Thời Gian Ngòn Ngọt
Chương 22: Sức hấp dẫn của thần tượng
Trịnh Đông Khải thấy toàn bộ quá trình Lâm Sơ Yến ít máu giết ngược lại A Kha.
Ban đầu, anh ta cũng cho rằng Lâm Sơ Yến có thể sẽ chết. Thật ra thì Đát Kỷ đối mặt với A Kha cũng không phải không có sức đánh một trận, nhưng máu của Lâm Sơ Yến quá thấp, thấp đến mức chỉ cần một chiêu của A Kha cũng có thể giết anh. Nhưng trong tình huống này, trừ khi Lâm Sơ Yến có thể khiến A Kha không động đến anh mà chỉ có anh đánh A Kha thì mới có cơ hội.
Trước khi vào trận Lâm Sơ Yến mang theo một kỹ năng bổ trợ là Tốc biến, có thể dịch chuyển từ địa điểm này đến địa điểm khác, đây là kỹ năng thoát thân duy nhất của Lâm Sơ Yến, anh vẫn chưa dùng tới. Nhưng lúc này anh dùng không phải để chạy trốn mà lại di chuyển ra sau lưng A Kha.
Bởi vì động tác của hai người quá nhanh, gần như là đồng thời, nói cách khác, dựa vào tầm nhìn của A Kha, cô cảm thấy như mình đã đánh trúng được Đát Kỷ, nhưng Đát Kỷ lại không chết.
Đây mới là nguyên nhân A Kha chết không nhắm mắt.
Chuyện tiếp theo rất đơn giản, Đát Kỷ ít máu tung một chiêu liên hoàn, tiễn A Kha đầy máu về nhà.
Trịnh Đông Khải khá khiếp sợ. Tốc biến thường được sử dụng để chạy trốn, mạo hiểm như vậy rất hiếm thấy.
“Cậu tính toán được thật sao?” Sau khi trò chơi kết thúc, Trịnh Đông Khải hỏi Lâm Sơ Yến.
“Khá may mắn. Nhìn Minh Văn của A Kha mà tớ tính toán được, sự thật chứng minh A Kha đã dùng Minh Văn.”
Minh Văn là trang bị mà người chơi tự phối hợp, có thể tăng một số thuộc tính cho anh hùng trước khi vào sân. Thuộc tính một bộ Minh Văn max level mang đến có thể tương đương với nửa món Thần Trang.
Trịnh Đông Khải nói: “Vậy mà cậu cũng tính toán được sao? Tớ không tin, vậy tại sao đến lúc cuối mới sử dụng Tốc biến? Cậu muốn khiến người khác giật mình à?”
“Không phải.” Lâm Sơ Yến nhếch mép, đáp lại: “Tớ nghĩ có thể đả kích sự tự tin của người ta.”
“...” Trịnh Đông Khải giơ ngón tay cái: “Tớ cũng phải quỳ xuống lạy cậu.”
“Không cần khách khí.” Lâm Sơ Yến khiêm tốn nói, sau đó bổ sung: “Thật ra, hành động của người với người cũng có sự khác nhau, không phải lần nào cũng chuẩn như vậy, lần này tớ khá may mắn.”
Hướng Noãn tỏ vẻ lo lắng: “Lúc này mới có Vàng mà anh đã dám làm chuyện gian ác như vậy. Chờ chúng ta lên Vương Giả liệu có trả nổi không?”
Lâm Sơ Yến bị câu nói của cô chọc cười.
Cho đến bây giờ Trịnh Đông Khải vẫn chưa thấy anh em tốt của mình cười như vậy bao giờ, anh ta hơi cúi đầu, yên lặng mà rụt rè, giống như đóa hoa sen trắng thẹn thùng.
Ồ... quả nhiên là giả vờ trước mặt con gái.
Sau khi thắng ván này, bọn họ lại đánh một trận nữa. Thắng hai trên ba trận được nhận định là thắng. Sau khi thắng hai trận trong ngày thi đấu đầu tiên, Hướng Noãn không thể không thừa nhận, chiêu thức dơ bẩn “Đả kích sự tự tin đối thủ” của Lâm Sơ Yến quả thật đem lại hiệu quả cao. Bởi vì từ sau khi anh chạy sang cướp rừng, trạng thái đối thủ hình như không tốt lắm. Trận sau đánh được một nửa thì đối thủ dứt khoát đầu hàng.
....
Diêu Gia Mộc rời khỏi ghế khán giả, quay sang hỏi Thẩm Tắc Mộc: “Cậu thấy thế nào?”
“Cứ như vậy.” Thẩm Tắc Mộc trả lời kiểu ba phải.
Vừa rồi bọn họ xem màn tranh giải của đội Hướng Noãn.
Diêu Gia Mộc hoạt bát nháy mắt, cười hỏi: “Vậy cậu xem, giữa tớ và Hướng Noãn ai chơi tốt hơn?”
“Cậu tốt hơn.” Thẩm Tắc Mộc nói.
Diêu Gia Mộc biết đó không phải phong cách nói chuyện của anh ta, nhưng nghe được lời này của Thẩm Tắc Mộc thì vẫn thấy ngọt ngào.
“Nhưng mà...” Thẩm Tắc Mộc lại chuyển đề tài, “Cô ấy có thiên phú hơn cậu. Không bao lâu nữa sẽ mạnh hơn cậu.”
Dường như Diêu Gia Mộc đã chịu đả kích.
“Mạnh hơn nhiều.” Lại bổ sung thêm một câu.
Đả kích trầm trọng.
....
Chủ nhật Lâm Sơ Yến thi hai hạng mục, Hướng Noãn đến cổ vũ cho anh cả ngày. Buổi tối anh về nhà, năm người lại tổ đội chơi game. Trịnh Đông Khải nghĩ rằng bây giờ năm người bọn họ mới cấp Vàng, đi thi rất mất mặt, cho nên phải lên hạng nhanh hơn. Bởi vì trước đó bọn họ phải chuẩn bị cho kì thi giữa kỳ, thời gian đánh hạng không nhiều nên chuyện thăng cấp mới bị chậm trễ.
Hôm nay năm người đánh hạng gặp phải một đội ngũ không bình thường.
Trong đội ngũ có đến bốn cái hố game, giống y hệt như quân ta trong quá khứ phái sang nằm vùng vậy. Nhưng đội họ lại có một Lý Bạch rất lợi hại, đi mười bước giết một người, đi ngàn dặm không để lại dấu chân, đến và đi không thấy dấu vết, biến ảo khó lường.
Dưới ánh mắt có hạn của Hướng Noãn, cô thấy ID Lý Bạch “Hùng Dũng” này là một đại thần.
Cô hỏi trên kênh cộng đồng: “Các cậu là đội huấn luyện à?”
[Hùng Dũng]: Không phải.
[Chòm râu nhỏ của anh Hổ]: Cậu đã từng nghe đến Đậu Hà Lan TV anh Hổ chưa?
[Noãn Noãn]: Chưa.
[Chòm râu nhỏ của anh Hổ]: Giả vờ cái gì, tôi nhận ra cậu rồi, lúc anh Hổ truyền hình trực tiếp cậu giả vờ làm học sinh tiểu học, có phải không?
[Noãn Noãn]: ...
[Noãn Noãn]: Không phải tôi, cậu nhận nhầm người rồi.
[Chòm râu nhỏ của anh Hổ]: Chính là cậu.
[Sơ Yến]: Đến đường giữa solo với tôi, thua thì im miệng lại.
Chòm râu nhỏ của anh Hổ đi đến đường giữa đấu solo với Đát Kỷ, kết quả là bị Đát Kỷ rút râu.
Hùng Dũng mất hứng, chỉ huy Lý Bạch đến giết Đát Kỷ. Đại chiêu của Lý Bạch bộc phát rất mạnh, phạm vi công kích rộng, Đát Kỷ trúng chiêu thì không chết cũng tàn.
Lâm Sơ Yến điều khiển Đát Kỷ, xông đến sau lưng Lý Bạch tránh được đại chiêu.
Kỹ năng thứ nhất của Lý Bạch có thể sử dụng ba lần, lần đầu tiên và lần thứ hai đều là chạy, lần thứ ba là trở về chỗ cũ. Lúc này Lý Bạch tung đại chiêu, ấn lần thứ ba trở về chỗ cũ, chỗ đó có Triệu Vân của Trịnh Đông Khải mai phục.
Đát Kỷ chạy đến, cùng Triệu Vân đánh chết Lý Bạch.
[Chòm râu nhỏ của anh Hổ]: Số phòng XXXXXXX của Đậu Hà Lan TV, mấy người có thể đến xem anh Hổ của bọn tôi.
[Chòm râu nhỏ của anh Hổ]: Lần này bọn tôi thua chẳng qua vì mấy tên đồng đội chơi không tốt, có mỗi anh Hổ.
[Sơ Yến]: Mấy cậu thua vì nói nhiều.
Bàn về việc làm người khác tức giận, Hướng Noãn chỉ có thể bái phục Lâm Sơ Yến.
Tối nay, sau khi thoát game, Hướng Noãn tò mò cài đặt phần mềm Đậu Hà Lan TV, tìm “anh Hổ”, đúng là có thật.
Đại thần Hùng Dũng sáng nay chính là nick phụ của anh Hổ, tối nay anh Hổ dùng nick chính để đánh Vương Giả Vinh Diệu.
Lần đầu tiên Hướng Noãn xem truyền hình trực tiếp trò chơi, thấy rất mới mẻ. Cô ôm điện thoại nằm trên giường, mở trận đánh ra xem.
Anh Hổ hay sử dụng Lý Bạch. Hướng Noãn nhìn một lúc, càng xem càng thấy say mê. Cô phát hiện anh Hổ đánh rất tốt, có chỗ cô vẫn chưa hiểu rõ được là tốt như thế nào, chỉ cảm thấy anh ta chơi khá lưu loát tự nhiên, tung kỹ năng chuẩn xác, hiệu suất thăng cấp và kiếm tiền rất cao, tốc độ đến giúp đỡ đồng đội cũng nhanh, gần như không phạm sai lầm nhỏ nhặt nào.
Sao lại có người đánh tốt như vậy...
Hơn nữa, Lý Bạch cũng thật đẹp trai!
Trước kia Hướng Noãn cũng từng gặp Lý Bạch, có thể là do người khác chơi quá kém nên cô không cảm nhận được, nhưng bây giờ được chứng kiến Lý Bạch mạnh mẽ của anh Hổ đang truyền hình trực tiếp, không nhịn được mà chảy nước bọt.
Sau đó anh Hổ lại chơi một anh hùng khác, đánh cũng rất tốt.
Hướng Noãn xem đến khi điện thoại di động hết pin mới chịu đi ngủ.
Về sau, Hướng Noãn liền trở thành fan nhỏ của anh Hổ, thường xuyên vụng trộm xem anh ta truyền hình trực tiếp.
Mà cùng lúc đó, các đồng đội của cô cũng bắt đầu cảm nhận được vị mỹ nữ nhã nhặn này đang thay đổi. Hướng Noãn lại chửi người trong game.
Cô chỉ có một chiêu mắng người đó là tự nhận làm bố người khác. Nếu đối phương có người muốn đấu võ mồm với cô, cô sẽ có khuôn mẫu tự vệ phản kích lại.
Hướng Noãn: “Gọi bố đi.”
Hướng Noãn: “Tôi là bố cậu.”
Hoặc là nói: “Bố chán rồi, thanh lý môn hộ rồi sống lại đi.”
... Và đủ các loại khác cũng tương tự như vậy.
...
Câu mắng chửi như vậy rất hay gặp trong game, nhưng đặt trên người Hướng Noãn làm cho đám Trịnh Đông Khải thấy.... cực kỳ hiếm lạ. Còn hiếm lạ hơn cảnh Lâm Sơ Yến ngồi xổm ở góc tường ăn bánh kì kẹp khoai tây.
Trịnh Đông Khải hỏi Lâm Sơ Yến: “Có phải Hướng Noãn bị cái gì kích thích không?”
Lâm Sơ Yến cũng không biết.
Ngoài ra, bây giờ khi chơi game Hướng Noãn cũng nói nhiều hơn.
Có lần, Hướng Noãn nói với Đại Vũ: “Tôm Tít, chúng ta cùng đi nào, đi tìm bạn trai thôi.”
Luban No.7 của Đại Vũ lảo đảo, đụng vào tường.
Có lần, cô thấy Điêu Thuyền bên phe địch liền nói: “Em gái Điêu Thuyền ơi, hai hàng lệ của Lữ Bố (1) đang rơi xuống này.”
(1) Lã Bố còn gọi là Lữ Bố tự là Phụng Tiên, là tướng nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông đã tham gia cuộc chiến quân phiệt cuối thời Đông Hán và cuối cùng bị thất bại. Lã Bố người đất Cửu Nguyên, huyện Ngũ Nguyên thuộc Tinh châu.
Ông anh Trương Phi này cứ thấy tình cảm của Điêu Thuyền và Lữ Bố là lại tỏ ra như vậy!
Kỳ lạ nhất là có lần Trương Phi tung đại chiêu ra, lúc đạp đất đuổi giết quân địch lại nói một câu: “Đánh chết con rùa con họ Tôn kia.”
Ừ, là giọng vùng Hà Nam. (2)
(2) Hà Nam, là một tỉnh ở miền trung của Trung Quốc. Tên gọi tắt là Dự, đặt tên theo Dự châu, một châu thời Hán. Tên gọi Hà Nam có nghĩa là phía nam Hoàng Hà. Với dân số gần 100 triệu người, Hà Nam là một trong các tỉnh đông dân nhất Trung Quốc.
Lâm Sơ Yến phun toàn bộ nước ra bàn.
Anh đặt cốc nước xuống bàn, nói với Hướng Noãn: “Mai tôi phải tìm cô.”
“Anh tìm tôi làm gì?” Hướng Noãn kì lạ hỏi lại.
“Nhìn cô một chút.”
“Nhìn tôi làm gì?”
Nhìn xem đầu óc cô có bị làm sao không.
Ban đầu, anh ta cũng cho rằng Lâm Sơ Yến có thể sẽ chết. Thật ra thì Đát Kỷ đối mặt với A Kha cũng không phải không có sức đánh một trận, nhưng máu của Lâm Sơ Yến quá thấp, thấp đến mức chỉ cần một chiêu của A Kha cũng có thể giết anh. Nhưng trong tình huống này, trừ khi Lâm Sơ Yến có thể khiến A Kha không động đến anh mà chỉ có anh đánh A Kha thì mới có cơ hội.
Trước khi vào trận Lâm Sơ Yến mang theo một kỹ năng bổ trợ là Tốc biến, có thể dịch chuyển từ địa điểm này đến địa điểm khác, đây là kỹ năng thoát thân duy nhất của Lâm Sơ Yến, anh vẫn chưa dùng tới. Nhưng lúc này anh dùng không phải để chạy trốn mà lại di chuyển ra sau lưng A Kha.
Bởi vì động tác của hai người quá nhanh, gần như là đồng thời, nói cách khác, dựa vào tầm nhìn của A Kha, cô cảm thấy như mình đã đánh trúng được Đát Kỷ, nhưng Đát Kỷ lại không chết.
Đây mới là nguyên nhân A Kha chết không nhắm mắt.
Chuyện tiếp theo rất đơn giản, Đát Kỷ ít máu tung một chiêu liên hoàn, tiễn A Kha đầy máu về nhà.
Trịnh Đông Khải khá khiếp sợ. Tốc biến thường được sử dụng để chạy trốn, mạo hiểm như vậy rất hiếm thấy.
“Cậu tính toán được thật sao?” Sau khi trò chơi kết thúc, Trịnh Đông Khải hỏi Lâm Sơ Yến.
“Khá may mắn. Nhìn Minh Văn của A Kha mà tớ tính toán được, sự thật chứng minh A Kha đã dùng Minh Văn.”
Minh Văn là trang bị mà người chơi tự phối hợp, có thể tăng một số thuộc tính cho anh hùng trước khi vào sân. Thuộc tính một bộ Minh Văn max level mang đến có thể tương đương với nửa món Thần Trang.
Trịnh Đông Khải nói: “Vậy mà cậu cũng tính toán được sao? Tớ không tin, vậy tại sao đến lúc cuối mới sử dụng Tốc biến? Cậu muốn khiến người khác giật mình à?”
“Không phải.” Lâm Sơ Yến nhếch mép, đáp lại: “Tớ nghĩ có thể đả kích sự tự tin của người ta.”
“...” Trịnh Đông Khải giơ ngón tay cái: “Tớ cũng phải quỳ xuống lạy cậu.”
“Không cần khách khí.” Lâm Sơ Yến khiêm tốn nói, sau đó bổ sung: “Thật ra, hành động của người với người cũng có sự khác nhau, không phải lần nào cũng chuẩn như vậy, lần này tớ khá may mắn.”
Hướng Noãn tỏ vẻ lo lắng: “Lúc này mới có Vàng mà anh đã dám làm chuyện gian ác như vậy. Chờ chúng ta lên Vương Giả liệu có trả nổi không?”
Lâm Sơ Yến bị câu nói của cô chọc cười.
Cho đến bây giờ Trịnh Đông Khải vẫn chưa thấy anh em tốt của mình cười như vậy bao giờ, anh ta hơi cúi đầu, yên lặng mà rụt rè, giống như đóa hoa sen trắng thẹn thùng.
Ồ... quả nhiên là giả vờ trước mặt con gái.
Sau khi thắng ván này, bọn họ lại đánh một trận nữa. Thắng hai trên ba trận được nhận định là thắng. Sau khi thắng hai trận trong ngày thi đấu đầu tiên, Hướng Noãn không thể không thừa nhận, chiêu thức dơ bẩn “Đả kích sự tự tin đối thủ” của Lâm Sơ Yến quả thật đem lại hiệu quả cao. Bởi vì từ sau khi anh chạy sang cướp rừng, trạng thái đối thủ hình như không tốt lắm. Trận sau đánh được một nửa thì đối thủ dứt khoát đầu hàng.
....
Diêu Gia Mộc rời khỏi ghế khán giả, quay sang hỏi Thẩm Tắc Mộc: “Cậu thấy thế nào?”
“Cứ như vậy.” Thẩm Tắc Mộc trả lời kiểu ba phải.
Vừa rồi bọn họ xem màn tranh giải của đội Hướng Noãn.
Diêu Gia Mộc hoạt bát nháy mắt, cười hỏi: “Vậy cậu xem, giữa tớ và Hướng Noãn ai chơi tốt hơn?”
“Cậu tốt hơn.” Thẩm Tắc Mộc nói.
Diêu Gia Mộc biết đó không phải phong cách nói chuyện của anh ta, nhưng nghe được lời này của Thẩm Tắc Mộc thì vẫn thấy ngọt ngào.
“Nhưng mà...” Thẩm Tắc Mộc lại chuyển đề tài, “Cô ấy có thiên phú hơn cậu. Không bao lâu nữa sẽ mạnh hơn cậu.”
Dường như Diêu Gia Mộc đã chịu đả kích.
“Mạnh hơn nhiều.” Lại bổ sung thêm một câu.
Đả kích trầm trọng.
....
Chủ nhật Lâm Sơ Yến thi hai hạng mục, Hướng Noãn đến cổ vũ cho anh cả ngày. Buổi tối anh về nhà, năm người lại tổ đội chơi game. Trịnh Đông Khải nghĩ rằng bây giờ năm người bọn họ mới cấp Vàng, đi thi rất mất mặt, cho nên phải lên hạng nhanh hơn. Bởi vì trước đó bọn họ phải chuẩn bị cho kì thi giữa kỳ, thời gian đánh hạng không nhiều nên chuyện thăng cấp mới bị chậm trễ.
Hôm nay năm người đánh hạng gặp phải một đội ngũ không bình thường.
Trong đội ngũ có đến bốn cái hố game, giống y hệt như quân ta trong quá khứ phái sang nằm vùng vậy. Nhưng đội họ lại có một Lý Bạch rất lợi hại, đi mười bước giết một người, đi ngàn dặm không để lại dấu chân, đến và đi không thấy dấu vết, biến ảo khó lường.
Dưới ánh mắt có hạn của Hướng Noãn, cô thấy ID Lý Bạch “Hùng Dũng” này là một đại thần.
Cô hỏi trên kênh cộng đồng: “Các cậu là đội huấn luyện à?”
[Hùng Dũng]: Không phải.
[Chòm râu nhỏ của anh Hổ]: Cậu đã từng nghe đến Đậu Hà Lan TV anh Hổ chưa?
[Noãn Noãn]: Chưa.
[Chòm râu nhỏ của anh Hổ]: Giả vờ cái gì, tôi nhận ra cậu rồi, lúc anh Hổ truyền hình trực tiếp cậu giả vờ làm học sinh tiểu học, có phải không?
[Noãn Noãn]: ...
[Noãn Noãn]: Không phải tôi, cậu nhận nhầm người rồi.
[Chòm râu nhỏ của anh Hổ]: Chính là cậu.
[Sơ Yến]: Đến đường giữa solo với tôi, thua thì im miệng lại.
Chòm râu nhỏ của anh Hổ đi đến đường giữa đấu solo với Đát Kỷ, kết quả là bị Đát Kỷ rút râu.
Hùng Dũng mất hứng, chỉ huy Lý Bạch đến giết Đát Kỷ. Đại chiêu của Lý Bạch bộc phát rất mạnh, phạm vi công kích rộng, Đát Kỷ trúng chiêu thì không chết cũng tàn.
Lâm Sơ Yến điều khiển Đát Kỷ, xông đến sau lưng Lý Bạch tránh được đại chiêu.
Kỹ năng thứ nhất của Lý Bạch có thể sử dụng ba lần, lần đầu tiên và lần thứ hai đều là chạy, lần thứ ba là trở về chỗ cũ. Lúc này Lý Bạch tung đại chiêu, ấn lần thứ ba trở về chỗ cũ, chỗ đó có Triệu Vân của Trịnh Đông Khải mai phục.
Đát Kỷ chạy đến, cùng Triệu Vân đánh chết Lý Bạch.
[Chòm râu nhỏ của anh Hổ]: Số phòng XXXXXXX của Đậu Hà Lan TV, mấy người có thể đến xem anh Hổ của bọn tôi.
[Chòm râu nhỏ của anh Hổ]: Lần này bọn tôi thua chẳng qua vì mấy tên đồng đội chơi không tốt, có mỗi anh Hổ.
[Sơ Yến]: Mấy cậu thua vì nói nhiều.
Bàn về việc làm người khác tức giận, Hướng Noãn chỉ có thể bái phục Lâm Sơ Yến.
Tối nay, sau khi thoát game, Hướng Noãn tò mò cài đặt phần mềm Đậu Hà Lan TV, tìm “anh Hổ”, đúng là có thật.
Đại thần Hùng Dũng sáng nay chính là nick phụ của anh Hổ, tối nay anh Hổ dùng nick chính để đánh Vương Giả Vinh Diệu.
Lần đầu tiên Hướng Noãn xem truyền hình trực tiếp trò chơi, thấy rất mới mẻ. Cô ôm điện thoại nằm trên giường, mở trận đánh ra xem.
Anh Hổ hay sử dụng Lý Bạch. Hướng Noãn nhìn một lúc, càng xem càng thấy say mê. Cô phát hiện anh Hổ đánh rất tốt, có chỗ cô vẫn chưa hiểu rõ được là tốt như thế nào, chỉ cảm thấy anh ta chơi khá lưu loát tự nhiên, tung kỹ năng chuẩn xác, hiệu suất thăng cấp và kiếm tiền rất cao, tốc độ đến giúp đỡ đồng đội cũng nhanh, gần như không phạm sai lầm nhỏ nhặt nào.
Sao lại có người đánh tốt như vậy...
Hơn nữa, Lý Bạch cũng thật đẹp trai!
Trước kia Hướng Noãn cũng từng gặp Lý Bạch, có thể là do người khác chơi quá kém nên cô không cảm nhận được, nhưng bây giờ được chứng kiến Lý Bạch mạnh mẽ của anh Hổ đang truyền hình trực tiếp, không nhịn được mà chảy nước bọt.
Sau đó anh Hổ lại chơi một anh hùng khác, đánh cũng rất tốt.
Hướng Noãn xem đến khi điện thoại di động hết pin mới chịu đi ngủ.
Về sau, Hướng Noãn liền trở thành fan nhỏ của anh Hổ, thường xuyên vụng trộm xem anh ta truyền hình trực tiếp.
Mà cùng lúc đó, các đồng đội của cô cũng bắt đầu cảm nhận được vị mỹ nữ nhã nhặn này đang thay đổi. Hướng Noãn lại chửi người trong game.
Cô chỉ có một chiêu mắng người đó là tự nhận làm bố người khác. Nếu đối phương có người muốn đấu võ mồm với cô, cô sẽ có khuôn mẫu tự vệ phản kích lại.
Hướng Noãn: “Gọi bố đi.”
Hướng Noãn: “Tôi là bố cậu.”
Hoặc là nói: “Bố chán rồi, thanh lý môn hộ rồi sống lại đi.”
... Và đủ các loại khác cũng tương tự như vậy.
...
Câu mắng chửi như vậy rất hay gặp trong game, nhưng đặt trên người Hướng Noãn làm cho đám Trịnh Đông Khải thấy.... cực kỳ hiếm lạ. Còn hiếm lạ hơn cảnh Lâm Sơ Yến ngồi xổm ở góc tường ăn bánh kì kẹp khoai tây.
Trịnh Đông Khải hỏi Lâm Sơ Yến: “Có phải Hướng Noãn bị cái gì kích thích không?”
Lâm Sơ Yến cũng không biết.
Ngoài ra, bây giờ khi chơi game Hướng Noãn cũng nói nhiều hơn.
Có lần, Hướng Noãn nói với Đại Vũ: “Tôm Tít, chúng ta cùng đi nào, đi tìm bạn trai thôi.”
Luban No.7 của Đại Vũ lảo đảo, đụng vào tường.
Có lần, cô thấy Điêu Thuyền bên phe địch liền nói: “Em gái Điêu Thuyền ơi, hai hàng lệ của Lữ Bố (1) đang rơi xuống này.”
(1) Lã Bố còn gọi là Lữ Bố tự là Phụng Tiên, là tướng nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông đã tham gia cuộc chiến quân phiệt cuối thời Đông Hán và cuối cùng bị thất bại. Lã Bố người đất Cửu Nguyên, huyện Ngũ Nguyên thuộc Tinh châu.
Ông anh Trương Phi này cứ thấy tình cảm của Điêu Thuyền và Lữ Bố là lại tỏ ra như vậy!
Kỳ lạ nhất là có lần Trương Phi tung đại chiêu ra, lúc đạp đất đuổi giết quân địch lại nói một câu: “Đánh chết con rùa con họ Tôn kia.”
Ừ, là giọng vùng Hà Nam. (2)
(2) Hà Nam, là một tỉnh ở miền trung của Trung Quốc. Tên gọi tắt là Dự, đặt tên theo Dự châu, một châu thời Hán. Tên gọi Hà Nam có nghĩa là phía nam Hoàng Hà. Với dân số gần 100 triệu người, Hà Nam là một trong các tỉnh đông dân nhất Trung Quốc.
Lâm Sơ Yến phun toàn bộ nước ra bàn.
Anh đặt cốc nước xuống bàn, nói với Hướng Noãn: “Mai tôi phải tìm cô.”
“Anh tìm tôi làm gì?” Hướng Noãn kì lạ hỏi lại.
“Nhìn cô một chút.”
“Nhìn tôi làm gì?”
Nhìn xem đầu óc cô có bị làm sao không.
Tác giả :
Tửu Tiểu Thất