Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em
Chương 3: Nói rằng nhớ người quân tử (3)
Dĩ nhiên, nếu như không muốn tiếp tục phơi nắng, cô có hai lựa chọn.
Một là đứng lên nhường chỗ ngồi, đứng ở giữa xe không có nắng; hai là đứng lên, trực tiếp xuống xe, sau đó chờ chuyến xe tiếp theo. Nếu như chọn một, trong xe đang chật chội như vậy, cô có thể đứng cũng không vững; nếu như chọn hai, có lẽ chuyến xe tiếp theo cũng là tình huống này, mà cô không mang đủ tiền xe. . .
Sau khi suy nghĩ nửa ngày, cánh tay cô để xuống không bao lâu lại giơ lên, quyết định duy trì tình trạng hiện giờ.
Bởi vì bàn tay không đủ lớn, cho nên cô chỉ che nửa gương mặt.
Đến trạm xe, trong lúc đậu xe, có người xuống xe cũng có người lên xe. Người bên cạnh Lục Tác Viễn không ngừng thay đổi, nhưng tay cô vẫn không thay đổi. Lúc cô quyết định nghiêng người vì tay đã mỏi nhừ thì chợt có một bóng người nhích tới gần cô, sau đó có một cái áo phủ lên đỉnh đầu cô, ánh nắng phía bên trái cô lập tức biến mất.
Cô kinh ngạc nhìn về phía bên trái, chỉ thấy ngón tay trắng nõn thon dài đang linh hoạt cố định ống tay áo ở trên cửa kính xe. Cô vội vàng nghiêng mặt về phía bên phải, còn chưa kịp ngẩng đầu, giọng nói trong trẻo mà quen thuộc vang lên: "Yên tâm, rất nhanh sẽ cố định được."
Lục Tác Viễn gần như đang khiếp sợ ngẩng đầu nhìn động tác này được hoàn thành, cô nằm mơ cũng không nghĩ đến cô sẽ gặp lại người mà có lẽ cô đã sắp quên trong trường hợp này, rồi lại khắc sâu ấn tượng như thế.
Ánh mắt chuyển lên trên, cô nhìn thấy anh hòa nhã mỉm cười. Anh nói: "Dù sao cái áo này tôi cũng không mặc, vừa đúng cho em mượn che ánh nắng."
"Anh. . . Anh là. . ." Cô vẫn chưa khẳng định nên mở miệng hỏi, câu phía sau cũng bị nuốt trở về trong tiếng “xuỵt” nhờ cô giữ bí mật của anh. Phản ứng của anh nói cho cô biết, cô không có nhận nhầm, anh thật sự là Trình Mặc.
Chỉ là tại sao anh thật sự là Trình Mặc lại vẫn ngồi chung xe buýt với cô?
Cô chợt không nhịn được cười ra tiếng. Sau đó, trên đỉnh đầu cũng truyền tới tiếng anh cười nhỏ. Rất êm tai, cô không ngẩng đầu, trong lòng lại nghĩ, dáng vẻ anh cười cũng rất đẹp mắt.
Trong xe đầy các loại âm thanh, TV di động đang phát quảng cáo, mấy bà nội trợ ở phía trước bên phải đang nói chuyện phim truyền hình, mà cô cứ ngồi im lặng như vậy. Bên trái của cô treo áo của anh, người đứng phía bên phải là anh, mà tay của anh hình như cũng bởi vì muốn nắm tay vịn mà treo lơ lửng ở trên đỉnh đầu cô.
Cô nhìn thành ghế phía trước, đột nhiên cảm thấy rất khó diễn tả tâm trạng của mình vào giây phút này. Giống như ngoại trừ giật mình kinh ngạc thì còn có một chút không chân thật, dường như trừ những điều đó ra còn có một chút tình cảm bé nhỏ nảy sinh, chính là. . . vui sướng lăn tăn.
Có tiếng điện thoại di động reo, rất nhanh, tiếng chuông ngừng, cô nghe anh đang nói chuyện.
". . . Thật sao? Được. . . Tôi biết rồi. . . Được. . . Được. . ." Cô phát hiện cho dù anh chỉ nói mấy chữ đơn giản, giọng nói và ngữ điệu cũng rất dễ nghe. Có lẽ chính là sức quyến rũ xuất hiện từ người dẫn chương trình chuyên nghiệp.
Xe lại đến trạm dừng, cô đang suy nghĩ xem một lát cô phải cám ơn anh thế nào đây? Ánh mắt liếc về góc áo màu đỏ, cô đột nhiên quay đầu lại thì phát hiện anh cầm điện thoại di động, vội vàng xuống xe.
"Này, anh —" Lời của cô vẫn chưa nói hết thì cửa xe đã đóng lại lần nữa, thì ra đó là góc áo khoác màu đỏ của một cô gái đứng ở vị trí của anh.
Lúc xuống xe, cô phải mang áo của anh về nhà. Một cái áo khoác màu xám giản dị, bởi vì nhét ở trên lan can sắt nên không tránh được bị bẩn.
Khi cô đang buồn bực phải liên lạc với anh như thế nào, cô mò được một cuốn sổ ở trong túi áo của anh. Trên bìa có viết rõ ràng tên của anh, phương thức liên lạc. Quyển sổ này giống như là sổ ghi chép công việc của anh, cô cẩn thận từng li từng tí lật xem, phát hiện bên trong ghi chép rõ ràng nội dung và trình tự của các chương trình khác nhau, có tiếng Trung, cũng có tiếng Anh.
Chữ của anh rất đẹp, mặc kệ là tiếng Trung cứng cáp tuấn nhã, ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺mthoải mái không câu nệ, hay là tiếng Anh đầy ý nghĩa tinh tế, rõ ràng phóng khoáng thì cũng làm cho Lục Tác Viễn hâm mộ không nói nên lời.
Thấy chữ như gặp người, cô nghĩ, những lời này đặt ở trên người anh rất chính xác.
Xế chiều hôm đó, cô gọi điện thoại cho anh, kết quả anh lại tắt máy. Sợ bị bậc thầy Tô hỏi lung tung này kia, trước khi đi câu cá cô bớt chút thời gian mang áo đến tiệm giặt quần áo, quyển sổ thì được cô cẩn thận bỏ vào ngăn giữa túi xách.
Lúc câu cá, cô vẫn không yên lòng, lo lắng Trình Mặc sẽ thấy cuộc gọi nhỡ của cô, kết quả mãi cho đến khi kết thúc công việc, một con cá cô cũng không câu được.
Trình Mặc gọi điện thoại lại là vào buổi tối hôm đó. Lục Tác Viễn trở về trường học, đang đi dạo trong sân trường. Lúc nhận điện thoại, không hiểu sao cô lại hồi hộp. Đã đổ chuông một lát rồi mà cô cũng không biết nên dùng giọng điệu gì nói chuyện với người dẫn chương trình nổi tiếng, kết quả chuông điện thoại di động cứ như vậy mà dừng lại.
Cô buồn bực nhìn điện thoại di động, đang định gọi lại thì anh đã gọi. Giọng nói trầm thấp và vô cùng truyền cảm, trong đêm khuya yên tĩnh, giọng nói vang lên loang lổ trên mặt đường xi măng trong sân trường, nói không rõ là cảm nhận gì của thính giác, không giống như lúc xem trên truyền hình, cũng khác với nghe phỏng vấn trực tiếp. Giống như giọng nói trầm thấp này có sự hấp dẫn nhàn nhạt, có thể đi thẳng vào chỗ sâu nhất trong lòng người.
Cô bị chính suy nghĩ của mình hù dọa, vội vàng nhìn chằm chằm mũi giày để mình tập trung lực chú ý. Cô còn chưa kịp ngỏ ý cảm ơn, anh đã cám ơn trước. "Cám ơn em giúp tôi giữ sổ ghi chép công việc, khi nào em rảnh, tôi sẽ tới lấy."
"Vậy thì ngày mai đi, chỉ là áo vẫn còn ở tiệm giặt quần áo, có thể phải ngày mai mới có thể lấy được." Quyển sổ đối với anh mà nói thật sự quan trọng, bình phục tâm trạng, cô rất nhanh bình tĩnh trả lời.
Bên đầu kia điện thoại đáp một tiếng, chợt hỏi c:, "Có thể nói cho tôi biết phải gọi em thế nào không, đúng rồi, tôi tên là Trình Mặc, con nữa, tôi đến chỗ nào thì có thể gặp được em?"
Quả nhiên là anh không có ấn tượng gì với cô.
"Tôi tên là Lục Tác Viễn, Lục trong Đại Lục, Tác trong tìm kiếm, Viễn trong xa xôi. Tôi là sinh viên của học viện mỹ thuật, sáng sớm ngày mai tôi không có tiết." Cố ý nhắc tới học viện mỹ thuật, cô nghĩ, anh sẽ phải nói gì đó ở trong điện thoại.
Rất nhanh, bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười: "Thật trùng hợp, lúc trước tôi còn tới trường học của các em làm một buổi phỏng vấn." Anh nói rất hiền hoà.
Đúng, khi đó anh ở trên sân khấu, còn tôi ở dưới sân khấu.
Lục Tác Viễn nghĩ trong lòng như vậy, chỉ nghe thấy anh nói: "Vậy ngày mai, chín giờ sáng, tôi chờ em ở cửa phía Bắc của trường học, lúc đến tôi sẽ gọi điện thoại cho em. Thời gian đã không còn sớm nữa, em nên nghỉ ngơi sớm một chút, tôi không quấy rầy nữa, ngày mai gặp." Giọng nói dễ nghe biến mất ở đầu bên kia điện thoại, Lục Tác Viễn ngẩng đầu nhìn đèn đường màu quả quýt, đột nhiên cảm thấy tối nay bóng đêm thiếu chút gì đó.
Bởi vì là mùng một, cho nên không có trăng sáng.
Buổi tối trước khi ngủ, cô chợt xuất hiện suy nghĩ. Nhạn quá bạt mao, khó có được lúc mặt đối mặt tiếp xúc gần gũi với người dẫn chương trình nổi tiếng, cần phải giữ lại được một chữ ký.
(*nhạn quá bạt mao: chim nhạn bay qua còn muốn đưa tay rút mấy cọng lông, ý là phàm chuyện gì đã qua tay mà thấy có lợi ích tốt hơn, thì không dễ dàng bỏ qua.)
Vì vậy, cả đêm cô tìm đến bột bút sáp màu, thiết kế vài tấm thẻ ký tên. Dù sao cũng phải ký, một tờ là phiền toái, mấy tờ cũng là phiền toái. Nếu như có thể phải nhiều hơn mấy thẻ, cô còn có thể đưa cho đám người Dư Mân.
Nghĩ như thế, cô cảm thấy thật ra da mặt của mình cũng rất dày.
Kết quả ngày hôm sau, Trình Mặc đến sớm nửa tiếng. Khi điện thoại di động vang lên, cô đang đánh răng. Gấp gáp súc miệng, cô vội vàng nhận điện thoại. Trình Mặc xin lỗi nói cho cô biết, mười giờ anh có một nhiệm vụ đi nước ngoài cho nên chỉ có thể tới trước thời gian, hi vọng không quấy rầy đến cô.
Lục Tác Viễn nhìn những người đang nằm trên giường, vô cùng trái lương tâm nhỏ giọng nói: "Không có, chỉ là ở thư viện nói chuyện không tiện lắm. Anh chờ tôi ở cửa phía Bắc. . . mười phút sau tôi đến."
Đè thấp giọng nói xong, giống như cô sợ lời nói dối bị vạch trần nên vội vàng cúp điện thoại. Sau đó, lau bọt kem đánh răng trên miệng, cầm quyển sổ ghi chép lên, lấy tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài.
Cổng trường học.
Anh mặc một áo khoác ngoài màu nâu nhạt, thân hình tuấn tú thon dài đứng dưới cây ngô đồng bắt đầu rụng lá, trong tay còn xách túi Starbucks. Cho dù còn chưa nhìn rõ dáng vẻ của anh thì Lục Tác Viễn đã cảm thấy, nhìn từ xa anh cũng đã khiến người ta cảm thấy phong cách lịch sự nho nhã.
"Đã để anh chờ lâu." Cô thở dốc một hơi, đưa quyển sổ cho anh, vẫn không quên bổ sung: "Áo thì ngày mai tôi lấy rồi đến khi hẹn lại được thời gian tôi sẽ đưa cho anh, ngày hôm qua thật sự cám ơn, tôi còn chưa kịp nói cám ơn thì anh đã đi xuống xe rồi." Cô chân thành đến còn thiếu cúi người cám ơn nữa thôi.
"Tiện tay thôi mà." Trình Mặc nhận lấy quyến sổ, trên mặt là nụ cười thản nhiên. Đưa túi trong tay cho cô, anh bổ sung: "Trên đường thuận tay mua, rất nóng cô đọc sách có thể nâng cao tinh thần." Nói xong, giống như là nghĩ tới điều gì đó, anh lại ân cần hỏi cô: "Đúng rồi, cô có muốn đứng dưới tàng cây không?" (ý anh nói nóng ở đây có nghĩa là sách đang bán chạy)
Đầu tiên là Lục Tác Viễn sững sờ, sau khi phản ứng lại vội vàng khoát tay, nghĩ thầm tại sao có thể có người tinh tế như thế chứ. Vì vậy vội vàng giải thích: "Ngày hôm qua là mặt trời quá nắng, hôm nay trời nhiều mây, chỉ số tia tử ngoại không cao, không sao đâu. À, đúng rồi, MC Trình, anh có thể ký tên cho tôi được không?" Nói đến một nửa rồi cô nhớ tới chuyện quan trọng này, vội vàng đưa tay sờ túi áo.
Sau đó, mặt của cô sụp xuống.
Hỏng rồi, thẻ và bút chuẩn bị trước đó lại không mang theo.
Cô buồn bực cười cười: "Quên mang theo rồi."
"Gì thế?" Anh hỏi.
Cô không chút suy nghĩ đã thẳng thắn trả lời: "Đương nhiên là tấm thẻ đặc biệt chuẩn bị cho anh ký tên, thật đáng tiếc."
Trình Mặc nhìn gò má cô khẽ ửng hồng, cũng không biết là bởi vì cô chạy bộ một đường tới hay bởi vì hối tiếc mà tức giận. Cười ôn hòa, anh bỏ quyển sổ vào túi áo, rồi mở miệng nói: "Theo lý thuyết nên mời em ăn bữa cơm cám ơn em giúp tôi tìm quyển sổ ghi chép, nhưng mà hôm nay có một nhiệm vụ đi nước ngoài, mấy ngày kế tiếp phải chuẩn bị chuyện xuất ngoại, cho nên cái áo khoác đó còn cần em bảo quản mấy ngày giúp một tay. Về phần ký tên, thật ra thì tôi cũng không phải nhân vật lớn, chẳng qua nếu như em muốn, lần sau tôi tìm em lấy áo khoác sẽ mang tới đây cho em."
Trên đường trở về, Lục Tác Viễn không ngừng hỏi mình, tại sao thế giới này có thể có tồn tại một người ôn tồn nho nhã như vậy, mỗi tiếng nói, mỗi hành động cũng làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân. Rõ ràng là cô nên cảm ơn anh ra tay giúp đỡ, nhưng bây giờ lại ngược lại, thật là rất có lễ độ, rất đúng mực!
Còn nữa, cô chỉ nhắc một câu ở thư viện, anh đã thuận đường mua cho cô ly cà phê, thật là quá quan tâm, quá tinh tế!
Trong lòng cô tập trung suy nghĩ, vừa ngẩng đầu thì phát hiện mình thật sự đứng ở cửa thư viện. . .
Gào khóc —? !
Một là đứng lên nhường chỗ ngồi, đứng ở giữa xe không có nắng; hai là đứng lên, trực tiếp xuống xe, sau đó chờ chuyến xe tiếp theo. Nếu như chọn một, trong xe đang chật chội như vậy, cô có thể đứng cũng không vững; nếu như chọn hai, có lẽ chuyến xe tiếp theo cũng là tình huống này, mà cô không mang đủ tiền xe. . .
Sau khi suy nghĩ nửa ngày, cánh tay cô để xuống không bao lâu lại giơ lên, quyết định duy trì tình trạng hiện giờ.
Bởi vì bàn tay không đủ lớn, cho nên cô chỉ che nửa gương mặt.
Đến trạm xe, trong lúc đậu xe, có người xuống xe cũng có người lên xe. Người bên cạnh Lục Tác Viễn không ngừng thay đổi, nhưng tay cô vẫn không thay đổi. Lúc cô quyết định nghiêng người vì tay đã mỏi nhừ thì chợt có một bóng người nhích tới gần cô, sau đó có một cái áo phủ lên đỉnh đầu cô, ánh nắng phía bên trái cô lập tức biến mất.
Cô kinh ngạc nhìn về phía bên trái, chỉ thấy ngón tay trắng nõn thon dài đang linh hoạt cố định ống tay áo ở trên cửa kính xe. Cô vội vàng nghiêng mặt về phía bên phải, còn chưa kịp ngẩng đầu, giọng nói trong trẻo mà quen thuộc vang lên: "Yên tâm, rất nhanh sẽ cố định được."
Lục Tác Viễn gần như đang khiếp sợ ngẩng đầu nhìn động tác này được hoàn thành, cô nằm mơ cũng không nghĩ đến cô sẽ gặp lại người mà có lẽ cô đã sắp quên trong trường hợp này, rồi lại khắc sâu ấn tượng như thế.
Ánh mắt chuyển lên trên, cô nhìn thấy anh hòa nhã mỉm cười. Anh nói: "Dù sao cái áo này tôi cũng không mặc, vừa đúng cho em mượn che ánh nắng."
"Anh. . . Anh là. . ." Cô vẫn chưa khẳng định nên mở miệng hỏi, câu phía sau cũng bị nuốt trở về trong tiếng “xuỵt” nhờ cô giữ bí mật của anh. Phản ứng của anh nói cho cô biết, cô không có nhận nhầm, anh thật sự là Trình Mặc.
Chỉ là tại sao anh thật sự là Trình Mặc lại vẫn ngồi chung xe buýt với cô?
Cô chợt không nhịn được cười ra tiếng. Sau đó, trên đỉnh đầu cũng truyền tới tiếng anh cười nhỏ. Rất êm tai, cô không ngẩng đầu, trong lòng lại nghĩ, dáng vẻ anh cười cũng rất đẹp mắt.
Trong xe đầy các loại âm thanh, TV di động đang phát quảng cáo, mấy bà nội trợ ở phía trước bên phải đang nói chuyện phim truyền hình, mà cô cứ ngồi im lặng như vậy. Bên trái của cô treo áo của anh, người đứng phía bên phải là anh, mà tay của anh hình như cũng bởi vì muốn nắm tay vịn mà treo lơ lửng ở trên đỉnh đầu cô.
Cô nhìn thành ghế phía trước, đột nhiên cảm thấy rất khó diễn tả tâm trạng của mình vào giây phút này. Giống như ngoại trừ giật mình kinh ngạc thì còn có một chút không chân thật, dường như trừ những điều đó ra còn có một chút tình cảm bé nhỏ nảy sinh, chính là. . . vui sướng lăn tăn.
Có tiếng điện thoại di động reo, rất nhanh, tiếng chuông ngừng, cô nghe anh đang nói chuyện.
". . . Thật sao? Được. . . Tôi biết rồi. . . Được. . . Được. . ." Cô phát hiện cho dù anh chỉ nói mấy chữ đơn giản, giọng nói và ngữ điệu cũng rất dễ nghe. Có lẽ chính là sức quyến rũ xuất hiện từ người dẫn chương trình chuyên nghiệp.
Xe lại đến trạm dừng, cô đang suy nghĩ xem một lát cô phải cám ơn anh thế nào đây? Ánh mắt liếc về góc áo màu đỏ, cô đột nhiên quay đầu lại thì phát hiện anh cầm điện thoại di động, vội vàng xuống xe.
"Này, anh —" Lời của cô vẫn chưa nói hết thì cửa xe đã đóng lại lần nữa, thì ra đó là góc áo khoác màu đỏ của một cô gái đứng ở vị trí của anh.
Lúc xuống xe, cô phải mang áo của anh về nhà. Một cái áo khoác màu xám giản dị, bởi vì nhét ở trên lan can sắt nên không tránh được bị bẩn.
Khi cô đang buồn bực phải liên lạc với anh như thế nào, cô mò được một cuốn sổ ở trong túi áo của anh. Trên bìa có viết rõ ràng tên của anh, phương thức liên lạc. Quyển sổ này giống như là sổ ghi chép công việc của anh, cô cẩn thận từng li từng tí lật xem, phát hiện bên trong ghi chép rõ ràng nội dung và trình tự của các chương trình khác nhau, có tiếng Trung, cũng có tiếng Anh.
Chữ của anh rất đẹp, mặc kệ là tiếng Trung cứng cáp tuấn nhã, ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺mthoải mái không câu nệ, hay là tiếng Anh đầy ý nghĩa tinh tế, rõ ràng phóng khoáng thì cũng làm cho Lục Tác Viễn hâm mộ không nói nên lời.
Thấy chữ như gặp người, cô nghĩ, những lời này đặt ở trên người anh rất chính xác.
Xế chiều hôm đó, cô gọi điện thoại cho anh, kết quả anh lại tắt máy. Sợ bị bậc thầy Tô hỏi lung tung này kia, trước khi đi câu cá cô bớt chút thời gian mang áo đến tiệm giặt quần áo, quyển sổ thì được cô cẩn thận bỏ vào ngăn giữa túi xách.
Lúc câu cá, cô vẫn không yên lòng, lo lắng Trình Mặc sẽ thấy cuộc gọi nhỡ của cô, kết quả mãi cho đến khi kết thúc công việc, một con cá cô cũng không câu được.
Trình Mặc gọi điện thoại lại là vào buổi tối hôm đó. Lục Tác Viễn trở về trường học, đang đi dạo trong sân trường. Lúc nhận điện thoại, không hiểu sao cô lại hồi hộp. Đã đổ chuông một lát rồi mà cô cũng không biết nên dùng giọng điệu gì nói chuyện với người dẫn chương trình nổi tiếng, kết quả chuông điện thoại di động cứ như vậy mà dừng lại.
Cô buồn bực nhìn điện thoại di động, đang định gọi lại thì anh đã gọi. Giọng nói trầm thấp và vô cùng truyền cảm, trong đêm khuya yên tĩnh, giọng nói vang lên loang lổ trên mặt đường xi măng trong sân trường, nói không rõ là cảm nhận gì của thính giác, không giống như lúc xem trên truyền hình, cũng khác với nghe phỏng vấn trực tiếp. Giống như giọng nói trầm thấp này có sự hấp dẫn nhàn nhạt, có thể đi thẳng vào chỗ sâu nhất trong lòng người.
Cô bị chính suy nghĩ của mình hù dọa, vội vàng nhìn chằm chằm mũi giày để mình tập trung lực chú ý. Cô còn chưa kịp ngỏ ý cảm ơn, anh đã cám ơn trước. "Cám ơn em giúp tôi giữ sổ ghi chép công việc, khi nào em rảnh, tôi sẽ tới lấy."
"Vậy thì ngày mai đi, chỉ là áo vẫn còn ở tiệm giặt quần áo, có thể phải ngày mai mới có thể lấy được." Quyển sổ đối với anh mà nói thật sự quan trọng, bình phục tâm trạng, cô rất nhanh bình tĩnh trả lời.
Bên đầu kia điện thoại đáp một tiếng, chợt hỏi c:, "Có thể nói cho tôi biết phải gọi em thế nào không, đúng rồi, tôi tên là Trình Mặc, con nữa, tôi đến chỗ nào thì có thể gặp được em?"
Quả nhiên là anh không có ấn tượng gì với cô.
"Tôi tên là Lục Tác Viễn, Lục trong Đại Lục, Tác trong tìm kiếm, Viễn trong xa xôi. Tôi là sinh viên của học viện mỹ thuật, sáng sớm ngày mai tôi không có tiết." Cố ý nhắc tới học viện mỹ thuật, cô nghĩ, anh sẽ phải nói gì đó ở trong điện thoại.
Rất nhanh, bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười: "Thật trùng hợp, lúc trước tôi còn tới trường học của các em làm một buổi phỏng vấn." Anh nói rất hiền hoà.
Đúng, khi đó anh ở trên sân khấu, còn tôi ở dưới sân khấu.
Lục Tác Viễn nghĩ trong lòng như vậy, chỉ nghe thấy anh nói: "Vậy ngày mai, chín giờ sáng, tôi chờ em ở cửa phía Bắc của trường học, lúc đến tôi sẽ gọi điện thoại cho em. Thời gian đã không còn sớm nữa, em nên nghỉ ngơi sớm một chút, tôi không quấy rầy nữa, ngày mai gặp." Giọng nói dễ nghe biến mất ở đầu bên kia điện thoại, Lục Tác Viễn ngẩng đầu nhìn đèn đường màu quả quýt, đột nhiên cảm thấy tối nay bóng đêm thiếu chút gì đó.
Bởi vì là mùng một, cho nên không có trăng sáng.
Buổi tối trước khi ngủ, cô chợt xuất hiện suy nghĩ. Nhạn quá bạt mao, khó có được lúc mặt đối mặt tiếp xúc gần gũi với người dẫn chương trình nổi tiếng, cần phải giữ lại được một chữ ký.
(*nhạn quá bạt mao: chim nhạn bay qua còn muốn đưa tay rút mấy cọng lông, ý là phàm chuyện gì đã qua tay mà thấy có lợi ích tốt hơn, thì không dễ dàng bỏ qua.)
Vì vậy, cả đêm cô tìm đến bột bút sáp màu, thiết kế vài tấm thẻ ký tên. Dù sao cũng phải ký, một tờ là phiền toái, mấy tờ cũng là phiền toái. Nếu như có thể phải nhiều hơn mấy thẻ, cô còn có thể đưa cho đám người Dư Mân.
Nghĩ như thế, cô cảm thấy thật ra da mặt của mình cũng rất dày.
Kết quả ngày hôm sau, Trình Mặc đến sớm nửa tiếng. Khi điện thoại di động vang lên, cô đang đánh răng. Gấp gáp súc miệng, cô vội vàng nhận điện thoại. Trình Mặc xin lỗi nói cho cô biết, mười giờ anh có một nhiệm vụ đi nước ngoài cho nên chỉ có thể tới trước thời gian, hi vọng không quấy rầy đến cô.
Lục Tác Viễn nhìn những người đang nằm trên giường, vô cùng trái lương tâm nhỏ giọng nói: "Không có, chỉ là ở thư viện nói chuyện không tiện lắm. Anh chờ tôi ở cửa phía Bắc. . . mười phút sau tôi đến."
Đè thấp giọng nói xong, giống như cô sợ lời nói dối bị vạch trần nên vội vàng cúp điện thoại. Sau đó, lau bọt kem đánh răng trên miệng, cầm quyển sổ ghi chép lên, lấy tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài.
Cổng trường học.
Anh mặc một áo khoác ngoài màu nâu nhạt, thân hình tuấn tú thon dài đứng dưới cây ngô đồng bắt đầu rụng lá, trong tay còn xách túi Starbucks. Cho dù còn chưa nhìn rõ dáng vẻ của anh thì Lục Tác Viễn đã cảm thấy, nhìn từ xa anh cũng đã khiến người ta cảm thấy phong cách lịch sự nho nhã.
"Đã để anh chờ lâu." Cô thở dốc một hơi, đưa quyển sổ cho anh, vẫn không quên bổ sung: "Áo thì ngày mai tôi lấy rồi đến khi hẹn lại được thời gian tôi sẽ đưa cho anh, ngày hôm qua thật sự cám ơn, tôi còn chưa kịp nói cám ơn thì anh đã đi xuống xe rồi." Cô chân thành đến còn thiếu cúi người cám ơn nữa thôi.
"Tiện tay thôi mà." Trình Mặc nhận lấy quyến sổ, trên mặt là nụ cười thản nhiên. Đưa túi trong tay cho cô, anh bổ sung: "Trên đường thuận tay mua, rất nóng cô đọc sách có thể nâng cao tinh thần." Nói xong, giống như là nghĩ tới điều gì đó, anh lại ân cần hỏi cô: "Đúng rồi, cô có muốn đứng dưới tàng cây không?" (ý anh nói nóng ở đây có nghĩa là sách đang bán chạy)
Đầu tiên là Lục Tác Viễn sững sờ, sau khi phản ứng lại vội vàng khoát tay, nghĩ thầm tại sao có thể có người tinh tế như thế chứ. Vì vậy vội vàng giải thích: "Ngày hôm qua là mặt trời quá nắng, hôm nay trời nhiều mây, chỉ số tia tử ngoại không cao, không sao đâu. À, đúng rồi, MC Trình, anh có thể ký tên cho tôi được không?" Nói đến một nửa rồi cô nhớ tới chuyện quan trọng này, vội vàng đưa tay sờ túi áo.
Sau đó, mặt của cô sụp xuống.
Hỏng rồi, thẻ và bút chuẩn bị trước đó lại không mang theo.
Cô buồn bực cười cười: "Quên mang theo rồi."
"Gì thế?" Anh hỏi.
Cô không chút suy nghĩ đã thẳng thắn trả lời: "Đương nhiên là tấm thẻ đặc biệt chuẩn bị cho anh ký tên, thật đáng tiếc."
Trình Mặc nhìn gò má cô khẽ ửng hồng, cũng không biết là bởi vì cô chạy bộ một đường tới hay bởi vì hối tiếc mà tức giận. Cười ôn hòa, anh bỏ quyển sổ vào túi áo, rồi mở miệng nói: "Theo lý thuyết nên mời em ăn bữa cơm cám ơn em giúp tôi tìm quyển sổ ghi chép, nhưng mà hôm nay có một nhiệm vụ đi nước ngoài, mấy ngày kế tiếp phải chuẩn bị chuyện xuất ngoại, cho nên cái áo khoác đó còn cần em bảo quản mấy ngày giúp một tay. Về phần ký tên, thật ra thì tôi cũng không phải nhân vật lớn, chẳng qua nếu như em muốn, lần sau tôi tìm em lấy áo khoác sẽ mang tới đây cho em."
Trên đường trở về, Lục Tác Viễn không ngừng hỏi mình, tại sao thế giới này có thể có tồn tại một người ôn tồn nho nhã như vậy, mỗi tiếng nói, mỗi hành động cũng làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân. Rõ ràng là cô nên cảm ơn anh ra tay giúp đỡ, nhưng bây giờ lại ngược lại, thật là rất có lễ độ, rất đúng mực!
Còn nữa, cô chỉ nhắc một câu ở thư viện, anh đã thuận đường mua cho cô ly cà phê, thật là quá quan tâm, quá tinh tế!
Trong lòng cô tập trung suy nghĩ, vừa ngẩng đầu thì phát hiện mình thật sự đứng ở cửa thư viện. . .
Gào khóc —? !
Tác giả :
Đường Dao