Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Vời
Chương 82: Thụ sủng nhược kinh
Ông nội Lâm tất nhiên không tin, Đại Ma Vương kia chính là giáo sư Trương, dù sao năm nay ông tôi cũng đã sáu mươi tuổi rồi, dù tuổi của vợ ông ấy không xê xích bao nhiêu thì lớn tuổi như vậy rồi... còn có thể bị hành kinh sao? Nghĩ xong, ông liền đế thêm một câu:
- Thầy Trương lấy vợ trẻ quá ha!
Lâm Gia Ca mím mím môi, không nói nữa.
Ông nội Lâm cũng lười nói tới nói lui với anh, liền nhìn về phía Thời Dao:
- Dao Dao, con còn đứng đó làm gì, ngồi đi!
Một tiếng Dao Dao của ông nội Lâm như một cái roi lạnh lẽo quất về phía tai của Lâm Gia Ca.
Thời Dao ngoan ngoãn đáp lại một tiếng dạ, liền đi về phía giường bệnh.
- Dao Dao, sao hôm nay đột nhiên con lại đến đây?
Ông nội Lâm nói chuyện với Thời Dao, giọng điệu lúc nào cũng cực kỳ hòa nhã thân thiết.
Nhưng câu hỏi này truyền đến tai Lâm Gia Ca như một tiếng bom nổ bùm một tiếng.
Anh không chờ Thời Dao mở miệng, đã giành trả lời trước:
- Thời Dao, chiều nay cô không có tiết sao?
Thời Dao vốn đang định trả lời câu hỏi của ông nội Lâm, đột nhiên bị Lâm Gia Ca chen vào như vậy, nhất thời cô liền yên lặng lại.
Anh... sao hôm nay anh lại chủ động bắt chuyện với cô, còn nói về thời khóa biểu nữa chứ, tình huống này hình như là lần đầu tiên ha.
Thời Dao sửng sốt hai giây, sau đó mới ngập ngừng nhìn về phía Lâm Gia Ca.
Cô không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.
Cô cho là anh sẽ không chú ý đến cô nữa, không ngờ vừa quay đầu nhìn về phía ông nội Lâm, không ngờ anh lại hỏi tiếp câu nữa:
- Ăn cơm chưa?
Con cậu đen kịt của Thời Dao xoay chuyển vài vòng, sau đó mới từ từ quay lại nhìn Lâm Gia Ca, gật gật đầu:
- Ăn... rồi...
- Ăn gì rồi?
Làm vậy... là đang muốn tán gẫu với cô sao?
Thời Dao nháy mắt mấy lần, sau đó mới trả lời:
- Thịt sốt cà, thịt kho tàu, canh cá, chè trứng, một chén cơm, một phần sườn xào chua ngọt, còn có canh bắp nữa...
Hời, anh chỉ muốn nói lảng sang chuyện khác thôi, có cần phải kể chi tiết cặn kẽ như vậy không a?
Có điều... Bánh Bao Mềm sao lại có thể ăn nhiều như vậy? Còn nhiều hơn một phần ăn trưa của anh, vậy mà vóc người lại gầy gò, thật tỷ lệ nghịch với sức ăn kinh người của cô... sức ăn như vậy... thật không thể xem thường.
Lúc Lâm Gia Ca đang thất thần, Thời Dao đã quay đầu nhìn về phía ông nội Lâm:
- Ông nội Lâm, ông...
Thời Dao vừa nói được vài chữ, đã có một âm thanh chói tai vang lên.
Là tiếng kéo ghế...
Sau đó đã có một cái ghế đặt phía sau Thời Dao.
Thời Dao không biết tại sao tình hình lại kỳ lạ như thế này, người luôn ít nói như Lâm Gia Ca lại lên tiếng lần nữa:
- Ngồi đi!
Thời Dao được quan tâm đến nỗi kinh ngạc nhìn chằm chằm cái ghế vừa được kéo đến, lại hơi liếc nhìn Lâm Gia Ca, không dám ngồi.
- Sợ dơ hả? Vậy tôi lau sơ qua cho cô.
Lâm Gia Ca vừa nói xong, liền thật sự đi về phía bàn nước lấy khăn giấy.
- Không có, không cần đâu.
Thời Dao vừa kinh hãi lắc đầu thật mạnh, vừa nơm nớp lo sợ... ngồi xuống.
- Thầy Trương lấy vợ trẻ quá ha!
Lâm Gia Ca mím mím môi, không nói nữa.
Ông nội Lâm cũng lười nói tới nói lui với anh, liền nhìn về phía Thời Dao:
- Dao Dao, con còn đứng đó làm gì, ngồi đi!
Một tiếng Dao Dao của ông nội Lâm như một cái roi lạnh lẽo quất về phía tai của Lâm Gia Ca.
Thời Dao ngoan ngoãn đáp lại một tiếng dạ, liền đi về phía giường bệnh.
- Dao Dao, sao hôm nay đột nhiên con lại đến đây?
Ông nội Lâm nói chuyện với Thời Dao, giọng điệu lúc nào cũng cực kỳ hòa nhã thân thiết.
Nhưng câu hỏi này truyền đến tai Lâm Gia Ca như một tiếng bom nổ bùm một tiếng.
Anh không chờ Thời Dao mở miệng, đã giành trả lời trước:
- Thời Dao, chiều nay cô không có tiết sao?
Thời Dao vốn đang định trả lời câu hỏi của ông nội Lâm, đột nhiên bị Lâm Gia Ca chen vào như vậy, nhất thời cô liền yên lặng lại.
Anh... sao hôm nay anh lại chủ động bắt chuyện với cô, còn nói về thời khóa biểu nữa chứ, tình huống này hình như là lần đầu tiên ha.
Thời Dao sửng sốt hai giây, sau đó mới ngập ngừng nhìn về phía Lâm Gia Ca.
Cô không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.
Cô cho là anh sẽ không chú ý đến cô nữa, không ngờ vừa quay đầu nhìn về phía ông nội Lâm, không ngờ anh lại hỏi tiếp câu nữa:
- Ăn cơm chưa?
Con cậu đen kịt của Thời Dao xoay chuyển vài vòng, sau đó mới từ từ quay lại nhìn Lâm Gia Ca, gật gật đầu:
- Ăn... rồi...
- Ăn gì rồi?
Làm vậy... là đang muốn tán gẫu với cô sao?
Thời Dao nháy mắt mấy lần, sau đó mới trả lời:
- Thịt sốt cà, thịt kho tàu, canh cá, chè trứng, một chén cơm, một phần sườn xào chua ngọt, còn có canh bắp nữa...
Hời, anh chỉ muốn nói lảng sang chuyện khác thôi, có cần phải kể chi tiết cặn kẽ như vậy không a?
Có điều... Bánh Bao Mềm sao lại có thể ăn nhiều như vậy? Còn nhiều hơn một phần ăn trưa của anh, vậy mà vóc người lại gầy gò, thật tỷ lệ nghịch với sức ăn kinh người của cô... sức ăn như vậy... thật không thể xem thường.
Lúc Lâm Gia Ca đang thất thần, Thời Dao đã quay đầu nhìn về phía ông nội Lâm:
- Ông nội Lâm, ông...
Thời Dao vừa nói được vài chữ, đã có một âm thanh chói tai vang lên.
Là tiếng kéo ghế...
Sau đó đã có một cái ghế đặt phía sau Thời Dao.
Thời Dao không biết tại sao tình hình lại kỳ lạ như thế này, người luôn ít nói như Lâm Gia Ca lại lên tiếng lần nữa:
- Ngồi đi!
Thời Dao được quan tâm đến nỗi kinh ngạc nhìn chằm chằm cái ghế vừa được kéo đến, lại hơi liếc nhìn Lâm Gia Ca, không dám ngồi.
- Sợ dơ hả? Vậy tôi lau sơ qua cho cô.
Lâm Gia Ca vừa nói xong, liền thật sự đi về phía bàn nước lấy khăn giấy.
- Không có, không cần đâu.
Thời Dao vừa kinh hãi lắc đầu thật mạnh, vừa nơm nớp lo sợ... ngồi xuống.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ