Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Vời
Chương 69: Còn muốn tiếp tục ăn sao?
- Cảm ơn học trưởng Hàn.
Sau đó liền có giọng nói mềm mại dễ nghe của Thời Dao vang lên.
Lâm Gia Ca cố gắng giữ bình tĩnh, từ từ quay đầu nhìn thức ăn trên bàn của mình.
Học trưởng Hàn... Xem ra quan hệ của hai người cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, mà bạn bè thì cũng đôi khi cũng sẽ hẹn nhau ra ngoài ăn một bữa cơm.
Nghĩ vậy, Lâm Gia Ca liền tiếp tục nhấc tay gắp một miếng rau.
Đũa của anh vừa gắp được một miếng, người được Thời Dao gọi là Hàn học trưởng kia đã mở miệng nói:
- Thời Dao, hay là để anh gỡ cá cho em, để em ăn cho thoải mái.
Lâm Gia Ca run tay, làm rơi cả đũa, đầu đũa dính thức ăn rơi sượt qua áo anh, khiến ngực áo sơ mi trắng của anh có một vài vết dơ.
Từ trước đến nay Lâm Gia Ca là người mắc bệnh sạch sẽ, nhưng anh lại không nhanh chóng tìm khăn giấy lau sạch vết dơ trên áo mà lại nhìn về bước tường phủ đầy lá cây kia một lần nữa.
Các người thân nhau lắm sao? Không nghe thấy người ta gọi cậu là Hàn học trưởng sao? Khách khí như vậy rồi, đâu phải thân thiết đến nỗi có thể để cậu gỡ xương cá cho?
Lâm Gia Ca lại nhổ nước bọt một lần nữa, lại không thể làm gì khác hơn là chỉ có thể nhìn vào một bước tường xanh biếc.
Cũng may là có bức tường này che chắn, không thì tên kia chết với anh. Trong lòng Lâm Gia Ca lúc này cực kỳ ghét bỏ tên họ Hàn kia, lại thầm nguyền rủa kiểu thiết kế này, trồng lắm hoa lá như thế này làm gì? Không sợ muỗi cắn sao?
Ngay lúc Lâm Gia Ca chuẩn bị đứng lên, lại nghe thấy tiếng của Thời Dao vừa nuốt thức ăn vừa nói:
- Cảm ơn anh, học trưởng Hàn, anh không cần phải để ý đến em, tự em ăn được.
Đúng vậy, bánh bao của tôi cũng đã 19 tuổi, đâu phải đứa trẻ ba tuổi, cần cậu quản sao?
Lâm Gia Ca thấy ngữ khí của Thời Dao rất bình thường, mới từ từ hạ hỏa.
- Hàn học trưởng, anh cũng ăn đi, thức ăn nguội rồi, sẽ không ngon đâu.
Thời Dao lại nói như vậy.
Lần này Lâm Gia Ca không quay đầu lại, nhưng anh lại cầm đũa, bắt đầu đâm đâm con cá.
Nguội ăn không ngon hả? Vậy thì khỏi ăn!
Sau đó đã không còn tiếng trò chuyện gì nữa.
Xem ra bọn họ cũng không thân thiết lắm, nên mới có thể yên lặng đến mức này.
Lúc này, Lâm Gia Ca mới ung dung thong thả dùng đũa gắp đống cá bầy nhầy đã bị mình đâm nát, sau đó từ từ đưa về phía miệng.
Cá còn chưa đưa đến miệng, Hàn học trưởng kia lại mở miệng:
- Thời Dao, anh có chuyện muốn nói với em.
Giọng điệu này... hình như có gì đó không đúng ha...
Lâm Gia Ca ngừng lại động tác, dựng thẳng lỗ tai lên.
- - -
Thời Dao đang toàn tâm toàn ý dồn toàn sức xử lý con cá, đâu có tâm trí để nghe ra điều gì bất thường trong lời nói của Hàn Cảnh, cho nên cô cũng chỉ gật đầu, nói một câu:
- Học trưởng Hàn, anh nói đi!
Hàn Cảnh nhìn chằm chằm Thời Dao đang nhét đầy cá vào miệng, quai hàm sắp dài xuống đến cổ, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt đánh ực một cái.
Từ khi cô vào năm nhất, lúc Hà Điền Điền giới thiệu cô với anh, anh đã thích cô từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Sau đó liền có giọng nói mềm mại dễ nghe của Thời Dao vang lên.
Lâm Gia Ca cố gắng giữ bình tĩnh, từ từ quay đầu nhìn thức ăn trên bàn của mình.
Học trưởng Hàn... Xem ra quan hệ của hai người cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, mà bạn bè thì cũng đôi khi cũng sẽ hẹn nhau ra ngoài ăn một bữa cơm.
Nghĩ vậy, Lâm Gia Ca liền tiếp tục nhấc tay gắp một miếng rau.
Đũa của anh vừa gắp được một miếng, người được Thời Dao gọi là Hàn học trưởng kia đã mở miệng nói:
- Thời Dao, hay là để anh gỡ cá cho em, để em ăn cho thoải mái.
Lâm Gia Ca run tay, làm rơi cả đũa, đầu đũa dính thức ăn rơi sượt qua áo anh, khiến ngực áo sơ mi trắng của anh có một vài vết dơ.
Từ trước đến nay Lâm Gia Ca là người mắc bệnh sạch sẽ, nhưng anh lại không nhanh chóng tìm khăn giấy lau sạch vết dơ trên áo mà lại nhìn về bước tường phủ đầy lá cây kia một lần nữa.
Các người thân nhau lắm sao? Không nghe thấy người ta gọi cậu là Hàn học trưởng sao? Khách khí như vậy rồi, đâu phải thân thiết đến nỗi có thể để cậu gỡ xương cá cho?
Lâm Gia Ca lại nhổ nước bọt một lần nữa, lại không thể làm gì khác hơn là chỉ có thể nhìn vào một bước tường xanh biếc.
Cũng may là có bức tường này che chắn, không thì tên kia chết với anh. Trong lòng Lâm Gia Ca lúc này cực kỳ ghét bỏ tên họ Hàn kia, lại thầm nguyền rủa kiểu thiết kế này, trồng lắm hoa lá như thế này làm gì? Không sợ muỗi cắn sao?
Ngay lúc Lâm Gia Ca chuẩn bị đứng lên, lại nghe thấy tiếng của Thời Dao vừa nuốt thức ăn vừa nói:
- Cảm ơn anh, học trưởng Hàn, anh không cần phải để ý đến em, tự em ăn được.
Đúng vậy, bánh bao của tôi cũng đã 19 tuổi, đâu phải đứa trẻ ba tuổi, cần cậu quản sao?
Lâm Gia Ca thấy ngữ khí của Thời Dao rất bình thường, mới từ từ hạ hỏa.
- Hàn học trưởng, anh cũng ăn đi, thức ăn nguội rồi, sẽ không ngon đâu.
Thời Dao lại nói như vậy.
Lần này Lâm Gia Ca không quay đầu lại, nhưng anh lại cầm đũa, bắt đầu đâm đâm con cá.
Nguội ăn không ngon hả? Vậy thì khỏi ăn!
Sau đó đã không còn tiếng trò chuyện gì nữa.
Xem ra bọn họ cũng không thân thiết lắm, nên mới có thể yên lặng đến mức này.
Lúc này, Lâm Gia Ca mới ung dung thong thả dùng đũa gắp đống cá bầy nhầy đã bị mình đâm nát, sau đó từ từ đưa về phía miệng.
Cá còn chưa đưa đến miệng, Hàn học trưởng kia lại mở miệng:
- Thời Dao, anh có chuyện muốn nói với em.
Giọng điệu này... hình như có gì đó không đúng ha...
Lâm Gia Ca ngừng lại động tác, dựng thẳng lỗ tai lên.
- - -
Thời Dao đang toàn tâm toàn ý dồn toàn sức xử lý con cá, đâu có tâm trí để nghe ra điều gì bất thường trong lời nói của Hàn Cảnh, cho nên cô cũng chỉ gật đầu, nói một câu:
- Học trưởng Hàn, anh nói đi!
Hàn Cảnh nhìn chằm chằm Thời Dao đang nhét đầy cá vào miệng, quai hàm sắp dài xuống đến cổ, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt đánh ực một cái.
Từ khi cô vào năm nhất, lúc Hà Điền Điền giới thiệu cô với anh, anh đã thích cô từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ