Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
Chương 42: Tiểu Thanh Ca, em làm bạn gái của anh đi?
Edit: Xiao Yi.
Tần Tuyển đã biết rõ cô đi đâu chơi còn cố tình hỏi. Rõ ràng lúc nãy anh qua tặng chân gà đã hỏi cô mấy giờ tới triển lãm ảnh.
Hứa Thanh Ca không ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng con số trên thang máy, trong lòng âm thầm đếm lầu.
Cửa thang máy mở ra, cô đi vào trước, Tần Tuyển cũng vào theo, thân hình vừa vặn phủ lên người cô, đôi mắt của anh sáng quắc.
Hứa Thanh Ca vẫn chưa ấn đóng cửa thanh máy, vừa muốn vươn tay ấn lầu một, Tần Tuyển đã cúi đầu cản cô lại, khiến cô không có cách nào ấn nút được.
Hứa Thanh Ca không thể không ngẩng đầu nhìn anh.
Tần Tuyển dựa vào thang máy, cười nhẹ hỏi cô, “Nhìn thấy học trưởng mà em không chào hỏi à? Có phải hơi không lễ phép rồi không?”
Hứa Thanh Ca không nói gì, vươn tay muốn ấn nút thang máy. Tần Tuyển buồn cười nhìn cô, cô vươn tay ra đâu, anh cản lại tới đó.
“Học trưởng,” Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, “Anh cầm tinh con chó ạ?”
“Em mắng ai, hửm?”
“… Mắng cún nhỏ chặn đường người khác đấy ạ.” Hứa Thanh Ca đỏ mặt, thầm nói.
Tần Tuyển trêu cô đã nghiện rồi, trở tay ấn tầng thượng. Sau đó anh giang hai tay chống bên người Hứa Thanh Ca, cố tình nhìn cô chằm chằm, không nói câu nào.
Thang máy nhỏ hẹp, Hứa Thanh Ca bị anh vây trong một góc, thẹn đến mức mặt vừa đỏ vừa nóng.
Tần Tuyển rũ mắt nhìn rõ vành tai đỏ hồng của cô, gương mặt kem bơ hệt như điểm thêm dâu tây vậy, thoạt nhìn ăn ngon cực kỳ.
“Tiểu Thanh Ca à,” Tần Tuyển áp thấp thân mình, khom lưng để tầm mắt của mình ngang bằng với tầm mắt của cô, ôn nhu hỏi: “Anh theo đuổi em một thời gian dài như vậy rồi, em làm bạn gái của anh đi?”
Hứa Thanh Ca: “…”
Vốn dĩ nhịp tim của cô đang căng thẳng bởi vì hơi thở của anh vừa nặng vừa thấp, nhưng bỗng nghe thấy Tần Tuyển nói mấy lời này, cô từng chút ngẩng đầu, không thể tin hỏi: “Anh chọn thang máy mà tỏ tình với em ạ?”
Đôi mắt của cô thật tròn, hệt như đang nói rằng thời điểm này, địa điểm này dùng để tỏ tình có phải qua loa rồi không?
Tần Tuyển quay đầu nhìn quanh, quả thật thang máy không rớt lấy một chút lãng mạn nào. Anh đứng thẳng lên, cười nói: “Anh sai rồi, vậy lần sau anh tìm chỗ nào lãng mạn một chút rồi tỏ tình lại, như thế là Tiểu Thanh Ca sẽ nhận lời phải không?”
Từ đáy lòng của Hứa Thanh Ca phun trào một cảm giác kích động muốn đá vào chân anh. Nhưng cô nhịn xuống, bởi vì cô không đánh lại anh.
Thanh máy rất nhỏ, Hứa Thanh Ca không thể xoay người chạy trốn, vì thế cô đành mặc kệ Tần Tuyển, đứng xoay mặt vào trong góc, hệt như bị phạt mà đưa lưng về phía anh, hai tay còn bịt tai lại.
Tần Tuyển nhìn dáng vẻ vừa ngoan vừa mềm của cô, bật cười thành tiếng. Giờ khắc này, bỗng nhiên anh thật muốn kéo tay cô lôi cả người cô vào lòng, xoa đầu cô cho đã.
Thanh máy đi lên tầng thượng, sau đó trở xuống lầu nhà hai người. Lúc cửa thang mở, Lữ Hỉ Doanh bên ngoài tiến vào, nhìn thấy hai người ở trong thì bà kinh ngạc.
Trên mặt con trai mình thì có ý cười, còn Tiểu Thanh Ca lại che mặt che tai xoay vào góc thang máy mà đứng.
Lữ Hỉ Doanh nhíu mày, “Tần Tuyển, có phải con lại bắt nạt Tiểu Thanh Ca không hả?”
Hứa Thanh Ca nghe thấy vội quay người lại, mặt cô vẫn còn đỏ, đỏ tận xuống cổ. Nhìn thấy đối phương là dì Lữ, cô vội buông tay, thẳng lưng nói: “Cháu chào dì ạ.”
Lữ Hỉ Doanh cười một tiếng, sau đó oán trách trừng mắt nhìn con trai một cái, hỏi cô: “Có phải Tần Tuyển lại bắt nạt cháu không?”
Tần Tuyển ôm bả vai, dựa lưng lên cửa thang máy. Anh nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh Ca hệt như đang xem náo nhiệt, chờ cô trả lời. Bằng sự hiểu biết của anh về cô, khẳng định là cô sẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói anh không có bắt nạt cô.
Ai ngờ, Hứa Thanh Ca ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó ấm ức nói: “Dì ơi, vừa nãy anh ấy không cho cháu ấn nút thang máy đó ạ. Thang máy đi lên đi xuống ba lần luôn, anh ấy còn không chịu cho cháu ra ngoài nữa.”
Gương mặt tươi cười của Tần Tuyển cứng đờ. Từ khi nào mà cô gái nhỏ này không những biết tố cáo mà còn thêm mắm thêm muối thế này?
“Tiểu Thanh Ca, không phải chứ?” Tần Tuyển nhướn mày hỏi: “Thang máy lên xuống ba lần hồi nào?”
Không đợi cô trả lời, Lữ Hỉ Doanh đã đi qua véo eo của Tần Tuyển, “Con lại bắt nạt Tiểu Thanh Ca, này thì bắt nạt!!! Sau này con còn bắt nạt con bé nữa, mẹ lập tức vứt hết máy ảnh của con vào bồn tắm, con xem mẹ nói được làm được!”
Tần Tuyển: “…”
…
Anh lái xe đưa Hứa Thanh Ca đến triển lãm ảnh.
Lúc mua vé, cô đã mua hai vé, giống như đã quen với lần anh đến xem cô diễn tấu Cello, cô biết Tần Tuyển sẽ đi triển lãm ảnh cùng cô vậy.
Lúc soát vé, Hứa Thanh Ca chủ động quét mã QR [1], Tần Tuyển đứng bên cạnh khẽ cười một tiếng, cô lập tức trừng mắt nhìn anh.
Tần Tuyển không nói gì, chỉ vươn tay xoa đầu cô.
Vừa hay có một nhân viên mang thẻ công tác từ trong đi ra, thấy Tần Tuyển liền nói: “Anh chờ cậu tới vào buổi sáng, sao buổi chiều cậu mới tới thế này?”
Hứa Thanh Ca nhìn thấy người kia khi nói chuyện không có nhìn tới mình, cô buồn bực ngó trái ngó phải, cuối cùng đối diện với ánh mắt của Tần Tuyển, “Học trưởng, anh ấy đang nói chuyện với anh ạ?”
“Không phải,” Tần Tuyển lớn giọng nói: “Anh không quen họ.”
Cao Hữu Kỳ kinh ngạc hai giây, nhìn Tần Tuyển, lại nhìn qua cô gái xinh đẹp bên cạnh anh, trong lòng mơ hồ nhận ra một chút. Nhưng mà quen biết Tần Tuyển ba năm, y chưa từng thấy Tần Tuyển đi chung với bất kỳ cô gái nào.
Cao Hữu Kỳ vụng về phối hợp, đi ngang qua bả vai của Tần Tuyển rồi túm lấy một người không quen biết phía sau, “Mau vào đây, mau vào đây.”
Tần Tuyển rũ mi, nói với Hứa Thanh Ca, “Là họ nhận sai người thôi.”
“Nhận sai người khác thành anh cơ à?” Hứa Thanh Ca cảm thấy mới lạ, hiếu kỳ hỏi: “Vậy người đến trông thế nào ạ?”
Tần Tuyển bật cười, “Hẳn là không đẹp trai bằng anh đâu.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Ngày triển lãm đầu tiên, buổi chiều người tới không ít, gần như phía trước mỗi bức ảnh đều có người đứng thưởng thức. Hứa Thanh Ca phải đứng bên cạnh họ hoặc là phía sau, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ.
Tần Tuyển đứng bên cạnh cô, phần lớn thời gian đều ngắm cô hết. Hứa Thanh Ca khi thưởng thức tác phẩm rất chuyên tâm, sau đó cô như phát hiện cái gì, mở to đôi mắt sáng ngời, lấy điện thoại mở Weibo lên rồi nhỏ giọng nói cho anh biết, tác phẩm này đến từ quốc gia nào. Nhiếp ảnh gia Ngộ Khanh ở quốc gia đó chụp được tác phẩm này, khiến cô càng muốn tới quốc gia đó.
Giọng nói của Hứa Thanh Ca khi nói ở triển lãm ảnh so với ngày thường còn linh hoạt kỳ ảo hơn, cực kỳ dễ nghe mà quanh quẩn bên tai của Tần Tuyển.
Cô hệt như một bé fan mê muội, kích động tâm tình bộc phát sự ngưỡng mộ với idol vậy!
Trong lòng Tần Tuyển phức tạp khó diễn tả, phải nói thế nào nhỉ? Anh có hơi ăn dấm chua của Ngộ Khanh này rồi.
Phòng triển lãm giống như mê cung, lúc đi tới một chỗ ngoặt, Hứa Thanh Ca chợt thấy có một bức ảnh không có ai xem, lập tức lao qua đó, hoàn toàn không để ý tới Tần Tuyển đã bị vứt ở sau lưng.
Tần Tuyển hít sâu một hơi, đi theo sau lưng cô, “Vậy ra em thích những thứ nghệ thuật sao?”
Hứa Thanh Ca cầm điện thoại chụp lại tác phẩm, như nghe được câu hỏi đơn giản nhất, cho nên trả lời rất tự nhiên, “Đúng ạ.”
Tần Tuyển trầm mặc suy nghĩ.
Ngoại trừ tài nhiếp ảnh trên người thì anh còn cái gì có tính văn nghệ để hấp dẫn cô không nhỉ?
Hứa Thanh Ca liên tiếp chụp vài tấm ảnh, không thấy Tần Tuyển nói gì nữa liền quay đầu tìm một tác phẩm khác. Chợt thấy thần sắc của anh hơi giật mình nhìn tới một tác phẩm, Hứa Thanh Ca hậu tri hậu giác [2] cảm thấy phản ứng của anh giống như lần trước cô khen nam sinh khác vậy.
Cô đi qua, làm như vô tình nói: “Chỉ là em thích người có tài hoa hơn ạ.”
Bên môi Tần Tuyển lộ ra ý cười, “Thích tài hoa của anh à?”
Hứa Thanh Ca chung đụng với Tần Tuyển cũng lâu rồi. Cô cảm thấy Tần Tuyển đặc biệt giống loại người biết mình đẹp nhưng không cố giấu, nghiêm túc nói với anh, “Học trưởng à, em biết Ngộ Khanh ba năm, còn anh, em mới biết ba tháng thôi.”
Tần Tuyển: “…” Tâm trạng của anh lại phức tạp thêm một lần nữa.
Tự mình ghen với mình, cảm giác quả thật đặc biệt!!!
…
Đi dạo một lát, tầm mắt của Tần Tuyển chợt thấy Cao Hữu Kỳ.
Năm nay y ba mươi tuổi, người mặc tây trang, là người phát triển nghệ thuật nhiếp ảnh, thoạt nhìn rất ổn trọng.
Nhưng bây giờ, Cao Hữu Kỳ đang đứng một góc làm mặt quỷ với anh, rất là nôn nóng.
Tần Tuyển không đi qua đó, chỉ đứng tại chỗ gọi điện thoại cho y, “Có chuyện gì vậy?”
Cao Hữu Kỳ: “Chụp ảnh, là chụp ảnh chung đó. Triển lãm cá nhân lớn như vậy, cậu không lộ mặt là sao? Giống như triển lãm giả ấy.”
Hứa Thanh Ca quay đầu thì thấy Tần Tuyển đang nghe điện thoại, tầm mắt buông xuống tựa như gặp chuyện gì phiền lòng. Cô muốn cho anh không gian riêng, thuận tiện cũng khoa tay múa chân đi dạo phần của mình.
Nhưng Tần Tuyển lại nắm chặt tay của cô không cho đi, khẽ hất cằm ý bảo cô cứ thưởng thức tiếp, không cần tránh mặt.
Đầu dây bên kia điện thoại lại nói: “Không phải trước đây anh nói không có phần này sao?”
Cao Hữu Kỳ bất đắc dĩ, “Đúng là không có phần này, nhưng cậu cho anh một lý do đi. Cậu không muốn kiếm tiền nữa sao? Tích cực một chút, ít nhất phải cho anh một lý do.”
Tần Tuyển vẫn còn nắm lấy tay của Hứa Thanh Ca. Cô cẩn thận gỡ tay Tần Tuyển, anh chợt buông lỏng, nhưng ngay sau đó liền thuận thế siết chặt tay cô.
Hứa Thanh Ca: “???”
Tần Tuyển nói chuyện điện thoại, thanh âm hơi trầm xuống, “Tôi biết rồi.”
Hứa Thanh Ca không dám giãy ra quá mạnh, chờ anh nói kết thúc cuộc gọi mới gỡ tay anh ra, “Học trưởng, anh buông em ra đi mà.”
Tần Tuyển lại gần cô nửa bước, siết chặt hai tay của cô, sắc mặt không nóng không lạnh, cúi đầu thở dài nói: “Có một nữ giám đốc biết anh tới đây, Thanh Ca giúp anh chuyện gấp này được không? Lát nữa em lại giả làm bạn gái của anh thêm một lần nhé?”
Tần Tuyển cực kỳ thành khẩn, mặt mày quả thật nghiêm túc, như cầu xin cô.
Hứa Thanh Ca cũng thấy lúc nãy, thần sắc khi nói chuyện điện thoại của anh trầm xuống, cho nên không từ chối, “Được ạ, cô ta đâu?”
“Họ nói là vào được rồi, có lẽ sẽ vô tình gặp phải đâu đó thôi.”
“… Dạ.”
Tần Tuyển đứng bên cạnh Hứa Thanh Ca, nắm tay cô, rũ mi ngắm cô, không nhịn đuợc cười, sau đó ôn nhu nói: “Cảm ơn Tiểu Thanh Ca nhé.”
Hứa Thanh Ca bị dụ mà không biết, còn ngoan ngoãn cười với người mới dụ mình, “Không có gì ạ.”
Cô vừa nói xong câu này, Tần Tuyển đang định cười, xoa bóp lòng bàn tay của cô, nhưng tầm mắt của anh chợt thấy một người phụ nữ, ngay tức khắc, sắc mặt không vui tối lại.
Trước nay khí độ xung quanh Tần Tuyển vẫn luôn ôn nhu, bỗng nhiên hôm nay lại như băng lạnh.
_____
[1] Giải thích một chút về phương thức quét mã QR:
Bên Trung Quốc thường thanh toán bằng việc quét mã QR trên Wechat, lúc mua vé vào cửa triển lãm, Hứa Thanh Ca (có lẽ) đã mua bằng Wechat, có mã. Bên hệ thống bán vé sẽ gửi mã vé về Wechat cho cô, cho nên lúc tới cửa soát vé ở buổi triển lãm, cô mới phải lấy điện thoại ra cho họ quét mã vé trong đó.
[2] Hậu tri hậu giác: sau khi mọi chuyện xảy ra mới phản ứng lại.
Tần Tuyển đã biết rõ cô đi đâu chơi còn cố tình hỏi. Rõ ràng lúc nãy anh qua tặng chân gà đã hỏi cô mấy giờ tới triển lãm ảnh.
Hứa Thanh Ca không ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng con số trên thang máy, trong lòng âm thầm đếm lầu.
Cửa thang máy mở ra, cô đi vào trước, Tần Tuyển cũng vào theo, thân hình vừa vặn phủ lên người cô, đôi mắt của anh sáng quắc.
Hứa Thanh Ca vẫn chưa ấn đóng cửa thanh máy, vừa muốn vươn tay ấn lầu một, Tần Tuyển đã cúi đầu cản cô lại, khiến cô không có cách nào ấn nút được.
Hứa Thanh Ca không thể không ngẩng đầu nhìn anh.
Tần Tuyển dựa vào thang máy, cười nhẹ hỏi cô, “Nhìn thấy học trưởng mà em không chào hỏi à? Có phải hơi không lễ phép rồi không?”
Hứa Thanh Ca không nói gì, vươn tay muốn ấn nút thang máy. Tần Tuyển buồn cười nhìn cô, cô vươn tay ra đâu, anh cản lại tới đó.
“Học trưởng,” Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, “Anh cầm tinh con chó ạ?”
“Em mắng ai, hửm?”
“… Mắng cún nhỏ chặn đường người khác đấy ạ.” Hứa Thanh Ca đỏ mặt, thầm nói.
Tần Tuyển trêu cô đã nghiện rồi, trở tay ấn tầng thượng. Sau đó anh giang hai tay chống bên người Hứa Thanh Ca, cố tình nhìn cô chằm chằm, không nói câu nào.
Thang máy nhỏ hẹp, Hứa Thanh Ca bị anh vây trong một góc, thẹn đến mức mặt vừa đỏ vừa nóng.
Tần Tuyển rũ mắt nhìn rõ vành tai đỏ hồng của cô, gương mặt kem bơ hệt như điểm thêm dâu tây vậy, thoạt nhìn ăn ngon cực kỳ.
“Tiểu Thanh Ca à,” Tần Tuyển áp thấp thân mình, khom lưng để tầm mắt của mình ngang bằng với tầm mắt của cô, ôn nhu hỏi: “Anh theo đuổi em một thời gian dài như vậy rồi, em làm bạn gái của anh đi?”
Hứa Thanh Ca: “…”
Vốn dĩ nhịp tim của cô đang căng thẳng bởi vì hơi thở của anh vừa nặng vừa thấp, nhưng bỗng nghe thấy Tần Tuyển nói mấy lời này, cô từng chút ngẩng đầu, không thể tin hỏi: “Anh chọn thang máy mà tỏ tình với em ạ?”
Đôi mắt của cô thật tròn, hệt như đang nói rằng thời điểm này, địa điểm này dùng để tỏ tình có phải qua loa rồi không?
Tần Tuyển quay đầu nhìn quanh, quả thật thang máy không rớt lấy một chút lãng mạn nào. Anh đứng thẳng lên, cười nói: “Anh sai rồi, vậy lần sau anh tìm chỗ nào lãng mạn một chút rồi tỏ tình lại, như thế là Tiểu Thanh Ca sẽ nhận lời phải không?”
Từ đáy lòng của Hứa Thanh Ca phun trào một cảm giác kích động muốn đá vào chân anh. Nhưng cô nhịn xuống, bởi vì cô không đánh lại anh.
Thanh máy rất nhỏ, Hứa Thanh Ca không thể xoay người chạy trốn, vì thế cô đành mặc kệ Tần Tuyển, đứng xoay mặt vào trong góc, hệt như bị phạt mà đưa lưng về phía anh, hai tay còn bịt tai lại.
Tần Tuyển nhìn dáng vẻ vừa ngoan vừa mềm của cô, bật cười thành tiếng. Giờ khắc này, bỗng nhiên anh thật muốn kéo tay cô lôi cả người cô vào lòng, xoa đầu cô cho đã.
Thanh máy đi lên tầng thượng, sau đó trở xuống lầu nhà hai người. Lúc cửa thang mở, Lữ Hỉ Doanh bên ngoài tiến vào, nhìn thấy hai người ở trong thì bà kinh ngạc.
Trên mặt con trai mình thì có ý cười, còn Tiểu Thanh Ca lại che mặt che tai xoay vào góc thang máy mà đứng.
Lữ Hỉ Doanh nhíu mày, “Tần Tuyển, có phải con lại bắt nạt Tiểu Thanh Ca không hả?”
Hứa Thanh Ca nghe thấy vội quay người lại, mặt cô vẫn còn đỏ, đỏ tận xuống cổ. Nhìn thấy đối phương là dì Lữ, cô vội buông tay, thẳng lưng nói: “Cháu chào dì ạ.”
Lữ Hỉ Doanh cười một tiếng, sau đó oán trách trừng mắt nhìn con trai một cái, hỏi cô: “Có phải Tần Tuyển lại bắt nạt cháu không?”
Tần Tuyển ôm bả vai, dựa lưng lên cửa thang máy. Anh nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh Ca hệt như đang xem náo nhiệt, chờ cô trả lời. Bằng sự hiểu biết của anh về cô, khẳng định là cô sẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói anh không có bắt nạt cô.
Ai ngờ, Hứa Thanh Ca ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó ấm ức nói: “Dì ơi, vừa nãy anh ấy không cho cháu ấn nút thang máy đó ạ. Thang máy đi lên đi xuống ba lần luôn, anh ấy còn không chịu cho cháu ra ngoài nữa.”
Gương mặt tươi cười của Tần Tuyển cứng đờ. Từ khi nào mà cô gái nhỏ này không những biết tố cáo mà còn thêm mắm thêm muối thế này?
“Tiểu Thanh Ca, không phải chứ?” Tần Tuyển nhướn mày hỏi: “Thang máy lên xuống ba lần hồi nào?”
Không đợi cô trả lời, Lữ Hỉ Doanh đã đi qua véo eo của Tần Tuyển, “Con lại bắt nạt Tiểu Thanh Ca, này thì bắt nạt!!! Sau này con còn bắt nạt con bé nữa, mẹ lập tức vứt hết máy ảnh của con vào bồn tắm, con xem mẹ nói được làm được!”
Tần Tuyển: “…”
…
Anh lái xe đưa Hứa Thanh Ca đến triển lãm ảnh.
Lúc mua vé, cô đã mua hai vé, giống như đã quen với lần anh đến xem cô diễn tấu Cello, cô biết Tần Tuyển sẽ đi triển lãm ảnh cùng cô vậy.
Lúc soát vé, Hứa Thanh Ca chủ động quét mã QR [1], Tần Tuyển đứng bên cạnh khẽ cười một tiếng, cô lập tức trừng mắt nhìn anh.
Tần Tuyển không nói gì, chỉ vươn tay xoa đầu cô.
Vừa hay có một nhân viên mang thẻ công tác từ trong đi ra, thấy Tần Tuyển liền nói: “Anh chờ cậu tới vào buổi sáng, sao buổi chiều cậu mới tới thế này?”
Hứa Thanh Ca nhìn thấy người kia khi nói chuyện không có nhìn tới mình, cô buồn bực ngó trái ngó phải, cuối cùng đối diện với ánh mắt của Tần Tuyển, “Học trưởng, anh ấy đang nói chuyện với anh ạ?”
“Không phải,” Tần Tuyển lớn giọng nói: “Anh không quen họ.”
Cao Hữu Kỳ kinh ngạc hai giây, nhìn Tần Tuyển, lại nhìn qua cô gái xinh đẹp bên cạnh anh, trong lòng mơ hồ nhận ra một chút. Nhưng mà quen biết Tần Tuyển ba năm, y chưa từng thấy Tần Tuyển đi chung với bất kỳ cô gái nào.
Cao Hữu Kỳ vụng về phối hợp, đi ngang qua bả vai của Tần Tuyển rồi túm lấy một người không quen biết phía sau, “Mau vào đây, mau vào đây.”
Tần Tuyển rũ mi, nói với Hứa Thanh Ca, “Là họ nhận sai người thôi.”
“Nhận sai người khác thành anh cơ à?” Hứa Thanh Ca cảm thấy mới lạ, hiếu kỳ hỏi: “Vậy người đến trông thế nào ạ?”
Tần Tuyển bật cười, “Hẳn là không đẹp trai bằng anh đâu.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Ngày triển lãm đầu tiên, buổi chiều người tới không ít, gần như phía trước mỗi bức ảnh đều có người đứng thưởng thức. Hứa Thanh Ca phải đứng bên cạnh họ hoặc là phía sau, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ.
Tần Tuyển đứng bên cạnh cô, phần lớn thời gian đều ngắm cô hết. Hứa Thanh Ca khi thưởng thức tác phẩm rất chuyên tâm, sau đó cô như phát hiện cái gì, mở to đôi mắt sáng ngời, lấy điện thoại mở Weibo lên rồi nhỏ giọng nói cho anh biết, tác phẩm này đến từ quốc gia nào. Nhiếp ảnh gia Ngộ Khanh ở quốc gia đó chụp được tác phẩm này, khiến cô càng muốn tới quốc gia đó.
Giọng nói của Hứa Thanh Ca khi nói ở triển lãm ảnh so với ngày thường còn linh hoạt kỳ ảo hơn, cực kỳ dễ nghe mà quanh quẩn bên tai của Tần Tuyển.
Cô hệt như một bé fan mê muội, kích động tâm tình bộc phát sự ngưỡng mộ với idol vậy!
Trong lòng Tần Tuyển phức tạp khó diễn tả, phải nói thế nào nhỉ? Anh có hơi ăn dấm chua của Ngộ Khanh này rồi.
Phòng triển lãm giống như mê cung, lúc đi tới một chỗ ngoặt, Hứa Thanh Ca chợt thấy có một bức ảnh không có ai xem, lập tức lao qua đó, hoàn toàn không để ý tới Tần Tuyển đã bị vứt ở sau lưng.
Tần Tuyển hít sâu một hơi, đi theo sau lưng cô, “Vậy ra em thích những thứ nghệ thuật sao?”
Hứa Thanh Ca cầm điện thoại chụp lại tác phẩm, như nghe được câu hỏi đơn giản nhất, cho nên trả lời rất tự nhiên, “Đúng ạ.”
Tần Tuyển trầm mặc suy nghĩ.
Ngoại trừ tài nhiếp ảnh trên người thì anh còn cái gì có tính văn nghệ để hấp dẫn cô không nhỉ?
Hứa Thanh Ca liên tiếp chụp vài tấm ảnh, không thấy Tần Tuyển nói gì nữa liền quay đầu tìm một tác phẩm khác. Chợt thấy thần sắc của anh hơi giật mình nhìn tới một tác phẩm, Hứa Thanh Ca hậu tri hậu giác [2] cảm thấy phản ứng của anh giống như lần trước cô khen nam sinh khác vậy.
Cô đi qua, làm như vô tình nói: “Chỉ là em thích người có tài hoa hơn ạ.”
Bên môi Tần Tuyển lộ ra ý cười, “Thích tài hoa của anh à?”
Hứa Thanh Ca chung đụng với Tần Tuyển cũng lâu rồi. Cô cảm thấy Tần Tuyển đặc biệt giống loại người biết mình đẹp nhưng không cố giấu, nghiêm túc nói với anh, “Học trưởng à, em biết Ngộ Khanh ba năm, còn anh, em mới biết ba tháng thôi.”
Tần Tuyển: “…” Tâm trạng của anh lại phức tạp thêm một lần nữa.
Tự mình ghen với mình, cảm giác quả thật đặc biệt!!!
…
Đi dạo một lát, tầm mắt của Tần Tuyển chợt thấy Cao Hữu Kỳ.
Năm nay y ba mươi tuổi, người mặc tây trang, là người phát triển nghệ thuật nhiếp ảnh, thoạt nhìn rất ổn trọng.
Nhưng bây giờ, Cao Hữu Kỳ đang đứng một góc làm mặt quỷ với anh, rất là nôn nóng.
Tần Tuyển không đi qua đó, chỉ đứng tại chỗ gọi điện thoại cho y, “Có chuyện gì vậy?”
Cao Hữu Kỳ: “Chụp ảnh, là chụp ảnh chung đó. Triển lãm cá nhân lớn như vậy, cậu không lộ mặt là sao? Giống như triển lãm giả ấy.”
Hứa Thanh Ca quay đầu thì thấy Tần Tuyển đang nghe điện thoại, tầm mắt buông xuống tựa như gặp chuyện gì phiền lòng. Cô muốn cho anh không gian riêng, thuận tiện cũng khoa tay múa chân đi dạo phần của mình.
Nhưng Tần Tuyển lại nắm chặt tay của cô không cho đi, khẽ hất cằm ý bảo cô cứ thưởng thức tiếp, không cần tránh mặt.
Đầu dây bên kia điện thoại lại nói: “Không phải trước đây anh nói không có phần này sao?”
Cao Hữu Kỳ bất đắc dĩ, “Đúng là không có phần này, nhưng cậu cho anh một lý do đi. Cậu không muốn kiếm tiền nữa sao? Tích cực một chút, ít nhất phải cho anh một lý do.”
Tần Tuyển vẫn còn nắm lấy tay của Hứa Thanh Ca. Cô cẩn thận gỡ tay Tần Tuyển, anh chợt buông lỏng, nhưng ngay sau đó liền thuận thế siết chặt tay cô.
Hứa Thanh Ca: “???”
Tần Tuyển nói chuyện điện thoại, thanh âm hơi trầm xuống, “Tôi biết rồi.”
Hứa Thanh Ca không dám giãy ra quá mạnh, chờ anh nói kết thúc cuộc gọi mới gỡ tay anh ra, “Học trưởng, anh buông em ra đi mà.”
Tần Tuyển lại gần cô nửa bước, siết chặt hai tay của cô, sắc mặt không nóng không lạnh, cúi đầu thở dài nói: “Có một nữ giám đốc biết anh tới đây, Thanh Ca giúp anh chuyện gấp này được không? Lát nữa em lại giả làm bạn gái của anh thêm một lần nhé?”
Tần Tuyển cực kỳ thành khẩn, mặt mày quả thật nghiêm túc, như cầu xin cô.
Hứa Thanh Ca cũng thấy lúc nãy, thần sắc khi nói chuyện điện thoại của anh trầm xuống, cho nên không từ chối, “Được ạ, cô ta đâu?”
“Họ nói là vào được rồi, có lẽ sẽ vô tình gặp phải đâu đó thôi.”
“… Dạ.”
Tần Tuyển đứng bên cạnh Hứa Thanh Ca, nắm tay cô, rũ mi ngắm cô, không nhịn đuợc cười, sau đó ôn nhu nói: “Cảm ơn Tiểu Thanh Ca nhé.”
Hứa Thanh Ca bị dụ mà không biết, còn ngoan ngoãn cười với người mới dụ mình, “Không có gì ạ.”
Cô vừa nói xong câu này, Tần Tuyển đang định cười, xoa bóp lòng bàn tay của cô, nhưng tầm mắt của anh chợt thấy một người phụ nữ, ngay tức khắc, sắc mặt không vui tối lại.
Trước nay khí độ xung quanh Tần Tuyển vẫn luôn ôn nhu, bỗng nhiên hôm nay lại như băng lạnh.
_____
[1] Giải thích một chút về phương thức quét mã QR:
Bên Trung Quốc thường thanh toán bằng việc quét mã QR trên Wechat, lúc mua vé vào cửa triển lãm, Hứa Thanh Ca (có lẽ) đã mua bằng Wechat, có mã. Bên hệ thống bán vé sẽ gửi mã vé về Wechat cho cô, cho nên lúc tới cửa soát vé ở buổi triển lãm, cô mới phải lấy điện thoại ra cho họ quét mã vé trong đó.
[2] Hậu tri hậu giác: sau khi mọi chuyện xảy ra mới phản ứng lại.
Tác giả :
Nhục Tùng Tô Bính