Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Vời
Chương 102: Thật là sức ăn khôn lường...
Đây là ba tô lớn đó trời ạ!
Một lúc lâu sau, trong lòng Lâm Gia Ca mới xuất hiện một bình luận: thật là sức ăn khôn lường...
So với một lão đại như anh còn ăn mạnh hơn, khiến anh thật xấu hổ!
Thời Dao ăn nó, nhìn thấy Lâm Gia Ca cứ nhìn chằm chằm ba cái tô trước mặt, cũng không hề động muỗng, liền mở miệng hỏi:
- Anh ăn no rồi sao?
Kỳ thật là không no, chỉ là cảm cúm khiến anh cực kỳ choáng váng, lại không có khẩu vị gì. Lâm Gia Ca ừ nhẹ một tiếng, coi như là đáp lại cô.
Một hai ba bốn... anh còn lại sáu cái vằn thắn vẫn chưa ăn xong, thật là lãng phí quá nha.
Thời Dao nhìn sáu cái vằn thắn còn sót lại trong tô của Lâm Gia Ca, dừng lại một lúc, sau đó mới giơ tay gọi chủ quán đến:
- Ông chủ, tính tiền!
Cô nương, cô còn nhìn tô của tôi làm gì, đừng nói với tôi là cô đã ăn ba tô to như vậy rồi mà vẫn chưa no, còn muốn ăn những cái vằn thắn trong tô của tôi nữa nha...
Lâm Gia Ca thật sự sợ khi thấy Thời Dao bỗng nhiên đưa tay ra, anh liền đưa tay kéo tô của mình về phía anh, sau đó ông chủ đi tới, anh mới buông tay ra soạn tiền lẻ.
Thời Dao cũng móc tiền ra:
- Để tôi trả cho.
Lâm Gia Ca đưa tiền cho ông chủ trước:
- Tôi không có thói quen ăn ké người khác.
Bám váy đàn bà, chỉ có mấy kẻ trai bao mới làm như vậy.
Anh sao có thể để mình trở thành người như vậy.
Thời Dao nhìn ánh mắt của Lâm Gia Ca, có chút kỳ quái
Cảm nhận được tầm mắt của cô, Lâm Gia Ca ngẩn người, nhưng sau một lát mới từ từ phản ứng lại, hình như mình đã dùng sai từ rồi.
Sao từ tối hôm qua đến giờ anh cứ như vậy chứ? Cứ liên tục nói bậy nói bạ...
Lâm Gia Ca xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, lại nói một câu để đính chính:
- Ý tôi nói, tôi không quen để con gái mời mình ăn.
- Ồ....
Thời Dao gật mạnh đầu, ý nói cô hiểu rồi.
Lâm Gia Ca nhận tiền thối của ông chủ xong, đứng lên liền nói:
- Đi thôi.
Thời Dao cầm đồ lên, ngoan ngoãn đi theo.
Tài xế vẫn không rời đi, vẫn đứng chờ ở ven đường.
Nhưng Thời Dao lại không muốn lên xe theo Lâm Gia Ca.
- Ờm...
Lâm Gia Ca nghe thấy tiếng cô ậm ờ, liền dừng bước, quay đầu lại, nhìn về phía Thời Dao, thấy cô vẫn đứng ở trước quán ăn, không nhịn được nhíu mày.
Thời Dao:
- Anh cứ để tài xế chở đến trường đi, chỗ này cách trường học không xa, tôi tự đi bộ về là được rồi.
Lâm Gia Ca càng nhíu mày.
Thời Dao thấy anh không nói gì, lại giải thích:
- Bởi vì... bây giờ là buổi sáng, trước cổng trường sẽ có rất nhiều người qua lại, sẽ dễ bị nhìn thấy, không tốt lắm...
Thật kỳ lạ, cô đâu có nói sai a, chính anh là người không muốn để mọi người biết mối quan hệ giữa cô và anh... nhưng Thời Dao lại cảm thấy biểu hiện của Lâm Gia Ca càng ngày càng trầm hơn, dù sao đi nữa, cô vẫn phải nói tiếp:
-... Vì vậy, anh lên xe đi, tôi không lên đâu.
Môi Lâm Gia Ca mím lại rất căng, ánh mắt nhìn Thời Dao có chút dọa người.
Thời Dao lùi về phía sau nửa bước, quyết định bỏ của chạy lấy người:
- Vậy tôi đi trước, bye bye!
Nói xong, cô liền nhấc chân lên, hướng về phía cổng trường.
Cô chưa đi được hai bước, dư quang đã nhìn thấy Lâm Gia Ca đang nhanh chân đi về phía cô.
Anh muốn làm gì? Không phải muốn đánh cô chứ?
Thời Dao nghĩ vậy liền sợ hãi, sợ hãi lại khiến cô bước nhanh hơn.
Một lúc lâu sau, trong lòng Lâm Gia Ca mới xuất hiện một bình luận: thật là sức ăn khôn lường...
So với một lão đại như anh còn ăn mạnh hơn, khiến anh thật xấu hổ!
Thời Dao ăn nó, nhìn thấy Lâm Gia Ca cứ nhìn chằm chằm ba cái tô trước mặt, cũng không hề động muỗng, liền mở miệng hỏi:
- Anh ăn no rồi sao?
Kỳ thật là không no, chỉ là cảm cúm khiến anh cực kỳ choáng váng, lại không có khẩu vị gì. Lâm Gia Ca ừ nhẹ một tiếng, coi như là đáp lại cô.
Một hai ba bốn... anh còn lại sáu cái vằn thắn vẫn chưa ăn xong, thật là lãng phí quá nha.
Thời Dao nhìn sáu cái vằn thắn còn sót lại trong tô của Lâm Gia Ca, dừng lại một lúc, sau đó mới giơ tay gọi chủ quán đến:
- Ông chủ, tính tiền!
Cô nương, cô còn nhìn tô của tôi làm gì, đừng nói với tôi là cô đã ăn ba tô to như vậy rồi mà vẫn chưa no, còn muốn ăn những cái vằn thắn trong tô của tôi nữa nha...
Lâm Gia Ca thật sự sợ khi thấy Thời Dao bỗng nhiên đưa tay ra, anh liền đưa tay kéo tô của mình về phía anh, sau đó ông chủ đi tới, anh mới buông tay ra soạn tiền lẻ.
Thời Dao cũng móc tiền ra:
- Để tôi trả cho.
Lâm Gia Ca đưa tiền cho ông chủ trước:
- Tôi không có thói quen ăn ké người khác.
Bám váy đàn bà, chỉ có mấy kẻ trai bao mới làm như vậy.
Anh sao có thể để mình trở thành người như vậy.
Thời Dao nhìn ánh mắt của Lâm Gia Ca, có chút kỳ quái
Cảm nhận được tầm mắt của cô, Lâm Gia Ca ngẩn người, nhưng sau một lát mới từ từ phản ứng lại, hình như mình đã dùng sai từ rồi.
Sao từ tối hôm qua đến giờ anh cứ như vậy chứ? Cứ liên tục nói bậy nói bạ...
Lâm Gia Ca xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, lại nói một câu để đính chính:
- Ý tôi nói, tôi không quen để con gái mời mình ăn.
- Ồ....
Thời Dao gật mạnh đầu, ý nói cô hiểu rồi.
Lâm Gia Ca nhận tiền thối của ông chủ xong, đứng lên liền nói:
- Đi thôi.
Thời Dao cầm đồ lên, ngoan ngoãn đi theo.
Tài xế vẫn không rời đi, vẫn đứng chờ ở ven đường.
Nhưng Thời Dao lại không muốn lên xe theo Lâm Gia Ca.
- Ờm...
Lâm Gia Ca nghe thấy tiếng cô ậm ờ, liền dừng bước, quay đầu lại, nhìn về phía Thời Dao, thấy cô vẫn đứng ở trước quán ăn, không nhịn được nhíu mày.
Thời Dao:
- Anh cứ để tài xế chở đến trường đi, chỗ này cách trường học không xa, tôi tự đi bộ về là được rồi.
Lâm Gia Ca càng nhíu mày.
Thời Dao thấy anh không nói gì, lại giải thích:
- Bởi vì... bây giờ là buổi sáng, trước cổng trường sẽ có rất nhiều người qua lại, sẽ dễ bị nhìn thấy, không tốt lắm...
Thật kỳ lạ, cô đâu có nói sai a, chính anh là người không muốn để mọi người biết mối quan hệ giữa cô và anh... nhưng Thời Dao lại cảm thấy biểu hiện của Lâm Gia Ca càng ngày càng trầm hơn, dù sao đi nữa, cô vẫn phải nói tiếp:
-... Vì vậy, anh lên xe đi, tôi không lên đâu.
Môi Lâm Gia Ca mím lại rất căng, ánh mắt nhìn Thời Dao có chút dọa người.
Thời Dao lùi về phía sau nửa bước, quyết định bỏ của chạy lấy người:
- Vậy tôi đi trước, bye bye!
Nói xong, cô liền nhấc chân lên, hướng về phía cổng trường.
Cô chưa đi được hai bước, dư quang đã nhìn thấy Lâm Gia Ca đang nhanh chân đi về phía cô.
Anh muốn làm gì? Không phải muốn đánh cô chứ?
Thời Dao nghĩ vậy liền sợ hãi, sợ hãi lại khiến cô bước nhanh hơn.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ