Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
Chương 54: Để anh giúp em chọn máy ảnh trước rồi hẵng giận tiếp, có được không?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Xiao Yi.
Rốt cục, Tần Tuyển vẫn mặc bộ thú bông Lão Đầu Trọc vào, tuy chất liệu chống gió nhưng xấu thật sự ấy.
Tần Tuyển đợi ở ngoài được hai tiếng, buổi toạ đàm cũng kết thúc, sinh viên lần lượt từ trong hội trường đi ra.
Lão Đầu Trọc đứng ở trước lối vào thật sự rất thu hút mắt nhìn, liên tiếp được nhiều sinh viên thích thú tới chụp ảnh chung.
Dáng người của Lão Đầu Trọc thẳng tắp, tuy không nhìn thấy được gương mặt thật bên trong lớp quần áo thú bông nhưng mọi người vẫn cảm nhận được Lão Đầu Trọc đang không vui, giống như lão bị gấu anh Đại Hùng và gấu em Nhị Hùng [1] bắt nạt ấy.
Nhìn lão như muốn lấy rìu chém người vậy, cho nên mọi người cũng tản đi.
Lúc Hứa Thanh Ca, Tiêu Ca Cao và một nhóm sinh viên cuối cùng ra tới, Thẩm Tân Tuyền đi bên cạnh Hứa Thanh Ca, còn đang thấp giọng thảo luận gì đó với cô.
Tần Tuyển nhìn xuyên qua đôi mắt của bộ Lão Đầu Trọc này, đột nhiên muốn chém Thẩm Tân Tuyền như chém một cái cây.
Tần Tuyển hơi híp mắt, cái thằng Thẩm Tân Tuyền này, dáng vẻ đã chẳng ra gì, tâm tư cũng chẳng ra gì nốt.
Tiêu Ca Cao nhìn thấy Lão Đầu Trọc phía trước, phản ứng đầu tiên chính là giơ điện thoại ra muốn chụp ảnh, còn nói: “Lần đầu tiên mình thấy Lão Đầu Trọc đấy, nhưng con này cũng xấu quá đi, ha ha ha.”
Bên cạnh có người cười, quay đầu lại nhìn nhóm người vừa mới dự thính, “Đây không phải là bạn trai tới dỗ bạn gái à? Có khi nào cô bạn gái trốn ở trong không chịu ra rồi không?”
Phản xa đầu tiên của Hứa Thanh Ca khi nhìn thấy Lão Đầu Trọc cũng là bật cười. Cô cười đến mức đôi mắt híp lại, nhúm lông hình cầu trên mũ len muốn đung đưa theo.
Tuy Lão Đầu Trọc xấu thật, nhưng bình thường cô vẫn luôn thấy vài con chuột Mickey hay mèo Kitty đến quen mắt, lúc này nhìn thấy Lão Đầu Trọc xuất hiện ở đây, cảm giác của cô liền rất mới lạ.
Hứa Thanh Ca khi trưởng thành thật sự xinh đẹp, dáng vẻ khi cười rộ lên giống hệt như hoa nở xuân về sau trời đông giá rét. Cô cũng cầm điện thoại chụp ảnh Lão Đầu Trọc.
Tần Tuyển nhìn dáng vẻ khi cười của cô, cuối cùng cũng an tâm hơn một chút. Chỉ cần chọc cô cười được là tốt rồi, xấu một chút không thành vấn đề.
Tần Tuyển nhấc chân đi về phía cô.
Hứa Thanh Ca cười một lát, bỗng nhiên cảm giác được hình như Lão Đầu Trọc đang đi về phía mình. Cô quay đầu nhìn hội trường dự thính, lại ngẩng đầu nhìn qua chỗ Lão Đầu Trọc.
Cô nhận ra anh rất cao, hơn nữa thái độ lại chính trực, còn có điểm dịu dàng nữa, cũng hơi phúc hắc… Cực kỳ giống một người!!!
Hứa Thanh Ca tức giận cúi đầu, không cong môi cười nữa. Sau đó, lấy Lão Đầu Trọc làm trung tâm, cô đi ngang như cua, vòng qua bên khác để ra ngoài.
Tiêu Ca Cao vừa muốn hỏi tại sao cô không đi thẳng, bỗng nhiên Lão Đầu Trọc cất bước chạy về phía Hứa Thanh Ca, mà ngay sau đó, Hứa Thanh Ca cũng bắt đầu bỏ chạy.
Bộ quần áo thú bông Lão Đầu Trọc này rất bất tiện khi chạy, anh liền cởi mũ bông xuống, ở phía sau kêu to: “Tiểu Thanh Ca!”
Hứa Thanh Ca bỏ chạy siêu nhanh, không thèm quay đầu lại, chỉ nói: “Ca Cao, Hội trưởng, em đi trước đây!”
Tiêu Ca Cao và Thẩm Tân Tuyền khiếp sợ, lập tức nhìn cô gái nhỏ đôi mũ len màu hồng ở phía trước đang điên cuồng nhấc chân mà chạy, còn phía sau là một Lão Đầu Trọc vừa vụng về vừa xấu xí cũng điên cuồng đuổi theo.
Quả thật là hình ảnh này rất giống Lão Đầu Trọc theo đuổi con gái!!!
Tiêu Ca Cao là người đầu tiên cười to, còn cổ vũ nữa: “Thanh Ca cố lên! Mình gọi xe cho cậu rồi, ra cổng Nhạc viện thì lên xe ngay nhá!”
Thành viên của Hội âm nhạc cũng phản ứng lại.
Kia là học trưởng Tần Tuyển đang theo đuổi Tiểu Thanh Ca cơ đấy! Cho nên có người hô đều, hô: “Thanh Ca! Cố lên! Thanh Ca! Chạy mau!”
Hứa Thanh Ca được mọi người cổ vũ, chạy nhanh ra khỏi sân trường. Cô nghe thấy Tiêu Ca Cao phía sau hô to biển số xe, cho nên vừa ra khỏi cổng liền thành công mở cửa leo tót lên xe.
Tần Tuyển phía sau vẫn đang mặc bộ thú bông Lão Đầu Trọc, tay ôm cái đầu của lão. Anh thở hổn hển mà trơ mắt nhìn chiếc taxi chạy xa.
Tiêu Ca Cao to gan đi qua người Tần Tuyển, cười ha hả vào mặt anh, còn hát một bài BGM [2] nổi tiếng trên Tiktok:
Yêu em chớ mà biệt ly,
Nếu anh nói yêu thật là không yêu.
Hội viên của Hội âm nhạc cũng đồng thanh hoà tấu:
Em không cần nghe anh nói sự thật,
Chỉ cần anh lại cho em một chút dịu dàng mà thôi.
Tần Tuyển: “…”
…
Hứa Thanh Ca chạy nhanh như bay về nhà chú nhỏ, vứt Tần Tuyển ra xa vạn dặm. Sau khi về đến nhà, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy cả người rất sảng khoái.
Kỳ nghỉ đông tới, cuộc thi nhiếp ảnh bắt đầu nhận báo danh, ngày hết hạn tới gần, rốt cục Hứa Thanh Ca vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nhiếp ảnh, cho nên tự mình tìm kiếm máy ảnh tốt để mua.
Cô đã search rất nhiều dòng máy, nhưng lúc mua vẫn gặp vấn đề: nhân viên cửa hàng nói dòng máy mà cô muốn mua hiện đang thiếu hàng rồi đề cử dòng máy khác cho cô.
Nhưng Hứa Thanh Ca không muốn mua dòng khác, nhất thời rối rắm như đặc tính cơ bản của cung Thiên Bình, cô đi tới đi lui, rốt cục không nhịn được gọi điện cho Hội phó Hội nhiếp ảnh, Lục Tử Nhất.
Nghe cô nói xong, Lục Tử Nhất đáp: “Được rồi, em ở đó chờ một lát nhé, trùng hợp anh đang ở gần đó, anh qua chọn giúp em.”
Hứa Thanh Ca mừng muốn chết, “Trùng hợp thế ạ? Cảm ơn học trưởng rất nhiều!”
Tiếng ‘cảm ơn’ của cô rất mềm mại, Lục Tử Nhất cười đáp: “Nhưng em đừng nói chuyện này cho Tần Tuyển biết đấy. Nếu cậu ta biết anh chỉ có một người mà đến giúp em, chắc chắn sẽ tìm cơ hội hành chết anh luôn. Cậu ta ghen ghê gớm lắm!”
Trong lòng Hứa Thanh Ca cũng cảm thấy không nói cho Tần Tuyển mới đúng ý cô, “Em không nói cho anh ấy đâu ạ, nhất định không nói!”
Nửa tiếng sau, Hứa Thanh Ca chờ trong cửa hàng, vẻ mặt ngây ngẩn nhìn chằm chằm Lục Tử Nhất không hề tới một mình, bên cạnh còn có Tần Tuyển đi theo.
Hứa Thanh Ca mím môi, chóp mũi thở phì ra một hơi thật dài. Cô trừng mắt nhìn Lục Tử Nhất, hoá ra Lục Tử Nhất nói như vậy chỉ vì cố tình muốn làm cô mất cảnh giác thôi!!!
Hứa Thanh Ca tức giận vì bản thân quá đơn thuần mà quên mất xã hội này rất phức tạp.
Lục Tử Nhất cười to, “Tiểu học muội à, đây không phải vì Tổng giám đốc Tần là ông chủ của anh sao? Anh không dám không thành thật với cậu ta, em tha thứ cho anh nha.”
Tần Tuyển mặc một cái áo gió khá dài, dáng người vừa cao thẳng vừa đĩnh đạc, đẹp trai như diễn viên. Anh rũ mắt nhìn Hứa Thanh Ca, dịu dàng nói: “Tiểu Thanh Ca à, để anh giúp em chọn máy ảnh trước rồi hẵng giận tiếp, có được không?”
Hứa Thanh Ca thầm nghĩ bản thân còn muốn tham gia thi đấu nhiếp ảnh, cho nên tạm thời quăng ân oán giữa mình và Tần Tuyển sang một bên.
Cô quay đầu nhìn Lục Tử Nhất, “Học trưởng à, anh giúp em chọn một cái đi, khoảng hai vạn thôi ạ, ống kính thì một vạn, cảm ơn.”
Hai vạn tệ để mua thân máy rời, một vạn tệ để mua ống kính, như vậy không hợp với quy chuẩn của Tần Tuyển.
Nhưng anh biết cô gái nhỏ này vẫn còn giận mình, cho nên không dám mở miệng nói gì, chỉ sợ cô không vừa lòng liền không thèm mua máy ảnh nữa mà trực tiếp quay người bỏ đi luôn.
Thật ra, lúc anh từ Nhật trở về đã mua ống kính về cho cô, nhưng bây giờ nhất định là cô không thèm nhận. Vậy trước tiên anh cất lại đã, sau này lại đưa cho cô sau, tóm lại là cô sẽ còn yêu cầu thêm nhiều ống kính thôi.
Tần Tuyển tập trung lựa máy ảnh giúp cô, đến khi lựa được một cái, anh gọi: “Tiểu Thanh Ca, lại đây nhìn thử đi.”
Hứa Thanh Ca không muốn qua đó, nhưng máy ảnh lại đang ở trong tay Tần Tuyển. Cô đành cọ tới cọ lui, sau đó mới đi qua.
Tần Tuyển khom lưng đưa máy ảnh cho Hứa Thanh Ca, nhưng cô không nhìn rõ được. Tần Tuyển do dự hai giây, sau đó vòng tay qua bả vai của cô, cho cô xem máy ảnh.
Hứa Thanh Ca quay đầu nhìn cánh tay đang đặt trên vai mình rồi ngẩng đầu nhìn anh, “Học trưởng Tần, anh có thể bỏ tay ra không?”
Lục Tử Nhất bên cạnh ‘xì’ cười một tiếng, “Tổng giám đốc Tần làm gì đấy hử? Ăn đậu hũ [3] à? Tiểu học muội của chúng ta có hậu thuẫn to lắm đấy.”
Tần Tuyển đành buông tay khỏi vai cô, cứ như vậy, Hứa Thanh Ca phải cố gắng sát lại gần để nhìn máy ảnh. Hai người dựa vào nhau rất gần, trán của cô vô thức kề sát lên mặt của Tần Tuyển.
Trán của Hứa Thanh Ca hơi lạnh, gương mặt của anh lại nóng, cho nên nhiệt độ đối nghịch đột nhiên chạm nhau, làm cho Hứa Thanh Ca như có như không đỏ mặt.
Lúc cô muốn lùi ra, Tần Tuyển lại cười khẽ hai tiếng, “Làm gì đấy, Tiểu Thanh Ca? Đây là em muốn ăn đậu hũ của anh đúng không?”
Cô mới đỏ mặt được một nửa liền ngừng lại, sau đó vô cảm lùi ra, không thèm nhìn anh.
Tần Tuyển có hơi hối hận vì bản thân đã không nhịn được trêu cô…
Chọn xong máy ảnh và ống kính rồi, Hứa Thanh Ca nhắn Wechat cho Hứa Nhàn Nguyệt để đỏi tiền. Bởi vì chú nhỏ đã từng đồng ý tài trợ cho cô cái thân máy một vạn tệ nha.
Hứa Nhàn Nguyệt rất nhanh đã gọi điện lại, “Cô là ai đấy?”
“???” Hứa Thanh Ca buồn bực nói: “Cháu là Tiểu Thanh Ca!”
“Nói thêm hai câu nữa xem,” Hứa Nhàn Nguyệt thản nhiên nói: “Để tôi xác định có phải cô lừa tôi không.”
Hứa Thanh Ca: “…”
“Nói đi chứ?” Hứa Nhàn Nguyệt cười một tiếng, “Cô là lừa đảo đúng không? Nói không ra lời rồi sao? Nếu không phải lừa đảo thì nói hai câu nào chỉ có tôi và cháu gái tôi biết thôi ấy.”
Hứa Thanh Ca biết bản thân lại bị chú nhỏ đùa bỡn rồi, nhưng vẫn lẩm bẩm nói: “Cháu là Thanh Ca thật, chú đừng quậy nữa, cháu đang ở cửa hàng chờ thanh toán đó.”
Hứa Nhàn Nguyệt: “Sốt ruột đúng không? Kẻ lừa đảo đều dùng chiêu này, nếu không thì cô nói xem, lần cuối cùng mà cháu gái tôi tè dầm là bao nhiêu tuổi?”
Hứa Thanh Ca muốn bứt đầu y xuống làm quả bóng để đá, nhưng cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng che miệng nói nhỏ: “Sáu tuổi ạ.”
“Gì cơ?” Hứa Nhàn Nguyệt hài lòng cười to, sau đó thản nhiên nói: “Ghê vậy Ngọt Ngào, sáu tuổi còn tè dầm cơ à?”
Hứa Thanh Ca: “…”
Tần Tuyển ở bên cạnh nghe thấy cô nói ‘sáu tuổi’ thì suy tư nhìn cô một cái, dự tính sau này có nên hỏi cô một chút về cái ‘sáu tuổi’ này không.
Có lẽ là vì theo đuổi được bạn gái nên tâm trạng của Hứa Nhàn Nguyệt rất tốt, vui vẻ chuyển một vạn tệ qua Alipay [4] cho cô.
Lúc Hứa Thanh Ca trả tiền, Lục Tử Nhất hỏi cô, “Sao em muốn mua máy ảnh gấp vậy? Mua trước một năm giá đắt hơn mua sau một năm đấy.”
“Để tham gia thi đấu nhiếp ảnh ạ,” Từ đầu đến cuối, Hứa Thanh Ca không thèm liếc mắt nhìn Tần Tuyển một cái, chỉ quét mã thanh toán và nói chuyện với Lục Tử Nhất:
“Không phải có một cuộc thi nhiếp ảnh trong thành phố sao ạ? Nghe nói ban giám khảo có thầy Ngộ Khanh nữa, em muốn thi đấu thử xem. Lỡ đâu được thầy Ngộ Khanh nhìn trúng, em còn có thể học hỏi thêm.”
Lục Tử Nhất rũ mắt, quay đầu nhìn Tần Tuyển.
Tần Tuyển cũng rũ mắt, “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Anh ra khỏi liền đi tới khúc ngoặt, gọi điện cho Cao Hữu Kỳ, “Anh buộc phải có mánh lới mới hấp dẫn được nhiều người đến ghi danh đúng không? Tôi đồng ý làm giám khảo, nhưng phải có màn che, không xuất hiện trên bục đâu.”
“Đến khi quán quân được trao giải, bên anh có thể đổi giải thưởng thành cơ hội thêm Wechat của Ngộ Khanh không?”
Cao Hữu Kỳ ôm chặt sự cảnh giác của mình, “Cậu muốn đổi giải thành cơ hội thêm Wechat làm gì? Đang âm mưu gì đấy?”
“Tôi nào có âm mưu gì? Tần Tuyển mỉm cười, “Tôi chỉ là muốn nói chuyện yêu đương với quán quân cuộc thi thôi.”
_____
[1] Raw: 熊大熊二 | Convert: Hùng Đại Hùng Nhị -> Trans + Edit: gấu anh Đại Hùng và gấu em Nhị Hùng: hình ảnh minh hoạ:
[2] BGM (viết tắt của Background Music): nhạc nền (Theo wikipedia.org).
Bởi vì Mộc không biết bài hát cụ thể của mấy người này tên gì nên chỉ gửi link cho các bạn xem thử nếu có hứng thú:
[3] Ăn đậu hũ: đồng nghĩa ‘chiếm tiện nghi’ – nói theo tiếng việt thì chiếm tiện nghi chính là hành vi sàm sỡ trong sự cho phép (Theo chiase.org).
[4] Alipay: ví điện tử: hình ảnh minh hoạ:
Edit: Xiao Yi.
Rốt cục, Tần Tuyển vẫn mặc bộ thú bông Lão Đầu Trọc vào, tuy chất liệu chống gió nhưng xấu thật sự ấy.
Tần Tuyển đợi ở ngoài được hai tiếng, buổi toạ đàm cũng kết thúc, sinh viên lần lượt từ trong hội trường đi ra.
Lão Đầu Trọc đứng ở trước lối vào thật sự rất thu hút mắt nhìn, liên tiếp được nhiều sinh viên thích thú tới chụp ảnh chung.
Dáng người của Lão Đầu Trọc thẳng tắp, tuy không nhìn thấy được gương mặt thật bên trong lớp quần áo thú bông nhưng mọi người vẫn cảm nhận được Lão Đầu Trọc đang không vui, giống như lão bị gấu anh Đại Hùng và gấu em Nhị Hùng [1] bắt nạt ấy.
Nhìn lão như muốn lấy rìu chém người vậy, cho nên mọi người cũng tản đi.
Lúc Hứa Thanh Ca, Tiêu Ca Cao và một nhóm sinh viên cuối cùng ra tới, Thẩm Tân Tuyền đi bên cạnh Hứa Thanh Ca, còn đang thấp giọng thảo luận gì đó với cô.
Tần Tuyển nhìn xuyên qua đôi mắt của bộ Lão Đầu Trọc này, đột nhiên muốn chém Thẩm Tân Tuyền như chém một cái cây.
Tần Tuyển hơi híp mắt, cái thằng Thẩm Tân Tuyền này, dáng vẻ đã chẳng ra gì, tâm tư cũng chẳng ra gì nốt.
Tiêu Ca Cao nhìn thấy Lão Đầu Trọc phía trước, phản ứng đầu tiên chính là giơ điện thoại ra muốn chụp ảnh, còn nói: “Lần đầu tiên mình thấy Lão Đầu Trọc đấy, nhưng con này cũng xấu quá đi, ha ha ha.”
Bên cạnh có người cười, quay đầu lại nhìn nhóm người vừa mới dự thính, “Đây không phải là bạn trai tới dỗ bạn gái à? Có khi nào cô bạn gái trốn ở trong không chịu ra rồi không?”
Phản xa đầu tiên của Hứa Thanh Ca khi nhìn thấy Lão Đầu Trọc cũng là bật cười. Cô cười đến mức đôi mắt híp lại, nhúm lông hình cầu trên mũ len muốn đung đưa theo.
Tuy Lão Đầu Trọc xấu thật, nhưng bình thường cô vẫn luôn thấy vài con chuột Mickey hay mèo Kitty đến quen mắt, lúc này nhìn thấy Lão Đầu Trọc xuất hiện ở đây, cảm giác của cô liền rất mới lạ.
Hứa Thanh Ca khi trưởng thành thật sự xinh đẹp, dáng vẻ khi cười rộ lên giống hệt như hoa nở xuân về sau trời đông giá rét. Cô cũng cầm điện thoại chụp ảnh Lão Đầu Trọc.
Tần Tuyển nhìn dáng vẻ khi cười của cô, cuối cùng cũng an tâm hơn một chút. Chỉ cần chọc cô cười được là tốt rồi, xấu một chút không thành vấn đề.
Tần Tuyển nhấc chân đi về phía cô.
Hứa Thanh Ca cười một lát, bỗng nhiên cảm giác được hình như Lão Đầu Trọc đang đi về phía mình. Cô quay đầu nhìn hội trường dự thính, lại ngẩng đầu nhìn qua chỗ Lão Đầu Trọc.
Cô nhận ra anh rất cao, hơn nữa thái độ lại chính trực, còn có điểm dịu dàng nữa, cũng hơi phúc hắc… Cực kỳ giống một người!!!
Hứa Thanh Ca tức giận cúi đầu, không cong môi cười nữa. Sau đó, lấy Lão Đầu Trọc làm trung tâm, cô đi ngang như cua, vòng qua bên khác để ra ngoài.
Tiêu Ca Cao vừa muốn hỏi tại sao cô không đi thẳng, bỗng nhiên Lão Đầu Trọc cất bước chạy về phía Hứa Thanh Ca, mà ngay sau đó, Hứa Thanh Ca cũng bắt đầu bỏ chạy.
Bộ quần áo thú bông Lão Đầu Trọc này rất bất tiện khi chạy, anh liền cởi mũ bông xuống, ở phía sau kêu to: “Tiểu Thanh Ca!”
Hứa Thanh Ca bỏ chạy siêu nhanh, không thèm quay đầu lại, chỉ nói: “Ca Cao, Hội trưởng, em đi trước đây!”
Tiêu Ca Cao và Thẩm Tân Tuyền khiếp sợ, lập tức nhìn cô gái nhỏ đôi mũ len màu hồng ở phía trước đang điên cuồng nhấc chân mà chạy, còn phía sau là một Lão Đầu Trọc vừa vụng về vừa xấu xí cũng điên cuồng đuổi theo.
Quả thật là hình ảnh này rất giống Lão Đầu Trọc theo đuổi con gái!!!
Tiêu Ca Cao là người đầu tiên cười to, còn cổ vũ nữa: “Thanh Ca cố lên! Mình gọi xe cho cậu rồi, ra cổng Nhạc viện thì lên xe ngay nhá!”
Thành viên của Hội âm nhạc cũng phản ứng lại.
Kia là học trưởng Tần Tuyển đang theo đuổi Tiểu Thanh Ca cơ đấy! Cho nên có người hô đều, hô: “Thanh Ca! Cố lên! Thanh Ca! Chạy mau!”
Hứa Thanh Ca được mọi người cổ vũ, chạy nhanh ra khỏi sân trường. Cô nghe thấy Tiêu Ca Cao phía sau hô to biển số xe, cho nên vừa ra khỏi cổng liền thành công mở cửa leo tót lên xe.
Tần Tuyển phía sau vẫn đang mặc bộ thú bông Lão Đầu Trọc, tay ôm cái đầu của lão. Anh thở hổn hển mà trơ mắt nhìn chiếc taxi chạy xa.
Tiêu Ca Cao to gan đi qua người Tần Tuyển, cười ha hả vào mặt anh, còn hát một bài BGM [2] nổi tiếng trên Tiktok:
Yêu em chớ mà biệt ly,
Nếu anh nói yêu thật là không yêu.
Hội viên của Hội âm nhạc cũng đồng thanh hoà tấu:
Em không cần nghe anh nói sự thật,
Chỉ cần anh lại cho em một chút dịu dàng mà thôi.
Tần Tuyển: “…”
…
Hứa Thanh Ca chạy nhanh như bay về nhà chú nhỏ, vứt Tần Tuyển ra xa vạn dặm. Sau khi về đến nhà, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy cả người rất sảng khoái.
Kỳ nghỉ đông tới, cuộc thi nhiếp ảnh bắt đầu nhận báo danh, ngày hết hạn tới gần, rốt cục Hứa Thanh Ca vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nhiếp ảnh, cho nên tự mình tìm kiếm máy ảnh tốt để mua.
Cô đã search rất nhiều dòng máy, nhưng lúc mua vẫn gặp vấn đề: nhân viên cửa hàng nói dòng máy mà cô muốn mua hiện đang thiếu hàng rồi đề cử dòng máy khác cho cô.
Nhưng Hứa Thanh Ca không muốn mua dòng khác, nhất thời rối rắm như đặc tính cơ bản của cung Thiên Bình, cô đi tới đi lui, rốt cục không nhịn được gọi điện cho Hội phó Hội nhiếp ảnh, Lục Tử Nhất.
Nghe cô nói xong, Lục Tử Nhất đáp: “Được rồi, em ở đó chờ một lát nhé, trùng hợp anh đang ở gần đó, anh qua chọn giúp em.”
Hứa Thanh Ca mừng muốn chết, “Trùng hợp thế ạ? Cảm ơn học trưởng rất nhiều!”
Tiếng ‘cảm ơn’ của cô rất mềm mại, Lục Tử Nhất cười đáp: “Nhưng em đừng nói chuyện này cho Tần Tuyển biết đấy. Nếu cậu ta biết anh chỉ có một người mà đến giúp em, chắc chắn sẽ tìm cơ hội hành chết anh luôn. Cậu ta ghen ghê gớm lắm!”
Trong lòng Hứa Thanh Ca cũng cảm thấy không nói cho Tần Tuyển mới đúng ý cô, “Em không nói cho anh ấy đâu ạ, nhất định không nói!”
Nửa tiếng sau, Hứa Thanh Ca chờ trong cửa hàng, vẻ mặt ngây ngẩn nhìn chằm chằm Lục Tử Nhất không hề tới một mình, bên cạnh còn có Tần Tuyển đi theo.
Hứa Thanh Ca mím môi, chóp mũi thở phì ra một hơi thật dài. Cô trừng mắt nhìn Lục Tử Nhất, hoá ra Lục Tử Nhất nói như vậy chỉ vì cố tình muốn làm cô mất cảnh giác thôi!!!
Hứa Thanh Ca tức giận vì bản thân quá đơn thuần mà quên mất xã hội này rất phức tạp.
Lục Tử Nhất cười to, “Tiểu học muội à, đây không phải vì Tổng giám đốc Tần là ông chủ của anh sao? Anh không dám không thành thật với cậu ta, em tha thứ cho anh nha.”
Tần Tuyển mặc một cái áo gió khá dài, dáng người vừa cao thẳng vừa đĩnh đạc, đẹp trai như diễn viên. Anh rũ mắt nhìn Hứa Thanh Ca, dịu dàng nói: “Tiểu Thanh Ca à, để anh giúp em chọn máy ảnh trước rồi hẵng giận tiếp, có được không?”
Hứa Thanh Ca thầm nghĩ bản thân còn muốn tham gia thi đấu nhiếp ảnh, cho nên tạm thời quăng ân oán giữa mình và Tần Tuyển sang một bên.
Cô quay đầu nhìn Lục Tử Nhất, “Học trưởng à, anh giúp em chọn một cái đi, khoảng hai vạn thôi ạ, ống kính thì một vạn, cảm ơn.”
Hai vạn tệ để mua thân máy rời, một vạn tệ để mua ống kính, như vậy không hợp với quy chuẩn của Tần Tuyển.
Nhưng anh biết cô gái nhỏ này vẫn còn giận mình, cho nên không dám mở miệng nói gì, chỉ sợ cô không vừa lòng liền không thèm mua máy ảnh nữa mà trực tiếp quay người bỏ đi luôn.
Thật ra, lúc anh từ Nhật trở về đã mua ống kính về cho cô, nhưng bây giờ nhất định là cô không thèm nhận. Vậy trước tiên anh cất lại đã, sau này lại đưa cho cô sau, tóm lại là cô sẽ còn yêu cầu thêm nhiều ống kính thôi.
Tần Tuyển tập trung lựa máy ảnh giúp cô, đến khi lựa được một cái, anh gọi: “Tiểu Thanh Ca, lại đây nhìn thử đi.”
Hứa Thanh Ca không muốn qua đó, nhưng máy ảnh lại đang ở trong tay Tần Tuyển. Cô đành cọ tới cọ lui, sau đó mới đi qua.
Tần Tuyển khom lưng đưa máy ảnh cho Hứa Thanh Ca, nhưng cô không nhìn rõ được. Tần Tuyển do dự hai giây, sau đó vòng tay qua bả vai của cô, cho cô xem máy ảnh.
Hứa Thanh Ca quay đầu nhìn cánh tay đang đặt trên vai mình rồi ngẩng đầu nhìn anh, “Học trưởng Tần, anh có thể bỏ tay ra không?”
Lục Tử Nhất bên cạnh ‘xì’ cười một tiếng, “Tổng giám đốc Tần làm gì đấy hử? Ăn đậu hũ [3] à? Tiểu học muội của chúng ta có hậu thuẫn to lắm đấy.”
Tần Tuyển đành buông tay khỏi vai cô, cứ như vậy, Hứa Thanh Ca phải cố gắng sát lại gần để nhìn máy ảnh. Hai người dựa vào nhau rất gần, trán của cô vô thức kề sát lên mặt của Tần Tuyển.
Trán của Hứa Thanh Ca hơi lạnh, gương mặt của anh lại nóng, cho nên nhiệt độ đối nghịch đột nhiên chạm nhau, làm cho Hứa Thanh Ca như có như không đỏ mặt.
Lúc cô muốn lùi ra, Tần Tuyển lại cười khẽ hai tiếng, “Làm gì đấy, Tiểu Thanh Ca? Đây là em muốn ăn đậu hũ của anh đúng không?”
Cô mới đỏ mặt được một nửa liền ngừng lại, sau đó vô cảm lùi ra, không thèm nhìn anh.
Tần Tuyển có hơi hối hận vì bản thân đã không nhịn được trêu cô…
Chọn xong máy ảnh và ống kính rồi, Hứa Thanh Ca nhắn Wechat cho Hứa Nhàn Nguyệt để đỏi tiền. Bởi vì chú nhỏ đã từng đồng ý tài trợ cho cô cái thân máy một vạn tệ nha.
Hứa Nhàn Nguyệt rất nhanh đã gọi điện lại, “Cô là ai đấy?”
“???” Hứa Thanh Ca buồn bực nói: “Cháu là Tiểu Thanh Ca!”
“Nói thêm hai câu nữa xem,” Hứa Nhàn Nguyệt thản nhiên nói: “Để tôi xác định có phải cô lừa tôi không.”
Hứa Thanh Ca: “…”
“Nói đi chứ?” Hứa Nhàn Nguyệt cười một tiếng, “Cô là lừa đảo đúng không? Nói không ra lời rồi sao? Nếu không phải lừa đảo thì nói hai câu nào chỉ có tôi và cháu gái tôi biết thôi ấy.”
Hứa Thanh Ca biết bản thân lại bị chú nhỏ đùa bỡn rồi, nhưng vẫn lẩm bẩm nói: “Cháu là Thanh Ca thật, chú đừng quậy nữa, cháu đang ở cửa hàng chờ thanh toán đó.”
Hứa Nhàn Nguyệt: “Sốt ruột đúng không? Kẻ lừa đảo đều dùng chiêu này, nếu không thì cô nói xem, lần cuối cùng mà cháu gái tôi tè dầm là bao nhiêu tuổi?”
Hứa Thanh Ca muốn bứt đầu y xuống làm quả bóng để đá, nhưng cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng che miệng nói nhỏ: “Sáu tuổi ạ.”
“Gì cơ?” Hứa Nhàn Nguyệt hài lòng cười to, sau đó thản nhiên nói: “Ghê vậy Ngọt Ngào, sáu tuổi còn tè dầm cơ à?”
Hứa Thanh Ca: “…”
Tần Tuyển ở bên cạnh nghe thấy cô nói ‘sáu tuổi’ thì suy tư nhìn cô một cái, dự tính sau này có nên hỏi cô một chút về cái ‘sáu tuổi’ này không.
Có lẽ là vì theo đuổi được bạn gái nên tâm trạng của Hứa Nhàn Nguyệt rất tốt, vui vẻ chuyển một vạn tệ qua Alipay [4] cho cô.
Lúc Hứa Thanh Ca trả tiền, Lục Tử Nhất hỏi cô, “Sao em muốn mua máy ảnh gấp vậy? Mua trước một năm giá đắt hơn mua sau một năm đấy.”
“Để tham gia thi đấu nhiếp ảnh ạ,” Từ đầu đến cuối, Hứa Thanh Ca không thèm liếc mắt nhìn Tần Tuyển một cái, chỉ quét mã thanh toán và nói chuyện với Lục Tử Nhất:
“Không phải có một cuộc thi nhiếp ảnh trong thành phố sao ạ? Nghe nói ban giám khảo có thầy Ngộ Khanh nữa, em muốn thi đấu thử xem. Lỡ đâu được thầy Ngộ Khanh nhìn trúng, em còn có thể học hỏi thêm.”
Lục Tử Nhất rũ mắt, quay đầu nhìn Tần Tuyển.
Tần Tuyển cũng rũ mắt, “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Anh ra khỏi liền đi tới khúc ngoặt, gọi điện cho Cao Hữu Kỳ, “Anh buộc phải có mánh lới mới hấp dẫn được nhiều người đến ghi danh đúng không? Tôi đồng ý làm giám khảo, nhưng phải có màn che, không xuất hiện trên bục đâu.”
“Đến khi quán quân được trao giải, bên anh có thể đổi giải thưởng thành cơ hội thêm Wechat của Ngộ Khanh không?”
Cao Hữu Kỳ ôm chặt sự cảnh giác của mình, “Cậu muốn đổi giải thành cơ hội thêm Wechat làm gì? Đang âm mưu gì đấy?”
“Tôi nào có âm mưu gì? Tần Tuyển mỉm cười, “Tôi chỉ là muốn nói chuyện yêu đương với quán quân cuộc thi thôi.”
_____
[1] Raw: 熊大熊二 | Convert: Hùng Đại Hùng Nhị -> Trans + Edit: gấu anh Đại Hùng và gấu em Nhị Hùng: hình ảnh minh hoạ:
[2] BGM (viết tắt của Background Music): nhạc nền (Theo wikipedia.org).
Bởi vì Mộc không biết bài hát cụ thể của mấy người này tên gì nên chỉ gửi link cho các bạn xem thử nếu có hứng thú:
[3] Ăn đậu hũ: đồng nghĩa ‘chiếm tiện nghi’ – nói theo tiếng việt thì chiếm tiện nghi chính là hành vi sàm sỡ trong sự cho phép (Theo chiase.org).
[4] Alipay: ví điện tử: hình ảnh minh hoạ:
Tác giả :
Nhục Tùng Tô Bính