Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em
Chương 33: Có em chung đường (2)
Lúc trở về ký túc xá, thì đúng lúc dì quản lý ký túc chuẩn bị đóng cửa.
Cô ngọt ngào chào một tiếng: "Dì ngủ ngon", rồi chạy vào cầu thang nhanh như thỏ.
Trở lại ký túc xá cũng chỉ có một mình cô.
Cô nhìn đồng hồ, đoán rằng, tin tức buổi chiều trên kênh tài chính và kinh tế chắc là vẫn chưa hết, liền mở TV ngã xuống giường. Giọng nói rõ ràng của anh từ trong TV truyền tới, cô lẳng lặng nghe, cảm thấy không giống với lúc vừa rồi khi hai người gặp nhau. Giọng điệu của anh rõ ràng là mang tính thời sự, cũng khá là nghiêm túc, dường như chỉ mang tính chuyên nghiệp nhưng giọng nói cuốn hút ấy vẫn giết chết bao tâm hồn thiếu nữ.
Bởi vì khi anh nói chuyện với cô còn mang theo tình cảm dạt dào nữa, có đúng không? Lúc chuông di động reo, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ như vậy.
"Về đến ký túc xá chưa?" Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của anh không còn vẻ lạnh lùng như băng, mà thay vào đó là sự lo lắng từ tận đáy lòng.
"Vâng." Cô dịu dàng lên tiếng, "Đang xem tin tức buổi chiều của anh."
"Em cũng xem à?" Câu hỏi của anh dường như còn mang theo chút vui mừng và kinh ngạc.
"Thỉnh thoảng ạ." Khi nào có tin của anh thì đều xem, không có thì sẽ không xem, cô lặng lẽ bổ sung.
"Ngày mai lúc nào em rảnh, anh làm xong chương trình sẽ tới tìm em?"
Đây là chính thức hẹn hò sao?
"Đến lấy găng tay à?" Cô cố ý hỏi như vậy.
"Đưa em tới hiệu thuốc."
"Hả" Cô kinh ngạc hỏi, rồi vội vàng nói thật, "Dưỡng Tâm hoàn là do em giận dỗi mua thôi." dj3nd4nl3quuyd0n
Ở đầu bên kia điện thoại, anh nở nụ cười, "Biết mua Dưỡng Tâm hoàn nhưng lại không biết đi vùng cao nguyên phải mang theo thuốc gì để đề phòng."
Cô cực kỳ chắc chắn nói cho anh rằng cô biết, vì vậy mà ngày hôm sau, tại hiệu thuốc đã xảy ra một câu chuyện cười náo loạn. Cô nhớ là, nếu muốn chống chọi lại các triệu chứng khi ở độ cao thì phải uống thuốc gì đó có tên là Hồng, kết quả khi mở miệng, cô đã trực tiếp hỏi, "Bác sĩ, có bán Hạc Đỉnh Hồng không?"
Suýt nữa thì người ta đã báo công an gô cổ cô lại rồi.
"Ý cô ấy là Cao Nguyên Hồng Cảnh Thiên." Anh đứng sau cô chữa lại, trong giọng nói mang theo nụ cười trầm thấp.
Khi ra khỏi hiệu thuốc, cô mặt dày biện giải cho chính mình, "Thực ra, Hồng Cảnh Thiên và Hạc Đỉnh Hồng cũng không khác nhau là mấy, dù sao cũng đều có chữ Hồng."
"Đúng vậy, cả hai đều là thuốc, nhưng mà một cái là thuốc bổ, một cái là thuốc độc." Anh cười nhẹ nhàng, đôi con ngươi xinh đẹp chậm rãi đảo một vòng, phụ họa cô.
Cô nhún vai, cũng cười, dáng vẻ vẫn khoan khoái như trước. Cô kiêu ngạo nói, "Khoan nói, gần đây em rất có duyên với chữ Hồng này, ngoại trừ Hồng Cảnh Thiên, Hạc Đỉnh Hồng thì không lâu nữa còn có khe sông Hồng, trăng sáng màu đỏ trên sông Hồng. Sáng nay, giáo sư dẫn đoàn đã nói, lúc chúng em đi tới đó, vừa đúng lúc có thể gặp trăng sáng màu đỏ trên sông Hồng."
Lúc đó, trong đầu cô đã tưởng tượng ra cảnh có thể ngắm nhìn trăng sáng màu đỏ trên khe sông Hồng. Đáng tiếc, khi các cô vừa vào vùng Tây Tạng, đã gặp phải cơn mưa to như trút nước. Sau vài ngày hơi nước tích tụ, đừng nói là trăng sáng màu đỏ, ngay cả mặt trời đỏ cũng không được nhìn thấy.
Còn chưa đến chủ nhật, đội ngũ giáo viên bọn họ đã xuất phát trước tiên.
Ngày đến trường tiểu học nằm trong một thị trấn thuộc Sơn Nam, Tây Tạng, cô đã nhận được tin nhắn của Trình Mặc, hỏi đã đến nơi bình ai chưa, đồng thời cũng không quên nhắc nhở cô công dụng của "Hạc Đỉnh Hồng".
Vốn dĩ cô đang nằm nhũn như con chi chi trên giường, nhất thời hồi máu phục sinh, đây là sức mạnh của ái tình sao? Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy nhất định là như vậy.
Cô bỏ qua tình trạng trước mắt, dõng dạc trả lời tin nhắn của anh: Lấy độc trị độc không phải là cảnh giới tối cao của ngành y học nước ta hay sao? Yên tâm, có Hạc Đỉnh Hồng ở đây, em sẽ hoạt bát tự nhiên, hơn nữa, lượng hô hấp khi ở đỉnh núi của em là 3500, có khi em hấp thụ dưỡng khí còn nhiều hơn người khác đấy.
Thực ra, cô không muốn anh phải lo lắng.
Gửi tin nhắn xong, cô bỗng nhiên cảm thấy mình rất nhớ anh. Rõ ràng tách nhau ra chưa đến 24 giờ, mà nỗi nhớ nhung đã mãnh liệt như thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước rồi.djjeend44nl33quuyd00n
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, cho nên hiện giờ, anh cũng đang nhớ cô, có đúng không?
Cô cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số. Cô rất muốn nghe được giọng nói của anh.
Điện thoại được kết nối rất nhanh, anh dịu dàng "A lô" một tiếng rồi hỏi, "Đã sắp xếp ổn cả chưa?"
"Rồi ạ, em đang nằm nghỉ trên giường." Nghe được giọng nói của anh xong, cô không nhịn được mà nở nụ cười
"Phong cảnh Tây Tạng có đẹp không?" Anh bắt đầu chậm rãi hỏi cô. Hình như anh không ở văn phòng, vì thỉnh thoảng lại có âm thanh ồn ào truyền đến.
"Còn chưa kịp ngắm nữa." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, "Mưa to lắm." Im lặng một lát, cô mới nhớ tới hôm nay là ngày anh thi đấu bán kết, đang định hỏi xem anh đã chuẩn bị thế nào, thì bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Lâm Thư Phàm, "Trình Mặc, anh còn chưa thay quần áo để chuẩn bị à? Sắp phải lên sân khấu rồi..."
"Cuộc thi bắt đầu rồi sao?" Cô vội vội vàng vàng hỏi một câu, sau đó bắt đầu ra sức xin lỗi vì mình đã quên chuyện quan trọng như vậy.
"Người bị thiếu dưỡng khí sẽ bị như vậy, em đừng tự trách mình. Lại nói, chưa biết chừng là di chứng của việc lấy độc trị độc đó?" Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, rồi chợt nhắn nhủ, "Hôm nay em đừng tắm nữa, ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho thật tốt, anh cúp điện thoại trước đây, lúc nào cuộc thi kết thúc sẽ gọi lại cho em nhé?"
"Vâng, anh cố lên." Cô không nghĩ ra phải nói gì nữa, nên cứ như vậy mà cúp điện thoại.
Ngoan ngoãn...
Cô sờ sờ mặt mình, cảm thấy bản thân mình sao lại giống như một con thú cưng bị chủ nhân vuốt lông quá vậy.
Sau đó, di động lại vang lên.
"Nói chuyện với ai mà điện thoại bận lâu vậy?" Giọng nói của Tô Đại sư vang lên bên tai, Lục Tác Viễn giật ình một cái, giống như vừa bị bắt quả tang.
"À, bạn con vừa mới gọi điện, hỏi đã đến nơi chưa."
"Đến rồi cũng không biết đường gọi điện cho mẹ à?" TRong lời nói của Tô Đại sư có chút buồn bực, cũng may hình như cuộc thi sắp bắt đầu rồi nên bà cũng không nói thêm gì nữa mà vội vàng cúp điện thoại.
Chuyện cô yêu Trình Mặc có cần phải xin phép Tô Đại sư không nhỉ? Lục Tác Viễn ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn nên chờ đến lúc cuộc thi kết thúc rồi nói thì tốt hơn. Tô Đại sư và Lí Thạch Thư đều là giám khảo, vẫn nên kiêng dè thì hơn.
Bởi vì không có internet cũng không có TV, cho nên cô chỉ có thể dựa vào việc nhắn tin với Diệp Mạnh Trúc để biết tình hình chiến đấu tại hiện trường, nhưng mà Diệp Mạnh Trúc gửi tin rất chậm, thường thường sau khi gửi một cái tin nhắn xong, mười mấy phút sau cô mới nhận được hồi âm. Lục Tác Viễn nắm di động, nghe tiếng mưa rả rích không ngừng ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không chống chọi lại mệt nhọc khi đi tàu xe, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Cô bị những tiếng đập cửa của mấy học sinh dân tộc Tạng đánh thức, vội vàng quơ lấy di động, đã là hơn bảy giờ tối, bên trong có mấy tin nhắn nhưng không có một cuộc điện thoại.
Trình Mặc: Cuộc thi kết thúc rồi, em ăn cơm chưa?
Diệp Mạnh Trúc: Lâm Thư Phàm và Trình Mặc cùng giành thứ hạng cao nhất, đi thẳng vào chung kết.
Diệp Mạnh Trúc: Điểm số ban đầu rất cao, có lẽ Trình Mặc là cao nhất.
Diệp Mạnh Trúc: Đến phần Mỹ thuật tạo hình lại yêu cầu giáo sư Trương giảng giải kỹ xảo dự thi cuộc thi hội họa, quá là mất thời giờ rồi!
Diệp Mạnh Trúc: Trình Mặc lại có thể chủ động từ chối việc Trương Tuyết đề cử anh ấy làm người thuyết minh ở phần Mỹ thuật tạo hình, thật to gan!
Diệp Manh Trúc: Lâm Thư Phàm PK Phạm Ngu Uy, hiện tại là người cao điểm nhất.
...
"Cuộc thi kết thúc, vì sao không gọi điện cho em?" Sau khi ăn cơm xong trở về, cô lấy điện thoại ra lầm bầm lầu bầu như thể oán giận, nói xong, cô mới ý thức được giọng điệu của mình hơi quá. Tính toán cẩn thận thì bọn họ xác định quan hệ còn chưa đến một tuần, hỏi như vậy, không biết có phải quá kiêu căng hay không. "Em không có ý chất vấn anh, em chỉ là..."
"Không sao, chất vấn là quyền lợi của bạn gái." Đầu bên kia điện thoại, dường như tâm tình của anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. "Anh vốn định gọi điện cho em, nhưng mà sau khi nhớ lại, hình như em đã nói với anh là em nằm trên giường nghỉ ngơi, cho nên trước hết anh gửi tin nhắn cho em. Nếu em ngủ, thì có lẽ xác suất bị tin nhắn đánh thức sẽ rất thấp, nếu em tình, thì chắc chắn sẽ trả lời anh." Anh dừng một chút, cười hỏi cô, "Thế nào, bạn học, em ngủ có ngon không?"
Ngủ ngon không? Cô ngây ngô gật đầu, nhỏ giọng ngượng ngùng nói, "... Mơ thấy anh đứng thứ nhất trong trận chung kết."
"Viễn Viễn." Anh trịnh trọng gọi tên cô. dj3end4anl3equi1yd0on.c0m
"Dạ."
"Em là bạn gái của anh, cho nên, ở trước mặt anh, em hoàn toàn không cần phải che giấu cảm xúc của bản thân. Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi, muốn nói gì cứ nói. Nếu anh có chuyện gì khiến cho em cảm thấy không vừa lòng, em cũng có thể nổi giận như những người con gái khác, biết không?"
Ngữ điệu thật dịu dàng, nhưng cũng rất kiên định.
Cô có chút mơ hồ, sao bỗng nhiên đề tài lại bị chuyển hướng thành như vậy rồi?
"... Anh không sợ sẽ nuông chiều em đến mức tính tình càng lúc càng tệ hay sao?" Cô dè dặt cẩn thận hỏi xong, xoay người ngồi lên mép giường, chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, chân như mềm nhũn ra.
"Không phải có câu nói, người đàn ông có bản lĩnh nhất chính là người nuông chiều bạn gái mình đến mức những người đàn ông khác đều không chịu nổi hay sao?" Anh cố ý đổi giọng, dùng giọng nói dịu dàng như có thể giết chết cô ngay lập tức, hỏi lại.
Cô "Dạ" một tiếng, chỉ cảm thấy trái tim đang ngủ đông của mình như bị cái gì đó làm cho đâm chồi nảy lộc. Đây chính là cảm giác hạnh phúc sắp chết sao?
Cho nên Dưỡng Tâm hoàn kia... Hẳn là cô nên mang đến Tây Tạng có đúng không?
Cô ngọt ngào chào một tiếng: "Dì ngủ ngon", rồi chạy vào cầu thang nhanh như thỏ.
Trở lại ký túc xá cũng chỉ có một mình cô.
Cô nhìn đồng hồ, đoán rằng, tin tức buổi chiều trên kênh tài chính và kinh tế chắc là vẫn chưa hết, liền mở TV ngã xuống giường. Giọng nói rõ ràng của anh từ trong TV truyền tới, cô lẳng lặng nghe, cảm thấy không giống với lúc vừa rồi khi hai người gặp nhau. Giọng điệu của anh rõ ràng là mang tính thời sự, cũng khá là nghiêm túc, dường như chỉ mang tính chuyên nghiệp nhưng giọng nói cuốn hút ấy vẫn giết chết bao tâm hồn thiếu nữ.
Bởi vì khi anh nói chuyện với cô còn mang theo tình cảm dạt dào nữa, có đúng không? Lúc chuông di động reo, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ như vậy.
"Về đến ký túc xá chưa?" Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của anh không còn vẻ lạnh lùng như băng, mà thay vào đó là sự lo lắng từ tận đáy lòng.
"Vâng." Cô dịu dàng lên tiếng, "Đang xem tin tức buổi chiều của anh."
"Em cũng xem à?" Câu hỏi của anh dường như còn mang theo chút vui mừng và kinh ngạc.
"Thỉnh thoảng ạ." Khi nào có tin của anh thì đều xem, không có thì sẽ không xem, cô lặng lẽ bổ sung.
"Ngày mai lúc nào em rảnh, anh làm xong chương trình sẽ tới tìm em?"
Đây là chính thức hẹn hò sao?
"Đến lấy găng tay à?" Cô cố ý hỏi như vậy.
"Đưa em tới hiệu thuốc."
"Hả" Cô kinh ngạc hỏi, rồi vội vàng nói thật, "Dưỡng Tâm hoàn là do em giận dỗi mua thôi." dj3nd4nl3quuyd0n
Ở đầu bên kia điện thoại, anh nở nụ cười, "Biết mua Dưỡng Tâm hoàn nhưng lại không biết đi vùng cao nguyên phải mang theo thuốc gì để đề phòng."
Cô cực kỳ chắc chắn nói cho anh rằng cô biết, vì vậy mà ngày hôm sau, tại hiệu thuốc đã xảy ra một câu chuyện cười náo loạn. Cô nhớ là, nếu muốn chống chọi lại các triệu chứng khi ở độ cao thì phải uống thuốc gì đó có tên là Hồng, kết quả khi mở miệng, cô đã trực tiếp hỏi, "Bác sĩ, có bán Hạc Đỉnh Hồng không?"
Suýt nữa thì người ta đã báo công an gô cổ cô lại rồi.
"Ý cô ấy là Cao Nguyên Hồng Cảnh Thiên." Anh đứng sau cô chữa lại, trong giọng nói mang theo nụ cười trầm thấp.
Khi ra khỏi hiệu thuốc, cô mặt dày biện giải cho chính mình, "Thực ra, Hồng Cảnh Thiên và Hạc Đỉnh Hồng cũng không khác nhau là mấy, dù sao cũng đều có chữ Hồng."
"Đúng vậy, cả hai đều là thuốc, nhưng mà một cái là thuốc bổ, một cái là thuốc độc." Anh cười nhẹ nhàng, đôi con ngươi xinh đẹp chậm rãi đảo một vòng, phụ họa cô.
Cô nhún vai, cũng cười, dáng vẻ vẫn khoan khoái như trước. Cô kiêu ngạo nói, "Khoan nói, gần đây em rất có duyên với chữ Hồng này, ngoại trừ Hồng Cảnh Thiên, Hạc Đỉnh Hồng thì không lâu nữa còn có khe sông Hồng, trăng sáng màu đỏ trên sông Hồng. Sáng nay, giáo sư dẫn đoàn đã nói, lúc chúng em đi tới đó, vừa đúng lúc có thể gặp trăng sáng màu đỏ trên sông Hồng."
Lúc đó, trong đầu cô đã tưởng tượng ra cảnh có thể ngắm nhìn trăng sáng màu đỏ trên khe sông Hồng. Đáng tiếc, khi các cô vừa vào vùng Tây Tạng, đã gặp phải cơn mưa to như trút nước. Sau vài ngày hơi nước tích tụ, đừng nói là trăng sáng màu đỏ, ngay cả mặt trời đỏ cũng không được nhìn thấy.
Còn chưa đến chủ nhật, đội ngũ giáo viên bọn họ đã xuất phát trước tiên.
Ngày đến trường tiểu học nằm trong một thị trấn thuộc Sơn Nam, Tây Tạng, cô đã nhận được tin nhắn của Trình Mặc, hỏi đã đến nơi bình ai chưa, đồng thời cũng không quên nhắc nhở cô công dụng của "Hạc Đỉnh Hồng".
Vốn dĩ cô đang nằm nhũn như con chi chi trên giường, nhất thời hồi máu phục sinh, đây là sức mạnh của ái tình sao? Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy nhất định là như vậy.
Cô bỏ qua tình trạng trước mắt, dõng dạc trả lời tin nhắn của anh: Lấy độc trị độc không phải là cảnh giới tối cao của ngành y học nước ta hay sao? Yên tâm, có Hạc Đỉnh Hồng ở đây, em sẽ hoạt bát tự nhiên, hơn nữa, lượng hô hấp khi ở đỉnh núi của em là 3500, có khi em hấp thụ dưỡng khí còn nhiều hơn người khác đấy.
Thực ra, cô không muốn anh phải lo lắng.
Gửi tin nhắn xong, cô bỗng nhiên cảm thấy mình rất nhớ anh. Rõ ràng tách nhau ra chưa đến 24 giờ, mà nỗi nhớ nhung đã mãnh liệt như thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước rồi.djjeend44nl33quuyd00n
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, cho nên hiện giờ, anh cũng đang nhớ cô, có đúng không?
Cô cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số. Cô rất muốn nghe được giọng nói của anh.
Điện thoại được kết nối rất nhanh, anh dịu dàng "A lô" một tiếng rồi hỏi, "Đã sắp xếp ổn cả chưa?"
"Rồi ạ, em đang nằm nghỉ trên giường." Nghe được giọng nói của anh xong, cô không nhịn được mà nở nụ cười
"Phong cảnh Tây Tạng có đẹp không?" Anh bắt đầu chậm rãi hỏi cô. Hình như anh không ở văn phòng, vì thỉnh thoảng lại có âm thanh ồn ào truyền đến.
"Còn chưa kịp ngắm nữa." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, "Mưa to lắm." Im lặng một lát, cô mới nhớ tới hôm nay là ngày anh thi đấu bán kết, đang định hỏi xem anh đã chuẩn bị thế nào, thì bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Lâm Thư Phàm, "Trình Mặc, anh còn chưa thay quần áo để chuẩn bị à? Sắp phải lên sân khấu rồi..."
"Cuộc thi bắt đầu rồi sao?" Cô vội vội vàng vàng hỏi một câu, sau đó bắt đầu ra sức xin lỗi vì mình đã quên chuyện quan trọng như vậy.
"Người bị thiếu dưỡng khí sẽ bị như vậy, em đừng tự trách mình. Lại nói, chưa biết chừng là di chứng của việc lấy độc trị độc đó?" Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, rồi chợt nhắn nhủ, "Hôm nay em đừng tắm nữa, ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho thật tốt, anh cúp điện thoại trước đây, lúc nào cuộc thi kết thúc sẽ gọi lại cho em nhé?"
"Vâng, anh cố lên." Cô không nghĩ ra phải nói gì nữa, nên cứ như vậy mà cúp điện thoại.
Ngoan ngoãn...
Cô sờ sờ mặt mình, cảm thấy bản thân mình sao lại giống như một con thú cưng bị chủ nhân vuốt lông quá vậy.
Sau đó, di động lại vang lên.
"Nói chuyện với ai mà điện thoại bận lâu vậy?" Giọng nói của Tô Đại sư vang lên bên tai, Lục Tác Viễn giật ình một cái, giống như vừa bị bắt quả tang.
"À, bạn con vừa mới gọi điện, hỏi đã đến nơi chưa."
"Đến rồi cũng không biết đường gọi điện cho mẹ à?" TRong lời nói của Tô Đại sư có chút buồn bực, cũng may hình như cuộc thi sắp bắt đầu rồi nên bà cũng không nói thêm gì nữa mà vội vàng cúp điện thoại.
Chuyện cô yêu Trình Mặc có cần phải xin phép Tô Đại sư không nhỉ? Lục Tác Viễn ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn nên chờ đến lúc cuộc thi kết thúc rồi nói thì tốt hơn. Tô Đại sư và Lí Thạch Thư đều là giám khảo, vẫn nên kiêng dè thì hơn.
Bởi vì không có internet cũng không có TV, cho nên cô chỉ có thể dựa vào việc nhắn tin với Diệp Mạnh Trúc để biết tình hình chiến đấu tại hiện trường, nhưng mà Diệp Mạnh Trúc gửi tin rất chậm, thường thường sau khi gửi một cái tin nhắn xong, mười mấy phút sau cô mới nhận được hồi âm. Lục Tác Viễn nắm di động, nghe tiếng mưa rả rích không ngừng ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không chống chọi lại mệt nhọc khi đi tàu xe, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Cô bị những tiếng đập cửa của mấy học sinh dân tộc Tạng đánh thức, vội vàng quơ lấy di động, đã là hơn bảy giờ tối, bên trong có mấy tin nhắn nhưng không có một cuộc điện thoại.
Trình Mặc: Cuộc thi kết thúc rồi, em ăn cơm chưa?
Diệp Mạnh Trúc: Lâm Thư Phàm và Trình Mặc cùng giành thứ hạng cao nhất, đi thẳng vào chung kết.
Diệp Mạnh Trúc: Điểm số ban đầu rất cao, có lẽ Trình Mặc là cao nhất.
Diệp Mạnh Trúc: Đến phần Mỹ thuật tạo hình lại yêu cầu giáo sư Trương giảng giải kỹ xảo dự thi cuộc thi hội họa, quá là mất thời giờ rồi!
Diệp Mạnh Trúc: Trình Mặc lại có thể chủ động từ chối việc Trương Tuyết đề cử anh ấy làm người thuyết minh ở phần Mỹ thuật tạo hình, thật to gan!
Diệp Manh Trúc: Lâm Thư Phàm PK Phạm Ngu Uy, hiện tại là người cao điểm nhất.
...
"Cuộc thi kết thúc, vì sao không gọi điện cho em?" Sau khi ăn cơm xong trở về, cô lấy điện thoại ra lầm bầm lầu bầu như thể oán giận, nói xong, cô mới ý thức được giọng điệu của mình hơi quá. Tính toán cẩn thận thì bọn họ xác định quan hệ còn chưa đến một tuần, hỏi như vậy, không biết có phải quá kiêu căng hay không. "Em không có ý chất vấn anh, em chỉ là..."
"Không sao, chất vấn là quyền lợi của bạn gái." Đầu bên kia điện thoại, dường như tâm tình của anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. "Anh vốn định gọi điện cho em, nhưng mà sau khi nhớ lại, hình như em đã nói với anh là em nằm trên giường nghỉ ngơi, cho nên trước hết anh gửi tin nhắn cho em. Nếu em ngủ, thì có lẽ xác suất bị tin nhắn đánh thức sẽ rất thấp, nếu em tình, thì chắc chắn sẽ trả lời anh." Anh dừng một chút, cười hỏi cô, "Thế nào, bạn học, em ngủ có ngon không?"
Ngủ ngon không? Cô ngây ngô gật đầu, nhỏ giọng ngượng ngùng nói, "... Mơ thấy anh đứng thứ nhất trong trận chung kết."
"Viễn Viễn." Anh trịnh trọng gọi tên cô. dj3end4anl3equi1yd0on.c0m
"Dạ."
"Em là bạn gái của anh, cho nên, ở trước mặt anh, em hoàn toàn không cần phải che giấu cảm xúc của bản thân. Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi, muốn nói gì cứ nói. Nếu anh có chuyện gì khiến cho em cảm thấy không vừa lòng, em cũng có thể nổi giận như những người con gái khác, biết không?"
Ngữ điệu thật dịu dàng, nhưng cũng rất kiên định.
Cô có chút mơ hồ, sao bỗng nhiên đề tài lại bị chuyển hướng thành như vậy rồi?
"... Anh không sợ sẽ nuông chiều em đến mức tính tình càng lúc càng tệ hay sao?" Cô dè dặt cẩn thận hỏi xong, xoay người ngồi lên mép giường, chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, chân như mềm nhũn ra.
"Không phải có câu nói, người đàn ông có bản lĩnh nhất chính là người nuông chiều bạn gái mình đến mức những người đàn ông khác đều không chịu nổi hay sao?" Anh cố ý đổi giọng, dùng giọng nói dịu dàng như có thể giết chết cô ngay lập tức, hỏi lại.
Cô "Dạ" một tiếng, chỉ cảm thấy trái tim đang ngủ đông của mình như bị cái gì đó làm cho đâm chồi nảy lộc. Đây chính là cảm giác hạnh phúc sắp chết sao?
Cho nên Dưỡng Tâm hoàn kia... Hẳn là cô nên mang đến Tây Tạng có đúng không?
Tác giả :
Đường Dao