Thợ Săn Tại Dị Giới
Chương 54: Trần Hữu Lượng xảo trá
Mà một màn tiếp theo còn khiến cho mọi người kinh ngạc hơn. Bởi vì, mặc dù tên đội trưởng kia đang ôm lấy đầu kêu lên vô cùng thảm thiết, nhưng trên người hắn lại không có một chút vết thương nào, thậm chí ngay cả mũi tên cũng biến mất không thấy. Một màn kỳ dị như vậy, làm cho mọi người ở đây đều bị dọa đến ngây người, đặc biệt là đám lính thủ thành.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mũi tên kia đâu?” Đám lính hai mặt nhìn nhau, trong mắt của bọn hắn đều là vẻ khó hiểu.
“A!” Lúc này, Trần Hữu Lượng đang bị thương, đột nhiên lại kêu lên một tiếng thất thanh.
Đám lính còn tưởng tên Trần Hữu Lượng này bị tái phát vết thương, nhưng khi bọn hắn vừa quay đầu lại, liền nghe Trần Hữu Lượng kinh hãi nói: “Đây chính là công kích tinh thần! Tên tiểu tử này lại có kỹ năng công kích tinh thần! Mau, mau đi báo thống lĩnh đại nhân đến đây! Nếu không thì đội trưởng sẽ gặp nguy mất!”
Nghe được lời này của Trần Hữu Lượng, đám lính cũng bị dọa cho chết khiếp. Công kích tinh thần, đây là một loại kỹ năng cực kỳ hiếm thấy, chỉ có cường giả Thiên Cấp, hoặc là đám Linh Hồn Sư mới có thể sử đụng được. Không nghĩ đến, tên tiểu tử trước mặt lại có thể sử dụng được loại kỹ năng khủng bố thế này!
“Chúng ta đi!” Một tên lính vội vàng quay trở lại trong thành.
“Đi đâu?” Nhưng lúc này, Bạch Ngạn lại cầm song kiếm cùng với Hương nhi và Trần Minh, Thập Tam Nương, Thập Tứ Nương, Quan Thắng, Công Tôn Thắng cùng với bốn con Xích Diễm Hồ vây đám lính này lại.
“Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi biết nơi này là nơi nào hay không? Các ngươi biết bọn ta là ai hay không? Các ngươi dám giết bọn ta, thống lĩnh đại nhân nhất định sẽ đem cả nhà các ngươi ra tru diệt!” Trần Hữu Lượng gân cổ lên hăm dọa.
“Thật sao? Vậy thì Hồ tộc của chúng ta cũng muốn nhìn xem, thống lĩnh mà các ngươi nói, thật sự lợi hại đến mức nào?” Bạch Ngạn không thèm để mấy lời hăm dọa này vào trong mắt, nàng múa song kiếm trực tiếp hướng đến vị trị của Trần Hữu Lượng mà chém xuống.
Trần Hữu Lượng liền biến sắc, hắn vội vàng hô lên: “Các huynh đệ, cùng nhau xông lên!”
Mấy tên lính này tuy thường ngày chuyên đi ức hiếp kẻ khác, nhưng thực lực của bọn chúng cũng không hề yếu một chút nào. Cả mười một người đồng loạt ra tay, nhào về phía đám người Bạch Ngạn.
Khóe môi của Bạch Ngạn không khỏi nhếch lên cười một cách khinh bỉ. Thanh Hỏa Kiếm trên tay của nàng liền chém xuống, đem một tên Chiến Sĩ cùng thuẫn giáp của hắn đánh bay ra ngoài. Mà thanh Băng Kiếm kia, cũng chém trúng một tên Chiến Sĩ khác, làm cả người tên Chiến Sĩ này bị đông cứng như một tượng băng. Chỉ cần một chiêu, Bạch Ngạn đã đánh bại được hai tên lính thủ vệ rồi. Những người còn lại, đương nhiên cũng không chịu thua kém một chút nào, đám lính thủ vệ chỉ có thể vất vả chống đỡ mà thôi.
Nhưng mà lúc này, tên Trần Hữu Lượng kia lại trốn ra xa, hô to: “Các huynh đệ, các ngươi cố gắng chống đỡ, ta đi báo cho thống lĩnh đại nhân, ngài ấy nhất định sẽ đem bọn người này treo lên trên tường thành!”
Lời này của Trần Hữu Lượng làm cho bọn người Bạch Ngạn có chút giật mình. Các nàng không nghĩ đến, tên Hữu Lượng này mới đó mà đã trốn nhanh như vậy. Mà đám thủ vệ quân cũng không ngừng mắng thầm trong bụng, một tên lính tức giận hô to: “Hữu Lượng, tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi sẽ chết không được yên thân đâu!”
“Các huynh đệ, các ngươi cứ yên tâm đi! Ta nhất định sẽ gọi thống lĩnh đại nhân đến trả thù cho các ngươi!” Trần Hữu Lượng cũng không thèm để ý đến lời nói của tên lính kia, hắn hô to một tiếng rồi phóng nhanh trở vào thành.
Ở phía bên kia, Trần Vũ cùng tiếp tục bắn ra thêm mấy mũi tên nữa. Tên đội trưởng lúc này đã bị thương rất nặng. Mặc dù bên ngoài thân thể hắn không có chút thương tích nào, nhưng linh hồn của hắn bị tổn hao đến quá nửa rồi. Bị bắn liền mấy tiễn như vậy, hắn chỉ có thể ôm đầu rống to một tiếng, sau đó liền hôn mê bất tỉnh luôn.
Nếu như lúc này, Trần Vũ bồi thêm vài mũi tên nữa, nhất định có thể đem tên đội trưởng này giết chết, nhận được rất nhiều kinh nghiệm, thậm chí còn có thể bước vào Trung cấp tầng một. Nhưng hắn làm như vậy, thì chắc chắn sẽ chọc giận vị thống lĩnh thủ thành này, thậm chí là chọc giận đến thành chủ. Như vậy, thứ hắn nhận được, chính là một màn vô tận đuổi giết, không chết không thôi. Nghĩ một hồi, cuối cùng Trần Vũ cũng buông tha cho ý định giết người của mình.
Hắn nhảy xuống lưng Đại Thỏ Ngọc, hung hăng đá cho tên đội trưởng này mấy phát, sau đó mới hướng đoàn người của Bạch Ngạn, hô lên: “Bạch Ngạn, dẫn mọi người lui lại! Đừng đánh nữa! Chúng ta đi thôi!”
Lúc này, đám người Bạch Ngạn cũng đã đem bọn lính đánh cho nằm bẹp dưới đất, mặt mày tên nào tên nấy đều bị bầm tím, nhìn vô cùng thê thảm.
“Đi thôi!” Bạch Ngạn nghe Trần Vũ gọi, cũng không có nói nhiều, trực tiếp đá bay một tên thủ vệ quân, rồi dẫn đầu mọi người chạy về phía Trần Vũ.
Trần Vũ cũng không có đợi lâu, hắn vỗ nhẹ lên người Đại Thỏ Ngọc một chút, sau đó hô: “Biến lớn!”
Thân hình của Đại Thỏ Ngọc lập tức hóa to lên chừng hai, ba trượng đem tất cả mọi người chở ở bên trên, hướng ngược về lại Yêu Thú Sơn Mạch rời đi. Nhưng nó chỉ mới phóng người chạy đi được mấy trăm trượng, đột nhiên một luồng kinh phong từ trên trời đổ ập xuống, trực tiếp đem thân hình to lớn của nó hất tung lên trời.
Bọn người Trần Vũ đều bị té nhào xuống đất, thân hình lăn lộn đến mấy vòng.
“Ai ui, Đại Thỏ Ngọc, ngươi bị làm sao…” Bạch Tiểu Thuần mới vừa mở miệng ra, ngay lập tức liền ngậm miệng lại.
Bởi vì, lúc này hắn nhìn thấy một gã đàn ông trung niên tầm ba mươi, bốn mươi tuổi, tay cầm trường thương, cỡi trên lưng của một con Sư Thứu. Trên thân của người này còn mặc một bộ Hoàng Kim Chiến Giáp, dáng vẻ càng thêm uy phong lẫm liệt. Ánh mắt của người này đang nhìn về phía đám người bọn họ, lạnh lùng mở miệng ra, nói: “Các ngươi muốn chạy đi đâu?”
Nhìn thấy người đàn ông này, đám người Trần Vũ đều phải hít vào một hơi khí lạnh. Mặc dù người này không hề tản mát ra khí tức cường giả của mình, nhưng áp lực của người này tạo ra thật sự là quá mức kinh người. Đặc biệt là con Sư Thứu mà người này đang cưỡi, thực lực của nó so với Phong Lang Vương không biết là mạnh hơn bao nhiêu lần. Thú cưỡi đã như vậy, thì thực lực của người này còn mạnh như thế nào nữa?
Con Sư Thứu hơi vỗ nhẹ cánh, rồi từ trên trời bắt đầu hạ xuống. Lúc này, phía sau lưng của người này còn có một tên nam tử nữa, người này không phải là Trần Hữu Lượng thì ai?
“Là bọn người này dám tự tiện xông vào thành, đánh bại Trương Nhượng sao?” Người đàn ông trung niên nhìn thẳng về phía trước hỏi.
Trần Hữu Lượng vội vàng nhảy xuống dưới đất, đứng khép nép ở một bên, chắp tay nói: “Vâng, thưa đại nhân! Là tên nhóc kia làm Trương tướng quân bị thương!”
Trần Hữu Lượng vừa nói vừa chỉ tay về phía Trần Vũ. Trần Vũ lúc này cũng đã đứng thẳng dậy, hai mắt hắn chăm chú nhìn về phía người đàn ông trung niên ở trước mặt kia.
Người đàn ông trung niên cũng khẽ đánh giá Trần Vũ một chút, rồi nhíu lông mày lại, nói: “Hữu Lượng, ngươi nói là tên nhóc đó đánh bại Trương Nhương?”
Trần Hữu Lương nghe âm thanh của người đàn ông trung niên này có chút nộ khí, hắn liền quỳ sụp xuống đất, nói: “Đại thống lĩnh, thuộc hạ tuyệt đối không có nói dối! Là tên tiểu tử này bất ngờ đánh lén, làm cho Trương tướng quân không kịp đề phòng, bị mũi tên đánh trúng. Mà mũi tên kia lại rất kỳ dị, nó không gây thương tích gì cho Trương tướng quân, mà biến mất không thấy, lại khiến cho Trương tướng quân cực kỳ đau đớn!”
“Là công kích tinh thần!” Người đàn ông trung niên quả thật không hổ là đại thống lĩnh, vừa nghe Trần Hữu Lượng nói xong, liền đoán ra được huyền cơ ở trong đó.
Sắc mặt của người đàn ông này càng thêm kỳ quái, nhìn về phía Trần Vũ, nói: “Tiểu huynh đệ, không biết cao danh quý tánh của ngươi là gì? Làm sao lại đến Phương Hoàng trấn của ta, lại còn đả thương thủ hạ của ta?”
Lời của người đàn ông trung niên này không giận mà uy, làm cho Trần Vũ cũng có chút rùng mình. Hắn vội vàng chắp tay nói: “Thưa đại nhân, tiểu nhân họ Trần, tên chỉ có một chữ Vũ. Tiểu nhân cùng đồng bạn đến đây, chủ yếu là mượn đường đến Kinh Đô, sau đó còn phải hoàn thành ủy thác của một vị tiền bối, đem đồ giao cho Đỗ đại sư. Tiểu nhân cũng không biết ở nơi này có quy định xuất trình giấy tờ để vào thành, cho nên lúc đó đã có một chút hiểu lầm. Xin đại nhân bỏ qua cho!’”
“Xuất trình giấy tờ để vào thành? Từ khi nào ở chỗ ta lại có quy định này?” Nói đến đây, âm thanh của người đàn ông trung niên cực kỳ lạnh lẽo, đưa mắt nhìn sang Trần Hữu Lượng.
Trần Hữu Lượng cực kỳ kinh hãi, vộ vàng dập đầu, nói: “Thống lĩnh đại nhân, chớ nghe tên nhóc đó nói bậy! Là chính hắn lúc đi vào thành không chịu thu vật cưỡi lại, còn ngang nhiên mắng người. Cho nên đội trưởng mới tức giận ra tay giáo huấn hắn một trận. Nào ngờ, tên này lại hạ lưu vô sĩ, bắn lén đội trưởng một phát, làm cho đội trưởng bị thương đến mức hôn mê.”
“Lời ngươi nói là thật sao?” Người đàn ông trung niên uy nghiêm, hỏi.
“Thật! Tất cả những lời thuộc hạ nói là thật!” Trần Hữu Lượng nói dối không một chút chớp mắt, liên tục dập đầu bình bịch dưới đất mà thề thốt.
“Các ngươi còn gì để nói hay không?” Người đàn ông trung niên lúc này lại quay sang nhìn Trần Vũ, trên người tản mát ra một luồng khí thế cực kỳ kinh khủng, ép cho bọn người Trần Vũ không thể nào thở nổi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mũi tên kia đâu?” Đám lính hai mặt nhìn nhau, trong mắt của bọn hắn đều là vẻ khó hiểu.
“A!” Lúc này, Trần Hữu Lượng đang bị thương, đột nhiên lại kêu lên một tiếng thất thanh.
Đám lính còn tưởng tên Trần Hữu Lượng này bị tái phát vết thương, nhưng khi bọn hắn vừa quay đầu lại, liền nghe Trần Hữu Lượng kinh hãi nói: “Đây chính là công kích tinh thần! Tên tiểu tử này lại có kỹ năng công kích tinh thần! Mau, mau đi báo thống lĩnh đại nhân đến đây! Nếu không thì đội trưởng sẽ gặp nguy mất!”
Nghe được lời này của Trần Hữu Lượng, đám lính cũng bị dọa cho chết khiếp. Công kích tinh thần, đây là một loại kỹ năng cực kỳ hiếm thấy, chỉ có cường giả Thiên Cấp, hoặc là đám Linh Hồn Sư mới có thể sử đụng được. Không nghĩ đến, tên tiểu tử trước mặt lại có thể sử dụng được loại kỹ năng khủng bố thế này!
“Chúng ta đi!” Một tên lính vội vàng quay trở lại trong thành.
“Đi đâu?” Nhưng lúc này, Bạch Ngạn lại cầm song kiếm cùng với Hương nhi và Trần Minh, Thập Tam Nương, Thập Tứ Nương, Quan Thắng, Công Tôn Thắng cùng với bốn con Xích Diễm Hồ vây đám lính này lại.
“Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi biết nơi này là nơi nào hay không? Các ngươi biết bọn ta là ai hay không? Các ngươi dám giết bọn ta, thống lĩnh đại nhân nhất định sẽ đem cả nhà các ngươi ra tru diệt!” Trần Hữu Lượng gân cổ lên hăm dọa.
“Thật sao? Vậy thì Hồ tộc của chúng ta cũng muốn nhìn xem, thống lĩnh mà các ngươi nói, thật sự lợi hại đến mức nào?” Bạch Ngạn không thèm để mấy lời hăm dọa này vào trong mắt, nàng múa song kiếm trực tiếp hướng đến vị trị của Trần Hữu Lượng mà chém xuống.
Trần Hữu Lượng liền biến sắc, hắn vội vàng hô lên: “Các huynh đệ, cùng nhau xông lên!”
Mấy tên lính này tuy thường ngày chuyên đi ức hiếp kẻ khác, nhưng thực lực của bọn chúng cũng không hề yếu một chút nào. Cả mười một người đồng loạt ra tay, nhào về phía đám người Bạch Ngạn.
Khóe môi của Bạch Ngạn không khỏi nhếch lên cười một cách khinh bỉ. Thanh Hỏa Kiếm trên tay của nàng liền chém xuống, đem một tên Chiến Sĩ cùng thuẫn giáp của hắn đánh bay ra ngoài. Mà thanh Băng Kiếm kia, cũng chém trúng một tên Chiến Sĩ khác, làm cả người tên Chiến Sĩ này bị đông cứng như một tượng băng. Chỉ cần một chiêu, Bạch Ngạn đã đánh bại được hai tên lính thủ vệ rồi. Những người còn lại, đương nhiên cũng không chịu thua kém một chút nào, đám lính thủ vệ chỉ có thể vất vả chống đỡ mà thôi.
Nhưng mà lúc này, tên Trần Hữu Lượng kia lại trốn ra xa, hô to: “Các huynh đệ, các ngươi cố gắng chống đỡ, ta đi báo cho thống lĩnh đại nhân, ngài ấy nhất định sẽ đem bọn người này treo lên trên tường thành!”
Lời này của Trần Hữu Lượng làm cho bọn người Bạch Ngạn có chút giật mình. Các nàng không nghĩ đến, tên Hữu Lượng này mới đó mà đã trốn nhanh như vậy. Mà đám thủ vệ quân cũng không ngừng mắng thầm trong bụng, một tên lính tức giận hô to: “Hữu Lượng, tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi sẽ chết không được yên thân đâu!”
“Các huynh đệ, các ngươi cứ yên tâm đi! Ta nhất định sẽ gọi thống lĩnh đại nhân đến trả thù cho các ngươi!” Trần Hữu Lượng cũng không thèm để ý đến lời nói của tên lính kia, hắn hô to một tiếng rồi phóng nhanh trở vào thành.
Ở phía bên kia, Trần Vũ cùng tiếp tục bắn ra thêm mấy mũi tên nữa. Tên đội trưởng lúc này đã bị thương rất nặng. Mặc dù bên ngoài thân thể hắn không có chút thương tích nào, nhưng linh hồn của hắn bị tổn hao đến quá nửa rồi. Bị bắn liền mấy tiễn như vậy, hắn chỉ có thể ôm đầu rống to một tiếng, sau đó liền hôn mê bất tỉnh luôn.
Nếu như lúc này, Trần Vũ bồi thêm vài mũi tên nữa, nhất định có thể đem tên đội trưởng này giết chết, nhận được rất nhiều kinh nghiệm, thậm chí còn có thể bước vào Trung cấp tầng một. Nhưng hắn làm như vậy, thì chắc chắn sẽ chọc giận vị thống lĩnh thủ thành này, thậm chí là chọc giận đến thành chủ. Như vậy, thứ hắn nhận được, chính là một màn vô tận đuổi giết, không chết không thôi. Nghĩ một hồi, cuối cùng Trần Vũ cũng buông tha cho ý định giết người của mình.
Hắn nhảy xuống lưng Đại Thỏ Ngọc, hung hăng đá cho tên đội trưởng này mấy phát, sau đó mới hướng đoàn người của Bạch Ngạn, hô lên: “Bạch Ngạn, dẫn mọi người lui lại! Đừng đánh nữa! Chúng ta đi thôi!”
Lúc này, đám người Bạch Ngạn cũng đã đem bọn lính đánh cho nằm bẹp dưới đất, mặt mày tên nào tên nấy đều bị bầm tím, nhìn vô cùng thê thảm.
“Đi thôi!” Bạch Ngạn nghe Trần Vũ gọi, cũng không có nói nhiều, trực tiếp đá bay một tên thủ vệ quân, rồi dẫn đầu mọi người chạy về phía Trần Vũ.
Trần Vũ cũng không có đợi lâu, hắn vỗ nhẹ lên người Đại Thỏ Ngọc một chút, sau đó hô: “Biến lớn!”
Thân hình của Đại Thỏ Ngọc lập tức hóa to lên chừng hai, ba trượng đem tất cả mọi người chở ở bên trên, hướng ngược về lại Yêu Thú Sơn Mạch rời đi. Nhưng nó chỉ mới phóng người chạy đi được mấy trăm trượng, đột nhiên một luồng kinh phong từ trên trời đổ ập xuống, trực tiếp đem thân hình to lớn của nó hất tung lên trời.
Bọn người Trần Vũ đều bị té nhào xuống đất, thân hình lăn lộn đến mấy vòng.
“Ai ui, Đại Thỏ Ngọc, ngươi bị làm sao…” Bạch Tiểu Thuần mới vừa mở miệng ra, ngay lập tức liền ngậm miệng lại.
Bởi vì, lúc này hắn nhìn thấy một gã đàn ông trung niên tầm ba mươi, bốn mươi tuổi, tay cầm trường thương, cỡi trên lưng của một con Sư Thứu. Trên thân của người này còn mặc một bộ Hoàng Kim Chiến Giáp, dáng vẻ càng thêm uy phong lẫm liệt. Ánh mắt của người này đang nhìn về phía đám người bọn họ, lạnh lùng mở miệng ra, nói: “Các ngươi muốn chạy đi đâu?”
Nhìn thấy người đàn ông này, đám người Trần Vũ đều phải hít vào một hơi khí lạnh. Mặc dù người này không hề tản mát ra khí tức cường giả của mình, nhưng áp lực của người này tạo ra thật sự là quá mức kinh người. Đặc biệt là con Sư Thứu mà người này đang cưỡi, thực lực của nó so với Phong Lang Vương không biết là mạnh hơn bao nhiêu lần. Thú cưỡi đã như vậy, thì thực lực của người này còn mạnh như thế nào nữa?
Con Sư Thứu hơi vỗ nhẹ cánh, rồi từ trên trời bắt đầu hạ xuống. Lúc này, phía sau lưng của người này còn có một tên nam tử nữa, người này không phải là Trần Hữu Lượng thì ai?
“Là bọn người này dám tự tiện xông vào thành, đánh bại Trương Nhượng sao?” Người đàn ông trung niên nhìn thẳng về phía trước hỏi.
Trần Hữu Lượng vội vàng nhảy xuống dưới đất, đứng khép nép ở một bên, chắp tay nói: “Vâng, thưa đại nhân! Là tên nhóc kia làm Trương tướng quân bị thương!”
Trần Hữu Lượng vừa nói vừa chỉ tay về phía Trần Vũ. Trần Vũ lúc này cũng đã đứng thẳng dậy, hai mắt hắn chăm chú nhìn về phía người đàn ông trung niên ở trước mặt kia.
Người đàn ông trung niên cũng khẽ đánh giá Trần Vũ một chút, rồi nhíu lông mày lại, nói: “Hữu Lượng, ngươi nói là tên nhóc đó đánh bại Trương Nhương?”
Trần Hữu Lương nghe âm thanh của người đàn ông trung niên này có chút nộ khí, hắn liền quỳ sụp xuống đất, nói: “Đại thống lĩnh, thuộc hạ tuyệt đối không có nói dối! Là tên tiểu tử này bất ngờ đánh lén, làm cho Trương tướng quân không kịp đề phòng, bị mũi tên đánh trúng. Mà mũi tên kia lại rất kỳ dị, nó không gây thương tích gì cho Trương tướng quân, mà biến mất không thấy, lại khiến cho Trương tướng quân cực kỳ đau đớn!”
“Là công kích tinh thần!” Người đàn ông trung niên quả thật không hổ là đại thống lĩnh, vừa nghe Trần Hữu Lượng nói xong, liền đoán ra được huyền cơ ở trong đó.
Sắc mặt của người đàn ông này càng thêm kỳ quái, nhìn về phía Trần Vũ, nói: “Tiểu huynh đệ, không biết cao danh quý tánh của ngươi là gì? Làm sao lại đến Phương Hoàng trấn của ta, lại còn đả thương thủ hạ của ta?”
Lời của người đàn ông trung niên này không giận mà uy, làm cho Trần Vũ cũng có chút rùng mình. Hắn vội vàng chắp tay nói: “Thưa đại nhân, tiểu nhân họ Trần, tên chỉ có một chữ Vũ. Tiểu nhân cùng đồng bạn đến đây, chủ yếu là mượn đường đến Kinh Đô, sau đó còn phải hoàn thành ủy thác của một vị tiền bối, đem đồ giao cho Đỗ đại sư. Tiểu nhân cũng không biết ở nơi này có quy định xuất trình giấy tờ để vào thành, cho nên lúc đó đã có một chút hiểu lầm. Xin đại nhân bỏ qua cho!’”
“Xuất trình giấy tờ để vào thành? Từ khi nào ở chỗ ta lại có quy định này?” Nói đến đây, âm thanh của người đàn ông trung niên cực kỳ lạnh lẽo, đưa mắt nhìn sang Trần Hữu Lượng.
Trần Hữu Lượng cực kỳ kinh hãi, vộ vàng dập đầu, nói: “Thống lĩnh đại nhân, chớ nghe tên nhóc đó nói bậy! Là chính hắn lúc đi vào thành không chịu thu vật cưỡi lại, còn ngang nhiên mắng người. Cho nên đội trưởng mới tức giận ra tay giáo huấn hắn một trận. Nào ngờ, tên này lại hạ lưu vô sĩ, bắn lén đội trưởng một phát, làm cho đội trưởng bị thương đến mức hôn mê.”
“Lời ngươi nói là thật sao?” Người đàn ông trung niên uy nghiêm, hỏi.
“Thật! Tất cả những lời thuộc hạ nói là thật!” Trần Hữu Lượng nói dối không một chút chớp mắt, liên tục dập đầu bình bịch dưới đất mà thề thốt.
“Các ngươi còn gì để nói hay không?” Người đàn ông trung niên lúc này lại quay sang nhìn Trần Vũ, trên người tản mát ra một luồng khí thế cực kỳ kinh khủng, ép cho bọn người Trần Vũ không thể nào thở nổi.
Tác giả :
Vô Danh Thị