Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em
Chương 28: Con đường thăng cấp (4)
Trên sân khấu, người chủ trì cười ra tiếng nhìn cô, còn đang chờ câu trả lời của cô. Rõ ràng chỉ là một hai giây chờ đợi, cô lại cảm giác thời gian bị kéo dài vô hạn, dài đến đầu óc của cô hỗn độn, trống rỗng.
Tại sao là 9. 8 mà không phải 9. 9, cô bắt đầu tự mình. Nhưng hai số này cơ bản không có khác nhau, không phải sao? Cô bắt đầu hối hận mình nên chấm hẳn mười điểm, như vậy có lẽ mới phù hợp với hàm ý logic trong câu nói vừa rồi của người dẫn chương trình.
Lỗ tai bắt đầu nóng lên, bởi vì là trực tiếp, dĩ nhiên thời gian dừng lại tự hỏi không thể quá lâu, cô chỉ có thể giả bộ bĩnh tĩnh nghênh đón ánh mắt của Lận Mẫn: "Thật ra. . ."
Vẫn không có suy nghĩ.
Cô nghe trái tim mình đập phịch phịch, khóe mắt chạm vào một tầm mắt chuyên chú khác, là Trình Mặc. Anh khẽ gật đầu nhìn cô, nét mặt chuyên chú mà dịu dàng, đối diện với ánh mắt của cô, khóe miệng của anh lại nâng lên một chút.
Một nụ cười trấn an.
"Chỉ là bởi vì. . .một câu trong “Chu Dịch Kiền” - Thượng cửu, kháng long hữu hối." Đột nhiên trong đầu Lục Tác Viễn xuất hiện một câu nói cổ kỳ lạ.
*Chu Dịch Kiền ý chỉ sáu mươi bốn quẻ dịch của Chu Văn Vương (vua nhà Chu) dịch, là nền tảng diễn biến của bộ chưởng pháp Lăng Ba Vi Bộ
*Kháng Long Hữu Hối là một trong số những chiêu thức của bộ chưởng pháp Hàng long thấp bát chưởng (xuất hiện trong truyện kiếm hiệp Kim Dung). Kháng long hữu hối là lời hào Thượng cửu của quẻ Kiền, câu này có nghĩa là “Rồng bay cao quá sẽ hối hận”.
Chỗ hỏng lớn nhất khi đầu óc hỗn loạn chính là còn chưa kịp phân biệt rõ có muốn nói hay không thì lỗ tai cũng đã nghe được miệng nói ra rồi. Việc đã đến nước này, Lục Tác Viễn nuốt một ngụm nước bọt, chỉ có thể tiếp tục trọn vẹn.
Cô hơi dừng một chút: "Nếu như ngay từ đầu mà các MC đã được điểm cao nhất, vậy vài kỳ kế tiếp sao có vị trí cao hơn? Cho nên tôi tự nói với mình, điểm cao nhất ở trận đầu chỉ có thể chấm tới 9. 8 điểm, ít hơn thầy Lí 0. 1 điểm cũng không phải có gì nói. . . Tôi cho biểu hiện của MC Trình không tốt, hoàn toàn là bởi vì anh ấy thật sự rất tuyệt, tôi hi vọng. . . Sau khi anh ấy thăng cấp bậc có thể cho chúng ta nghe, nhìn, thưởng thức tốt hơn. . . Có thể để tôi chấm điểm cao nhất ở phía sau. . ."
Cô nghĩ, giờ phút này, nụ cười Trình Mặc đã sắp hỏa giải chuyện tào la cô đang tháo không được. Với điều kiênk, anh mở miệng. . .
"Được, nếu như có thể thăng cấp bậc, tôi nhất định sẽ cố gắng và cố gắng!" Ngay lúc cô lắp ba lắp bắp không biết phải chấm dứt câu trả lời hay là phải tiếp tục, Trình Mặc như đọc hiểu tiếng lòng cô, đột nhiên tỏ thái độ nói tiếp.
Cô như được đại xá mà đóng công tắc, cũng không dám nhìn lên sân khấu, nhanh chóng hỏi Diệp Mạnh Trúc bên cạnh xem biểu hiện có phải là rất tệ không.
"Không có, không phải cậu nói rất tốt sao? Không ngờ “Chu Dịch” mà cậu cũng có thể nghĩ tới để nói, thật lợi hại."
Diệp Mạnh Trúc nói rõ ràng đầy khen ngợi.
Trong hai ngày đấu vòng loại, lời bình của Diệp Mạnh Trúc vọt ra sau đó họa lên dấu chấm tròn hoàn hảo. Mười MC dự thi chia làm ba bậc, Lâm Thư Phàm, An Nhiên, Trình Mặc, Phạm Ngu Uy thuộc tốp đầu, Dao Dao vượt lên đứng đầu bốn người của tốp thứ hai, mà hai MC thi đầu của ngày đầu tiên bởi vì điểm tổng hợp lại khá thấp, trực tiếp bị loại.
Cuộc tranh tài vòng thứ hai được sắp xếp vào hai tuần sau, đối tượng mà các MC phải phỏng vấn duy trì không thay đổi, nhưng nội dung phỏng vấn được xác định cuối cùng thông qua Internet. Lục Tác Viễn vốn tưởng rằng Lí Thạch Thư sẽ xác minh với cô chuyện tự mình dạy Trình Mặc vẽ tranh, kết quả ông giống như quên, không nói tới một chữ.
Chiều thứ hai không có lớp, cô ngủ chứ không có hứng đến phòng vẽ tranh, ở ký túc xá lên mạng. Chương trình " Nghệ thuật ước hẹn "được chú ý còn cao hơn cô dự đoán, từ lúc công bố lịch đấu bán kết đến bây giờ còn mười mấy giờ nữa mà website chính thức của Baidu đã có mấy trăm tin nhắn lại.
Lục Tác Viễn tìm được thiếp thuộc về Trình Mặc, vừa mới chuẩn bị nhấp chuột đi vào, điện thoại vang lên.
Là Trình Mặc, cô ngạc nhiên.
"A lô. . ." Giọng nói của cô có sự lười biếng buồn ngủ, có chút ủ rũ rất nhỏ.
"Đang ngủ sao?" Ngược lại, giọng nói Trình Mặc rõ ràng hơn nhiều.
Lục Tác Viễn thẳng lung: "Không có, chỉ là. . ." Cô ngáp một cái: "Vừa ngủ dậy."
"Buổi chiều có việc bận không?"
"Không có." Cô nhìn màn hình máy vi tính, nghĩ thầm từ bao giờ đi dạo và Baidu đều giống nhau.
"Có đánh cầu lông không?"
"Có ạ." Cô đáp xong, suy nghĩ rồi kích động hỏi: "Anh muốn đưa tôi đi đánh cầu?"
"Ờ, hiếm khi không khí tốt như bây giờ, cùng đi vận động một chút, thế nào?"
Lời mời khỏe mạnh như thế, Lục Tác Viễn rất sảng khoái đáp ứng. Thay xong đồ thể thao xuống lầu, cô vừa đi ra khỏi cửa ký túc xá, điện thoại lại vang lên: "Tôi ở cửa bên phải phía sau em."
Lục Tác Viễn quay đầu lại, chỗ góc cua có một chiếc Jeep Wrangler đang đậu.
"Xe mới của anh sao?" Rõ ràng cô nhớ rõ lúc trước anh chạy chiếc Passat màu đen. Rất tự giác mở cửa lên xe, thắt dây an toàn, quay đầu lại cô phát hiện Trình Mặc đang nhìn mình.
"Xe của tôi đưa đi bảo dưỡng rồi, cho nên mượn xe bạn." Hơi dừng lại, anh khen: "Bộ đồ thể thao màu hồng nhạt rất xứng với em, khá xinh đẹp!"
"Thật sao?" Lục Tác Viễn vừa được khen vừa lo.
Anh gật đầu: "Làm cho người ta. . . có cảm giác hai mắt tỏa sáng."
Anh đã từng khen cô múa đẹp, đã từng khen tranh cô vẽ đẹp nhưng đây là lần đầu tiên, anh khen cô, hơn nữa còn khen cô xinh đẹp. Lục Tác Viễn cảm thấy nở ruột nở gan đã không đủ để hình dung tram trạng của cô giây phút này, nhất định phải hoa nở như biển mới được.
Thì ra, vui vẻ thật sự có thể đơn giản như thế, chỉ cần đúng người, cho mình một câu nói đơn giản nhưng là khen ngợi.
Lúc xe chạy nhanh đến sân vận động, cô mới phát hiện, hôm nay chơi cầu lông vốn chẳng phải vận động đơn giản sau buổi chiều mà là một trận đấu nhỏ.
"Đây là mang trận đấu trên sân khấu chuyển xuống sao?" Trình Mặc đi thay quần áo rồi, Lục Tác Viễn đứng bên cạnh giám đốc Tiền, nhìn người chạy tới chạy lui trên sân, thẳng thắn nói.
"Ý của tôi là mời mọi người đến thả lỏng một chút, ai ngờ gặp bọn Tiểu Diệp trong này, cô gái nhỏ ấy hào hứng đề nghị muốn đánh đấu một trận, mọi người xem xét, chẳng phải thiếu cô sao, vì vậy để cho MC Trình đi mời cô lại đây cùng chơi."
Hóa ra là như vậy!
Lục Tác Viễn không khỏi có mất mát, dường như cô suy nghĩ nhiều. . .
"Tadc Viễn đánh cầu lông sao?" Âu Dương vận động trên sân trở vào nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm vào sàn nhà, cho rằng cô không biết.
"Biết một chút, nhưng không chuyên nghiệp." Lục Tác Viễn ngẩng đầu lên, giương môi khách khí cười cười.
"Không sao, chúng ta đều không chuyên nghiệp, hơn nữa có MC và cô cùng đội, cậu ấy sẽ kéo cô." Nói xong, Âu Dương đi đến bên cạnh bắt đầu uống nước.
"Đã chia đội rồi hả?" Lục Tác Viễn rất ngạc nhiên, xoay người hỏi giám đốc Tiền bên cạnh.
Tiền Diệc Giang gật đầu, chợt nói cho cô biết, cộng thêm cô vừa gom đủ bốn nam bốn nữ, vì gia tăng tính hứng thú cho trận cầu lông hôm nay, bọn họ chỉ đánh đôi. Hơn nữa xếp đội không chọn cách rút thăm, An Nhiên cùng Vân Trung Quân một đội, Phạm Ngu Uy cùng Diệp Mạnh Trúc một đội, Trình Mặc cùng cô một đội, Lâm Thư Phàm cùng Âu Dương một đội.
"Các người là tổ hợp của MC và giám khảo, tôi cùng Âu Dương là tổ hợp của MC và đạo diễn." Lâm Thư Phàm nhận lấy nước mà Âu Dương đưa tới, uống một ngụm, không nhịn được tự trêu chọc: "Tính ra chúng ta vẫn là tổ hợp đặc thù, đạo diễn Âu, không phải có nghĩa là xác suất một hồi chúng ta đoạt giải quán quân cao nhất đấy à!" Làn da của Lâm Thư Phàm đặc biệt tốt, lúc này đại khái là do mới vừa rồi đánh xong một trận cầu nên trên mặt da trắng nõn trơn bóng của cô ấy còn hơi ửng đỏ. Không có quy ước chính thức, cô ấy bím tóc cột đuôi ngựa, mặc đồ thể thao, cả người nhìn có vẻ trẻ trung tựa như một sinh viên đại học tràn ngập sức sống, phong thái có khác.
Lục Tác Viễn cảm giác mình được cảm xúc vui vẻ của cô ấy lây nhiễm. Tranh luận không nói được đại khái cô ấy chính là người như vậy.
Bên này, Âu Dương phất tay, cũng cười: "Thật ra, tôi cùng Tac Viễn tồn tại chính là không cho cô cùng Trình Mặc một đội, các người phải một đội, cuộc so tài hôm nay này thật sự không cần đánh." Nói xong, anh chỉ Lâm Thư Phàm, nói với Lục Tác Viễn: "Đừng xem MC Lâm của chúng ta là người nhỏ nhắn dễ thương, vận động này tuyệt đối là người phóng khoáng, mấy năm nay, miễn là cô ấy cùng Trình Mặc hợp lực đánh đôi thì cho tới bây giờ chưa từng gặp đối thủ, tuyệt đối là hợp tác hoàng kim!"
Mấy năm nay? Hợp tác hoàng kim?
Lục Tác Viễn nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Thư Phàm, đột nhiên nghĩ tới lần trước tìm tòi tin tức của Trình Mặc thì trên mạng tự động nhảy ra mở rộng — bạn gái Trình Mặc, Lâm Thư Phàm.
Tại sao là 9. 8 mà không phải 9. 9, cô bắt đầu tự mình. Nhưng hai số này cơ bản không có khác nhau, không phải sao? Cô bắt đầu hối hận mình nên chấm hẳn mười điểm, như vậy có lẽ mới phù hợp với hàm ý logic trong câu nói vừa rồi của người dẫn chương trình.
Lỗ tai bắt đầu nóng lên, bởi vì là trực tiếp, dĩ nhiên thời gian dừng lại tự hỏi không thể quá lâu, cô chỉ có thể giả bộ bĩnh tĩnh nghênh đón ánh mắt của Lận Mẫn: "Thật ra. . ."
Vẫn không có suy nghĩ.
Cô nghe trái tim mình đập phịch phịch, khóe mắt chạm vào một tầm mắt chuyên chú khác, là Trình Mặc. Anh khẽ gật đầu nhìn cô, nét mặt chuyên chú mà dịu dàng, đối diện với ánh mắt của cô, khóe miệng của anh lại nâng lên một chút.
Một nụ cười trấn an.
"Chỉ là bởi vì. . .một câu trong “Chu Dịch Kiền” - Thượng cửu, kháng long hữu hối." Đột nhiên trong đầu Lục Tác Viễn xuất hiện một câu nói cổ kỳ lạ.
*Chu Dịch Kiền ý chỉ sáu mươi bốn quẻ dịch của Chu Văn Vương (vua nhà Chu) dịch, là nền tảng diễn biến của bộ chưởng pháp Lăng Ba Vi Bộ
*Kháng Long Hữu Hối là một trong số những chiêu thức của bộ chưởng pháp Hàng long thấp bát chưởng (xuất hiện trong truyện kiếm hiệp Kim Dung). Kháng long hữu hối là lời hào Thượng cửu của quẻ Kiền, câu này có nghĩa là “Rồng bay cao quá sẽ hối hận”.
Chỗ hỏng lớn nhất khi đầu óc hỗn loạn chính là còn chưa kịp phân biệt rõ có muốn nói hay không thì lỗ tai cũng đã nghe được miệng nói ra rồi. Việc đã đến nước này, Lục Tác Viễn nuốt một ngụm nước bọt, chỉ có thể tiếp tục trọn vẹn.
Cô hơi dừng một chút: "Nếu như ngay từ đầu mà các MC đã được điểm cao nhất, vậy vài kỳ kế tiếp sao có vị trí cao hơn? Cho nên tôi tự nói với mình, điểm cao nhất ở trận đầu chỉ có thể chấm tới 9. 8 điểm, ít hơn thầy Lí 0. 1 điểm cũng không phải có gì nói. . . Tôi cho biểu hiện của MC Trình không tốt, hoàn toàn là bởi vì anh ấy thật sự rất tuyệt, tôi hi vọng. . . Sau khi anh ấy thăng cấp bậc có thể cho chúng ta nghe, nhìn, thưởng thức tốt hơn. . . Có thể để tôi chấm điểm cao nhất ở phía sau. . ."
Cô nghĩ, giờ phút này, nụ cười Trình Mặc đã sắp hỏa giải chuyện tào la cô đang tháo không được. Với điều kiênk, anh mở miệng. . .
"Được, nếu như có thể thăng cấp bậc, tôi nhất định sẽ cố gắng và cố gắng!" Ngay lúc cô lắp ba lắp bắp không biết phải chấm dứt câu trả lời hay là phải tiếp tục, Trình Mặc như đọc hiểu tiếng lòng cô, đột nhiên tỏ thái độ nói tiếp.
Cô như được đại xá mà đóng công tắc, cũng không dám nhìn lên sân khấu, nhanh chóng hỏi Diệp Mạnh Trúc bên cạnh xem biểu hiện có phải là rất tệ không.
"Không có, không phải cậu nói rất tốt sao? Không ngờ “Chu Dịch” mà cậu cũng có thể nghĩ tới để nói, thật lợi hại."
Diệp Mạnh Trúc nói rõ ràng đầy khen ngợi.
Trong hai ngày đấu vòng loại, lời bình của Diệp Mạnh Trúc vọt ra sau đó họa lên dấu chấm tròn hoàn hảo. Mười MC dự thi chia làm ba bậc, Lâm Thư Phàm, An Nhiên, Trình Mặc, Phạm Ngu Uy thuộc tốp đầu, Dao Dao vượt lên đứng đầu bốn người của tốp thứ hai, mà hai MC thi đầu của ngày đầu tiên bởi vì điểm tổng hợp lại khá thấp, trực tiếp bị loại.
Cuộc tranh tài vòng thứ hai được sắp xếp vào hai tuần sau, đối tượng mà các MC phải phỏng vấn duy trì không thay đổi, nhưng nội dung phỏng vấn được xác định cuối cùng thông qua Internet. Lục Tác Viễn vốn tưởng rằng Lí Thạch Thư sẽ xác minh với cô chuyện tự mình dạy Trình Mặc vẽ tranh, kết quả ông giống như quên, không nói tới một chữ.
Chiều thứ hai không có lớp, cô ngủ chứ không có hứng đến phòng vẽ tranh, ở ký túc xá lên mạng. Chương trình " Nghệ thuật ước hẹn "được chú ý còn cao hơn cô dự đoán, từ lúc công bố lịch đấu bán kết đến bây giờ còn mười mấy giờ nữa mà website chính thức của Baidu đã có mấy trăm tin nhắn lại.
Lục Tác Viễn tìm được thiếp thuộc về Trình Mặc, vừa mới chuẩn bị nhấp chuột đi vào, điện thoại vang lên.
Là Trình Mặc, cô ngạc nhiên.
"A lô. . ." Giọng nói của cô có sự lười biếng buồn ngủ, có chút ủ rũ rất nhỏ.
"Đang ngủ sao?" Ngược lại, giọng nói Trình Mặc rõ ràng hơn nhiều.
Lục Tác Viễn thẳng lung: "Không có, chỉ là. . ." Cô ngáp một cái: "Vừa ngủ dậy."
"Buổi chiều có việc bận không?"
"Không có." Cô nhìn màn hình máy vi tính, nghĩ thầm từ bao giờ đi dạo và Baidu đều giống nhau.
"Có đánh cầu lông không?"
"Có ạ." Cô đáp xong, suy nghĩ rồi kích động hỏi: "Anh muốn đưa tôi đi đánh cầu?"
"Ờ, hiếm khi không khí tốt như bây giờ, cùng đi vận động một chút, thế nào?"
Lời mời khỏe mạnh như thế, Lục Tác Viễn rất sảng khoái đáp ứng. Thay xong đồ thể thao xuống lầu, cô vừa đi ra khỏi cửa ký túc xá, điện thoại lại vang lên: "Tôi ở cửa bên phải phía sau em."
Lục Tác Viễn quay đầu lại, chỗ góc cua có một chiếc Jeep Wrangler đang đậu.
"Xe mới của anh sao?" Rõ ràng cô nhớ rõ lúc trước anh chạy chiếc Passat màu đen. Rất tự giác mở cửa lên xe, thắt dây an toàn, quay đầu lại cô phát hiện Trình Mặc đang nhìn mình.
"Xe của tôi đưa đi bảo dưỡng rồi, cho nên mượn xe bạn." Hơi dừng lại, anh khen: "Bộ đồ thể thao màu hồng nhạt rất xứng với em, khá xinh đẹp!"
"Thật sao?" Lục Tác Viễn vừa được khen vừa lo.
Anh gật đầu: "Làm cho người ta. . . có cảm giác hai mắt tỏa sáng."
Anh đã từng khen cô múa đẹp, đã từng khen tranh cô vẽ đẹp nhưng đây là lần đầu tiên, anh khen cô, hơn nữa còn khen cô xinh đẹp. Lục Tác Viễn cảm thấy nở ruột nở gan đã không đủ để hình dung tram trạng của cô giây phút này, nhất định phải hoa nở như biển mới được.
Thì ra, vui vẻ thật sự có thể đơn giản như thế, chỉ cần đúng người, cho mình một câu nói đơn giản nhưng là khen ngợi.
Lúc xe chạy nhanh đến sân vận động, cô mới phát hiện, hôm nay chơi cầu lông vốn chẳng phải vận động đơn giản sau buổi chiều mà là một trận đấu nhỏ.
"Đây là mang trận đấu trên sân khấu chuyển xuống sao?" Trình Mặc đi thay quần áo rồi, Lục Tác Viễn đứng bên cạnh giám đốc Tiền, nhìn người chạy tới chạy lui trên sân, thẳng thắn nói.
"Ý của tôi là mời mọi người đến thả lỏng một chút, ai ngờ gặp bọn Tiểu Diệp trong này, cô gái nhỏ ấy hào hứng đề nghị muốn đánh đấu một trận, mọi người xem xét, chẳng phải thiếu cô sao, vì vậy để cho MC Trình đi mời cô lại đây cùng chơi."
Hóa ra là như vậy!
Lục Tác Viễn không khỏi có mất mát, dường như cô suy nghĩ nhiều. . .
"Tadc Viễn đánh cầu lông sao?" Âu Dương vận động trên sân trở vào nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm vào sàn nhà, cho rằng cô không biết.
"Biết một chút, nhưng không chuyên nghiệp." Lục Tác Viễn ngẩng đầu lên, giương môi khách khí cười cười.
"Không sao, chúng ta đều không chuyên nghiệp, hơn nữa có MC và cô cùng đội, cậu ấy sẽ kéo cô." Nói xong, Âu Dương đi đến bên cạnh bắt đầu uống nước.
"Đã chia đội rồi hả?" Lục Tác Viễn rất ngạc nhiên, xoay người hỏi giám đốc Tiền bên cạnh.
Tiền Diệc Giang gật đầu, chợt nói cho cô biết, cộng thêm cô vừa gom đủ bốn nam bốn nữ, vì gia tăng tính hứng thú cho trận cầu lông hôm nay, bọn họ chỉ đánh đôi. Hơn nữa xếp đội không chọn cách rút thăm, An Nhiên cùng Vân Trung Quân một đội, Phạm Ngu Uy cùng Diệp Mạnh Trúc một đội, Trình Mặc cùng cô một đội, Lâm Thư Phàm cùng Âu Dương một đội.
"Các người là tổ hợp của MC và giám khảo, tôi cùng Âu Dương là tổ hợp của MC và đạo diễn." Lâm Thư Phàm nhận lấy nước mà Âu Dương đưa tới, uống một ngụm, không nhịn được tự trêu chọc: "Tính ra chúng ta vẫn là tổ hợp đặc thù, đạo diễn Âu, không phải có nghĩa là xác suất một hồi chúng ta đoạt giải quán quân cao nhất đấy à!" Làn da của Lâm Thư Phàm đặc biệt tốt, lúc này đại khái là do mới vừa rồi đánh xong một trận cầu nên trên mặt da trắng nõn trơn bóng của cô ấy còn hơi ửng đỏ. Không có quy ước chính thức, cô ấy bím tóc cột đuôi ngựa, mặc đồ thể thao, cả người nhìn có vẻ trẻ trung tựa như một sinh viên đại học tràn ngập sức sống, phong thái có khác.
Lục Tác Viễn cảm giác mình được cảm xúc vui vẻ của cô ấy lây nhiễm. Tranh luận không nói được đại khái cô ấy chính là người như vậy.
Bên này, Âu Dương phất tay, cũng cười: "Thật ra, tôi cùng Tac Viễn tồn tại chính là không cho cô cùng Trình Mặc một đội, các người phải một đội, cuộc so tài hôm nay này thật sự không cần đánh." Nói xong, anh chỉ Lâm Thư Phàm, nói với Lục Tác Viễn: "Đừng xem MC Lâm của chúng ta là người nhỏ nhắn dễ thương, vận động này tuyệt đối là người phóng khoáng, mấy năm nay, miễn là cô ấy cùng Trình Mặc hợp lực đánh đôi thì cho tới bây giờ chưa từng gặp đối thủ, tuyệt đối là hợp tác hoàng kim!"
Mấy năm nay? Hợp tác hoàng kim?
Lục Tác Viễn nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Thư Phàm, đột nhiên nghĩ tới lần trước tìm tòi tin tức của Trình Mặc thì trên mạng tự động nhảy ra mở rộng — bạn gái Trình Mặc, Lâm Thư Phàm.
Tác giả :
Đường Dao