Thoát Cốt Hương
Chương 67: Kế hoạch
“Tiểu Tư….” Giọng nói Giang Lưu mang theo chút nghẹn ngào, anh giơ tay lau đi nước mắt cùngmáu trên mặt cô, rồi cẩn thận bế cô vào lòng, giống như đang nhặt từngmảnh vỡ đồ sứ vậy.
Xương cốt trong cơ thể Giang Tiểu Tư đã gãydập, não bộ xuất huyết nặng, ý thức cô lúc cô đã trở nên hỗn độn, mơ hồ. Vốn đã chết lặng, nhưng nước mắt Giang Lưu lại rớt lên mặt cô, mằn mặn, ẩm ướt, chạm vào miệng vết thương của cô, đau quá.
“Ba ba……” Cô mấp máy môi, chỉ có khẩu hình, không phát ra thành tiếng.
Cô thật đáng mất mặt, ba mới đi vắng một hồi, cô đã biến chính mình thành ngu ngốc đến mức này.
Giang Lưu truyền pháp lực cho cô, nếu là một cương thi bình thường đao thương bất nhập, đáng lẽ cô sẽ không bị thương, nhưng cô quên mình còn có mộtnửa là người rồi sao? Ngoại thương không khó trị, nhưng thật sự rấtnặng, tình trạng vô cùng thê thảm.
Bế cô trở về Thoát Cốt Hương,Giang Lưu phẫn nộ, thương xót, đau lòng, lại càng nhiều tự trách. Anhquá ngốc rồi, sao lại có thể đem Tiểu Tư gửi gắm cho một người như vậychứ? Nghĩ rằng anh ta yêu cô thì nhất định có thể chấp nhận tất cả củacô sao?
Tiểu Tư, ba sai rồi, ngày từ đầu ba không nên trốn tránh, ba nên tin tưởng con. Trên đời này, người có thể cho con hạnh phúc, chỉ có ta.
Giang Tiểu Tư vẫn luôn ở trong tình trạng hôn mê, sốtliên tục, thỉnh thoảng tỉnh lại, cô cũng chỉ mở đôi mắt trống rỗng nhìnlên trần nhà mà ngẩn người. Vốn những vết thương trước đó còn chưa lành, hiện tại lại bị va chạm tới não bộ, còn bị thương ở cơ thể, ít nhất côcũng phải nằm trên giường một tháng mới có thể đi lại được.
Giang Lưu tìm rất nhiều máu RH- tới cho cô uống, nhưng không ngờ cô chỉ cầnngửi thấy mùi đã muốn nôn, có lẽ do trong tiềm thức, cô bài xích thânphận cương thi của mình, cũng có lẽ là cô đã hút máu của Thẩm Mạc, không muốn uống của những người khác nữa. Không còn cách nào khác, Giang Lưuchỉ đành cưỡng chế ép cô uống.
Nhìn dáng vẻ suy sụp của cô, trái tim Giang Lưu như rỉ máu.
“Tiểu Tư, đừng như vậy nữa, nhìn ba này.”
“Anh ấy biết con là cương thi rồi, anh ấy không cần con……” Giang Tiểu Tưtrống rỗng nhìn lại, thì thào. Cô muốn nhào vào lòng Giang Lưu mà khócthật lớn, nhưng ngay cả sức lực để khóc cô cũng không có, chỉ có thểlặng lẽ rơi lệ.
“Giang Tiểu Tư, con là con gái của Triệu Tật.Mạnh mẽ lên cho ta.” Giang Lưu lớn tiếng, muốn mắng cho cô tỉnh lại,nhưng sau đó lại đau lòng, ôm chặt lấy cô.
“Con chỉ cần anh ta mà không cần ba nữa sao? Con cứ như vậy thì ba làm sao bây giờ? Con muốnbỏ lại mình ba sống lẻ loi trên đời này ư?”
Giang Tiểu Tư kinhngạc nhìn lại anh, cố gắng muốn nâng tay lên lau nước mắt cho anh. Đúngvậy, sao mình lại có thể ngu ngốc như vậy, ích kỷ như vậy chứ? Tự làmtổn thương bản thân làm gì, trừ ba ba ra, sẽ không còn ai khổ sở, thương tâm vì cô mà.
“Thật xin lỗi, con sẽ không làm như vậynữa……”Giang Tiểu Tư đặt tay lên trái tim mình, vì đoạn tình cảm này, côđã dùng hết toàn bộ sức lực đi vãn hồi rồi, giờ đây cô thấy mệt mỏi quá. Cô có thể vì yêu mà chết, nhưng cô đâu chỉ có một mình, cô phải vì bamà sống cho thật tốt.
Nhìn cảm xúc của Giang Tiểu Tư bình ổn trởlại rồi thiếp đi, bàn tay Giang Lưu chậm rãi nắm chặt. Tất cả những đauthương mà Tiểu Tư phải chịu, anh sẽ đòi lại gấp bội.
Hai ngày hai đêm rồi, Thẩm Mạc không hề ngủ, luôn luôn ngồi trên sofa ở phòng kháchchờ đợi, ngay cả tư thế ngồi cũng chưa từng đổi. Quanh căn nhà đều đãđược dán bùa chú, nhưng anh cũng hiểu, Giang Tiểu Tư sẽ không còn đếnnữa.
Nhìn Giang Lưu từ trên không trung đáp xuống sân viện, tócdài bay bay, tay áo khẽ động, anh cảm thấy, nếu nói anh ta là cương thithì thà nói là thần tiên càng có vẻ thích hợp hơn. Anh nhẹ nhàng thở ra, Giang Lưu có thể xuất hiện tại nơi này để gây sự với anh chứng tỏ Giang Tiểu Tư không xảy ra chuyện gì rồi.
“Ra ngoài nói chuyện đi.” Thẩm Mạc đứng dậy, anh biết sắp có một trận ác chiến, không muốn đập phá mọi thứ trong nhà.
Rừng trúc an tĩnh dị thường, nét mặt Giang Lưu vẫn không hề lộ ra chút biểucảm nào, cũng không có tức giận, chỉ tỏa ra khí chất đẫm máu. Ánh mắtcũng không mang theo khí thế lãnh liệt, nhưng lại khiến con người taphát lạnh, dường như tất cả vạn vật trong mắt anh lúc này đều là vậtchết.
“Thẩm Mạc, vì trong chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, cho nên tôi không thể giết anh. Nhưng, Tiểu Tư chảy bao nhiêu máu, anh cũng phải mất bấy nhiêu.”
Giang Lưu tiến lên phía trước một bước,đồng tiền trong tay kéo theo xích bạc lượn vòng mà ra. Thẩm Mạc cũng lấy ra loan đao bán nguyệt tùy thân đánh trả. Hai vũ khí va chạm nhau, ánhlửa văng ra khắp nơi.
Đồng tiền như có ý thức, lượn vòng, tungbay, có thể tránh né mọi chướng ngại, kết giới hộ thể quanh thân ThẩmMạc đều bị xé rách một cách dễ dàng, trên người anh lập tức có thêm mấyvết thương rất sâu, tất cả đều trúng động mạch, máu cứ thể phun ra xốixả.
Dù sao Thẩm Mạc cũng chỉ mới sống ngắn ngủi có vài thập niên, dù có được tu luyện trong tháp Thất Trọng Trường Minh đi nữa, pháp luật coi như có thể ngang bằng, nhưng quyền cước và kĩ năng chiến đấu làmsao so được với Giang Lưu, người năm xưa đã chinh chiến trên sa trường,lại tu ma ngàn năm. Người Thẩm Mạc chẳng mấy chốc đã đầy vết thương.
“Anh cho rằng làm vậy thì có thể thắng tôi sao? Không thấy bản thân khôngbiết tự lượng sức à?” Giang Lưu lạnh lùng nhìn Thẩm Mạc, anh ta làm vậythì có thể chống đỡ bao lâu chứ.
Thẩm Mạc lắc đầu, Giang Lưukhông dùng thân phận cương thi để đánh nhau với anh, vậy thì đương nhiên anh cũng không thể dùng phép thuật để đấu lại. Hơn nữa, vốn là anh sai, nếu những vết thương này có thể làm anh vơi đi áy náy, có thể để GiangLưu xả giận thì có gì không tốt.
“Đừng tưởng làm vậy tôi sẽ nương tay với anh.” Giang Lưu quá nhanh, lưu lại xung quanh anh vô số ảo ảnh. Sau đó, trong nháy mắt, chưởng phong ập đến ngay trước mặt, mạnh mẽđánh tới, khiến nội tạng của anh đều như nát nhừ.
Thẩm Mạc lảo đảo lui lại mấy bước, bám lấy một cành trúc mới có thể đứng thẳng.
Giang Lưu ngừng lại, lạnh lùng nhìn Thẩm Mạc, nghĩ thầm, thật mất hứng, anhcứ tưởng trên đời này có lẽ còn có Thẩm Mạc có thể chiến đấu ngang sứcvới mình chứ.
“Anh có lựa chọn của anh, tôi cũng không muốn miễncưỡng. Lúc đầu là do chúng tôi lừa anh trước, cho nên tôi không tráchanh. Tôi cứ nghĩ anh khác với những người bình thường, nhưng có lẽ tôiđánh giá quá cao anh rồi. Từ nay về sau, anh và Tiểu Tư không còn liênquan nữa, tôi sẽ đưa con bé đi khỏi thành phố Đào Nguyên, cũng sẽ khôngđem nó tặng cho bất cứ ai nữa. Thẩm Mạc, tự giải quyết cho tốt đi.”
Giang Lưu đi rồi, lại để lại cho Thẩm Mạc một sự kinh ngạc. Anh ta nói sẽkhông đem Giang Tiểu Tư tặng cho bất cứ ai nữa là ý gì? Thẩm Mạc nhíuchặt đôi mày, ho ra một đống máu tụ. Giang Lưu xuống tay thật ác, nộithương của anh rất nặng, một đoạn thời gian dài sắp tới sẽ không thểdùng được pháp thuật. Loạng choạng bước từng bước về nhà, cố gắng uốngmột chút thuốc, anh cứ thế mơ mơ màng màng lâm vào hôn mê. Lúc này TiểuTư chắc còn đau đớn, khó chịu hơn anh rất nhiều, phải không?
Giang Lưu trở về Thoát Cốt Hương, Giang Tiểu Tư vẫn đang ngủ, cổ được bóthạch cao, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ nhắn, trông đặc biệt đáng yêu. GiangLưu vuốt ve mặt cô, thầm nghĩ, bao nhiêu vất vả lúc trước mình và ThẩmKhấu Đan đi tìm thuốc, chế thuốc, kết quả bây giờ đều uổng phí. Sốngngàn năm qua, anh vẫn không hiểu được, làm cương thi có gì không tốtchứ.
Lúc nãy cùng Thẩm Mạc giao chiến, rõ ràng anh ta cố ý tỏ rayếu thế, thậm chí cố tình bị thương, đơn giản chỉ là vì áy náy thật sao? Giang Lưu hơi nghi ngờ, nhưng cũng chẳng muốn nghĩ sâu xa. Từ nay vềsau, mọi thứ về anh ta không còn liên quan gì đến bọn họ nữa rồi.
Thẩm Mạc nằm trên giường một ngày một đêm, mơ hồ cảm thấy có ai đó nâng anhdậy, cho anh uống nước. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, anh thấy được khuônmặt Ngư Thủy Tâm.
“Cuối cùng cô cũng đến rồi, tôi chờ cô đã lâu.”
Thẩm Mạc phun nước lên mặt đối phương, vươn tay nắm chặt cổ người trước mắt.
——— —————————–
Thạch cao trên người Giang Tiểu Tư cuối cùng cũng được tháo bỏ, trước đó, côkhông muốn ai nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của mình, cho nên không choGiang Lưu nói với bất kì ai. Mấy ngày này, cô suy nghĩ rất nhiều, cốgắng tưởng tượng mình ở vị trí của Thẩm Mạc, nếu xảy ra chuyện như vậy,cô sẽ phản ứng như thế nào. Đúng là anh ấy không hề sai, mình mới làngười sai, nhưng dù cô có làm gì đi nữa thì cũng chẳng thay đổi đượcthân phận hiện tại.
Thẩm Khấu Đan từng đến thăm cô vài lần, dạonày cô càng ngày càng ít dịch dung. Diện mạo thật rất thanh tú, lúc cười lên đôi mắt cong cong, như hai nửa vầng trăng. Thẩm Khấu Đan cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói rằng Thẩm Mạc đã biết thân phậncủa Giang Tiểu Tư, sau đó hai người chia tay. Đây là phản ứng gần nhưchắc chắn của Thẩm Mạc, tuy cô cảm thấy có tiếc nuối, nhưng không hềngạc nhiên. Nhưng cô cũng cảm thấy thật kì lạ, mỗi khi nhìn Thẩm Mạc, cô đều nhận thấy anh còn tiều tụy hơn Giang Tiểu Tư rất nhiều, cho nên côvẫn tin tưởng rằng chắc chắn anh chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông, chờanh nghĩ thông suốt thì tốt rồi.
Bắt đầu từ đêm hôm đó, Thẩm Mạcbắt đầu bày ra thiên la địa võng để bắt bằng được Mai Tân. Lúc đầu, anhnghĩ mình sẽ làm cho hắn vĩnh viễn không được siêu sinh, nhưng cuối cùng anh lại không làm vậy. Anh chỉ phế đi tất cả pháp lực của hắn, sau đóđem luồng cô hồn còn lại phong ấn trong tháp Thất Trọng Trường Minh.
“Vì sao không giết ta?” Mai Tân hỏi.
Thẩm Mạc lắc đầu, trông rất nặng nề.
“Trước đây, ngày ngày đêm đêm ta đều hận ngươi, nằm mơ cũng muốn làm cho người hồn phi phách tán, hiện tại bỗng nhiên nhận ra rằng, làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
Mai Tân cười lạnh: “Vẫn không tiếp thu đượcgì từ bài học trước kia sao, nếu hiện tại ngươi không giết ta, một ngàynào đó ngươi sẽ phải hối hận.”
Thẩm Mạc nhớ lại tiếng cười càn rỡ trong điện thoại của hắn năm nào.
–Thẩm Mạc, ngươi giết người yêu ta, ta nói rồi đó, ta cũng sẽ giết chết tất cả những người ngươi yêu thương……
Năm đó, Ngư Đồng bán đứng anh, anh giết Ngư Đồng, Mai Tân giết cả nhà anh,anh lại giết Mai Tân, Mai Tân thành quỷ rồi, lại quay về giết anh…. Oanoan tương báo bao giờ mới dứt, anh đã mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tụcđấu đá với hắn nữa.
“Dù ngươi có tin hay không tin đi nữa, sựthật là Ngư Đồng năm đó, là do ta lỡ tay…… Ngươi ở lại trong tháp mà tuluyện đi, nếu một ngày nào đó ngươi xóa tan oán khí, ta sẽ đưa ngươi điđầu thai.”
Thời gian trong tháp Thất Trọng Trường Minh khônggiống với thời gian bên ngoài, một năm trên nhân thế, trong tháp đã trôi qua một trăm năm. Đấy là bảo bối gia truyền của Thẩm gia, dùng để giamgiữ yêu quái, cũng dùng để tu luyện pháp thuật. Cho nên một người bìnhthường mấy chục tuổi, cũng đã tu thành trăm năm đạo hạnh ở trong tháp,tháp này rất thích hợp để luyện pháp thuật tốc hành. Nhưng không thể ởlại trong tháp quá lâu, nếu không một ngày nào đó trở ra, rất dễ dàngquên đi mình là ai. Thỉnh thoảng Thẩm Mạc sẽ vào trong tháp bế quan mười ngày nửa tháng, rất có lợi trong việc giúp bình tâm tĩnh khí, đặc biệttrong những năm người nhà mới bị sát hại.
Mai Tân đấu với ThẩmMạc một đời, lại chưa từng gặp được nét bình tĩnh thanh thản trên khuônmặt anh như lúc này, dường như anh có thể nhìn thấu hết tất cả mọi thứvậy. Là thứ gì đã khiến anh ta thay đổi? Là Giang Tiểu Tư đó sao? Nếuthật sự là vậy, Mai Tân cảm thấy thật tức cười.
“Ngươi hy sinh tình yêu của chính mình chỉ để bắt được ta sao?”
Thẩm Mạc không đáp, đúng vậy, anh vì báo thù, mới buông tay Giang Tiểu Tư.
Nếu anh và Giang Tiểu Tư có thể bình tĩnh mà chia tay, sau khi anh bắt được Mai Tân, còn có dũng khí tới tìm cô, một lần nữa hợp lại. Nhưng anhbiết, điều đó là không thể, với tính cách của Giang Tiểu Tư, tất nhiênkhông thể dễ dàng buông tay, nhưng anh không hề nghĩ tới cô lại dùng tới phương pháp quyết liệt như vậy. Sau lần cự tuyệt lãnh khốc ấy, cho dùbắt được Mai Tân, báo thù, giải trừ uy hiếp, anh cũng không còn dũng khí gặp lại cô.
Thực ra, nói là vì sự an toàn của Giang Tiểu Tư gìđó, rồi vì không để cô bị tổn thương nên muốn chia tay, tất cả đều làlừa mình dối người mà thôi. Mục đích chính của anh chính là lợi dụng sựkiện anh và Giang Tiểu Tư chia tay để bày ra bẫy rập bắt được Mai Tân,báo thù giết cả nhà.
Bởi với sự căm ghét phi nhân loại của anh,sau khi biết chân tướng, anh chia tay với Giang Tiểu Tư là chuyện hợptình hợp lý, Mai Tân sẽ không nghi ngờ gì, đương nhiên cũng không cònmuốn thông qua việc gây thương tổn Giang Tiểu Tư để trả thù anh. Rồi khi chứng kiến Giang Tiểu Tư khổ sở, tất nhiên Giang Lưu sẽ tới gây chuyệnvới anh. Cố ý tỏ ra yếu thế trong trận chiến ấy, một là muốn cho MaiTân, kẻ vẫn đang theo dõi anh thấy rõ được sự lợi hại của Giang Lưu, đểhắn không dám động tới Giang Tiểu Tư, gây nên vụ trả thù như sự việc Mạc Dương trước đây nữa; hai là muốn làm bản thân trọng thương, để hắn tacó cơ hội. Những người quan trọng của anh, trừ Thẩm Khấu Đan, Ngư ThủyTâm thì không còn ai khác, nhưng hai người này đều có đạo thuật caosiêu, Mai Tân không thể thương tổn được.
Mai Tân là một kẻ giảohoạt, không ngại mất cả đời để cùng Thẩm Mạc chơi trò mèo vờn chuột,ngày ngày chọc phá cuộc sống tĩnh lặng của anh. Nhưng khi thấy Thẩm Mạctrọng thương, lại nghĩ cảm giác chính tay đâm chết kẻ thù hắn còn chưatừng được trải nghiệm, thấy đùa nghịch tra tấn anh một chút chắc cũngthú vị, vậy là không nhịn được, bị trúng kế.
Đối với hắn, chếtcũng có thể coi như một loại giải thoát, nhưng không ngờ rằng Thẩm Mạclại có thể khắc chế thù hận bao năm qua, không giết mình như vậy. Vậycũng tốt, dù sao thứ hắn thừa chính là kiên nhẫn, chẳng mấy chốc sẽ cóthể lật ngược thế cờ, trở về trả thù. Bởi vì, thi thể Thái Vấn vẫn còn ở trong tay hắn, mặc dù tháp mộ bị phá hỏng, nhưng chỉ cần chờ thêm vàinăm nữa, khi hấp thụ đủ máu của một vạn người, luyện thành công huyếtsát thuật, thi thể ấy có thể trở thành huyết sát cương thi, không ai cóthể địch nổi nữa. Cho dù hắn bị nhốt ở trong tháp, không có cách nàotrực tiếp khống chế nó nữa, nhưng sau này một khi có chuyện cũng đủ đểbọn Thẩm Mạc không thể thoải mái được. Trò chơi này, còn chưa kếtthúc…..
Xương cốt trong cơ thể Giang Tiểu Tư đã gãydập, não bộ xuất huyết nặng, ý thức cô lúc cô đã trở nên hỗn độn, mơ hồ. Vốn đã chết lặng, nhưng nước mắt Giang Lưu lại rớt lên mặt cô, mằn mặn, ẩm ướt, chạm vào miệng vết thương của cô, đau quá.
“Ba ba……” Cô mấp máy môi, chỉ có khẩu hình, không phát ra thành tiếng.
Cô thật đáng mất mặt, ba mới đi vắng một hồi, cô đã biến chính mình thành ngu ngốc đến mức này.
Giang Lưu truyền pháp lực cho cô, nếu là một cương thi bình thường đao thương bất nhập, đáng lẽ cô sẽ không bị thương, nhưng cô quên mình còn có mộtnửa là người rồi sao? Ngoại thương không khó trị, nhưng thật sự rấtnặng, tình trạng vô cùng thê thảm.
Bế cô trở về Thoát Cốt Hương,Giang Lưu phẫn nộ, thương xót, đau lòng, lại càng nhiều tự trách. Anhquá ngốc rồi, sao lại có thể đem Tiểu Tư gửi gắm cho một người như vậychứ? Nghĩ rằng anh ta yêu cô thì nhất định có thể chấp nhận tất cả củacô sao?
Tiểu Tư, ba sai rồi, ngày từ đầu ba không nên trốn tránh, ba nên tin tưởng con. Trên đời này, người có thể cho con hạnh phúc, chỉ có ta.
Giang Tiểu Tư vẫn luôn ở trong tình trạng hôn mê, sốtliên tục, thỉnh thoảng tỉnh lại, cô cũng chỉ mở đôi mắt trống rỗng nhìnlên trần nhà mà ngẩn người. Vốn những vết thương trước đó còn chưa lành, hiện tại lại bị va chạm tới não bộ, còn bị thương ở cơ thể, ít nhất côcũng phải nằm trên giường một tháng mới có thể đi lại được.
Giang Lưu tìm rất nhiều máu RH- tới cho cô uống, nhưng không ngờ cô chỉ cầnngửi thấy mùi đã muốn nôn, có lẽ do trong tiềm thức, cô bài xích thânphận cương thi của mình, cũng có lẽ là cô đã hút máu của Thẩm Mạc, không muốn uống của những người khác nữa. Không còn cách nào khác, Giang Lưuchỉ đành cưỡng chế ép cô uống.
Nhìn dáng vẻ suy sụp của cô, trái tim Giang Lưu như rỉ máu.
“Tiểu Tư, đừng như vậy nữa, nhìn ba này.”
“Anh ấy biết con là cương thi rồi, anh ấy không cần con……” Giang Tiểu Tưtrống rỗng nhìn lại, thì thào. Cô muốn nhào vào lòng Giang Lưu mà khócthật lớn, nhưng ngay cả sức lực để khóc cô cũng không có, chỉ có thểlặng lẽ rơi lệ.
“Giang Tiểu Tư, con là con gái của Triệu Tật.Mạnh mẽ lên cho ta.” Giang Lưu lớn tiếng, muốn mắng cho cô tỉnh lại,nhưng sau đó lại đau lòng, ôm chặt lấy cô.
“Con chỉ cần anh ta mà không cần ba nữa sao? Con cứ như vậy thì ba làm sao bây giờ? Con muốnbỏ lại mình ba sống lẻ loi trên đời này ư?”
Giang Tiểu Tư kinhngạc nhìn lại anh, cố gắng muốn nâng tay lên lau nước mắt cho anh. Đúngvậy, sao mình lại có thể ngu ngốc như vậy, ích kỷ như vậy chứ? Tự làmtổn thương bản thân làm gì, trừ ba ba ra, sẽ không còn ai khổ sở, thương tâm vì cô mà.
“Thật xin lỗi, con sẽ không làm như vậynữa……”Giang Tiểu Tư đặt tay lên trái tim mình, vì đoạn tình cảm này, côđã dùng hết toàn bộ sức lực đi vãn hồi rồi, giờ đây cô thấy mệt mỏi quá. Cô có thể vì yêu mà chết, nhưng cô đâu chỉ có một mình, cô phải vì bamà sống cho thật tốt.
Nhìn cảm xúc của Giang Tiểu Tư bình ổn trởlại rồi thiếp đi, bàn tay Giang Lưu chậm rãi nắm chặt. Tất cả những đauthương mà Tiểu Tư phải chịu, anh sẽ đòi lại gấp bội.
Hai ngày hai đêm rồi, Thẩm Mạc không hề ngủ, luôn luôn ngồi trên sofa ở phòng kháchchờ đợi, ngay cả tư thế ngồi cũng chưa từng đổi. Quanh căn nhà đều đãđược dán bùa chú, nhưng anh cũng hiểu, Giang Tiểu Tư sẽ không còn đếnnữa.
Nhìn Giang Lưu từ trên không trung đáp xuống sân viện, tócdài bay bay, tay áo khẽ động, anh cảm thấy, nếu nói anh ta là cương thithì thà nói là thần tiên càng có vẻ thích hợp hơn. Anh nhẹ nhàng thở ra, Giang Lưu có thể xuất hiện tại nơi này để gây sự với anh chứng tỏ Giang Tiểu Tư không xảy ra chuyện gì rồi.
“Ra ngoài nói chuyện đi.” Thẩm Mạc đứng dậy, anh biết sắp có một trận ác chiến, không muốn đập phá mọi thứ trong nhà.
Rừng trúc an tĩnh dị thường, nét mặt Giang Lưu vẫn không hề lộ ra chút biểucảm nào, cũng không có tức giận, chỉ tỏa ra khí chất đẫm máu. Ánh mắtcũng không mang theo khí thế lãnh liệt, nhưng lại khiến con người taphát lạnh, dường như tất cả vạn vật trong mắt anh lúc này đều là vậtchết.
“Thẩm Mạc, vì trong chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, cho nên tôi không thể giết anh. Nhưng, Tiểu Tư chảy bao nhiêu máu, anh cũng phải mất bấy nhiêu.”
Giang Lưu tiến lên phía trước một bước,đồng tiền trong tay kéo theo xích bạc lượn vòng mà ra. Thẩm Mạc cũng lấy ra loan đao bán nguyệt tùy thân đánh trả. Hai vũ khí va chạm nhau, ánhlửa văng ra khắp nơi.
Đồng tiền như có ý thức, lượn vòng, tungbay, có thể tránh né mọi chướng ngại, kết giới hộ thể quanh thân ThẩmMạc đều bị xé rách một cách dễ dàng, trên người anh lập tức có thêm mấyvết thương rất sâu, tất cả đều trúng động mạch, máu cứ thể phun ra xốixả.
Dù sao Thẩm Mạc cũng chỉ mới sống ngắn ngủi có vài thập niên, dù có được tu luyện trong tháp Thất Trọng Trường Minh đi nữa, pháp luật coi như có thể ngang bằng, nhưng quyền cước và kĩ năng chiến đấu làmsao so được với Giang Lưu, người năm xưa đã chinh chiến trên sa trường,lại tu ma ngàn năm. Người Thẩm Mạc chẳng mấy chốc đã đầy vết thương.
“Anh cho rằng làm vậy thì có thể thắng tôi sao? Không thấy bản thân khôngbiết tự lượng sức à?” Giang Lưu lạnh lùng nhìn Thẩm Mạc, anh ta làm vậythì có thể chống đỡ bao lâu chứ.
Thẩm Mạc lắc đầu, Giang Lưukhông dùng thân phận cương thi để đánh nhau với anh, vậy thì đương nhiên anh cũng không thể dùng phép thuật để đấu lại. Hơn nữa, vốn là anh sai, nếu những vết thương này có thể làm anh vơi đi áy náy, có thể để GiangLưu xả giận thì có gì không tốt.
“Đừng tưởng làm vậy tôi sẽ nương tay với anh.” Giang Lưu quá nhanh, lưu lại xung quanh anh vô số ảo ảnh. Sau đó, trong nháy mắt, chưởng phong ập đến ngay trước mặt, mạnh mẽđánh tới, khiến nội tạng của anh đều như nát nhừ.
Thẩm Mạc lảo đảo lui lại mấy bước, bám lấy một cành trúc mới có thể đứng thẳng.
Giang Lưu ngừng lại, lạnh lùng nhìn Thẩm Mạc, nghĩ thầm, thật mất hứng, anhcứ tưởng trên đời này có lẽ còn có Thẩm Mạc có thể chiến đấu ngang sứcvới mình chứ.
“Anh có lựa chọn của anh, tôi cũng không muốn miễncưỡng. Lúc đầu là do chúng tôi lừa anh trước, cho nên tôi không tráchanh. Tôi cứ nghĩ anh khác với những người bình thường, nhưng có lẽ tôiđánh giá quá cao anh rồi. Từ nay về sau, anh và Tiểu Tư không còn liênquan nữa, tôi sẽ đưa con bé đi khỏi thành phố Đào Nguyên, cũng sẽ khôngđem nó tặng cho bất cứ ai nữa. Thẩm Mạc, tự giải quyết cho tốt đi.”
Giang Lưu đi rồi, lại để lại cho Thẩm Mạc một sự kinh ngạc. Anh ta nói sẽkhông đem Giang Tiểu Tư tặng cho bất cứ ai nữa là ý gì? Thẩm Mạc nhíuchặt đôi mày, ho ra một đống máu tụ. Giang Lưu xuống tay thật ác, nộithương của anh rất nặng, một đoạn thời gian dài sắp tới sẽ không thểdùng được pháp thuật. Loạng choạng bước từng bước về nhà, cố gắng uốngmột chút thuốc, anh cứ thế mơ mơ màng màng lâm vào hôn mê. Lúc này TiểuTư chắc còn đau đớn, khó chịu hơn anh rất nhiều, phải không?
Giang Lưu trở về Thoát Cốt Hương, Giang Tiểu Tư vẫn đang ngủ, cổ được bóthạch cao, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ nhắn, trông đặc biệt đáng yêu. GiangLưu vuốt ve mặt cô, thầm nghĩ, bao nhiêu vất vả lúc trước mình và ThẩmKhấu Đan đi tìm thuốc, chế thuốc, kết quả bây giờ đều uổng phí. Sốngngàn năm qua, anh vẫn không hiểu được, làm cương thi có gì không tốtchứ.
Lúc nãy cùng Thẩm Mạc giao chiến, rõ ràng anh ta cố ý tỏ rayếu thế, thậm chí cố tình bị thương, đơn giản chỉ là vì áy náy thật sao? Giang Lưu hơi nghi ngờ, nhưng cũng chẳng muốn nghĩ sâu xa. Từ nay vềsau, mọi thứ về anh ta không còn liên quan gì đến bọn họ nữa rồi.
Thẩm Mạc nằm trên giường một ngày một đêm, mơ hồ cảm thấy có ai đó nâng anhdậy, cho anh uống nước. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, anh thấy được khuônmặt Ngư Thủy Tâm.
“Cuối cùng cô cũng đến rồi, tôi chờ cô đã lâu.”
Thẩm Mạc phun nước lên mặt đối phương, vươn tay nắm chặt cổ người trước mắt.
——— —————————–
Thạch cao trên người Giang Tiểu Tư cuối cùng cũng được tháo bỏ, trước đó, côkhông muốn ai nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của mình, cho nên không choGiang Lưu nói với bất kì ai. Mấy ngày này, cô suy nghĩ rất nhiều, cốgắng tưởng tượng mình ở vị trí của Thẩm Mạc, nếu xảy ra chuyện như vậy,cô sẽ phản ứng như thế nào. Đúng là anh ấy không hề sai, mình mới làngười sai, nhưng dù cô có làm gì đi nữa thì cũng chẳng thay đổi đượcthân phận hiện tại.
Thẩm Khấu Đan từng đến thăm cô vài lần, dạonày cô càng ngày càng ít dịch dung. Diện mạo thật rất thanh tú, lúc cười lên đôi mắt cong cong, như hai nửa vầng trăng. Thẩm Khấu Đan cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói rằng Thẩm Mạc đã biết thân phậncủa Giang Tiểu Tư, sau đó hai người chia tay. Đây là phản ứng gần nhưchắc chắn của Thẩm Mạc, tuy cô cảm thấy có tiếc nuối, nhưng không hềngạc nhiên. Nhưng cô cũng cảm thấy thật kì lạ, mỗi khi nhìn Thẩm Mạc, cô đều nhận thấy anh còn tiều tụy hơn Giang Tiểu Tư rất nhiều, cho nên côvẫn tin tưởng rằng chắc chắn anh chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông, chờanh nghĩ thông suốt thì tốt rồi.
Bắt đầu từ đêm hôm đó, Thẩm Mạcbắt đầu bày ra thiên la địa võng để bắt bằng được Mai Tân. Lúc đầu, anhnghĩ mình sẽ làm cho hắn vĩnh viễn không được siêu sinh, nhưng cuối cùng anh lại không làm vậy. Anh chỉ phế đi tất cả pháp lực của hắn, sau đóđem luồng cô hồn còn lại phong ấn trong tháp Thất Trọng Trường Minh.
“Vì sao không giết ta?” Mai Tân hỏi.
Thẩm Mạc lắc đầu, trông rất nặng nề.
“Trước đây, ngày ngày đêm đêm ta đều hận ngươi, nằm mơ cũng muốn làm cho người hồn phi phách tán, hiện tại bỗng nhiên nhận ra rằng, làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
Mai Tân cười lạnh: “Vẫn không tiếp thu đượcgì từ bài học trước kia sao, nếu hiện tại ngươi không giết ta, một ngàynào đó ngươi sẽ phải hối hận.”
Thẩm Mạc nhớ lại tiếng cười càn rỡ trong điện thoại của hắn năm nào.
–Thẩm Mạc, ngươi giết người yêu ta, ta nói rồi đó, ta cũng sẽ giết chết tất cả những người ngươi yêu thương……
Năm đó, Ngư Đồng bán đứng anh, anh giết Ngư Đồng, Mai Tân giết cả nhà anh,anh lại giết Mai Tân, Mai Tân thành quỷ rồi, lại quay về giết anh…. Oanoan tương báo bao giờ mới dứt, anh đã mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tụcđấu đá với hắn nữa.
“Dù ngươi có tin hay không tin đi nữa, sựthật là Ngư Đồng năm đó, là do ta lỡ tay…… Ngươi ở lại trong tháp mà tuluyện đi, nếu một ngày nào đó ngươi xóa tan oán khí, ta sẽ đưa ngươi điđầu thai.”
Thời gian trong tháp Thất Trọng Trường Minh khônggiống với thời gian bên ngoài, một năm trên nhân thế, trong tháp đã trôi qua một trăm năm. Đấy là bảo bối gia truyền của Thẩm gia, dùng để giamgiữ yêu quái, cũng dùng để tu luyện pháp thuật. Cho nên một người bìnhthường mấy chục tuổi, cũng đã tu thành trăm năm đạo hạnh ở trong tháp,tháp này rất thích hợp để luyện pháp thuật tốc hành. Nhưng không thể ởlại trong tháp quá lâu, nếu không một ngày nào đó trở ra, rất dễ dàngquên đi mình là ai. Thỉnh thoảng Thẩm Mạc sẽ vào trong tháp bế quan mười ngày nửa tháng, rất có lợi trong việc giúp bình tâm tĩnh khí, đặc biệttrong những năm người nhà mới bị sát hại.
Mai Tân đấu với ThẩmMạc một đời, lại chưa từng gặp được nét bình tĩnh thanh thản trên khuônmặt anh như lúc này, dường như anh có thể nhìn thấu hết tất cả mọi thứvậy. Là thứ gì đã khiến anh ta thay đổi? Là Giang Tiểu Tư đó sao? Nếuthật sự là vậy, Mai Tân cảm thấy thật tức cười.
“Ngươi hy sinh tình yêu của chính mình chỉ để bắt được ta sao?”
Thẩm Mạc không đáp, đúng vậy, anh vì báo thù, mới buông tay Giang Tiểu Tư.
Nếu anh và Giang Tiểu Tư có thể bình tĩnh mà chia tay, sau khi anh bắt được Mai Tân, còn có dũng khí tới tìm cô, một lần nữa hợp lại. Nhưng anhbiết, điều đó là không thể, với tính cách của Giang Tiểu Tư, tất nhiênkhông thể dễ dàng buông tay, nhưng anh không hề nghĩ tới cô lại dùng tới phương pháp quyết liệt như vậy. Sau lần cự tuyệt lãnh khốc ấy, cho dùbắt được Mai Tân, báo thù, giải trừ uy hiếp, anh cũng không còn dũng khí gặp lại cô.
Thực ra, nói là vì sự an toàn của Giang Tiểu Tư gìđó, rồi vì không để cô bị tổn thương nên muốn chia tay, tất cả đều làlừa mình dối người mà thôi. Mục đích chính của anh chính là lợi dụng sựkiện anh và Giang Tiểu Tư chia tay để bày ra bẫy rập bắt được Mai Tân,báo thù giết cả nhà.
Bởi với sự căm ghét phi nhân loại của anh,sau khi biết chân tướng, anh chia tay với Giang Tiểu Tư là chuyện hợptình hợp lý, Mai Tân sẽ không nghi ngờ gì, đương nhiên cũng không cònmuốn thông qua việc gây thương tổn Giang Tiểu Tư để trả thù anh. Rồi khi chứng kiến Giang Tiểu Tư khổ sở, tất nhiên Giang Lưu sẽ tới gây chuyệnvới anh. Cố ý tỏ ra yếu thế trong trận chiến ấy, một là muốn cho MaiTân, kẻ vẫn đang theo dõi anh thấy rõ được sự lợi hại của Giang Lưu, đểhắn không dám động tới Giang Tiểu Tư, gây nên vụ trả thù như sự việc Mạc Dương trước đây nữa; hai là muốn làm bản thân trọng thương, để hắn tacó cơ hội. Những người quan trọng của anh, trừ Thẩm Khấu Đan, Ngư ThủyTâm thì không còn ai khác, nhưng hai người này đều có đạo thuật caosiêu, Mai Tân không thể thương tổn được.
Mai Tân là một kẻ giảohoạt, không ngại mất cả đời để cùng Thẩm Mạc chơi trò mèo vờn chuột,ngày ngày chọc phá cuộc sống tĩnh lặng của anh. Nhưng khi thấy Thẩm Mạctrọng thương, lại nghĩ cảm giác chính tay đâm chết kẻ thù hắn còn chưatừng được trải nghiệm, thấy đùa nghịch tra tấn anh một chút chắc cũngthú vị, vậy là không nhịn được, bị trúng kế.
Đối với hắn, chếtcũng có thể coi như một loại giải thoát, nhưng không ngờ rằng Thẩm Mạclại có thể khắc chế thù hận bao năm qua, không giết mình như vậy. Vậycũng tốt, dù sao thứ hắn thừa chính là kiên nhẫn, chẳng mấy chốc sẽ cóthể lật ngược thế cờ, trở về trả thù. Bởi vì, thi thể Thái Vấn vẫn còn ở trong tay hắn, mặc dù tháp mộ bị phá hỏng, nhưng chỉ cần chờ thêm vàinăm nữa, khi hấp thụ đủ máu của một vạn người, luyện thành công huyếtsát thuật, thi thể ấy có thể trở thành huyết sát cương thi, không ai cóthể địch nổi nữa. Cho dù hắn bị nhốt ở trong tháp, không có cách nàotrực tiếp khống chế nó nữa, nhưng sau này một khi có chuyện cũng đủ đểbọn Thẩm Mạc không thể thoải mái được. Trò chơi này, còn chưa kếtthúc…..
Tác giả :
Fresh Quả Quả