Thời Gian Ngòn Ngọt
Chương 96: Ngoại truyện 7: Thẩm Tắc Mộc X Dương Nhân [6]
Chuyển ngữ: Ly Tâm
Beta: Mạc Y Phi
Dương Nhân ăn cơm trưa xong, tẩy trang rồi trang điểm lại lần nữa, tháo miếng dán mí xuống. Đặng Văn Bác không đáng tin trong mấy vấn đề khác nhưng việc đánh giá ngoại hình phái nữ vẫn có vài phần chắc chắn, dù sao kinh nghiệm của anh ta cũng phong phú mà.
Thế nên lúc chiều khi Thẩm Tắc Mộc đến vẫn nhìn thấy đôi mắt một mí “rất xinh” của cô.
Hôm nay anh không mặc áo sơ mi mà mặc áo thun màu đen tay ngắn, phong cách đơn giản, trên vai đeo ba lô đựng laptop, anh đứng ở đó nhìn cô, tầm mắt hơi lướt qua người cô, sau đó dừng ở trên đầu gối trắng nõn mềm mịn của cô.
Dương Nhân cảm thấy hơi thiếu tự nhiên, vô thức vén tóc, hỏi: “Cậu đến tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Tôi có một ý tưởng.”
Dương Nhân dẫn anh vào phòng họp. Cô lấy hai chai Sprite từ trong tủ lạnh ra rồi đưa cho anh một chai.
Thẩm Tắc Mộc ngồi trên ghế, nhìn những giọt nước đọng phía ngoài chai Sprite đặt trên bàn, bỗng nhớ tới một chuyện, nói: “Tuy trong sô cô la có chứa… nhưng hàm lượng rất ít, không hề gây mất ngủ.”
“Ồ.” Dương Nhân bình tĩnh gật đầu, “Ý tưởng cậu muốn nói với tôi là gì? Chắc không phải là việc này chứ?”
“Không phải.”
Thẩm Tắc Mộc lấy laptop ra đặt lên bàn. Laptop của anh giống cái của cô, đơn giản mạnh mẽ lại dày nặng, mang đến một loại cảm giác an toàn kỳ lạ.
Anh làm một file PowerPoint.
Bởi vì chỉ có hai người xem nên cũng không cần trình chiếu, Dương Nhân kéo ghế lại gần anh, nhìn anh vừa mở PowerPoint vừa giải thích cho cô.
Ý tưởng của Thẩm Tắc Mộc vô cùng lớn mật… Anh muốn tự làm một phần mềm dùng để mô phỏng trận đấu. Nếu phần mềm được làm ra, có thể mô phỏng quá trình thi đấu của những tuyển thủ khác nhau, đội hình phối hợp khác nhau, dự đoán được kết quả trận đấu.
Dương Nhân hỏi: “Có thể làm được chính xác sao?” Đây mới là điều quan trọng. Lỡ đâu kết quả dự đoán cách xa tình huống thực tế vạn dặm, vậy thì dẫn thẳng người ra mương luôn cho rồi.
Thẩm Tắc Mộc nói: “Không thể đảm bảo được chính xác trăm phần trăm, chỉ có thể không ngừng hoàn thiện, không ngừng tiếp cận tình huống thực tế. Giống như đường tiệm cận vậy.”
“Tôi cảm thấy việc này hẳn rất khó đó.”
Đúng là rất khó. Phối hợp đội ngũ còn dễ làm, chỉ cần đủ số liệu, mô hình lúc nào cũng có thể sửa chữa và cải thiện liên tục. Nhưng về tuyển thủ lại không dễ dàng như thế, bởi vì nhân tố không xác định được của con người quá nhiều.
“Tôi cho rằng có thể thiết lập mô hình cho người.” Thẩm Tắc Mộc nói.
“Thiết lập bằng cách nào?”
“Dùng tham số, số liệu hoá tuyển thủ.”
Dương Nhân nghe nửa hiểu nửa không nhưng lại cảm thấy phấn chấn lạ thường.
Thẩm Tắc Mộc giảng xong, hai người lại thảo luận một ít chi tiết. Dương Nhân nâng cằm nhìn anh, khẽ hỏi: “Cậu còn biết viết phần mềm nữa à?”
“Chuyên ngành của bọn tôi, ngôn ngữ C là môn bắt buộc.”
“Lợi hại lợi hại, đúng là học bá.” Dương Nhân chắp tay với anh, cười nói.
Thẩm Tắc Mộc hơi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh. Nhìn một lát, anh nói: “Nước hoa này rất hợp với cậu.”
Dương Nhân kiềm chế chút nhộn nhạo nơi đáy lòng, cười nói: “Vậy sao? Loại này không tệ chứ, lát nữa tôi tặng cậu lọ dành cho nam.”
Thẩm Tắc Mộc không nói được cũng không nói không được.
Hai người thu dọn đồ đạc đi ra từ phòng họp, vừa xem giờ, Dương Nhân mới phát hiện bọn họ đã bàn chuyện gần ba tiếng, sắp đến giờ ăn cơm rồi.
Đám táo nứt dưa méo cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ huấn luyện viên Dương đưa ra nên đang đợi ăn cơm, lúc này bọn họ rất rảnh rỗi, lén lút ra ngoài thăm dò, thầm quan sát anh chàng đẹp trai không biết từ đâu xuất hiện.
Dương Nhân hung dữ liếc nhìn bọn họ, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa sẽ biến các cậu thành mô hình.”
Câu này nghe xong hơi kinh khủng nên bọn họ cũng không dám nhìn nữa.
...
Ngày hôm sau, Thẩm Tắc Mộc lại đến.
Mô hình của anh cũng không thể vỗ đầu một cái liền nghĩ ra được, phải cần một huấn luyện viên làm công tác tiền tuyến như Dương Nhân giúp đỡ.
Hai người nhốt mình vào phòng họp thảo luận rất lâu, mãi đến khi có đội viên gõ cửa nhắc bọn họ đi ăn trưa.
Hôm nay Dương Nhân lại mặc váy, chiếc váy bông màu ấm có hoa nhỏ, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc ong mật nho nhỏ, cả người mang phong cách tươi trẻ mềm mại lại ngọt ngào, ở giữa một đám động vật giống đực như vậy dường như mang theo ánh sáng mềm mại.
Đám táo nứt dưa méo rất cảm động, hôm nay sau khi Thẩm Tắc Mộc ra về, bọn họ kéo lấy tay Thẩm Tắc Mộc, khuyên nhủ chân thành: “Nhất định phải đến thường xuyên nhé chuyên gia Thẩm.”
Thẩm Tắc Mộc cong môi, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Ngày thứ ba, Thẩm Tắc Mộc lại đến.
Anh quả thật có rất nhiều thứ muốn thảo luận với Dương Nhân.
Dường như tiếp bước Thẩm Tắc Mộc, Đặng Văn Bác cũng đến. Đặng Văn Bác nhìn thấy có một chàng trai lạ vào Gaming House của chiến đội mình, trông dáng vẻ cũng không giống người đưa thư hay giao hàng. Vì thế anh ta khá cảnh giác.
Vừa vào biệt thự, Đặng Văn Bác thấy trong phòng khách, Dương Nhân ăn diện tươi như hoa nói chuyện với người kia, khuôn mặt mang theo loại cảm xúc khiến người khác rất khó bỏ qua... Anh ta đã hiểu rõ.
“Ông chủ lại tới rồi à?” Dương Nhân nhìn thấy Đặng Văn Bác, thuận miệng hỏi.
“Gì mà nói là "lại" chứ? Tôi không thể tới à? Cô không muốn nhìn thấy tôi sao?” Đặng Văn Bác không vui, nhìn về phía chàng trai hỏi: "Ai thế?”
“Ông chủ, để tôi với thiệu với anh, đây chính là chuyên gia phân tích số liệu của chúng ta, lần trước tôi đã nói với anh rồi đấy, Thẩm Tắc Mộc. Thẩm Tắc Mộc, đây là ông chủ Đặng.”
“Ồ...” Đặng Văn Bác nhìn kỹ Thẩm Tắc Mộc.
Thẩm Tắc Mộc cũng đánh giá anh ta kỹ lưỡng.
Lúc này chính là lúc gương mặt đơ được thể hiện tốt nhất. Bởi vì không có nét mặt gì nên lúc đối mặt với người khác sẽ dễ dàng thể hiện ra khí thế mãnh liệt.
Đặng Văn Bác nhíu mày, rời mắt đi, cố tình hỏi Dương Nhân: “Chuyên hay không chuyên đó?”
“Chuyên, người ta là học sinh giỏi của đại học Nam Sơn đấy. Ông chủ ngồi đi, chúng tôi còn có việc, đi trước đây.” Dương Nhân nói xong thì kéo nhẹ cánh tay Thẩm Tắc Mộc một cái.
Đầu ngón tay cô hơi lạnh, chạm lên da thịt anh, xúc cảm này khiến người ta không ghét bỏ được.
Thẩm Tắc Mộc cũng không đấu mắt với Đặng Văn Bác nữa, không thèm liếc mắt mà đi theo Dương Nhân về hướng phòng họp.
Đặng Văn Bác không được ai để ý tới nên, trong lòng rất khó chịu, đi theo bọn họ đến cửa phòng họp, anh ta ở ngoài hét to: “Dương Nhân, cô ra đây cho tôi.”
Dương Nhân vừa mới ngồi xuống, cô quay đầu hỏi: “Ông chủ, có chuyện gì thế?”
“Ra đây.”
Dương Nhân khó hiểu đứng dậy, khẽ nói với Thẩm Tắc Mộc: “Cậu đợi một chút.”
Thẩm Tắc Mộc hờ hững “Ừ” một tiếng, tự mở máy tính.
Lúc Dương Nhân đi ra ngoài, Thẩm Tắc Mộc liếc nhìn cô. Hôm nay cô đi giày cao gót, gót giày mảnh giúp người cao lên, ôm sát gót chân đẹp đẽ. Đáng tiếc tư thế đi của cô hơi không được tự nhiên, xem ra cô không quen đi loại giày này.
Dương Nhân đi đến ra cửa, cửa chỉ đóng một nửa, cô dựa lên khung cửa hỏi Đặng Văn Bác: “Rốt cuộc là ông chủ có chuyện gì, mau nói rõ một chút, tôi thật sự rất bận.”
“Cho cô.” Đặng Văn Bác đưa cho cô một cái túi giấy, trên túi giấy in chữ Chanel.
Dương Nhân nhìn sơ qua bên trong túi giấy, đây chắc là nước hoa.
Cô không nhận, khẽ nói: “Ông chủ, không cần đâu, tôi không quen dùng loại này.” Đồ xa xỉ có thể dùng ít thì nên dùng ít, dùng quen rồi lỡ kén chọn thì làm thế nào? Từ nghèo chuyển sang xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ qua nghèo mới khó.
“Cho cô thì cứ cầm đi, đừng nghĩ nhiều, đây là thưởng thêm cho cô.”
“Nếu đã là phúc lợi nhân viên, vậy ông chủ cứ quy thành tiền đập vào người tôi là được.”
“Cô không dễ thương chút nào.” Đặng Văn Bác lại nói câu này, sau đó anh ta hơi hất cằm về phía Thẩm Tắc Mộc, híp mắt hỏi Dương Nhân, “Thằng nhóc kia với cô là thế nào vậy? Tôi hỏi cô, cả ngày trang điểm như vậy không phải là vì cậu ta chứ?”
“Ông chủ đừng nói vớ vẩn, người ta còn đang đi học, là đoá hoa của tổ quốc đó.”
“À, cũng phải, một cậu bé, tôi thấy cô cũng không phải không có mắt như vậy.”
Dương Nhân hơi mất kiên nhẫn, nói vài câu rồi đuổi Đặng Văn Bác đi, cô trở vào phòng họp lần nữa, lúc ngồi xuống, Thẩm Tắc Mộc bỗng mở lời: “Sinh nhật cậu vào tháng mấy?”
“Tôi sao? Tháng ba.”
“Tôi tháng một.” Ánh mắt anh rời khỏi màn hình laptop, quay sang nhìn cô, “Tôi lớn hơn cậu hai tháng, Vì thế, đừng lúc nào cũng coi tôi là trẻ con.”
“À.” Dương Nhân không dám đối mặt với anh, sợ anh nhìn ra tâm sự. Cô nhìn vào màn hình laptop của anh, nhỏ giọng nói, “Cậu giỏi thật đấy.”
“Còn nữa.”
“Hả?”
“Cậu đi giày cao gót không đẹp đâu.”
Dương Nhân nghẹn lời. Cô cúi đầu nhìn giày mình, khó coi chỗ nào chứ? Rõ ràng là đẹp thế này cơ mà!
Buổi chiều, Dương Nhân quay về phòng thay đôi dép xỏ ngón. Sau đó cô bước lên đôi dép xỏ ngón màu hồng tục không chịu được, đứng trước mặt Thẩm Tắc Mộc hỏi anh: “Đôi này đẹp chứ?”
Thẩm Tắc Mộc cụp mắt nhìn bàn chân nhỏ trắng và ngón chân xinh xắn của cô, gật đầu nói: “Tạm được.”
Dương Nhân thầm nghĩ, thẩm mỹ của trai thẳng thật đáng sợ!
Buổi chiều cô khá cam chịu đi đôi dép xỏ ngón đó, có điều nói đi cũng phải nói lại, đi đôi dép này thật thoải mái.
Thẩm Tắc Mộc ở lại chiến đội ăn tối, lúc ăn tối ngoài trời đổ mưa to, Dương Nhân vốn muốn bảo Thẩm Tắc Mộc đợi mưa ngớt hẵng về, kết quả là mưa càng lúc càng to, phòng thị chính gửi tin nhắn qua điện thoại đến dân chúng cảnh báo mưa to.
“Không thì cậu tạm thời ở lại đây một đêm, tôi bảo đội viên nhường một phòng cho cậu.” Dương Nhân nói.
Có một cậu táo nứt dưa méo hỏi Dương Nhân: “Huấn luyện viên, tại sao không để anh Thẩm ở lại luôn?”
Dương Nhân vỗ đầu, nhìn về phía Thẩm Tắc Mộc: “Hiện tại cậu đang ở đâu?”
“Trường.”
“Hiện giờ không có chuyện gì bên trường chứ?”
“Không.”
Hiện tại Thẩm Tắc Mộc đang nghỉ hè, phần lớn bạn học đều đi thực tập hết, có điều lúc năm hai anh đã lấy xong học phần thực tập rồi nên hè này rất rảnh.
“Không thì cậu…” Trong lòng Dương Nhân xuất hiện chút âm mưu, nhưng nói ra lại cảm thấy hơi chột dạ, ngập ngừng một lúc mới lên tiếng, “Dọn qua đây ở mấy ngày nhé? Đợi hết bận lại quay về.”
Thẩm Tắc Mộc nhìn mưa bên ngoài cửa sổ, khẽ “Ừ” một tiếng.
Beta: Mạc Y Phi
Dương Nhân ăn cơm trưa xong, tẩy trang rồi trang điểm lại lần nữa, tháo miếng dán mí xuống. Đặng Văn Bác không đáng tin trong mấy vấn đề khác nhưng việc đánh giá ngoại hình phái nữ vẫn có vài phần chắc chắn, dù sao kinh nghiệm của anh ta cũng phong phú mà.
Thế nên lúc chiều khi Thẩm Tắc Mộc đến vẫn nhìn thấy đôi mắt một mí “rất xinh” của cô.
Hôm nay anh không mặc áo sơ mi mà mặc áo thun màu đen tay ngắn, phong cách đơn giản, trên vai đeo ba lô đựng laptop, anh đứng ở đó nhìn cô, tầm mắt hơi lướt qua người cô, sau đó dừng ở trên đầu gối trắng nõn mềm mịn của cô.
Dương Nhân cảm thấy hơi thiếu tự nhiên, vô thức vén tóc, hỏi: “Cậu đến tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Tôi có một ý tưởng.”
Dương Nhân dẫn anh vào phòng họp. Cô lấy hai chai Sprite từ trong tủ lạnh ra rồi đưa cho anh một chai.
Thẩm Tắc Mộc ngồi trên ghế, nhìn những giọt nước đọng phía ngoài chai Sprite đặt trên bàn, bỗng nhớ tới một chuyện, nói: “Tuy trong sô cô la có chứa… nhưng hàm lượng rất ít, không hề gây mất ngủ.”
“Ồ.” Dương Nhân bình tĩnh gật đầu, “Ý tưởng cậu muốn nói với tôi là gì? Chắc không phải là việc này chứ?”
“Không phải.”
Thẩm Tắc Mộc lấy laptop ra đặt lên bàn. Laptop của anh giống cái của cô, đơn giản mạnh mẽ lại dày nặng, mang đến một loại cảm giác an toàn kỳ lạ.
Anh làm một file PowerPoint.
Bởi vì chỉ có hai người xem nên cũng không cần trình chiếu, Dương Nhân kéo ghế lại gần anh, nhìn anh vừa mở PowerPoint vừa giải thích cho cô.
Ý tưởng của Thẩm Tắc Mộc vô cùng lớn mật… Anh muốn tự làm một phần mềm dùng để mô phỏng trận đấu. Nếu phần mềm được làm ra, có thể mô phỏng quá trình thi đấu của những tuyển thủ khác nhau, đội hình phối hợp khác nhau, dự đoán được kết quả trận đấu.
Dương Nhân hỏi: “Có thể làm được chính xác sao?” Đây mới là điều quan trọng. Lỡ đâu kết quả dự đoán cách xa tình huống thực tế vạn dặm, vậy thì dẫn thẳng người ra mương luôn cho rồi.
Thẩm Tắc Mộc nói: “Không thể đảm bảo được chính xác trăm phần trăm, chỉ có thể không ngừng hoàn thiện, không ngừng tiếp cận tình huống thực tế. Giống như đường tiệm cận vậy.”
“Tôi cảm thấy việc này hẳn rất khó đó.”
Đúng là rất khó. Phối hợp đội ngũ còn dễ làm, chỉ cần đủ số liệu, mô hình lúc nào cũng có thể sửa chữa và cải thiện liên tục. Nhưng về tuyển thủ lại không dễ dàng như thế, bởi vì nhân tố không xác định được của con người quá nhiều.
“Tôi cho rằng có thể thiết lập mô hình cho người.” Thẩm Tắc Mộc nói.
“Thiết lập bằng cách nào?”
“Dùng tham số, số liệu hoá tuyển thủ.”
Dương Nhân nghe nửa hiểu nửa không nhưng lại cảm thấy phấn chấn lạ thường.
Thẩm Tắc Mộc giảng xong, hai người lại thảo luận một ít chi tiết. Dương Nhân nâng cằm nhìn anh, khẽ hỏi: “Cậu còn biết viết phần mềm nữa à?”
“Chuyên ngành của bọn tôi, ngôn ngữ C là môn bắt buộc.”
“Lợi hại lợi hại, đúng là học bá.” Dương Nhân chắp tay với anh, cười nói.
Thẩm Tắc Mộc hơi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh. Nhìn một lát, anh nói: “Nước hoa này rất hợp với cậu.”
Dương Nhân kiềm chế chút nhộn nhạo nơi đáy lòng, cười nói: “Vậy sao? Loại này không tệ chứ, lát nữa tôi tặng cậu lọ dành cho nam.”
Thẩm Tắc Mộc không nói được cũng không nói không được.
Hai người thu dọn đồ đạc đi ra từ phòng họp, vừa xem giờ, Dương Nhân mới phát hiện bọn họ đã bàn chuyện gần ba tiếng, sắp đến giờ ăn cơm rồi.
Đám táo nứt dưa méo cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ huấn luyện viên Dương đưa ra nên đang đợi ăn cơm, lúc này bọn họ rất rảnh rỗi, lén lút ra ngoài thăm dò, thầm quan sát anh chàng đẹp trai không biết từ đâu xuất hiện.
Dương Nhân hung dữ liếc nhìn bọn họ, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa sẽ biến các cậu thành mô hình.”
Câu này nghe xong hơi kinh khủng nên bọn họ cũng không dám nhìn nữa.
...
Ngày hôm sau, Thẩm Tắc Mộc lại đến.
Mô hình của anh cũng không thể vỗ đầu một cái liền nghĩ ra được, phải cần một huấn luyện viên làm công tác tiền tuyến như Dương Nhân giúp đỡ.
Hai người nhốt mình vào phòng họp thảo luận rất lâu, mãi đến khi có đội viên gõ cửa nhắc bọn họ đi ăn trưa.
Hôm nay Dương Nhân lại mặc váy, chiếc váy bông màu ấm có hoa nhỏ, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc ong mật nho nhỏ, cả người mang phong cách tươi trẻ mềm mại lại ngọt ngào, ở giữa một đám động vật giống đực như vậy dường như mang theo ánh sáng mềm mại.
Đám táo nứt dưa méo rất cảm động, hôm nay sau khi Thẩm Tắc Mộc ra về, bọn họ kéo lấy tay Thẩm Tắc Mộc, khuyên nhủ chân thành: “Nhất định phải đến thường xuyên nhé chuyên gia Thẩm.”
Thẩm Tắc Mộc cong môi, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Ngày thứ ba, Thẩm Tắc Mộc lại đến.
Anh quả thật có rất nhiều thứ muốn thảo luận với Dương Nhân.
Dường như tiếp bước Thẩm Tắc Mộc, Đặng Văn Bác cũng đến. Đặng Văn Bác nhìn thấy có một chàng trai lạ vào Gaming House của chiến đội mình, trông dáng vẻ cũng không giống người đưa thư hay giao hàng. Vì thế anh ta khá cảnh giác.
Vừa vào biệt thự, Đặng Văn Bác thấy trong phòng khách, Dương Nhân ăn diện tươi như hoa nói chuyện với người kia, khuôn mặt mang theo loại cảm xúc khiến người khác rất khó bỏ qua... Anh ta đã hiểu rõ.
“Ông chủ lại tới rồi à?” Dương Nhân nhìn thấy Đặng Văn Bác, thuận miệng hỏi.
“Gì mà nói là "lại" chứ? Tôi không thể tới à? Cô không muốn nhìn thấy tôi sao?” Đặng Văn Bác không vui, nhìn về phía chàng trai hỏi: "Ai thế?”
“Ông chủ, để tôi với thiệu với anh, đây chính là chuyên gia phân tích số liệu của chúng ta, lần trước tôi đã nói với anh rồi đấy, Thẩm Tắc Mộc. Thẩm Tắc Mộc, đây là ông chủ Đặng.”
“Ồ...” Đặng Văn Bác nhìn kỹ Thẩm Tắc Mộc.
Thẩm Tắc Mộc cũng đánh giá anh ta kỹ lưỡng.
Lúc này chính là lúc gương mặt đơ được thể hiện tốt nhất. Bởi vì không có nét mặt gì nên lúc đối mặt với người khác sẽ dễ dàng thể hiện ra khí thế mãnh liệt.
Đặng Văn Bác nhíu mày, rời mắt đi, cố tình hỏi Dương Nhân: “Chuyên hay không chuyên đó?”
“Chuyên, người ta là học sinh giỏi của đại học Nam Sơn đấy. Ông chủ ngồi đi, chúng tôi còn có việc, đi trước đây.” Dương Nhân nói xong thì kéo nhẹ cánh tay Thẩm Tắc Mộc một cái.
Đầu ngón tay cô hơi lạnh, chạm lên da thịt anh, xúc cảm này khiến người ta không ghét bỏ được.
Thẩm Tắc Mộc cũng không đấu mắt với Đặng Văn Bác nữa, không thèm liếc mắt mà đi theo Dương Nhân về hướng phòng họp.
Đặng Văn Bác không được ai để ý tới nên, trong lòng rất khó chịu, đi theo bọn họ đến cửa phòng họp, anh ta ở ngoài hét to: “Dương Nhân, cô ra đây cho tôi.”
Dương Nhân vừa mới ngồi xuống, cô quay đầu hỏi: “Ông chủ, có chuyện gì thế?”
“Ra đây.”
Dương Nhân khó hiểu đứng dậy, khẽ nói với Thẩm Tắc Mộc: “Cậu đợi một chút.”
Thẩm Tắc Mộc hờ hững “Ừ” một tiếng, tự mở máy tính.
Lúc Dương Nhân đi ra ngoài, Thẩm Tắc Mộc liếc nhìn cô. Hôm nay cô đi giày cao gót, gót giày mảnh giúp người cao lên, ôm sát gót chân đẹp đẽ. Đáng tiếc tư thế đi của cô hơi không được tự nhiên, xem ra cô không quen đi loại giày này.
Dương Nhân đi đến ra cửa, cửa chỉ đóng một nửa, cô dựa lên khung cửa hỏi Đặng Văn Bác: “Rốt cuộc là ông chủ có chuyện gì, mau nói rõ một chút, tôi thật sự rất bận.”
“Cho cô.” Đặng Văn Bác đưa cho cô một cái túi giấy, trên túi giấy in chữ Chanel.
Dương Nhân nhìn sơ qua bên trong túi giấy, đây chắc là nước hoa.
Cô không nhận, khẽ nói: “Ông chủ, không cần đâu, tôi không quen dùng loại này.” Đồ xa xỉ có thể dùng ít thì nên dùng ít, dùng quen rồi lỡ kén chọn thì làm thế nào? Từ nghèo chuyển sang xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ qua nghèo mới khó.
“Cho cô thì cứ cầm đi, đừng nghĩ nhiều, đây là thưởng thêm cho cô.”
“Nếu đã là phúc lợi nhân viên, vậy ông chủ cứ quy thành tiền đập vào người tôi là được.”
“Cô không dễ thương chút nào.” Đặng Văn Bác lại nói câu này, sau đó anh ta hơi hất cằm về phía Thẩm Tắc Mộc, híp mắt hỏi Dương Nhân, “Thằng nhóc kia với cô là thế nào vậy? Tôi hỏi cô, cả ngày trang điểm như vậy không phải là vì cậu ta chứ?”
“Ông chủ đừng nói vớ vẩn, người ta còn đang đi học, là đoá hoa của tổ quốc đó.”
“À, cũng phải, một cậu bé, tôi thấy cô cũng không phải không có mắt như vậy.”
Dương Nhân hơi mất kiên nhẫn, nói vài câu rồi đuổi Đặng Văn Bác đi, cô trở vào phòng họp lần nữa, lúc ngồi xuống, Thẩm Tắc Mộc bỗng mở lời: “Sinh nhật cậu vào tháng mấy?”
“Tôi sao? Tháng ba.”
“Tôi tháng một.” Ánh mắt anh rời khỏi màn hình laptop, quay sang nhìn cô, “Tôi lớn hơn cậu hai tháng, Vì thế, đừng lúc nào cũng coi tôi là trẻ con.”
“À.” Dương Nhân không dám đối mặt với anh, sợ anh nhìn ra tâm sự. Cô nhìn vào màn hình laptop của anh, nhỏ giọng nói, “Cậu giỏi thật đấy.”
“Còn nữa.”
“Hả?”
“Cậu đi giày cao gót không đẹp đâu.”
Dương Nhân nghẹn lời. Cô cúi đầu nhìn giày mình, khó coi chỗ nào chứ? Rõ ràng là đẹp thế này cơ mà!
Buổi chiều, Dương Nhân quay về phòng thay đôi dép xỏ ngón. Sau đó cô bước lên đôi dép xỏ ngón màu hồng tục không chịu được, đứng trước mặt Thẩm Tắc Mộc hỏi anh: “Đôi này đẹp chứ?”
Thẩm Tắc Mộc cụp mắt nhìn bàn chân nhỏ trắng và ngón chân xinh xắn của cô, gật đầu nói: “Tạm được.”
Dương Nhân thầm nghĩ, thẩm mỹ của trai thẳng thật đáng sợ!
Buổi chiều cô khá cam chịu đi đôi dép xỏ ngón đó, có điều nói đi cũng phải nói lại, đi đôi dép này thật thoải mái.
Thẩm Tắc Mộc ở lại chiến đội ăn tối, lúc ăn tối ngoài trời đổ mưa to, Dương Nhân vốn muốn bảo Thẩm Tắc Mộc đợi mưa ngớt hẵng về, kết quả là mưa càng lúc càng to, phòng thị chính gửi tin nhắn qua điện thoại đến dân chúng cảnh báo mưa to.
“Không thì cậu tạm thời ở lại đây một đêm, tôi bảo đội viên nhường một phòng cho cậu.” Dương Nhân nói.
Có một cậu táo nứt dưa méo hỏi Dương Nhân: “Huấn luyện viên, tại sao không để anh Thẩm ở lại luôn?”
Dương Nhân vỗ đầu, nhìn về phía Thẩm Tắc Mộc: “Hiện tại cậu đang ở đâu?”
“Trường.”
“Hiện giờ không có chuyện gì bên trường chứ?”
“Không.”
Hiện tại Thẩm Tắc Mộc đang nghỉ hè, phần lớn bạn học đều đi thực tập hết, có điều lúc năm hai anh đã lấy xong học phần thực tập rồi nên hè này rất rảnh.
“Không thì cậu…” Trong lòng Dương Nhân xuất hiện chút âm mưu, nhưng nói ra lại cảm thấy hơi chột dạ, ngập ngừng một lúc mới lên tiếng, “Dọn qua đây ở mấy ngày nhé? Đợi hết bận lại quay về.”
Thẩm Tắc Mộc nhìn mưa bên ngoài cửa sổ, khẽ “Ừ” một tiếng.
Tác giả :
Tửu Tiểu Thất