Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em
Chương 27: Con đường thăng cấp (3)
"Ông nói bạn nhỏ là học trò của ông?" Trên sân khấu, Trình Mặc mở ra đề tài hỏi tiếp.
Không biết là bị tinh thần chuẩn bị chuyên nghiệp nghiêm túc của Trình Mặc làm rung động hay là bởi vì nhìn thấy nét vẽ quen thuộc lại nhớ tới người quen, nét mặt, thái độ của Trương Tuyết Tùng đột nhiên thân thiện hơn.
Ông mím môi cười lên: "Không, con bé là học trò của một người bạn thân của tôi, có cợ hội và duyên nên theo tôi học vẽ tranh mấy tháng, nhưng con bé rất thông minh, nhận thức và tài năng rất cao." Nói xong, ông đưa tay chỉ vào lá sen vẽ nét dọc: "Con bé và MC Trình giống nhau, cũng thích dùng nét lưới dọc để thay đổi cùng sử dụng độ đậm nhạn của màu đen đến cách tạo ra hiệu quả lá sen múa đón gió, khống chế phân tán biến hóa chặt chẽ cùng biểu hiện thì thầy của con bé là cao thủ, nhưng về màu đen, phương diện kết hợp màu sắc thì tôi cao hơn ông ấy một bậc. . ."
Trình Mặc gần như không có bất kỳ dẫn dắt nào, Trương Tuyết Tùng bình về dùng màu sắc cánh hoa, nhị hoa cùng với đài hoa, tự trò chuyện chủ đề kết hợp màu sắc quốc hoạ. Trong lúc đó, Trình Mặc khiêm tốn nghe chỉ bảo, can đảm đặt ra vấn đề, rất nhanh, hai người một hỏi một trả lời, càng trò chuyện càng ăn ý, càng trò chuyện càng thêm nhiều chuyện nói. Trương Tuyết Tùng nói liên tục, dẫn chứng phong phú, cùng lúc bắt đầu hoàn toàn tưởng như hai người. . .
"Không phải đều nói gà mẹ biến thành vịt trong chớp mắt sao, tôi cũng không chớp mắt, sao thoáng cái tình tiết đã thay đổi lớn vậy chứ ?" Một tay Diệp Mạnh Trúc ôm ngực, một tay cầm bút, cố gắng duy trì tư thế ngồi ngay ngắn, giảm thấp âm nói nhỏ, nhưng dĩ nhiên giọng điệu ngạc nhiên đến không ngờ.
"Nếu như nói lão tiên sinh Chu Gia Tấn phối hợp lời thăm hỏi của An Nhiên thì người trước mắt này, hiển nhiên đã đi trực tiếp vào nhân vật luôn, không phải rất chuyên nghiệp quốc hoạ sao, rõ ràng bọn họ có thể trò chuyện ra nhiều ý kiến có ý nghĩa như vậy, quan trọng đều không đi sâu. Vân Trung Quân. . ." Diệp Mạnh Trúc hơi nghiêng đầu, hơi trêu chọc: "Tình báo của cậu có phải là không được không, lão ông người ta rõ ràng thông thái lại hay nói, có phải nghiêm túc ngay từ đầu là căng thẳng hay không?"
Vân Trung Quân ý vị sâu xa liếc nhìn Diệp Mạnh Trúc, có vài phần khinh thường. Qua một hồi lâu, anh ta mới giảm thấp giọng nói hơi giảng dạy mà mở miệng: "Biết lúc còn trẻ ông Trương thích nhất tranh gì không? Hoa sen!" Chưa để Diệp Mạnh Trúc có thời gian tự hỏi là anh ta đãì tự trả lời: "Trước kia ông Trương đam mê hoa sen, đã từng suy nghĩ sẽ sáng tác mười hai bức tranh hoa sen với nét vẽ khác nhau, mặc dù “Mười hai bức tranh hoa sen” dùng nét bút cùng màu sắc chưa bằng, sau đó mớithành thục, nhưng có giá trị cao nhất trong tất cả các tác phẩm của ông ấy, biết tại sao không?"
Diệp Mạnh Trúc lắc đầu lần nữa, tựa như anh ta tự hỏi như vậy rất kỳ cục: "Có phải cậu nên hỏi Viễn Viễn đúng hơn không." Nói xong, cô ấy quay đầu nhìn Lục Tác Viễn.
Lục Tác Viễn "hả" một tiếng, không nói gì. Lí Thạch Thư nhắc tới Trương Tuyết Tùng ở trước mặt cô cũng không nhiều, thỉnh thoảng trò chuyện, cũng là bởi vì là phương diện của cô là vẽ kết hợp màu sắc và vầng nhuộm rất giống như ông suy nghĩ, dĩ nhiên nội dung trò chuyện không cần nói cũng biết. Duy nhất lần đầu tiên ngoại lệ trong một cuộc thi lớn về vẽ tranh để tranh Cúp thanh thiếu niên, có học trò cầm tự tác phẩm tiến cử dự thi, bị người chịu trách nhiệm từ chối sau đó gây chuyện sinh sự, Lí Thạch Thư úp mở thở dài chuyện năm đó Trương Tuyết Tùng bái thầy bị từ chối có thể so sánh này mất sạch thể diện nhiều hơn. Đường đường lúc còn trẻ thầy rõ ràng cũng có kinh nghiệm, điều này làm cho Lục Tác Viễn cảm thấy hơi chấn động.
Bên tai, Vân Trung Quân tiếp tục nói: "Lúc còn trẻ thầy Trương đã từng cầm tác phẩm ‘Mười hai bức tranh hoa sen’ tự tiến cử đến Hội Liên Hiệp tạo hình mỹ thuật, kết quả chẳng những bị đối phương không nhìn ra tài hoa hơn người của ông ấy mà còn châm biếm tác phẩm của ông ấy không đáng một đồng. Tự tiến cử cần nhất chính là can đảm, tôi nghĩ thầy Trương rõ ràng nhất, cho nên thật ra ngay từ đầu ông ấy vốn không cố tình hạ thấp giá trị tác phẩm của Trình Mặc, dù là đẹp hay xấu. Trái lại, tôi nghĩ chắc là ông ấy rất bội phục sự can đảm của Trình Mặc."
"Như cậu nói thì những chuyện này nhìn có vẻ hoàn toàn rất trùng hợp, đều là trước đó Trình Mặc cố gắng vạch ra kế hoạch tốt?" Diệp Mạnh Trúc giật mình tăng âm cao lên liên tục: "Như vậy là phòng ngừa chu đáo?"
"Cô cũng không nhớ anh ta làm gì sao, bản thân vốn là MC phỏng vấn, mặc dù chủ đề lần này thay đổi, nhưng cuối cùng không phải là trò chuyện người với người sao?"
"Nhưng không phải cậu mới vừa nói như vậy sao?" Diệp Mạnh Trúc tích cực.
"Tôi nói có khó khăn chứ chưa nói không có khả năng. Trận này Trình Mặc phỏng vấn tựa như “chín cú liên hoàn”, mới xem không cho rằng bất thường, thực tế sớm đã vòng vòng đan xen, ngầm giấu nét đặc sắc, tôi lại không biết năng lực, dĩ nhiên cũng phải muốn nhìn thấy đằng sau mới có thể nhìn ra được." Vân Trung Quân chậm rãi nói, nói xong lại thêm một câu: "Thật không biết nếu như thay đổi một MC khác thì hiện trường sẽ thế nào?"
Sẽ thế nào?
Lục Tác Viễn tự hỏi lòng, cảm thấy đều không quan trọng.
Trước khi chính thức chấm điểm, theo lệ thường là lời bình của giám khảo thâm niên.
Lí Thạch Thư cầm lấy micro, không keo kiệt dùng "vô cùng đặc sắc, hiện lên nhiều điểm sáng" để ca ngợi trận phỏng vấn này: "Nói thật, hiệu quả của trận phỏng vấn rất lớn, vượt ra khỏi mong muốn trong lòng của tôi. Mặc dù quốc họa cũng không phải ‘dương xuân bạch tuyết’ gì, nhưng dù sao nó cũng cách cuộc sống mọi người chúng ta một khoảng cách, nhưng mấu chốt là khoảng cách này lại không tính là xa xôi, tất cả mọi người hiểu đơn giản một ít, thuận miệng nói về một Tề Bạch Thạch am hiểu tranh tôm, Từ Bi Hồng am hiểu tranh ngựa, một chút cũng không thành vấn đề. Cho nên, ngắn ngủn vài trong mười phút làm cho những người thành thạo cùng người không trong nghề đều có nhiều thu hoạch, đây mới là quan trọng. Có thể nói MC Trình rất có tâm đấy, cũng rất thông minh, dùng tác phẩm của mình để mở toạt ra một loạt vấn đề đê người không trong nghề xem mà chú ý một chút, đồng thời cũng làm khách mời chúng tôi rất bất ngờ, có lẽ còn có cảm động, ít nhất là đã bao lần tiếp nhận phỏng vấn, chưa bao giờ có người phỏng vấn nào dụng tâm như vậy. Nhờ lời bình tác phẩm, rất nhiều tri thức sâu xa về trình tự quốc hoạ, kỹ xảo quốc hoạ được tham thảo tự nhiên như nước chảy thành sông, không gượng gạo, không giả tạo, khiến người thật sự muốn học tri thức đều có thu hoạch. Tóm lại, rất tốt, tôi cho — "
*Dương xuân bạch tuyết là một trong mười ca khúc nổi tiếng của Trung Quốc, có nghĩa là tuyết trắng trong mùa xuân, tan rất nhanh là điều rất gần gũi, có lẽ tác giả muốn ám chỉ quốc họa không phải qua xa vời với mọi người
Lí Thạch Thư mới vừa dừng lại, đột nhiên người xem rất ăn ý kêu lớn “mười điểm” tại hiện trường yên tĩnh, sau đó reo hò ầm ĩ, tiếng vỗ tay từng đợt từng đợt, rất hoành tráng.
"Tôi vốn cũng muốn cho cậu điểm cao nhất, nhưng —" Ông bình tĩnh xoay người, cười vẫy tay ra dấu mọi người im lặng, sau đó nhìn Trình Mặc: "Nghĩ lại, giữ lại một chút không gian cho người tuổi trẻ mới là chuyện tốt. Trước khi chấm điểm tiện thể nói một câu, MC Trình cậu chắc là nên cám ơn thầy dạy quốc họa của cậu thật tốt, cô ấy dạy cậu nét vẽ hoa sen lại đúng lúc là thầy Trương yêu thích nhất, cũng là một trong những phong cách tôi thích nhất. Tôi chấm 9. 9 điểm."
Mặc dù không đạt điểm tối đa, nhưng thực sự là điểm cao nhất, hiện trường gần như sôi trào lên ngay lập tức.Lúc Trình Mặc cúi đầu cảm ơn ở trên sân khấu, Lục Tác Viễn chấm điểm hơi do dự. Làm học trò của Lí Thạch Thư, cô hoàn toàn có thể chấm điểm cao nhất theo bước của thầy mình, huống chi biểu hiện của Trình Mặc đã áp đảo trước tất cả những thí sinh đã xuất hiện, cho dù cô chấm mười điểm cũng chẳng có gì lạ. Nhưng vấn đề là. . . Lục Tác Viễn ngẩng đầu nhìn bức tranh trên sân khấu, dù sao cũng là cô dạy anh vẽ, cô chấm 10 điểm có bị nghi là bao che khuyết điểm hay không?
Một trận đánh giằng co trong lòng, cứ như vậy mà bắt đầu rồi. . .
Lúc thu hồi tầm mắt, ánh mắt cô và Trình Mặc vừa đúng lúc chạm vào nhau, mở đầy rối rắm bị anh thu hết vào mắt. Cô chợt nhớ tới câu chuyện "mua chuộc giám khảo" ngày hôm qua, giật mình, nhanh chóng vội cúi đầu chấm điểm, kết quả tay run, vô ý làm ngã chai nước suối khoáng trước mặt xuống đất.
Lúc cô thu dọn xong mọi thứ thì trên màn hình lớn, các giám khảo đã lần lượt chấm điểm. Ngoại trừ Lí Thạch Thư là 9. 9 điểm, thậm chí cô còn nhìn thấy hai điểm tối đa, bậc thầy Tô có yêu cầu khá cao rõ ràng cũng chấm cho 9. 8 điểm.
Cô nắm bàn tay lại, ấn vào điểm chín, lúc tay dời về phía khóa xác nhận lại dừng một chút, dường như quá thấp.
Đúng lúc này, Lí Thạch Thư cười cất giọng đáp.
"Thấp như vậy sao, xem ra con vốn định không nể mặt thầy, cũng không cho học trò mặt mũi sao?"
". . ." Sự việc đã bại lộ rồi!
Lục Tác Viễn thật không ngờ Lí Thạch Thư sẽ là người đầu tiên phát hiện bí mật, hoặc là nói, từ khoảnh khắc Trình Mặc trình bày bức tranh thì cô nên nghĩ đến khả năng này, nhưng ý thức vẫn chưa hoàn toàn thành hình đã bị chuyện sau đó nối gót tới cắt ngang.
Sau khi Lí Thạch Thư nói xong thì không nói tiếp, nói câu nhanh chóng chấm điểm rồi nhìn lên tư liệu của thí sinh kế tiếp.
Cô không khỏi thở dài một hơi. Thoáng nghiêng người nhìn suy ngĩ của bậc thầy Tô, cô phát hiện bậc thầy Tô cùng giống như đại đa số, đang chằm chằm nhìn vào màn hình đợi thành tích công bố. Cũng may bậc thầy Tô vẫn chưa có luyện hỏa nhãn kim tinh như Lí Thạch Thư, rốt cuộc lòng thấp thỏm của cô hạ cánh nhẹ nhàng rồi.
Cuối cùng Lục Tác Viễn chấm 9. 8 điểm, điểm đó cao như điểm cô cho An Nhiên, Lâm Thư Phàm. Cô vốn tưởng rằng đây là cách làm “không thiên vị” tốt nhất, lại không nghĩ cũng bởi vì thấp hơn Lí Thạch Thư0. 1 điểm khiến người chủ trì chú ý.
Dựa theo cách làm trước, Lục Tác Viễn biết mình nhất định sẽ bị kêu lên nói gì đó, tựa như lời bình của Vân Trung Quân với MC An. Cô nghĩ sẵn trong đầu gần như là dựa theo ý nghĩ của Lí Thạch Thư, chỉ là đặt trọng điểm từ "thu hoạch" và "thoải mái" trên. Lời tương đối ngắn gọn, nói xong, cô chuẩn bị đóng công tắc, ai ngờ người dẫn chương trình đột nhiên nói câu: "Đợi đã."
"Vừa rồi cô Lục Tác Viễn đưa ra đánh giá, thật ra cô có rất nhiều quan điểm nhất trí với thầy Lí, như vậy, nếu thầy của Lí của cô cũng cho MC Trình 9. 9 điểm, tại sao cô lại chỉ cho cậu ấy 9. 8 điểm vậy?"
Lận Mẫn vừa dứt lời, Lục Tác Viễn chỉ cảm thấy đầu óc "đùng" một tiếng, bà ấy — kịp thời quá.
Không biết là bị tinh thần chuẩn bị chuyên nghiệp nghiêm túc của Trình Mặc làm rung động hay là bởi vì nhìn thấy nét vẽ quen thuộc lại nhớ tới người quen, nét mặt, thái độ của Trương Tuyết Tùng đột nhiên thân thiện hơn.
Ông mím môi cười lên: "Không, con bé là học trò của một người bạn thân của tôi, có cợ hội và duyên nên theo tôi học vẽ tranh mấy tháng, nhưng con bé rất thông minh, nhận thức và tài năng rất cao." Nói xong, ông đưa tay chỉ vào lá sen vẽ nét dọc: "Con bé và MC Trình giống nhau, cũng thích dùng nét lưới dọc để thay đổi cùng sử dụng độ đậm nhạn của màu đen đến cách tạo ra hiệu quả lá sen múa đón gió, khống chế phân tán biến hóa chặt chẽ cùng biểu hiện thì thầy của con bé là cao thủ, nhưng về màu đen, phương diện kết hợp màu sắc thì tôi cao hơn ông ấy một bậc. . ."
Trình Mặc gần như không có bất kỳ dẫn dắt nào, Trương Tuyết Tùng bình về dùng màu sắc cánh hoa, nhị hoa cùng với đài hoa, tự trò chuyện chủ đề kết hợp màu sắc quốc hoạ. Trong lúc đó, Trình Mặc khiêm tốn nghe chỉ bảo, can đảm đặt ra vấn đề, rất nhanh, hai người một hỏi một trả lời, càng trò chuyện càng ăn ý, càng trò chuyện càng thêm nhiều chuyện nói. Trương Tuyết Tùng nói liên tục, dẫn chứng phong phú, cùng lúc bắt đầu hoàn toàn tưởng như hai người. . .
"Không phải đều nói gà mẹ biến thành vịt trong chớp mắt sao, tôi cũng không chớp mắt, sao thoáng cái tình tiết đã thay đổi lớn vậy chứ ?" Một tay Diệp Mạnh Trúc ôm ngực, một tay cầm bút, cố gắng duy trì tư thế ngồi ngay ngắn, giảm thấp âm nói nhỏ, nhưng dĩ nhiên giọng điệu ngạc nhiên đến không ngờ.
"Nếu như nói lão tiên sinh Chu Gia Tấn phối hợp lời thăm hỏi của An Nhiên thì người trước mắt này, hiển nhiên đã đi trực tiếp vào nhân vật luôn, không phải rất chuyên nghiệp quốc hoạ sao, rõ ràng bọn họ có thể trò chuyện ra nhiều ý kiến có ý nghĩa như vậy, quan trọng đều không đi sâu. Vân Trung Quân. . ." Diệp Mạnh Trúc hơi nghiêng đầu, hơi trêu chọc: "Tình báo của cậu có phải là không được không, lão ông người ta rõ ràng thông thái lại hay nói, có phải nghiêm túc ngay từ đầu là căng thẳng hay không?"
Vân Trung Quân ý vị sâu xa liếc nhìn Diệp Mạnh Trúc, có vài phần khinh thường. Qua một hồi lâu, anh ta mới giảm thấp giọng nói hơi giảng dạy mà mở miệng: "Biết lúc còn trẻ ông Trương thích nhất tranh gì không? Hoa sen!" Chưa để Diệp Mạnh Trúc có thời gian tự hỏi là anh ta đãì tự trả lời: "Trước kia ông Trương đam mê hoa sen, đã từng suy nghĩ sẽ sáng tác mười hai bức tranh hoa sen với nét vẽ khác nhau, mặc dù “Mười hai bức tranh hoa sen” dùng nét bút cùng màu sắc chưa bằng, sau đó mớithành thục, nhưng có giá trị cao nhất trong tất cả các tác phẩm của ông ấy, biết tại sao không?"
Diệp Mạnh Trúc lắc đầu lần nữa, tựa như anh ta tự hỏi như vậy rất kỳ cục: "Có phải cậu nên hỏi Viễn Viễn đúng hơn không." Nói xong, cô ấy quay đầu nhìn Lục Tác Viễn.
Lục Tác Viễn "hả" một tiếng, không nói gì. Lí Thạch Thư nhắc tới Trương Tuyết Tùng ở trước mặt cô cũng không nhiều, thỉnh thoảng trò chuyện, cũng là bởi vì là phương diện của cô là vẽ kết hợp màu sắc và vầng nhuộm rất giống như ông suy nghĩ, dĩ nhiên nội dung trò chuyện không cần nói cũng biết. Duy nhất lần đầu tiên ngoại lệ trong một cuộc thi lớn về vẽ tranh để tranh Cúp thanh thiếu niên, có học trò cầm tự tác phẩm tiến cử dự thi, bị người chịu trách nhiệm từ chối sau đó gây chuyện sinh sự, Lí Thạch Thư úp mở thở dài chuyện năm đó Trương Tuyết Tùng bái thầy bị từ chối có thể so sánh này mất sạch thể diện nhiều hơn. Đường đường lúc còn trẻ thầy rõ ràng cũng có kinh nghiệm, điều này làm cho Lục Tác Viễn cảm thấy hơi chấn động.
Bên tai, Vân Trung Quân tiếp tục nói: "Lúc còn trẻ thầy Trương đã từng cầm tác phẩm ‘Mười hai bức tranh hoa sen’ tự tiến cử đến Hội Liên Hiệp tạo hình mỹ thuật, kết quả chẳng những bị đối phương không nhìn ra tài hoa hơn người của ông ấy mà còn châm biếm tác phẩm của ông ấy không đáng một đồng. Tự tiến cử cần nhất chính là can đảm, tôi nghĩ thầy Trương rõ ràng nhất, cho nên thật ra ngay từ đầu ông ấy vốn không cố tình hạ thấp giá trị tác phẩm của Trình Mặc, dù là đẹp hay xấu. Trái lại, tôi nghĩ chắc là ông ấy rất bội phục sự can đảm của Trình Mặc."
"Như cậu nói thì những chuyện này nhìn có vẻ hoàn toàn rất trùng hợp, đều là trước đó Trình Mặc cố gắng vạch ra kế hoạch tốt?" Diệp Mạnh Trúc giật mình tăng âm cao lên liên tục: "Như vậy là phòng ngừa chu đáo?"
"Cô cũng không nhớ anh ta làm gì sao, bản thân vốn là MC phỏng vấn, mặc dù chủ đề lần này thay đổi, nhưng cuối cùng không phải là trò chuyện người với người sao?"
"Nhưng không phải cậu mới vừa nói như vậy sao?" Diệp Mạnh Trúc tích cực.
"Tôi nói có khó khăn chứ chưa nói không có khả năng. Trận này Trình Mặc phỏng vấn tựa như “chín cú liên hoàn”, mới xem không cho rằng bất thường, thực tế sớm đã vòng vòng đan xen, ngầm giấu nét đặc sắc, tôi lại không biết năng lực, dĩ nhiên cũng phải muốn nhìn thấy đằng sau mới có thể nhìn ra được." Vân Trung Quân chậm rãi nói, nói xong lại thêm một câu: "Thật không biết nếu như thay đổi một MC khác thì hiện trường sẽ thế nào?"
Sẽ thế nào?
Lục Tác Viễn tự hỏi lòng, cảm thấy đều không quan trọng.
Trước khi chính thức chấm điểm, theo lệ thường là lời bình của giám khảo thâm niên.
Lí Thạch Thư cầm lấy micro, không keo kiệt dùng "vô cùng đặc sắc, hiện lên nhiều điểm sáng" để ca ngợi trận phỏng vấn này: "Nói thật, hiệu quả của trận phỏng vấn rất lớn, vượt ra khỏi mong muốn trong lòng của tôi. Mặc dù quốc họa cũng không phải ‘dương xuân bạch tuyết’ gì, nhưng dù sao nó cũng cách cuộc sống mọi người chúng ta một khoảng cách, nhưng mấu chốt là khoảng cách này lại không tính là xa xôi, tất cả mọi người hiểu đơn giản một ít, thuận miệng nói về một Tề Bạch Thạch am hiểu tranh tôm, Từ Bi Hồng am hiểu tranh ngựa, một chút cũng không thành vấn đề. Cho nên, ngắn ngủn vài trong mười phút làm cho những người thành thạo cùng người không trong nghề đều có nhiều thu hoạch, đây mới là quan trọng. Có thể nói MC Trình rất có tâm đấy, cũng rất thông minh, dùng tác phẩm của mình để mở toạt ra một loạt vấn đề đê người không trong nghề xem mà chú ý một chút, đồng thời cũng làm khách mời chúng tôi rất bất ngờ, có lẽ còn có cảm động, ít nhất là đã bao lần tiếp nhận phỏng vấn, chưa bao giờ có người phỏng vấn nào dụng tâm như vậy. Nhờ lời bình tác phẩm, rất nhiều tri thức sâu xa về trình tự quốc hoạ, kỹ xảo quốc hoạ được tham thảo tự nhiên như nước chảy thành sông, không gượng gạo, không giả tạo, khiến người thật sự muốn học tri thức đều có thu hoạch. Tóm lại, rất tốt, tôi cho — "
*Dương xuân bạch tuyết là một trong mười ca khúc nổi tiếng của Trung Quốc, có nghĩa là tuyết trắng trong mùa xuân, tan rất nhanh là điều rất gần gũi, có lẽ tác giả muốn ám chỉ quốc họa không phải qua xa vời với mọi người
Lí Thạch Thư mới vừa dừng lại, đột nhiên người xem rất ăn ý kêu lớn “mười điểm” tại hiện trường yên tĩnh, sau đó reo hò ầm ĩ, tiếng vỗ tay từng đợt từng đợt, rất hoành tráng.
"Tôi vốn cũng muốn cho cậu điểm cao nhất, nhưng —" Ông bình tĩnh xoay người, cười vẫy tay ra dấu mọi người im lặng, sau đó nhìn Trình Mặc: "Nghĩ lại, giữ lại một chút không gian cho người tuổi trẻ mới là chuyện tốt. Trước khi chấm điểm tiện thể nói một câu, MC Trình cậu chắc là nên cám ơn thầy dạy quốc họa của cậu thật tốt, cô ấy dạy cậu nét vẽ hoa sen lại đúng lúc là thầy Trương yêu thích nhất, cũng là một trong những phong cách tôi thích nhất. Tôi chấm 9. 9 điểm."
Mặc dù không đạt điểm tối đa, nhưng thực sự là điểm cao nhất, hiện trường gần như sôi trào lên ngay lập tức.Lúc Trình Mặc cúi đầu cảm ơn ở trên sân khấu, Lục Tác Viễn chấm điểm hơi do dự. Làm học trò của Lí Thạch Thư, cô hoàn toàn có thể chấm điểm cao nhất theo bước của thầy mình, huống chi biểu hiện của Trình Mặc đã áp đảo trước tất cả những thí sinh đã xuất hiện, cho dù cô chấm mười điểm cũng chẳng có gì lạ. Nhưng vấn đề là. . . Lục Tác Viễn ngẩng đầu nhìn bức tranh trên sân khấu, dù sao cũng là cô dạy anh vẽ, cô chấm 10 điểm có bị nghi là bao che khuyết điểm hay không?
Một trận đánh giằng co trong lòng, cứ như vậy mà bắt đầu rồi. . .
Lúc thu hồi tầm mắt, ánh mắt cô và Trình Mặc vừa đúng lúc chạm vào nhau, mở đầy rối rắm bị anh thu hết vào mắt. Cô chợt nhớ tới câu chuyện "mua chuộc giám khảo" ngày hôm qua, giật mình, nhanh chóng vội cúi đầu chấm điểm, kết quả tay run, vô ý làm ngã chai nước suối khoáng trước mặt xuống đất.
Lúc cô thu dọn xong mọi thứ thì trên màn hình lớn, các giám khảo đã lần lượt chấm điểm. Ngoại trừ Lí Thạch Thư là 9. 9 điểm, thậm chí cô còn nhìn thấy hai điểm tối đa, bậc thầy Tô có yêu cầu khá cao rõ ràng cũng chấm cho 9. 8 điểm.
Cô nắm bàn tay lại, ấn vào điểm chín, lúc tay dời về phía khóa xác nhận lại dừng một chút, dường như quá thấp.
Đúng lúc này, Lí Thạch Thư cười cất giọng đáp.
"Thấp như vậy sao, xem ra con vốn định không nể mặt thầy, cũng không cho học trò mặt mũi sao?"
". . ." Sự việc đã bại lộ rồi!
Lục Tác Viễn thật không ngờ Lí Thạch Thư sẽ là người đầu tiên phát hiện bí mật, hoặc là nói, từ khoảnh khắc Trình Mặc trình bày bức tranh thì cô nên nghĩ đến khả năng này, nhưng ý thức vẫn chưa hoàn toàn thành hình đã bị chuyện sau đó nối gót tới cắt ngang.
Sau khi Lí Thạch Thư nói xong thì không nói tiếp, nói câu nhanh chóng chấm điểm rồi nhìn lên tư liệu của thí sinh kế tiếp.
Cô không khỏi thở dài một hơi. Thoáng nghiêng người nhìn suy ngĩ của bậc thầy Tô, cô phát hiện bậc thầy Tô cùng giống như đại đa số, đang chằm chằm nhìn vào màn hình đợi thành tích công bố. Cũng may bậc thầy Tô vẫn chưa có luyện hỏa nhãn kim tinh như Lí Thạch Thư, rốt cuộc lòng thấp thỏm của cô hạ cánh nhẹ nhàng rồi.
Cuối cùng Lục Tác Viễn chấm 9. 8 điểm, điểm đó cao như điểm cô cho An Nhiên, Lâm Thư Phàm. Cô vốn tưởng rằng đây là cách làm “không thiên vị” tốt nhất, lại không nghĩ cũng bởi vì thấp hơn Lí Thạch Thư0. 1 điểm khiến người chủ trì chú ý.
Dựa theo cách làm trước, Lục Tác Viễn biết mình nhất định sẽ bị kêu lên nói gì đó, tựa như lời bình của Vân Trung Quân với MC An. Cô nghĩ sẵn trong đầu gần như là dựa theo ý nghĩ của Lí Thạch Thư, chỉ là đặt trọng điểm từ "thu hoạch" và "thoải mái" trên. Lời tương đối ngắn gọn, nói xong, cô chuẩn bị đóng công tắc, ai ngờ người dẫn chương trình đột nhiên nói câu: "Đợi đã."
"Vừa rồi cô Lục Tác Viễn đưa ra đánh giá, thật ra cô có rất nhiều quan điểm nhất trí với thầy Lí, như vậy, nếu thầy của Lí của cô cũng cho MC Trình 9. 9 điểm, tại sao cô lại chỉ cho cậu ấy 9. 8 điểm vậy?"
Lận Mẫn vừa dứt lời, Lục Tác Viễn chỉ cảm thấy đầu óc "đùng" một tiếng, bà ấy — kịp thời quá.
Tác giả :
Đường Dao