân bị thương khập khiễng đi đến bên cạnh cô.
Mai Nhiễm ngồi xổm xuống, sờ đầu nó: “Ngoan, em ở chỗ này sẽ rất tốt đấy”.
“Meo~”, Mèo con tủi thân liếm liếm lòng bàn tay cô.
“Chị có thời gian sẽ đến thăm em, có được không?”
Nó ngửa đầu nhìn cô một cái, rốt cuộc cũng nghe lời mà buông lỏng móng vuốt khỏi làn váy của cô: “Meo!”
Đêm nay ánh trăng rất đẹp. Chiếc xe màu đen thong thả lướt đi trong bóng tối. Từ nơi núi đồi yên tĩnh lái đến đô thị huy hoàng náo nhiệt, sau đó vững vàng đỗ bên lề đường.
“Vậy em… xuống xe đây”.
Nghe thế nhưng anh không mở khóa xe, một lúc sau, chỉ nghe thấy tiếng anh nhè nhẹ thở dài.
“Nhiễm Nhiễm”, anh hết sức hạ thấp giọng gọi cô.
Hơi thở ấm áp nháy mắt tới gần, Mai Nhiễm vô thức nhắm mắt, phản ứng đầu tiên chính là: Thật may cô không có tô son.
Một cái hôn nhẹ nhàng.
Tựa như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, ở môi cô trăn trở, mềm nhẹ vô cùng, mang theo cảm giác cưng chiều và thương xót.
Hô hấp dần dần hòa vào với nhau, nhiệt liệt xen lẫn nóng bỏng.
Cuối cùng, anh nhẹ nhàng khẽ cắn môi cô, hơi lạnh ở bên môi cô tràn đến: “Ngủ ngon nhé”.
“Anh lái xe cẩn thận”.
Mai Nhiễm đi thăm buồng bệnh trở về phòng, ngồi làm việc được một lúc rồi mà trong lòng vẫn chưa yên, cổ họng nóng ran. Cô uống một chút nước đá để bình tĩnh lại nhưng chỉ thấy lạnh người, chứ cảm xúc nóng bỏng thì chưa tiêu tan.
Không cần nhìn gương cô cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của mình lúc này.
Trong lòng tràn ngập tâm trạng cần được giãi bày, vì thế cô mở Weibo, gửi liên tiếp mấy cái tin nhắn cho Dư Thanh.
Thoát khỏi giao diện tin nhắn, Mai Nhiễm lại nhìn thấy hệ thống thông báo: Ansel mời bạn tham gia trò chuyện nhóm.
Cô nhấn vào đó, ngạc nhiên phát hiện toàn bộ thành viên chỉ có hai người, một là cô, hai là anh.
“Ngủ ngon”, hai chữ nhẹ nhàng được gõ ra từ ngón tay cô.
Lúc này, trên màn hình lại có tin nhắn thông báo, Mai Nhiễm mở ra nhìn một cái, là từ một người dùng lạ.
“Bạn “Suy Nghĩ Thật Kĩ”,… Nếu như có ý muốn hợp tác, xin liên lạc số 189***2367, cô Sầm. Cảm ơn!”
Mai Nhiễm đọc hết tin nhắn rồi bật cười.
Có người muốn bỏ 10 vạn tệ để mua nick Weibo của cô sao?
“Chị, chị ơi!”. Lúc này, trợ lý của cô vội vã lao đến, thở hổn hển nói: “Chị có nghe nói gì không? Buổi chiều nay, lúc làm phẫu thuật lây nhiễm, bác sĩ Châu bị tai nạn nghề nghiệp…”
Mai Nhiễm bất ngờ bật dậy, “choang” một tiếng, cốc chén trên bàn rơi đầy mặt đất.
Bà dì vừa nghe thấy Mai Nhiễm lại đến, suýt nữa thì bóp nát cây bắp cải trong tay. Vội vàng lau tay vào tạp dề, bà gấp gáp hỏi ông Dương: “Ông không nhìn nhầm đấy chứ?”
Ông Dương thật thà cười, nếp nhăn cũng xô lại: “Dĩ nhiên là không, cô ấy đang ngồi trong phòng khách đó”.
Bà ném tạp dề đi: “Thời Cẩn đâu?”
“Cậu ấy chắc là không biết cô Mai tới, lúc này vẫn còn đang bơi ở phía sau, nói là muốn tham gia tranh giải bơi vượt biển gì đó vào nửa tháng nữa”.
Bà nào có thời gian mà nghe nói nhiều như vậy, vội vàng chạy ra ngoài, giọng lúng búng: “Bác sĩ Mai à!”
“Bà ạ”, Mai Nhiễm liền vội vàng đứng dậy: “Cháu xin lỗi vì lại tới quấy rầy bà”.
“Cháu nói gì thế!” bà thân thiết kéo cô ngồi xuống: “Cháu tới đây bà già này vui còn không hết nữa! Ồ…”. Ánh mắt của bà bị túi đồ trong tay Mai Nhiễm hấp dẫn: “Đây là cái gì thế?”
Tựa như đáp lại lời bà, cái đầu nhỏ màu xám tro từ trong túi chui ra ngoài “meo” một tiếng mềm mại như bông.
Bà dì nghe xong lòng mềm nhũn, vội vã vuốt ve nó: “Mèo con ngoan quá đi!”
Mai Nhiễm thoáng thở phào nhẹ nhõm, đơn giản đem tình huống của mèo con kể lại với bà.
“Thật là đáng thương!”, ánh mắt của bà hiện lên vẻ trìu mến: “Nhóc con này, về sau mày làm bạn với hai người già này nhé!”
Chú mèo còn hơi sợ người lạ, chỉ nhút nhát nhìn bà một cái rồi lại chui ngay vào túi đựng mèo của mình.
“Bác sĩ Mai”, bà quay đầu hỏi: “Bệnh tình của Thời Cẩn hiện giờ thế nào rồi?”
Vừa nghe cách xưng hô, Mai Nhiễm trong lòng đại khái biết rằng bà dì vẫn chưa biết quan hệ của bọn họ. Cũng khó trách được, chuyện vừa mới quyết định hôm qua xong. Cô cười: “Bà à, bà cứ gọi cháu là Mai Nhiễm đi ạ”.
Bà thân thiết gọi cô một tiếng “Tiểu Nhiễm”, lại hỏi: “Bà thấy hai ngày nay, tối nào nó cũng bơi vài vòng, chắc sẽ không sao chứ?”
“Không sao đâu ạ”, Mai Nhiễm nói: “Nếu vận động vừa phải sẽ làm cơ thể và tinh thần thoải mái, có ích đối với việc trị liệu đau nửa đầu đấy ạ!”
Cô lại hỏi tình hình giấc ngủ của bà, trong lòng suy nghĩ, nếu mục đích đến đây đã đạt được rồi thì cũng nên xin phép ra về, ai ngờ vừa đứng lên thấy ông Dương xuất hiện cười ha hả.
“Cô Mai, thiếu gia mời cô qua chỗ cậu ấy”.
“Chẳng lẽ bệnh đau nửa đầu lại tái phát?”, bà lo lắng hỏi.
“Không phải, không phải”, ông Dương vội xua tay, lại quay về phía bà nháy nháy mắt, cười không thấy mặt trời đâu.
Chờ đến lúc trong phòng khách chỉ còn lại hai người, ông Dương lúc này mới lôi kéo bà dì nói: “Tôi vừa hỏi thăm thiếu gia, bà đoán xem có chuyện gì? Cậu ấy và bác sĩ Mai…”
Mai Nhiễm đi ra bể bơi phía sau nhà, trong lòng có cảm giác không nói được thành lời, vừa vui vẻ vừa chờ mong lại vừa lo lắng.
Hết thảy đều bởi vì anh mà ra.
Tiếng nước chảy cắt đứt suy nghĩ của cô, Mai Nhiễm đưa mắt nhìn. Dưới ánh trăng, thân hình người đàn ông anh tuấn cao lớn đang bơi lội. Dáng vẻ khỏe mạnh trong làn nước xanh di chuyển lúc trồi lên, lúc ngụp xuống. Cô mở to mắt nhìn, ai ngờ anh đã đến bên thành bể, đột nhiên rẽ nước nhào lên.
Làn váy của Mai Nhiễm bị dính nước, cô đứng từ trên cao nhìn người đàn ông đang ở trong nước kia. Ánh mắt ngượng ngùng khi nhìn từ bả vai trần trụi đến xương quai xanh ưu mỹ của anh, khuôn ngực nhẵn nhụi phập phồng. Đã từng có lần dựa vào nên cô biết cơ bắp nơi đó rắn chắc biết bao nhiêu…
Trong phòng khách truyền đến một tiếng “A?!” lanh lảnh cao vút của bà cụ, Mai Nhiễm bị giật mình lập tức lấy lại tinh thần. Lúc này cô mới phát hiện ra, cặp mắt đẹp đẽ của người đàn ông kia cũng đang yên lặng nhìn mình.
“Sao đến mà không báo cho anh biết trước?”, anh không trèo lên mà vẫn ở dưới nước nói chuyện với cô.
“Em có gọi điện thoại cho anh nhưng không thấy anh nhấc máy”. Mai Nhiễm đưa mắt sang nơi khác, ngại ngùng nhìn chằm chằm vào mặt nước màu xanh da trời: “Đúng lúc tối nay em có việc, cho nên mang mèo qua đây trước”.
Tối nay vốn không phải đêm trực của cô, chẳng qua là do bà của đồng nghiệp từ quê lên không báo trước làm cô ấy trở tay không kịp, Mai Nhiễm đành phải đồng ý đổi ca.
“Anh làm sao…còn chưa lên thế?”
Phó Thời Cẩn nghe vậy nhẹ nhàng cười, đưa hai tay vẫn còn ướt về phía cô. Mai Nhiễm cho rằng anh muốn mình kéo lên nên cứ thế cúi người xuống đưa tay ra. Ai ngờ, anh đột nhiên đổi hướng, trực tiếp chống tay vào thành bể đứng lên, nửa người nhô lên khỏi mặt nước. Trong nháy mắt, thoáng chốc môi hai người chỉ cách nhau không tới 5cm.
“Anh ngày thường đều rất thích…”
Hơi thở nóng hầm hập của cả hai hòa vào nhau trong cái hôn nồng nàn tinh tế. Mặt Mai Nhiễm đỏ bừng, “Thích cái gì cơ?”
“Bơi khỏa thân”.
Lời còn chưa dứt, kèm theo một tiếng nước chảy rào, toàn bộ cơ thể của đàn ông cũng từ trong nước mà lộ ra. Mai Nhiễm kêu lên một tiếng, lập tức lấy tay che mắt lại.
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh, nghe như tâm tình đang có vẻ rất vui.
Mai Nhiễm thả tay xuống, than nhẹ một tiếng.
Rõ ràng là có mặc quần bơi mà? Người này! Không ngờ tính tình lạnh lùng xa cách của anh cũng có thể đùa giỡn như vậy được.
Người đàn ông đang dùng khăn tắm lau qua nước, chiếc lưng cao ngất mơ hồ tỏa ra sự hấp dẫn nam tính. Anh lau người rất kỹ, tựa như một giọt nước cũng không tha. Lau xong, anh bắt đầu cúi xuống, đường cong ở lưng anh khiến mạch máu cô trở nên căng thẳng, giọt nước cũng chạy dọc theo đôi chân thon dài mà chậm rãi trượt xuống… Mai Nhiễm theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
“Em…Em phải đi”.
Cô đột nhiên xoay người đi ra ngoài, ai ngờ chưa đi được mấy bước đã bị kéo lại: “Giận à? Anh chỉ đùa chút thôi mà”.
Không khó để nghe ra sự bất lực trong giọng nói của anh.
Có lẽ đàn ông khi thích một người phụ nữ thì sẽ tự giác sinh ra cảm giác “thông suốt”, ngay cả Phó Thời Cẩn chưa cùng ai yêu đương cũng luôn muốn gần cô hơn.
Gần hơn nữa, gần đến không còn chút khoảng cách nào mới thôi.
“Không phải”. Mai Nhiễm lắc đầu, sau lưng chạm đến một khối cứng rắn nhưng ấm áp, tai cô bắt đầu nóng dần lên: “Chẳng qua là em…”
Chẳng qua là gì? Cô cũng không trả lời được.
Chẳng qua là không có cách nào thích ứng với sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người, hay vẫn xấu hổ vì “suy nghĩ bậy bạ” của mình vừa rồi? Hay là do tất cả?
“Ăn cơm xong anh sẽ đưa em về, được không?”
Mai Nhiễm: “…Được”.
“Anh muốn dẫn em đi đâu thế?”
“Chờ lát nữa sẽ biết.”
Phó Thời Cẩn dẫn cô đến thư phòng, nói một câu “Chờ chút” liền đi ra ngoài. Đến lúc anh trở lại trên người đã thay một bộ quần áo.
“Đây là gì?”, Mai Nhiễm tò mò đánh giá đồ vật mà anh vừa đưa qua: “Chìa khóa Lamborghini? Anh đưa em chìa khóa xe để làm gì?”
Người đàn ông đứng bên cạnh cô hơi nhíu mày: “Lần trước ở nhà em, chuyện Thập Tam Thái Bảo, còn nhớ không?”
“Cái này…”, Mai Nhiễm không chút do dự mà từ chối: “Em không thể nhận”.
Vì thế anh lặp lại lời nói lúc đó: “Nguyện thua cuộc”.
“Em thật sự không cần.” Mai Nhiễm nhét chìa khóa vào tay anh, ánh mắt ảm đạm: “Em không lái được xe”.
Cô nhẹ giọng giải thích: “Tay phải em bị thương, không lái xe được”.
“Xảy ra chuyện gì thế?”, giọng đàn ông có chút khẩn trương, giữa chân mày tràn đầy lo âu.
Mai Nhiễm cụp mắt, lông mi dài che khuất đáy mắt đang nổi lên nhàn nhạt ưu thương: “Sáu năm trước, em bị bắt cóc, tay bị thương …”
Cô chưa nói câu hết đã bị ôm chặt vào lòng. Lồng ngực anh như có vạn phần quan tâm truyền lên người cô, ấm áp đến mức rung động.
“Có nghiêm trọng không?”
“Rất nghiêm trọng.” Mai Nhiễm cũng nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, chóp mũi cọ qua cọ lại trên cổ anh: “Sau đó ngay cả dương cầm cũng không chơi được”.
Cô giải thích nguyên nhân năm đó lỡ hẹn với anh, những gì đã được niêm phong trong trí nhớ, những nhẹ nhàng bâng khuâng đã từng, sự đau lòng của cô, sự luống cuống của cô, sự yếu ớt của cô, kể cho anh nghe từng chút từng chút.
Mà cô tin, nhất định anh sẽ hiểu được.
Phó Thời Cẩn ôm chặt người phụ nữ yếu đuối trong ngực, dường như muốn hòa cô thành xương máu của mình: “Không sao, sau này anh có thể đàn cho em nghe”.
Mai Nhiễm thấp giọng “Vâng” một tiếng, giọt lệ nóng bỏng rơi xuống cúc áo sơ mi anh.
Cảm thấy tảng đá lớn trong lòng dường như đã được rời đi, cả người cô nhẹ nhàng khoan khoái.
Lúc ăn cơm chiều, bà cụ thể hiện sự nhiệt tình trước nay chưa từng có, nhìn Mai Nhiễm bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, thật không khác gì đang nhìn đứa cháu dâu tương lai.
Mai Nhiễm vừa mừng vừa lo.
Sau khi ăn cơm xong, thấy sắp đến giờ làm, từ đây đến bệnh viện mất khoảng bốn mươi phút, mặc dù bà không nỡ nhưng cuối cùng vẫn phải thả người.
Tuy rằng mới chỉ ở chung nửa ngày, nhưng chú mèo kia dường như không muốn xa Mai Nhiễm. Thấy cô phải đi, nó lôi cái chân bị thương khập khiễng đi đến bên cạnh cô.
Mai Nhiễm ngồi xổm xuống, sờ đầu nó: “Ngoan, em ở chỗ này sẽ rất tốt đấy”.
“Meo~”, Mèo con tủi thân liếm liếm lòng bàn tay cô.
“Chị có thời gian sẽ đến thăm em, có được không?”
Nó ngửa đầu nhìn cô một cái, rốt cuộc cũng nghe lời mà buông lỏng móng vuốt khỏi làn váy của cô: “Meo!”
Đêm nay ánh trăng rất đẹp. Chiếc xe màu đen thong thả lướt đi trong bóng tối. Từ nơi núi đồi yên tĩnh lái đến đô thị huy hoàng náo nhiệt, sau đó vững vàng đỗ bên lề đường.
“Vậy em… xuống xe đây”.
Nghe thế nhưng anh không mở khóa xe, một lúc sau, chỉ nghe thấy tiếng anh nhè nhẹ thở dài.
“Nhiễm Nhiễm”, anh hết sức hạ thấp giọng gọi cô.
Hơi thở ấm áp nháy mắt tới gần, Mai Nhiễm vô thức nhắm mắt, phản ứng đầu tiên chính là: Thật may cô không có tô son.
Một cái hôn nhẹ nhàng.
Tựa như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, ở môi cô trăn trở, mềm nhẹ vô cùng, mang theo cảm giác cưng chiều và thương xót.
Hô hấp dần dần hòa vào với nhau, nhiệt liệt xen lẫn nóng bỏng.
Cuối cùng, anh nhẹ nhàng khẽ cắn môi cô, hơi lạnh ở bên môi cô tràn đến: “Ngủ ngon nhé”.
“Anh lái xe cẩn thận”.
Mai Nhiễm đi thăm buồng bệnh trở về phòng, ngồi làm việc được một lúc rồi mà trong lòng vẫn chưa yên, cổ họng nóng ran. Cô uống một chút nước đá để bình tĩnh lại nhưng chỉ thấy lạnh người, chứ cảm xúc nóng bỏng thì chưa tiêu tan.
Không cần nhìn gương cô cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của mình lúc này.
Trong lòng tràn ngập tâm trạng cần được giãi bày, vì thế cô mở Weibo, gửi liên tiếp mấy cái tin nhắn cho Dư Thanh.
Thoát khỏi giao diện tin nhắn, Mai Nhiễm lại nhìn thấy hệ thống thông báo: Ansel mời bạn tham gia trò chuyện nhóm.
Cô nhấn vào đó, ngạc nhiên phát hiện toàn bộ thành viên chỉ có hai người, một là cô, hai là anh.
“Ngủ ngon”, hai chữ nhẹ nhàng được gõ ra từ ngón tay cô.
Lúc này, trên màn hình lại có tin nhắn thông báo, Mai Nhiễm mở ra nhìn một cái, là từ một người dùng lạ.
“Bạn “Suy Nghĩ Thật Kĩ”,… Nếu như có ý muốn hợp tác, xin liên lạc số 189***2367, cô Sầm. Cảm ơn!”
Mai Nhiễm đọc hết tin nhắn rồi bật cười.
Có người muốn bỏ 10 vạn tệ để mua nick Weibo của cô sao?
“Chị, chị ơi!”. Lúc này, trợ lý của cô vội vã lao đến, thở hổn hển nói: “Chị có nghe nói gì không? Buổi chiều nay, lúc làm phẫu thuật lây nhiễm, bác sĩ Châu bị tai nạn nghề nghiệp…”
Mai Nhiễm bất ngờ bật dậy, “choang” một tiếng, cốc chén trên bàn rơi đầy mặt đất.
Tác giả :
Lâm Uyên Ngư Nhi