Thợ Săn
Chương 34: Cuộc giải cứu (1)
“Linh bị bắt cóc”, một ý nghĩ chợt thoáng xuất hiện, đầu óc Nam bỗng trở nên hỗn loạn, chân tay như rụng rời, một cảm giác lo sợ chưa từng có dậy lên trong lòng. Sinh mạng của Linh đang bị đe dọa, lời nói “Sau này, nếu không gặp lại nữa, đừng quên Linh nhé!” bỗng trở thành một lời tiễn biệt đầy ám ảnh. Đôi mắt hắn dần chuyển sang màu đỏ vô cùng dữ tợn, khuôn mặt tím tái, đôi môi mím chặt, toàn thân hắn run lên như thể có một nguồn sức mạnh khổng lồ muốn được giải phóng ra ngoài. “Roẹt roẹt”, một tia sét bất ngờ được hình thành từ cơ thể hắn đánh mạnh vào tường tạo thành một dải đen kịt khiến toàn bộ hệ thống điện của nhà hiệu bộ chập chờn. Hắn vội thu liễm năng lượng lại, bước nhanh vào nhà vệ sinh và quỷ dị biến mất.
Sau giây lát, hắn đã xuất hiện tại ngôi nhà số X của mình, nhanh chóng chạy đến chiếc tủ quần áo và lấy ra bộ đồ đen.
- Ô... sao anh mặc bồ đồ ấy vào giờ này?
Lori nhìn hắn với vẻ băn khoăn, Thợ Săn chỉ xuất hiện trong đêm tối, việc xuất hiện giữa ban ngày là một điều rất bất thường. Nam không còn tâm trạng đâu để trả lời câu hỏi của Lori nữa, hắn nhanh chóng mặc bộ đồ đen vào sau một ánh chớp léo đã đứng trên sân thượng của tòa nhà cao nhất thành phố, nơi mà lưới sóng trong không gian không bị chặn bởi các tòa nhà khác và ít bị làm nhiễu bởi các thiết bị thu phát sóng mặt đất nên có thể thu nhận được các tín hiệu từ khoảng cách xa hơn truyền về.
Tám giờ tối là thời hạn cuối cùng, lúc này là mười hai giờ trưa, thời gian không còn nhiều. Trước tiên phải xác định vị trí bọn bắt cóc giam giữ Linh. “Hi vọng cô ấy phát ra tín hiệu cầu cứu”, hắn nhắm mắt lại, tập trung phân tích lưới sóng trong không gian. Sau năm phút xác định những lưới sóng có dấu hiệu bất thường, kể cả những bước sóng cực kỳ yếu ớt, vẫn không có một giọng nói nào trùng với âm sắc của Linh cả.
Những tín hiệu cầu cứu thường là các bước sóng rất yếu và chỉ phát đi được trong khoảng cách vài km đến vài chục km là cùng, hắn tiếp tục dịch chuyển đến sân thượng của một tòa nhà cao tầng khác trong thành phố để dò tìm. Tuy vậy, sau mười lăm phút, hắn vẫn không phát hiện được tín hiệu cầu cứu nào của Linh.
Sau khi di chuyển đến sáu, bẩy địa điểm mới và dò tìm tín hiệu cầu cứu, Nam thất vọng ngừng công việc cực kỳ tốn năng lượng đó lại. Có thể do Linh ở khoảng cách quá xa, cũng có thể cô bị đánh thuốc mê, hoặc bị bịt miệng nên không thể phát ra được tín hiệu cầu cứu được.
Có một cách khác là chờ đợi bọn bắt cóc liên lạc lại để dò ra tọa độ số điện thoại gọi đến bởi bất kỳ cuộc gọi nào cũng sẽ được chuyển đến trạm BTS gần nhất để khuếch đại rồi từ đó truyền về máy chủ, máy chủ xử lý rồi chuyển cuộc gọi đến nơi nhận tín hiệu. Như vậy nếu xâm nhập vào máy chủ của mạng di động hắn sẽ xác định được vị trí của trạm BTS gần đối tượng nhất rồi dịch chuyển đến và quét sóng là có thể tìm ra vị trí của Linh. Nhưng việc há miệng chờ sung như vậy quá bị động, biết đâu đến thời hạn chót bọn chúng vẫn không liên lạc lại.
Lúc này, chỉ còn cách dò tìm từng địa điểm cụ thể, trong một thành phố hàng triệu dân, việc đó đúng là cơn ác mộng. Nhưng không còn cách nào khác, thời gian càng trôi đi thì Linh càng gặp nguy hiểm. Nam thiết lập một bản đồ chi tiết để xác định những địa điểm có thể bọn bắt cóc dùng làm nơi giam giữ con tin. Những tòa nhà chính phủ, các công trình công cộng, những nơi canh phòng cẩn mật hoặc có đông người qua lại được loại bỏ, không dại gì bọn bắt cóc thực hiện các mưu đồ đen tối của mình ở đó. Sau khi tính toán giản lược, bộ não hắn xác định được 165 vị trí khả nghi nằm rải rác trong thành phố. Nhìn bản danh sách dài dằng dặc, hắn thở dài mệt mỏi rồi xác định tọa độ của vị trí gần nhất để dịch chuyển tới: khu công nghiệp NX.
Đó là một khu đất rộng nằm bên cạnh đường 32, bên trong khu công nghiệp là những công trình bị ngừng thi công cả năm nay do nhà đầu tư thiếu vốn. Trong công trường khổng lồ ấy lúc này chỉ có những khối bê tông nằm ngổn ngang, những thanh sắt thép hoen gỉ, máy ủi máy xúc nằm vạ vật như bãi chiến trường, một nơi thật thích hợp cho ý đồ đen tối. Nam đậu trên đỉnh ống khói của một nhà máy, phóng tầm mắt quét sóng tìm thân nhiệt con người. Có hai thân nhiệt được xác định nhưng sau khi phân tích cấu trúc đều không phù hợp với cơ thể Linh nên hắn tiếp tục di chuyển đến những địa điểm khả nghi mới. Trong quá trình quét sóng, thỉnh thoảng hắn dừng lại để dò tín hiệu cầu cứu trong không gian với hi vọng mong manh chấm dứt công việc nặng nề này, nhưng sau hơn một trăm địa điểm được dò tìm mà vẫn không thấy dấu hiệu nào của Linh cả.
Vì sử dụng siêu năng lực quá mức nên năng lượng trong cơ thể hắn suy giảm rõ rệt và liên tục cảnh báo mức năng lượng sinh học thấp. Nam lấy ra túi kẹo dinh dưỡng mà hắn đã chế tạo ra dùng để ăn thay cơm khi cần, nuốt vào vài viên rồi tiếp tục cuộc tìm kiếm. Nhưng năng lượng sinh học không phải vấn đề duy nhất đáng báo động lúc này, các loại acid cùng nhiều chất độc hại khác được tạo ra do quá trình hoạt động quá sức tích tụ lại với một lượng ngày càng lớn gây ra tình trạng mệt mỏi, nhức đầu chóng mặt khiến hắn phải nằm nghỉ mười lăm phút mới tiếp tục quét các vị trí khả nghi mới.
Hai tiếng sau, thêm năm mươi vị trí được khảo sát mà vẫn không thấy bất cứ một tín hiệu nào của Linh. Sự mệt mỏi lúc này đã tăng lên cực độ, Nam nằm gục xuống thiếp đi.
Bất chợt có tiếng Linh gọi từ nơi xa xôi vọng lại, hắn ngẩng đầu lên, định vị tọa độ rồi dịch chuyển tới. Nhưng không thấy cô ở đâu, tiếng gọi vẫn tiếp tục vang lên, hắn lại dò tìm tọa độ và phát hiện ra Linh đã ở một vị trí khác, cho dù rất mệt mỏi nhưng hắn vẫn cố gắng xác định tọa độ và thực hiện một cuộc dịch chuyển nữa. Điểm đến vẫn chỉ là một nơi hoàn toàn hoang vắng, hoàn toàn không có bóng người. Tiếng gọi quỷ dị vang lên trong gió thoảng, Nam tiếp tục gượng dậy dò tọa độ, nhưng cơ thể đã quá yếu để thực hiện một thao tác mất nhiều năng lượng, bộ não quét được vài giây thì hình ảnh chợt tối sầm lại, các tác vụ đặc biệt ngừng hoạt động, bây giờ hắn không khác nào một người bình thường. Lúc này Nam chỉ còn biết cố gắng lắng nghe rồi gượng dậy bước đi. Tiếng gọi đưa hắn đến một đường hầm tăm tối, đi thêm một quãng thì bất chợt màn đêm bị tách ra, hắn kinh ngạc khi thấy mình không phải đứng trong đường hầm mà là một viện nghiên cứu rất rộng lớn, hiện đại. “Phải chăng nơi đây đã sinh ra ta?”, hắn tự hỏi, trong lòng chấn động không ngừng. Tiếng Linh lại văng vẳng bên tai, Nam tiếp tục đuổi theo nhưng rồi lại rơi vào bóng tối, một dạng bóng tối rất kỳ lạ, như là khói đen vậy. Dù hắn là một người có thần kinh cực vững vàng nhưng liên tiếp rơi vào những sự quỷ dị như này thì cũng khó lòng kiểm soát nổi cảm xúc, tim hắn đập mạnh lên, mồ hôi trên trán chảy xuống từng giọt. Rồi bất ngờ trong bóng tối quỷ dị kia, những bóng đen bí ẩn xuất hiện với đôi mắt đỏ rực.
- Các người là ai?
Nam kinh hãi thốt lên, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy sợ thực sự. Bóng tối dần tan biến như một luồng khói đen nhập vào những bóng đen bí ẩn, những bóng đen lúc này hiện nguyên hình là những cỗ máy cao lớn ngang người trưởng thành, từ thân hình tỏa ra một cỗ sát lực khiến người ta không rét mà run.
- Kẻ hủy diệt!
Một giọng nói vang lên lạnh lẽo, rồi những cánh tay đen đúa giơ lên phóng về phía Nam những luồng sét chết người.
- KHÔNG!
Nam ngồi bật dậy, đôi mắt còn ánh lên những nét kinh hoàng, hắn quét kiểm tra thân một lượt, vẫn còn nguyên lành, hắn quét ra môi trường xung quanh, thấy mình đang ngồi trên nóc của một tòa nhà cao tầng chứ không phải là trong căn phòng thí nghiệm khủng khiếp đó. Nam chợt tỉnh, thì ra đó chỉ là cơn ác mộng, hắn thở dài đưa tay lên vỗ trán, tiếng gọi của Linh vẫn vang lên đâu đó trong tâm thức. Cột ăng-ten đổ bóng dài qua trước mặt khiến hắn giật mình nhìn mặt trời đã xế bóng, lúc này đã là năm giờ chiều, hắn đã ngủ thiếp đi hơn một tiếng đồng hồ.
- A! A! A!
Hắn hét lên như thể muốn nổi điên, bàn tay nắm lại điên cuồng đấm xuống nền sân thường gây ra những tiếng ầm ầm, hàng loạt vết nứt xuất hiện. Những người trong tòa nhà đều cảm thấy ngôi nhà có những rung chấn thất thường tưởng rằng động đất trở nên náo loạn chui hết xuống gầm bàn.
Sau giây lát phung phí sức lực, Nam trấn tĩnh lại, khóa một tọa độ mới khả nghi và dịch chuyển tới, tiếp tục công việc dò tìm đầy nặng nề. Lúc này, cơ thể của hắn đã bị đầu độc quá nhiều bởi các độc tố sản sinh trong quá trình hoạt động quá sức, mỗi một lần dịch chuyển tức thời hay quét dò tìm thân nhiệt là bộ óc lại nhói buốt cảm tưởng như không thể chịu đựng nổi. Tuy vậy, hắn vẫn tiếp tục thực hiện thêm được mười bốn cuộc dịch chuyển ngắn và từng ấy lần quét dò tìm thân nhiệt nữa mới nằm gục xuống sân thượng của một tòa nhà với cái đầu ong ong như một chiếc máy tính bị quá tải.
Nam nằm im lặng một lúc rồi xác định tọa độ điểm đến cuối cùng và cố gắng thực hiện lệnh dịch chuyển. Cơ thể hắn chỉ sáng lên một chút rồi lại tắt ngấm. Dù đã ăn một lô kẹo dinh dưỡng để cơ thể phục hồi lại, nhưng sau mười lăm phút mà mức năng lượng không tăng lên, cơ thể hắn đã quá yếu để có thể hấp thụ năng lượng từ những viên kẹo.
Bất ngờ có tín hiệu cuộc gọi tới số điện thoại của cô hiệu trưởng được ghi nhận, không chần chừ Nam liền mở kết nối.
“- Chúng tôi vẫn chưa nhận được tuyên bố nào. Bà nên nhớ chỉ còn hai tiếng nữa để đảm bảo an toàn cho cô con gái xinh đẹp của bà. Tôi cảnh báo lần này là lần cuối cùng, nếu bà gọi lũ cớm, con gái yêu của bà sẽ chết ngay lập tức.”
“- Vâng, tôi không nói với bất kỳ ai chuyện này. Tôi đã liên lạc với một người bạn làm báo để công bố việc từ chức.”
Giọng cô hiệu trưởng run run, mất hoàn toàn vẻ điềm tĩnh thường ngày. Nhưng đó không phải là điều Nam quan tâm, hắn ngay lập tức phân tích chương trình hoạt động, ngôn ngữ lập trình và hệ điều hành của máy chủ nhà mạng, sau đó chỉ cần thay đổi một số thiết lập là hắn có thể giành quyền kiểm soát máy chủ. Nhưng thực tế sự việc lại không đơn giản như hắn nghĩ, máy chủ của nhà mạng có độ bảo mật rất cao với nhiều vòng tường lửa, nếu trong lúc thể lực sung mãn nhất thì việc phá các bức tường lửa để chiếm quyền kiểm soát chẳng mấy khó khăn nhưng với tình trạng của hắn lúc này, việc vượt qua chúng là điều không thể. Sau vài lần cố gắng chiếm lĩnh quyền kiểm soát máy chủ nhà mạng, cuối cùng hắn cũng đành phải từ bỏ bởi chỉ tốn công vô ích.
Cảm giác bất lực dậy lên trong lòng khiến hắn vô cùng khó chịu. Làm cách nào để có thể xác định được vị trí của Linh bây giờ? Sau hàng trăm lần quét sóng tìm kiếm ở nhiều địa điểm khác nhau trong thành phố này, hắn cảm thấy Linh không bị bọn bắt cóc giam giữ tại thành phố TL, chắc hẳn câu chuyện về Thợ Săn khiến bọn chúng đề phòng, chuyển ra một địa điểm xa ngoài khả năng kiểm soát của hắn.
Một ý tưởng khác lại lóe lên, ngay lập tức hắn chuyển cuộc đàm thoại về phía mình và điều chỉnh cấu hình phát âm sao cho trùng hợp với âm sắc của cô hiệu trưởng.
- Tôi có một lời đề nghị.
- Bà không có quyền đòi hỏi.
- Tôi muốn được nói chuyện với con gái tôi. Làm ơn! Tôi muốn biết nó an toàn.
Sau giây lát im lặng, có vẻ như bọn khủng bố liên lạc với nhau. Cuối cùng, chúng dành cho hai người một phút.
- Linh à!
- Mẹ!
Giọng Linh yếu ớt vang lên làm Nam bỗng run rẩy, chưa bao giờ hắn cảm thấy xúc động đến như vậy, sau một vài giây trấn tĩnh lại, hắn nói tiếp:
- Con có sao không?
- Con vẫn bình an.
- Con hãy an tâm nhé, ... mình Nam đây, hãy cầu cứu Thợ Săn,... mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi, hãy vững tin nhé!
- Vâng!
Kết nối bị ngắt ngay sau đó, nhưng Nam đã hoàn thành được bức thông điệp. Với việc tín hiệu cầu cứu của Linh được truyền đi, hắn có thể xác định được vị trí của cô trong vòng bán kính hai mươi kilômét, nếu Linh ở trong thành phố này thì hẳn sẽ xác định ra tọa độ cô bị giam giữ. Lần đầu tiên hắn nghĩ đến sự may mắn, hắn cầu mong sao Linh không bị bọn bắt cóc đưa đến một địa điểm quá xa.
Thời gian không còn nhiều nữa, Nam hi vọng có thể giải cứu Linh trước khi cô hiệu trưởng tuyên bố từ chức, như vậy sẽ cứu được cả hai. Nhưng sau hai mươi phút dò kỹ lưỡng hàng trăm ngàn bước sóng, may mắn đã không mỉm cười, hắn vẫn không thể nào dò thấy bước sóng mang tín hiệu cầu cứu của Linh. Trong thâm tâm hắn tin chắc rằng Linh sẽ làm theo lời của mình, vậy điều gì khiến hắn không thể bắt được tín hiệu cầu cứu từ cô? Chỉ có một lý giải duy nhất là địa điểm giam giữ Linh ở quá xa khiến tín hiệu cầu cứu đến chỗ hắn thì cũng đã quá yếu đến mức không thể xác định được.
Bây giờ với thể trạng của hắn thì không thể nào dịch chuyển tức thời đến một địa điểm khác để dò tìm. Sau khi cứu được hàng ngàn người chẳng lẽ hắn lại bất lực nhìn người con gái mình yêu thương gặp đại kiếp nạn? Cô hiệu trưởng hẳn sẽ làm theo lời đề nghị của bọn bắt cóc nhưng liệu rằng bọn chúng có thực hiện lời hứa? Hắn không có lòng tin vào lời bọn chúng, bởi nếu là người quân tử thì đã không dùng đến thủ đoạn đê hèn này. Hơn nữa Linh lại quá xinh đẹp, sắc đẹp của cô đặt trong tay những kẻ như vậy không an toàn chút nào, hắn có cảm giác cực kỳ bất an, luôn mường tượng ra những điều không hay.
Nam mệt mỏi nằm ngửa ra tầng thượng nhìn bầu trời đang chuyển dần về đêm, một ngôi sao bay giữa các vì sao, một vì sao trong lòng hắn cũng đang dần dời xa... Vũ trụ thật rộng lớn, vậy mà hắn đã từng nghĩ rằng tất cả mọi thứ trên đời này đều nằm trong tầm tay mình. Chỉ còn một tiếng ba mươi phút nữa là đến thời hạn cuối cùng, hắn đã kiệt sức và chưa có bất kỳ một manh mối nào...
“Ngôi sao bay”, Nam bỗng ngồi bật dậy, ngôi sao bay kia thực ra là một vệ tinh nhân tạo đang bay trên quỹ đạo quen thuộc của nó, từng giây từng phút vẫn đều đặn truyền tín hiệu về trung tâm chỉ huy dưới mặt đất. Hắn biết trên bầu trời có khoảng 6000 vệ tinh nhân tạo do con người phóng lên, trong đó phần lớn là các vệ tinh thông tin cực nhạy có khả năng thu nhận những tín hiệu rất yếu từ mặt đất, nếu làm chủ được hệ thống vệ tinh này, không một nơi nào trên mặt đất mà hắn không nắm bắt được. Nhưng vệ tinh gần nhất cũng cách xa mặt đất đến hàng trăm kilômét, tốc độ bay lại rất nhanh, ngay cả khi cơ thể hắn mạnh mẽ nhất cũng chưa chắc đã khống chế được, huống chi lúc này hắn đã gần như hoàn toàn kiệt sức. Cần có một vật trung gian truyền sóng, Nam nghĩ và liên tưởng đến tháp truyền hình và hệ thống điện tử của nó, nhưng với thể trạng của hắn lúc này, xâm nhập vào đó là quá nguy hiểm. Bất chợt Nam nhớ ở Học viện HA cũng có một hệ thống máy chủ với giàn ăng-ten thu phát sóng mạnh mẽ được sử dụng để quản lý những thông tin mật. Không suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng dời khỏi tòa nhà cao tầng, đánh cắp một chiếc xe máy và phóng vút về ngôi trường mình đang theo học.
Sau giây lát, hắn đã xuất hiện tại ngôi nhà số X của mình, nhanh chóng chạy đến chiếc tủ quần áo và lấy ra bộ đồ đen.
- Ô... sao anh mặc bồ đồ ấy vào giờ này?
Lori nhìn hắn với vẻ băn khoăn, Thợ Săn chỉ xuất hiện trong đêm tối, việc xuất hiện giữa ban ngày là một điều rất bất thường. Nam không còn tâm trạng đâu để trả lời câu hỏi của Lori nữa, hắn nhanh chóng mặc bộ đồ đen vào sau một ánh chớp léo đã đứng trên sân thượng của tòa nhà cao nhất thành phố, nơi mà lưới sóng trong không gian không bị chặn bởi các tòa nhà khác và ít bị làm nhiễu bởi các thiết bị thu phát sóng mặt đất nên có thể thu nhận được các tín hiệu từ khoảng cách xa hơn truyền về.
Tám giờ tối là thời hạn cuối cùng, lúc này là mười hai giờ trưa, thời gian không còn nhiều. Trước tiên phải xác định vị trí bọn bắt cóc giam giữ Linh. “Hi vọng cô ấy phát ra tín hiệu cầu cứu”, hắn nhắm mắt lại, tập trung phân tích lưới sóng trong không gian. Sau năm phút xác định những lưới sóng có dấu hiệu bất thường, kể cả những bước sóng cực kỳ yếu ớt, vẫn không có một giọng nói nào trùng với âm sắc của Linh cả.
Những tín hiệu cầu cứu thường là các bước sóng rất yếu và chỉ phát đi được trong khoảng cách vài km đến vài chục km là cùng, hắn tiếp tục dịch chuyển đến sân thượng của một tòa nhà cao tầng khác trong thành phố để dò tìm. Tuy vậy, sau mười lăm phút, hắn vẫn không phát hiện được tín hiệu cầu cứu nào của Linh.
Sau khi di chuyển đến sáu, bẩy địa điểm mới và dò tìm tín hiệu cầu cứu, Nam thất vọng ngừng công việc cực kỳ tốn năng lượng đó lại. Có thể do Linh ở khoảng cách quá xa, cũng có thể cô bị đánh thuốc mê, hoặc bị bịt miệng nên không thể phát ra được tín hiệu cầu cứu được.
Có một cách khác là chờ đợi bọn bắt cóc liên lạc lại để dò ra tọa độ số điện thoại gọi đến bởi bất kỳ cuộc gọi nào cũng sẽ được chuyển đến trạm BTS gần nhất để khuếch đại rồi từ đó truyền về máy chủ, máy chủ xử lý rồi chuyển cuộc gọi đến nơi nhận tín hiệu. Như vậy nếu xâm nhập vào máy chủ của mạng di động hắn sẽ xác định được vị trí của trạm BTS gần đối tượng nhất rồi dịch chuyển đến và quét sóng là có thể tìm ra vị trí của Linh. Nhưng việc há miệng chờ sung như vậy quá bị động, biết đâu đến thời hạn chót bọn chúng vẫn không liên lạc lại.
Lúc này, chỉ còn cách dò tìm từng địa điểm cụ thể, trong một thành phố hàng triệu dân, việc đó đúng là cơn ác mộng. Nhưng không còn cách nào khác, thời gian càng trôi đi thì Linh càng gặp nguy hiểm. Nam thiết lập một bản đồ chi tiết để xác định những địa điểm có thể bọn bắt cóc dùng làm nơi giam giữ con tin. Những tòa nhà chính phủ, các công trình công cộng, những nơi canh phòng cẩn mật hoặc có đông người qua lại được loại bỏ, không dại gì bọn bắt cóc thực hiện các mưu đồ đen tối của mình ở đó. Sau khi tính toán giản lược, bộ não hắn xác định được 165 vị trí khả nghi nằm rải rác trong thành phố. Nhìn bản danh sách dài dằng dặc, hắn thở dài mệt mỏi rồi xác định tọa độ của vị trí gần nhất để dịch chuyển tới: khu công nghiệp NX.
Đó là một khu đất rộng nằm bên cạnh đường 32, bên trong khu công nghiệp là những công trình bị ngừng thi công cả năm nay do nhà đầu tư thiếu vốn. Trong công trường khổng lồ ấy lúc này chỉ có những khối bê tông nằm ngổn ngang, những thanh sắt thép hoen gỉ, máy ủi máy xúc nằm vạ vật như bãi chiến trường, một nơi thật thích hợp cho ý đồ đen tối. Nam đậu trên đỉnh ống khói của một nhà máy, phóng tầm mắt quét sóng tìm thân nhiệt con người. Có hai thân nhiệt được xác định nhưng sau khi phân tích cấu trúc đều không phù hợp với cơ thể Linh nên hắn tiếp tục di chuyển đến những địa điểm khả nghi mới. Trong quá trình quét sóng, thỉnh thoảng hắn dừng lại để dò tín hiệu cầu cứu trong không gian với hi vọng mong manh chấm dứt công việc nặng nề này, nhưng sau hơn một trăm địa điểm được dò tìm mà vẫn không thấy dấu hiệu nào của Linh cả.
Vì sử dụng siêu năng lực quá mức nên năng lượng trong cơ thể hắn suy giảm rõ rệt và liên tục cảnh báo mức năng lượng sinh học thấp. Nam lấy ra túi kẹo dinh dưỡng mà hắn đã chế tạo ra dùng để ăn thay cơm khi cần, nuốt vào vài viên rồi tiếp tục cuộc tìm kiếm. Nhưng năng lượng sinh học không phải vấn đề duy nhất đáng báo động lúc này, các loại acid cùng nhiều chất độc hại khác được tạo ra do quá trình hoạt động quá sức tích tụ lại với một lượng ngày càng lớn gây ra tình trạng mệt mỏi, nhức đầu chóng mặt khiến hắn phải nằm nghỉ mười lăm phút mới tiếp tục quét các vị trí khả nghi mới.
Hai tiếng sau, thêm năm mươi vị trí được khảo sát mà vẫn không thấy bất cứ một tín hiệu nào của Linh. Sự mệt mỏi lúc này đã tăng lên cực độ, Nam nằm gục xuống thiếp đi.
Bất chợt có tiếng Linh gọi từ nơi xa xôi vọng lại, hắn ngẩng đầu lên, định vị tọa độ rồi dịch chuyển tới. Nhưng không thấy cô ở đâu, tiếng gọi vẫn tiếp tục vang lên, hắn lại dò tìm tọa độ và phát hiện ra Linh đã ở một vị trí khác, cho dù rất mệt mỏi nhưng hắn vẫn cố gắng xác định tọa độ và thực hiện một cuộc dịch chuyển nữa. Điểm đến vẫn chỉ là một nơi hoàn toàn hoang vắng, hoàn toàn không có bóng người. Tiếng gọi quỷ dị vang lên trong gió thoảng, Nam tiếp tục gượng dậy dò tọa độ, nhưng cơ thể đã quá yếu để thực hiện một thao tác mất nhiều năng lượng, bộ não quét được vài giây thì hình ảnh chợt tối sầm lại, các tác vụ đặc biệt ngừng hoạt động, bây giờ hắn không khác nào một người bình thường. Lúc này Nam chỉ còn biết cố gắng lắng nghe rồi gượng dậy bước đi. Tiếng gọi đưa hắn đến một đường hầm tăm tối, đi thêm một quãng thì bất chợt màn đêm bị tách ra, hắn kinh ngạc khi thấy mình không phải đứng trong đường hầm mà là một viện nghiên cứu rất rộng lớn, hiện đại. “Phải chăng nơi đây đã sinh ra ta?”, hắn tự hỏi, trong lòng chấn động không ngừng. Tiếng Linh lại văng vẳng bên tai, Nam tiếp tục đuổi theo nhưng rồi lại rơi vào bóng tối, một dạng bóng tối rất kỳ lạ, như là khói đen vậy. Dù hắn là một người có thần kinh cực vững vàng nhưng liên tiếp rơi vào những sự quỷ dị như này thì cũng khó lòng kiểm soát nổi cảm xúc, tim hắn đập mạnh lên, mồ hôi trên trán chảy xuống từng giọt. Rồi bất ngờ trong bóng tối quỷ dị kia, những bóng đen bí ẩn xuất hiện với đôi mắt đỏ rực.
- Các người là ai?
Nam kinh hãi thốt lên, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy sợ thực sự. Bóng tối dần tan biến như một luồng khói đen nhập vào những bóng đen bí ẩn, những bóng đen lúc này hiện nguyên hình là những cỗ máy cao lớn ngang người trưởng thành, từ thân hình tỏa ra một cỗ sát lực khiến người ta không rét mà run.
- Kẻ hủy diệt!
Một giọng nói vang lên lạnh lẽo, rồi những cánh tay đen đúa giơ lên phóng về phía Nam những luồng sét chết người.
- KHÔNG!
Nam ngồi bật dậy, đôi mắt còn ánh lên những nét kinh hoàng, hắn quét kiểm tra thân một lượt, vẫn còn nguyên lành, hắn quét ra môi trường xung quanh, thấy mình đang ngồi trên nóc của một tòa nhà cao tầng chứ không phải là trong căn phòng thí nghiệm khủng khiếp đó. Nam chợt tỉnh, thì ra đó chỉ là cơn ác mộng, hắn thở dài đưa tay lên vỗ trán, tiếng gọi của Linh vẫn vang lên đâu đó trong tâm thức. Cột ăng-ten đổ bóng dài qua trước mặt khiến hắn giật mình nhìn mặt trời đã xế bóng, lúc này đã là năm giờ chiều, hắn đã ngủ thiếp đi hơn một tiếng đồng hồ.
- A! A! A!
Hắn hét lên như thể muốn nổi điên, bàn tay nắm lại điên cuồng đấm xuống nền sân thường gây ra những tiếng ầm ầm, hàng loạt vết nứt xuất hiện. Những người trong tòa nhà đều cảm thấy ngôi nhà có những rung chấn thất thường tưởng rằng động đất trở nên náo loạn chui hết xuống gầm bàn.
Sau giây lát phung phí sức lực, Nam trấn tĩnh lại, khóa một tọa độ mới khả nghi và dịch chuyển tới, tiếp tục công việc dò tìm đầy nặng nề. Lúc này, cơ thể của hắn đã bị đầu độc quá nhiều bởi các độc tố sản sinh trong quá trình hoạt động quá sức, mỗi một lần dịch chuyển tức thời hay quét dò tìm thân nhiệt là bộ óc lại nhói buốt cảm tưởng như không thể chịu đựng nổi. Tuy vậy, hắn vẫn tiếp tục thực hiện thêm được mười bốn cuộc dịch chuyển ngắn và từng ấy lần quét dò tìm thân nhiệt nữa mới nằm gục xuống sân thượng của một tòa nhà với cái đầu ong ong như một chiếc máy tính bị quá tải.
Nam nằm im lặng một lúc rồi xác định tọa độ điểm đến cuối cùng và cố gắng thực hiện lệnh dịch chuyển. Cơ thể hắn chỉ sáng lên một chút rồi lại tắt ngấm. Dù đã ăn một lô kẹo dinh dưỡng để cơ thể phục hồi lại, nhưng sau mười lăm phút mà mức năng lượng không tăng lên, cơ thể hắn đã quá yếu để có thể hấp thụ năng lượng từ những viên kẹo.
Bất ngờ có tín hiệu cuộc gọi tới số điện thoại của cô hiệu trưởng được ghi nhận, không chần chừ Nam liền mở kết nối.
“- Chúng tôi vẫn chưa nhận được tuyên bố nào. Bà nên nhớ chỉ còn hai tiếng nữa để đảm bảo an toàn cho cô con gái xinh đẹp của bà. Tôi cảnh báo lần này là lần cuối cùng, nếu bà gọi lũ cớm, con gái yêu của bà sẽ chết ngay lập tức.”
“- Vâng, tôi không nói với bất kỳ ai chuyện này. Tôi đã liên lạc với một người bạn làm báo để công bố việc từ chức.”
Giọng cô hiệu trưởng run run, mất hoàn toàn vẻ điềm tĩnh thường ngày. Nhưng đó không phải là điều Nam quan tâm, hắn ngay lập tức phân tích chương trình hoạt động, ngôn ngữ lập trình và hệ điều hành của máy chủ nhà mạng, sau đó chỉ cần thay đổi một số thiết lập là hắn có thể giành quyền kiểm soát máy chủ. Nhưng thực tế sự việc lại không đơn giản như hắn nghĩ, máy chủ của nhà mạng có độ bảo mật rất cao với nhiều vòng tường lửa, nếu trong lúc thể lực sung mãn nhất thì việc phá các bức tường lửa để chiếm quyền kiểm soát chẳng mấy khó khăn nhưng với tình trạng của hắn lúc này, việc vượt qua chúng là điều không thể. Sau vài lần cố gắng chiếm lĩnh quyền kiểm soát máy chủ nhà mạng, cuối cùng hắn cũng đành phải từ bỏ bởi chỉ tốn công vô ích.
Cảm giác bất lực dậy lên trong lòng khiến hắn vô cùng khó chịu. Làm cách nào để có thể xác định được vị trí của Linh bây giờ? Sau hàng trăm lần quét sóng tìm kiếm ở nhiều địa điểm khác nhau trong thành phố này, hắn cảm thấy Linh không bị bọn bắt cóc giam giữ tại thành phố TL, chắc hẳn câu chuyện về Thợ Săn khiến bọn chúng đề phòng, chuyển ra một địa điểm xa ngoài khả năng kiểm soát của hắn.
Một ý tưởng khác lại lóe lên, ngay lập tức hắn chuyển cuộc đàm thoại về phía mình và điều chỉnh cấu hình phát âm sao cho trùng hợp với âm sắc của cô hiệu trưởng.
- Tôi có một lời đề nghị.
- Bà không có quyền đòi hỏi.
- Tôi muốn được nói chuyện với con gái tôi. Làm ơn! Tôi muốn biết nó an toàn.
Sau giây lát im lặng, có vẻ như bọn khủng bố liên lạc với nhau. Cuối cùng, chúng dành cho hai người một phút.
- Linh à!
- Mẹ!
Giọng Linh yếu ớt vang lên làm Nam bỗng run rẩy, chưa bao giờ hắn cảm thấy xúc động đến như vậy, sau một vài giây trấn tĩnh lại, hắn nói tiếp:
- Con có sao không?
- Con vẫn bình an.
- Con hãy an tâm nhé, ... mình Nam đây, hãy cầu cứu Thợ Săn,... mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi, hãy vững tin nhé!
- Vâng!
Kết nối bị ngắt ngay sau đó, nhưng Nam đã hoàn thành được bức thông điệp. Với việc tín hiệu cầu cứu của Linh được truyền đi, hắn có thể xác định được vị trí của cô trong vòng bán kính hai mươi kilômét, nếu Linh ở trong thành phố này thì hẳn sẽ xác định ra tọa độ cô bị giam giữ. Lần đầu tiên hắn nghĩ đến sự may mắn, hắn cầu mong sao Linh không bị bọn bắt cóc đưa đến một địa điểm quá xa.
Thời gian không còn nhiều nữa, Nam hi vọng có thể giải cứu Linh trước khi cô hiệu trưởng tuyên bố từ chức, như vậy sẽ cứu được cả hai. Nhưng sau hai mươi phút dò kỹ lưỡng hàng trăm ngàn bước sóng, may mắn đã không mỉm cười, hắn vẫn không thể nào dò thấy bước sóng mang tín hiệu cầu cứu của Linh. Trong thâm tâm hắn tin chắc rằng Linh sẽ làm theo lời của mình, vậy điều gì khiến hắn không thể bắt được tín hiệu cầu cứu từ cô? Chỉ có một lý giải duy nhất là địa điểm giam giữ Linh ở quá xa khiến tín hiệu cầu cứu đến chỗ hắn thì cũng đã quá yếu đến mức không thể xác định được.
Bây giờ với thể trạng của hắn thì không thể nào dịch chuyển tức thời đến một địa điểm khác để dò tìm. Sau khi cứu được hàng ngàn người chẳng lẽ hắn lại bất lực nhìn người con gái mình yêu thương gặp đại kiếp nạn? Cô hiệu trưởng hẳn sẽ làm theo lời đề nghị của bọn bắt cóc nhưng liệu rằng bọn chúng có thực hiện lời hứa? Hắn không có lòng tin vào lời bọn chúng, bởi nếu là người quân tử thì đã không dùng đến thủ đoạn đê hèn này. Hơn nữa Linh lại quá xinh đẹp, sắc đẹp của cô đặt trong tay những kẻ như vậy không an toàn chút nào, hắn có cảm giác cực kỳ bất an, luôn mường tượng ra những điều không hay.
Nam mệt mỏi nằm ngửa ra tầng thượng nhìn bầu trời đang chuyển dần về đêm, một ngôi sao bay giữa các vì sao, một vì sao trong lòng hắn cũng đang dần dời xa... Vũ trụ thật rộng lớn, vậy mà hắn đã từng nghĩ rằng tất cả mọi thứ trên đời này đều nằm trong tầm tay mình. Chỉ còn một tiếng ba mươi phút nữa là đến thời hạn cuối cùng, hắn đã kiệt sức và chưa có bất kỳ một manh mối nào...
“Ngôi sao bay”, Nam bỗng ngồi bật dậy, ngôi sao bay kia thực ra là một vệ tinh nhân tạo đang bay trên quỹ đạo quen thuộc của nó, từng giây từng phút vẫn đều đặn truyền tín hiệu về trung tâm chỉ huy dưới mặt đất. Hắn biết trên bầu trời có khoảng 6000 vệ tinh nhân tạo do con người phóng lên, trong đó phần lớn là các vệ tinh thông tin cực nhạy có khả năng thu nhận những tín hiệu rất yếu từ mặt đất, nếu làm chủ được hệ thống vệ tinh này, không một nơi nào trên mặt đất mà hắn không nắm bắt được. Nhưng vệ tinh gần nhất cũng cách xa mặt đất đến hàng trăm kilômét, tốc độ bay lại rất nhanh, ngay cả khi cơ thể hắn mạnh mẽ nhất cũng chưa chắc đã khống chế được, huống chi lúc này hắn đã gần như hoàn toàn kiệt sức. Cần có một vật trung gian truyền sóng, Nam nghĩ và liên tưởng đến tháp truyền hình và hệ thống điện tử của nó, nhưng với thể trạng của hắn lúc này, xâm nhập vào đó là quá nguy hiểm. Bất chợt Nam nhớ ở Học viện HA cũng có một hệ thống máy chủ với giàn ăng-ten thu phát sóng mạnh mẽ được sử dụng để quản lý những thông tin mật. Không suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng dời khỏi tòa nhà cao tầng, đánh cắp một chiếc xe máy và phóng vút về ngôi trường mình đang theo học.
Tác giả :
Nam Minh