Thời Gian Cùng Anh Triền Miên
Chương 28: Một đám thông đồng
Khó trách cô luôn cảm thấy quản gia có vấn đề, thì ra, sớm đã bị hai mẹ con bà ta mua chuộc.
Trong lòng Đường Tâm Lạc nhanh chóng bốc hỏa.
Lúc mẹ cô còn sống nỗ lực bao nhiêu với cái nhà này, hết tâm hết sức vì cái nhà này. Nhưng hôm nay, mẹ cô mới đi không lâu, vậy mà hai mẹ con bà ta đã động tay động chân, muốn chiếm đồ của mẹ cô, thân là con gái của mẹ mình, Đường Tâm Lạc này tuyệt đối không cho bọn họ toại nguyện.
Đột nhiên cô đẩy cửa phòng sách, chuẩn bị nói rõ ràng với Bà Đường và con của bà.
Cửa phòng bị đẩy ra, Đường Tâm Lạc sửng sốt.
Đường Vương Xuân đang ngồi ở bàn sách, trong phòng đặt rất nhiều sofa mà người cũng ngồi đầy.
Chẳng những có dì của cô là Đường Nhược Lan, còn có con gái của bà là Đường Mật, còn có cô bảy dì tám, cùng một số chi nhánh họ hàng xa của Đường gia.
Điều kỳ lạ nhất chính là, người cùng cô chuẩn bị ly hôn Lục Kình Hạo cũng ở đây, đang ngồi đối diện bà nội của cô.
Mà các loại văn kiện cùng trang sức đá quý đều bị quản gia đem ra hết, hình thành một mớ hỗn độn nằm ở trên bàn.
Cô đứng ở cửa nhìn thấy tất cả, cơ thể vì tức giận mà run nhè nhẹ.
Lúc này mọi người cũng phát hiện sự tồn tại của cô, phòng sách vốn đang ồn ào lập tức im lặng, so với sự náo nhiệt lúc nãy, sự yên tĩnh lúc này có chút quỷ dị.
Một lúc lâu, vẫn là bà Đường dẫn đầu lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.
“Trở về rồi hả.” Lời nói không nhẹ không nặng, tựa như đang nói cái gì rất bình thường.
“Đã trở về rồi, vậy thì thật tốt…Lại đây ký những văn kiện này. Cô đã có người đàn ông khác bên ngoài, như vậy thì đừng có chiếm lấy Lục Kình Hạo nữa, nhanh ly hôn rồi cách xa Lục Kình Hạo một chút.”
Bà cầm văn kiện vứt xuống bàn, như bố thí cho người khác, kêu cô ký tên vào.
Không cần nhìn cô cũng biết những thứ này là gì.
Cô nên sớm phát hiện ra bản mặt thật của hai mẹ con bà mới đúng, làm sao lại còn hi vọng từ bọn họ?
Chẳng qua là, cho tới bây giờ cô mới biết, thì ra bà ta cùng Lục Kình Hạo có quan hệ.
“Bà nội, có người bên ngoài cũng không phải tôi, mà là Lục Kình Hạo. Bà là bà nội của tôi, gặp chuyện này chẳng những không giúp cháu gái của mình đòi công đạo mà lại đi giúp Lục Kình Hạo quở trách tôi, bà…”
Cô còn chưa nói xong, Bà Đường đã vỗ lên bàn một cái thật mạnh, cắt ngang lời nói của cô.
“Đồ hỗn xược, tôi là bà của cô, sao có thể hại cô được! Đừng có cãi chày cãi cối, nếu không phải có chứng cứ, tôi cũng không để cô ký tên. Đường Tâm Lạc, cô nhanh ký vào đơn ly hôn, đừng chọc giận Đường thiếu, làm mất mặt Đường gia!”
Sáng sớm Lục phu nhân của Lục gia đã dẫn người qua “bắt gian”, chuyện này đã náo loạn khắp thành phố A ai mà không biết. Chuyện xấu náo loạn lớn như vậy, nếu không phải thật, Lục Kình Hạo cần gì phải làm bản thân bị đội nón xanh.
Chuyện như vậy, phàm là đàn ông ai cũng không thể nhịn được. Lục gia đích thân đi bắt gian, chuyện này tất nhiên là thật.
Đương nhiên, mọi người đều tin vào tin đồn, còn thực hư ra sao không ai dám đoán, nguyên nhân chủ yếu là vì kiêng kị Lục gia.
“Mất mặt…Bà nội, từ nhỏ vì tôi là con gái, bà luôn xem thường tôi. Đến bây giờ, Lục Kình Hạo nói tôi vượt giới hạn bà liền tin là tôi vượt giới hạn, nói tôi bất trung liền bất trung. Bà là bà nội của tôi, còn dì nữa…dì là dì của tôi..”
Cô nhìn Đường Nhược Lan trên ghế sofa:
“Các người lại đi tin tưởng loại người như Lục Kình Hạo.”
Trong lòng Đường Tâm Lạc nhanh chóng bốc hỏa.
Lúc mẹ cô còn sống nỗ lực bao nhiêu với cái nhà này, hết tâm hết sức vì cái nhà này. Nhưng hôm nay, mẹ cô mới đi không lâu, vậy mà hai mẹ con bà ta đã động tay động chân, muốn chiếm đồ của mẹ cô, thân là con gái của mẹ mình, Đường Tâm Lạc này tuyệt đối không cho bọn họ toại nguyện.
Đột nhiên cô đẩy cửa phòng sách, chuẩn bị nói rõ ràng với Bà Đường và con của bà.
Cửa phòng bị đẩy ra, Đường Tâm Lạc sửng sốt.
Đường Vương Xuân đang ngồi ở bàn sách, trong phòng đặt rất nhiều sofa mà người cũng ngồi đầy.
Chẳng những có dì của cô là Đường Nhược Lan, còn có con gái của bà là Đường Mật, còn có cô bảy dì tám, cùng một số chi nhánh họ hàng xa của Đường gia.
Điều kỳ lạ nhất chính là, người cùng cô chuẩn bị ly hôn Lục Kình Hạo cũng ở đây, đang ngồi đối diện bà nội của cô.
Mà các loại văn kiện cùng trang sức đá quý đều bị quản gia đem ra hết, hình thành một mớ hỗn độn nằm ở trên bàn.
Cô đứng ở cửa nhìn thấy tất cả, cơ thể vì tức giận mà run nhè nhẹ.
Lúc này mọi người cũng phát hiện sự tồn tại của cô, phòng sách vốn đang ồn ào lập tức im lặng, so với sự náo nhiệt lúc nãy, sự yên tĩnh lúc này có chút quỷ dị.
Một lúc lâu, vẫn là bà Đường dẫn đầu lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.
“Trở về rồi hả.” Lời nói không nhẹ không nặng, tựa như đang nói cái gì rất bình thường.
“Đã trở về rồi, vậy thì thật tốt…Lại đây ký những văn kiện này. Cô đã có người đàn ông khác bên ngoài, như vậy thì đừng có chiếm lấy Lục Kình Hạo nữa, nhanh ly hôn rồi cách xa Lục Kình Hạo một chút.”
Bà cầm văn kiện vứt xuống bàn, như bố thí cho người khác, kêu cô ký tên vào.
Không cần nhìn cô cũng biết những thứ này là gì.
Cô nên sớm phát hiện ra bản mặt thật của hai mẹ con bà mới đúng, làm sao lại còn hi vọng từ bọn họ?
Chẳng qua là, cho tới bây giờ cô mới biết, thì ra bà ta cùng Lục Kình Hạo có quan hệ.
“Bà nội, có người bên ngoài cũng không phải tôi, mà là Lục Kình Hạo. Bà là bà nội của tôi, gặp chuyện này chẳng những không giúp cháu gái của mình đòi công đạo mà lại đi giúp Lục Kình Hạo quở trách tôi, bà…”
Cô còn chưa nói xong, Bà Đường đã vỗ lên bàn một cái thật mạnh, cắt ngang lời nói của cô.
“Đồ hỗn xược, tôi là bà của cô, sao có thể hại cô được! Đừng có cãi chày cãi cối, nếu không phải có chứng cứ, tôi cũng không để cô ký tên. Đường Tâm Lạc, cô nhanh ký vào đơn ly hôn, đừng chọc giận Đường thiếu, làm mất mặt Đường gia!”
Sáng sớm Lục phu nhân của Lục gia đã dẫn người qua “bắt gian”, chuyện này đã náo loạn khắp thành phố A ai mà không biết. Chuyện xấu náo loạn lớn như vậy, nếu không phải thật, Lục Kình Hạo cần gì phải làm bản thân bị đội nón xanh.
Chuyện như vậy, phàm là đàn ông ai cũng không thể nhịn được. Lục gia đích thân đi bắt gian, chuyện này tất nhiên là thật.
Đương nhiên, mọi người đều tin vào tin đồn, còn thực hư ra sao không ai dám đoán, nguyên nhân chủ yếu là vì kiêng kị Lục gia.
“Mất mặt…Bà nội, từ nhỏ vì tôi là con gái, bà luôn xem thường tôi. Đến bây giờ, Lục Kình Hạo nói tôi vượt giới hạn bà liền tin là tôi vượt giới hạn, nói tôi bất trung liền bất trung. Bà là bà nội của tôi, còn dì nữa…dì là dì của tôi..”
Cô nhìn Đường Nhược Lan trên ghế sofa:
“Các người lại đi tin tưởng loại người như Lục Kình Hạo.”
Tác giả :
Lục Khinh Quân