Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em
Chương 58: Nhật kí riêng tư của Trình Mặc (2)
Thứ ba ngày 7 tháng 6 năm 2005:Nhiều mây
Thật là em sao? ? ? ? ? ? ?
Thật sự là em! ! ! ! !
Đây coi như là quà tặng tròn cuộc sống hai mươi tuổi cho tôi sao? !
. . . . . . Xem ra, tôi cũng cần bình tĩnh xuống trước.
. . . . . .
Phương Viên, Viên Viên.
Hình như không có lầm. Tử Tề giúp tôi hỏi thăm một chút, bộ đội kia nói, chỉ có cô gái này mới có tên có phát âm “yuan“.
Tuổi xấp xỉ, tên có xuất xứ, khóe mắt có một mụn ruồi đen nhỏ, hồi nhỏ đã thích chơi ở giáo trường bộ đội. . . . . . Không sai, nhất định là em!
Nhưng mà,sao trước kia tôi luôn luôn không nhìn thấy em ! Được rồi, cuộc sống luôn thích nói giỡn với chúng ta, sau đó lại cho chúng ta vui mừng!
Em giống như thật sự đã không nhớ rõ tôi.Không có việc gì, tôi nhớ em là được.
Hình như cuộc sống của em trôi qua không quá thuận lợi.Nhưng anh lại tin tưởng, tất cả sẽ khá hơn.
Thứ tư ngày 25 tháng 7 năm 2007:Trời quang đãng.
Tôi nên vui mừng, hoặc là tối thiểu nên mừng thay cho em, em thi đậu học viện ngoại giao, chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở chung một chỗ hơn, tôi cũng dễ dàng chăm sóc em hơn, nhưng. . . . . .
Tôi nhớ rằng năm đó em muốn thi hệ phát thanh.
Có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi thôi.
Thứ bảy ngày 22 tháng 3 năm 2008:Mưa nhỏ.
Tôi nghĩ rốt cuộc tôi biết những thứ kia không đủ thân thiết, khác xa cảm giác đến từ nơi kia trong trí nhớ.
Thì ra là, em thật sự không phải là cô ấy.
Có chút mất mát, có chút khó khăn, nhưng cũng rất may mắn.
Sự xuất hiện của em, để cho tôi bắt đầu hiểu, phần nhớ nhung và chấp nhất này của tôi với cô ấy, có lẽ đã nồng đậm đến mức tôi chưa bao giờ từng ý thức được người khác rồi.Không thể đáp lại lòng tốt của em, không phải là vì em không phải là cô ấy, mà vì cô ấy chính là cô ấy.
Không quên sơ tâm, phương đắc thủy chung. (*)
(*) Không quên tình cảm ban đầu, mãi mãi thủy chung.
Thứ sáu ngày 10 tháng 9 năm 2010:Trời quang đãng.
Thật xin lỗi, Phương Viên.
Cho dù tôi thật sự không tìm được cô ấy, tôi cũng chỉ có thể nói với em “Cố gắng lên” như cũ.
Bầu trời Paris rất đẹp, hi vọng thời gian và cự ly có thể làm cho em quên lãng tất cả ở nơi này.
Thứ bảy ngày 26 tháng 11 năm 2011:Trời quang đãng.
Người đang trong trạng thái cực kì vui vẻ có thể sẽ mơ hồ. . . . . .
Thật ra thì, cũng không phải thật sự mơ hồ, chỉ do quá nhiều cảm xúc, xúc động quá sâu, vui mừng quá ngọt, sung sướng quá vẹn toàn. . . . . .
Cảm giác hạnh phúc lập tức cuốn tới, khiến cho tôi chợt không biết nên dùng ngôn ngữ như thế nào để ghi chép hôm nay, ghi chép tâm tình của mình.
Ngày thứ 5709, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, đến hôm nay nhìn thấy hình của em ở trongví tiền của ông ngoại em lần nữa, thời gian như trôi qua cả thế kỉ, rốt cuộc lại một lần nữa đưa tin tức của em đến trước mặt tôi.
Ông trời đối đãi tôi thật sự không tệ.
Thì ra là em tên là Lục Tác Viễn.
Viễn Viễn, Viễn Viễn. . . . . . Nhớ tới tên của em, thế mà anh không nhịn được mà cười ngây ngô.
Nhất định em không biết, trên thế giới này còn có một người tìm em bao lâu;
Nhất định em cũng không biết, bởi vì tìm được em mà anh ta có bao nhiêu vui vẻ;
Em càng không biết, thật ra thì trong khi chờ đợi tìm kiếm khá dài ở nơi này, thật ra thì anh ta. . . . . .
Tác Viễn, em, còn nhớ tôi không?
Thứ tư ngày 21 tháng 3 năm 2012:Trời quang đãng.
Cuối xuân tháng ba, cỏ dài chim bay, đứng gần cửa sổ, nhìn em tập vẽ.
Nhìn em bên ngoài cửa sổ một hồi lâu, thế nhưng em nghiêm túc đến mức không phát hiện ra.
Rất lâu trước kia, lúc biết Phương Viên không phải là em, tôi đã bắt đầu phác hoạ bộ dáng của em ở trong đầu. Sau lại thấy được hình của em, biết được hình dáng của em, những hình phác hoạ kia lập tức mất tung tích.
Hôm nay cực kì rõ ràng đã gặp được em, tôi mới ý thức tới, em chính là em, bất luận trước có loại phác hoạ gì, em cũng tốt đẹp quá nhiều so với nó.
Giờ phút này, ánh trăng ngoài cửa sổ có lẽ chính là trang sức của em, như vậy trong tương lai không xa, em, có thể trang trí giấc mộng của tôi không?
Thứ sáu ngày 14 tháng 9 năm 2012:Mưa nhỏ.
Trong đời luôn có rất nhiều thứ đột nhiên xuất hiện, như là vui sướng, như là chợt hiểu.
Như là, em.
Vốn muốn cho em một mở đầu tươi đẹp, nhưng không nghĩ đếnem đã tặng tôi một cuộc gặp gỡ dịu dàng trước.
Bây giờ suy nghĩ một chút, tôi sẽ để ý đến kỹ xảo hội họa, cũng là bắt đầu tại ngày đó nghe nói em vẽ được một sách sử tinh xảo.
Qua đêm mưa phùn, có lẽ dễ dàng quá mức làm cho người ta hoài niệm.
Mơ hồ có chút mong đợi “Lần đầu tiên” chính thức gặp mặt của chúng ta.
Thứ sáu ngày 21 tháng 9 năm 2012:Trời quang đãng.
Quả nhiên em không nhận ra tôi.
Thật ra thì, cái loa kia vốn là muốn đưa cho em.
Định làm việc thiên tư (*)nho nhỏ một phen, kết quả lại náo loạn ra như vậy.
(*)vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.
Nhưng mà . . . . .
Hình như em cũng cười rất vui vẻ.
Mặt mày cong cong, giống như trăng non, khiến cho tôi nghĩ đến cô gái mà Cổ Long thích nhất dưới ngòi bút Hương Suất kia.
__________Hết Trọn Bộ__________
Thật là em sao? ? ? ? ? ? ?
Thật sự là em! ! ! ! !
Đây coi như là quà tặng tròn cuộc sống hai mươi tuổi cho tôi sao? !
. . . . . . Xem ra, tôi cũng cần bình tĩnh xuống trước.
. . . . . .
Phương Viên, Viên Viên.
Hình như không có lầm. Tử Tề giúp tôi hỏi thăm một chút, bộ đội kia nói, chỉ có cô gái này mới có tên có phát âm “yuan“.
Tuổi xấp xỉ, tên có xuất xứ, khóe mắt có một mụn ruồi đen nhỏ, hồi nhỏ đã thích chơi ở giáo trường bộ đội. . . . . . Không sai, nhất định là em!
Nhưng mà,sao trước kia tôi luôn luôn không nhìn thấy em ! Được rồi, cuộc sống luôn thích nói giỡn với chúng ta, sau đó lại cho chúng ta vui mừng!
Em giống như thật sự đã không nhớ rõ tôi.Không có việc gì, tôi nhớ em là được.
Hình như cuộc sống của em trôi qua không quá thuận lợi.Nhưng anh lại tin tưởng, tất cả sẽ khá hơn.
Thứ tư ngày 25 tháng 7 năm 2007:Trời quang đãng.
Tôi nên vui mừng, hoặc là tối thiểu nên mừng thay cho em, em thi đậu học viện ngoại giao, chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở chung một chỗ hơn, tôi cũng dễ dàng chăm sóc em hơn, nhưng. . . . . .
Tôi nhớ rằng năm đó em muốn thi hệ phát thanh.
Có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi thôi.
Thứ bảy ngày 22 tháng 3 năm 2008:Mưa nhỏ.
Tôi nghĩ rốt cuộc tôi biết những thứ kia không đủ thân thiết, khác xa cảm giác đến từ nơi kia trong trí nhớ.
Thì ra là, em thật sự không phải là cô ấy.
Có chút mất mát, có chút khó khăn, nhưng cũng rất may mắn.
Sự xuất hiện của em, để cho tôi bắt đầu hiểu, phần nhớ nhung và chấp nhất này của tôi với cô ấy, có lẽ đã nồng đậm đến mức tôi chưa bao giờ từng ý thức được người khác rồi.Không thể đáp lại lòng tốt của em, không phải là vì em không phải là cô ấy, mà vì cô ấy chính là cô ấy.
Không quên sơ tâm, phương đắc thủy chung. (*)
(*) Không quên tình cảm ban đầu, mãi mãi thủy chung.
Thứ sáu ngày 10 tháng 9 năm 2010:Trời quang đãng.
Thật xin lỗi, Phương Viên.
Cho dù tôi thật sự không tìm được cô ấy, tôi cũng chỉ có thể nói với em “Cố gắng lên” như cũ.
Bầu trời Paris rất đẹp, hi vọng thời gian và cự ly có thể làm cho em quên lãng tất cả ở nơi này.
Thứ bảy ngày 26 tháng 11 năm 2011:Trời quang đãng.
Người đang trong trạng thái cực kì vui vẻ có thể sẽ mơ hồ. . . . . .
Thật ra thì, cũng không phải thật sự mơ hồ, chỉ do quá nhiều cảm xúc, xúc động quá sâu, vui mừng quá ngọt, sung sướng quá vẹn toàn. . . . . .
Cảm giác hạnh phúc lập tức cuốn tới, khiến cho tôi chợt không biết nên dùng ngôn ngữ như thế nào để ghi chép hôm nay, ghi chép tâm tình của mình.
Ngày thứ 5709, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, đến hôm nay nhìn thấy hình của em ở trongví tiền của ông ngoại em lần nữa, thời gian như trôi qua cả thế kỉ, rốt cuộc lại một lần nữa đưa tin tức của em đến trước mặt tôi.
Ông trời đối đãi tôi thật sự không tệ.
Thì ra là em tên là Lục Tác Viễn.
Viễn Viễn, Viễn Viễn. . . . . . Nhớ tới tên của em, thế mà anh không nhịn được mà cười ngây ngô.
Nhất định em không biết, trên thế giới này còn có một người tìm em bao lâu;
Nhất định em cũng không biết, bởi vì tìm được em mà anh ta có bao nhiêu vui vẻ;
Em càng không biết, thật ra thì trong khi chờ đợi tìm kiếm khá dài ở nơi này, thật ra thì anh ta. . . . . .
Tác Viễn, em, còn nhớ tôi không?
Thứ tư ngày 21 tháng 3 năm 2012:Trời quang đãng.
Cuối xuân tháng ba, cỏ dài chim bay, đứng gần cửa sổ, nhìn em tập vẽ.
Nhìn em bên ngoài cửa sổ một hồi lâu, thế nhưng em nghiêm túc đến mức không phát hiện ra.
Rất lâu trước kia, lúc biết Phương Viên không phải là em, tôi đã bắt đầu phác hoạ bộ dáng của em ở trong đầu. Sau lại thấy được hình của em, biết được hình dáng của em, những hình phác hoạ kia lập tức mất tung tích.
Hôm nay cực kì rõ ràng đã gặp được em, tôi mới ý thức tới, em chính là em, bất luận trước có loại phác hoạ gì, em cũng tốt đẹp quá nhiều so với nó.
Giờ phút này, ánh trăng ngoài cửa sổ có lẽ chính là trang sức của em, như vậy trong tương lai không xa, em, có thể trang trí giấc mộng của tôi không?
Thứ sáu ngày 14 tháng 9 năm 2012:Mưa nhỏ.
Trong đời luôn có rất nhiều thứ đột nhiên xuất hiện, như là vui sướng, như là chợt hiểu.
Như là, em.
Vốn muốn cho em một mở đầu tươi đẹp, nhưng không nghĩ đếnem đã tặng tôi một cuộc gặp gỡ dịu dàng trước.
Bây giờ suy nghĩ một chút, tôi sẽ để ý đến kỹ xảo hội họa, cũng là bắt đầu tại ngày đó nghe nói em vẽ được một sách sử tinh xảo.
Qua đêm mưa phùn, có lẽ dễ dàng quá mức làm cho người ta hoài niệm.
Mơ hồ có chút mong đợi “Lần đầu tiên” chính thức gặp mặt của chúng ta.
Thứ sáu ngày 21 tháng 9 năm 2012:Trời quang đãng.
Quả nhiên em không nhận ra tôi.
Thật ra thì, cái loa kia vốn là muốn đưa cho em.
Định làm việc thiên tư (*)nho nhỏ một phen, kết quả lại náo loạn ra như vậy.
(*)vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.
Nhưng mà . . . . .
Hình như em cũng cười rất vui vẻ.
Mặt mày cong cong, giống như trăng non, khiến cho tôi nghĩ đến cô gái mà Cổ Long thích nhất dưới ngòi bút Hương Suất kia.
__________Hết Trọn Bộ__________
Tác giả :
Đường Dao