Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em
Chương 2: Nói rằng nhớ người quân tử (2)
Ngoại trừ có đam mê theo đuổi nghệ thuật, thích đẹp, cũng là sở thích chung của mỗi người trong học viện mỹ thuật (gọi tắt là mỹ viện). Hưng phấn cùng với ánh sáng trong mắt của nữ sinh xung quanh không thể không làm cho cô chuyển ánh mắt nhìn vào trong hội trường.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Chẳng biết lúc nào trên ghế sa lon chính giữa sân khấu đã xuất hiện một người đàn ông, vẻ mặt trầm tĩnh, sáng sủa anh tuấn. Một thân tây trang màu xám đậm lịch sự, một cà vạt màu tối xanh ngọc, trong tay của anh còn cầm mấy tấm thẻ màu trắng.
Anh chỉ yên lặng ngồi cúi đầu nhìn thẻ trên ghế sa lon, hình như có một loại khí chất nho nhã không nói ra được đang tản ra.
Đột nhiên, anh quay đầu, nói mấy câu với nhân viên làm việc bên cạnh. Quay đầu lại, khóe miệng anh hơi nhếch lên, mang theo nụ cười như có như không nhìn xuống sân khấu gật đầu một cái, cũng coi như là chào hỏi đơn giản với mọi người.
Lục Tác Viễn nhìn thấy thì có chút mất hồn.
Từ góc độ của cô nhìn sang, gương mặt đó quả nhiên là hoàn mỹ không khuyết điểm, còn có cặp mắt kia, hình như trong đáy mắt tràn đầy ánh sáng óng ánh nhỏ vụn, thật ấm áp, thật thân thiết. Cô chợt có ảo giác dường như ánh mặt trời chiếu vào hội trường từ cửa sổ lớn hai bên chỉ hướng về phía anh.
Dư Mân có vẻ rất kích động mà cầm lấy tay cô: "Trình Mặc đẹp trai hơn trên TV nhiều, nhất là đôi mắt đó, quá trêu chọc người, đôi mắt đào hoa trong thơ cổ có phải như vậy không?"
Sáng như sao, tĩnh lặng như hồ sâu, đôi mắt như vậy hẳn không phải là đôi mắt đào hoa.
Lục Tác Viễn nhìn lên sân khấu, khẽ lắc đầu một cái, không lên tiếng. Theo ý cô, đôi mắt đào hoa không phải một cách diễn đạt tốt. Ánh mắt của anh sạch sẽ, cơ trí, làm cô chỉ muốn nói lên tám chữ trong Kinh Thi —
“Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc” (Hai câu này trong bài thơ Tiểu Nhung 1: “Nói rằng em nhớ chàng, chàng ôn nhu như ngọc”, quân tử trong bài thơ chỉ tiếng gọi dành cho chồng)
Lúc ánh đèn sáng lên, anh ngọc thụ lâm phong đứng đó, dùng giọng nói trong trẻo, trầm lắng đầy từ tính tự giới thiệu mình: "Các bạn học, giáo viên của học viện mỹ thuật, chào buổi chiều mọi người, tôi là Trình Mặc. Rất vui cũng rất vinh hạnh có thể tới học viện mỹ thuật thực hiện phỏng vấn, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi tới học viện mỹ thuật, nhưng mà mỗi một lần tôi tới đều phát hiện học viện mỹ thuật càng có thêm hơi thở nghệ thuật. Trước kia, khi còn học đại học, tôi thường xuyên đến học viện mỹ thuật, tới nơi này tìm bạn học chơi bóng, đi lang thang, cũng tới nơi này ăn cơm —"
Dưới sân khấu cười ầm lên, Lục Tác Viễn nhìn anh, cũng vô ý thức giương khóe miệng lên.
"Nếu so thức ăn thì ở học viện mỹ thuật tốt hơn ở học viện ngoại giao nhiều" Anh mỉm cười nói xong nửa câu sau, dưới sân khấu lại vang lên một trận cười ầm khác.
Sau này, Lục Tác Viễn mới biết anh nói những lời này là để hội trường nóng lên.
"Hôm nay tới nơi này là muốn giới thiệu họa sĩ người Nga thuộc phái vẽ triển lãm lưu động. Korovin? Đó chắc chắn là họa sĩ Korovin…" Sau một đoạn giới thiệu tỉ mỉ, anh lại nói: "Một lát nữa, trong quá trình chúng tôi phỏng vấn ông ấy, nếu như mọi người có vấn đề gì muốn hỏi thì có thể viết trên giấy giao cho trợ lý của tôi, sau đó trong quá trình phỏng vấn này tôi sẽ hỏi những vấn đề của mọi người đưa ra, dĩ nhiên, tôi cũng vậy, sẽ cho mọi người ở hội trường có cơ hội đặt câu hỏi. Hi vọng thông qua cố gắng của tất cả chúng ta, buổi phỏng vấn hôm nay sẽ trở thành một buổi trao đổi học thuật vui vẻ. Phía dưới, chúng ta cho một tràn vỗ tay chào mừng hoạ sĩ Korovin."
Xen kẽ các câu hỏi trong buổi phỏng vấn không sợ sẽ hỗn loạn sao? Lục Tác Viễn liếc mắt nhìn người bên cạnh, mọi người cũng không có ai nghi ngờ giống cô.
Sau khi khách mời được mời ra, hai người nói chuyện từ phái vẽ triển lãm lưu động đến danh họa thế giới, nói đến thủ pháp hội họa. Trong lúc đó, anh nhìn các giáo sư và các bạn học dưới sân khấu viết câu hỏi, rất khéo léo lồng vào bên trong, chuyển đề tài gần như không có dấu vết chuyển đổi nào, vô cùng thành thạo.
Anh nói tiếng Anh vô cùng hay, phát âm như tiếng Anh chính gốc, lưu loát mà chính xác, rất có mùi vị quý ông châu Âu. Khi buổi phỏng vấn gần kết thúc, Lục Tác Viễn chợt nghĩ, nếu người trên sân khấu không trở thành người dẫn chương trình mà đi làm người phiên dịch cũng đúng quy cách.
Bởi vì Trình Mặc phiên dịch trực tiếp, một cuộc phỏng vấn làm cô cảm thấy mình tăng thêm không ít kiến thức, mà tất cả mọi người đều dáng vẻ rất thu hoạch. Cuối cùng tại câu hỏi ở hội trường giống như đốt lửa, cho đến câu hỏi cuối cùng, rất nhiều người đều không muốn từ bỏ cơ hội, các cánh tay giơ lên thật cao. Dĩ nhiên, nơi này cũng có Dư Mân bên cạnh Lục Tác Viễn.
"Các cậu nói Trình Mặc đẹp trai như vậy, kết hôn chưa?" Dư Mân hoàn toàn không còn nghiêm chỉnh và nghiêm túc của những ngày qua, cô ấy vừa giơ tay lên vừa thao thao thảo luận với Khương Phương Phương.
"Chắc là chưa có, chẳng qua mình cảm thấy người ưu tú như vậy thì nhất định có bạn gái." Khương Phương Phương suy nghĩ một chút, chắc chắn trả lời lại.
Dư Mân lắc đầu: "Mình không tin. . . Điều này chính là bi thảm nhất thế gian, chẳng lẽ đầu năm nay trai đẹp đều có chủ sao?"
Hai người đang sôi nổi thảo luận, micro đặt câu hỏi cứ như vậy đưa tới trước mặt của Dư Mân. Lục Tác Viễn sững sờ, Khương Phương Phương sững sờ, mà người trong cuộc càng thêm ngây ngẩn cả người.
Có lẽ là Dư Mân không nghĩ tới cuối cùng cơ hội đặt câu hỏi có thể đến phiên mình, hoặc là suy nghĩ vẫn còn đang dừng lại trong cuộc thảo luận vừa rồi, cô ấy cầm micro dừng một chút, sau đó trong hội trường liền vang lên một câu hỏi: “MC Trình đẹp trai như vậy, không biết kết hôn chưa?”di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Sau khi yên lặng như tờ, toàn trường cười thật to, sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Dư Mân kinh sợ, hoàn toàn tỉnh ngộ, vội vàng cầm micro giải thích: "Không phải, không phải, tôi không hỏi vấn đề này."
"Chúng tôi cũng rất tò mò!" Trong góc khác vang lên tiếng một người nữ sinh khác hô to, sau đó là bốn phương tám hướng vang lêm âm thanh phụ họa, hình như tình cảnh lập tức sôi trào, trong hội trường nhỏ vang lên tiếng vỗ tay thật lâu không ngừng.
Giống như khích lệ, càng giống như thúc giục.
Lục Tác Viễn ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh cũng đang nhìn về nơi này, trên mặt là nụ cười hờ hững.
Có lẽ họa sĩ người Nga cũng tò mò tại sao hội trường lại lập tức sôi nổi như vậy nên hỏi một câu. Trình Mặc tắt micro, nghiêng đầu giải thích một phen, sau đó trên mặt hoạ sĩ cũng lập tức nở nụ cười.
Không phải anh nói thật chứ? Cô nhìn anh, tò mò nghĩ.
Rất nhanh, người trên sân khấu cười thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ý bảo mọi người im lặng. Sau đó anh nhìn về phía Dư Mân, tay trái giơ lên, phía trên trống không, không có nhẫn. Mở micro, anh nói: "Đây chính là câu trả lời của tôi. Được rồi, đây là cơ hội cho các bạn đặt câu hỏi, lần này mời nhất định phải nghĩ xong câu hỏi, dĩ nhiên, hỏi không phải là tôi, mà là họa sĩ Korovin của chúng ta." Nói xong, anh dùng tiếng Anh phiên dịch lại cho khách quý nước ngoài một lần nữa.
Trong tiếng vỗ tay, Dư Mân nói ra câu hỏi mà cô ấy muốn hỏi, họa sĩ người Nga cũng giải đáp rất cặn kẽ.
Cuối cùng cuộc phỏng vấn cũng kết thúc tốt đẹp sau khi Trình Mặc tổng kết kết thúc, có thể nói chủ và khách đều vui vẻ, thu hoạch phong phú. Mà tiết mục xen giữa làm hội trường náo nhiệt, không khí vui vẻ, trở thành đề tài mới trong sân trường.
Sau đó, Dư Mân vẫn hối hận, nếu sớm biết Trình Mặc sẽ thẳng thắng trả lời, cô nên hỏi anh có bạn gái hay chưa.
Mỗi lần nghe được thì Lục Tác Viễn cũng chỉ cười, nam MC ngồi tít trên cao như vậy, gần như không tiếp xúc gì với các cô.
Nhưng có lúc cô lại nghĩ, nếu như đổi lại là những người khác tới dẫn chương trình, bọn họ cũng có thể ung dung ứng đối với tiết mục xen vào của Dư Mân như thế không, bọn họ cũng sẽ có phong thái và cơ trí như vậy không? Hoặc là có trả lời xuất sắc hơn thế?
Anh đúng là một người xuất sắc. Cho nên cũng sẽ không thể chưa có bạn gái.
Cuộc sống bận rộn, cô từ từ ném người đàn ông Trình Mặc này ra sau giấy vẽ. Điệu múa đang luyện tập hơn một tháng, rốt cuộc có tiến bộ về chất, họ đã có thể vừa múa vừa vẽ tranh trên mặt đất rồi. Chỉ là, tranh vẽ ít nhiều cũng có chút thê thảm không nỡ nhìn. Dùng trong buổi lễ mà nói, đó chính là một bức vẽ "có hồn nhưng không có hình ảnh cụ thể", chỉ cần trí tưởng tượng đủ phong phú, có thể tưởng tượng được bất kỳ vật gì.
Nói một cách khác, không ai có thể nhìn ra được rốt cuộc bọn họ vẽ gì.
Vì nghỉ ngơi và hồi phục tinh thần đang thấp của họ, tuần đầu tiên trong tháng mười một, họ ngừng luyện tập một tuần, tự mình suy nghĩ lại để điều chỉnh. Cho nên vào thứ sáu, Lục Tác Viễn thu dọn đồ đạc trở về nhà.
Chủ nhật, cô bị bậc thầy mẹ Tô chỉ thị đưa bữa cơm tình yêu cho ba đang làm thêm giờ ở công ty. Hai người phụ nữ ở văn phòng đang giải quyết cơm trưa, Lục Lập Chấn vốn muốn đưa cô về nhà, kết quả thư ký gọi điện thoại, nói Lưu Phỉ - giám đốc điều hành của công ty đối thủ ở Úc đã đến phòng họp.
"Viễn Viễn, nếu không con ở phòng làm việc chơi một lát, hoặc là ngủ trên ghế sa lon nhé? Sau đó ba đưa con về nhà?" Cúp điện thoại, Lục Lập Chấn nhìn vẻ mặt “biết ba nói sẽ không giữ lời” thì vội vàng đề nghị.
"Thôi, tự con về nhà, ai biết ba đi họp đến mấy giờ chứ, con còn đồng ý đi câu cá với ông nội và anh vào buổi chiều rồi, con không muốn học ba, luôn nuốt lời. Con đi xe buýt tới thì sẽ đi xe buýt về." Thu dọn hộp đựng thức ăn, Lục Tác Viễn để nó ở bên cạnh khay trà, giao lại không khách khí chút nào: "Cái này ba mang về, bởi vì ba có xe. Ngoài ra, con có ý tốt nhắc nhở, hôm nay tâm trạng của bậc thầy Tô rất tốt, buổi tối sẽ đích thân xuống bếp nấu cho ba, ba nhớ không nên lỡ giờ cơm tối, nếu không hậu quả, ba tự hiểu."
Nói xong, cô dí dỏm chau mày, vẫy tay một cái, xách túi của mình đi xuống lầu.
Ở nhà cô, ông nội có vai vế lớn nhất, nhưng chân chính định đoạt trong nhà là mẹ - Tô Niệm.
Theo lý đến tháng mười một thì mặt trời cũng không coi là nóng, đứng ở trạm xe buýt không tới mấy phút, Lục Tác Viễn đã cảm giác phơi nắng không được, vội vàng dùng đôi tay che nắng ở trên trán.
Tin tức dự báo thời tiết mấy ngày trước vẫn còn nói Bắc Kinh bị ảnh hưởng của không khí lạnh nên nhiệt độ hạ xuống trên diện rộng, nhưng hai ba ngày đã qua, dự báo vẫn còn là dự báo. Mà cô tin dự báo, ra cửa không mang ô che nắng.
Khi trong lòng đang tràn lên từng trận oán trách, xe buýt đã tới rồi.
Cô phản ứng tương đối chậm, nhưng vận may lại không tệ. Một nhóm người đồng loạt xông lên, đương nhiên cô cũng bị kéo lên cùng. Trước khi bị chen chúc đẩy về phía sau, không biết cô bị người nào kéo, thiếu chút nữa vấp té, nhưng cũng vì họa được phúc, ngồi vào chỗ ngồi.
Nhưng mà rất nhanh, cô lập tức phát hiện lời người xưa quá phong phú và uyên thâm. Họa phúc, quả nhiên từ trước tới nay luôn đi với nhau. Cửa sổ xe ở phía bên tay trái cô, mặt trời cũng ở phía bên tay trái cô, mà rèm xe cửa sổ lại hỏng rồi. Cô nhìn bên tay phải mình, đầy người chen lấn.
Có vẻ như mặt trời này được định sẵn là chiếu nắng rồi.
Chẳng biết lúc nào trên ghế sa lon chính giữa sân khấu đã xuất hiện một người đàn ông, vẻ mặt trầm tĩnh, sáng sủa anh tuấn. Một thân tây trang màu xám đậm lịch sự, một cà vạt màu tối xanh ngọc, trong tay của anh còn cầm mấy tấm thẻ màu trắng.
Anh chỉ yên lặng ngồi cúi đầu nhìn thẻ trên ghế sa lon, hình như có một loại khí chất nho nhã không nói ra được đang tản ra.
Đột nhiên, anh quay đầu, nói mấy câu với nhân viên làm việc bên cạnh. Quay đầu lại, khóe miệng anh hơi nhếch lên, mang theo nụ cười như có như không nhìn xuống sân khấu gật đầu một cái, cũng coi như là chào hỏi đơn giản với mọi người.
Lục Tác Viễn nhìn thấy thì có chút mất hồn.
Từ góc độ của cô nhìn sang, gương mặt đó quả nhiên là hoàn mỹ không khuyết điểm, còn có cặp mắt kia, hình như trong đáy mắt tràn đầy ánh sáng óng ánh nhỏ vụn, thật ấm áp, thật thân thiết. Cô chợt có ảo giác dường như ánh mặt trời chiếu vào hội trường từ cửa sổ lớn hai bên chỉ hướng về phía anh.
Dư Mân có vẻ rất kích động mà cầm lấy tay cô: "Trình Mặc đẹp trai hơn trên TV nhiều, nhất là đôi mắt đó, quá trêu chọc người, đôi mắt đào hoa trong thơ cổ có phải như vậy không?"
Sáng như sao, tĩnh lặng như hồ sâu, đôi mắt như vậy hẳn không phải là đôi mắt đào hoa.
Lục Tác Viễn nhìn lên sân khấu, khẽ lắc đầu một cái, không lên tiếng. Theo ý cô, đôi mắt đào hoa không phải một cách diễn đạt tốt. Ánh mắt của anh sạch sẽ, cơ trí, làm cô chỉ muốn nói lên tám chữ trong Kinh Thi —
“Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc” (Hai câu này trong bài thơ Tiểu Nhung 1: “Nói rằng em nhớ chàng, chàng ôn nhu như ngọc”, quân tử trong bài thơ chỉ tiếng gọi dành cho chồng)
Lúc ánh đèn sáng lên, anh ngọc thụ lâm phong đứng đó, dùng giọng nói trong trẻo, trầm lắng đầy từ tính tự giới thiệu mình: "Các bạn học, giáo viên của học viện mỹ thuật, chào buổi chiều mọi người, tôi là Trình Mặc. Rất vui cũng rất vinh hạnh có thể tới học viện mỹ thuật thực hiện phỏng vấn, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi tới học viện mỹ thuật, nhưng mà mỗi một lần tôi tới đều phát hiện học viện mỹ thuật càng có thêm hơi thở nghệ thuật. Trước kia, khi còn học đại học, tôi thường xuyên đến học viện mỹ thuật, tới nơi này tìm bạn học chơi bóng, đi lang thang, cũng tới nơi này ăn cơm —"
Dưới sân khấu cười ầm lên, Lục Tác Viễn nhìn anh, cũng vô ý thức giương khóe miệng lên.
"Nếu so thức ăn thì ở học viện mỹ thuật tốt hơn ở học viện ngoại giao nhiều" Anh mỉm cười nói xong nửa câu sau, dưới sân khấu lại vang lên một trận cười ầm khác.
Sau này, Lục Tác Viễn mới biết anh nói những lời này là để hội trường nóng lên.
"Hôm nay tới nơi này là muốn giới thiệu họa sĩ người Nga thuộc phái vẽ triển lãm lưu động. Korovin? Đó chắc chắn là họa sĩ Korovin…" Sau một đoạn giới thiệu tỉ mỉ, anh lại nói: "Một lát nữa, trong quá trình chúng tôi phỏng vấn ông ấy, nếu như mọi người có vấn đề gì muốn hỏi thì có thể viết trên giấy giao cho trợ lý của tôi, sau đó trong quá trình phỏng vấn này tôi sẽ hỏi những vấn đề của mọi người đưa ra, dĩ nhiên, tôi cũng vậy, sẽ cho mọi người ở hội trường có cơ hội đặt câu hỏi. Hi vọng thông qua cố gắng của tất cả chúng ta, buổi phỏng vấn hôm nay sẽ trở thành một buổi trao đổi học thuật vui vẻ. Phía dưới, chúng ta cho một tràn vỗ tay chào mừng hoạ sĩ Korovin."
Xen kẽ các câu hỏi trong buổi phỏng vấn không sợ sẽ hỗn loạn sao? Lục Tác Viễn liếc mắt nhìn người bên cạnh, mọi người cũng không có ai nghi ngờ giống cô.
Sau khi khách mời được mời ra, hai người nói chuyện từ phái vẽ triển lãm lưu động đến danh họa thế giới, nói đến thủ pháp hội họa. Trong lúc đó, anh nhìn các giáo sư và các bạn học dưới sân khấu viết câu hỏi, rất khéo léo lồng vào bên trong, chuyển đề tài gần như không có dấu vết chuyển đổi nào, vô cùng thành thạo.
Anh nói tiếng Anh vô cùng hay, phát âm như tiếng Anh chính gốc, lưu loát mà chính xác, rất có mùi vị quý ông châu Âu. Khi buổi phỏng vấn gần kết thúc, Lục Tác Viễn chợt nghĩ, nếu người trên sân khấu không trở thành người dẫn chương trình mà đi làm người phiên dịch cũng đúng quy cách.
Bởi vì Trình Mặc phiên dịch trực tiếp, một cuộc phỏng vấn làm cô cảm thấy mình tăng thêm không ít kiến thức, mà tất cả mọi người đều dáng vẻ rất thu hoạch. Cuối cùng tại câu hỏi ở hội trường giống như đốt lửa, cho đến câu hỏi cuối cùng, rất nhiều người đều không muốn từ bỏ cơ hội, các cánh tay giơ lên thật cao. Dĩ nhiên, nơi này cũng có Dư Mân bên cạnh Lục Tác Viễn.
"Các cậu nói Trình Mặc đẹp trai như vậy, kết hôn chưa?" Dư Mân hoàn toàn không còn nghiêm chỉnh và nghiêm túc của những ngày qua, cô ấy vừa giơ tay lên vừa thao thao thảo luận với Khương Phương Phương.
"Chắc là chưa có, chẳng qua mình cảm thấy người ưu tú như vậy thì nhất định có bạn gái." Khương Phương Phương suy nghĩ một chút, chắc chắn trả lời lại.
Dư Mân lắc đầu: "Mình không tin. . . Điều này chính là bi thảm nhất thế gian, chẳng lẽ đầu năm nay trai đẹp đều có chủ sao?"
Hai người đang sôi nổi thảo luận, micro đặt câu hỏi cứ như vậy đưa tới trước mặt của Dư Mân. Lục Tác Viễn sững sờ, Khương Phương Phương sững sờ, mà người trong cuộc càng thêm ngây ngẩn cả người.
Có lẽ là Dư Mân không nghĩ tới cuối cùng cơ hội đặt câu hỏi có thể đến phiên mình, hoặc là suy nghĩ vẫn còn đang dừng lại trong cuộc thảo luận vừa rồi, cô ấy cầm micro dừng một chút, sau đó trong hội trường liền vang lên một câu hỏi: “MC Trình đẹp trai như vậy, không biết kết hôn chưa?”di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Sau khi yên lặng như tờ, toàn trường cười thật to, sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Dư Mân kinh sợ, hoàn toàn tỉnh ngộ, vội vàng cầm micro giải thích: "Không phải, không phải, tôi không hỏi vấn đề này."
"Chúng tôi cũng rất tò mò!" Trong góc khác vang lên tiếng một người nữ sinh khác hô to, sau đó là bốn phương tám hướng vang lêm âm thanh phụ họa, hình như tình cảnh lập tức sôi trào, trong hội trường nhỏ vang lên tiếng vỗ tay thật lâu không ngừng.
Giống như khích lệ, càng giống như thúc giục.
Lục Tác Viễn ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh cũng đang nhìn về nơi này, trên mặt là nụ cười hờ hững.
Có lẽ họa sĩ người Nga cũng tò mò tại sao hội trường lại lập tức sôi nổi như vậy nên hỏi một câu. Trình Mặc tắt micro, nghiêng đầu giải thích một phen, sau đó trên mặt hoạ sĩ cũng lập tức nở nụ cười.
Không phải anh nói thật chứ? Cô nhìn anh, tò mò nghĩ.
Rất nhanh, người trên sân khấu cười thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ý bảo mọi người im lặng. Sau đó anh nhìn về phía Dư Mân, tay trái giơ lên, phía trên trống không, không có nhẫn. Mở micro, anh nói: "Đây chính là câu trả lời của tôi. Được rồi, đây là cơ hội cho các bạn đặt câu hỏi, lần này mời nhất định phải nghĩ xong câu hỏi, dĩ nhiên, hỏi không phải là tôi, mà là họa sĩ Korovin của chúng ta." Nói xong, anh dùng tiếng Anh phiên dịch lại cho khách quý nước ngoài một lần nữa.
Trong tiếng vỗ tay, Dư Mân nói ra câu hỏi mà cô ấy muốn hỏi, họa sĩ người Nga cũng giải đáp rất cặn kẽ.
Cuối cùng cuộc phỏng vấn cũng kết thúc tốt đẹp sau khi Trình Mặc tổng kết kết thúc, có thể nói chủ và khách đều vui vẻ, thu hoạch phong phú. Mà tiết mục xen giữa làm hội trường náo nhiệt, không khí vui vẻ, trở thành đề tài mới trong sân trường.
Sau đó, Dư Mân vẫn hối hận, nếu sớm biết Trình Mặc sẽ thẳng thắng trả lời, cô nên hỏi anh có bạn gái hay chưa.
Mỗi lần nghe được thì Lục Tác Viễn cũng chỉ cười, nam MC ngồi tít trên cao như vậy, gần như không tiếp xúc gì với các cô.
Nhưng có lúc cô lại nghĩ, nếu như đổi lại là những người khác tới dẫn chương trình, bọn họ cũng có thể ung dung ứng đối với tiết mục xen vào của Dư Mân như thế không, bọn họ cũng sẽ có phong thái và cơ trí như vậy không? Hoặc là có trả lời xuất sắc hơn thế?
Anh đúng là một người xuất sắc. Cho nên cũng sẽ không thể chưa có bạn gái.
Cuộc sống bận rộn, cô từ từ ném người đàn ông Trình Mặc này ra sau giấy vẽ. Điệu múa đang luyện tập hơn một tháng, rốt cuộc có tiến bộ về chất, họ đã có thể vừa múa vừa vẽ tranh trên mặt đất rồi. Chỉ là, tranh vẽ ít nhiều cũng có chút thê thảm không nỡ nhìn. Dùng trong buổi lễ mà nói, đó chính là một bức vẽ "có hồn nhưng không có hình ảnh cụ thể", chỉ cần trí tưởng tượng đủ phong phú, có thể tưởng tượng được bất kỳ vật gì.
Nói một cách khác, không ai có thể nhìn ra được rốt cuộc bọn họ vẽ gì.
Vì nghỉ ngơi và hồi phục tinh thần đang thấp của họ, tuần đầu tiên trong tháng mười một, họ ngừng luyện tập một tuần, tự mình suy nghĩ lại để điều chỉnh. Cho nên vào thứ sáu, Lục Tác Viễn thu dọn đồ đạc trở về nhà.
Chủ nhật, cô bị bậc thầy mẹ Tô chỉ thị đưa bữa cơm tình yêu cho ba đang làm thêm giờ ở công ty. Hai người phụ nữ ở văn phòng đang giải quyết cơm trưa, Lục Lập Chấn vốn muốn đưa cô về nhà, kết quả thư ký gọi điện thoại, nói Lưu Phỉ - giám đốc điều hành của công ty đối thủ ở Úc đã đến phòng họp.
"Viễn Viễn, nếu không con ở phòng làm việc chơi một lát, hoặc là ngủ trên ghế sa lon nhé? Sau đó ba đưa con về nhà?" Cúp điện thoại, Lục Lập Chấn nhìn vẻ mặt “biết ba nói sẽ không giữ lời” thì vội vàng đề nghị.
"Thôi, tự con về nhà, ai biết ba đi họp đến mấy giờ chứ, con còn đồng ý đi câu cá với ông nội và anh vào buổi chiều rồi, con không muốn học ba, luôn nuốt lời. Con đi xe buýt tới thì sẽ đi xe buýt về." Thu dọn hộp đựng thức ăn, Lục Tác Viễn để nó ở bên cạnh khay trà, giao lại không khách khí chút nào: "Cái này ba mang về, bởi vì ba có xe. Ngoài ra, con có ý tốt nhắc nhở, hôm nay tâm trạng của bậc thầy Tô rất tốt, buổi tối sẽ đích thân xuống bếp nấu cho ba, ba nhớ không nên lỡ giờ cơm tối, nếu không hậu quả, ba tự hiểu."
Nói xong, cô dí dỏm chau mày, vẫy tay một cái, xách túi của mình đi xuống lầu.
Ở nhà cô, ông nội có vai vế lớn nhất, nhưng chân chính định đoạt trong nhà là mẹ - Tô Niệm.
Theo lý đến tháng mười một thì mặt trời cũng không coi là nóng, đứng ở trạm xe buýt không tới mấy phút, Lục Tác Viễn đã cảm giác phơi nắng không được, vội vàng dùng đôi tay che nắng ở trên trán.
Tin tức dự báo thời tiết mấy ngày trước vẫn còn nói Bắc Kinh bị ảnh hưởng của không khí lạnh nên nhiệt độ hạ xuống trên diện rộng, nhưng hai ba ngày đã qua, dự báo vẫn còn là dự báo. Mà cô tin dự báo, ra cửa không mang ô che nắng.
Khi trong lòng đang tràn lên từng trận oán trách, xe buýt đã tới rồi.
Cô phản ứng tương đối chậm, nhưng vận may lại không tệ. Một nhóm người đồng loạt xông lên, đương nhiên cô cũng bị kéo lên cùng. Trước khi bị chen chúc đẩy về phía sau, không biết cô bị người nào kéo, thiếu chút nữa vấp té, nhưng cũng vì họa được phúc, ngồi vào chỗ ngồi.
Nhưng mà rất nhanh, cô lập tức phát hiện lời người xưa quá phong phú và uyên thâm. Họa phúc, quả nhiên từ trước tới nay luôn đi với nhau. Cửa sổ xe ở phía bên tay trái cô, mặt trời cũng ở phía bên tay trái cô, mà rèm xe cửa sổ lại hỏng rồi. Cô nhìn bên tay phải mình, đầy người chen lấn.
Có vẻ như mặt trời này được định sẵn là chiếu nắng rồi.
Tác giả :
Đường Dao