Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Vời
Chương 97: 1 + 1 = ?
Mặc dù bị đôi chân dài kia quấy nhiễu nhưng Lâm Gia Ca vẫn còn một chút lý trí. Sau khi bắt đầu game, anh vẫn có thể chơi như bình thường, không có gì bất ổn.
Nhưng đến ván thứ hai, số lần anh dời mắt về phía đôi chân kia lại càng tăng. Càng ngày càng nhiều.
Khi anh nhìn đến nỗi bản thân cũng đếm không xuể số lần nữa thì nhân vật trong game của anh lại bị một đối thủ dùng M24 giết chết.
Ván thứ ba, Lâm Gia Ca đeo tai nghe vào, nhưng Lục Bản Lai và Hạ Thương Chu nói gì cũng không thể lọt vào tai anh, cho đến khi đột nhiên có tiếng "lão đại" thật lớn vang lên bên tai, anh mới hoàn hồn, dời mắt khỏi chân của Thời Dao, nhìn về màn hình. Lúc này anh mới phát hiện nhân vật trong game của mình đã nhảy dù xuống đến nơi rồi, vẫn đứng nãy giờ bất động...
Anh tùy tiện đi vào một phòng nào đó trong một ngôi nhà gần đó, Hạ Thương Chu mới nói:
- Lão đại, tôi mới lấy hết đồ trong nhà đó rồi.
Anh mới phản ứng lại, trong phòng này trống không, ngay cả một cái hộp cứu thương cũng không có.
Lâm Gia Ca thầm nhổ nước bọt, lại đi đến một ngôi nhà khác, không biết nhìn tới nhìn lui kiểu gì, tầm mắt của anh lại rơi lên người Thời Dao lần nữa.
Cô mặc áo thun của anh, quá lớn so với cô.
Nhưng anh có thể ngờ ngợ nhìn ra được vóc người của cô rất cân đối.
Ánh mắt của anh nhìn cánh tay trắng nõn của cô một lúc, liền từ từ dời xuống dưới chân của cô.
Dưới ánh đèn, da thịt của cô mịn đến nỗi không nhìn thấy lỗ chân lông.
Lâm Gia Ca nhìn một chút, lại cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Trong phòng, bầu không khí lại càng ngày càng trở nên nóng nóng, khiến anh thở cũng cảm thấy nặng nề, càng ngày càng vất vả.
Lục Bản Lai:
- Lão đại, nếu không chạy ra khỏi khu vực đó sẽ bị trúng độc mà chết đó!
Hạ Thương Chu:
- Lão đại, tôi ném thuốc cho cậu rồi đó, bọn tôi đưa Dao muội đi trước đây, trong nhà trước mặt cậu có xe...
Không biết qua bao lâu, bên tai Lâm Gia Ca lại có thể nghe được một vài giọng nói.
Anh không lên tiếng, từ từ dời mắt khỏi đùi Thời Dao, nhìn vào màn hình điện thoại.
Hạ Thương Chu:
- Lão Đại, nãy giờ cậu còn chưa đi lấy đồ, đang làm cái gì vậy hả?
Lâm Gia Ca không để ý đến câu hỏi của Hạ Thương Chu, nhìn chằm chằm vào màn hình, ngốc ngốc một lúc, mới nhặt những thuốc men, đồ hồi máu mà Lục Bản Lai quẳng cho anh dưới đất lên, sau đó ngơ ngẩn đi về phía trước.
Đi được vài bước, anh lại bất động, tầm mắt lại bị mất khống chế nhìn về phía đùi Thời Dao lần nữa.
- Lão Đại, cậu chỉ được như vậy thôi sao?
Trong tai nghe lại có tiếng Lục Bản Lai sắp phát hỏa.
Lâm Gia Ca không biết mình bị gọi bao nhiêu lần, anh lấy từng gói thuốc, từng hộp cứu thương, nhưng chỉ vừa mới thêm máu, phía sau lại có người đột nhiên nhảy xuống sau lưng anh, bắn vài phát, nhân vật trong game của anh lại ngã xuống đất...
Lục Bản Lai:
- Tôi không nhìn nhầm chứ? Đại thần hạng nhì của game lại bị người ta giết chết một cách dễ dàng như vậy??
Hạ Thương Chu:
- Cậu không nhìn lầm, không hề nhìn lầm, đúng là bị giết một cách dễ dàng như vậy đấy, thật là một sự sỉ nhục a...
Lục Bản Lai:
Nhưng đến ván thứ hai, số lần anh dời mắt về phía đôi chân kia lại càng tăng. Càng ngày càng nhiều.
Khi anh nhìn đến nỗi bản thân cũng đếm không xuể số lần nữa thì nhân vật trong game của anh lại bị một đối thủ dùng M24 giết chết.
Ván thứ ba, Lâm Gia Ca đeo tai nghe vào, nhưng Lục Bản Lai và Hạ Thương Chu nói gì cũng không thể lọt vào tai anh, cho đến khi đột nhiên có tiếng "lão đại" thật lớn vang lên bên tai, anh mới hoàn hồn, dời mắt khỏi chân của Thời Dao, nhìn về màn hình. Lúc này anh mới phát hiện nhân vật trong game của mình đã nhảy dù xuống đến nơi rồi, vẫn đứng nãy giờ bất động...
Anh tùy tiện đi vào một phòng nào đó trong một ngôi nhà gần đó, Hạ Thương Chu mới nói:
- Lão đại, tôi mới lấy hết đồ trong nhà đó rồi.
Anh mới phản ứng lại, trong phòng này trống không, ngay cả một cái hộp cứu thương cũng không có.
Lâm Gia Ca thầm nhổ nước bọt, lại đi đến một ngôi nhà khác, không biết nhìn tới nhìn lui kiểu gì, tầm mắt của anh lại rơi lên người Thời Dao lần nữa.
Cô mặc áo thun của anh, quá lớn so với cô.
Nhưng anh có thể ngờ ngợ nhìn ra được vóc người của cô rất cân đối.
Ánh mắt của anh nhìn cánh tay trắng nõn của cô một lúc, liền từ từ dời xuống dưới chân của cô.
Dưới ánh đèn, da thịt của cô mịn đến nỗi không nhìn thấy lỗ chân lông.
Lâm Gia Ca nhìn một chút, lại cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Trong phòng, bầu không khí lại càng ngày càng trở nên nóng nóng, khiến anh thở cũng cảm thấy nặng nề, càng ngày càng vất vả.
Lục Bản Lai:
- Lão đại, nếu không chạy ra khỏi khu vực đó sẽ bị trúng độc mà chết đó!
Hạ Thương Chu:
- Lão đại, tôi ném thuốc cho cậu rồi đó, bọn tôi đưa Dao muội đi trước đây, trong nhà trước mặt cậu có xe...
Không biết qua bao lâu, bên tai Lâm Gia Ca lại có thể nghe được một vài giọng nói.
Anh không lên tiếng, từ từ dời mắt khỏi đùi Thời Dao, nhìn vào màn hình điện thoại.
Hạ Thương Chu:
- Lão Đại, nãy giờ cậu còn chưa đi lấy đồ, đang làm cái gì vậy hả?
Lâm Gia Ca không để ý đến câu hỏi của Hạ Thương Chu, nhìn chằm chằm vào màn hình, ngốc ngốc một lúc, mới nhặt những thuốc men, đồ hồi máu mà Lục Bản Lai quẳng cho anh dưới đất lên, sau đó ngơ ngẩn đi về phía trước.
Đi được vài bước, anh lại bất động, tầm mắt lại bị mất khống chế nhìn về phía đùi Thời Dao lần nữa.
- Lão Đại, cậu chỉ được như vậy thôi sao?
Trong tai nghe lại có tiếng Lục Bản Lai sắp phát hỏa.
Lâm Gia Ca không biết mình bị gọi bao nhiêu lần, anh lấy từng gói thuốc, từng hộp cứu thương, nhưng chỉ vừa mới thêm máu, phía sau lại có người đột nhiên nhảy xuống sau lưng anh, bắn vài phát, nhân vật trong game của anh lại ngã xuống đất...
Lục Bản Lai:
- Tôi không nhìn nhầm chứ? Đại thần hạng nhì của game lại bị người ta giết chết một cách dễ dàng như vậy??
Hạ Thương Chu:
- Cậu không nhìn lầm, không hề nhìn lầm, đúng là bị giết một cách dễ dàng như vậy đấy, thật là một sự sỉ nhục a...
Lục Bản Lai:
Tác giả :
Diệp Phi Dạ