Thoại Hồ
Chương 40: Nghi hoặc
Khí hậu ấm dần, cành liễu đâm chồi, trăm hoa ngàn thảo (*) đều từ từ khôi phục sức sống.
Thi Hội càng ngày càng tới gần, Du Thanh lại ôm tâm sự trong người, tuy rằng mặt ngoài nhìn không khác ngày thường, nhưng mỗi ngày khi đọc sách viết chữ vẫn là không nhịn được mà có chút thất thần, trong lòng luôn nghĩ đến ấn ký hoa mai trên lưng Bạch Lê kia.
Bạch Lê luôn đặt hắn ở trong lòng mà để ý đến hàng vạn lần, dĩ nhiên có thể bắt giữ được những biến hóa dù chỉ là rất nhỏ trên thần sắc của hắn, nên không nhắc đến chuyện động phòng nữa, chỉ là ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, ôm hắn hôn thân, bảo hắn hảo hảo đọc sách trước, thi xong rồi hẵng nghĩ đến cái khác.
Du Thanh gian khổ học tập, đọc sách nhiều năm như vậy, thiếu đọc sách vài ngày dĩ nhiên cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại lại rất đau lòng khi thấy hắn an tĩnh như thế, cười đáp ứng hắn, nhưng chỉ chớp mắt vẫn là không nhịn được mà đặt chuyện này ở trong đầu tinh tế suy tư.
Hai người đều đầy bụng tâm sự, suy nghĩ cũng chính là về cùng một sự kiện, nhưng phương thức suy xét có chút khác nhau.
Bạch Lê đã kêu những trưởng lão đức cao vọng trọng trên Yên sơn xuống dưới, chuẩn bị tại lúc Du Thanh thi Hội thì sẽ trộm gặp bọn họ một mặt.
Du Thanh vẫn đang suy nghĩ, hắn tựa hồ là từ sau khi gặp được Bạch Lê mới bắt đầu có những giấc mộng kỳ quái, mà mỗi khi chạm vào thì ấn ký hoa mai kia lại có năng lực khiến hắn nhớ tới nhiều chuyện trước kia như vậy, hiện giờ những phản ứng mà ấn ký hoa mai này đem lại tựa hồ càng lúc càng lớn, mặc dù không chạm vào, chỉ cần thoáng tới gần Bạch Lê một ít, mi tâm của hắn liền bắt đầu ẩn ẩn có chút nóng lên. Tuy rằng không rõ nguyên do trong đó, nhưng hắn lại thập phần khẳng định, tất cả những hiện tượng dị thường phát sinh trên người hắn, chỉ sợ đều có quan hệ với ấn ký hoa mai này.
Bạch Lê tuy rằng cũng nhớ rõ những chuyện này, nhưng khi cùng một chỗ với Du Thanh luôn khiến cho lòng hắn yên ổn, mặc dù ban ngày có suy nghĩ nhiều bao nhiêu đi chăng nữa thì khi vào đêm, được Du Thanh ôm vào trong ngực thì vẫn như cũ là ngủ vừa ngon vừa sâu, dĩ nhiên liền không biết rõ hành động của Du Thanh.
Một đêm này, sau khi hắn đi vào giấc ngủ thì Du Thanh đã đưa tay luồn vào vạt áo hắn, để tránh làm bừng tỉnh hắn mà khiến hắn lo lắng, ủ hai tay cho đến khi ấm áp thì mới luồn vào, không cần sờ soạng, rất dễ dàng liền có thể tìm được mảng ấn ký quen thuộc kia.
Khi còn chưa đụng vào liền cảm giác có chút đầu váng mắt hoa, cảm giác nóng rát nơi mi tâm dần dần bắt đầu rõ ràng, Du Thanh cố chịu đựng thân thể khó chịu, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay vào, mạnh mẽ cắn răng mới có thể khắc chế được xúc động muốn rút tay ra sau khi bị nóng đến, đợi cho sau khi hơi hơi thích ứng, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt giống như lại đi vào cảnh trong mộng, nhưng Du Thanh lại biết, những gì mà hắn đã thấy, đã nghe cũng không phải là mộng, mà là những chuyện đã từng xảy ra, nhưng chút cảnh tượng này lại khác với hình ảnh những lần luân hồi trước, bất tri bất giác, nhìn không thấy cũng nghe không rõ, giống như trước mắt cách một tầng màn che, trong tai bị bịt một lớp màng.
Du Thanh liền mông lung đoán mà nhìn nghe, bởi vì hắn nằm nghiêng ở trên giường, tất cả mồ hôi nơi thái dương đều theo một phương hướng mà chảy lên trên gối, nhưng hắn lại không hề phát hiện, toàn bộ tâm thần đều ngưng tụ tại cảnh trong mộng.
Trong mộng, sương khói lượn lờ, gương mặt tất cả mọi người đều mơ hồ.
Hắn nhìn thấy mình chơi cờ cùng với một ông lão, ông lão kia tiên phong đạo cốt, râu dài phất phơ, thanh âm hơi có vẻ già nua giống như đã từng được nghe qua trong các giấc mộng trước đây, khi thì hòa ái nói chuyện với mình, khi thì lại nghiêm khắc mà lên án mình, tựa hồ là mình đã phạm phải một sai lầm gì đó, nhưng lại không nghe được rõ lắm.
Hình ảnh xoay qua, hắn lại thấy mình đứng trong một làn sương mù dày đặc, hai tay dính máu tươi, nhưng trên người mình lại không có vết thương, trong tai truyền đến thanh âm uy nghiêm, tựa hồ đang tuyên lên tội trạng của mình.
Du Thanh đang nghi hoặc mình đến tột cùng là đã phạm vào tội gì, đột nhiên trong đầu một trận đau nhức, hắn bỗng nhìn thấy Bạch Lê ôm mộ bia chậm rãi nhắm lại hai mắt, bộ dáng với hơi thở mong manh.
Trong lòng đau xót, mi tâm thoáng chốc nóng đến nỗi hắn có chút chịu không được, thiên địa bắt đầu trở nên vặn vẹo, đè ép lục phủ ngũ tạng của hắn, trước mắt biến thành một mảnh hắc ám, chóp mũi tràn đầy mùi máu tươi, trong tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, gào khóc ghê rợn, làm cho người nghe phải mao cốt tủng thiên.
Du Thanh hoàn toàn không biết mình đang ở chỗ nào, nhưng đã có loại cảm giác đau đến không muốn sống, tựa hồ tất cả những thống khổ đều đạt đến đỉnh điểm, đau đến tột cùng, trong lòng bắt đầu tràn ngập hận ý hủy thiên diệt địa, dường như đang muốn tra tấn thần kinh của hắn.
Không biết qua bao lâu, trời đất tối đen đột nhiên sáng ngời, hắn về tới chân Yên sơn, sau đó là tiểu đồng chạy tới cản trở bà mối làm mai việc hôn nhân.
Bạch Lê tuy rằng không cảm giác được động tác của hắn, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy quanh thân có chút lạnh, một cái giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy đầu hắn đầy mồ hôi, đôi chân mày nhíu chặt, đồng thời cảm thấy tay hắn đang dán lên sau lưng mình, nhất thời bị dọa một trận hết hồn, vội vàng kêu hắn:” A Thanh! A Thanh!” kêu nửa ngày nhưng vẫn không thấy hắn mở mắt, sốt ruột cuống quýt kéo tay hắn.
Du Thanh nhẹ buông tay, mãnh liệt dứt ra khỏi cảnh trong mộng, mở hai mắt yên lặng nhìn hắn, trong mắt một mảnh tối đen, ánh mắt âm trầm.
Bạch Lê bị ánh mắt này của hắn làm sợ tới mức hô hấp thiếu chút nữa ngưng trệ, một cảm giác rùng mình khó hiểu kéo đến, lăng lăng nhìn hắn một lúc lâu, sợ tới mức không thể phát ra tiếng nào.
Du Thanh trừng mắt nhìn, từ từ tỉnh táo lại, nhắm mắt lại thở hổn hển, khi mở mắt ra lần thứ hai thì mới hoàn toàn khôi phục lại bình thường.
Cảm giác hít thở không thông của Bạch Lê cũng theo đó mà biến mất, nháy mắt mấy cái nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy ủy khuất, nhào qua ôm chặt hắn:” A Thanh, vừa rồi ngươi hảo dọa người! Vì sao lại phải nhìn ta như vậy?!”.
Du Thanh có chút không rõ đối với sự lên án của hắn, cho nên chỉ là nhanh chóng ôm lại hắn, vỗ vỗ phía sau lưng cho hắn, vỗ hai cái mới hồi tưởng lại được rành mạch những cảnh tượng trong mộng, nhất thời một trận áy náy, vội vàng hôn thân lên thái dương hắn, ôn nhu nói:” Không phải nhìn ngươi mà là vì gặp ác mộng còn chưa có tỉnh”.
Bạch Lê nhớ tới trước kia khi còn ở tại chân Yên sơn, hắn cũng có một lần tỉnh lại chính là ánh mắt loại này, lập tức ủy khuất mà nước mắt muốn trào ra:” A Thanh, ngươi gặp ác mộng gì mà lại có bộ dáng muốn ăn thịt người thế kia?”.
“ Nhớ không rõ “ Lời này cũng không phải giả, gần đây hắn gặp những giấc mộng trên cơ bản là sau khi tỉnh lại thì đều không nhớ rõ, nhưng lúc này đây có chút đặc biệt, cảnh tượng trước sau đều rõ ràng ở trước mắt, chỉ có một đoạn tối đen kia là mơ hồ mà thôi.
Bạch Lê thấy hắn một đầu đầy mồ hôi, cũng không thèm để ý tới ủy khuất của mình nữa, lo lắng khẩn trương mà thay hắn lau mồ hôi, mở miệng nói nhỏ:” Thế nhưng lại trộm sờ ấn ký hoa mai của ta, ra nhiều mồ hôi như vậy không biết có bị nhiễm bệnh thương hàn hay không, lần sau nếu lại sờ chỗ trên lưng này của ta nữa thì ta sẽ đem khối thịt này cắt xuống!”.
Du Thanh cầm lấy bàn tay đang nhích tới nhích lui của hắn, nghiêng qua hôn thân lên môi hắn:” Đừng nói ngốc như vậy, chỉ là gặp một chút ác mộng thôi, không có việc gì”.
Bạch Lê hơi hơi quệt miệng, vẻ mặt không thoải mái, tránh tay ra, tiếp tục lau mồ hôi cho hắn, động tác trong tay không tự giác mà có chút mạnh thêm. Du Thanh biết hắn đang tức giận, đành phải chìu hắn cho hắn chà đạp trên mặt trên cổ mình, trong mắt mang theo ý cười, lại dị thường thích bộ dang phát giận này của hắn.
Bạch Lê vội lau một trận, thấy hắn vẫn luôn nhìn mình cười, thiếu chút nữa cười rộ lên theo, vội vàng nghiêm mặt lại, xốc chăn xuống giường, xoay người thấy hắn muốn ngăn mình lại, hừ hừ mà hễnh mũi nhìn hắn:” Không được nhúc nhích! Ta đi nấu nước cho ngươi lau mình!”.
Du Thanh bị hắn làm cho tức cười, bất đắc dĩ thở dài, một lần nữa nằm xuống:” Hảo, ngươi khoác thêm một kiện quần áo nữa đi, đừng để bị lạnh”.
Bạch Lê hừ một tiếng, nghiêm mặt xoay người khoác quần áo, múc nước ấm đem lại đặt ở đầu giường, tiếp tục nghiêm mặt vắt khăn.
Du Thanh tay lành chân lặn có chỗ nào mà cần hắn đến chăm sóc, vội vàng xốc chăn bước xuống giường, cầm lấy chiếc khăn trong tay hắn, thấp giọng nói:” Ta tự mình làm”.
Bạch Lê trừng hắn:” Ta làm!”.
Du Thanh dở khóc dở cười, đành phải nhận mệnh mà thỏa hiệp:” Hảo “, nói xong liền cởi áo ra.
Hắn tuy rằng đọc sách từ nhỏ nhưng cũng đã làm một ít việc trong nhà và việc nông đơn giản, không giống với những thư sinh văn nhược khác, trên người không có lấy nửa phần sẹo lồi, đường cong cơ bắp thực săn chắc.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lê thấy hắn lỏa nửa thân trên, cắn môi yên lặng nhìn, trên mặt có chút nóng lên, nghĩ đến lần động phòng “chết non” lần trước, đột nhiên cảm thấy cái mũi lên men, ủy khuất mà hút hút cái mũi, bắt đầu lau người cho hắn.
Du Thanh nhìn thấy thần sắc này của hắn liền biết ngay hắn đang suy nghĩ cái gì, chờ trên người được lau khô xong liền vội vàng kéo tay hắn, ôm hắn tại trên thái dương hắn mà cọ cọ rồi hôn thân:” Ngốc à, đừng có đoán mò. Những giấc mộng gần đây đều có liên quan đến ấn ký này của ngươi, khi đặt tay lên thì cảm giác càng phát ra mãnh liệt, ta ngược lại có chín phần nắm chắc, rất nhanh liền có thể hiểu rõ ràng được sự tình”.
Nhãn tình Bạch Lê sáng lên:” Thật sự?”
“ Dĩ nhiên là thật ” Du Thanh cười kéo hắn đến bên giường:” Nếu ngươi tin ta thì liền an tâm mà ngủ tiếp đi”.
“ Ân “ Bạch Lê luôn tín nhiệm hắn vô điều kiện, nghe hắn nói xong liền bình tâm lại, cười tủm tỉm gật đầu, nhanh chóng chui vào trong chăn, chờ khi hắn cũng tiến vào thì liền vươn một tay ôm lấy hắn.
Hiện tại khi Du Thanh hơi chút tới gần hắn thì sẽ thấy mi tâm ẩn ẩn có cảm giác bị bỏng, sợ hắn lo lắng nên vẫn chưa từng nói cho hắn biết, chính là chịu đựng sự khó chịu rồi ôm chặt hắn, trong mắt vẫn cười đến ôn nhu như trước.
Lúc này đây bị Bạch Lê bắt gặp, Du Thanh ngược lại cũng không để ý lắm, mấy ngày kế tiếp, lại thừa dịp lúc hắn ngủ say rồi đem tay luồn vào quần áo hắn, không thể tưởng được mỗi lần đều mơ thấy cảnh tượng tối đen kia, vẫn như cũ là cảm giác được sự đau lòng cùng hận ý, lại bởi vì đã có lần đầu tiên trải qua làm mẫu, những lúc sau này đều thấy trấn định rất nhiều.
Du Thanh mỗi lần đi vào giấc mộng đều sẽ thấy một đoạn này, tựa hồ cảnh trong mộng này thập phần phối hợp với ý niệm trong đầu hắn, khi hắn muốn biết rõ ràng trong bóng đêm này đã phát sinh chuyện gì thì trong mộng liền một lần lại một lần bày ra cho hắn xem.
Nếu những gì đoán được là đúng thì một đoạn này có lẽ là cơ hội để hắn cởi bỏ nan đề. Hắn luân hồi chín kiếp, vận số Bạch Lê đã hết, tiếp theo liền tiến vào bên trong phiến hỗn độn này, hỗn độn qua đi, hắn về tới chân Yên sơn, về tới ngàn năm trước. Nói cách khác, chính đoạn hắc ám này đã cho hắn và Bạch Lê một lần nữa đạt được sinh mệnh, đây là một đoan ký ức thiếu hụt, hắn lại không biết đến khi nào mới có thể hoàn toàn nhớ tới.
Nếu có thể nhớ tới, hắn liền biết bọn họ như thế nào mà được trọng sinh, có lẽ cũng có thể rõ ràng cái loại hận ý mãnh liệt này đến tột cùng là vì sao mà đến.
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc khó hiểu, nhưng trước mắt thi Hội sắp đến, Bạch Lê mỗi ngày đều thúc giục hắn đọc sách, khiến cho hắn dở khóc dở cười, đành phải thuận theo ý hắn, làm bộ như một bộ dáng bình tĩnh thong dong.
Hắn nguyên bản còn đang đoán rằng việc này có thể có liên quan với thân phận là yêu của Bạch Lê hay không, nhưng ngay cả chính Bạch Lê cũng tỉnh tỉnh mê mê, hắn liền không đành lòng làm cho hắn tăng thêm phiền não, dù sao đoạn mộng này càng ngày càng mang đến cho hắn cảm giác mãnh liệt, có lẽ câu đố này có thể tự mình cởi bỏ.
Chú thích:
(*) Trăm hoa ngàn thảo: Trăm hoa ngàn cỏ
Thi Hội càng ngày càng tới gần, Du Thanh lại ôm tâm sự trong người, tuy rằng mặt ngoài nhìn không khác ngày thường, nhưng mỗi ngày khi đọc sách viết chữ vẫn là không nhịn được mà có chút thất thần, trong lòng luôn nghĩ đến ấn ký hoa mai trên lưng Bạch Lê kia.
Bạch Lê luôn đặt hắn ở trong lòng mà để ý đến hàng vạn lần, dĩ nhiên có thể bắt giữ được những biến hóa dù chỉ là rất nhỏ trên thần sắc của hắn, nên không nhắc đến chuyện động phòng nữa, chỉ là ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, ôm hắn hôn thân, bảo hắn hảo hảo đọc sách trước, thi xong rồi hẵng nghĩ đến cái khác.
Du Thanh gian khổ học tập, đọc sách nhiều năm như vậy, thiếu đọc sách vài ngày dĩ nhiên cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại lại rất đau lòng khi thấy hắn an tĩnh như thế, cười đáp ứng hắn, nhưng chỉ chớp mắt vẫn là không nhịn được mà đặt chuyện này ở trong đầu tinh tế suy tư.
Hai người đều đầy bụng tâm sự, suy nghĩ cũng chính là về cùng một sự kiện, nhưng phương thức suy xét có chút khác nhau.
Bạch Lê đã kêu những trưởng lão đức cao vọng trọng trên Yên sơn xuống dưới, chuẩn bị tại lúc Du Thanh thi Hội thì sẽ trộm gặp bọn họ một mặt.
Du Thanh vẫn đang suy nghĩ, hắn tựa hồ là từ sau khi gặp được Bạch Lê mới bắt đầu có những giấc mộng kỳ quái, mà mỗi khi chạm vào thì ấn ký hoa mai kia lại có năng lực khiến hắn nhớ tới nhiều chuyện trước kia như vậy, hiện giờ những phản ứng mà ấn ký hoa mai này đem lại tựa hồ càng lúc càng lớn, mặc dù không chạm vào, chỉ cần thoáng tới gần Bạch Lê một ít, mi tâm của hắn liền bắt đầu ẩn ẩn có chút nóng lên. Tuy rằng không rõ nguyên do trong đó, nhưng hắn lại thập phần khẳng định, tất cả những hiện tượng dị thường phát sinh trên người hắn, chỉ sợ đều có quan hệ với ấn ký hoa mai này.
Bạch Lê tuy rằng cũng nhớ rõ những chuyện này, nhưng khi cùng một chỗ với Du Thanh luôn khiến cho lòng hắn yên ổn, mặc dù ban ngày có suy nghĩ nhiều bao nhiêu đi chăng nữa thì khi vào đêm, được Du Thanh ôm vào trong ngực thì vẫn như cũ là ngủ vừa ngon vừa sâu, dĩ nhiên liền không biết rõ hành động của Du Thanh.
Một đêm này, sau khi hắn đi vào giấc ngủ thì Du Thanh đã đưa tay luồn vào vạt áo hắn, để tránh làm bừng tỉnh hắn mà khiến hắn lo lắng, ủ hai tay cho đến khi ấm áp thì mới luồn vào, không cần sờ soạng, rất dễ dàng liền có thể tìm được mảng ấn ký quen thuộc kia.
Khi còn chưa đụng vào liền cảm giác có chút đầu váng mắt hoa, cảm giác nóng rát nơi mi tâm dần dần bắt đầu rõ ràng, Du Thanh cố chịu đựng thân thể khó chịu, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay vào, mạnh mẽ cắn răng mới có thể khắc chế được xúc động muốn rút tay ra sau khi bị nóng đến, đợi cho sau khi hơi hơi thích ứng, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt giống như lại đi vào cảnh trong mộng, nhưng Du Thanh lại biết, những gì mà hắn đã thấy, đã nghe cũng không phải là mộng, mà là những chuyện đã từng xảy ra, nhưng chút cảnh tượng này lại khác với hình ảnh những lần luân hồi trước, bất tri bất giác, nhìn không thấy cũng nghe không rõ, giống như trước mắt cách một tầng màn che, trong tai bị bịt một lớp màng.
Du Thanh liền mông lung đoán mà nhìn nghe, bởi vì hắn nằm nghiêng ở trên giường, tất cả mồ hôi nơi thái dương đều theo một phương hướng mà chảy lên trên gối, nhưng hắn lại không hề phát hiện, toàn bộ tâm thần đều ngưng tụ tại cảnh trong mộng.
Trong mộng, sương khói lượn lờ, gương mặt tất cả mọi người đều mơ hồ.
Hắn nhìn thấy mình chơi cờ cùng với một ông lão, ông lão kia tiên phong đạo cốt, râu dài phất phơ, thanh âm hơi có vẻ già nua giống như đã từng được nghe qua trong các giấc mộng trước đây, khi thì hòa ái nói chuyện với mình, khi thì lại nghiêm khắc mà lên án mình, tựa hồ là mình đã phạm phải một sai lầm gì đó, nhưng lại không nghe được rõ lắm.
Hình ảnh xoay qua, hắn lại thấy mình đứng trong một làn sương mù dày đặc, hai tay dính máu tươi, nhưng trên người mình lại không có vết thương, trong tai truyền đến thanh âm uy nghiêm, tựa hồ đang tuyên lên tội trạng của mình.
Du Thanh đang nghi hoặc mình đến tột cùng là đã phạm vào tội gì, đột nhiên trong đầu một trận đau nhức, hắn bỗng nhìn thấy Bạch Lê ôm mộ bia chậm rãi nhắm lại hai mắt, bộ dáng với hơi thở mong manh.
Trong lòng đau xót, mi tâm thoáng chốc nóng đến nỗi hắn có chút chịu không được, thiên địa bắt đầu trở nên vặn vẹo, đè ép lục phủ ngũ tạng của hắn, trước mắt biến thành một mảnh hắc ám, chóp mũi tràn đầy mùi máu tươi, trong tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, gào khóc ghê rợn, làm cho người nghe phải mao cốt tủng thiên.
Du Thanh hoàn toàn không biết mình đang ở chỗ nào, nhưng đã có loại cảm giác đau đến không muốn sống, tựa hồ tất cả những thống khổ đều đạt đến đỉnh điểm, đau đến tột cùng, trong lòng bắt đầu tràn ngập hận ý hủy thiên diệt địa, dường như đang muốn tra tấn thần kinh của hắn.
Không biết qua bao lâu, trời đất tối đen đột nhiên sáng ngời, hắn về tới chân Yên sơn, sau đó là tiểu đồng chạy tới cản trở bà mối làm mai việc hôn nhân.
Bạch Lê tuy rằng không cảm giác được động tác của hắn, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy quanh thân có chút lạnh, một cái giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy đầu hắn đầy mồ hôi, đôi chân mày nhíu chặt, đồng thời cảm thấy tay hắn đang dán lên sau lưng mình, nhất thời bị dọa một trận hết hồn, vội vàng kêu hắn:” A Thanh! A Thanh!” kêu nửa ngày nhưng vẫn không thấy hắn mở mắt, sốt ruột cuống quýt kéo tay hắn.
Du Thanh nhẹ buông tay, mãnh liệt dứt ra khỏi cảnh trong mộng, mở hai mắt yên lặng nhìn hắn, trong mắt một mảnh tối đen, ánh mắt âm trầm.
Bạch Lê bị ánh mắt này của hắn làm sợ tới mức hô hấp thiếu chút nữa ngưng trệ, một cảm giác rùng mình khó hiểu kéo đến, lăng lăng nhìn hắn một lúc lâu, sợ tới mức không thể phát ra tiếng nào.
Du Thanh trừng mắt nhìn, từ từ tỉnh táo lại, nhắm mắt lại thở hổn hển, khi mở mắt ra lần thứ hai thì mới hoàn toàn khôi phục lại bình thường.
Cảm giác hít thở không thông của Bạch Lê cũng theo đó mà biến mất, nháy mắt mấy cái nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy ủy khuất, nhào qua ôm chặt hắn:” A Thanh, vừa rồi ngươi hảo dọa người! Vì sao lại phải nhìn ta như vậy?!”.
Du Thanh có chút không rõ đối với sự lên án của hắn, cho nên chỉ là nhanh chóng ôm lại hắn, vỗ vỗ phía sau lưng cho hắn, vỗ hai cái mới hồi tưởng lại được rành mạch những cảnh tượng trong mộng, nhất thời một trận áy náy, vội vàng hôn thân lên thái dương hắn, ôn nhu nói:” Không phải nhìn ngươi mà là vì gặp ác mộng còn chưa có tỉnh”.
Bạch Lê nhớ tới trước kia khi còn ở tại chân Yên sơn, hắn cũng có một lần tỉnh lại chính là ánh mắt loại này, lập tức ủy khuất mà nước mắt muốn trào ra:” A Thanh, ngươi gặp ác mộng gì mà lại có bộ dáng muốn ăn thịt người thế kia?”.
“ Nhớ không rõ “ Lời này cũng không phải giả, gần đây hắn gặp những giấc mộng trên cơ bản là sau khi tỉnh lại thì đều không nhớ rõ, nhưng lúc này đây có chút đặc biệt, cảnh tượng trước sau đều rõ ràng ở trước mắt, chỉ có một đoạn tối đen kia là mơ hồ mà thôi.
Bạch Lê thấy hắn một đầu đầy mồ hôi, cũng không thèm để ý tới ủy khuất của mình nữa, lo lắng khẩn trương mà thay hắn lau mồ hôi, mở miệng nói nhỏ:” Thế nhưng lại trộm sờ ấn ký hoa mai của ta, ra nhiều mồ hôi như vậy không biết có bị nhiễm bệnh thương hàn hay không, lần sau nếu lại sờ chỗ trên lưng này của ta nữa thì ta sẽ đem khối thịt này cắt xuống!”.
Du Thanh cầm lấy bàn tay đang nhích tới nhích lui của hắn, nghiêng qua hôn thân lên môi hắn:” Đừng nói ngốc như vậy, chỉ là gặp một chút ác mộng thôi, không có việc gì”.
Bạch Lê hơi hơi quệt miệng, vẻ mặt không thoải mái, tránh tay ra, tiếp tục lau mồ hôi cho hắn, động tác trong tay không tự giác mà có chút mạnh thêm. Du Thanh biết hắn đang tức giận, đành phải chìu hắn cho hắn chà đạp trên mặt trên cổ mình, trong mắt mang theo ý cười, lại dị thường thích bộ dang phát giận này của hắn.
Bạch Lê vội lau một trận, thấy hắn vẫn luôn nhìn mình cười, thiếu chút nữa cười rộ lên theo, vội vàng nghiêm mặt lại, xốc chăn xuống giường, xoay người thấy hắn muốn ngăn mình lại, hừ hừ mà hễnh mũi nhìn hắn:” Không được nhúc nhích! Ta đi nấu nước cho ngươi lau mình!”.
Du Thanh bị hắn làm cho tức cười, bất đắc dĩ thở dài, một lần nữa nằm xuống:” Hảo, ngươi khoác thêm một kiện quần áo nữa đi, đừng để bị lạnh”.
Bạch Lê hừ một tiếng, nghiêm mặt xoay người khoác quần áo, múc nước ấm đem lại đặt ở đầu giường, tiếp tục nghiêm mặt vắt khăn.
Du Thanh tay lành chân lặn có chỗ nào mà cần hắn đến chăm sóc, vội vàng xốc chăn bước xuống giường, cầm lấy chiếc khăn trong tay hắn, thấp giọng nói:” Ta tự mình làm”.
Bạch Lê trừng hắn:” Ta làm!”.
Du Thanh dở khóc dở cười, đành phải nhận mệnh mà thỏa hiệp:” Hảo “, nói xong liền cởi áo ra.
Hắn tuy rằng đọc sách từ nhỏ nhưng cũng đã làm một ít việc trong nhà và việc nông đơn giản, không giống với những thư sinh văn nhược khác, trên người không có lấy nửa phần sẹo lồi, đường cong cơ bắp thực săn chắc.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lê thấy hắn lỏa nửa thân trên, cắn môi yên lặng nhìn, trên mặt có chút nóng lên, nghĩ đến lần động phòng “chết non” lần trước, đột nhiên cảm thấy cái mũi lên men, ủy khuất mà hút hút cái mũi, bắt đầu lau người cho hắn.
Du Thanh nhìn thấy thần sắc này của hắn liền biết ngay hắn đang suy nghĩ cái gì, chờ trên người được lau khô xong liền vội vàng kéo tay hắn, ôm hắn tại trên thái dương hắn mà cọ cọ rồi hôn thân:” Ngốc à, đừng có đoán mò. Những giấc mộng gần đây đều có liên quan đến ấn ký này của ngươi, khi đặt tay lên thì cảm giác càng phát ra mãnh liệt, ta ngược lại có chín phần nắm chắc, rất nhanh liền có thể hiểu rõ ràng được sự tình”.
Nhãn tình Bạch Lê sáng lên:” Thật sự?”
“ Dĩ nhiên là thật ” Du Thanh cười kéo hắn đến bên giường:” Nếu ngươi tin ta thì liền an tâm mà ngủ tiếp đi”.
“ Ân “ Bạch Lê luôn tín nhiệm hắn vô điều kiện, nghe hắn nói xong liền bình tâm lại, cười tủm tỉm gật đầu, nhanh chóng chui vào trong chăn, chờ khi hắn cũng tiến vào thì liền vươn một tay ôm lấy hắn.
Hiện tại khi Du Thanh hơi chút tới gần hắn thì sẽ thấy mi tâm ẩn ẩn có cảm giác bị bỏng, sợ hắn lo lắng nên vẫn chưa từng nói cho hắn biết, chính là chịu đựng sự khó chịu rồi ôm chặt hắn, trong mắt vẫn cười đến ôn nhu như trước.
Lúc này đây bị Bạch Lê bắt gặp, Du Thanh ngược lại cũng không để ý lắm, mấy ngày kế tiếp, lại thừa dịp lúc hắn ngủ say rồi đem tay luồn vào quần áo hắn, không thể tưởng được mỗi lần đều mơ thấy cảnh tượng tối đen kia, vẫn như cũ là cảm giác được sự đau lòng cùng hận ý, lại bởi vì đã có lần đầu tiên trải qua làm mẫu, những lúc sau này đều thấy trấn định rất nhiều.
Du Thanh mỗi lần đi vào giấc mộng đều sẽ thấy một đoạn này, tựa hồ cảnh trong mộng này thập phần phối hợp với ý niệm trong đầu hắn, khi hắn muốn biết rõ ràng trong bóng đêm này đã phát sinh chuyện gì thì trong mộng liền một lần lại một lần bày ra cho hắn xem.
Nếu những gì đoán được là đúng thì một đoạn này có lẽ là cơ hội để hắn cởi bỏ nan đề. Hắn luân hồi chín kiếp, vận số Bạch Lê đã hết, tiếp theo liền tiến vào bên trong phiến hỗn độn này, hỗn độn qua đi, hắn về tới chân Yên sơn, về tới ngàn năm trước. Nói cách khác, chính đoạn hắc ám này đã cho hắn và Bạch Lê một lần nữa đạt được sinh mệnh, đây là một đoan ký ức thiếu hụt, hắn lại không biết đến khi nào mới có thể hoàn toàn nhớ tới.
Nếu có thể nhớ tới, hắn liền biết bọn họ như thế nào mà được trọng sinh, có lẽ cũng có thể rõ ràng cái loại hận ý mãnh liệt này đến tột cùng là vì sao mà đến.
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc khó hiểu, nhưng trước mắt thi Hội sắp đến, Bạch Lê mỗi ngày đều thúc giục hắn đọc sách, khiến cho hắn dở khóc dở cười, đành phải thuận theo ý hắn, làm bộ như một bộ dáng bình tĩnh thong dong.
Hắn nguyên bản còn đang đoán rằng việc này có thể có liên quan với thân phận là yêu của Bạch Lê hay không, nhưng ngay cả chính Bạch Lê cũng tỉnh tỉnh mê mê, hắn liền không đành lòng làm cho hắn tăng thêm phiền não, dù sao đoạn mộng này càng ngày càng mang đến cho hắn cảm giác mãnh liệt, có lẽ câu đố này có thể tự mình cởi bỏ.
Chú thích:
(*) Trăm hoa ngàn thảo: Trăm hoa ngàn cỏ
Tác giả :
Phù Phong Lưu Ly