Thoát Bắc Giả
Chương 80: Phòng thẩm vấn
Sau khi rời khỏi khu sứ quán ở ngoại ô Bình Nhưỡng, chiếc xe SUV sắp sửa chạy lên núi Kumsu, phóng vụt trên đường núi tối om, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa sắt.
Trên cửa sắt không hề có ký hiệu, bốn phía là núi rừng âm u xanh tốt, song trong đêm lại như ma quỷ giương nanh múa vuốt.
Một người lính cảnh vệ đi ra khỏi trạm gác, bật đèn pin lên, cẩn thận kiểm tra giấy chứng nhận do tài xế đưa. Rồi anh ta bình tĩnh giơ tay chào, xoay người nhấn xuống nút, cánh cửa lập tức kêu *ro ro* mở ra.
Xe hơi tiếp tục tiến lên, sau khi đong đưa hai lần thì chui vào đường hầm u ám.
Trên vách tường hai bên có thắp đèn, ánh sáng mờ mờ như quỷ hỏa dưới địa ngục. Chạy thêm năm mươi mét, chiếc SUV mới dừng lại cuối đường hầm, hai bên có cánh cửa vừa dày vừa nặng, chia ra làm hai lối đi thông hai hướng. Sourin liếc mắt nhìn cánh cửa ít nhất cũng nặng một tấn, đủ để đối phó với bom dẫn đường bằng laser.
Lee Jung Ho xuống xe trước, mở cửa ra cho cô, thấp giọng nói: “Đây là nơi thẩm vấn của Bộ Tư lệnh Bảo vệ, tất cả những người bị tình nghi đều phải bị tra hỏi.”
Người đàn ông nói xong liền phủ thêm áo lên vai cô, che lấp trang phục màu bạc óng ánh trên người. Cùng lúc đó, tài xế cũng khóa kỹ cửa xe, chầm chậm tiến lên mở cánh cửa bên phải ra.
Lần này Sourin không phản kháng mà cẩn thận quan sát thế giới dưới lòng đất trước mắt.
Hành lang nhỏ hẹp có đèn đuốc sáng choang, phần lớn các căn phòng đều nằm rải rác trong núi, xếp hàng gọn gàng như tổ ong. Bên ngoài mỗi cánh cửa đều có vệ binh súng đạn sẵn sàng đứng canh, mắt mở to nhìn thẳng.
Sàn gỗ thật, mặt tường ốp đá hoa cương, đèn treo làm bằng đồng, không nơi nào là không có tranh của lãnh tụ, đây là một tòa cứ điểm dưới lòng đất điển hình, tường đồng vách sắt vô cùng kiên cố.
Lee Jung Ho đi đứng bất tiện nên đi rất chậm, Sourin cũng không sốt ruột, chậm rãi cùng anh tiến về phía trước, cảnh giác đưa mắt nhìn bốn phía.
Thỉnh thoảng có dân quân đi qua, thấy cầu vai của sếp thì dừng chân chào, khi được phép mới vòng qua hai người tiếp tục công việc. Mọi căn phòng ở bên hành lang đều khóa chặt cửa, cho người ra vào rồi cũng nhanh chóng đóng lại, không kịp nhìn thấy tình hình bên trong.
Hành lang rất dài, như thể mãi không đi đến được điểm cuối, ẩn sâu dưới lòng đất âm u phong bế không khí vô cùng bức bách.
Bán đảo Triều Tiên có nhiều núi, vùng núi và cao nguyên chiếm hai phần ba tổng diện tích, phần lớn đất canh tác tập trung ở Nam Hàn, thế nên Đảng Lao động thường sử dụng điều đó như một cái cớ để giải thích cho người đói về lý do thiếu lương thực.
Mà thực tế, ngoài các vị quan chức cấp cao trong Đảng thì Triều Tiên rất ít có người mập, càng không cần xây dựng công sự phòng không, chỉ vì để che giấu thân hình mập mạp của mình.
Đầu những năm 90, vì thiên tai và các lệnh cấm vận quốc tế, kinh tế ở Triều Tiên bị đình trệ, bắt đầu “hành quân gian khổ” dài đến mười năm. Vì để sống mà mọi người đã chặt trụi cây cối, đào tận gốc rễ, khiến vùng đất đã cằn cỗi càng thêm hoang vu.
Cũng vì nguyên nhân này nên những nơi còn giữ lại thanh sơn lục thủy thường có hai khả năng: hoặc là hành cung của người lãnh đạo, hoặc là phương tiện phòng không quy mô lớn.
Nhưng dù là phương tiện phòng không thì cuối cùng cũng phải phục vụ người lãnh đạo. Cứ như thế, trái lại còn khiến nơi ẩn náu của bọn họ bị bại lộ: trong các bức ảnh vệ tinh của quân đội Hoa Kỳ, hễ nơi nào có thảm thực vật hoàn chỉnh và đặc điểm tự nhiên tốt đều bị đánh dấu, được xem là đối tượng tấn công trọng điểm khi có chiến sự.
Đúng là châm biếm làm sao.
Lại đi về phía trước mấy chục mét, Lee Jung Ho dừng bước trước một gian phòng ở ngã rẽ, gật đầu với Sourin, ra lệnh cho vệ binh mở cửa.
Đây là một phòng giám sát ẩn, không có ánh sáng trong phòng, chỉ có một lớp kính phối cảnh một mặt tiếp giữa phòng giam bên cạnh, để mọi người có thể thấy rõ nhất cử nhất động ở bên kia.
Trong phòng giam, Kim Seong Hee bị trói tay trói chân, đầu gục xuống tóc tai xuề xòa, như một bụi thực vật bị hút hết nước, có thể bị gió thổi rạp xuống bất cứ lúc nào.
Park Yong Sik ngồi đối diện bà ta, dùng giấy bút trên bàn ghi chép lại, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Lúc ở núi Myohang, bà đã gặp những ai?”
“Không có,” Phòng tuyến tinh thần của bà lão đã sụp đổ, nức nở đáp, “Tôi bị nhốt trong phòng, ngoài ăn uống và ‘điều trị’ thì không nói chuyện với bất cứ một ai.”
“Những người cho bà ăn và ‘điều trị’ cho bà có biết tiếng Nhật không?”
Kim Seong Hee lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không muốn… Tôi muốn được ‘điều trị’, có thể gọi bác sĩ đến đây được không?”
Trong hốc mắt toát lên ánh mắt khẩn cầu, cơ thể khô gầy run lập cập, càng lúc càng giãy giụa mạnh, rõ ràng đã đạt đến cực hạn của nhẫn nại. Dưới cơn nghiện ma túy mạnh như vậy, Kim Seong Hee sẽ theo bản năng nhắc lại những chuyện mà người thẩm vấn muốn nghe, không có khả năng suy nghĩ và cũng không thể coi là nhân chứng được.
Trong bóng tối, Sourin vuốt lên cầu vai của Lee Jung Ho phủi đi hạt bụi vô hình, khóe miệng nhếch nở nụ cười châm biếm.
Người đàn ông đứng nghiêm, như thể không có dự định bó tay chịu trói.
Park Yong Sik nhanh chóng viết ra mấy hàng chữ rồi ngẩng đầu hỏi: “Những người nói tiếng Nhật này, nghe theo lệnh của ai?”
“Tôi không biết, tôi không biết gì cả…”
Bà lão nằm gục xuống bàn nức nở.
Người thẩm vấn vẫn rất lạnh lùng, nói tiếp: “Tần suất Jang Young Soo gặp bọn họ như thế nào?”
Lần này trả lời anh ta chỉ có tiếng khóc rấm rứt, thỉnh thoảng lại kêu gào mấy câu, thậm chí còn không nói nổi thành lời. Kim Seong Hee che mặt, vai rũ xuống run lẩy bẩy, không còn kiềm chế nổi nữa.
Park Yong Sik chẳng hề bị ảnh hưởng, lần nữa cúi đầu viết ghi chép, đến tốc độ viết cũng không giảm.
Lúc này Sourin mới ý thức được rằng Bộ Tư lệnh Bảo vệ vốn không quan tâm đến khả năng chứng minh của Kim Seong Hee, thứ bọn họ muốn chỉ là một bản ghi chép dùng để hất ngã ủy viên Bộ Chính trị Jang Young Soo.
“Nếu không phải được cấp cao ủng hộ, dù bọn tôi có đưa ra đề nghị kiểm soát kiều dân thì cũng không có được phê chuẩn.” Giọng Lee Jung Ho vô cùng bình tĩnh, trái ngược hẳn với màn thẩm vấn tàn khốc đang tiến hành ở phòng bên, “Nửa tháng nay, quân đội được hỗ trợ đầy đủ cho lần hành động này, nên cuộc điều tra mới tiến triển ‘thuận lợi’ như thế.”
Anh nhấn mạnh vào hai chữ ‘thuận lợi’, vừa như châm chọc lại như tự giễu.
Cái lạnh xâm nhập vào sống lưng, Sourin rụt tay về, ngạc nhiên đứng im: Jang Young Soo đã bị nghi ngờ, bất kể kết quả điều tra có là gì thì chính quyền cũng không để cho họ phát triển lớn mạnh. Mà lúc này bản thân coi như là nhân chứng, dù đề nghị dùng máy laser, hệ thống Argus để trao đổi kiều dân thì chắc chắn cũng bị từ chối.
Mất đi con tin là Kim Seong Hee, người lãnh đạo tối cao không thể hạ thủ lưu tình với người từng là dượng được nữa.
Như thể để xác nhận phỏng đoán của cô, Lee Jung Ho lạnh lùng nói: “Phòng 2 cũng bắt được một nhóm người lớn, đào ra được tổ chức kháng chiến Nhật kiều quy mô lớn.”
Cô cắn môi cố để mình không phát ra bất cứ âm thanh nào, miễn cưỡng gật đầu.
Lee Jung Ho cầm lấy tay cô: “Tôi dẫn cô đi xem.”
Tay người đàn ông rất to, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, trong lòng bàn tay có vết chai vì cầm súng, tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng. Dắt cô rời khỏi phòng giám sát mà anh vẫn không buông ra, trái lại càng thêm nắm chặt như sợ cô đi lạc.
Các tù nhân được chia ra nhốt trong những phòng gần đấy, cho tới khi thấy rõ hình dáng của những người này, Sourin mới hiểu ra, Lee Jung Ho là sợ cô chạy trốn.
Trong phòng giam thứ nhất nhốt người đưa thư.
Muốn du lịch ở Triều Tiên phải có giấy thông hành, cho nên vì để đến nhà điều dưỡng tìm được Shibata Takama, cô và Im Dong Kwon đã từng trốn trong thùng xe bưu điện, được lén đưa vào Bình Nhưỡng. Người bưu tá lái xe là người trung niên, vì thiếu sót chất bổ nên người gầy trơ sương, Sourin nhớ đối phương trầm mặc ít nói, song lại có ánh mắt vô cùng điềm đạm.
Mà giờ đây ông lại không thể mở mắt ra.
Xương bả vai xoắn lại theo hình dạng cực kỳ kỳ lạ, khuỷu tay bẻ ngoặt ra ngoài thành góc vuông, nửa thân dưới máu thịt mơ hồ, tỏa ra mùi thối rữa. Nếu không phải còn rên rỉ thì khó ai chắc được ông ta còn sống hay đã chết – ông ta như một cỗ máy bị trục trặc nhưng không vẫn vận hành, chỉ còn lại ký ức đau đớn vĩnh viễn.
Sourin đã từng chứng kiển và gặp rất nhiều cực hình tàn khốc, thậm chí bản thân cũng từng bị đánh đập tra hỏi, thế nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mặt làm cho khiếp sợ, bước chân bất giác run lên.
Nếu không phải có Lee Jung Ho nắm chặt tay, có thể cô đã ngồi gục xuống đất rồi.
“Khi tiến hành tìm kiếm loại trừ xung quanh Shibata Takama, người này bị xếp vào đối tượng tình nghi, thời gian ‘điều tra’ cũng rất dài.”
Rời khỏi phòng giam, Lee Jung Ho đỡ cô ngồi xuống ghế trong hành lang, bản thân cũng thở dài: “Thành viên tổ chức kiều dân đều chỉ liên lạc một tuyến, tìm hiểu nguồn gốc đào ra tất cả manh mối thì mới có thể bắt được đầu sỏ thật sự.”
Sourin mím môi, trong cổ họng tràn ngập mùi máu tươi.
Im lặng trong chốc lát, Lee Jung Ho đột nhiên đứng dậy: “Chúng ta đi thôi, ông ta ở bên cạnh.”
Vào sinh ra tử mười mấy năm, Sourin ngỡ bản thân đã hiểu quá rõ về cái ác trong bản chất con người, nhưng hôm nay trong phòng thẩm vấn trên bán đảo Đông Bắc Á này, giới hạn của nhận thức lại được làm mới.
So với các tù nhân gặp sau đó, rõ ràng Kim Seong Hee đã được hưởng thụ đãi ngộ của cán bộ cấp cao.
Xương bị thanh sắt đập nát, điện cực được bật lên công suất tối đa, bị tiêm đủ loại thuốc, dưới màn hành hạ đau đớn thống khổ, cơ thể con người co giật, nôn mửa, phóng uế hay bị sốc cũng đều là phản ứng bình thường.
Ngoài ra còn có một bồn tắm nước đá để nhấn chìm người vào hỗn hợp nước đá cực lạnh, mất đi nguồn cung cấp oxy và nhiệt, tù nhân chỉ còn lại những cơn co giật vô tận, thậm chí máu trong ngón tay cũng đóng thành băng.
Phương thức tra hỏi vô cùng phong phú, lần đầu tiên cô thật lòng bội phục sự sáng tạo của người Triều Tiên.
Từ khiếp sợ ban đầu cho đến dần chết lặng, theo sau đấy là đi kiểm tra, xác nhận, rời đi theo điều kiện có phản xạ. Mười mấy gian phòng liền kề nhau, chưa tới một trăm mét, nhưng lại như đi qua một địa ngục trần gian.
Rason và Bình Nhưỡng cách nhau 230 cây số, quá trình nhập cảnh cũng không dễ dàng, những nồng cốt trong tổ chức kiều dân cũng từng giúp đỡ cô không ít – trong số những tù nhân này, Sourin biết rất nhiều người.
Mà giờ đây, hầu như bọn họ đều đã mất sạch lý trí, tôn nghiêm bị hình phạt tàn khốc hành hạ đến không còn, chỉ còn lại bản năng bò rạp van xin.
“Cô gái cuối cùng,” Đứng cuối hành lang, Lee Jung Ho vặn quả đấm nhưng không vội đẩy ra, “Nghe nói con bé biết cô.”
Sourin có cảm giác trước ngực bị khoét một lỗ lớn.
Trên cửa sắt không hề có ký hiệu, bốn phía là núi rừng âm u xanh tốt, song trong đêm lại như ma quỷ giương nanh múa vuốt.
Một người lính cảnh vệ đi ra khỏi trạm gác, bật đèn pin lên, cẩn thận kiểm tra giấy chứng nhận do tài xế đưa. Rồi anh ta bình tĩnh giơ tay chào, xoay người nhấn xuống nút, cánh cửa lập tức kêu *ro ro* mở ra.
Xe hơi tiếp tục tiến lên, sau khi đong đưa hai lần thì chui vào đường hầm u ám.
Trên vách tường hai bên có thắp đèn, ánh sáng mờ mờ như quỷ hỏa dưới địa ngục. Chạy thêm năm mươi mét, chiếc SUV mới dừng lại cuối đường hầm, hai bên có cánh cửa vừa dày vừa nặng, chia ra làm hai lối đi thông hai hướng. Sourin liếc mắt nhìn cánh cửa ít nhất cũng nặng một tấn, đủ để đối phó với bom dẫn đường bằng laser.
Lee Jung Ho xuống xe trước, mở cửa ra cho cô, thấp giọng nói: “Đây là nơi thẩm vấn của Bộ Tư lệnh Bảo vệ, tất cả những người bị tình nghi đều phải bị tra hỏi.”
Người đàn ông nói xong liền phủ thêm áo lên vai cô, che lấp trang phục màu bạc óng ánh trên người. Cùng lúc đó, tài xế cũng khóa kỹ cửa xe, chầm chậm tiến lên mở cánh cửa bên phải ra.
Lần này Sourin không phản kháng mà cẩn thận quan sát thế giới dưới lòng đất trước mắt.
Hành lang nhỏ hẹp có đèn đuốc sáng choang, phần lớn các căn phòng đều nằm rải rác trong núi, xếp hàng gọn gàng như tổ ong. Bên ngoài mỗi cánh cửa đều có vệ binh súng đạn sẵn sàng đứng canh, mắt mở to nhìn thẳng.
Sàn gỗ thật, mặt tường ốp đá hoa cương, đèn treo làm bằng đồng, không nơi nào là không có tranh của lãnh tụ, đây là một tòa cứ điểm dưới lòng đất điển hình, tường đồng vách sắt vô cùng kiên cố.
Lee Jung Ho đi đứng bất tiện nên đi rất chậm, Sourin cũng không sốt ruột, chậm rãi cùng anh tiến về phía trước, cảnh giác đưa mắt nhìn bốn phía.
Thỉnh thoảng có dân quân đi qua, thấy cầu vai của sếp thì dừng chân chào, khi được phép mới vòng qua hai người tiếp tục công việc. Mọi căn phòng ở bên hành lang đều khóa chặt cửa, cho người ra vào rồi cũng nhanh chóng đóng lại, không kịp nhìn thấy tình hình bên trong.
Hành lang rất dài, như thể mãi không đi đến được điểm cuối, ẩn sâu dưới lòng đất âm u phong bế không khí vô cùng bức bách.
Bán đảo Triều Tiên có nhiều núi, vùng núi và cao nguyên chiếm hai phần ba tổng diện tích, phần lớn đất canh tác tập trung ở Nam Hàn, thế nên Đảng Lao động thường sử dụng điều đó như một cái cớ để giải thích cho người đói về lý do thiếu lương thực.
Mà thực tế, ngoài các vị quan chức cấp cao trong Đảng thì Triều Tiên rất ít có người mập, càng không cần xây dựng công sự phòng không, chỉ vì để che giấu thân hình mập mạp của mình.
Đầu những năm 90, vì thiên tai và các lệnh cấm vận quốc tế, kinh tế ở Triều Tiên bị đình trệ, bắt đầu “hành quân gian khổ” dài đến mười năm. Vì để sống mà mọi người đã chặt trụi cây cối, đào tận gốc rễ, khiến vùng đất đã cằn cỗi càng thêm hoang vu.
Cũng vì nguyên nhân này nên những nơi còn giữ lại thanh sơn lục thủy thường có hai khả năng: hoặc là hành cung của người lãnh đạo, hoặc là phương tiện phòng không quy mô lớn.
Nhưng dù là phương tiện phòng không thì cuối cùng cũng phải phục vụ người lãnh đạo. Cứ như thế, trái lại còn khiến nơi ẩn náu của bọn họ bị bại lộ: trong các bức ảnh vệ tinh của quân đội Hoa Kỳ, hễ nơi nào có thảm thực vật hoàn chỉnh và đặc điểm tự nhiên tốt đều bị đánh dấu, được xem là đối tượng tấn công trọng điểm khi có chiến sự.
Đúng là châm biếm làm sao.
Lại đi về phía trước mấy chục mét, Lee Jung Ho dừng bước trước một gian phòng ở ngã rẽ, gật đầu với Sourin, ra lệnh cho vệ binh mở cửa.
Đây là một phòng giám sát ẩn, không có ánh sáng trong phòng, chỉ có một lớp kính phối cảnh một mặt tiếp giữa phòng giam bên cạnh, để mọi người có thể thấy rõ nhất cử nhất động ở bên kia.
Trong phòng giam, Kim Seong Hee bị trói tay trói chân, đầu gục xuống tóc tai xuề xòa, như một bụi thực vật bị hút hết nước, có thể bị gió thổi rạp xuống bất cứ lúc nào.
Park Yong Sik ngồi đối diện bà ta, dùng giấy bút trên bàn ghi chép lại, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Lúc ở núi Myohang, bà đã gặp những ai?”
“Không có,” Phòng tuyến tinh thần của bà lão đã sụp đổ, nức nở đáp, “Tôi bị nhốt trong phòng, ngoài ăn uống và ‘điều trị’ thì không nói chuyện với bất cứ một ai.”
“Những người cho bà ăn và ‘điều trị’ cho bà có biết tiếng Nhật không?”
Kim Seong Hee lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không muốn… Tôi muốn được ‘điều trị’, có thể gọi bác sĩ đến đây được không?”
Trong hốc mắt toát lên ánh mắt khẩn cầu, cơ thể khô gầy run lập cập, càng lúc càng giãy giụa mạnh, rõ ràng đã đạt đến cực hạn của nhẫn nại. Dưới cơn nghiện ma túy mạnh như vậy, Kim Seong Hee sẽ theo bản năng nhắc lại những chuyện mà người thẩm vấn muốn nghe, không có khả năng suy nghĩ và cũng không thể coi là nhân chứng được.
Trong bóng tối, Sourin vuốt lên cầu vai của Lee Jung Ho phủi đi hạt bụi vô hình, khóe miệng nhếch nở nụ cười châm biếm.
Người đàn ông đứng nghiêm, như thể không có dự định bó tay chịu trói.
Park Yong Sik nhanh chóng viết ra mấy hàng chữ rồi ngẩng đầu hỏi: “Những người nói tiếng Nhật này, nghe theo lệnh của ai?”
“Tôi không biết, tôi không biết gì cả…”
Bà lão nằm gục xuống bàn nức nở.
Người thẩm vấn vẫn rất lạnh lùng, nói tiếp: “Tần suất Jang Young Soo gặp bọn họ như thế nào?”
Lần này trả lời anh ta chỉ có tiếng khóc rấm rứt, thỉnh thoảng lại kêu gào mấy câu, thậm chí còn không nói nổi thành lời. Kim Seong Hee che mặt, vai rũ xuống run lẩy bẩy, không còn kiềm chế nổi nữa.
Park Yong Sik chẳng hề bị ảnh hưởng, lần nữa cúi đầu viết ghi chép, đến tốc độ viết cũng không giảm.
Lúc này Sourin mới ý thức được rằng Bộ Tư lệnh Bảo vệ vốn không quan tâm đến khả năng chứng minh của Kim Seong Hee, thứ bọn họ muốn chỉ là một bản ghi chép dùng để hất ngã ủy viên Bộ Chính trị Jang Young Soo.
“Nếu không phải được cấp cao ủng hộ, dù bọn tôi có đưa ra đề nghị kiểm soát kiều dân thì cũng không có được phê chuẩn.” Giọng Lee Jung Ho vô cùng bình tĩnh, trái ngược hẳn với màn thẩm vấn tàn khốc đang tiến hành ở phòng bên, “Nửa tháng nay, quân đội được hỗ trợ đầy đủ cho lần hành động này, nên cuộc điều tra mới tiến triển ‘thuận lợi’ như thế.”
Anh nhấn mạnh vào hai chữ ‘thuận lợi’, vừa như châm chọc lại như tự giễu.
Cái lạnh xâm nhập vào sống lưng, Sourin rụt tay về, ngạc nhiên đứng im: Jang Young Soo đã bị nghi ngờ, bất kể kết quả điều tra có là gì thì chính quyền cũng không để cho họ phát triển lớn mạnh. Mà lúc này bản thân coi như là nhân chứng, dù đề nghị dùng máy laser, hệ thống Argus để trao đổi kiều dân thì chắc chắn cũng bị từ chối.
Mất đi con tin là Kim Seong Hee, người lãnh đạo tối cao không thể hạ thủ lưu tình với người từng là dượng được nữa.
Như thể để xác nhận phỏng đoán của cô, Lee Jung Ho lạnh lùng nói: “Phòng 2 cũng bắt được một nhóm người lớn, đào ra được tổ chức kháng chiến Nhật kiều quy mô lớn.”
Cô cắn môi cố để mình không phát ra bất cứ âm thanh nào, miễn cưỡng gật đầu.
Lee Jung Ho cầm lấy tay cô: “Tôi dẫn cô đi xem.”
Tay người đàn ông rất to, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, trong lòng bàn tay có vết chai vì cầm súng, tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng. Dắt cô rời khỏi phòng giám sát mà anh vẫn không buông ra, trái lại càng thêm nắm chặt như sợ cô đi lạc.
Các tù nhân được chia ra nhốt trong những phòng gần đấy, cho tới khi thấy rõ hình dáng của những người này, Sourin mới hiểu ra, Lee Jung Ho là sợ cô chạy trốn.
Trong phòng giam thứ nhất nhốt người đưa thư.
Muốn du lịch ở Triều Tiên phải có giấy thông hành, cho nên vì để đến nhà điều dưỡng tìm được Shibata Takama, cô và Im Dong Kwon đã từng trốn trong thùng xe bưu điện, được lén đưa vào Bình Nhưỡng. Người bưu tá lái xe là người trung niên, vì thiếu sót chất bổ nên người gầy trơ sương, Sourin nhớ đối phương trầm mặc ít nói, song lại có ánh mắt vô cùng điềm đạm.
Mà giờ đây ông lại không thể mở mắt ra.
Xương bả vai xoắn lại theo hình dạng cực kỳ kỳ lạ, khuỷu tay bẻ ngoặt ra ngoài thành góc vuông, nửa thân dưới máu thịt mơ hồ, tỏa ra mùi thối rữa. Nếu không phải còn rên rỉ thì khó ai chắc được ông ta còn sống hay đã chết – ông ta như một cỗ máy bị trục trặc nhưng không vẫn vận hành, chỉ còn lại ký ức đau đớn vĩnh viễn.
Sourin đã từng chứng kiển và gặp rất nhiều cực hình tàn khốc, thậm chí bản thân cũng từng bị đánh đập tra hỏi, thế nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mặt làm cho khiếp sợ, bước chân bất giác run lên.
Nếu không phải có Lee Jung Ho nắm chặt tay, có thể cô đã ngồi gục xuống đất rồi.
“Khi tiến hành tìm kiếm loại trừ xung quanh Shibata Takama, người này bị xếp vào đối tượng tình nghi, thời gian ‘điều tra’ cũng rất dài.”
Rời khỏi phòng giam, Lee Jung Ho đỡ cô ngồi xuống ghế trong hành lang, bản thân cũng thở dài: “Thành viên tổ chức kiều dân đều chỉ liên lạc một tuyến, tìm hiểu nguồn gốc đào ra tất cả manh mối thì mới có thể bắt được đầu sỏ thật sự.”
Sourin mím môi, trong cổ họng tràn ngập mùi máu tươi.
Im lặng trong chốc lát, Lee Jung Ho đột nhiên đứng dậy: “Chúng ta đi thôi, ông ta ở bên cạnh.”
Vào sinh ra tử mười mấy năm, Sourin ngỡ bản thân đã hiểu quá rõ về cái ác trong bản chất con người, nhưng hôm nay trong phòng thẩm vấn trên bán đảo Đông Bắc Á này, giới hạn của nhận thức lại được làm mới.
So với các tù nhân gặp sau đó, rõ ràng Kim Seong Hee đã được hưởng thụ đãi ngộ của cán bộ cấp cao.
Xương bị thanh sắt đập nát, điện cực được bật lên công suất tối đa, bị tiêm đủ loại thuốc, dưới màn hành hạ đau đớn thống khổ, cơ thể con người co giật, nôn mửa, phóng uế hay bị sốc cũng đều là phản ứng bình thường.
Ngoài ra còn có một bồn tắm nước đá để nhấn chìm người vào hỗn hợp nước đá cực lạnh, mất đi nguồn cung cấp oxy và nhiệt, tù nhân chỉ còn lại những cơn co giật vô tận, thậm chí máu trong ngón tay cũng đóng thành băng.
Phương thức tra hỏi vô cùng phong phú, lần đầu tiên cô thật lòng bội phục sự sáng tạo của người Triều Tiên.
Từ khiếp sợ ban đầu cho đến dần chết lặng, theo sau đấy là đi kiểm tra, xác nhận, rời đi theo điều kiện có phản xạ. Mười mấy gian phòng liền kề nhau, chưa tới một trăm mét, nhưng lại như đi qua một địa ngục trần gian.
Rason và Bình Nhưỡng cách nhau 230 cây số, quá trình nhập cảnh cũng không dễ dàng, những nồng cốt trong tổ chức kiều dân cũng từng giúp đỡ cô không ít – trong số những tù nhân này, Sourin biết rất nhiều người.
Mà giờ đây, hầu như bọn họ đều đã mất sạch lý trí, tôn nghiêm bị hình phạt tàn khốc hành hạ đến không còn, chỉ còn lại bản năng bò rạp van xin.
“Cô gái cuối cùng,” Đứng cuối hành lang, Lee Jung Ho vặn quả đấm nhưng không vội đẩy ra, “Nghe nói con bé biết cô.”
Sourin có cảm giác trước ngực bị khoét một lỗ lớn.
Tác giả :
Sable Tắc Bố Nhĩ